Cung Đấu Kịch: Hoàng Tử Lập Uy
Chương 35
2024-11-08 05:28:21
Triệu Viễn nghịch nghịch con dao găm trong tay, không khỏi tấm tắc khen thầm. Đúng là vật bất ly thân của đại vương gia, nghe đâu còn là chiến lợi phẩm mà tiên hoàng ban thưởng. Con dao này quả thực vừa đẹp với những viên đá quý lấp lánh, lại vừa vô cùng hữu dụng.
Mọi người cũng nghĩ thầm, may mà dao găm này đẹp mắt, chứ nếu Cửu hoàng tử lại chọn hộp phấn kia thì chắc chắn sẽ thành trò cười lớn.
Triệu Viễn trở tay nhét con dao vào thắt lưng, rồi tiếp tục thực hiện "dự án lớn" của mình. Hắn đã ngó qua, thấy trên bàn có không ít thứ thú vị, những món vàng bạc châu báu tinh xảo, giá trị không hề thấp. Nhưng thân là hoàng tử, không thể cứ lấy bừa được, nên hắn quyết định nghĩ ra cách khác.
Hắn tung tăng bò đến, túm lấy hai góc mảnh vải đỏ, dùng sức kéo lui lại, bắt đầu đóng gói mọi thứ vào trong.
Trong sân, mọi người bắt đầu để ý đến hành động của hắn, ai nấy đều trợn tròn mắt, dần dần im lặng quan sát.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, hắn kéo tay nải to đỏ rực tới trước mặt hoàng đế, miệng kêu "A a" vài tiếng rồi bập bẹ gọi: "Phụ... Phụ..."
Dù mới một tuổi, nhưng Triệu Viễn đã có thể nói được một vài âm tiết đơn giản. Cách gọi "Phụ hoàng" này, hắn đã tập từ trước nên cũng không phải lần đầu tiên.
Hắn đẩy tay nải to cho hoàng đế. Hoàng đế ngạc nhiên cúi xuống hỏi: "Tiểu Cửu đây là tặng cho phụ hoàng sao?"
Triệu Viễn cười ngây thơ, gật đầu mạnh một cái, miệng phát ra tiếng "Ân".
Hoàng đế bật cười lớn, xung quanh mọi người cũng không ngờ có màn chọn đồ đoán tương lai lại thành ra thế này, tiếng khen ngợi ồn ào không dứt.
Hoàng đế ôm nhi tử vào lòng, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, cao giọng vui vẻ nói: "Không hổ là con trai trẫm!"
Cảnh tượng này làm ai nấy đều ngạc nhiên và thích thú.
Nhìn đôi mắt ngây thơ, hồn nhiên của con trai trong lòng mình, hoàng đế càng cười sảng khoái.
Triệu Viễn cũng không hiểu hết mọi chuyện xung quanh, thấy ai cũng cười thì hắn cũng cười theo, nhưng chỉ một lát sau đã mất kiên nhẫn. Hắn duỗi tay ra, cố gắng hướng về phía Phùng Ký ở bên cạnh.
Phùng Ký luôn nhìn theo, lo lắng hoàng đế không ôm chặt, sợ tiểu hoàng tử bị rơi nên vội vươn tay che chở, nhưng cũng không dám trực tiếp ôm hắn khỏi tay hoàng đế.
Hoàng đế sợ làm đau nhi tử, không dám ôm chặt, kết quả là Triệu Viễn lắc lư một hồi thì gần như tuột ra khỏi vòng tay ông. Thấy không ôm nổi, hoàng đế cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ông bèn cười, đưa Triệu Viễn cho Phùng Ký, nói: “Ngươi tiểu tử này, thật là thích trẫm đại tướng quân nhỉ.”
Phùng Ký chưa từng gặp đứa trẻ nào quý mến mình đến vậy, bèn vững vàng ôm lấy Triệu Viễn. Ngồi yên trong lòng Phùng Ký, Triệu Viễn cúi đầu, lấy từ thắt lưng ra con dao găm nạm đá quý lúc trước rồi dúi nó vào tay Phùng Ký.
Phùng Ký ngạc nhiên: “Cửu hoàng tử là muốn tặng thần sao?” Nhìn vật báu trước mặt, Phùng Ký nhất thời khó xử.
“A, a.” Triệu Viễn tuy chưa thể nói rõ, nhưng vẫn nhất quyết đưa con dao cho Phùng Ký.
Trong thâm tâm, hắn nghĩ thay vì phí sức lấy lòng hoàng đế ở hậu cung, chi bằng cứ chiếm cảm tình của Phùng Ký trước. Hoàng đế rất khoan dung với những ai gần gũi với Phùng Ký, ít nhất trong hai mươi năm tới hắn sẽ chẳng phải lo lắng gì. Đến khi hoàng đế có thay đổi tính khí, thì có Phùng Ký bên cạnh, hắn cũng sẽ có người cầu tình.
Phùng Ký vốn là người trọng tình nghĩa, tuy không phản bội hoàng đế để đứng về phía hắn, nhưng chỉ cần Triệu Viễn không làm điều gì phản nghịch hay phạm tội, Phùng Ký chắc chắn sẽ không bỏ mặc hắn. Nếu sau này có lỡ chọc giận hoàng đế, Phùng Ký cũng sẽ giúp hắn xoa dịu.
Hơn nữa, hắn thực sự rất thích Phùng Ký. Một thiếu niên tướng quân, danh tướng trong lịch sử, ai mà không thích chứ?
Mọi người không hiểu Triệu Viễn đang bập bẹ những gì, nhưng hoàng đế cười lớn, nhìn Phùng Ký: “Nếu Tiểu Cửu tặng ngươi, vậy cứ nhận lấy đi.”
Được sự đồng ý của hoàng đế, Phùng Ký cẩn thận đón lấy con dao găm. Thấy tiểu hoàng tử không có vẻ gì phản đối, Phùng Ký cũng thoải mái hơn, bắt đầu nựng má, kéo tóc hắn, để hắn nhảy nhót trong lòng mình. Triệu Viễn lại vui vẻ bập bẹ vài tiếng, tự chơi một mình thích thú.
Suốt cả buổi tiệc mừng thôi nôi, Triệu Viễn bám chặt lấy Phùng Ký, không chịu rời. Đến khi yến hội kết thúc, Phùng Ký phải ra về, hắn mới bị bà vú bế đi.
Mọi người cũng nghĩ thầm, may mà dao găm này đẹp mắt, chứ nếu Cửu hoàng tử lại chọn hộp phấn kia thì chắc chắn sẽ thành trò cười lớn.
Triệu Viễn trở tay nhét con dao vào thắt lưng, rồi tiếp tục thực hiện "dự án lớn" của mình. Hắn đã ngó qua, thấy trên bàn có không ít thứ thú vị, những món vàng bạc châu báu tinh xảo, giá trị không hề thấp. Nhưng thân là hoàng tử, không thể cứ lấy bừa được, nên hắn quyết định nghĩ ra cách khác.
Hắn tung tăng bò đến, túm lấy hai góc mảnh vải đỏ, dùng sức kéo lui lại, bắt đầu đóng gói mọi thứ vào trong.
Trong sân, mọi người bắt đầu để ý đến hành động của hắn, ai nấy đều trợn tròn mắt, dần dần im lặng quan sát.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, hắn kéo tay nải to đỏ rực tới trước mặt hoàng đế, miệng kêu "A a" vài tiếng rồi bập bẹ gọi: "Phụ... Phụ..."
Dù mới một tuổi, nhưng Triệu Viễn đã có thể nói được một vài âm tiết đơn giản. Cách gọi "Phụ hoàng" này, hắn đã tập từ trước nên cũng không phải lần đầu tiên.
Hắn đẩy tay nải to cho hoàng đế. Hoàng đế ngạc nhiên cúi xuống hỏi: "Tiểu Cửu đây là tặng cho phụ hoàng sao?"
Triệu Viễn cười ngây thơ, gật đầu mạnh một cái, miệng phát ra tiếng "Ân".
Hoàng đế bật cười lớn, xung quanh mọi người cũng không ngờ có màn chọn đồ đoán tương lai lại thành ra thế này, tiếng khen ngợi ồn ào không dứt.
Hoàng đế ôm nhi tử vào lòng, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, cao giọng vui vẻ nói: "Không hổ là con trai trẫm!"
Cảnh tượng này làm ai nấy đều ngạc nhiên và thích thú.
Nhìn đôi mắt ngây thơ, hồn nhiên của con trai trong lòng mình, hoàng đế càng cười sảng khoái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Viễn cũng không hiểu hết mọi chuyện xung quanh, thấy ai cũng cười thì hắn cũng cười theo, nhưng chỉ một lát sau đã mất kiên nhẫn. Hắn duỗi tay ra, cố gắng hướng về phía Phùng Ký ở bên cạnh.
Phùng Ký luôn nhìn theo, lo lắng hoàng đế không ôm chặt, sợ tiểu hoàng tử bị rơi nên vội vươn tay che chở, nhưng cũng không dám trực tiếp ôm hắn khỏi tay hoàng đế.
Hoàng đế sợ làm đau nhi tử, không dám ôm chặt, kết quả là Triệu Viễn lắc lư một hồi thì gần như tuột ra khỏi vòng tay ông. Thấy không ôm nổi, hoàng đế cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ông bèn cười, đưa Triệu Viễn cho Phùng Ký, nói: “Ngươi tiểu tử này, thật là thích trẫm đại tướng quân nhỉ.”
Phùng Ký chưa từng gặp đứa trẻ nào quý mến mình đến vậy, bèn vững vàng ôm lấy Triệu Viễn. Ngồi yên trong lòng Phùng Ký, Triệu Viễn cúi đầu, lấy từ thắt lưng ra con dao găm nạm đá quý lúc trước rồi dúi nó vào tay Phùng Ký.
Phùng Ký ngạc nhiên: “Cửu hoàng tử là muốn tặng thần sao?” Nhìn vật báu trước mặt, Phùng Ký nhất thời khó xử.
“A, a.” Triệu Viễn tuy chưa thể nói rõ, nhưng vẫn nhất quyết đưa con dao cho Phùng Ký.
Trong thâm tâm, hắn nghĩ thay vì phí sức lấy lòng hoàng đế ở hậu cung, chi bằng cứ chiếm cảm tình của Phùng Ký trước. Hoàng đế rất khoan dung với những ai gần gũi với Phùng Ký, ít nhất trong hai mươi năm tới hắn sẽ chẳng phải lo lắng gì. Đến khi hoàng đế có thay đổi tính khí, thì có Phùng Ký bên cạnh, hắn cũng sẽ có người cầu tình.
Phùng Ký vốn là người trọng tình nghĩa, tuy không phản bội hoàng đế để đứng về phía hắn, nhưng chỉ cần Triệu Viễn không làm điều gì phản nghịch hay phạm tội, Phùng Ký chắc chắn sẽ không bỏ mặc hắn. Nếu sau này có lỡ chọc giận hoàng đế, Phùng Ký cũng sẽ giúp hắn xoa dịu.
Hơn nữa, hắn thực sự rất thích Phùng Ký. Một thiếu niên tướng quân, danh tướng trong lịch sử, ai mà không thích chứ?
Mọi người không hiểu Triệu Viễn đang bập bẹ những gì, nhưng hoàng đế cười lớn, nhìn Phùng Ký: “Nếu Tiểu Cửu tặng ngươi, vậy cứ nhận lấy đi.”
Được sự đồng ý của hoàng đế, Phùng Ký cẩn thận đón lấy con dao găm. Thấy tiểu hoàng tử không có vẻ gì phản đối, Phùng Ký cũng thoải mái hơn, bắt đầu nựng má, kéo tóc hắn, để hắn nhảy nhót trong lòng mình. Triệu Viễn lại vui vẻ bập bẹ vài tiếng, tự chơi một mình thích thú.
Suốt cả buổi tiệc mừng thôi nôi, Triệu Viễn bám chặt lấy Phùng Ký, không chịu rời. Đến khi yến hội kết thúc, Phùng Ký phải ra về, hắn mới bị bà vú bế đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro