Luyện Dược.
Kim Linh Động
2024-02-27 00:41:06
Cầm Song im lặng, trong lòng cảm thấy đắng chát.
"Lúc ta đi vắng .. nhà Vương gia có người nào lại đến quấy rối hay không?" Cầm Anh thần sắc có chút mất tự nhiên.
"Có tới, ta ngồi trên nóc nhà, hắn không thấy được ta." Cầm Song ăn ngay nói thật.
Cầm Anh thở dài, ánh mắt nhìn vào rương sách, hỏi: "Sao hôm nay về trễ thế , bây giờ mới về?"
Cầm Song thoáng suy tư một chút, cảm giác chuyện mình luyện chế dược tề cũng không giấu được vú nuôi, liền nhẹ giọng nói:
"Lúc tan học đi ngang qua bờ sông, có hai du khách xa lạ tranh luận một ít phương thuốc luyện thể, ta lén ghi nhớ, liền đi đào một ít thảo dược, muốn thử xem."
"Du khách xa lạ? Luyện thể dược tề?" Cầm Anh thần sắc có chút lo lắng nói: "Song nhi, dược tề này chính là đại học vấn, không thể tùy tiện thử."
"Ta muốn thử một lần, không được thì thôi. Chỉ là dược tề ngâm cơ thể, cũng không phải cái gì quá nguy hiểm, hẳn là không có hại gì, cùng lắm chỉ là không có tác dụng mà thôi."
"Cái này..." Cầm Anh đi tới đi lui trong tiểu viện: "Nếu có hại thì làm sao bây giờ? Song nhi, nghe lời của nhũ mẫu, đừng thử nữa."
"Thử một lần!" Lời nói của Cầm Song rất ngắn gọn, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy kiên định.
"Song nhi, con đã bắt đầu luyện văn rồi..."
"Chỉ một lần!" Ngữ khí của Cầm Song vẫn kiên định như trước.
"Được !" Cầm Anh không còn kiên trì can ngăn Cầm Song nữa, bất quá lập tức nói: "Lúc ngươi sử dụng dược tề phải để ta ở bên người mới được."
"Ừm !" Cầm Song nhẹ nhàng gật đầu.
Cầm Anh ngửi mùi cười nói: "Thịt chín rồi, chúng ta ăn cơm."
"Ta lấy chén đũa!" Cầm Song mang theo rương sách đi tới phòng mình, buông rương sách xuống. Đợi tới khi nàng đến phòng ăn, Cầm Vân Hà đã dọn xong bát đũa. Cầm Anh đã để đầy thịt thỏ vào hai bát của hai nàng, trong bát của mình chỉ để lại một chút thịt, còn lại đều là nước canh.
Cầm Song kẹp lên một miếng thịt thỏ lớn đặt vào bát của vú nuôi, nói khẽ: "Nhũ mẫu, ngày mai người còn phải săn thú, ăn nhiều thịt chút."
"Không cần! Không cần!" Cầm Anh lại kẹp miếng thịt kia lên nói: "Tuổi của ta lớn rồi, không thể ăn thịt quá nhiều."
"Nhũ mẫu, ăn đi!"
Cầm Anh kẹp thịt thỏ trên không trung dừng lại, Cầm Anh chậm rãi thu tay về, đem thịt thỏ để vào trong bát của mình, nước mắt rơi xuống, rơi vào trong bát, bát canh thịt nhộn nhạo lên từng vòng gợn sóng. Bà cảm nhận được Cầm Song bây giờ hiểu chuyện hơn rất nhiều, quả thực cùng trước kia tựa như hai người, nếu như Cầm Song lúc còn ở Vương Đô có thể như vậy, thật tốt biết bao.
Kiếp trước Lưu Mỹ Nhược là một người vô cùng độc lập, tính cách độc lập như vậy là bởi vì nàng từ nhỏ đã mất đi mẫu thân, nàng do một tay phụ thân nuôi lớn. Phụ thân đối với nàng rất nghiêm khắc, trong suy nghĩ của Cầm Song, nghiêm khắc không kém gì Cầm Anh đối với Cầm Song trong kiếp này. Khác biệt là Cầm Song ở kiếp này bị Cầm Anh bắt luyện võ tới chết đi, còn nàng ở kiếp trước lại dưới sự nghiêm khắc của phụ thân mà thành công. Cho nên, với Cầm Song bây giờ, Cầm Anh nghiêm khắc cũng không có gì phản cảm, ngược lại có chút chờ mong của người chưa bao giờ có được tình mẫu tử. Chỉ là trong lòng vẫn luôn có một tia ngăn cách, làm cho nàng có chút không biết như thế nào để cùng Cầm Anh ở chung một chỗ. Lúc này, nhìn thấy Cầm Anh khóc, lnàng có chút không biết phải làm sao hỏi:
"Làm sao vậy?"
"Xin lỗi" Cầm Anh vẫn cúi đầu, nước mắt nhỏ xuống: "Song nhi, xin lỗi! Ta không nên bức ngươi tu luyện! Thân thể của ngươi vốn không thích hợp tu luyện, vì ta luôn muốn có kỳ tích phát sinh, ta liền... Ta không ngờ... vú nuôi thiếu chút nữa đã mất ngươi! Xin lỗi"
Tầng ngăn cách trong lòng Cầm Song lập tức sụp đổ, nàng cảm giác được rõ ràng tình yêu của một người mẹ đối với con gái mình, sự áy náy đối với con gái, nàng chưa từng có được tình thương của mẹ, nhưng lúc này nàng biết đây chính là tình mẫu tử. Tuy rằng Cầm Anh không phải mẫu thân ruột của nàng, nhưng trong lòng nàng, bóng hình của Cầm Anh rõ ràng vô cùng, mà cái bóng mẫu thân ruột của nàng là Cầm Huyền Nguyệt lại cực kỳ mơ hồ.
"Nhũ mẫu, ta sẽ không bỏ việc tập võ." Cầm Song đột nhiên cười nói: "Có lẽ bản công chúa sẽ trở thành một người văn võ song toàn!"
"Đúng !" Cầm Anh nín khóc mỉm cười, lại lấy miếng thịt trong chén kẹp vào trong bát Cầm Song nói: "Song nhi, ngươi ăn đi. Ăn đến khi thân thể chắc khoẻ để tập văn tu võ."
Cầm Song lại gắp miếng thịt kia trở vào trong bát của Cầm Anh cười nói: "Nhũ mẫu, trong nồi vẫn còn, nhũ mẫu ăn nhiều một chút. Chúng ta đã lâu không ăn thịt như vậy, lần này dứt khoát phải ăn cho bằng sạch"
Cầm Anh cũng cười, bưng chén nhỏ lên uống một ngụm canh thịt nói: "Nhũ mẫu nghĩ kỹ rồi, bây giờ con đang tuổi phát triển, ngày mai ta lại cho con ăn thịt hầm."
Cầm Song chần chờ hỏi: "Nhũ mẫu, thịt ở đâu ra?"
"Không phải nói với ngươi rồi sao?" Cầm Anh liếc mắt nhìn Cầm Song rồi nói: "Ngày mai ta đi săn, với bản lĩnh săn bắt của ta, bắt sói có thể không bắt đc nhưng bắt thỏ thì vẫn bắt tốt.. Đến lúc đó thuận tiện hái chút thảo dược, ta có thể lo cho ngươi đọc sách tập võ."
"Có sói?" Cầm Song trong lòng giật mình nói: "Nếu như trong núi nguy hiểm như vậy, nhũ mẫu vì sao không tìm việc làm trong trấn?"
Cầm Anh trầm mặc một hồi nói: "Song nhi, chuyện của ta ngươi không cần phải quản, trong lòng ta có tính toán."
"Bởi vì Vương gia kia sao?" Cầm Song dò hỏi.
"Không phải!" Cầm Anh lắc đầu nói: "Công việc trong thị trấn quá ít..."
Cầm Song im lặng, nàng không biết vú nuôi nói có thật hay không, nhưng vú nuôi một khi đã quyết định nàng cũng không thể ngăn cản được, chỉ có thể thở dài trong lòng, ý nghĩ tăng cường thực lực càng thêm bức thiết.
Hai người không nói chuyện mà yên lặng ăn cơm. Lúc Cầm Vân Hà dọn dẹp bát đũa, Cầm Song lại yên lặng ngồi trong phòng bếp bắt đầu phân loại thảo dược, chuẩn bị luyện chế một nồi dược tề luyện thể hệ thổ.
Cầm Anh ở một bên lo lắng nhìn Cầm Song...
Cầm Song phân loại thảo dược xong, phân ra ba phần, đem hai phần cất kỹ, sau đó đem phần còn lại, định dùng dao thớt cắt nhỏ. Cầm Anh vội vàng nhận lấy con dao phay nói:
"Để ta làm cho"
Cầm Song nhìn thoáng qua cánh tay của mình, liền nghe lời đem con dao phay trong tay đưa cho Cầm Anh. Cầm Anh vừa đem thảo dược cắt nhỏ, vừa lo lắng hỏi:
"Song nhi, liệu có được không?"
Cầm Song bất đắc dĩ nhìn thoáng qua vú nuôi nói: "Nhũ mẫu, ta phải thử một lần."
"Ai~" Cầm Anh thở dài một tiếng, không nói nữa, bắt đầu nghiêm túc cắt thảo dược.
Sau hai khắc đồng hồ, Cầm Anh cắt xong thảo dược, mà trong thời gian hai khắc đồng hồ, Cầm Vân Hà đã rửa sạch nồi đất. Đem thảo dược cắt nhỏ cho vào trong nồi đất, đổ thêm nước, sau đó đặt lên trên bếp lò. Sau khi đậy nắp lại, Cầm Song khoanh hai chân ngồi ở trên một cái ghế nhỏ nhìn chằm chằm vào nồi đất. Còn Cầm Anh thì đi chuẩn bị bồn tắm cho Cầm Song.
Nước trong nồi đất dần dần ít đi, Cầm Song lại pha thêm ba lượt nước, sau đúng một canh giờ, mới bắc nồi đất xuống, dùng một khối vải gói thuốc, đổ thuốc vào bốn cái bình. Nàng cầm một cái bình đi tới bên cạnh thùng nước đã đổ đầy nước, đem nước thuốc trong cái bình đổ vào thùng tắm, sau đó nhẹ nhàng khuấy. Sau khi thuốc tan hoàn toàn, Cầm Song cởi hết quần áo, bò vào thùng tắm trong ánh mắt lo lắng của Cầm Anh.
"Lúc ta đi vắng .. nhà Vương gia có người nào lại đến quấy rối hay không?" Cầm Anh thần sắc có chút mất tự nhiên.
"Có tới, ta ngồi trên nóc nhà, hắn không thấy được ta." Cầm Song ăn ngay nói thật.
Cầm Anh thở dài, ánh mắt nhìn vào rương sách, hỏi: "Sao hôm nay về trễ thế , bây giờ mới về?"
Cầm Song thoáng suy tư một chút, cảm giác chuyện mình luyện chế dược tề cũng không giấu được vú nuôi, liền nhẹ giọng nói:
"Lúc tan học đi ngang qua bờ sông, có hai du khách xa lạ tranh luận một ít phương thuốc luyện thể, ta lén ghi nhớ, liền đi đào một ít thảo dược, muốn thử xem."
"Du khách xa lạ? Luyện thể dược tề?" Cầm Anh thần sắc có chút lo lắng nói: "Song nhi, dược tề này chính là đại học vấn, không thể tùy tiện thử."
"Ta muốn thử một lần, không được thì thôi. Chỉ là dược tề ngâm cơ thể, cũng không phải cái gì quá nguy hiểm, hẳn là không có hại gì, cùng lắm chỉ là không có tác dụng mà thôi."
"Cái này..." Cầm Anh đi tới đi lui trong tiểu viện: "Nếu có hại thì làm sao bây giờ? Song nhi, nghe lời của nhũ mẫu, đừng thử nữa."
"Thử một lần!" Lời nói của Cầm Song rất ngắn gọn, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy kiên định.
"Song nhi, con đã bắt đầu luyện văn rồi..."
"Chỉ một lần!" Ngữ khí của Cầm Song vẫn kiên định như trước.
"Được !" Cầm Anh không còn kiên trì can ngăn Cầm Song nữa, bất quá lập tức nói: "Lúc ngươi sử dụng dược tề phải để ta ở bên người mới được."
"Ừm !" Cầm Song nhẹ nhàng gật đầu.
Cầm Anh ngửi mùi cười nói: "Thịt chín rồi, chúng ta ăn cơm."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ta lấy chén đũa!" Cầm Song mang theo rương sách đi tới phòng mình, buông rương sách xuống. Đợi tới khi nàng đến phòng ăn, Cầm Vân Hà đã dọn xong bát đũa. Cầm Anh đã để đầy thịt thỏ vào hai bát của hai nàng, trong bát của mình chỉ để lại một chút thịt, còn lại đều là nước canh.
Cầm Song kẹp lên một miếng thịt thỏ lớn đặt vào bát của vú nuôi, nói khẽ: "Nhũ mẫu, ngày mai người còn phải săn thú, ăn nhiều thịt chút."
"Không cần! Không cần!" Cầm Anh lại kẹp miếng thịt kia lên nói: "Tuổi của ta lớn rồi, không thể ăn thịt quá nhiều."
"Nhũ mẫu, ăn đi!"
Cầm Anh kẹp thịt thỏ trên không trung dừng lại, Cầm Anh chậm rãi thu tay về, đem thịt thỏ để vào trong bát của mình, nước mắt rơi xuống, rơi vào trong bát, bát canh thịt nhộn nhạo lên từng vòng gợn sóng. Bà cảm nhận được Cầm Song bây giờ hiểu chuyện hơn rất nhiều, quả thực cùng trước kia tựa như hai người, nếu như Cầm Song lúc còn ở Vương Đô có thể như vậy, thật tốt biết bao.
Kiếp trước Lưu Mỹ Nhược là một người vô cùng độc lập, tính cách độc lập như vậy là bởi vì nàng từ nhỏ đã mất đi mẫu thân, nàng do một tay phụ thân nuôi lớn. Phụ thân đối với nàng rất nghiêm khắc, trong suy nghĩ của Cầm Song, nghiêm khắc không kém gì Cầm Anh đối với Cầm Song trong kiếp này. Khác biệt là Cầm Song ở kiếp này bị Cầm Anh bắt luyện võ tới chết đi, còn nàng ở kiếp trước lại dưới sự nghiêm khắc của phụ thân mà thành công. Cho nên, với Cầm Song bây giờ, Cầm Anh nghiêm khắc cũng không có gì phản cảm, ngược lại có chút chờ mong của người chưa bao giờ có được tình mẫu tử. Chỉ là trong lòng vẫn luôn có một tia ngăn cách, làm cho nàng có chút không biết như thế nào để cùng Cầm Anh ở chung một chỗ. Lúc này, nhìn thấy Cầm Anh khóc, lnàng có chút không biết phải làm sao hỏi:
"Làm sao vậy?"
"Xin lỗi" Cầm Anh vẫn cúi đầu, nước mắt nhỏ xuống: "Song nhi, xin lỗi! Ta không nên bức ngươi tu luyện! Thân thể của ngươi vốn không thích hợp tu luyện, vì ta luôn muốn có kỳ tích phát sinh, ta liền... Ta không ngờ... vú nuôi thiếu chút nữa đã mất ngươi! Xin lỗi"
Tầng ngăn cách trong lòng Cầm Song lập tức sụp đổ, nàng cảm giác được rõ ràng tình yêu của một người mẹ đối với con gái mình, sự áy náy đối với con gái, nàng chưa từng có được tình thương của mẹ, nhưng lúc này nàng biết đây chính là tình mẫu tử. Tuy rằng Cầm Anh không phải mẫu thân ruột của nàng, nhưng trong lòng nàng, bóng hình của Cầm Anh rõ ràng vô cùng, mà cái bóng mẫu thân ruột của nàng là Cầm Huyền Nguyệt lại cực kỳ mơ hồ.
"Nhũ mẫu, ta sẽ không bỏ việc tập võ." Cầm Song đột nhiên cười nói: "Có lẽ bản công chúa sẽ trở thành một người văn võ song toàn!"
"Đúng !" Cầm Anh nín khóc mỉm cười, lại lấy miếng thịt trong chén kẹp vào trong bát Cầm Song nói: "Song nhi, ngươi ăn đi. Ăn đến khi thân thể chắc khoẻ để tập văn tu võ."
Cầm Song lại gắp miếng thịt kia trở vào trong bát của Cầm Anh cười nói: "Nhũ mẫu, trong nồi vẫn còn, nhũ mẫu ăn nhiều một chút. Chúng ta đã lâu không ăn thịt như vậy, lần này dứt khoát phải ăn cho bằng sạch"
Cầm Anh cũng cười, bưng chén nhỏ lên uống một ngụm canh thịt nói: "Nhũ mẫu nghĩ kỹ rồi, bây giờ con đang tuổi phát triển, ngày mai ta lại cho con ăn thịt hầm."
Cầm Song chần chờ hỏi: "Nhũ mẫu, thịt ở đâu ra?"
"Không phải nói với ngươi rồi sao?" Cầm Anh liếc mắt nhìn Cầm Song rồi nói: "Ngày mai ta đi săn, với bản lĩnh săn bắt của ta, bắt sói có thể không bắt đc nhưng bắt thỏ thì vẫn bắt tốt.. Đến lúc đó thuận tiện hái chút thảo dược, ta có thể lo cho ngươi đọc sách tập võ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Có sói?" Cầm Song trong lòng giật mình nói: "Nếu như trong núi nguy hiểm như vậy, nhũ mẫu vì sao không tìm việc làm trong trấn?"
Cầm Anh trầm mặc một hồi nói: "Song nhi, chuyện của ta ngươi không cần phải quản, trong lòng ta có tính toán."
"Bởi vì Vương gia kia sao?" Cầm Song dò hỏi.
"Không phải!" Cầm Anh lắc đầu nói: "Công việc trong thị trấn quá ít..."
Cầm Song im lặng, nàng không biết vú nuôi nói có thật hay không, nhưng vú nuôi một khi đã quyết định nàng cũng không thể ngăn cản được, chỉ có thể thở dài trong lòng, ý nghĩ tăng cường thực lực càng thêm bức thiết.
Hai người không nói chuyện mà yên lặng ăn cơm. Lúc Cầm Vân Hà dọn dẹp bát đũa, Cầm Song lại yên lặng ngồi trong phòng bếp bắt đầu phân loại thảo dược, chuẩn bị luyện chế một nồi dược tề luyện thể hệ thổ.
Cầm Anh ở một bên lo lắng nhìn Cầm Song...
Cầm Song phân loại thảo dược xong, phân ra ba phần, đem hai phần cất kỹ, sau đó đem phần còn lại, định dùng dao thớt cắt nhỏ. Cầm Anh vội vàng nhận lấy con dao phay nói:
"Để ta làm cho"
Cầm Song nhìn thoáng qua cánh tay của mình, liền nghe lời đem con dao phay trong tay đưa cho Cầm Anh. Cầm Anh vừa đem thảo dược cắt nhỏ, vừa lo lắng hỏi:
"Song nhi, liệu có được không?"
Cầm Song bất đắc dĩ nhìn thoáng qua vú nuôi nói: "Nhũ mẫu, ta phải thử một lần."
"Ai~" Cầm Anh thở dài một tiếng, không nói nữa, bắt đầu nghiêm túc cắt thảo dược.
Sau hai khắc đồng hồ, Cầm Anh cắt xong thảo dược, mà trong thời gian hai khắc đồng hồ, Cầm Vân Hà đã rửa sạch nồi đất. Đem thảo dược cắt nhỏ cho vào trong nồi đất, đổ thêm nước, sau đó đặt lên trên bếp lò. Sau khi đậy nắp lại, Cầm Song khoanh hai chân ngồi ở trên một cái ghế nhỏ nhìn chằm chằm vào nồi đất. Còn Cầm Anh thì đi chuẩn bị bồn tắm cho Cầm Song.
Nước trong nồi đất dần dần ít đi, Cầm Song lại pha thêm ba lượt nước, sau đúng một canh giờ, mới bắc nồi đất xuống, dùng một khối vải gói thuốc, đổ thuốc vào bốn cái bình. Nàng cầm một cái bình đi tới bên cạnh thùng nước đã đổ đầy nước, đem nước thuốc trong cái bình đổ vào thùng tắm, sau đó nhẹ nhàng khuấy. Sau khi thuốc tan hoàn toàn, Cầm Song cởi hết quần áo, bò vào thùng tắm trong ánh mắt lo lắng của Cầm Anh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro