Cung Điện Năm Ấy Trăng Treo Cao

Chương 32

Tom Là Mary

2025-02-22 18:47:22

8.Ta cầu xin phụ hoàng ban thưởng Công chúa phủ cho Lục hoàng muội.Người bảo ta cút.Ta hỏi người: “Lục hoàng muội đã lập công lớn, vì sao phụ hoàng lại keo kiệt?”Người nói: “Triệu Kình, có phải trẫm từ xưa tới nay đã quá dung túng ngươi?”Đúng thế.Phụ hoàng dung túng taTrong số các hoàng tử, Thái Tử là trữ quân, phụ hoàng từ trước tới giờ đều dạy dỗ huynh ấy rất cẩn thận.Các hoàng tử còn lại, phụ hoàng lo bọn họ bùn nhão không trát nổi tường.Ta không cần phải gánh vác trách nhiệm của trữ quân như Thái Tử, cũng không làm thất vọng phụ hoàng như những huynh đệ khác.Bình tĩnh mà nhìn lại, phụ hoàng cưng chiều ta, ta cũng kính trọng người.Nhưng, ta giống như bị bệnh, rõ ràng trong lòng biết là mình đang xúc phạm vào cấm kỵ của phụ hoàng, nhưng vẫn cứ theo đuổi mà hỏi.Ta muốn một câu trả lời.Một câu trả lời mà có lẽ là ta đã đoán trúng rồi.“Lục hoàng muội chỉ cần một toà công chúa phủ, vì sao phụ hoàng không đồng ý?”“Chẳng lẽ là trong lòng phụ hoàng, vẫn chưa coi muội ấy là nữ nhi của mình?”Phụ hoàng giận dữ, phạt ta hai mươi trượng.Ta bị nâng về phủ Trấn Bắc Vương, dưỡng thương một thời gian.Trong thời gian đó, mẫu phi tới thăm ta, Thái Tử tới thăm ta, rất nhiều người tới thăm ta.Muốn chờ ngươi kia.Lại không chờ được.Hiện giờ, nàng đã là Thái Bình Ngự Công Chúa do phụ hoàng thân phong, hưởng địa vị tôn quý giống với đích công chúa.Thiệu Văn Tĩnh của Thiệu thị nhất tộc được sách phong làm Trân Phi, Thiệu thị thiếu đại ân của nàng, Trân phi tất nhiên giao hảo với nàng.Lục hoàng muội của ta giống như mọc ra cánh chim, có sức mạnh để bay đi rồi.Ta vui vẻ vì nàng không còn thế đơn lực mỏng nữa.Cũng miên man suy nghĩ, chờ ngày nàng chân chính giương cánh kia, có lẽ… nàng sẽ bay rất xa, xa đến nỗi ta không chạm vào được, không nhìn thấy được.Sau khi khỏi bệnh, ta rất muốn nhìn thấy nàng.Nàng không tới, ta đành phải tới.Thiệu thị tổ chức Đăng Cao Yến, kinh thành có rất nhiều quan to hiển quý được thiệp mời, trong phủ của ta cũng có thiệp mời.Ta chạy tới dự tiệc, đầu tiên là tới gặp mẫu phi.Mẫu phi nói: “Lục hoàng muội của con không khoẻ, đang nghỉ ngơi trong viện.” Ta vội vã đi tới viện của nàng, khi nhìn thấy nàng, nàng nói, “Có lẽ là do mùa thu gió lạnh, bị dị ứng thời tiết mà mệt mỏi.”Ta cởi áo khoác xuống, khoác lên người nàng.Nàng chê dài, cởi ra, trả lại cho ta.Chúng ta cùng nhau lên núi, dọc theo đường đi, cảm xúc của nàng không yên ổn.Ta nói chuyện với nàng, nàng luôn xuất thần, giống như không nghiêm túc nói chuyện với ta.Nàng nghỉ ngơi ở đình hóng gió, nghiêng người nhìn chân núi phía xa, núi non trùng điệp, giống như linh hồn không ở trong cơ thể, giống như… ở trước mặt ta, lai cách ta rất xa.Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thươngTa bỗng nhiên muốn lôi kéo sự chú ý của nàng, để nàng chỉ nhìn ta thôi.Ta duỗi tay đụng vào giữa mày, hỏi nàng: “Vì sao buồn bã không vui?”Nàng tỉnh lại, nghiêng đầu tránh né sự đụng chạm của đầu ngón tay ta.Đầu ngón tay của ta không còn, trong lòng tựa như phá ra một cái động lớn, gió thổi vào trong, thổi đến đau lòng.Nàng đột nhiên hỏi ta: “Tam hoàng huynh, huynh có từng nghĩ tới việc thay thế Thái Tử không?”Trên đời này, có lẽ cũng chỉ có nàng có thể mặt không đổi sắc mà hỏi ra một câu hỏi đại nghịch bất đạo như thế.“Nếu Thái Tử vô đức vô năng, ta sẽ muốn thay thế.”“Nhưng mà, Thái Tử không phải là hạng người vô đức vô năng, cuộc đời này ta sẽ vĩnh viễn không sinh ra ý tưởng khác.”“Loại chuyện huynh đệ bất hoà này, ở gia đình đế vương đã xảy ra quá nhiều rồi, ta không muốn thấy nữa.”Ta nói đúng sự thật.Nàng nhạt nhẽo “a” lên một tiếng, coi như là thái độ đối với câu trả lời của ta.Nàng không định giải thích vì sao có câu hỏi lúc trước.Nàng không giải thích, ta cũng không cần hỏi.Nàng ngồi dựa vào lan can, phía sau là cảnh mùa thu tú lệ của Quỳnh Anh Sơn.Ta đứng trước mặt nàng, vùi đầu thấy nàng hơi cúi đầu, một đoạn cổ trắng nõn, vô cớ khiến người ta cảm thấy yếu ớt.Trên người nàng lộ gia sự bất an khó có thể phát hiện.Ta cảm thấyTa đặt bàn tay ở trên đỉnh đầu nàng, muốn nhè nhẹ xoa đầu nàng, giống như trong lúc nàng bị bệnh, ta cũng từng vụng về mà trấn an nàng.Hành động khi đó sinh ra trong hoảng hốt, lặng lẽ, không ai biết.Sau khi nàng tỉnh lại, không hề nhớ rõ những điều đó.Mà ta, sau vô số đêm, cứ thế mà hồi tưởng lại.Ta nghe thấy giọng nói của mình mềm mại đến nỗi gần như hèn mọn.Ta hứa hẹn với nàng: “Trường Sinh, mặc dù ta chỉ là Trấn Bắc Vương, cũng có thể bảo vệ chu toàn cho muội, đừng sợ.”Nàng đã từng né tránh ta rất nhiều.Ta duỗi tay hướng về tay nàng, lại đi theo bước chân nàng, khoác áo khoác trên người nàng.Điều nàng không muốn, đều có thể tìm được lý do để từ chối.Chỉ có lúc này, nàng không sốt ruột đẩy ta ra.Nàng an tĩnh ngoan ngoãn, mặc kệ lòng bàn tay của ta dừng trên tóc nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cung Điện Năm Ấy Trăng Treo Cao

Số ký tự: 0