Cùng Chàng Trải Thế Sự Trầm Luân
Chương 11
2024-10-10 09:54:31
Ta thấy phụ thân tuổi già quỳ trước mặt Dung Ngọc, cầu xin hắn tha cho ta và mẫu thân một con đường sống, cảnh tượng hèn mọn đau xót.
Kiếp trước, Dung Ngọc nhờ vào sự trợ lực của Tô gia mà trừ khử hầu hết các đối thủ.
Nhưng cuối cùng, hắn lại ghét bỏ nhà ta vì công cao lấn chủ. Hắn nhân lúc Hoàng thượng bệnh nặng, lấy danh nghĩa Thái tử giám quốc mà nắm hết quyền hành.
Lúc đó, Tần Yến đã là Thừa tướng trẻ nhất. Chỉ có điều, chàng thường xuyên vắng mặt trong triều, như thể chẳng bận tâm gì. Nhiều người chửi rủa chàng khinh thường Thái tử, bất kính với vương quyền.
Thực ra, những lời mắng ấy không sai, chàng đúng là khinh thường Thái tử.
Nhưng đó không phải là lý do chàng không lên triều. Chẳng qua là chàng sắp chết, độc phát tác ngày càng nhiều, khiến chàng thường xuyên phải đóng cửa dưỡng thương.
Thái tử ngày càng danh vọng, còn Tần Yến thì càng ít xuất hiện.
Dung Ngọc dần không xem chàng ra gì.
Sau khi giám quốc, việc đầu tiên Thái tử làm là trừ khử toàn bộ Tô gia Thị.
"Chim hết, cung tên cất, thỏ khôn chết, chó săn bị giết."
Hắn tịch biên tài sản của nhà ta.
Hắn biến ta thành kẻ hèn mọn.
Ta đứng trước cửa kỹ viện, bị tú bà ép phải hát ca khúc tình tứ.
Những tên nam nhân bẩn thỉu trong kỹ viện đều cười nhạo ta.
Chúng chế giễu ta từng giữ gìn sự cao quý như thế nào, mà giờ cũng trở thành kẻ sa ngã. Chúng cười nhạo đêm đầu tiên của nữ tài tử danh tiếng nhất kinh thành sẽ bị bán với giá nào.
Cuối cùng, là Tần Yến, vừa tỉnh dậy sau cơn hôn mê, nghe tin liền phi ngựa đến.
Chàng có lẽ gấp gáp đến mức môi tái nhợt, từng hơi thở mang theo mùi m.á.u nhè nhẹ: "Ta đến muộn rồi... Miểu Miểu."
Giọng chàng run rẩy, đôi mắt tràn đầy thâm tình mãnh liệt và cơn giận bị kìm nén.
Chỉ là, nói đến nửa chừng, Tần Yến bỗng nhiên ngừng lại.
Khi mở miệng lần nữa, chàng đã trở lại với dáng vẻ gian thần thường ngày, vẻ mặt lạnh lùng đầy trêu chọc: "Miểu Miểu chắc thích những kẻ nam nhân dịu dàng, cung kính.”
"Ta đương nhiên chẳng phải là người như thế.”
"Nhưng giờ nàng đã nhìn rõ rồi chứ? Thái tử hắn còn chẳng ra gì hơn.”
"Chẳng bằng nàng theo ta."
Tần Yến vừa nói, liền kéo mạnh ta vào lòng, khoác áo ấm lên người ta, đội mũ che mặt cho ta.
Chàng rút kiếm, g.i.ế.c tú bà ép ta hát. Chàng còn sai người cắt lưỡi những kẻ cười nhạo ta, móc mắt chúng. Máu chảy đầy đất.
Chàng ngang ngược như vậy. Nhưng chẳng ai dám ngăn thanh kiếm của chàng.
Cuối cùng, chàng ngạo mạn ôm ta rời đi.
...
Ký ức hỗn loạn mờ mịt.
Bên tai ta lại nghe thấy giọng của Thái tử Dung Ngọc: "Miểu Miểu? Miểu Miểu?"
Miểu cái gì chứ.
Khi Tần Yến gọi ta "Miểu Miểu", âm cuối ngân lên, ngay cả hơi thở cũng như đang mời gọi.
Nhưng Thái tử gọi ta, chỉ khiến ta buồn nôn.
Cơn hận thù khiến ta mở mắt ra.
20
Dung Ngọc thấy ta tỉnh dậy, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng không giả tạo, hắn siết tay ta chặt thêm vài phần: "Miểu Miểu, nàng cảm thấy khá hơn chưa?"
Ta cố sức rút tay về, mồ hôi lạnh túa ra khắp người: "Điện hạ, xin hãy đứng xa một chút."
Ta cố nhịn để không thốt lên từ "cút".
Dung Ngọc nhìn ta, ánh mắt phức tạp, sắc mặt thoáng cứng đờ: "Miểu Miểu, nàng có ý gì?"
Ta cố tỏ ra bình tĩnh, giả vờ xin lỗi: "Ta có bệnh dạ dày, lúc ốm thường buồn nôn, nếu nôn ra người Điện hạ thì thật không hay."
Dung Ngọc im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng trách mắng: "Miểu Miểu, sao lại nói vậy? Cô sao có thể ghét bỏ nàng?"
Nói rồi, hắn còn đưa tay ra, tựa như muốn vuốt tóc ta đầy thương xót.
Ta quay đầu đi, lặng lẽ né tránh.
... Nhưng ta thì ghét bỏ ngươi.
Tay của Dung Ngọc khựng lại giữa chừng, ánh mắt dần trầm xuống.
Ta liếc nhìn quanh căn phòng, liền nhận ra vài món đồ hắn tặng, liền chỉ từng món một, giả vờ không biết: "Xuân Nhi, ai đốt lư hương trầm kia? Còn mấy món bánh đó, mau đem vứt đi."
"Đây... đây là Thái tử điện hạ mang đến."
Xuân Nhi có chút khó xử.
Ta liền vờ ho vài tiếng: "Trong phòng này mùi hương hỗn tạp quá, ta thật sự thấy buồn nôn."
Dung Ngọc dù có giỏi giả vờ dịu dàng đến đâu, cũng không chịu nổi sự ghét bỏ liên tiếp này của ta.
Sắc mặt hắn lập tức sa sầm, cười lạnh nói: "Xem ra những thứ Cô mang đến không hợp ý Miểu Miểu. Vậy vứt đi thôi."
Nhưng... vứt đồ thôi vẫn chưa đủ.
Điều ta thấy ghê tởm nhất, chính là con người hắn.
Vì vậy, ta lạnh nhạt liếc mắt nhìn Dung Ngọc, rồi vội vã bụm miệng, lại giả vờ nôn thêm lần nữa.
“Ọe~”
Dung Ngọc là Thái tử Đông Cung, từ nhỏ đến lớn nào có bị người đối xử như thế này? Đến một nét cười hắn cũng chẳng buồn giả vờ, chỉ lạnh lùng buông một câu: “Nếu Miểu Miểu không khỏe, vậy cô sẽ trở lại vào hôm khác.”
Nhìn bóng lưng Dung Ngọc dần khuất xa, ta mới thở phào nhẹ nhõm, rồi bảo các thị nữ lui ra hết, nhớ đóng kỹ cửa phòng.
Lúc này, tai ta mới thực sự yên tĩnh trở lại.
Ta sờ lên chiếc vòng ngọc vừa xuất hiện trên cổ tay: “Ra đi, Tần Yến. “Ta biết chàng đang ở đây.”
Chiếc vòng này, ta quá đỗi quen thuộc.
Kiếp trước, chính Tần Yến đã đeo nó lên tay ta, còn cấm ta tháo ra. Đó là kỷ vật duy nhất mà mẫu thân chàng để lại. Chàng từng quý trọng nó như sinh mệnh, nhưng cuối cùng lại trao nó cho ta.
Kiếp trước, Dung Ngọc nhờ vào sự trợ lực của Tô gia mà trừ khử hầu hết các đối thủ.
Nhưng cuối cùng, hắn lại ghét bỏ nhà ta vì công cao lấn chủ. Hắn nhân lúc Hoàng thượng bệnh nặng, lấy danh nghĩa Thái tử giám quốc mà nắm hết quyền hành.
Lúc đó, Tần Yến đã là Thừa tướng trẻ nhất. Chỉ có điều, chàng thường xuyên vắng mặt trong triều, như thể chẳng bận tâm gì. Nhiều người chửi rủa chàng khinh thường Thái tử, bất kính với vương quyền.
Thực ra, những lời mắng ấy không sai, chàng đúng là khinh thường Thái tử.
Nhưng đó không phải là lý do chàng không lên triều. Chẳng qua là chàng sắp chết, độc phát tác ngày càng nhiều, khiến chàng thường xuyên phải đóng cửa dưỡng thương.
Thái tử ngày càng danh vọng, còn Tần Yến thì càng ít xuất hiện.
Dung Ngọc dần không xem chàng ra gì.
Sau khi giám quốc, việc đầu tiên Thái tử làm là trừ khử toàn bộ Tô gia Thị.
"Chim hết, cung tên cất, thỏ khôn chết, chó săn bị giết."
Hắn tịch biên tài sản của nhà ta.
Hắn biến ta thành kẻ hèn mọn.
Ta đứng trước cửa kỹ viện, bị tú bà ép phải hát ca khúc tình tứ.
Những tên nam nhân bẩn thỉu trong kỹ viện đều cười nhạo ta.
Chúng chế giễu ta từng giữ gìn sự cao quý như thế nào, mà giờ cũng trở thành kẻ sa ngã. Chúng cười nhạo đêm đầu tiên của nữ tài tử danh tiếng nhất kinh thành sẽ bị bán với giá nào.
Cuối cùng, là Tần Yến, vừa tỉnh dậy sau cơn hôn mê, nghe tin liền phi ngựa đến.
Chàng có lẽ gấp gáp đến mức môi tái nhợt, từng hơi thở mang theo mùi m.á.u nhè nhẹ: "Ta đến muộn rồi... Miểu Miểu."
Giọng chàng run rẩy, đôi mắt tràn đầy thâm tình mãnh liệt và cơn giận bị kìm nén.
Chỉ là, nói đến nửa chừng, Tần Yến bỗng nhiên ngừng lại.
Khi mở miệng lần nữa, chàng đã trở lại với dáng vẻ gian thần thường ngày, vẻ mặt lạnh lùng đầy trêu chọc: "Miểu Miểu chắc thích những kẻ nam nhân dịu dàng, cung kính.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ta đương nhiên chẳng phải là người như thế.”
"Nhưng giờ nàng đã nhìn rõ rồi chứ? Thái tử hắn còn chẳng ra gì hơn.”
"Chẳng bằng nàng theo ta."
Tần Yến vừa nói, liền kéo mạnh ta vào lòng, khoác áo ấm lên người ta, đội mũ che mặt cho ta.
Chàng rút kiếm, g.i.ế.c tú bà ép ta hát. Chàng còn sai người cắt lưỡi những kẻ cười nhạo ta, móc mắt chúng. Máu chảy đầy đất.
Chàng ngang ngược như vậy. Nhưng chẳng ai dám ngăn thanh kiếm của chàng.
Cuối cùng, chàng ngạo mạn ôm ta rời đi.
...
Ký ức hỗn loạn mờ mịt.
Bên tai ta lại nghe thấy giọng của Thái tử Dung Ngọc: "Miểu Miểu? Miểu Miểu?"
Miểu cái gì chứ.
Khi Tần Yến gọi ta "Miểu Miểu", âm cuối ngân lên, ngay cả hơi thở cũng như đang mời gọi.
Nhưng Thái tử gọi ta, chỉ khiến ta buồn nôn.
Cơn hận thù khiến ta mở mắt ra.
20
Dung Ngọc thấy ta tỉnh dậy, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng không giả tạo, hắn siết tay ta chặt thêm vài phần: "Miểu Miểu, nàng cảm thấy khá hơn chưa?"
Ta cố sức rút tay về, mồ hôi lạnh túa ra khắp người: "Điện hạ, xin hãy đứng xa một chút."
Ta cố nhịn để không thốt lên từ "cút".
Dung Ngọc nhìn ta, ánh mắt phức tạp, sắc mặt thoáng cứng đờ: "Miểu Miểu, nàng có ý gì?"
Ta cố tỏ ra bình tĩnh, giả vờ xin lỗi: "Ta có bệnh dạ dày, lúc ốm thường buồn nôn, nếu nôn ra người Điện hạ thì thật không hay."
Dung Ngọc im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng trách mắng: "Miểu Miểu, sao lại nói vậy? Cô sao có thể ghét bỏ nàng?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói rồi, hắn còn đưa tay ra, tựa như muốn vuốt tóc ta đầy thương xót.
Ta quay đầu đi, lặng lẽ né tránh.
... Nhưng ta thì ghét bỏ ngươi.
Tay của Dung Ngọc khựng lại giữa chừng, ánh mắt dần trầm xuống.
Ta liếc nhìn quanh căn phòng, liền nhận ra vài món đồ hắn tặng, liền chỉ từng món một, giả vờ không biết: "Xuân Nhi, ai đốt lư hương trầm kia? Còn mấy món bánh đó, mau đem vứt đi."
"Đây... đây là Thái tử điện hạ mang đến."
Xuân Nhi có chút khó xử.
Ta liền vờ ho vài tiếng: "Trong phòng này mùi hương hỗn tạp quá, ta thật sự thấy buồn nôn."
Dung Ngọc dù có giỏi giả vờ dịu dàng đến đâu, cũng không chịu nổi sự ghét bỏ liên tiếp này của ta.
Sắc mặt hắn lập tức sa sầm, cười lạnh nói: "Xem ra những thứ Cô mang đến không hợp ý Miểu Miểu. Vậy vứt đi thôi."
Nhưng... vứt đồ thôi vẫn chưa đủ.
Điều ta thấy ghê tởm nhất, chính là con người hắn.
Vì vậy, ta lạnh nhạt liếc mắt nhìn Dung Ngọc, rồi vội vã bụm miệng, lại giả vờ nôn thêm lần nữa.
“Ọe~”
Dung Ngọc là Thái tử Đông Cung, từ nhỏ đến lớn nào có bị người đối xử như thế này? Đến một nét cười hắn cũng chẳng buồn giả vờ, chỉ lạnh lùng buông một câu: “Nếu Miểu Miểu không khỏe, vậy cô sẽ trở lại vào hôm khác.”
Nhìn bóng lưng Dung Ngọc dần khuất xa, ta mới thở phào nhẹ nhõm, rồi bảo các thị nữ lui ra hết, nhớ đóng kỹ cửa phòng.
Lúc này, tai ta mới thực sự yên tĩnh trở lại.
Ta sờ lên chiếc vòng ngọc vừa xuất hiện trên cổ tay: “Ra đi, Tần Yến. “Ta biết chàng đang ở đây.”
Chiếc vòng này, ta quá đỗi quen thuộc.
Kiếp trước, chính Tần Yến đã đeo nó lên tay ta, còn cấm ta tháo ra. Đó là kỷ vật duy nhất mà mẫu thân chàng để lại. Chàng từng quý trọng nó như sinh mệnh, nhưng cuối cùng lại trao nó cho ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro