Chương 20 - Nạn nhân là nhân viên của Tiêu Thị
Gặp lại
2024-08-14 06:42:03
Cô chỉ nhìn Dương Bạch mà không nói gì
" Em là em gái của Vân Triết à?" Dương Bạch hỏi cô
" Vân Triết là anh hai tôi "
"À... Anh là Dương Bạch, đây là Tiêu Sở Hoành, bọn anh đều là bạn tốt của anh trai em" Dương Bạch vừa nói vừa chỉ về phía Tiêu Sở Hoành
Vân San nhìn theo tay hắn chỉ, ánh mắt cô nhìn anh chăm chú, người đàn ông này rất đẹp trai, ngũ quan tinh xảo, sắc nét, đặc biệt là đôi mắt của thợ săn mồi. Anh cũng nhìn cô, khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, cô liền thu mắt về
Cô liếc Dương Bạch: " Cảm ơn anh Dương, tôi đã biết". Nói xong cô liền bỏ đi
" Ở này, không ngồi lại cùng trò chuyện sao?" lời thốt ra thì cũng chẳng thấy người đâu
Dương Bạch quay sang lải nhải với Tiêu Sở Hoành: " Tôi thấy em gái này rất được, từ nhỏ rất thông minh, mười lăm tuổi đã vượt cấp lên học đại học, lại còn xinh đẹp như vậy chứ,..." Anh ta lải nhải tường thuật lại cuộc đời của Vân San
Lúc này, Tiêu Sở Hoành đứng dậy cất giọng trầm trầm: " Đi thôi"
"Đi đâu cơ?"
"Đi bệnh viện" Tiêu Sở Hoành đáp
"Đi bệnh viện?" Dương Bạch vẫn chưa hiểu
" Để khám đầu óc cho cậu" Tiêu Sở Hoành châm chọc
Từ giây phút gặp Vân San, anh ta chưa một giây phút bình thường, rõ ràng là một doanh nhân rất chững chạc, lần này lại như người con gái còn nhút nhát lúc mới yêu vậy
**
Khoảng ba giờ chiều, đang đánh một giấc ngon lành trên chiếc giường êm ái thì lại bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, Vân San là người rất dễ cáu ngủ, cô rất thích ngủ. Sau nhiều lần bị dập máy thì cuối cùng người kia cũng chịu im lặng
mười phút sau, khi không thể ngủ được nữa thì cô mới rời giường, cầm điện thoại ra ngoài ban công ngồi, phòng của cô rất xinh đẹp, tông màu xám, rất hợp với tính cách của cô, nói xinh đẹp bởi những đồ vật trong phòng rất nhiều màu sắc, ngoài ban công còn trồng cây và hoa, thêm chiếc ghế quý phi, trông rất yên bình và hưởng thụ
Cô gọi lại số vừa rồi, đầu giây bên kia liền phun trào: " Sao cậu dập máy của tớ chứ?" Người nói là Tư Nhu, bạn thân của cô
"Có chuyện gì sao?" Cô chỉ hỏi lí do gọi điện của đối phương
"Tối nay cậu nhớ đến nhé, anh em đều rất nhớ cậu"
" Được" cô đáp rất gọn, cũng đúng lúc tâm trạng không tốt, đi xả hơi vậy
"Bách Điền nhé" Tư Nhu nói địa chỉ họp mặt
Đúng chín giờ tối, một chiếc xe Ferrari màu đen tuyền lao vút về phía Bắn của thành phố
Đêm nay cô mặc quần đen, áo ống hai dây trắng phía trong, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác Bomber Jacket màu đen.
Một thân màu đen đi vào Bách Điền, đi thẳng lên phòng riêng ở tầng hai, vừa vào cửa đã nghe tiếng la hét của đám thanh niên
"Ù, haha, tớ ù rồi nhé,..."
"Nào nào, chìa tiền ra nào..."
"Đêm nay ta chính là phú bà"
Những thành niên bị Tư Nhu ăn sạch tiền đều xị mặt, nhưng chẳng nói gì, ai cũng là con nhà giàu, có chơi có chịu, hơn nữa cũng chẳng thiếu chút tiền này
Vân San đi đến phía ghế sô pha ngồi Tư Nhu liền nhào đến ôm chầm cô: " Bà chủ nhỏ, cuối cùng cũng đến rồi"
"Đêm nay cậu rất đỏ" Vân San khen Tư Nhu một câu
"Cậu đến muộn, tớ ăn hết tiền của bọn họ" Tư Nhu hãnh diện nói
"Giỏi đấy, đúng là học sinh của tớ" Đúng vậy, những chiêu tức đánh bài và mạt chược của Tư Nhu đều do Vân San chỉ dạy
"Tớ xuống dưới nhé" Nói xong cô liền đi
" Tớ đi với cậu" Chưa làm gì đã bị Vân San giơ tay từ chối, thấy vậy cô lại tiếp tục sang bàn đánh mạt chược, đêm nay quyết định không để ai sống sót
Xuống tầng hầm, lại quầy phê chế rượu, vừa ngồi xuống chưa lâu, một ly rượu Brandy được đưa đến trước mặt
Cô cầm lên và nhấp ngụm nhỏ, thưởng thức rượu ngon vào miệng
Đúng lúc này, có bóng người to lớn ngồi xuống bên cạnh cô
Vừa nhìn thấy anh, cô liền đơ ra, là Tiêu Sở Hoành cô rất có ấn tượng với anh, bởi anh rất đẹp
"Xin chào, anh muốn dùng gì" Nhân viên pha chế hỏi anh
" Brandy" Anh đáp
Cô nhìn anh từ lúc anh bước đến ngồi bên cô, không ngờ còn gặp lại anh
" Em là em gái của Vân Triết à?" Dương Bạch hỏi cô
" Vân Triết là anh hai tôi "
"À... Anh là Dương Bạch, đây là Tiêu Sở Hoành, bọn anh đều là bạn tốt của anh trai em" Dương Bạch vừa nói vừa chỉ về phía Tiêu Sở Hoành
Vân San nhìn theo tay hắn chỉ, ánh mắt cô nhìn anh chăm chú, người đàn ông này rất đẹp trai, ngũ quan tinh xảo, sắc nét, đặc biệt là đôi mắt của thợ săn mồi. Anh cũng nhìn cô, khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, cô liền thu mắt về
Cô liếc Dương Bạch: " Cảm ơn anh Dương, tôi đã biết". Nói xong cô liền bỏ đi
" Ở này, không ngồi lại cùng trò chuyện sao?" lời thốt ra thì cũng chẳng thấy người đâu
Dương Bạch quay sang lải nhải với Tiêu Sở Hoành: " Tôi thấy em gái này rất được, từ nhỏ rất thông minh, mười lăm tuổi đã vượt cấp lên học đại học, lại còn xinh đẹp như vậy chứ,..." Anh ta lải nhải tường thuật lại cuộc đời của Vân San
Lúc này, Tiêu Sở Hoành đứng dậy cất giọng trầm trầm: " Đi thôi"
"Đi đâu cơ?"
"Đi bệnh viện" Tiêu Sở Hoành đáp
"Đi bệnh viện?" Dương Bạch vẫn chưa hiểu
" Để khám đầu óc cho cậu" Tiêu Sở Hoành châm chọc
Từ giây phút gặp Vân San, anh ta chưa một giây phút bình thường, rõ ràng là một doanh nhân rất chững chạc, lần này lại như người con gái còn nhút nhát lúc mới yêu vậy
**
Khoảng ba giờ chiều, đang đánh một giấc ngon lành trên chiếc giường êm ái thì lại bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, Vân San là người rất dễ cáu ngủ, cô rất thích ngủ. Sau nhiều lần bị dập máy thì cuối cùng người kia cũng chịu im lặng
mười phút sau, khi không thể ngủ được nữa thì cô mới rời giường, cầm điện thoại ra ngoài ban công ngồi, phòng của cô rất xinh đẹp, tông màu xám, rất hợp với tính cách của cô, nói xinh đẹp bởi những đồ vật trong phòng rất nhiều màu sắc, ngoài ban công còn trồng cây và hoa, thêm chiếc ghế quý phi, trông rất yên bình và hưởng thụ
Cô gọi lại số vừa rồi, đầu giây bên kia liền phun trào: " Sao cậu dập máy của tớ chứ?" Người nói là Tư Nhu, bạn thân của cô
"Có chuyện gì sao?" Cô chỉ hỏi lí do gọi điện của đối phương
"Tối nay cậu nhớ đến nhé, anh em đều rất nhớ cậu"
" Được" cô đáp rất gọn, cũng đúng lúc tâm trạng không tốt, đi xả hơi vậy
"Bách Điền nhé" Tư Nhu nói địa chỉ họp mặt
Đúng chín giờ tối, một chiếc xe Ferrari màu đen tuyền lao vút về phía Bắn của thành phố
Đêm nay cô mặc quần đen, áo ống hai dây trắng phía trong, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác Bomber Jacket màu đen.
Một thân màu đen đi vào Bách Điền, đi thẳng lên phòng riêng ở tầng hai, vừa vào cửa đã nghe tiếng la hét của đám thanh niên
"Ù, haha, tớ ù rồi nhé,..."
"Nào nào, chìa tiền ra nào..."
"Đêm nay ta chính là phú bà"
Những thành niên bị Tư Nhu ăn sạch tiền đều xị mặt, nhưng chẳng nói gì, ai cũng là con nhà giàu, có chơi có chịu, hơn nữa cũng chẳng thiếu chút tiền này
Vân San đi đến phía ghế sô pha ngồi Tư Nhu liền nhào đến ôm chầm cô: " Bà chủ nhỏ, cuối cùng cũng đến rồi"
"Đêm nay cậu rất đỏ" Vân San khen Tư Nhu một câu
"Cậu đến muộn, tớ ăn hết tiền của bọn họ" Tư Nhu hãnh diện nói
"Giỏi đấy, đúng là học sinh của tớ" Đúng vậy, những chiêu tức đánh bài và mạt chược của Tư Nhu đều do Vân San chỉ dạy
"Tớ xuống dưới nhé" Nói xong cô liền đi
" Tớ đi với cậu" Chưa làm gì đã bị Vân San giơ tay từ chối, thấy vậy cô lại tiếp tục sang bàn đánh mạt chược, đêm nay quyết định không để ai sống sót
Xuống tầng hầm, lại quầy phê chế rượu, vừa ngồi xuống chưa lâu, một ly rượu Brandy được đưa đến trước mặt
Cô cầm lên và nhấp ngụm nhỏ, thưởng thức rượu ngon vào miệng
Đúng lúc này, có bóng người to lớn ngồi xuống bên cạnh cô
Vừa nhìn thấy anh, cô liền đơ ra, là Tiêu Sở Hoành cô rất có ấn tượng với anh, bởi anh rất đẹp
"Xin chào, anh muốn dùng gì" Nhân viên pha chế hỏi anh
" Brandy" Anh đáp
Cô nhìn anh từ lúc anh bước đến ngồi bên cô, không ngờ còn gặp lại anh
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro