[Cung Đấu] 100 Kỹ Xảo Chinh Phục Hoàng Đế Ở Hậu Cung
Gặp Mặt (1)
Thái Uông Uông
2024-09-25 08:56:38
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Hôm nay cũng không có gì đặc biệt để nói. Ngô Ngự nữ mang long thai là chuyện vui, nhưng con người ta lại không thích nịnh nọt, càng không thích tiếp xúc với người khác. Cho nên ý của ta là chúng ta và Phù Dung Hiên không có chút quan hệ nào. Các ngươi cũng nên hiểu được ý của ta. Nếu như các ngươi có ai liên quan tới bên đó thì nói cho ta biết sớm."
Mọi người đều nhìn nhau rồi vội vàng trả lời không có.
Đương nhiên, cũng chỉ có thể nói rằng không có.
Vân Ly cười, chỉ là một nụ cười rất nhẹ.
Đám cung nhân không thể nhìn ra được biểu tình nào trên mặt nàng.
"Hiện tại không có là tốt rồi."
Vân Ly vừa cười vừa đảo mắt nhìn mọi người: "Ta vẫn biết, tuy các ngươi nói là hầu hạ ta nhưng thái giám, cung nữ trong hoàng cung này đều có con đường của mình. Có đôi khi có nhiều cách hơn cả mấy tần phi địa vị thấp như ta, là người giỏi. Các ngươi biết vì sao ta tiến cung lại không mang theo người không?"
Mọi người lắc đầu.
"Người mình không biết rõ không bằng không cần. Các vị đến đây làm gì ta không biết. Mà hiện tại cũng không quan tâm."
Vân Ly thản nhiên nói.
"Nhưng các ngươi phải biết rằng ta vào cung không phải để làm hòn đá kê chân cho bất kỳ ai. Dưới Hoàng hậu nương nương, hầu hạ người có địa vị thấp hay có địa vị cao? Đi ra ngoài có thể mắng người khác hay là bị người khác mắng? Các ngươi tự suy nghĩ. Mặc kệ các ngươi nghĩ như thế nào, làm gì, thấy ra sao thì ở chỗ của ta, nếu như chủ nhân không có đường ra thì chỉ có con đường chết. Cho nên mặc kệ các ngươi là người của ai sắp xếp tới đây để ý đến ta, hoặc là có thể như ý nguyện làm ta ngã xuống thì cũng nên nghĩ rằng lúc chết ta có thể kéo các ngươi chết theo không. Đông Xương Hầu phủ của ta có thể diệt cả nhà các ngươi không. Nếu như đã hiểu rõ điều này rồi thì nên biết phải làm gì."
Mọi người đều vội vã quỳ xuống: "Chúng nô tỳ không dám!"
"Được rồi, đứng hết lên đi. Ý tứ của ta như nào cũng đã nói rõ rồi. Chi Phù, thưởng xuống đi, đừng đứng đó nghe ta nói không. Tan hết đi."
Vân Ly xua tay.
Mọi người dập đầu tạ ơn rồi mới lui ra ngoài.
Mặc kệ như thế nào thì Vân Ly cũng không nói gì mạnh mẽ cho lắm nhưng cũng không thể qua đi là quên được.
Người trong lòng có quỷ thì không thể nghe vào.
Vân Ly nói xong sẽ không nhắc lại.
Trong Phù Dung các, Ngô Ngự nữ vừa vui mừng vừa sợ.
Nàng ta cũng không ngốc, bệ hạ thích hay không quan tâm đến bản thân nàng ta hiểu rõ.
Hiện tại tự dưng có mang thai, vui mừng đương nhiên là có rồi. Nàng ta đang mang thai đứa nhỏ của Hoàng thượng đấy, là hoàng tự.
Nhưng mà nàng ta cũng biết, hậu cung có nhiều người như vậy, người đi theo Hoàng thượng từ Đông cung đến cũng rất nhiều. Người được sủng ái vẫn còn kia, đến Hoàng hậu cũng chưa có con đấy.
Đứa nhỏ này của nàng ta có thể sinh ra sao?
Nàng ta không có gia thế xuất chúng nhưng ở phương diện mang thai lại đứng đầu, đây là chuyện vui nhưng quan trọng là có giữ được không?
Ngô Ngự nữ nhẹ nhàng vuốt bụng mình, cắn môi, cũng không biết nên làm gì mới được.
Nên làm gì đây? Phải làm sao mới có thể bảo vệ đứa nhỏ, bảo vệ bản thân?
Ngô Ngự nữ trằn trọc không thể ngủ, mà trong hậu cung này, người để ý tới cái bụng này của nàng ta cũng không ít.
"Hôm nay cũng không có gì đặc biệt để nói. Ngô Ngự nữ mang long thai là chuyện vui, nhưng con người ta lại không thích nịnh nọt, càng không thích tiếp xúc với người khác. Cho nên ý của ta là chúng ta và Phù Dung Hiên không có chút quan hệ nào. Các ngươi cũng nên hiểu được ý của ta. Nếu như các ngươi có ai liên quan tới bên đó thì nói cho ta biết sớm."
Mọi người đều nhìn nhau rồi vội vàng trả lời không có.
Đương nhiên, cũng chỉ có thể nói rằng không có.
Vân Ly cười, chỉ là một nụ cười rất nhẹ.
Đám cung nhân không thể nhìn ra được biểu tình nào trên mặt nàng.
"Hiện tại không có là tốt rồi."
Vân Ly vừa cười vừa đảo mắt nhìn mọi người: "Ta vẫn biết, tuy các ngươi nói là hầu hạ ta nhưng thái giám, cung nữ trong hoàng cung này đều có con đường của mình. Có đôi khi có nhiều cách hơn cả mấy tần phi địa vị thấp như ta, là người giỏi. Các ngươi biết vì sao ta tiến cung lại không mang theo người không?"
Mọi người lắc đầu.
"Người mình không biết rõ không bằng không cần. Các vị đến đây làm gì ta không biết. Mà hiện tại cũng không quan tâm."
Vân Ly thản nhiên nói.
"Nhưng các ngươi phải biết rằng ta vào cung không phải để làm hòn đá kê chân cho bất kỳ ai. Dưới Hoàng hậu nương nương, hầu hạ người có địa vị thấp hay có địa vị cao? Đi ra ngoài có thể mắng người khác hay là bị người khác mắng? Các ngươi tự suy nghĩ. Mặc kệ các ngươi nghĩ như thế nào, làm gì, thấy ra sao thì ở chỗ của ta, nếu như chủ nhân không có đường ra thì chỉ có con đường chết. Cho nên mặc kệ các ngươi là người của ai sắp xếp tới đây để ý đến ta, hoặc là có thể như ý nguyện làm ta ngã xuống thì cũng nên nghĩ rằng lúc chết ta có thể kéo các ngươi chết theo không. Đông Xương Hầu phủ của ta có thể diệt cả nhà các ngươi không. Nếu như đã hiểu rõ điều này rồi thì nên biết phải làm gì."
Mọi người đều vội vã quỳ xuống: "Chúng nô tỳ không dám!"
"Được rồi, đứng hết lên đi. Ý tứ của ta như nào cũng đã nói rõ rồi. Chi Phù, thưởng xuống đi, đừng đứng đó nghe ta nói không. Tan hết đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Ly xua tay.
Mọi người dập đầu tạ ơn rồi mới lui ra ngoài.
Mặc kệ như thế nào thì Vân Ly cũng không nói gì mạnh mẽ cho lắm nhưng cũng không thể qua đi là quên được.
Người trong lòng có quỷ thì không thể nghe vào.
Vân Ly nói xong sẽ không nhắc lại.
Trong Phù Dung các, Ngô Ngự nữ vừa vui mừng vừa sợ.
Nàng ta cũng không ngốc, bệ hạ thích hay không quan tâm đến bản thân nàng ta hiểu rõ.
Hiện tại tự dưng có mang thai, vui mừng đương nhiên là có rồi. Nàng ta đang mang thai đứa nhỏ của Hoàng thượng đấy, là hoàng tự.
Nhưng mà nàng ta cũng biết, hậu cung có nhiều người như vậy, người đi theo Hoàng thượng từ Đông cung đến cũng rất nhiều. Người được sủng ái vẫn còn kia, đến Hoàng hậu cũng chưa có con đấy.
Đứa nhỏ này của nàng ta có thể sinh ra sao?
Nàng ta không có gia thế xuất chúng nhưng ở phương diện mang thai lại đứng đầu, đây là chuyện vui nhưng quan trọng là có giữ được không?
Ngô Ngự nữ nhẹ nhàng vuốt bụng mình, cắn môi, cũng không biết nên làm gì mới được.
Nên làm gì đây? Phải làm sao mới có thể bảo vệ đứa nhỏ, bảo vệ bản thân?
Ngô Ngự nữ trằn trọc không thể ngủ, mà trong hậu cung này, người để ý tới cái bụng này của nàng ta cũng không ít.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro