Cung Đấu Kịch: Hoàng Tử Lập Uy
Chương 24
2024-11-08 05:28:21
Có khi hoàng đế chủ động bắt chuyện, nàng cũng lúng túng mãi mới đáp được, khiến hoàng đế không khỏi khó xử.
Giữa hai người, từ khi có tiểu hoàng tử ở bên làm không khí đỡ ngượng ngập hơn, mọi chuyện mới trở nên ấm áp hơn, tựa như một gia đình thực sự. Vì vậy, cuối cùng Nghi phi vẫn quyết định bảo người bế Cửu hoàng tử đến.
Động tĩnh buổi chiều ở Nghi Thọ Cung, Triệu Viễn cũng nghe thấy cả. Hắn biết tối nay hoàng đế sẽ đến, thấy Thải Lam đến đón, hắn liền hiểu rằng đã đến lúc mình cần “diễn xuất”.
Xét đến tình trạng hoàng đế khi về già luôn khó tính và khó gần, Triệu Viễn hiểu rõ rằng việc gây thiện cảm với hoàng đế cần phải bắt đầu từ khi còn nhỏ. Dù sao thì nằm trên giường suốt cũng nhàm chán, có người bầu bạn, đùa giỡn đôi chút cũng khiến hoàng đế vui lòng.
Vào đến chính điện, Nghi phi tiến lên vài bước, đón hắn vào lòng.
Nghi phi đưa tay nhấc cánh tay nhỏ xíu của Triệu Viễn, cười nói: “Tiểu tử này lớn nhanh thật, lại còn nặng hơn rồi.”
Thải Lam mỉm cười phụ họa: “Đúng là nhờ nương nương chăm sóc chu đáo. Trong cả cung này, còn ai lớn lên khỏe mạnh như Cửu hoàng tử của chúng ta đâu.”
Nghe lời khen, Nghi phi trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ, nhưng ngoài miệng lại khiêm tốn: “Có gì mà…”
Lời còn chưa dứt, nàng đã thấy một thái giám đứng cách đó không xa, dáng vẻ ngập ngừng như muốn nói gì đó mà không dám. Đó là thái giám thân cận trong điện của nàng.
Trong lòng Nghi phi bỗng dâng lên dự cảm chẳng lành, liền quát: “Có chuyện gì? Đứng đấy lấp ló làm gì?”
Thái giám kia vẻ mặt đầy khó xử, cúi đầu đáp: “Hồi bẩm nương nương, vừa rồi Hoàng Thượng sai người truyền lời… Thập hoàng tử bị bệnh, đêm nay Hoàng Thượng sẽ không tới được.”
Nghi phi sững người, cả Nghi Thọ Cung cũng lặng ngắt như tờ.
Thập hoàng tử là con trai của Hoàng Hậu, sinh sau Triệu Viễn chỉ hơn một tháng. Trong lòng Nghi phi thoáng hiện lên vẻ ghen tị, bàn tay có móng tay sơn đỏ bấu chặt lấy cánh tay nhỏ của Triệu Viễn.
Lúc này, Nghi phi đã chẳng còn tâm trí nào mà nựng nịu đứa trẻ. Thải Lam đành đón tiểu hoàng tử từ tay nàng, bế trở lại phòng.
***
Chu bà vú không hiểu tại sao tiểu hoàng tử vừa mới được bế đi chưa bao lâu đã bị đưa về lại. Bà nhìn Thải Lam với vẻ khó xử: “Thải Lam cô nương, chuyện này là…”
Thải Lam tất nhiên không tiện giải thích tâm trạng của Nghi phi cho một bà vú. Nhưng nàng cũng có chút quý mến Triệu Viễn. Theo hầu Nghi phi bao năm, Thải Lam hiểu rằng khả năng Nghi phi sinh thêm con là rất khó. Nếu chẳng may không có thêm ai, Cửu hoàng tử sẽ là niềm hy vọng cuối cùng của Nghi phi.
Vả lại, Thải Lam tuy chỉ là nô tỳ, nhưng vẫn hiểu rằng Cửu hoàng tử dù thế nào cũng là một hoàng tử, vị trí không thể coi thường.
Cuối cùng, nàng chỉ nói: “Không có gì đâu. Ngươi cứ chăm sóc Cửu hoàng tử thật tốt là được.”
Dặn xong, nàng vội quay về bên cạnh Nghi phi, vì biết rõ tâm trạng nương nương đang không vui, nếu không thấy mình ở đó, nương nương có thể nổi giận.
Chu bà vú thấy thế, chỉ đành ôm Triệu Viễn quay vào phòng. Thấy cánh tay bé xíu của hắn vươn ra, bà liền cười nói: “Bà vú đây, hoàng tử cần gì nào?”
Bà vú nhìn theo cánh tay của Triệu Viễn. Gần đây trời đã chuyển lạnh, Triệu Viễn mặc quần áo không quá dày, ống tay áo hơi rộng rủ xuống khi hắn giơ tay lên. Đột nhiên, bà vú như phát hiện ra điều gì, người chợt khựng lại, rồi nhanh chóng đặt tiểu hoàng tử xuống giường.
Bà vú kéo tay áo của Triệu Viễn lên, và ngay lập tức trông thấy trên cánh tay trắng nõn của tiểu hoàng tử có vài vết bầm xanh tím. Trong đó, có hai chỗ đã bị trầy da, rỉ chút máu.
Trong thoáng chốc, Chu bà vú giận tím mặt. Ai, là ai mà lại nhẫn tâm xuống tay với đứa bé như vậy chứ?
Trong đầu bà nhất thời cũng không nghĩ ra được vết thương này có từ khi nào, bởi vì các bà vú đều thay phiên nhau chăm sóc, bà không phải người ở cạnh Triệu Viễn suốt ngày đêm, chỉ là hôm nay đến phiên bà trực ban thôi.
Bà kéo tay áo của Triệu Viễn lại gọn gàng, đắp thêm chăn cho cậu bé, rồi vội vàng chạy đến chính điện.
Triệu Viễn biết, bà định đến bẩm báo với Nghi phi. Dù sao hắn cũng là hoàng tử, nếu có chuyện gì xảy ra với hắn, chắc chắn những người hầu hạ cũng sẽ bị truy cứu trách nhiệm. Hơn nữa, bà vú này có chút thương xót hắn, nên muốn tìm ra kẻ nào đã ngược đãi hắn.
Giữa hai người, từ khi có tiểu hoàng tử ở bên làm không khí đỡ ngượng ngập hơn, mọi chuyện mới trở nên ấm áp hơn, tựa như một gia đình thực sự. Vì vậy, cuối cùng Nghi phi vẫn quyết định bảo người bế Cửu hoàng tử đến.
Động tĩnh buổi chiều ở Nghi Thọ Cung, Triệu Viễn cũng nghe thấy cả. Hắn biết tối nay hoàng đế sẽ đến, thấy Thải Lam đến đón, hắn liền hiểu rằng đã đến lúc mình cần “diễn xuất”.
Xét đến tình trạng hoàng đế khi về già luôn khó tính và khó gần, Triệu Viễn hiểu rõ rằng việc gây thiện cảm với hoàng đế cần phải bắt đầu từ khi còn nhỏ. Dù sao thì nằm trên giường suốt cũng nhàm chán, có người bầu bạn, đùa giỡn đôi chút cũng khiến hoàng đế vui lòng.
Vào đến chính điện, Nghi phi tiến lên vài bước, đón hắn vào lòng.
Nghi phi đưa tay nhấc cánh tay nhỏ xíu của Triệu Viễn, cười nói: “Tiểu tử này lớn nhanh thật, lại còn nặng hơn rồi.”
Thải Lam mỉm cười phụ họa: “Đúng là nhờ nương nương chăm sóc chu đáo. Trong cả cung này, còn ai lớn lên khỏe mạnh như Cửu hoàng tử của chúng ta đâu.”
Nghe lời khen, Nghi phi trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ, nhưng ngoài miệng lại khiêm tốn: “Có gì mà…”
Lời còn chưa dứt, nàng đã thấy một thái giám đứng cách đó không xa, dáng vẻ ngập ngừng như muốn nói gì đó mà không dám. Đó là thái giám thân cận trong điện của nàng.
Trong lòng Nghi phi bỗng dâng lên dự cảm chẳng lành, liền quát: “Có chuyện gì? Đứng đấy lấp ló làm gì?”
Thái giám kia vẻ mặt đầy khó xử, cúi đầu đáp: “Hồi bẩm nương nương, vừa rồi Hoàng Thượng sai người truyền lời… Thập hoàng tử bị bệnh, đêm nay Hoàng Thượng sẽ không tới được.”
Nghi phi sững người, cả Nghi Thọ Cung cũng lặng ngắt như tờ.
Thập hoàng tử là con trai của Hoàng Hậu, sinh sau Triệu Viễn chỉ hơn một tháng. Trong lòng Nghi phi thoáng hiện lên vẻ ghen tị, bàn tay có móng tay sơn đỏ bấu chặt lấy cánh tay nhỏ của Triệu Viễn.
Lúc này, Nghi phi đã chẳng còn tâm trí nào mà nựng nịu đứa trẻ. Thải Lam đành đón tiểu hoàng tử từ tay nàng, bế trở lại phòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
***
Chu bà vú không hiểu tại sao tiểu hoàng tử vừa mới được bế đi chưa bao lâu đã bị đưa về lại. Bà nhìn Thải Lam với vẻ khó xử: “Thải Lam cô nương, chuyện này là…”
Thải Lam tất nhiên không tiện giải thích tâm trạng của Nghi phi cho một bà vú. Nhưng nàng cũng có chút quý mến Triệu Viễn. Theo hầu Nghi phi bao năm, Thải Lam hiểu rằng khả năng Nghi phi sinh thêm con là rất khó. Nếu chẳng may không có thêm ai, Cửu hoàng tử sẽ là niềm hy vọng cuối cùng của Nghi phi.
Vả lại, Thải Lam tuy chỉ là nô tỳ, nhưng vẫn hiểu rằng Cửu hoàng tử dù thế nào cũng là một hoàng tử, vị trí không thể coi thường.
Cuối cùng, nàng chỉ nói: “Không có gì đâu. Ngươi cứ chăm sóc Cửu hoàng tử thật tốt là được.”
Dặn xong, nàng vội quay về bên cạnh Nghi phi, vì biết rõ tâm trạng nương nương đang không vui, nếu không thấy mình ở đó, nương nương có thể nổi giận.
Chu bà vú thấy thế, chỉ đành ôm Triệu Viễn quay vào phòng. Thấy cánh tay bé xíu của hắn vươn ra, bà liền cười nói: “Bà vú đây, hoàng tử cần gì nào?”
Bà vú nhìn theo cánh tay của Triệu Viễn. Gần đây trời đã chuyển lạnh, Triệu Viễn mặc quần áo không quá dày, ống tay áo hơi rộng rủ xuống khi hắn giơ tay lên. Đột nhiên, bà vú như phát hiện ra điều gì, người chợt khựng lại, rồi nhanh chóng đặt tiểu hoàng tử xuống giường.
Bà vú kéo tay áo của Triệu Viễn lên, và ngay lập tức trông thấy trên cánh tay trắng nõn của tiểu hoàng tử có vài vết bầm xanh tím. Trong đó, có hai chỗ đã bị trầy da, rỉ chút máu.
Trong thoáng chốc, Chu bà vú giận tím mặt. Ai, là ai mà lại nhẫn tâm xuống tay với đứa bé như vậy chứ?
Trong đầu bà nhất thời cũng không nghĩ ra được vết thương này có từ khi nào, bởi vì các bà vú đều thay phiên nhau chăm sóc, bà không phải người ở cạnh Triệu Viễn suốt ngày đêm, chỉ là hôm nay đến phiên bà trực ban thôi.
Bà kéo tay áo của Triệu Viễn lại gọn gàng, đắp thêm chăn cho cậu bé, rồi vội vàng chạy đến chính điện.
Triệu Viễn biết, bà định đến bẩm báo với Nghi phi. Dù sao hắn cũng là hoàng tử, nếu có chuyện gì xảy ra với hắn, chắc chắn những người hầu hạ cũng sẽ bị truy cứu trách nhiệm. Hơn nữa, bà vú này có chút thương xót hắn, nên muốn tìm ra kẻ nào đã ngược đãi hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro