Tài Xế Có Chút...
Giải Tam Thiên
2024-11-18 00:33:00
Chỉ một lát sau Tiêu Nhã đã đi ra, trên người cô ta quấn khăn tắm, đôi chân dài trắng nõn, vai ngọc mượt mà, không khí tràn đầy hương diễm dụ hoặc.
Tiêu Nhã oán trách nói:
- Chân tôi không tiện, tắm rửa cũng rất phiền phức, đêm nay cậu ngủ sofa đi.
Không phải chứ!
Ngủ sofa! Chẳng phải đã nói cùng nhau ngủ à?
Sở Hạo muốn nói lại thôi, vẻ mặt tràn ngập phiền muộn.
Tiêu Nhã cười nói:
- Sao thế, cậu thật đúng là muốn theo chị đây ngủ chung một chỗ đó à?
- Này… Đâu có, tôi là một con người rất thuần khiết, cho đến bây giờ đều chưa từng nghĩ đến.
Sở Hạo nghiêm mặt nói.
- Được rồi, ở đó có một cái chăn, cậu ngủ ở đấy một đêm đi.
Tiêu Nhã thật đúng là quay về phòng, để lại Sở Hạo với vẻ mặt buồn như đưa đám, nằm ngủ trên sofa.
Một lát sau, Tiêu Nhã lại đi ra, nương theo ánh trăng, có thể nhìn thấy được cô ta mặc một chiếc váy ngủ gợi cảm, quả thực mê người.
Vẻ mặt Sở Hạo kích động lại nhìn thấy Tiêu Nhã đi rót một cốc nước rồi trở về phòng, căn bản không để ý đến hắn.
Sở Hạo thất vọng, lại phát hiện ra cửa phòng Tiêu Nhã không khóa, cửa đang mở, trong lòng suy nghĩ miên man.
Chẳng lẽ cô ta cố ý?
Ở trên sofa trở mình cả tiếng, hắn trở mình đứng lên, càng ngày càng không chịu được loại tra tấn này:
- Chết thì chết.
Sau đó lặng lẽ đi vào phòng Tiêu Nhã, đã thấy Tiêu Nhã ngủ say.
- Chị Tiêu Nhã!
Sở Hạo thử hỏi dò một tiếng.
Không ai trả lời.
- Chị Tiêu Nhã, chị đã ngủ chưa?
Sở Hạo lại cất cao giọng gọi, vẫn không ai trả lời.
Cái này có phải là cố ý không? Em trai của Sở Hạo ngắn đi 10 centimet rồi.
Sở Hạo rón rén chui lên giường, một mùi thơm cơ thể xông vào mũi, khiến cho hắn say mê.
Bỗng nhiên, Sở Hạo mở to hai mắt ra nhìn, nương theo ánh trăng ở bên ngoài, mơ hồ có thể nhìn thấy Tiêu Nhã mặc áo ngủ viền tơ, cảnh xuân lộ ra.
Bộ ngực lồi lõm này, một nụ hồng đỏ thật sự đáng yêu!!
Sở Hạo thiếu chút nữa đã chảy cả máu mũi, nghĩ thầm thật đúng là cay con mắt.
Kết quả vừa ngẩng đầu lên, Tiêu Nhã đã mở to mắt ra nhìn chằm chằm hắn.
Sở Hạo thiếu chút nữa đã bị dọa chết, việc này còn kích thích hơn nhiều so với gặp quỷ, trái tim nhỏ của hắn đập thình thịch.
Tiêu Nhã nói:
- Nhanh ngủ đi!
Sau đó cô ta đưa lưng về phía Sở Hạo, có thể nhìn thấy dáng người linh lung.
Ngủ ở bên kia, làm sao Sở Hạo có thể ngược được! Trong lòng gấp không nhịn được, hận không thể làm một lượt việc lớn.
Cuối cùng, hắn thận trọng đến gần, móng vuốt heo vươn ra, lần mò đến chỗ bảo bối mà hắn đã tha thiết mơ ước không biết bao nhiêu lần, trong lòng kích động.
Bốp!
Tiêu Nhã đánh vào tay hắn, quay người nhìn hắn chằm chằm, nói:
- Cậu có ngủ không đấy? Không ngủ thì cút ra ngoài.
Sở Hạo cười ngượng ngùng: - Ngủ, ngủ.
Một lát sau, bàn tay hắn lại vươn ra, bắt đầu một cuộc mạo hiểm mới.
Tuy cách một lớp áo ngủ, nhưng vẫn có thể cảm giác được làn da trơn mịn phía sau lưng cô ta, bảo dưỡng rất tốt.
Thế nhưng…
Hắn đoán không ra, làm sao chị Tiêu Nhã lại không có chút phản ứng gì?
Cảm nhận được một loại cảm giác thất bại, chẳng lẽ Tiêu Nhã đã đạt đến cảnh giới cao đến mức hắn không thể hiểu được?
Sở Hạo đau khổ nói:
- Chị Tiêu Nhã, tôi khó chịu.
- Sao thế! Vết thương tái phát à?
Tiêu Nhã trở mình nhìn hắn, vẻ mặt bình tĩnh, mệt cho tôi sờ soạng lâu như thế, chẳng lẽ chị không phát hiện ra?
- Không… Không có việc gì.
Sở Hạo nuốt lời muốn nói lại.
Tiêu Nhã trừng mắt nhìn hắn, nói: - Ngủ!
Con mẹ nó!
Chỗ nào có thể ngủ được, vẻ mặt Sở Hạo tràn đầy phiền muộn.
Một lát sau, có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Tiêu Nhã, đoán chừng cô ta đã thật sự ngủ thiếp đi.
Sở Hạo lại vươn tay ra, bộ ngực không lớn không nhỏ vừa đủ một bàn tay, trong lòng kích động.
Mấy phút sau, hắn cảm thấy chưa đã nghiền, cách áo ngủ thăm dò, cuối cùng cũng sờ đến thực thể, loại cảm giác này khiến cho máu nóng trong người hắn sôi trào, tim đập nhanh hơn.
Tiêu Nhã giống như bị hắn làm cho tỉnh lại, đánh vào tay hắn một cái, nói:
- Rốt cuộc cậu có ngủ hay không? Tôi rất buồn ngủ.
- Ngủ… Ngủ.
Trong lòng Sở Hạo nghĩ, Tiêu Nhã, rốt cuộc chị có ý gì, chẳng lẽ chị đang kiểm tra sức chịu đựng của tôi?
Thế là, móng vuốt heo của hắn lại trượt đi, muốn kích thích nơi thánh địa thiêng liêng kia, kết quả còn chưa bắt đầu, tay đã bị Tiêu Nhã giữ lấy, nói:
- Cậu quá đáng rồi đấy!
Tiêu Nhã giận thật à, vẻ mặt Sở Hạo buồn rười rượi, thu hồi một tay lại, cái tay còn lại thì vẫn nắm lấy ngực, dù sao sống chết cũng không buông tay.
Cứ như thế đi!
Sở Hạo nghĩ thầm.
Ngày hôm sau, Sở Hạo mơ màng thức dậy, Tiêu Nhã đã không còn ở đó nữa.
Sở Hạo đánh chính mình một bạt tai, sao mình có thể ngủ say như chết vậy, Tiêu Nhã nhất định là thay đồ ở trong phòng, bỏ lỡ, bỏ lỡ rồi.
Đi ra ngoài, phát hiện Tiêu Nhã đã không còn ở đây, để lại một tờ giấy.
- Cửa đã mở, cậu tự về đi, tôi còn phải đi làm việc.
Vẻ mặt Sở Hạo phiền muộn, trở lại nhà mình, nghĩ thầm, bản thân mình mới là lính mới, chưa có nhiều kinh nghiệm bằng loại tài xế có bằng lái xe lâu năm, đâu thể so với loại người lão tài xế như Tiêu Nhã, sơ sót, sơ sót.
Trở lại nhà mình, trong đầu đều là tình cảnh tối qua, lập tức nhìn thấy một bắp đùi trắng nõn, để lộ chân trần, nằm sấp trên giường cầm điện thoại di động chơi.
Không phải Điêu Thuyền thì là ai?
- Cục cưng Điêu Thuyền, cô đang chơi gì thế?
Điêu Thuyền cầm điện thoại di động cười khanh khách, xoay người là một gương mặt trái xoan xinh đẹp, nói:
- Chủ nhân, người ta đang chơi “Vương giả vinh diệu”, trong đó còn có một Điêu Thuyền khác đấy.
Bé ngoan của tôi, lúc này mới một đêm, cô đã biết dùng điện thoại di động?
Sở Hạo cũng đã nghe nhắc đến Vương giả vinh diệu, là phiên bản khác của Liên Minh Huyền Thoại.
Bỗng nhiên, Điêu Thuyền ôi chao một tiếng, đưa điện thoại di động đến trước mặt Sở Hạo, đáng thương nói:
- Chủ nhân, điện thoại di động không còn lưu lượng nữa, người ta còn muốn chơi.
Nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của Điêu Thuyền, trong lòng Sở Hạo cười thầm, nói:
- Được, nhưng cục cưng Điêu Thuyền, cô muốn báo đáp chủ nhân như thế nào?
Sắc mặt Điêu Thuyền ửng đỏ, cúi đầu nói:
- Chủ nhân, chờ Điêu Thuyền có được thực thể sẽ báo đáp cho chủ nhân có được không?
Sở Hạo nuốt nước bọt:
- Cô muốn báo đáp như thế nào?
Điêu Thuyền ôm cánh tay Sở Hạo, nói:
- Nô gia giúp cậu làm ấm giường nhé?
Sở Hạo không nói hai lời nạp cho Điêu Thuyền 1000 tệ.
Điện thoại bị Điêu Thuyền chiếm, Sở Hạo nghĩ thầm, hắn không có điện thoại thì không được, phải đi mua một cái.
Cho nên Sở Hạo đi xuống lầu, đi đến cửa hàng bán điện thoại di động ở cách đó không xa, trang trí bên ngoài khá ổn, lại đang có chương trình khuyến mại.
Sở Hạo đi vào.
- Tiên sinh, chỗ chúng tôi có các mẫu điện thoại mới nhất của Apple, Huawei, Xiaomi, Meizu, cậu xem có thích mẫu nào không.
Nói gì thì nói, chúng ta chính là thế hệ thanh niên yêu nước đầy nhiệt huyết, phải mua hàng trong nước, cho nên hắn xem trọng Huawei 10 plus giá 5588 tệ.
Sở Hạo đang muốn trả tiền thì có một người đàn ông đi ngang qua, mang theo một luồng gió âm, Sở Hạo cảnh giác quay đầu lại nhìn.
Một người đàn ông trung niên có dáng người hơi mập, vẻ mặt mệt mỏi, khóe mắt có quầng thâm.
Không cần nghĩ cũng biết người đàn ông này gặp phải thứ đồ không sạch sẽ.
Sở Hạo nói:
- Chú à, trong khoảng thời gian này, có phải chú gặp phải thứ không sạch sẽ?
Người đàn ông trung niên ngẩng đầu, hơi ngạc nhiên:
- Sao cậu biết?
Sở Hạo dùng phương pháp thông thường nói:
- Đạo pháp tổ truyền, sờ cốt (xem xương), xem tướng tay, đoán chữ, tính toán nhân duyên, tính toán vận mệnh, xem tiền đồ, đuổi tà tránh quỷ, hàng yêu phục ma, không chính xác không lấy tiền, không lừa giả trẻ.
- Ồ! Cậu là đạo sĩ?
Người đàn ông trung niên mừng như điên nói.
Sở Hạo khinh thường:
- Đạo sĩ? Không… Tất cả mọi người đều gọi tôi là thiên sư, tôi thế nhưng có bản lĩnh hơn đạo sĩ!
Người đàn ông trung niên kích động, lôi kéo cánh tay Sở Hạo:
- Người anh em, cậu phải giúp tôi nhìn xem, tôi hoài nghi trong nhà nháo quỷ.
(Chưa xong còn tiếp.)
Tiêu Nhã oán trách nói:
- Chân tôi không tiện, tắm rửa cũng rất phiền phức, đêm nay cậu ngủ sofa đi.
Không phải chứ!
Ngủ sofa! Chẳng phải đã nói cùng nhau ngủ à?
Sở Hạo muốn nói lại thôi, vẻ mặt tràn ngập phiền muộn.
Tiêu Nhã cười nói:
- Sao thế, cậu thật đúng là muốn theo chị đây ngủ chung một chỗ đó à?
- Này… Đâu có, tôi là một con người rất thuần khiết, cho đến bây giờ đều chưa từng nghĩ đến.
Sở Hạo nghiêm mặt nói.
- Được rồi, ở đó có một cái chăn, cậu ngủ ở đấy một đêm đi.
Tiêu Nhã thật đúng là quay về phòng, để lại Sở Hạo với vẻ mặt buồn như đưa đám, nằm ngủ trên sofa.
Một lát sau, Tiêu Nhã lại đi ra, nương theo ánh trăng, có thể nhìn thấy được cô ta mặc một chiếc váy ngủ gợi cảm, quả thực mê người.
Vẻ mặt Sở Hạo kích động lại nhìn thấy Tiêu Nhã đi rót một cốc nước rồi trở về phòng, căn bản không để ý đến hắn.
Sở Hạo thất vọng, lại phát hiện ra cửa phòng Tiêu Nhã không khóa, cửa đang mở, trong lòng suy nghĩ miên man.
Chẳng lẽ cô ta cố ý?
Ở trên sofa trở mình cả tiếng, hắn trở mình đứng lên, càng ngày càng không chịu được loại tra tấn này:
- Chết thì chết.
Sau đó lặng lẽ đi vào phòng Tiêu Nhã, đã thấy Tiêu Nhã ngủ say.
- Chị Tiêu Nhã!
Sở Hạo thử hỏi dò một tiếng.
Không ai trả lời.
- Chị Tiêu Nhã, chị đã ngủ chưa?
Sở Hạo lại cất cao giọng gọi, vẫn không ai trả lời.
Cái này có phải là cố ý không? Em trai của Sở Hạo ngắn đi 10 centimet rồi.
Sở Hạo rón rén chui lên giường, một mùi thơm cơ thể xông vào mũi, khiến cho hắn say mê.
Bỗng nhiên, Sở Hạo mở to hai mắt ra nhìn, nương theo ánh trăng ở bên ngoài, mơ hồ có thể nhìn thấy Tiêu Nhã mặc áo ngủ viền tơ, cảnh xuân lộ ra.
Bộ ngực lồi lõm này, một nụ hồng đỏ thật sự đáng yêu!!
Sở Hạo thiếu chút nữa đã chảy cả máu mũi, nghĩ thầm thật đúng là cay con mắt.
Kết quả vừa ngẩng đầu lên, Tiêu Nhã đã mở to mắt ra nhìn chằm chằm hắn.
Sở Hạo thiếu chút nữa đã bị dọa chết, việc này còn kích thích hơn nhiều so với gặp quỷ, trái tim nhỏ của hắn đập thình thịch.
Tiêu Nhã nói:
- Nhanh ngủ đi!
Sau đó cô ta đưa lưng về phía Sở Hạo, có thể nhìn thấy dáng người linh lung.
Ngủ ở bên kia, làm sao Sở Hạo có thể ngược được! Trong lòng gấp không nhịn được, hận không thể làm một lượt việc lớn.
Cuối cùng, hắn thận trọng đến gần, móng vuốt heo vươn ra, lần mò đến chỗ bảo bối mà hắn đã tha thiết mơ ước không biết bao nhiêu lần, trong lòng kích động.
Bốp!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Nhã đánh vào tay hắn, quay người nhìn hắn chằm chằm, nói:
- Cậu có ngủ không đấy? Không ngủ thì cút ra ngoài.
Sở Hạo cười ngượng ngùng: - Ngủ, ngủ.
Một lát sau, bàn tay hắn lại vươn ra, bắt đầu một cuộc mạo hiểm mới.
Tuy cách một lớp áo ngủ, nhưng vẫn có thể cảm giác được làn da trơn mịn phía sau lưng cô ta, bảo dưỡng rất tốt.
Thế nhưng…
Hắn đoán không ra, làm sao chị Tiêu Nhã lại không có chút phản ứng gì?
Cảm nhận được một loại cảm giác thất bại, chẳng lẽ Tiêu Nhã đã đạt đến cảnh giới cao đến mức hắn không thể hiểu được?
Sở Hạo đau khổ nói:
- Chị Tiêu Nhã, tôi khó chịu.
- Sao thế! Vết thương tái phát à?
Tiêu Nhã trở mình nhìn hắn, vẻ mặt bình tĩnh, mệt cho tôi sờ soạng lâu như thế, chẳng lẽ chị không phát hiện ra?
- Không… Không có việc gì.
Sở Hạo nuốt lời muốn nói lại.
Tiêu Nhã trừng mắt nhìn hắn, nói: - Ngủ!
Con mẹ nó!
Chỗ nào có thể ngủ được, vẻ mặt Sở Hạo tràn đầy phiền muộn.
Một lát sau, có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Tiêu Nhã, đoán chừng cô ta đã thật sự ngủ thiếp đi.
Sở Hạo lại vươn tay ra, bộ ngực không lớn không nhỏ vừa đủ một bàn tay, trong lòng kích động.
Mấy phút sau, hắn cảm thấy chưa đã nghiền, cách áo ngủ thăm dò, cuối cùng cũng sờ đến thực thể, loại cảm giác này khiến cho máu nóng trong người hắn sôi trào, tim đập nhanh hơn.
Tiêu Nhã giống như bị hắn làm cho tỉnh lại, đánh vào tay hắn một cái, nói:
- Rốt cuộc cậu có ngủ hay không? Tôi rất buồn ngủ.
- Ngủ… Ngủ.
Trong lòng Sở Hạo nghĩ, Tiêu Nhã, rốt cuộc chị có ý gì, chẳng lẽ chị đang kiểm tra sức chịu đựng của tôi?
Thế là, móng vuốt heo của hắn lại trượt đi, muốn kích thích nơi thánh địa thiêng liêng kia, kết quả còn chưa bắt đầu, tay đã bị Tiêu Nhã giữ lấy, nói:
- Cậu quá đáng rồi đấy!
Tiêu Nhã giận thật à, vẻ mặt Sở Hạo buồn rười rượi, thu hồi một tay lại, cái tay còn lại thì vẫn nắm lấy ngực, dù sao sống chết cũng không buông tay.
Cứ như thế đi!
Sở Hạo nghĩ thầm.
Ngày hôm sau, Sở Hạo mơ màng thức dậy, Tiêu Nhã đã không còn ở đó nữa.
Sở Hạo đánh chính mình một bạt tai, sao mình có thể ngủ say như chết vậy, Tiêu Nhã nhất định là thay đồ ở trong phòng, bỏ lỡ, bỏ lỡ rồi.
Đi ra ngoài, phát hiện Tiêu Nhã đã không còn ở đây, để lại một tờ giấy.
- Cửa đã mở, cậu tự về đi, tôi còn phải đi làm việc.
Vẻ mặt Sở Hạo phiền muộn, trở lại nhà mình, nghĩ thầm, bản thân mình mới là lính mới, chưa có nhiều kinh nghiệm bằng loại tài xế có bằng lái xe lâu năm, đâu thể so với loại người lão tài xế như Tiêu Nhã, sơ sót, sơ sót.
Trở lại nhà mình, trong đầu đều là tình cảnh tối qua, lập tức nhìn thấy một bắp đùi trắng nõn, để lộ chân trần, nằm sấp trên giường cầm điện thoại di động chơi.
Không phải Điêu Thuyền thì là ai?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Cục cưng Điêu Thuyền, cô đang chơi gì thế?
Điêu Thuyền cầm điện thoại di động cười khanh khách, xoay người là một gương mặt trái xoan xinh đẹp, nói:
- Chủ nhân, người ta đang chơi “Vương giả vinh diệu”, trong đó còn có một Điêu Thuyền khác đấy.
Bé ngoan của tôi, lúc này mới một đêm, cô đã biết dùng điện thoại di động?
Sở Hạo cũng đã nghe nhắc đến Vương giả vinh diệu, là phiên bản khác của Liên Minh Huyền Thoại.
Bỗng nhiên, Điêu Thuyền ôi chao một tiếng, đưa điện thoại di động đến trước mặt Sở Hạo, đáng thương nói:
- Chủ nhân, điện thoại di động không còn lưu lượng nữa, người ta còn muốn chơi.
Nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của Điêu Thuyền, trong lòng Sở Hạo cười thầm, nói:
- Được, nhưng cục cưng Điêu Thuyền, cô muốn báo đáp chủ nhân như thế nào?
Sắc mặt Điêu Thuyền ửng đỏ, cúi đầu nói:
- Chủ nhân, chờ Điêu Thuyền có được thực thể sẽ báo đáp cho chủ nhân có được không?
Sở Hạo nuốt nước bọt:
- Cô muốn báo đáp như thế nào?
Điêu Thuyền ôm cánh tay Sở Hạo, nói:
- Nô gia giúp cậu làm ấm giường nhé?
Sở Hạo không nói hai lời nạp cho Điêu Thuyền 1000 tệ.
Điện thoại bị Điêu Thuyền chiếm, Sở Hạo nghĩ thầm, hắn không có điện thoại thì không được, phải đi mua một cái.
Cho nên Sở Hạo đi xuống lầu, đi đến cửa hàng bán điện thoại di động ở cách đó không xa, trang trí bên ngoài khá ổn, lại đang có chương trình khuyến mại.
Sở Hạo đi vào.
- Tiên sinh, chỗ chúng tôi có các mẫu điện thoại mới nhất của Apple, Huawei, Xiaomi, Meizu, cậu xem có thích mẫu nào không.
Nói gì thì nói, chúng ta chính là thế hệ thanh niên yêu nước đầy nhiệt huyết, phải mua hàng trong nước, cho nên hắn xem trọng Huawei 10 plus giá 5588 tệ.
Sở Hạo đang muốn trả tiền thì có một người đàn ông đi ngang qua, mang theo một luồng gió âm, Sở Hạo cảnh giác quay đầu lại nhìn.
Một người đàn ông trung niên có dáng người hơi mập, vẻ mặt mệt mỏi, khóe mắt có quầng thâm.
Không cần nghĩ cũng biết người đàn ông này gặp phải thứ đồ không sạch sẽ.
Sở Hạo nói:
- Chú à, trong khoảng thời gian này, có phải chú gặp phải thứ không sạch sẽ?
Người đàn ông trung niên ngẩng đầu, hơi ngạc nhiên:
- Sao cậu biết?
Sở Hạo dùng phương pháp thông thường nói:
- Đạo pháp tổ truyền, sờ cốt (xem xương), xem tướng tay, đoán chữ, tính toán nhân duyên, tính toán vận mệnh, xem tiền đồ, đuổi tà tránh quỷ, hàng yêu phục ma, không chính xác không lấy tiền, không lừa giả trẻ.
- Ồ! Cậu là đạo sĩ?
Người đàn ông trung niên mừng như điên nói.
Sở Hạo khinh thường:
- Đạo sĩ? Không… Tất cả mọi người đều gọi tôi là thiên sư, tôi thế nhưng có bản lĩnh hơn đạo sĩ!
Người đàn ông trung niên kích động, lôi kéo cánh tay Sở Hạo:
- Người anh em, cậu phải giúp tôi nhìn xem, tôi hoài nghi trong nhà nháo quỷ.
(Chưa xong còn tiếp.)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro