Cưng Chiều Cô Vợ Nhỏ Tinh Nghịch
Ăn Đồ Ăn Của Nh...
2024-10-26 08:37:01
" Nhã Tịch! Cháu tìm nó ở đâu vậy? Bác tìm nó rất lâu rồi. Bây giờ không ngờ lại có được bằng cách này ". Hoắc Thời vui vẻ nhìn Nhã Tịch, trong đôi mắt đầy sự vui sướng. Hoắc Thời từ xưa đến luôn có sở thích sưu tầm ngọc cổ, miếng ngọc này vừa hay đúng với sở thích của Hoắc Thời.
'Bác thích là được rồi ạ". Nhã Tịch mỉm cười đáp.
Miếng ngọc này không phải của A Tẫn sao? Mọi người đều biết bố thích sưu tầm ngọc cổ, nhưng ít ai biết, A Tẫn cũng có sở thích này. Nhóc con này càng ngày càng to gan, lại dám lấy trộm đò của A Tẫn".
Cháu lại dám trộm đồ của A Tẫn. Không sợ cậu ấy về sẽ lột da cháu sao? ". Hoắc Thời Khâm ghé sát lại gần Nhã Tịch, nhỏ giọng nói.
" Đồ của chú cháu, sao lại gọi là trộm chứ? Hơn nữa, cháu sẽ nói với chú tư là chú xúi giục cháu ". Nhã Tịch nhìn Hoắc Thời Khâm, nhỏ giọng đáp.
Miếng ngọc này vốn là nằm trong bộ sưu tầm của Đông Phương Tẫn, được Đông Phương Tẫn cất giữ trong cẩn thận trong phòng. Nhã Tịch cũng biết được, Hoắc Thời thích sưu tầm ngọc cổ nên trước khi đến Hoắc gia, cô đã lén mang miếng ngọc bội đi, làm quà tặng cho Hoắc Thời.
" Đổ hết cho chú sao? ". Hoắc Thời Khâm khẽ cười, nhẹ nhàng cất tiếng.
Không phải chú nói mọi thứ đều có chú phía sau sao? Không lẽ chủ định nuốt lời ". Nhã Tịch đáp.
' Được rồi. Không nói lại cháu ".
" Mình xem thường nó rồi ".
Trên gương mặt Vương Diệu Linh vẫn hiện ra sự bình tĩnh, nhìn thì không có gì thay đổi nhưng đôi bàn đã nắm chặt thành nắm đấm, gân xanh cũng có thể nhìn thấy một cách rõ ràng.Cơm tối đã chuẩn bị xong rồi. Chúng ta vào dùng bữa thôi ". Hoắc Thời vui vẻ nói.
"Vâng ạ ". Nhã Tịch đáp.
Hoắc Thời đứng dậy, quay người bước vào phòng bếp.
Nhã Tịch đứng dậy, đi đến gần Vương Diệu Linh. " Thả lỏng đi chứ? Nếu không lòng bàn tay cô sẽ bị thương đấy ". Cô áp sát vào Vương Diệu Linh nhỏ giọng nói.
Vương Diệu Linh giật mình, bàn tay lập tức thả lỏng. Ánh mắt Vương Diệu Linh lập tức hướng về phía Hoắc Thời Khâm đang đứng phía sau Nhã Tịch. " Thời Khâm! Em...". Vương Diệu Linh hốt hoảng cất tiếng. Trong ánh mắt có chút lo sợ. Lo sợ Hoắc Thời Khâm đã phát hiện sự đố kỵ trong lòng Vương Diệu Linh. Dù sao Vương Diệu Linh đang cố gắng diễn vai một người phụ nữ đoan trang, dịu dàng, nhân hậu mà. Bị phát hiện Vương Diệu Linh có lòng ghen ghét với Nhã Tịch, không phải vai diễn của cô ta sẽ thất bại rồi sao.Vương Diệu Linh chưa nói hết câu đã bị Hoắc Thời Khâm cắt ngang. " Cô không cần giải thích. Lớp mặt nạ của cô không qua được mắt tôi đầu ". Hoắc Thời Khâm liếc nhìn Vương Diệu Linh bằng ánh mắt lạnh lùng, nói. Hoắc Thời Khâm bao nhiêu năm lăn lộn trên thương trường, có loại người nào mà hắn chưa từng gặp qua. Lớp mặt nạ của Vương Diệu Linh thì làm sao có thể qua được mắt hắn chứ.
Hoắc Thời Khâm nắm lấy tay Nhã Tịch, quay người dứt khoát bước vào phòng bếp.
" Thời Khâm! Sao lại đối xử lạnh lùng với em như vậy chứ? Em cố gắng, nỗ lực bao nhiêu năm nay để có thể đứng cạnh anh. Vì sao? Vì sao cuối cùng người đứng cạnh anh không phải là em. Sao lại là cô ta? Cô ta thì có gì hơn em chứ? Em không can tâm. Dù thế nào em cũng phải có được anh".
Vương Diệu Linh nhìn theo bóng lưng Hoắc Thời Khâm, ánh mắt càng trở nên kiên định.
Bên trong phòng bếp. Những món ăn ngon được xếp đầy trên bàn ăn.
Nhìn ngon quá ". Nhã Tịch nhìn những món ăn ngon được xếp đầy trên bàn, đôi mắt cô sáng lên.
'Ngồi xuống đi. Cứ tự nhiên như ở nhà ". Hoắc Thời nhìn Nhã Tịch, vui vẻ nói.
"Vâng ạ ". Nhã Tịch mỉm cười đáp. Cô ngồi xuống bên cạnh Hoắc Thời Khâm.
Vương Diệu Linh bước vào, nhẹ nhàng bước đến ngôi đối diện với Hoắc Thời Khâm.
Được rồi. Mau ăn đi ". Hoắc Thời nói.
" Cháu mời bác Thời ạ". Vương Diệu Linh nhìn Hoắc Thời, nhẹ nhàng cất tiếng." Cháu mời bác ạ ". Nhã Tịch hướng ánh mắt về phía Hoắc Thời, cất tiếng.
'Được được. Mau ăn đi. Mấy đứa cứ tự nhiên". Hoắc Thời nở nụ cười hài lòng, cất tiếng.
Hoắc Thời Khâm gấp lấy một con tôm đặt vào bát mình, hắn sắn tay áo lên, cẩn thận bóc vỏ con tôm ra, đặt vào bát của cô. " Ăn đi ". Hoắc Thời Khâm nhìn cô với ánh mắt cưng chiều, nói.
" Vâng ". Nhã Tịch vui vẻ đáp. Cô gắp con tôm trong bát, ăn một cách ngon lành. " Ngon quá".
15 phút đồng hồ trôi qua. Hoắc Thời Khâm liên tục gắp thức ăn cho Nhã Tịch, Nhã Tịch cũng cứ vậy mà ăn hết ba bát thức ăn.
" Chú! Cháu không ăn được nữa đâu ". Nhã Tịch hướng ánh mắt về phía Hoắc Thời Khâm, cất tiếng. Cô thực sự không thể ăn nổi nữa, một miếng cũng không thể nữa rồi.
Được rồi ". Hoắc Thời Khâm cầm lấy chiếc bát đầy thức ăn của cô, ăn ngon lành.
" Anh ấy lại ăn đồ ăn của cô ta. Thời Khâm! Anh không phải có bệnh sạch sẽ sao?".
Vương Diệu Linh nhìn Hoắc Thời Khâm, bàn tay lại tiếp tục nắm chặt lại.
Hoắc Thời Khâm đúng là có bệnh sạch sẽ, nhưng căn bệnh có lẽ chỉ đối với người khác, còn Nhã Tịch thì không.
'Bác thích là được rồi ạ". Nhã Tịch mỉm cười đáp.
Miếng ngọc này không phải của A Tẫn sao? Mọi người đều biết bố thích sưu tầm ngọc cổ, nhưng ít ai biết, A Tẫn cũng có sở thích này. Nhóc con này càng ngày càng to gan, lại dám lấy trộm đò của A Tẫn".
Cháu lại dám trộm đồ của A Tẫn. Không sợ cậu ấy về sẽ lột da cháu sao? ". Hoắc Thời Khâm ghé sát lại gần Nhã Tịch, nhỏ giọng nói.
" Đồ của chú cháu, sao lại gọi là trộm chứ? Hơn nữa, cháu sẽ nói với chú tư là chú xúi giục cháu ". Nhã Tịch nhìn Hoắc Thời Khâm, nhỏ giọng đáp.
Miếng ngọc này vốn là nằm trong bộ sưu tầm của Đông Phương Tẫn, được Đông Phương Tẫn cất giữ trong cẩn thận trong phòng. Nhã Tịch cũng biết được, Hoắc Thời thích sưu tầm ngọc cổ nên trước khi đến Hoắc gia, cô đã lén mang miếng ngọc bội đi, làm quà tặng cho Hoắc Thời.
" Đổ hết cho chú sao? ". Hoắc Thời Khâm khẽ cười, nhẹ nhàng cất tiếng.
Không phải chú nói mọi thứ đều có chú phía sau sao? Không lẽ chủ định nuốt lời ". Nhã Tịch đáp.
' Được rồi. Không nói lại cháu ".
" Mình xem thường nó rồi ".
Trên gương mặt Vương Diệu Linh vẫn hiện ra sự bình tĩnh, nhìn thì không có gì thay đổi nhưng đôi bàn đã nắm chặt thành nắm đấm, gân xanh cũng có thể nhìn thấy một cách rõ ràng.Cơm tối đã chuẩn bị xong rồi. Chúng ta vào dùng bữa thôi ". Hoắc Thời vui vẻ nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vâng ạ ". Nhã Tịch đáp.
Hoắc Thời đứng dậy, quay người bước vào phòng bếp.
Nhã Tịch đứng dậy, đi đến gần Vương Diệu Linh. " Thả lỏng đi chứ? Nếu không lòng bàn tay cô sẽ bị thương đấy ". Cô áp sát vào Vương Diệu Linh nhỏ giọng nói.
Vương Diệu Linh giật mình, bàn tay lập tức thả lỏng. Ánh mắt Vương Diệu Linh lập tức hướng về phía Hoắc Thời Khâm đang đứng phía sau Nhã Tịch. " Thời Khâm! Em...". Vương Diệu Linh hốt hoảng cất tiếng. Trong ánh mắt có chút lo sợ. Lo sợ Hoắc Thời Khâm đã phát hiện sự đố kỵ trong lòng Vương Diệu Linh. Dù sao Vương Diệu Linh đang cố gắng diễn vai một người phụ nữ đoan trang, dịu dàng, nhân hậu mà. Bị phát hiện Vương Diệu Linh có lòng ghen ghét với Nhã Tịch, không phải vai diễn của cô ta sẽ thất bại rồi sao.Vương Diệu Linh chưa nói hết câu đã bị Hoắc Thời Khâm cắt ngang. " Cô không cần giải thích. Lớp mặt nạ của cô không qua được mắt tôi đầu ". Hoắc Thời Khâm liếc nhìn Vương Diệu Linh bằng ánh mắt lạnh lùng, nói. Hoắc Thời Khâm bao nhiêu năm lăn lộn trên thương trường, có loại người nào mà hắn chưa từng gặp qua. Lớp mặt nạ của Vương Diệu Linh thì làm sao có thể qua được mắt hắn chứ.
Hoắc Thời Khâm nắm lấy tay Nhã Tịch, quay người dứt khoát bước vào phòng bếp.
" Thời Khâm! Sao lại đối xử lạnh lùng với em như vậy chứ? Em cố gắng, nỗ lực bao nhiêu năm nay để có thể đứng cạnh anh. Vì sao? Vì sao cuối cùng người đứng cạnh anh không phải là em. Sao lại là cô ta? Cô ta thì có gì hơn em chứ? Em không can tâm. Dù thế nào em cũng phải có được anh".
Vương Diệu Linh nhìn theo bóng lưng Hoắc Thời Khâm, ánh mắt càng trở nên kiên định.
Bên trong phòng bếp. Những món ăn ngon được xếp đầy trên bàn ăn.
Nhìn ngon quá ". Nhã Tịch nhìn những món ăn ngon được xếp đầy trên bàn, đôi mắt cô sáng lên.
'Ngồi xuống đi. Cứ tự nhiên như ở nhà ". Hoắc Thời nhìn Nhã Tịch, vui vẻ nói.
"Vâng ạ ". Nhã Tịch mỉm cười đáp. Cô ngồi xuống bên cạnh Hoắc Thời Khâm.
Vương Diệu Linh bước vào, nhẹ nhàng bước đến ngôi đối diện với Hoắc Thời Khâm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Được rồi. Mau ăn đi ". Hoắc Thời nói.
" Cháu mời bác Thời ạ". Vương Diệu Linh nhìn Hoắc Thời, nhẹ nhàng cất tiếng." Cháu mời bác ạ ". Nhã Tịch hướng ánh mắt về phía Hoắc Thời, cất tiếng.
'Được được. Mau ăn đi. Mấy đứa cứ tự nhiên". Hoắc Thời nở nụ cười hài lòng, cất tiếng.
Hoắc Thời Khâm gấp lấy một con tôm đặt vào bát mình, hắn sắn tay áo lên, cẩn thận bóc vỏ con tôm ra, đặt vào bát của cô. " Ăn đi ". Hoắc Thời Khâm nhìn cô với ánh mắt cưng chiều, nói.
" Vâng ". Nhã Tịch vui vẻ đáp. Cô gắp con tôm trong bát, ăn một cách ngon lành. " Ngon quá".
15 phút đồng hồ trôi qua. Hoắc Thời Khâm liên tục gắp thức ăn cho Nhã Tịch, Nhã Tịch cũng cứ vậy mà ăn hết ba bát thức ăn.
" Chú! Cháu không ăn được nữa đâu ". Nhã Tịch hướng ánh mắt về phía Hoắc Thời Khâm, cất tiếng. Cô thực sự không thể ăn nổi nữa, một miếng cũng không thể nữa rồi.
Được rồi ". Hoắc Thời Khâm cầm lấy chiếc bát đầy thức ăn của cô, ăn ngon lành.
" Anh ấy lại ăn đồ ăn của cô ta. Thời Khâm! Anh không phải có bệnh sạch sẽ sao?".
Vương Diệu Linh nhìn Hoắc Thời Khâm, bàn tay lại tiếp tục nắm chặt lại.
Hoắc Thời Khâm đúng là có bệnh sạch sẽ, nhưng căn bệnh có lẽ chỉ đối với người khác, còn Nhã Tịch thì không.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro