Cưng Chiều Cô Vợ Nhỏ Tinh Nghịch
Cấm Nhã Tịch Và...
2024-10-26 08:37:01
Nhã Tịch bĩu môi. Sự khó chịu hiện ra trên gương mặt Nhã Tịch. Cô đang khó chịu điều gì? Đương nhiên là vì
Hoắc Thời Khâm cười cô rồi. Chiếc tạp dề này là do Nhã Tịch muốn mặc sao? Rõ ràng là Hoắc Thời Khâm bắt cô mặc. Bây giờ còn cười cô. Quả đúng là muốn chơi Nhã Tịch mà.
" Nhã Tịch! Đừng tức giận. Bình tĩnh. Bình tĩnh".
Nhã Tịch cắn chặt môi. Bàn tay Nhã Tịch nắm chặt thành nắm đấm, quá rõ ràng, Nhã Tịch đang tức giận nhưng cố kìm nén sự giận dữ trong lòng lại. Dù gì, cô đang có lỗi với Hoắc Thời Khâm mà, cô không thể làm gì hắn được.
Chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi. " Chú đừng có cười nữa. Bữa sáng chú yêu cầu. Cháu đã nấu rồi. Mau ăn đi ". Nhã Tịch đặt khay đựng bát cháo nóng hối xuống chiếc tủ bên cạnh đầu giường.
" Thôi được rồi. Không cười nữa ". Hoắc Thời Khâm cố kìm nén sự vui vẻ trong lòng lại. " Tôi xem xem cháu nấu gì cho tôi nào ". Hoắc Thời Khâm chuyển ánh mắt xuống bát cháo nóng hổi bên cạnh. Nụ cười trên môi Hoắc Thời Khâm lặp tức vụt tắt. " Cháu đây là muốn đầu độc tôi à? Muốn trà thù tôi sao?". Hoắc Thời Khâm nghiêm túc nói.
Hoắc Thời Khâm không hề nói quá, bát cháo của Nhã Tịch thực sự quá kinh dị, nói là thuốc độc cũng không quá đáng.
"Chú nói gì vậy? Đây là cháo hải sản đấy". Nhã Tịch nhìn Hoắc Thời Khâm, tức giận nói. Dĩ nhiên Nhã Tịch tức giận rồi. Nhã Tịch đã mất công sức nấu cháo cho Hoắc Thời Khâm, vậy mà lại bị nói là đầu độc. Đương nhiên là tức giận rồi. " Cháu mất bao nhiêu công sức nấu đấy ".
" Cháo hải sản đây sao? Nhóc nấu thuốc độc thì có ".
Hoắc Thời Khâm im lặng, hắn không thế nói được gì nữa. Cháo hải sản sẽ thế này sao? Không, đương nhiên là không. Chỉ có Nhã Tịch mới có thể nấu được bát cháo hải sản độc nhất vô nhị như vậy mà thôi. Hoắc Thời Khâm đã 40 tuổi rồi, lần đầu tiên hắn nhìn thấy một bát cháo hải sản kinh dị như vậy. Thật quá kinh dị. Nói giết người không cần dao, thì ăn bát cháo này sẽ làm được điều đó.
"Chú mau ném thử đi. Cháu mất rất nhiều công sức đấy ". Nhã Tịch nhìn Hoắc Thời Khâm với ánh mắt mong chờ.
Nhã Tịch mong chờ hắn nếm thử món cháo cô đã mất bao nhiêu công sức để nấu.
Hoắc Thời Khâm nhìn thẳng vào ánh mắt mong chờ của Nhã Tịch. " Được rồi. Tôi sẽ thử". Hoắc Thời Khâm thực sự sẽ ăn sao? Không sợ ăn xong cháo sẽ chết sao? Hắn dĩ nhiên không muốn ăn, nhưng nhìn ánh mắt mong chờ kia của Nhã Tịch, sao hắn có thể từ chối được chứ?
Hoắc Thời Khâm cầm chiếc thìa lên, bàn tay hắn do dự hồi lâu không chạm được đền bát cháo. Đương nhiên là do dự rồi, nhìn bát cháo thực sự quá kinh dị, nhìn thôi cũng thấy sợ rồi chứ đừng nói ăn.
" Chú làm gì vậy? Sao không ăn đi? Cháu chắc chắn với chú sẽ rất ngon ". Nhã Tịch tự tin nói.
"Được. Tôi sẽ thử". Hoắc Thời Khâm múc cháo lên, nhưng thứ hắn múc lên không phải cháo, là một thứ màu đen gì đó tròn tròn, còn có chân. Phải, đó là bạch tuộc Nhã Tịch đã cho vào. Vì cháo có màu đen, nên không thể nhìn rõ thứ bên trong rốt cuộc là cái gì? Hoắc Thời Khâm không nhìn ra cũng là chuyện bình thường thôi . " Đây là cái gì vậy? ". Hoắc Thời Khâm nhìn Nhã Tịch, gượng gạo nói.
" Là bạch tuộc. Cháu mới mua đấy, rất tươi". Nhã Tịch mỉm cười đáp.
" Tôi sai rồi. Quá sai rồi". Hoắc Thời Khâm khẽ lắc đầu, giọng nói có chút hối hận.
Nhã Tịch nghênh đầu. Ánh mắt cô hiện rõ sự khó hiểu. " Chú! Chú nói vậy là có ý gì? ". Nhã Tịch không hiểu câu nói của Hoắc Thời Khâm là có ý gì? Sai? Sai cái gì chứ? Sao đột nhiên hắn lại nói như vậy?.
" Tôi sai khi yêu cầu cháu vào bếp". Hoắc Thời Khâm nhìn thẳng vào đôi mắt không hiểu gì của Nhã Tịch, nghiêm túc nói. " Đông Phương Nhã Tịch! Từ này về sau, tôi cấm cháu vào bếp, không được làm bất kỳ món ăn nào cả ".
Phải, Hoắc Thời Khâm đang rất hối hận, hối hận vì yêu cầu hắn đã đề ra. Quả là một thảm hoạ mà.
Nhã Tịch nhíu mày. " Vì sao chứ?". Nhã Tịch chất vấn Hoắc Thời Khâm. Nhã Tịch thực sự không thể hiểu nổi. Vì sao cô dốc hết tâm sức nấu bữa sáng cho hắn, hắn không cảm kích thì thôi, còn cấm cô vào bếp? Rốt cuộc là vì sao? Đúng. Nhã Tịch đến bây giờ vẫn không biết bát cháo cô nấu có vấn đề gì? Trong lòng Nhã Tịch, bát cháo này hết sức bình thường, không có vấn đề gì cả. Nhưng đó là đối với Nhã Tịch mà thôi.
Bát cháo của Nhã Tịch thực sự thực sự quá kinh dị. Nói là nấu thuốc độc cũng không quá đáng.
" Cháu còn không hiểu sao? Cháo của cháu không thể ăn được ". Hoắc Thời Khâm thản nhiên nói.
" Không ăn được? Sao lại không ăn được chứ? Cháo cháu nấu sao có thể không ăn được chứ? ". Nhã Tịch nghiêm túc nói. Đúng, Nhã Tịch không tin cháo của cô nấu có vấn đề gì? Đối với Nhã Tịch, nấu cháo quá đơn giản rồi, chỉ vài bước đơn giản mà thôi. Cháo cô nấu nhất định sẽ rất ngon, sẽ không có vấn đề gì cả.
Hoắc Thời Khâm cười cô rồi. Chiếc tạp dề này là do Nhã Tịch muốn mặc sao? Rõ ràng là Hoắc Thời Khâm bắt cô mặc. Bây giờ còn cười cô. Quả đúng là muốn chơi Nhã Tịch mà.
" Nhã Tịch! Đừng tức giận. Bình tĩnh. Bình tĩnh".
Nhã Tịch cắn chặt môi. Bàn tay Nhã Tịch nắm chặt thành nắm đấm, quá rõ ràng, Nhã Tịch đang tức giận nhưng cố kìm nén sự giận dữ trong lòng lại. Dù gì, cô đang có lỗi với Hoắc Thời Khâm mà, cô không thể làm gì hắn được.
Chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi. " Chú đừng có cười nữa. Bữa sáng chú yêu cầu. Cháu đã nấu rồi. Mau ăn đi ". Nhã Tịch đặt khay đựng bát cháo nóng hối xuống chiếc tủ bên cạnh đầu giường.
" Thôi được rồi. Không cười nữa ". Hoắc Thời Khâm cố kìm nén sự vui vẻ trong lòng lại. " Tôi xem xem cháu nấu gì cho tôi nào ". Hoắc Thời Khâm chuyển ánh mắt xuống bát cháo nóng hổi bên cạnh. Nụ cười trên môi Hoắc Thời Khâm lặp tức vụt tắt. " Cháu đây là muốn đầu độc tôi à? Muốn trà thù tôi sao?". Hoắc Thời Khâm nghiêm túc nói.
Hoắc Thời Khâm không hề nói quá, bát cháo của Nhã Tịch thực sự quá kinh dị, nói là thuốc độc cũng không quá đáng.
"Chú nói gì vậy? Đây là cháo hải sản đấy". Nhã Tịch nhìn Hoắc Thời Khâm, tức giận nói. Dĩ nhiên Nhã Tịch tức giận rồi. Nhã Tịch đã mất công sức nấu cháo cho Hoắc Thời Khâm, vậy mà lại bị nói là đầu độc. Đương nhiên là tức giận rồi. " Cháu mất bao nhiêu công sức nấu đấy ".
" Cháo hải sản đây sao? Nhóc nấu thuốc độc thì có ".
Hoắc Thời Khâm im lặng, hắn không thế nói được gì nữa. Cháo hải sản sẽ thế này sao? Không, đương nhiên là không. Chỉ có Nhã Tịch mới có thể nấu được bát cháo hải sản độc nhất vô nhị như vậy mà thôi. Hoắc Thời Khâm đã 40 tuổi rồi, lần đầu tiên hắn nhìn thấy một bát cháo hải sản kinh dị như vậy. Thật quá kinh dị. Nói giết người không cần dao, thì ăn bát cháo này sẽ làm được điều đó.
"Chú mau ném thử đi. Cháu mất rất nhiều công sức đấy ". Nhã Tịch nhìn Hoắc Thời Khâm với ánh mắt mong chờ.
Nhã Tịch mong chờ hắn nếm thử món cháo cô đã mất bao nhiêu công sức để nấu.
Hoắc Thời Khâm nhìn thẳng vào ánh mắt mong chờ của Nhã Tịch. " Được rồi. Tôi sẽ thử". Hoắc Thời Khâm thực sự sẽ ăn sao? Không sợ ăn xong cháo sẽ chết sao? Hắn dĩ nhiên không muốn ăn, nhưng nhìn ánh mắt mong chờ kia của Nhã Tịch, sao hắn có thể từ chối được chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoắc Thời Khâm cầm chiếc thìa lên, bàn tay hắn do dự hồi lâu không chạm được đền bát cháo. Đương nhiên là do dự rồi, nhìn bát cháo thực sự quá kinh dị, nhìn thôi cũng thấy sợ rồi chứ đừng nói ăn.
" Chú làm gì vậy? Sao không ăn đi? Cháu chắc chắn với chú sẽ rất ngon ". Nhã Tịch tự tin nói.
"Được. Tôi sẽ thử". Hoắc Thời Khâm múc cháo lên, nhưng thứ hắn múc lên không phải cháo, là một thứ màu đen gì đó tròn tròn, còn có chân. Phải, đó là bạch tuộc Nhã Tịch đã cho vào. Vì cháo có màu đen, nên không thể nhìn rõ thứ bên trong rốt cuộc là cái gì? Hoắc Thời Khâm không nhìn ra cũng là chuyện bình thường thôi . " Đây là cái gì vậy? ". Hoắc Thời Khâm nhìn Nhã Tịch, gượng gạo nói.
" Là bạch tuộc. Cháu mới mua đấy, rất tươi". Nhã Tịch mỉm cười đáp.
" Tôi sai rồi. Quá sai rồi". Hoắc Thời Khâm khẽ lắc đầu, giọng nói có chút hối hận.
Nhã Tịch nghênh đầu. Ánh mắt cô hiện rõ sự khó hiểu. " Chú! Chú nói vậy là có ý gì? ". Nhã Tịch không hiểu câu nói của Hoắc Thời Khâm là có ý gì? Sai? Sai cái gì chứ? Sao đột nhiên hắn lại nói như vậy?.
" Tôi sai khi yêu cầu cháu vào bếp". Hoắc Thời Khâm nhìn thẳng vào đôi mắt không hiểu gì của Nhã Tịch, nghiêm túc nói. " Đông Phương Nhã Tịch! Từ này về sau, tôi cấm cháu vào bếp, không được làm bất kỳ món ăn nào cả ".
Phải, Hoắc Thời Khâm đang rất hối hận, hối hận vì yêu cầu hắn đã đề ra. Quả là một thảm hoạ mà.
Nhã Tịch nhíu mày. " Vì sao chứ?". Nhã Tịch chất vấn Hoắc Thời Khâm. Nhã Tịch thực sự không thể hiểu nổi. Vì sao cô dốc hết tâm sức nấu bữa sáng cho hắn, hắn không cảm kích thì thôi, còn cấm cô vào bếp? Rốt cuộc là vì sao? Đúng. Nhã Tịch đến bây giờ vẫn không biết bát cháo cô nấu có vấn đề gì? Trong lòng Nhã Tịch, bát cháo này hết sức bình thường, không có vấn đề gì cả. Nhưng đó là đối với Nhã Tịch mà thôi.
Bát cháo của Nhã Tịch thực sự thực sự quá kinh dị. Nói là nấu thuốc độc cũng không quá đáng.
" Cháu còn không hiểu sao? Cháo của cháu không thể ăn được ". Hoắc Thời Khâm thản nhiên nói.
" Không ăn được? Sao lại không ăn được chứ? Cháo cháu nấu sao có thể không ăn được chứ? ". Nhã Tịch nghiêm túc nói. Đúng, Nhã Tịch không tin cháo của cô nấu có vấn đề gì? Đối với Nhã Tịch, nấu cháo quá đơn giản rồi, chỉ vài bước đơn giản mà thôi. Cháo cô nấu nhất định sẽ rất ngon, sẽ không có vấn đề gì cả.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro