Cung Đấu Kịch: Hoàng Tử Lập Uy
Chương 20
2024-11-08 05:28:21
Triệu Viễn được bế đến chỗ Nghi phi. Giờ Nghi phi vẫn chưa có ý định hại hắn, nên hắn cũng tạm thời không tìm cách chống đối, ngoan ngoãn phối hợp với nàng một lúc.
Đến giờ uống sữa, Nghi phi lại cho người bế hắn ra ngoài.
Nhìn bà vú ôm Triệu Viễn ra khỏi phòng, Nghi phi khẽ vuốt bụng mình, thở dài: “Thải Lam, ngươi nói bao giờ ta mới có thể mang thai lại được đây?”
Thái độ của Nghi phi với Cửu hoàng tử cũng không tệ, nhưng trong lòng nàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đặt hết hy vọng lên hắn. Trước mắt, Triệu Viễn chỉ là một bước đệm trong lúc nàng chờ đợi đứa con ruột của mình.
Ở bên kia, Liễu Hạm Vãn sau khi sinh con và ngồi cữ một tháng, liền bắt đầu rèn luyện để khôi phục vóc dáng.
Vào tiệc đầy tháng của Triệu Viễn, nàng cũng không tham dự.
Dù sao thì ngồi cữ một tháng, có đi hay không cũng không thành vấn đề, nhưng nghĩ đến tính cách của Nghi phi, vì môi trường sống của con trai mình, nàng quyết định tránh xa Nghi phi, không đến gặp mặt.
Mục tiêu của nàng rất rõ ràng, đó chính là tranh sủng.
Chỉ khi giành được nhiều ân sủng hơn, đạt được vị trí cao hơn, nàng mới có thể có được tất cả những gì mình mong muốn.
Muốn được sủng ái thì vóc dáng và nhan sắc đều phải được chăm chút tỉ mỉ.
Trong khi Liễu Hạm Vãn cố gắng nỗ lực rèn luyện trong cung của mình, cục diện hậu cung cũng bắt đầu có nhiều biến động từ sau khi Hoàng Hậu sinh hoàng tử chính thống. Chuyện đích tử và thứ tử, trong một số hoàn cảnh, dường như rất dễ khiến người khác để tâm.
Chẳng hạn như hoàng đế, ông tỏ ra rất coi trọng đứa con chính thống mà Hoàng Hậu mới sinh.
Trước đây, trong đám hài tử lần lượt chào đời, chỉ có Triệu Viễn là thu hút được sự chú ý của hoàng đế đôi chút. Nhưng từ khi Hoàng Hậu sinh hoàng tử, đứa bé ấy đã hoàn toàn chiếm trọn sự quan tâm, lu mờ hẳn vị thế của Triệu Viễn.
Hoàng đế không còn thường xuyên đến cung của Nghi phi để thăm Triệu Viễn nữa, cũng không tiện thể nghỉ lại đêm ở Nghi Thọ Cung.
Điều này khiến Nghi phi tức đến suýt ngất.
Đồng thời, một năm trước, hậu cung ai nấy đều đổ dồn sự chú ý vào những phi tần mang thai. Giờ đây, tất cả những người mang thai đều đã sinh xong, trong hậu cung tạm thời không ai mang thai nữa. Vì thế, sự chú ý của mọi người lại quay trở về cuộc tranh sủng, phô diễn sắc đẹp để thu hút Hoàng Thượng.
Trong bối cảnh đó, Liễu Hạm Vãn dần nổi lên.
Hiện tại trong hậu cung, nàng cũng được xem là khá được sủng ái. Hoàng đế vào cung khoảng mười lăm ngày mỗi tháng, mà sáu bảy ngày trong đó đều dành cho nàng. Những ngày còn lại là mùng Một và ngày Rằm, Hoàng đế sẽ ở lại cung Hoàng Hậu theo quy định tổ tiên. Còn những ngày khác thì chia cho các phi tần khác có con cái, mỗi người được một hai ngày.
Nhất thời, Liễu Hạm Vãn trở thành cái tên nổi bật nhất trong hậu cung.
Buổi sáng khi đến thỉnh an, Liễu Hạm Vãn lại nghe được không ít lời cạnh khóe. Nàng đều khéo léo đáp trả từng lời, không để ai có thể bắt bẻ được. Nghi phi nhìn thấy cảnh này, bỗng cảm thấy chướng mắt, bên ngoài cười nhưng trong lòng chẳng vui, nàng nói: “Liễu Thường Tại quả là lanh lợi, tài ăn nói không tồi nhỉ.”
Năm xưa, khi Nghi phi mặt dày vào cung không mấy vẻ vang, nàng từng bị những người trong hậu cung châm chọc, miệng lưỡi vụng về không biết nói gì để đáp trả, chỉ đành giận đến đỏ mặt. Nhưng sau này, nhờ có cữu cữu của nàng được hoàng đế trọng dụng, đánh thắng nhiều trận lớn, vị thế của nàng mới ngày càng vững chắc. Giờ đây, nàng không cần phải nói nhiều, chỉ dựa vào địa vị đã có thể áp chế tất cả.
Nghe thấy giọng của Nghi phi, Liễu Hạm Vãn cảm thấy một trận đau đầu. Những người khác có khiêu khích, nàng còn có thể nhẹ nhàng phản đòn mà không lo sơ hở. Nhưng đối mặt với Nghi phi thì nàng lại không dám.
Một phần vì địa vị của Nghi phi thật sự cao, tính tình lại bộc trực, một phần khác là vì con trai của nàng vẫn đang ở trong tay Nghi phi.
Nàng sợ nếu hành động bất cẩn, con trai mình sẽ chịu khổ chỉ vì những lời nói của mình.
Dù Nghi phi có tỏ ra không làm gì quá đáng, nhưng nếu có người muốn hại con trai nàng, Nghi phi chỉ cần “thuận nước đẩy thuyền” là có thể đẩy đứa trẻ vào chỗ nguy hiểm, mà nàng cũng chẳng thể kêu ca lý lẽ gì được.
Liễu Hạm Vãn không thể vì chút tức giận mà bỏ mặc tình cảnh của con mình.
Đến giờ uống sữa, Nghi phi lại cho người bế hắn ra ngoài.
Nhìn bà vú ôm Triệu Viễn ra khỏi phòng, Nghi phi khẽ vuốt bụng mình, thở dài: “Thải Lam, ngươi nói bao giờ ta mới có thể mang thai lại được đây?”
Thái độ của Nghi phi với Cửu hoàng tử cũng không tệ, nhưng trong lòng nàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đặt hết hy vọng lên hắn. Trước mắt, Triệu Viễn chỉ là một bước đệm trong lúc nàng chờ đợi đứa con ruột của mình.
Ở bên kia, Liễu Hạm Vãn sau khi sinh con và ngồi cữ một tháng, liền bắt đầu rèn luyện để khôi phục vóc dáng.
Vào tiệc đầy tháng của Triệu Viễn, nàng cũng không tham dự.
Dù sao thì ngồi cữ một tháng, có đi hay không cũng không thành vấn đề, nhưng nghĩ đến tính cách của Nghi phi, vì môi trường sống của con trai mình, nàng quyết định tránh xa Nghi phi, không đến gặp mặt.
Mục tiêu của nàng rất rõ ràng, đó chính là tranh sủng.
Chỉ khi giành được nhiều ân sủng hơn, đạt được vị trí cao hơn, nàng mới có thể có được tất cả những gì mình mong muốn.
Muốn được sủng ái thì vóc dáng và nhan sắc đều phải được chăm chút tỉ mỉ.
Trong khi Liễu Hạm Vãn cố gắng nỗ lực rèn luyện trong cung của mình, cục diện hậu cung cũng bắt đầu có nhiều biến động từ sau khi Hoàng Hậu sinh hoàng tử chính thống. Chuyện đích tử và thứ tử, trong một số hoàn cảnh, dường như rất dễ khiến người khác để tâm.
Chẳng hạn như hoàng đế, ông tỏ ra rất coi trọng đứa con chính thống mà Hoàng Hậu mới sinh.
Trước đây, trong đám hài tử lần lượt chào đời, chỉ có Triệu Viễn là thu hút được sự chú ý của hoàng đế đôi chút. Nhưng từ khi Hoàng Hậu sinh hoàng tử, đứa bé ấy đã hoàn toàn chiếm trọn sự quan tâm, lu mờ hẳn vị thế của Triệu Viễn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoàng đế không còn thường xuyên đến cung của Nghi phi để thăm Triệu Viễn nữa, cũng không tiện thể nghỉ lại đêm ở Nghi Thọ Cung.
Điều này khiến Nghi phi tức đến suýt ngất.
Đồng thời, một năm trước, hậu cung ai nấy đều đổ dồn sự chú ý vào những phi tần mang thai. Giờ đây, tất cả những người mang thai đều đã sinh xong, trong hậu cung tạm thời không ai mang thai nữa. Vì thế, sự chú ý của mọi người lại quay trở về cuộc tranh sủng, phô diễn sắc đẹp để thu hút Hoàng Thượng.
Trong bối cảnh đó, Liễu Hạm Vãn dần nổi lên.
Hiện tại trong hậu cung, nàng cũng được xem là khá được sủng ái. Hoàng đế vào cung khoảng mười lăm ngày mỗi tháng, mà sáu bảy ngày trong đó đều dành cho nàng. Những ngày còn lại là mùng Một và ngày Rằm, Hoàng đế sẽ ở lại cung Hoàng Hậu theo quy định tổ tiên. Còn những ngày khác thì chia cho các phi tần khác có con cái, mỗi người được một hai ngày.
Nhất thời, Liễu Hạm Vãn trở thành cái tên nổi bật nhất trong hậu cung.
Buổi sáng khi đến thỉnh an, Liễu Hạm Vãn lại nghe được không ít lời cạnh khóe. Nàng đều khéo léo đáp trả từng lời, không để ai có thể bắt bẻ được. Nghi phi nhìn thấy cảnh này, bỗng cảm thấy chướng mắt, bên ngoài cười nhưng trong lòng chẳng vui, nàng nói: “Liễu Thường Tại quả là lanh lợi, tài ăn nói không tồi nhỉ.”
Năm xưa, khi Nghi phi mặt dày vào cung không mấy vẻ vang, nàng từng bị những người trong hậu cung châm chọc, miệng lưỡi vụng về không biết nói gì để đáp trả, chỉ đành giận đến đỏ mặt. Nhưng sau này, nhờ có cữu cữu của nàng được hoàng đế trọng dụng, đánh thắng nhiều trận lớn, vị thế của nàng mới ngày càng vững chắc. Giờ đây, nàng không cần phải nói nhiều, chỉ dựa vào địa vị đã có thể áp chế tất cả.
Nghe thấy giọng của Nghi phi, Liễu Hạm Vãn cảm thấy một trận đau đầu. Những người khác có khiêu khích, nàng còn có thể nhẹ nhàng phản đòn mà không lo sơ hở. Nhưng đối mặt với Nghi phi thì nàng lại không dám.
Một phần vì địa vị của Nghi phi thật sự cao, tính tình lại bộc trực, một phần khác là vì con trai của nàng vẫn đang ở trong tay Nghi phi.
Nàng sợ nếu hành động bất cẩn, con trai mình sẽ chịu khổ chỉ vì những lời nói của mình.
Dù Nghi phi có tỏ ra không làm gì quá đáng, nhưng nếu có người muốn hại con trai nàng, Nghi phi chỉ cần “thuận nước đẩy thuyền” là có thể đẩy đứa trẻ vào chỗ nguy hiểm, mà nàng cũng chẳng thể kêu ca lý lẽ gì được.
Liễu Hạm Vãn không thể vì chút tức giận mà bỏ mặc tình cảnh của con mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro