Cưng Chiều Cô Vợ Nhỏ Tinh Nghịch
Giận
2024-10-26 08:37:01
Chú! Chú nói gì vậy? Cháu không hiểu ". Nhã Tịch không hiểu gì nhìn Hoắc Thời Khâm. "Chú! Mau thả cháu ra ". Nhã Tịch dùng sức vùng vẫy, cố gắng
thoát ra khỏi Hoắc Thời Khâm.
" Tiểu Tịch! Ngoan ngoãn nào. Hậu quả cháu gây ra, cháu phải có trách nhiệm gánh lấy chứ". Hoắc Thời Khâm mỉm cười đáp.
Bàn tay to lớn thô ráp của hắn từ từ đưa xuống dưới thắt lưng trên váy cô, hắn thoát chiếc thắt lưng khiến chiếc váy đang bám sát eo trở thành giãn ra.
Đôi môi Hoắc Thời Khâm đặt lên làn da mịn màng ở cổ cô, không ngừng di chuyển xuống dưới.
Chú! ". Nhã Tịch nhắm chặt mắt lại. Cô muốn vùng vẫy nhưng cơ thể lại không còn chút sức nào. Mỗi nơi Hoắc Thời Khâm chạm đến, như có một luồng điện chạy qua vậy, khiến cô tê tái.
Cạch!
Cánh cửa đột nhiên được mở ra. " Hoắc Tổng! Quần áo của...." . Tần Viêm cầm theo túi đồ in chữ Chanel mở cửa bước vào, cất giọng nói. Chưa nói hết câu, cảnh tượng trước mắt khiến Tần Viêm khựng lại.
Tần Viêm đứng ngây ngốc nhìn hai người đang một trên một dưới nằm trên giường. Cả người Tần Viêm như cứng đờ, không nói được gì cả, cũng không biết làm gì. Cảnh tượng này thật quá bất ngờ, quá sốc.
" Tần...Viêm ". Hoắc Thời Khâm hướng ánh mắt sắc lạnh về phía Tần Viêm, gọi tên Tần Viêm với giọng điệu đằng đằng sát khí kèm theo sự tức giận. Chuyện tốt của hắn cứ vậy mà bị Tần Viêm phá hỏng rồi.
" Xin lỗi Hoắc Tổng! Ngài cứ tiếp tục, tôi không thấy gì cả ". Tần Viêm bị ánh mắt sắc lạnh làm giật bắn mình, Tần Viêm quay người, nhanh chóng đóng cửa lại.
' Xong rồi. Phá hỏng chuyện tốt của Hoắc Tổng! Mình sẽ không bị thả xuống biển làm mồi cho cá mập đấy chứ? ".
Tần Viêm dựa lưng vào cánh cửa phòng, không ngừng thở dốc, trong ánh mắt hiện lên sự hoảng loạn cộng sự sợ hãi. Tần Viêm bước từng bước từng bước chậm rãi cách xa khỏi căn phòng, đi đến một góc của phòng làm việc, đứng nép lại. Nhìn dáng vẻ của Tần Viêm lúc này, ai không biết còn tưởng là đang chờ bị xử tử hình vậy.
Trong căn phòng. Nhã Tịch cắn chặt môi, cô nhân lúc Hoắc Thời Khâm đang mất tập trung, dùng một lực đẩy thật mạnh vùng ra khỏi sự kiểm soát của Hoắc Thời Khâm. " Chú! Thật quá đáng ". Giọng Nhã Tịch trở nên tức giận cất tiếng. " Chú không thèm để ý đến chú nữa. Chú bắt nạt cháu ". Nhã Tịch đẩy mạnh Hoắc Thời Khâm ra, nhanh chóng rời khỏi căn phòng.
" Tiểu Tịch! ". Hoắc Thời Khâm đưa tay về phía bóng lưng Nhã Tịch, cánh tay vô thức đưa về bóng lưng muốn giữ cô lại. Nhưng đáng tiếc, không thành. Hắn không đuổi theo sao? Hắn muốn chứ? Rất muốn là đằng khác. Nhưng bây giờ trên người hắn chỉ có một chiếc khăn tắm, hắn muốn đuổi cũng không thể đuổi được. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Nhã Tịch rời đi.
Nhóc con giận mất rồi. Hoắc Thời Khâm! Mày lần này làm ra chuyện ngu ngốc rồi ".
Hoắc Thời Khâm nắm chặt tay lại thành nắm đấm, gân xanh cũng hiện ra rõ ràng.
Hắn đấm mạnh xuống mặt tủ bên cạnh giường. Một tiếng bụp vang lên, đồ đạc trên mặt tủ đều rơi hết xuống đất, lăn lóc khắp sàn. Hắn đang oán giận, oán giận bản thân đã không cố gắng kìm chế bản thân. Nếu hắn có thể kìm chế, Nhã Tịch cũng không giận hắn mà bỏ về.
" Tần Viêm! Mang quần áo vào đây ". Hoắc Thời Khâm lạnh lùng cất tiếng, trong câu nói vẫn kèm theo sự tức giận rõ ràng.
Chưa đầy 1 phút, cánh cửa lần nữa được mở ra. Tần Viêm cầm theo túi đồ bước vào. " Đây ạ, Hoắc Tổng! ". Tần Viêm bước đến gần Hoắc Thời Khâm, sợ hãi cất tiếng. Bàn tay cầm túi đồ đưa về phía Hoắc Thời Khâm.
Hoắc Thời Khâm giựt mạnh lấy túi đồ. Lấy quần áo trong túi, mặc lên người. Chiếc quần âu đen dài, thêm một chiếc áo sơ mi trắng quả là một sự phối hợp hoàn hảo. Thật quá hoàn hảo.
Hoắc Thời Khâm lấy chiếc áo vest đen trong túi, khoác lên người. " Tất cả mọi việc hôm nay hủy hết ". Hoắc Thời Khâm lạnh lùng nói.
' Vâng ạ ". Tần Viêm đáp.
Hoắc Tổng! Không nói gì đến mình? Ngài ấy không trách phạt mình sao? ".
Tần Viêm cúi đầu, nhưng ánh mắt lại khẽ ngước lên nhìn Hoắc Thời Khâm trong ánh mắt Tần Viêm có chút bất ngờ. Hoắc Thời Khâm không phạt Tần Viêm sao? Chuyện này thực sự quá bất ngờ. Từ trước đến nay chưa bao giờ có chuyện đó xảy ra cả.
Hoắc Thời Khâm thắt cà vạt, quay người bước đi. " Nửa năm này, cậu không có lương ". Hoắc Thời Khâm cất tiếng. Hắn mở cửa, bước ra khỏi phòng.
Quả nhiên, làm sao ngài ấy quên được chứ?". Tần Viêm thở dài, nhẹ nhàng cất tiếng. " Nhưng lần này, là lần nhẹ nhất trong các lần mình phạm lỗi rồi. Từ ngày có Đông Phương Tiểu thư, ngài ấy cũng thay đổi rất nhiều ". Tần Viêm quay người, bước ra khỏi phòng, vừa đi vừa cất tiếng.
Tần Viêm làm việc cho Hoắc Thời Khâm nhiều năm rồi. Mỗi lần phạm lỗi, không bị thả xuống biển thì cũng là bị ném vào rừng ở cùng thú dữ. Nhưng lần này, là lần bị phạt nhẹ nhất, chỉ bị trừ lương nửa năm. So với những lần trước đó, cũng coi như ơn đức lắm rồi.
thoát ra khỏi Hoắc Thời Khâm.
" Tiểu Tịch! Ngoan ngoãn nào. Hậu quả cháu gây ra, cháu phải có trách nhiệm gánh lấy chứ". Hoắc Thời Khâm mỉm cười đáp.
Bàn tay to lớn thô ráp của hắn từ từ đưa xuống dưới thắt lưng trên váy cô, hắn thoát chiếc thắt lưng khiến chiếc váy đang bám sát eo trở thành giãn ra.
Đôi môi Hoắc Thời Khâm đặt lên làn da mịn màng ở cổ cô, không ngừng di chuyển xuống dưới.
Chú! ". Nhã Tịch nhắm chặt mắt lại. Cô muốn vùng vẫy nhưng cơ thể lại không còn chút sức nào. Mỗi nơi Hoắc Thời Khâm chạm đến, như có một luồng điện chạy qua vậy, khiến cô tê tái.
Cạch!
Cánh cửa đột nhiên được mở ra. " Hoắc Tổng! Quần áo của...." . Tần Viêm cầm theo túi đồ in chữ Chanel mở cửa bước vào, cất giọng nói. Chưa nói hết câu, cảnh tượng trước mắt khiến Tần Viêm khựng lại.
Tần Viêm đứng ngây ngốc nhìn hai người đang một trên một dưới nằm trên giường. Cả người Tần Viêm như cứng đờ, không nói được gì cả, cũng không biết làm gì. Cảnh tượng này thật quá bất ngờ, quá sốc.
" Tần...Viêm ". Hoắc Thời Khâm hướng ánh mắt sắc lạnh về phía Tần Viêm, gọi tên Tần Viêm với giọng điệu đằng đằng sát khí kèm theo sự tức giận. Chuyện tốt của hắn cứ vậy mà bị Tần Viêm phá hỏng rồi.
" Xin lỗi Hoắc Tổng! Ngài cứ tiếp tục, tôi không thấy gì cả ". Tần Viêm bị ánh mắt sắc lạnh làm giật bắn mình, Tần Viêm quay người, nhanh chóng đóng cửa lại.
' Xong rồi. Phá hỏng chuyện tốt của Hoắc Tổng! Mình sẽ không bị thả xuống biển làm mồi cho cá mập đấy chứ? ".
Tần Viêm dựa lưng vào cánh cửa phòng, không ngừng thở dốc, trong ánh mắt hiện lên sự hoảng loạn cộng sự sợ hãi. Tần Viêm bước từng bước từng bước chậm rãi cách xa khỏi căn phòng, đi đến một góc của phòng làm việc, đứng nép lại. Nhìn dáng vẻ của Tần Viêm lúc này, ai không biết còn tưởng là đang chờ bị xử tử hình vậy.
Trong căn phòng. Nhã Tịch cắn chặt môi, cô nhân lúc Hoắc Thời Khâm đang mất tập trung, dùng một lực đẩy thật mạnh vùng ra khỏi sự kiểm soát của Hoắc Thời Khâm. " Chú! Thật quá đáng ". Giọng Nhã Tịch trở nên tức giận cất tiếng. " Chú không thèm để ý đến chú nữa. Chú bắt nạt cháu ". Nhã Tịch đẩy mạnh Hoắc Thời Khâm ra, nhanh chóng rời khỏi căn phòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Tiểu Tịch! ". Hoắc Thời Khâm đưa tay về phía bóng lưng Nhã Tịch, cánh tay vô thức đưa về bóng lưng muốn giữ cô lại. Nhưng đáng tiếc, không thành. Hắn không đuổi theo sao? Hắn muốn chứ? Rất muốn là đằng khác. Nhưng bây giờ trên người hắn chỉ có một chiếc khăn tắm, hắn muốn đuổi cũng không thể đuổi được. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Nhã Tịch rời đi.
Nhóc con giận mất rồi. Hoắc Thời Khâm! Mày lần này làm ra chuyện ngu ngốc rồi ".
Hoắc Thời Khâm nắm chặt tay lại thành nắm đấm, gân xanh cũng hiện ra rõ ràng.
Hắn đấm mạnh xuống mặt tủ bên cạnh giường. Một tiếng bụp vang lên, đồ đạc trên mặt tủ đều rơi hết xuống đất, lăn lóc khắp sàn. Hắn đang oán giận, oán giận bản thân đã không cố gắng kìm chế bản thân. Nếu hắn có thể kìm chế, Nhã Tịch cũng không giận hắn mà bỏ về.
" Tần Viêm! Mang quần áo vào đây ". Hoắc Thời Khâm lạnh lùng cất tiếng, trong câu nói vẫn kèm theo sự tức giận rõ ràng.
Chưa đầy 1 phút, cánh cửa lần nữa được mở ra. Tần Viêm cầm theo túi đồ bước vào. " Đây ạ, Hoắc Tổng! ". Tần Viêm bước đến gần Hoắc Thời Khâm, sợ hãi cất tiếng. Bàn tay cầm túi đồ đưa về phía Hoắc Thời Khâm.
Hoắc Thời Khâm giựt mạnh lấy túi đồ. Lấy quần áo trong túi, mặc lên người. Chiếc quần âu đen dài, thêm một chiếc áo sơ mi trắng quả là một sự phối hợp hoàn hảo. Thật quá hoàn hảo.
Hoắc Thời Khâm lấy chiếc áo vest đen trong túi, khoác lên người. " Tất cả mọi việc hôm nay hủy hết ". Hoắc Thời Khâm lạnh lùng nói.
' Vâng ạ ". Tần Viêm đáp.
Hoắc Tổng! Không nói gì đến mình? Ngài ấy không trách phạt mình sao? ".
Tần Viêm cúi đầu, nhưng ánh mắt lại khẽ ngước lên nhìn Hoắc Thời Khâm trong ánh mắt Tần Viêm có chút bất ngờ. Hoắc Thời Khâm không phạt Tần Viêm sao? Chuyện này thực sự quá bất ngờ. Từ trước đến nay chưa bao giờ có chuyện đó xảy ra cả.
Hoắc Thời Khâm thắt cà vạt, quay người bước đi. " Nửa năm này, cậu không có lương ". Hoắc Thời Khâm cất tiếng. Hắn mở cửa, bước ra khỏi phòng.
Quả nhiên, làm sao ngài ấy quên được chứ?". Tần Viêm thở dài, nhẹ nhàng cất tiếng. " Nhưng lần này, là lần nhẹ nhất trong các lần mình phạm lỗi rồi. Từ ngày có Đông Phương Tiểu thư, ngài ấy cũng thay đổi rất nhiều ". Tần Viêm quay người, bước ra khỏi phòng, vừa đi vừa cất tiếng.
Tần Viêm làm việc cho Hoắc Thời Khâm nhiều năm rồi. Mỗi lần phạm lỗi, không bị thả xuống biển thì cũng là bị ném vào rừng ở cùng thú dữ. Nhưng lần này, là lần bị phạt nhẹ nhất, chỉ bị trừ lương nửa năm. So với những lần trước đó, cũng coi như ơn đức lắm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro