Cung Đấu Kịch: Hoàng Tử Lập Uy
Chương 49
2024-11-08 05:28:21
Ngay lúc bà vú Ngụy tuyệt vọng tưởng không thể cứu kịp, bỗng thấy tiểu hoàng tử được một đôi tay ôm chặt vào lòng.
Ngẩng đầu lên, hóa ra đó là Liễu quý nhân.
Liễu Hạm Vãn trong đầu trống rỗng, nàng hoảng loạn hét lên: “Thái y! Mau gọi thái y tới đây!”
“Tiểu Cửu, Tiểu Cửu!”
Nàng quỳ xuống đất, ngón tay khẽ vuốt lên khuôn mặt Triệu Viễn đầy nốt đỏ. Nước mắt làm mờ đi tầm nhìn của nàng. Đây là lần đầu tiên trong suốt một năm qua, kể từ khi bị buộc phải xa con, nàng mới có cơ hội ôm lại đứa trẻ của mình. Nhưng cảm giác nàng nhận được chỉ toàn là tuyệt vọng.
Từ quý nhân chao đảo, lắp bắp nói: “Không, không phải ta... Ta không làm gì cả!”
Nàng chỉ mới ôm Cửu hoàng tử một lát, thực sự không hề có ý định hại đứa trẻ. Trên người nàng cũng không giấu bất kỳ loại dược nào gây hại. Dù có muốn làm hại hoàng tử, nàng cũng không dại gì tự mình ra tay trước mặt bao nhiêu người.
Từ quý nhân nhìn quanh các phi tần khác, lớn tiếng nói: “Các ngươi vừa rồi đều thấy đúng không? Ta thực sự không làm gì cả! Cửu hoàng tử chắc chắn là bị người khác hại, chỉ là khi đến tay ta thì chuyện mới phát tác!”
Lúc này, sự kiêu ngạo thường ngày của Từ quý nhân đã hoàn toàn biến mất. Tội danh mưu hại hoàng tử, nàng không thể gánh nổi, huống chi Cửu hoàng tử lại là đứa trẻ mà Hoàng đế vô cùng yêu thương.
Các phi tần còn lại tránh ánh mắt của nàng, giữ khoảng cách xa thêm một chút.
Mọi người đều hiểu, bất kể chuyện này có phải do Từ quý nhân gây ra hay không, nhưng chuyện xảy ra khi Cửu hoàng tử đang ở trong tay nàng, nàng chắc chắn sẽ phải chịu trách nhiệm. Chưa kể, tất cả đều đã tận mắt thấy Cửu hoàng tử rơi khỏi tay nàng.
Trong tình huống rối ren thế này, chẳng ai muốn dính líu quá gần với Từ quý nhân, sợ bị vạ lây.
Đứa trẻ không thể cứ ở ngoài lâu được. Cung điện của Liễu Hạm Vãn cũng khá gần đây, nên nàng trực tiếp đưa Triệu Viễn về nơi ở của mình.
Xảo Vân nhanh chóng chạy đi gọi thái y và đứng sẵn trên đường để dẫn người tới.
Phương cô cô nhìn theo Triệu Viễn được đưa về cung của Liễu Hạm Vãn, trong lòng có chút bất mãn, nhưng đây không phải lúc để bận tâm đến chuyện này. Bà cũng vội vàng đi theo sau.
Sự việc ở Ngự Hoa Viên nhanh chóng truyền khắp cung.
Hoàng đế giật mình đứng dậy, vội hỏi: “Ngươi nói Tiểu Cửu hiện tại hôn mê bất tỉnh?”
Từ Toàn cung kính đáp: “Dạ, Cửu hoàng tử trên mặt còn nổi đầy nốt đỏ, hiện thái y đang chẩn bệnh.”
Hoàng đế lập tức sải bước ra ngoài, Từ Toàn vội vàng theo sát phía sau.
Khi Hoàng đế đến nơi, thái y cũng vừa kịp có mặt. Ngài phất tay, "Không cần hành lễ, mau vào xem tình trạng của Cửu hoàng tử thế nào."
"Vâng!" Thái y vội vã tiến vào để xem xét cho Cửu hoàng tử.
Hoàng đế đứng bên mép giường, nhìn đứa trẻ tối qua còn vui vẻ nô đùa với mình, giờ đây lại nằm im lìm nhắm nghiền mắt trên giường. Ngài hít sâu một hơi, chờ đợi kết luận của thái y. Trong lòng Hoàng đế cũng hiểu rằng Từ quý nhân chắc hẳn không ngốc đến mức dám ra tay trước mặt mọi người. Nhưng cũng không loại trừ khả năng có ai đó nhân cơ hội mà ra tay.
Thái y bắt mạch cho cậu bé, thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng ồn ào, "Nghi phi nương nương đến!"
Ngay sau đó, Nghi phi vội vã bước vào.
Trong phòng lúc này có vài phi tần đứng nép ở góc, đều là những người không được sủng ái và phẩm vị cũng không cao. Nhưng vì bọn họ đều có mặt tại Ngự Hoa Viên lúc chuyện xảy ra, nên không thể tránh mặt, đành phải theo đến đây để cung cấp lời khai khi cần.
Từ quý nhân thì đã tự biết mình gây ra họa, khi Hoàng đế vừa bước vào, nàng đã quỳ dưới đất, cúi đầu không dám ngẩng lên. Nhưng vì Cửu hoàng tử còn chưa rõ sống chết, Hoàng đế hiện tại chỉ tập trung vào tình trạng của cậu bé, chưa rảnh mà xử lý nàng.
Nghi phi vừa bước vào đã thấy Từ quý nhân quỳ ở cửa. Nàng được Phương cô cô gọi về và đã nghe rõ toàn bộ sự việc. Trong lòng Nghi phi đầy căm phẫn. Nàng luôn đề phòng không cho Liễu Hạm Vãn tiếp cận Cửu hoàng tử, mà Liễu Hạm Vãn cũng coi như hiểu chuyện mà tránh xa. Vậy mà lần này, Từ quý nhân lại cố ý ôm Cửu hoàng tử để khiêu khích Liễu Hạm Vãn.
Chẳng phải là muốn Liễu Hạm Vãn và nàng xảy ra tranh chấp hay sao?
Ngẩng đầu lên, hóa ra đó là Liễu quý nhân.
Liễu Hạm Vãn trong đầu trống rỗng, nàng hoảng loạn hét lên: “Thái y! Mau gọi thái y tới đây!”
“Tiểu Cửu, Tiểu Cửu!”
Nàng quỳ xuống đất, ngón tay khẽ vuốt lên khuôn mặt Triệu Viễn đầy nốt đỏ. Nước mắt làm mờ đi tầm nhìn của nàng. Đây là lần đầu tiên trong suốt một năm qua, kể từ khi bị buộc phải xa con, nàng mới có cơ hội ôm lại đứa trẻ của mình. Nhưng cảm giác nàng nhận được chỉ toàn là tuyệt vọng.
Từ quý nhân chao đảo, lắp bắp nói: “Không, không phải ta... Ta không làm gì cả!”
Nàng chỉ mới ôm Cửu hoàng tử một lát, thực sự không hề có ý định hại đứa trẻ. Trên người nàng cũng không giấu bất kỳ loại dược nào gây hại. Dù có muốn làm hại hoàng tử, nàng cũng không dại gì tự mình ra tay trước mặt bao nhiêu người.
Từ quý nhân nhìn quanh các phi tần khác, lớn tiếng nói: “Các ngươi vừa rồi đều thấy đúng không? Ta thực sự không làm gì cả! Cửu hoàng tử chắc chắn là bị người khác hại, chỉ là khi đến tay ta thì chuyện mới phát tác!”
Lúc này, sự kiêu ngạo thường ngày của Từ quý nhân đã hoàn toàn biến mất. Tội danh mưu hại hoàng tử, nàng không thể gánh nổi, huống chi Cửu hoàng tử lại là đứa trẻ mà Hoàng đế vô cùng yêu thương.
Các phi tần còn lại tránh ánh mắt của nàng, giữ khoảng cách xa thêm một chút.
Mọi người đều hiểu, bất kể chuyện này có phải do Từ quý nhân gây ra hay không, nhưng chuyện xảy ra khi Cửu hoàng tử đang ở trong tay nàng, nàng chắc chắn sẽ phải chịu trách nhiệm. Chưa kể, tất cả đều đã tận mắt thấy Cửu hoàng tử rơi khỏi tay nàng.
Trong tình huống rối ren thế này, chẳng ai muốn dính líu quá gần với Từ quý nhân, sợ bị vạ lây.
Đứa trẻ không thể cứ ở ngoài lâu được. Cung điện của Liễu Hạm Vãn cũng khá gần đây, nên nàng trực tiếp đưa Triệu Viễn về nơi ở của mình.
Xảo Vân nhanh chóng chạy đi gọi thái y và đứng sẵn trên đường để dẫn người tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phương cô cô nhìn theo Triệu Viễn được đưa về cung của Liễu Hạm Vãn, trong lòng có chút bất mãn, nhưng đây không phải lúc để bận tâm đến chuyện này. Bà cũng vội vàng đi theo sau.
Sự việc ở Ngự Hoa Viên nhanh chóng truyền khắp cung.
Hoàng đế giật mình đứng dậy, vội hỏi: “Ngươi nói Tiểu Cửu hiện tại hôn mê bất tỉnh?”
Từ Toàn cung kính đáp: “Dạ, Cửu hoàng tử trên mặt còn nổi đầy nốt đỏ, hiện thái y đang chẩn bệnh.”
Hoàng đế lập tức sải bước ra ngoài, Từ Toàn vội vàng theo sát phía sau.
Khi Hoàng đế đến nơi, thái y cũng vừa kịp có mặt. Ngài phất tay, "Không cần hành lễ, mau vào xem tình trạng của Cửu hoàng tử thế nào."
"Vâng!" Thái y vội vã tiến vào để xem xét cho Cửu hoàng tử.
Hoàng đế đứng bên mép giường, nhìn đứa trẻ tối qua còn vui vẻ nô đùa với mình, giờ đây lại nằm im lìm nhắm nghiền mắt trên giường. Ngài hít sâu một hơi, chờ đợi kết luận của thái y. Trong lòng Hoàng đế cũng hiểu rằng Từ quý nhân chắc hẳn không ngốc đến mức dám ra tay trước mặt mọi người. Nhưng cũng không loại trừ khả năng có ai đó nhân cơ hội mà ra tay.
Thái y bắt mạch cho cậu bé, thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng ồn ào, "Nghi phi nương nương đến!"
Ngay sau đó, Nghi phi vội vã bước vào.
Trong phòng lúc này có vài phi tần đứng nép ở góc, đều là những người không được sủng ái và phẩm vị cũng không cao. Nhưng vì bọn họ đều có mặt tại Ngự Hoa Viên lúc chuyện xảy ra, nên không thể tránh mặt, đành phải theo đến đây để cung cấp lời khai khi cần.
Từ quý nhân thì đã tự biết mình gây ra họa, khi Hoàng đế vừa bước vào, nàng đã quỳ dưới đất, cúi đầu không dám ngẩng lên. Nhưng vì Cửu hoàng tử còn chưa rõ sống chết, Hoàng đế hiện tại chỉ tập trung vào tình trạng của cậu bé, chưa rảnh mà xử lý nàng.
Nghi phi vừa bước vào đã thấy Từ quý nhân quỳ ở cửa. Nàng được Phương cô cô gọi về và đã nghe rõ toàn bộ sự việc. Trong lòng Nghi phi đầy căm phẫn. Nàng luôn đề phòng không cho Liễu Hạm Vãn tiếp cận Cửu hoàng tử, mà Liễu Hạm Vãn cũng coi như hiểu chuyện mà tránh xa. Vậy mà lần này, Từ quý nhân lại cố ý ôm Cửu hoàng tử để khiêu khích Liễu Hạm Vãn.
Chẳng phải là muốn Liễu Hạm Vãn và nàng xảy ra tranh chấp hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro