Cưng Chiều Cô Vợ Nhỏ Tinh Nghịch
Tạp Dề Heo Hồng
2024-10-26 08:37:01
"Nhã Tịch Tiểu thư! Mời đi theo tôi ". Tần Viêm nhẹ nhàng nói.
" Được ". Nhã Tịch mỉm cười đáp.
Tần Viêm bắt đầu di chuyển, bước vào trong toà lâu đài rộng lớn. Nhã Tịch cũng lặng lẽ bước theo phía sau.
" Rộng thật đấy. Nguyên cái phòng khách này không biết gấp bao nhiêu lần phòng của mình nữa. Không hổ là người giàu nhất thế giới. Thật xa xỉ mà ".
Nhã Tịch nhìn ngó xung quanh. Phòng khách của tòà lâu đài thực sự rất lớn, Nhã Tịch năm nay 22 tuổi rồi, đây là lần đầu tiên cô thấy tòà phòng khách lớn như thể này. Đương nhiên là rộng lớn rồi. Nơi này là lâu đài của Hoắc Thời Khâm, người giàu nhất thế giới mà, nói thứ mà Hoắc Thời Khâm không thiếu, không gì khác chính là tiền rồi.
Đối với Hoắc Thời Khâm, cả toà lâu đài này cũng không đáng là gì, chứ đừng nói là phòng khách rộng lớn.
Tần Viêm đưa Nhã Tịch đi hết 5 phút đồng hồ. Cuối cùng cũng đến được phòng bếp của toà lâu đài.
" Nhã Tịch Tiểu thư! Phòng bếp ở đây? Đồ trong phòng bếp này. Cô cứ tùy ý dùng ". Tần Viêm nhẹ nhàng nói.
" Rộng quá. Mình chưa thấy phòng bếp nào rộng như vậy".
Nhã Tịch bất ngờ nhìn phòng bếp rộng lớn trước mắt. Căn phòng bếp rộng lớn cũng phải chứa được 100 người.
Những đồ dùng, dùng trong phòng bếp không có gì là không có, đều là mẫu mới nhất. Dĩ nhiên rồi. Đây là đâu chứ? Là phòng bếp của toà lâu đài lớn nhất Nam Dương mà.
" Nhã Tịch Tiểu thư! Đây là quản gia Trần. Ông ấy là quản gia của cả tòà lâu đài. Cô cần gì thì cứ nói với ông ấy ".
Tần Viêm nhìn sang một người đàn ông lớn tuổi bên cạnh. Người đàn ông lớn tuổi đã hai thứ tóc. Gương mặt hiền hậu, trên người là một áo ghi lê đuôi tôm thêm một chiếc cà vạt đen được thắt gọn gàng trên cổ, tay đeo hai chiếc gang tay vải màu trắng. Nhìn thật nghiêm chỉnh. Nhìn ông ấy không ai không biết ông ấy là quản gia. Dĩ nhiên, rõ ràng như vậy mà.
"Quản gia Trần! Làm phiền ông rồi ạ ". Nhã Tịch chuyển ánh mắt lên quản gia Trần. Cô kính trọng nói. Nhã Tịch tuy ngang bướng, cứng đầu nhưng Nhã Tịch không phải là người không biết tôn trọng người lớn tuổi. Đương nhiên, Nhã Tịch được Đông Phương Tẫn dạy dỗ rất nghiêm khắc mà. Tôn trọng người lớn tuổi, là một điều nên làm.
Quản gia Trần đặt tay phải của mình ngang bụng, khom lưng một chút. Đúng, quản gia Trần đang đáp lại câu nói của Nhã Tịch.
" Cô bé này thật ngoan. Bây giờ hiếm có được một cô gái ngoan ngoãn như vậy".
Quản gia Trần mỉm cười, một nụ cười tán thưởng. Quản gia Trần, ông ấy năm nay cũng 60 tuổi rồi, đã gặp không biết bao nhiêu Tiều thư của những gia tộc lớn ở Nam Dương. Các Tiểu thư của các gia tộc khác đó, ai nấy cũng cậy có chút gia thể mà không xem ai ra gì. Nâng cao đạp thấp. Còn Nhã Tịch thì lại không giống, gia thế của Nhã Tịch ở Nam Dương chỉ đứng sau Hoắc gia. Nhưng cô lại khác hoàn toàn với họ. Ngoan ngoãn, lễ phép, biết tôn trọng người lớn tuổi, dù người đó chỉ là một quản gia nhỏ bé.
"Bắt đầu thôi". Nhã Tịch mỉm cười, trên gương mặt cô vẫn như vậy, tràn đầy háo hức. Nhã Tịch nhìn ngó xung quanh phòng bếp. " Tạp dề ở đâu vậy ạ? ". Nhã Tịch chuyển ánh mắt về phía quản gia Trần, nhẹ nhàng nói.
Tần Viêm nhướng mày, dường như nhớ ra gì đó. Tần Viêm quay người, đến gần chiếc tủ phía sau.
" Chút nữa thì quên mất. Thiếu chút nữa là tiêu đời rồi ".
Tần Viêm mở tủ, lấy trong đó ra một chiếc túi. Không sai, đây chính là tạp dề mà Hoắc Thời Khâm chuẩn bị riêng cho Nhã Tịch. Hoắc Thời Khâm đã căn dặn Tần Viêm nhất định phải đưa cho Nhã Tịch mặc. Mệnh lệnh của Hoắc Thời Khâm, Tần Viêm đương nhiên không dám làm trái rồi. Hắn là người thế nào? Tần Viêm còn không rõ sao?
Không đúng ý hắn, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. " Nhã Tịch Tiểu thư! Đây là tạp dề Hoắc Tổng đặc biệt chuẩn bị cho cô ". Tần Viêm bước đến gần Nhã Tịch, đưa chiếc túi trên tay cho Nhã Tịch.
" Chuẩn bị riêng cho cháu sao?". Nhã Tịch ngỡ ngàng nhìn Tần Viêm. Cô không ngờ Hoắc Thời Khâm lại chuẩn bị tạp dề riêng cho cô. Hoắc Thời Khâm rốt cuộc có ý đồ gì?
Nhã Tịch cầm lấy chiếc túi, lấy chiếc tạp dề bên trong ra. Một chiếc tạp dề màu hồng phấn, bên trên còn in hình một chú heo màu hồng. " Cái gì đây? Tạp dề heo hồng? Chú ấy có ý gì? Coi cháu là trẻ con sao?". Nhã Tịch tức giận nói. Hoắc Thời Khâm đây là muốn chơi Nhã Tịch sao? Nhã Tịch đã 22 tuổi rồi. Mặc chiếc tạp dề heo hồng này không phải là thành trò cười sao? Nhã Tịch đâu phải là trẻ con đâu.
Đúng. Nhã Tịch không phải là trẻ con nữa. Cô đã 22 tuổi rồi, là người trưởng thành rồi. Nhưng vậy thì sao? Trong mắt của Hoắc Thời Khâm, Nhã Tịch vẫn là một đứa trẻ. Dĩ nhiên, Hoắc Thời Khâm bao nhiêu tuổi rồi chứ? 40 tuổi rồi. Hắn hơn Nhã Tịch bao tuổi chứ? Hơn Nhã Tịch tận 18 tuổi, với Hoắc Thời Khâm, Nhã Tịch đương nhiên là một đứa trẻ rồi.
" Được ". Nhã Tịch mỉm cười đáp.
Tần Viêm bắt đầu di chuyển, bước vào trong toà lâu đài rộng lớn. Nhã Tịch cũng lặng lẽ bước theo phía sau.
" Rộng thật đấy. Nguyên cái phòng khách này không biết gấp bao nhiêu lần phòng của mình nữa. Không hổ là người giàu nhất thế giới. Thật xa xỉ mà ".
Nhã Tịch nhìn ngó xung quanh. Phòng khách của tòà lâu đài thực sự rất lớn, Nhã Tịch năm nay 22 tuổi rồi, đây là lần đầu tiên cô thấy tòà phòng khách lớn như thể này. Đương nhiên là rộng lớn rồi. Nơi này là lâu đài của Hoắc Thời Khâm, người giàu nhất thế giới mà, nói thứ mà Hoắc Thời Khâm không thiếu, không gì khác chính là tiền rồi.
Đối với Hoắc Thời Khâm, cả toà lâu đài này cũng không đáng là gì, chứ đừng nói là phòng khách rộng lớn.
Tần Viêm đưa Nhã Tịch đi hết 5 phút đồng hồ. Cuối cùng cũng đến được phòng bếp của toà lâu đài.
" Nhã Tịch Tiểu thư! Phòng bếp ở đây? Đồ trong phòng bếp này. Cô cứ tùy ý dùng ". Tần Viêm nhẹ nhàng nói.
" Rộng quá. Mình chưa thấy phòng bếp nào rộng như vậy".
Nhã Tịch bất ngờ nhìn phòng bếp rộng lớn trước mắt. Căn phòng bếp rộng lớn cũng phải chứa được 100 người.
Những đồ dùng, dùng trong phòng bếp không có gì là không có, đều là mẫu mới nhất. Dĩ nhiên rồi. Đây là đâu chứ? Là phòng bếp của toà lâu đài lớn nhất Nam Dương mà.
" Nhã Tịch Tiểu thư! Đây là quản gia Trần. Ông ấy là quản gia của cả tòà lâu đài. Cô cần gì thì cứ nói với ông ấy ".
Tần Viêm nhìn sang một người đàn ông lớn tuổi bên cạnh. Người đàn ông lớn tuổi đã hai thứ tóc. Gương mặt hiền hậu, trên người là một áo ghi lê đuôi tôm thêm một chiếc cà vạt đen được thắt gọn gàng trên cổ, tay đeo hai chiếc gang tay vải màu trắng. Nhìn thật nghiêm chỉnh. Nhìn ông ấy không ai không biết ông ấy là quản gia. Dĩ nhiên, rõ ràng như vậy mà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Quản gia Trần! Làm phiền ông rồi ạ ". Nhã Tịch chuyển ánh mắt lên quản gia Trần. Cô kính trọng nói. Nhã Tịch tuy ngang bướng, cứng đầu nhưng Nhã Tịch không phải là người không biết tôn trọng người lớn tuổi. Đương nhiên, Nhã Tịch được Đông Phương Tẫn dạy dỗ rất nghiêm khắc mà. Tôn trọng người lớn tuổi, là một điều nên làm.
Quản gia Trần đặt tay phải của mình ngang bụng, khom lưng một chút. Đúng, quản gia Trần đang đáp lại câu nói của Nhã Tịch.
" Cô bé này thật ngoan. Bây giờ hiếm có được một cô gái ngoan ngoãn như vậy".
Quản gia Trần mỉm cười, một nụ cười tán thưởng. Quản gia Trần, ông ấy năm nay cũng 60 tuổi rồi, đã gặp không biết bao nhiêu Tiều thư của những gia tộc lớn ở Nam Dương. Các Tiểu thư của các gia tộc khác đó, ai nấy cũng cậy có chút gia thể mà không xem ai ra gì. Nâng cao đạp thấp. Còn Nhã Tịch thì lại không giống, gia thế của Nhã Tịch ở Nam Dương chỉ đứng sau Hoắc gia. Nhưng cô lại khác hoàn toàn với họ. Ngoan ngoãn, lễ phép, biết tôn trọng người lớn tuổi, dù người đó chỉ là một quản gia nhỏ bé.
"Bắt đầu thôi". Nhã Tịch mỉm cười, trên gương mặt cô vẫn như vậy, tràn đầy háo hức. Nhã Tịch nhìn ngó xung quanh phòng bếp. " Tạp dề ở đâu vậy ạ? ". Nhã Tịch chuyển ánh mắt về phía quản gia Trần, nhẹ nhàng nói.
Tần Viêm nhướng mày, dường như nhớ ra gì đó. Tần Viêm quay người, đến gần chiếc tủ phía sau.
" Chút nữa thì quên mất. Thiếu chút nữa là tiêu đời rồi ".
Tần Viêm mở tủ, lấy trong đó ra một chiếc túi. Không sai, đây chính là tạp dề mà Hoắc Thời Khâm chuẩn bị riêng cho Nhã Tịch. Hoắc Thời Khâm đã căn dặn Tần Viêm nhất định phải đưa cho Nhã Tịch mặc. Mệnh lệnh của Hoắc Thời Khâm, Tần Viêm đương nhiên không dám làm trái rồi. Hắn là người thế nào? Tần Viêm còn không rõ sao?
Không đúng ý hắn, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. " Nhã Tịch Tiểu thư! Đây là tạp dề Hoắc Tổng đặc biệt chuẩn bị cho cô ". Tần Viêm bước đến gần Nhã Tịch, đưa chiếc túi trên tay cho Nhã Tịch.
" Chuẩn bị riêng cho cháu sao?". Nhã Tịch ngỡ ngàng nhìn Tần Viêm. Cô không ngờ Hoắc Thời Khâm lại chuẩn bị tạp dề riêng cho cô. Hoắc Thời Khâm rốt cuộc có ý đồ gì?
Nhã Tịch cầm lấy chiếc túi, lấy chiếc tạp dề bên trong ra. Một chiếc tạp dề màu hồng phấn, bên trên còn in hình một chú heo màu hồng. " Cái gì đây? Tạp dề heo hồng? Chú ấy có ý gì? Coi cháu là trẻ con sao?". Nhã Tịch tức giận nói. Hoắc Thời Khâm đây là muốn chơi Nhã Tịch sao? Nhã Tịch đã 22 tuổi rồi. Mặc chiếc tạp dề heo hồng này không phải là thành trò cười sao? Nhã Tịch đâu phải là trẻ con đâu.
Đúng. Nhã Tịch không phải là trẻ con nữa. Cô đã 22 tuổi rồi, là người trưởng thành rồi. Nhưng vậy thì sao? Trong mắt của Hoắc Thời Khâm, Nhã Tịch vẫn là một đứa trẻ. Dĩ nhiên, Hoắc Thời Khâm bao nhiêu tuổi rồi chứ? 40 tuổi rồi. Hắn hơn Nhã Tịch bao tuổi chứ? Hơn Nhã Tịch tận 18 tuổi, với Hoắc Thời Khâm, Nhã Tịch đương nhiên là một đứa trẻ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro