[Cung Đấu] 100 Kỹ Xảo Chinh Phục Hoàng Đế Ở Hậu Cung
Cái Gọi Là Chân...
Thái Uông Uông
2024-09-25 08:56:38
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Thứ nhất là từng học thì đừng hoang phế ít nhiều có chút lãng phí. Thứ hai, con người luôn phải vận động. Mỗi ngày bệ hạ bận bịu triều chính, hao tốn đầu óc đó. Hoạt động gân cốt một chút, càng khỏe mạnh hơn thì có thể càng có sức lực. Vận động nhiều, có lợi cho trường thọ. Không phải thái y cũng đã từng nói, con người không thể luôn nằm ngồi mãi sao?” Vân Ly nói.
“Những lời ái phi nói có lý có cứ, trẫm không thể không nghe.”
“Vậy bệ hạ nhất định phải nghe, thật ra cách mấy ngày vận động một lần rất dễ chịu đó. Dễ chịu khi mồ hôi dầm dề.” Vân Ly nói.
“Ồ? Ái phi biết rõ như vậy?” Hạ Cẩn Ly kinh ngạc.
Vân Ly… Ồ, ta không thể nói cho ngươi biết đời trước ta thường đến phòng tập thể hình.
“Khi còn bé, thiếp sẽ đi chạy bộ. Chỉ là bây giờ lớn rồi, không chạy được nữa.”
“Ái phi thật sự khiến trẫm bất ngờ.” Hạ Cẩn Ly cúi đầu nhìn nàng: “Nếu như ái phi đã khuyên trẫm như vậy, ngày khác trẫm đến thao trường, sẽ dẫn ái phi đi cùng vậy.”
“Thiếp không đi, vừa nóng nực vừa quê mùa.” Vân Ly bĩu môi.
“Chậc.” Hạ Cẩn Ly giống như cười mà không phải cười.
“Bệ hạ đi đi, thiếp ở trong cung của mình hoạt động một chút là được. Bệ hạ là tốt nhất.” Vân Ly nũng nịu.
Hạ Cẩn Ly không tiếp tục nói về chuyện này.
Hắn cũng không thể biết, thật ra chẳng qua là Vân Ly cảm thấy hắn phải gìn giữ dáng người, nếu không thì… không vui nữa.
Vân Ly thị tẩm, dù sao không có lúc nào làm cho hoàng đế không hài lòng.
Nàng một mình ở chung với hoàng đế cũng càng ngày càng tự nhiên rồi.
Điểm này, không riêng gì Hạ Cẩn Ly ngầm đồng ý, mà hắn cũng cảm thấy như vậy rất tốt.
Hoàng đế cũng sẽ không thích tần phi luôn tuân thủ quy củ, mà mất đi thú vị.
Cho nên, Vân Ly thị tẩm, hắn rất hài lòng.
Cụ thể biểu hiện ở đêm nay hoàng đế rất hài lòng, suýt chút nữa buổi sáng dậy không nổi làm trễ nải buổi triều sớm.
Khi Vân Ly đến cung Phượng Nghi cũng buồn ngủ muốn chết, liều mạng chịu đựng.
Chỉ là buổi sáng hôm nay, hiển nhiên mọi người không rảnh gây phiền phức cho nàng.
Bởi vì bên này chân trước bắt đầu thỉnh an, chân sau, Mạnh Thường lại tới.
Nàng ta đến, tất nhiên là mang theo kết quả sự việc của Hoa bảo lâm đến.
Hoàng đế cũng coi như tốc chiến tốc thắng.
“Nội hình ti thẩm tra, nha đầu Diệu Vân bên cạnh Hoa bảo lâm là người bị Nghịch vương và Lệ vương - đã bị giết chết lục trước mua chuộc. Huân hương kia cũng là nhị vương mang vào từ ngoài cung. Những chuyện này, Hoa bảo lâm thật sự không biết rõ tình hình. Diệu Vân đã bị xử tử, người nhà của nàng ta cũng bị hạ ngục. Nhị vương đã đền tội, cũng không cần truy đến cùng nữa.”
“Bệ hạ nói hoàng hậu nương nương làm tất cả cũng là vì bệ hạ, cho nên có công, đặc biệt bảo nô tỳ đưa tới một cặp như ý bạch ngọc.”
Nói rồi vung tay lên, phía sau lập tức có tiểu thái giám bưng đồ đến.
Hoàng hậu đứng dậy: “Thần thiếp đa tạ bệ hạ hiểu cho tấm lòng của thần thiếp.”
“Bệ hạ nói, Hoa bảo lâm cũng không được xem là hoàn toàn vô tội, không thể minh xét nội tình của thuộc hạ, cũng là biết người không rõ. Nể tình nàng ta cũng vô tội chịu oan, xem như triệt tiêu, không phạt. Sau hôm nay, khôi phục tất cả hành động của nàng ta như cũ.
“Dạ. Bệ hạ nói rất phải, nên như thế. Vậy Ngô ngự nữ thì sao?” Hoàng hậu hỏi.
“Bẩm hoàng hậu nương nương, bệ hạ chưa có nói Ngô ngự nữ.” Mạnh Thường nói.
“Bổn cung biết rồi.” Hoàng hậu gật đầu.
“Vậy nô tỳ cáo lui.” Mạnh Thường nói.
“Thứ nhất là từng học thì đừng hoang phế ít nhiều có chút lãng phí. Thứ hai, con người luôn phải vận động. Mỗi ngày bệ hạ bận bịu triều chính, hao tốn đầu óc đó. Hoạt động gân cốt một chút, càng khỏe mạnh hơn thì có thể càng có sức lực. Vận động nhiều, có lợi cho trường thọ. Không phải thái y cũng đã từng nói, con người không thể luôn nằm ngồi mãi sao?” Vân Ly nói.
“Những lời ái phi nói có lý có cứ, trẫm không thể không nghe.”
“Vậy bệ hạ nhất định phải nghe, thật ra cách mấy ngày vận động một lần rất dễ chịu đó. Dễ chịu khi mồ hôi dầm dề.” Vân Ly nói.
“Ồ? Ái phi biết rõ như vậy?” Hạ Cẩn Ly kinh ngạc.
Vân Ly… Ồ, ta không thể nói cho ngươi biết đời trước ta thường đến phòng tập thể hình.
“Khi còn bé, thiếp sẽ đi chạy bộ. Chỉ là bây giờ lớn rồi, không chạy được nữa.”
“Ái phi thật sự khiến trẫm bất ngờ.” Hạ Cẩn Ly cúi đầu nhìn nàng: “Nếu như ái phi đã khuyên trẫm như vậy, ngày khác trẫm đến thao trường, sẽ dẫn ái phi đi cùng vậy.”
“Thiếp không đi, vừa nóng nực vừa quê mùa.” Vân Ly bĩu môi.
“Chậc.” Hạ Cẩn Ly giống như cười mà không phải cười.
“Bệ hạ đi đi, thiếp ở trong cung của mình hoạt động một chút là được. Bệ hạ là tốt nhất.” Vân Ly nũng nịu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Cẩn Ly không tiếp tục nói về chuyện này.
Hắn cũng không thể biết, thật ra chẳng qua là Vân Ly cảm thấy hắn phải gìn giữ dáng người, nếu không thì… không vui nữa.
Vân Ly thị tẩm, dù sao không có lúc nào làm cho hoàng đế không hài lòng.
Nàng một mình ở chung với hoàng đế cũng càng ngày càng tự nhiên rồi.
Điểm này, không riêng gì Hạ Cẩn Ly ngầm đồng ý, mà hắn cũng cảm thấy như vậy rất tốt.
Hoàng đế cũng sẽ không thích tần phi luôn tuân thủ quy củ, mà mất đi thú vị.
Cho nên, Vân Ly thị tẩm, hắn rất hài lòng.
Cụ thể biểu hiện ở đêm nay hoàng đế rất hài lòng, suýt chút nữa buổi sáng dậy không nổi làm trễ nải buổi triều sớm.
Khi Vân Ly đến cung Phượng Nghi cũng buồn ngủ muốn chết, liều mạng chịu đựng.
Chỉ là buổi sáng hôm nay, hiển nhiên mọi người không rảnh gây phiền phức cho nàng.
Bởi vì bên này chân trước bắt đầu thỉnh an, chân sau, Mạnh Thường lại tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng ta đến, tất nhiên là mang theo kết quả sự việc của Hoa bảo lâm đến.
Hoàng đế cũng coi như tốc chiến tốc thắng.
“Nội hình ti thẩm tra, nha đầu Diệu Vân bên cạnh Hoa bảo lâm là người bị Nghịch vương và Lệ vương - đã bị giết chết lục trước mua chuộc. Huân hương kia cũng là nhị vương mang vào từ ngoài cung. Những chuyện này, Hoa bảo lâm thật sự không biết rõ tình hình. Diệu Vân đã bị xử tử, người nhà của nàng ta cũng bị hạ ngục. Nhị vương đã đền tội, cũng không cần truy đến cùng nữa.”
“Bệ hạ nói hoàng hậu nương nương làm tất cả cũng là vì bệ hạ, cho nên có công, đặc biệt bảo nô tỳ đưa tới một cặp như ý bạch ngọc.”
Nói rồi vung tay lên, phía sau lập tức có tiểu thái giám bưng đồ đến.
Hoàng hậu đứng dậy: “Thần thiếp đa tạ bệ hạ hiểu cho tấm lòng của thần thiếp.”
“Bệ hạ nói, Hoa bảo lâm cũng không được xem là hoàn toàn vô tội, không thể minh xét nội tình của thuộc hạ, cũng là biết người không rõ. Nể tình nàng ta cũng vô tội chịu oan, xem như triệt tiêu, không phạt. Sau hôm nay, khôi phục tất cả hành động của nàng ta như cũ.
“Dạ. Bệ hạ nói rất phải, nên như thế. Vậy Ngô ngự nữ thì sao?” Hoàng hậu hỏi.
“Bẩm hoàng hậu nương nương, bệ hạ chưa có nói Ngô ngự nữ.” Mạnh Thường nói.
“Bổn cung biết rồi.” Hoàng hậu gật đầu.
“Vậy nô tỳ cáo lui.” Mạnh Thường nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro