[Cung Đấu] 100 Kỹ Xảo Chinh Phục Hoàng Đế Ở Hậu Cung
Bóp Chết Ngươi...
Thái Uông Uông
2024-09-25 08:56:38
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lúc trên giường, những dáng vẻ hắn từng nhìn thấy rất nhiều, thẹn thùng, im lặng, nhưng dáng vẻ của Vân Ly là lần đầu tiên nhìn thấy.
Cho nên hắn luôn thích bắt nạt, khi bắt nạt, thật sự khiến người ta vui vẻ.
Cuối cùng Vân Ly mệt mỏi nằm xuống: “Thủ đoạn trừng phạt của bệ hạ thật kỳ quái, thiếp không còn sức lực nữa. Nếu như bệ hạ cảm thấy không mệt, thì cho thiếp nghỉ một lát rồi nói tiếp.”
Hạ Cẩn Ly cười lên, đột nhiên đè nàng xuống: “Ái phi mệt rồi, thì có lẽ không còn sức lực bóp gối đầu nữa.”
Vân Ly “...”
“Bệ hạ ~ Người ta sai rồi mà, vậy người ta là người sống sờ sờ đó, cho dù thích bệ hạ đến mấy, còn không thể tức giận với bệ hạ sao? Không dám nói trước mặt, bóp gối đầu sau lưng còn không cho, bệ hạ bá đạo quá… Ây da… Bệ hạ nhẹ... Ưm…”
Người hầu hạ bên ngoài lại lùi xa một chút.
Nghĩ thầm khi vị bảo lâm này thị tẩm, động tĩnh thật là lớn.
Cuối cùng của cuối cùng, Vân Ly đã cảm thấy mình tàn phế mất một nửa rồi.
Nàng nằm sấp ở đó, một lúc lâu cũng không dậy nổi, quyết chống đỡ xuống giường tẩy rửa.
Khi lên giường, không nói câu nào.
Hạ Cẩn Ly cũng đã rất buồn ngủ, chỉ là vẫn còn tâm trạng trêu chọc một câu: “Như thế, ái phi thật sự không còn sức lực rồi.”
Vân Ly cho hoàng đế một cái trừng mặt đầy hung tợn, sau đó quay đầu ngủ mất.
Hạ Cẩn Ly bị tiểu bảo lâm trừng cũng không tức giận, nhắm mắt lại với tâm trạng rất tốt đẹp.
Cũng không chú ý đến mặc dù tiểu bảo lâm quay đầu đi, nhưng một bàn tay ôm chặt tay của hắn, chậm rãi dịch qua, nắm lấy ngón tay trỏ của hắn.
Hai người nằm rất gần. Giống như phu thê thân mât nhất.
Nhưng hoàng đế chỉ dung túng với tiểu trần phi.
Còn bản thân tiểu tần phi thì sao, thân thể của nàng kề rất sát hắn, tay của nàng và hắn mười ngón đan chặt, còn mắt của nàng, không quan tâm, lòng của nàng, càng không quan tâm.
Một đêm ngủ ngon, buổi sáng Vân Ly đã phát hiện môi mình sưng lên. Sự đau nhức toàn thân thì không cần nói tỉ mỉ nữa, đều là nước mắt.
Hoàng đế dậy sớm hơn nàng một chút xíu, lúc này đã sắp ăn mặc chỉnh tề rồi.
Vân Ly cũng mặc kệ chậm trễ, nghĩ thầm cứ như vậy đi, hôm qua mới là Hoa bảo lâm xảy ra chuyện, hôm nay mọi người hẳn là sẽ không quá kích thích... đâu đúng không?
Cẩu hoàng đế!
Cẩu hoàng đế trái lại tâm trạng vô cùng tốt, trước khi đi còn có tâm trạng nâng cằm tiểu bảo lâm lên: “Dáng vẻ khi tức giận của ái phi, trái lại càng độc đáo. Đừng tức giận, lát nữa trẫm sai người đem tới cho nàng chút đồ tốt.”
Vân Ly hừ hừ một tiếng: “Thiếp cũng không phải người tham lam của cải, nhưng là thứ bệ hạ cho, thiếp đều lấy.”
Hạ Cẩn Ly cười một tiếng, lại nhéo một cái lên cằm nàng một cái, hai người đều phải ra ngoài.
Hạ Cẩn Ly có tiểu triều hội, phải đi thượng triều.
Vân Ly đi thẳng đến cung Phượng Nghi, thỉnh an hoàng hậu.
Hoa bảo lâm còn đang cấm túc, Ngô ngự nữ cũng vậy.
Hai người này đều không đến, Vân Ly ngồi trong cung Phượng Nghi mới nghĩ tới chuyện này, thế là hôm qua nàng là người thị tẩm, sẽ bị người ta để mắt tới.
“Trong số những người mới như chúng ta, trước nay là Hoa bảo lâm được sủng ái nhất. Hôm qua vừa xảy ra chuyện đó, Hoa bảo lâm bị giam lại, Thích bảo lâm chiếm được lợi ích rồi.” Hứa bảo lâm che miệng cười nói.
“Nếu là chiếm được lợi ích, vậy tại sao tỷ không đi thế?” Vân Ly khẽ nói.
“Tất nhiên là vì ta không lợi hại bằng muội muội rồi, muội muội thiên tư quốc sắc.” Hứa bảo lâm đạo nói.
Lúc trên giường, những dáng vẻ hắn từng nhìn thấy rất nhiều, thẹn thùng, im lặng, nhưng dáng vẻ của Vân Ly là lần đầu tiên nhìn thấy.
Cho nên hắn luôn thích bắt nạt, khi bắt nạt, thật sự khiến người ta vui vẻ.
Cuối cùng Vân Ly mệt mỏi nằm xuống: “Thủ đoạn trừng phạt của bệ hạ thật kỳ quái, thiếp không còn sức lực nữa. Nếu như bệ hạ cảm thấy không mệt, thì cho thiếp nghỉ một lát rồi nói tiếp.”
Hạ Cẩn Ly cười lên, đột nhiên đè nàng xuống: “Ái phi mệt rồi, thì có lẽ không còn sức lực bóp gối đầu nữa.”
Vân Ly “...”
“Bệ hạ ~ Người ta sai rồi mà, vậy người ta là người sống sờ sờ đó, cho dù thích bệ hạ đến mấy, còn không thể tức giận với bệ hạ sao? Không dám nói trước mặt, bóp gối đầu sau lưng còn không cho, bệ hạ bá đạo quá… Ây da… Bệ hạ nhẹ... Ưm…”
Người hầu hạ bên ngoài lại lùi xa một chút.
Nghĩ thầm khi vị bảo lâm này thị tẩm, động tĩnh thật là lớn.
Cuối cùng của cuối cùng, Vân Ly đã cảm thấy mình tàn phế mất một nửa rồi.
Nàng nằm sấp ở đó, một lúc lâu cũng không dậy nổi, quyết chống đỡ xuống giường tẩy rửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi lên giường, không nói câu nào.
Hạ Cẩn Ly cũng đã rất buồn ngủ, chỉ là vẫn còn tâm trạng trêu chọc một câu: “Như thế, ái phi thật sự không còn sức lực rồi.”
Vân Ly cho hoàng đế một cái trừng mặt đầy hung tợn, sau đó quay đầu ngủ mất.
Hạ Cẩn Ly bị tiểu bảo lâm trừng cũng không tức giận, nhắm mắt lại với tâm trạng rất tốt đẹp.
Cũng không chú ý đến mặc dù tiểu bảo lâm quay đầu đi, nhưng một bàn tay ôm chặt tay của hắn, chậm rãi dịch qua, nắm lấy ngón tay trỏ của hắn.
Hai người nằm rất gần. Giống như phu thê thân mât nhất.
Nhưng hoàng đế chỉ dung túng với tiểu trần phi.
Còn bản thân tiểu tần phi thì sao, thân thể của nàng kề rất sát hắn, tay của nàng và hắn mười ngón đan chặt, còn mắt của nàng, không quan tâm, lòng của nàng, càng không quan tâm.
Một đêm ngủ ngon, buổi sáng Vân Ly đã phát hiện môi mình sưng lên. Sự đau nhức toàn thân thì không cần nói tỉ mỉ nữa, đều là nước mắt.
Hoàng đế dậy sớm hơn nàng một chút xíu, lúc này đã sắp ăn mặc chỉnh tề rồi.
Vân Ly cũng mặc kệ chậm trễ, nghĩ thầm cứ như vậy đi, hôm qua mới là Hoa bảo lâm xảy ra chuyện, hôm nay mọi người hẳn là sẽ không quá kích thích... đâu đúng không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cẩu hoàng đế!
Cẩu hoàng đế trái lại tâm trạng vô cùng tốt, trước khi đi còn có tâm trạng nâng cằm tiểu bảo lâm lên: “Dáng vẻ khi tức giận của ái phi, trái lại càng độc đáo. Đừng tức giận, lát nữa trẫm sai người đem tới cho nàng chút đồ tốt.”
Vân Ly hừ hừ một tiếng: “Thiếp cũng không phải người tham lam của cải, nhưng là thứ bệ hạ cho, thiếp đều lấy.”
Hạ Cẩn Ly cười một tiếng, lại nhéo một cái lên cằm nàng một cái, hai người đều phải ra ngoài.
Hạ Cẩn Ly có tiểu triều hội, phải đi thượng triều.
Vân Ly đi thẳng đến cung Phượng Nghi, thỉnh an hoàng hậu.
Hoa bảo lâm còn đang cấm túc, Ngô ngự nữ cũng vậy.
Hai người này đều không đến, Vân Ly ngồi trong cung Phượng Nghi mới nghĩ tới chuyện này, thế là hôm qua nàng là người thị tẩm, sẽ bị người ta để mắt tới.
“Trong số những người mới như chúng ta, trước nay là Hoa bảo lâm được sủng ái nhất. Hôm qua vừa xảy ra chuyện đó, Hoa bảo lâm bị giam lại, Thích bảo lâm chiếm được lợi ích rồi.” Hứa bảo lâm che miệng cười nói.
“Nếu là chiếm được lợi ích, vậy tại sao tỷ không đi thế?” Vân Ly khẽ nói.
“Tất nhiên là vì ta không lợi hại bằng muội muội rồi, muội muội thiên tư quốc sắc.” Hứa bảo lâm đạo nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro