Cưng Chiều Cô Vợ Nhỏ Tinh Nghịch
Đón Dâu
2024-10-26 08:37:01
Nửa tháng trôi qua rất nhanh. Đã đến ngày diễn ra hôn lễ. Nhã Tịch khoác trên người bộ váy cưới trắng đuôi cá, mái tóc dài búi lên gọn gàng, trùm lên chiếc khăn trùm.
Cạch!
Cánh cửa được mở ra, Đông Phương Tẫn mang theo một chiếc hộp bước vào. Đông Phương Tẫn ngơ ngác nhìn Nhã Tịch, đôi mắt hơi mở to, cô bây giờ thực sự rất đẹp.
" Chú Tư! ". Nhã Tịch mỉm cười gọi tên. " Có chuyện gì vậy ạ? ".
Đông Phương Tẫn khẽ cười, bước đến gần Nhã Tịch, Đông Phương Tẫn đặt chiếc hộp xuống bàn, mở ra. Bên trong là một bộ trang sức kim cương tự nhiên đưa về phía cô. " Chú đã chuẩn bị từ rất lâu rồi, chỉ đợi đến ngày này thôi ".
Bộ trang sức là chuẩn bị cho cháu sao? Chú đã mất rất nhiều tiền để đấu giá được nó, hoá ra là chuẩn bị cho cháu". Nhã Tịch đỡ lấy bộ trang sức, bất ngờ nhìn bộ trang sức rồi lại ngước lên nhìn Đông Phương Tẫn, đôi mắt rơm rớm nước mắt.
Bộ trang sức này, là phiên bản giới hạn, trên toàn cầu chỉ có một bộ duy nhất. Năm cô 17 tuổi, Đông Phương Tẫn nhìn thấy bộ trang sức trên một buổi đấu giá, Đông Phương Tẫn đã dùng một số tiền lớn đấu giá nó. Để dành tặng cô vào hôn lễ.
Đông Phương Tẫn nhẹ nhàng lau đi nước mắt vương trên khoé mắt cô. " Khóc cái gì chứ? ". Đông Phương Tẫn mỉm cười nói tiếp. " Cháu gái ngốc, chú chỉ mỗi mình cháu, cháu là người chủ yêu thương nhất, bộ trang sức này không chuẩn bị cho cháu thì chuẩn bị cho ai ".
Nhã Tịch mỉm cười đầy cảm động. " Chú Tư! Cảm ơn chú, bao nhiêu năm nay luôn yêu quý, bảo vệ cháu ".
Đông Phương Tẫn nở nụ cười dịu dàng đáp. " Chú chỉ có một đứa cháu gái là cháu, không tốt với cháu thì tốt với ai ".
Trong lòng của Đông Phương Tẫn, Nhã Tịch là người quan trọng, không có gì có thể thay thế.
' Chú Tư! Chú có thể đeo giúp cháu được không? ". Nhã Tịch đẩy bộ trang sức về phía Đông Phương Tẫn, ánh mắt mong chờ.
" Được ". Đông Phương Tẫn vui vẻ đồng ý, Đông Phương Tẫn cầm lấy bộ trang
sức đeo lên cho cô.
Bộ trang sức đẹp đẽ, óng ánh cùng bộ váy cưới trắng đuôi cá tinh xảo càng khiến Nhã Tịch trở nên xinh đẹp giống như một nàng công chúa. Thật quá xinh đẹp.
'Đẹp lắm. Tiểu Tịch của chú thực sự rất đẹp". Đông Phương Tẫn nhìn Nhã Tịch, tán thưởng.
Cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói hầu nữ vang lên. " Thiếu gia! Hoắc Tổng tới rồi ạ".
Đông Phương Tẫn chuyển ánh mắt về phía cửa rồi chuyển mắt lại phía cô, Đông Phương Tẫn đưa cánh tay về phía cô cất tiếng. " Đi thôi ".
" Vâng ". Nhã Tịch khoác lấy cánh tay Đông Phương Tẫn, bước ra khỏi phòng.
Hai người bước ra khỏi biệt thự, trước mắt hai người là một đoàn Rolls-Royce xếp thành một hàng dài.
Hoắc Thời Khâm nhìn Nhã Tịch, hắn lập tức ngơ ngác, cô thực sự rất đẹp khiến ai nhìn thấy cũng phải ngơ ngác ngắm nhìn.
Hoắc Thời Khâm sững người mất một lúc lâu, đến khi Tần Viêm lên tiếng nhắc nhở hắn mới bừng tỉnh.
Hoắc Thời Khâm mỉm cười, bước đến gần Nhã Tịch, ánh mắt hắn dán chặt lên người cô không rời dù chỉ một giây.
' Thời Khâm! Tiểu Tịch là cháu bảo bối của tao, sau này mày mà khiến con bé tổn thương dù chỉ một chút, tao sẽ giết mày ". Đông Phương Tẫn nghiêm túc nói. Đông Phương Tẫn không nói đùa, nếu Tiểu Tịch thực sự bị tổn thương, dù có anh em tốt nhiều năm, Đông Phương Tẫn tuyệt đối sẽ giết người đó.
Nhã Tịch là một tay Đông Phương Tẫn nuôi lớn mà, là người mà Đông Phương Tẫn dành hết tất cả tình yêu thương của mình. Nếu để so sánh, Hoắc Thời Khâm làm sao có thể so được với Nhã Tịch.
Hoắc Thời Khâm mỉm cười đáp. " Được. Chú vợ! ".
Đông Phương Tẫn khẽ cười, nở nụ cười hài lòng. Đông Phương Tẫn nắm lấy tay Nhã Tịch đặt lên tay Hoắc Thời Khâm. " Cháu gái tao, giao cho mày ".
" Ừm ". Hoắc Thời Khâm nắm chặt lấy tay Nhã Tịch. Hạnh phúc, hai từ này không thể diễn tả được hết cảm xúc của hắn lúc này. Ngày hôm nay hắn đã đợi rất lâu rồi, bây giờ cuối cùng cũng đến. " Tiểu Tịch! Hôm nay cháu đẹp lắm". Hoắc Thời Khâm nhìn thẳng vào đôi mắt Nhã Tịch, cất tiếng.
Nhã Tịch mỉm cười đáp lại.
Chúng ta đi thôi ". Hoắc Thời Khâm cất tiếng.
Nhã Tịch khoác lấy cánh tay Hoắc Thời Khâm, bước đi về phía đoàn xe gần đó.
Hai người bước lên xe, chiếc xe dần lăn bánh rời khỏi biệt thự.
Những chiếc Rolls Royce cũng nối đuôi nhau đi theo sau, thêm mười chiếc xe Mercedes của Đông Phương Tẫn.
Đoàn xe di chuyển trên đường lớn, tạo thành một khung cảnh quá sức hoành tráng. Đoàn xe đi đến đâu, đều trở thành sự chú ý của tất cả mọi người, có người chụp ảnh, có người quay video, trong cuộc đời họ, có lẽ đây là lần đầu tiên thấy được một cảnh tượng hoành tráng như vậy.
Cũng đúng thôi. Một chiếc Rolls Royce vốn dĩ đã rất đắt đỏ. Nay lại có cả đoàn, thật quá xa xỉ, quá hoành tráng. Nhưng mà điều này có là gì? Người này là Hoắc Thời Khâm mà, hôn lễ của hắn làm sao có thể sơ sài, có thể qua loa cho được.
Cạch!
Cánh cửa được mở ra, Đông Phương Tẫn mang theo một chiếc hộp bước vào. Đông Phương Tẫn ngơ ngác nhìn Nhã Tịch, đôi mắt hơi mở to, cô bây giờ thực sự rất đẹp.
" Chú Tư! ". Nhã Tịch mỉm cười gọi tên. " Có chuyện gì vậy ạ? ".
Đông Phương Tẫn khẽ cười, bước đến gần Nhã Tịch, Đông Phương Tẫn đặt chiếc hộp xuống bàn, mở ra. Bên trong là một bộ trang sức kim cương tự nhiên đưa về phía cô. " Chú đã chuẩn bị từ rất lâu rồi, chỉ đợi đến ngày này thôi ".
Bộ trang sức là chuẩn bị cho cháu sao? Chú đã mất rất nhiều tiền để đấu giá được nó, hoá ra là chuẩn bị cho cháu". Nhã Tịch đỡ lấy bộ trang sức, bất ngờ nhìn bộ trang sức rồi lại ngước lên nhìn Đông Phương Tẫn, đôi mắt rơm rớm nước mắt.
Bộ trang sức này, là phiên bản giới hạn, trên toàn cầu chỉ có một bộ duy nhất. Năm cô 17 tuổi, Đông Phương Tẫn nhìn thấy bộ trang sức trên một buổi đấu giá, Đông Phương Tẫn đã dùng một số tiền lớn đấu giá nó. Để dành tặng cô vào hôn lễ.
Đông Phương Tẫn nhẹ nhàng lau đi nước mắt vương trên khoé mắt cô. " Khóc cái gì chứ? ". Đông Phương Tẫn mỉm cười nói tiếp. " Cháu gái ngốc, chú chỉ mỗi mình cháu, cháu là người chủ yêu thương nhất, bộ trang sức này không chuẩn bị cho cháu thì chuẩn bị cho ai ".
Nhã Tịch mỉm cười đầy cảm động. " Chú Tư! Cảm ơn chú, bao nhiêu năm nay luôn yêu quý, bảo vệ cháu ".
Đông Phương Tẫn nở nụ cười dịu dàng đáp. " Chú chỉ có một đứa cháu gái là cháu, không tốt với cháu thì tốt với ai ".
Trong lòng của Đông Phương Tẫn, Nhã Tịch là người quan trọng, không có gì có thể thay thế.
' Chú Tư! Chú có thể đeo giúp cháu được không? ". Nhã Tịch đẩy bộ trang sức về phía Đông Phương Tẫn, ánh mắt mong chờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Được ". Đông Phương Tẫn vui vẻ đồng ý, Đông Phương Tẫn cầm lấy bộ trang
sức đeo lên cho cô.
Bộ trang sức đẹp đẽ, óng ánh cùng bộ váy cưới trắng đuôi cá tinh xảo càng khiến Nhã Tịch trở nên xinh đẹp giống như một nàng công chúa. Thật quá xinh đẹp.
'Đẹp lắm. Tiểu Tịch của chú thực sự rất đẹp". Đông Phương Tẫn nhìn Nhã Tịch, tán thưởng.
Cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói hầu nữ vang lên. " Thiếu gia! Hoắc Tổng tới rồi ạ".
Đông Phương Tẫn chuyển ánh mắt về phía cửa rồi chuyển mắt lại phía cô, Đông Phương Tẫn đưa cánh tay về phía cô cất tiếng. " Đi thôi ".
" Vâng ". Nhã Tịch khoác lấy cánh tay Đông Phương Tẫn, bước ra khỏi phòng.
Hai người bước ra khỏi biệt thự, trước mắt hai người là một đoàn Rolls-Royce xếp thành một hàng dài.
Hoắc Thời Khâm nhìn Nhã Tịch, hắn lập tức ngơ ngác, cô thực sự rất đẹp khiến ai nhìn thấy cũng phải ngơ ngác ngắm nhìn.
Hoắc Thời Khâm sững người mất một lúc lâu, đến khi Tần Viêm lên tiếng nhắc nhở hắn mới bừng tỉnh.
Hoắc Thời Khâm mỉm cười, bước đến gần Nhã Tịch, ánh mắt hắn dán chặt lên người cô không rời dù chỉ một giây.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
' Thời Khâm! Tiểu Tịch là cháu bảo bối của tao, sau này mày mà khiến con bé tổn thương dù chỉ một chút, tao sẽ giết mày ". Đông Phương Tẫn nghiêm túc nói. Đông Phương Tẫn không nói đùa, nếu Tiểu Tịch thực sự bị tổn thương, dù có anh em tốt nhiều năm, Đông Phương Tẫn tuyệt đối sẽ giết người đó.
Nhã Tịch là một tay Đông Phương Tẫn nuôi lớn mà, là người mà Đông Phương Tẫn dành hết tất cả tình yêu thương của mình. Nếu để so sánh, Hoắc Thời Khâm làm sao có thể so được với Nhã Tịch.
Hoắc Thời Khâm mỉm cười đáp. " Được. Chú vợ! ".
Đông Phương Tẫn khẽ cười, nở nụ cười hài lòng. Đông Phương Tẫn nắm lấy tay Nhã Tịch đặt lên tay Hoắc Thời Khâm. " Cháu gái tao, giao cho mày ".
" Ừm ". Hoắc Thời Khâm nắm chặt lấy tay Nhã Tịch. Hạnh phúc, hai từ này không thể diễn tả được hết cảm xúc của hắn lúc này. Ngày hôm nay hắn đã đợi rất lâu rồi, bây giờ cuối cùng cũng đến. " Tiểu Tịch! Hôm nay cháu đẹp lắm". Hoắc Thời Khâm nhìn thẳng vào đôi mắt Nhã Tịch, cất tiếng.
Nhã Tịch mỉm cười đáp lại.
Chúng ta đi thôi ". Hoắc Thời Khâm cất tiếng.
Nhã Tịch khoác lấy cánh tay Hoắc Thời Khâm, bước đi về phía đoàn xe gần đó.
Hai người bước lên xe, chiếc xe dần lăn bánh rời khỏi biệt thự.
Những chiếc Rolls Royce cũng nối đuôi nhau đi theo sau, thêm mười chiếc xe Mercedes của Đông Phương Tẫn.
Đoàn xe di chuyển trên đường lớn, tạo thành một khung cảnh quá sức hoành tráng. Đoàn xe đi đến đâu, đều trở thành sự chú ý của tất cả mọi người, có người chụp ảnh, có người quay video, trong cuộc đời họ, có lẽ đây là lần đầu tiên thấy được một cảnh tượng hoành tráng như vậy.
Cũng đúng thôi. Một chiếc Rolls Royce vốn dĩ đã rất đắt đỏ. Nay lại có cả đoàn, thật quá xa xỉ, quá hoành tráng. Nhưng mà điều này có là gì? Người này là Hoắc Thời Khâm mà, hôn lễ của hắn làm sao có thể sơ sài, có thể qua loa cho được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro