[Câu cá]
Lục Manh Tinh
2024-07-16 11:49:55
Nóng quá.
Những nụ hôn lưu luyến rơi xuống gò má, tai và môi cô, đôi môi chầm chậm li3m cắn, vòng tay ôm gọn lấy cô, khiến cô run rẩy không ngừng.
Cô vùng vẫy trong cảm giác khô nóng khó chịu, nhưng khi ngước mắt lên và nhìn thấy người trước mắt, cô đã không còn chút phản kháng nào nữa.
Hình như anh cũng rất nóng, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, cô định đưa tay lau đi giọt mồ hôi sắp rơi xuống thì bị anh nắm chặt lấy cổ tay.
Một giây sau, anh nhướng mắt lên nhìn cô, đôi mắt đen kịt sâu không thấy đáy.
Cô ngẩn ngơ, run rẩy trong ánh mắt của anh. Rồi trong khoảnh khắc đó, cơ thể cô như bay lên trời cao và rơi vào đám mây mềm nhũn, không thể cử động, cũng sức cùng lực kiệt.
Đinh đinh đinh ——
Điện thoại di động bỗng đổ chuông, Tống Kinh Hi lập tức mở mắt.
Đập vào mắt cô là căn phòng le lói chút ánh sáng, là trần nhà bị che phủ, không hề có đám mây và cũng chẳng có bầu trời nào cả.
Cô đang ở trong phòng khách sạn.
Nhận rõ sự thật này, Tống Kinh Hi chậm rãi mở mắt ra, cảm nhận được nhịp tim của mình vẫn đang đập thình thịch như trong giấc mơ, tựa như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Điện thoại bên tai vẫn không ngừng đổ chuông, Tống Kinh Hi vén chiếc chăn đang đắp ra, thấy trên người mình vẫn còn mặc nguyên bộ quần áo tối qua, hình như còn dính một chút cát mịn.
Cô nhớ ra tối qua mình đã uống say đến mức hỗn loạn, rồi trong mớ hỗn loạn đó cô đã có một giấc mộng xuân rất rõ ràng.
Tống Kinh Hi cũng không thèm để ý đến chiếc điện thoại đang đổ chuông ồn ào mà thẳng thừng tắt nó đi. Cô đỏ mặt áp mặt vào gối, nhắm mắt lại cố gắng sắp xếp lại giấc mơ vừa rồi,
Nhưng cô không làm được, bởi vì cô không ngủ lại được nữa. Có điều, cô có thể cảm nhận rõ nơi nào đó trên cơ thể có chút khác thường.
Giấc mơ là giả, nhưng phản ứng s1nh lý là thật.
Đinh đinh đinh ——
Lúc này di động lại đổ chuông, Tống Kinh Hi thở hắt ra một hơi, cuối cùng vươn tay cầm lấy điện thoại.
“Làm gì mà cứ gọi mãi vậy?”
Nếu không có cú điện thoại này, nói không chừng giấc mơ đó vẫn đang tiếp tục.
Tống Kinh Hi nhớ tới ánh mắt và sức nặng của anh trong giấc mơ, nhịp tim của cô lại không sao bình tĩnh được.
Đây là lần đầu tiên cô dùng phương thức này mơ thấy Chu Hoài Ngạn.
“Kinh Hi, đã giữa trưa rồi đấy, cậu vẫn chưa rời giường à?” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Hứa Thanh, “Hôm qua cậu uống say quá đúng không?”
Tống Kinh Hi uống say đến mức không thể nhớ nổi tối qua mình đã làm gì, cũng không nhớ nỗi cô về phòng bằng cách nào.
“Tớ có uống nhiều bia vậy sao?”
“Có, hình như cậu còn uống nhiều hơn cả tớ.”
Tống Kinh Hi: “.. Ồ, chẳng trách có chút đau đầu.”
“Cậu vẫn ổn chứ? Có muốn đi ra biển nữa không?”
“Ra biển?”
“Trình Tiếu Khải nói chiều nay nhóm anh Mục Phi vẫn muốn ra biển chơi, có thể dẫn chúng ta đi cùng. Tớ cũng muốn đi câu cá, cậu thì sao?”
Tống Kinh Hi ngồi dậy khỏi giường: “Bọn họ đi cả à?”
“Đúng vậy.” Hứa Thanh biết cô muốn hỏi gì, thấp giọng nói, “Anh Chu của cậu cũng đi, tớ đã hỏi thăm rồi!”
Tống Kinh Hi hắng giọng: “À, vậy tớ cũng đi.”
“Biết ngay mà, vậy cậu tranh thủ chuẩn bị đi, lát nữa là xuất phát rồi đấy!”
——
Một tiếng sau, Tống Kinh Hi lên du thuyền.
Chiếc du thuyền này thuộc sở hữu tư nhân của Trần Mục Phi, cực kỳ sang trọng và đủ lớn để chứa hết nhóm người bọn họ.
Hứa Thanh vô cùng hưng phấn kéo cô chạy lên tầng hai, nhìn du thuyền từ từ ra khơi. Tống Kinh Hi dựa vào lan can nhìn xuống dưới, Chu Hoài Ngạn đang ở tầng một nói chuyện với bạn anh.
Hôm nay anh mặc quần short rộng màu đen, bên trên là áo sơ mi ngắn tay màu trắng thoải mái kết hợp với một chiếc áo ba lỗ màu trắng. Gió biển thổi qua, vạt áo sơ mi phồng lên, loáng thoáng có thể nhìn thấy vòng eo gầy gò của anh.
Vừa nhàn nhã vừa có phần thờ ơ.
“Kinh Hi, bọn em có muốn xuống uống chút nước trái cây không?” Trần Mục Phi cũng đang ở tầng dưới, ngẩng đầu chào hỏi bọn họ.
Tống Kinh Hi thấy Chu Hoài Ngạn cũng ngẩng đầu nhìn theo, ánh mắt của anh nhàn nhạt không có gì khác với bình thường, cô lại bỗng dưng nhớ tới giấc mơ táo bạo của mình đêm qua, còn cả ánh mắt của anh trong giấc mơ đó nữa.
Cô nuốt khan, cảm thấy miệng lưỡi khô khốc: “Em muốn uống, xuống ngay đây.”
“Được, có muốn anh cho thêm đá không?”
“Muốn ạ!”
Tống Kinh Hi và Hứa Thanh lật đật chạy xuống, tầng một có ghế sô pha hình vòng cung có thể ngồi được nhiều người.
Ngoại trừ Chu Hoài Ngạn, Trần Mục Phi và Mạnh Vũ ra thì còn có Điền Viện, hôm nay cô ta mặc một chiếc váy dài màu đỏ, tóc thả bay trong gió, nhìn rất bắt mắt.
Liếc nhìn một vòng xong, Tống Kinh Hi đi tới ngồi xuống.
Lúc này du thuyền đã rời xa bờ biển, lái thêm một lúc nữa là bọn họ có thể chuẩn bị câu cá.
“Bọn em biết câu cá không?”
Chu Tự Nam nói: “Trước đây em từng đi câu với bố em một lần, cũng coi như có biết.”
Trần Mục Phi: “Kinh Hi thì sao?”
“Em không biết.”
Hứa Thanh và Trình Tiếu Khải cũng nói không biết, Trần Mục Phi lại bảo: “Không sao, cũng đơn giản lắm, chủ yếu là phải có kiên nhẫn, lát nữa anh sẽ dạy các em.”
Tống Kinh Hi nhấp một ngụm nước trái cây mát lạnh ngọt ngào, cảm thấy cổ họng không còn khô rát nữa.
“À đúng rồi, Kinh Hi, tối qua bọn em uống nhiều lắm à?”
Tống Kinh Hi: “Cũng tàm tạm… không uống nhiều lắm…”
Trần Mục Phi: “Phải không, vậy là chưa say?”
Tống Kinh Hi còn chưa biết trả lời câu hỏi này thế nào thì Chu Tự Nam đã lên tiếng: “Còn nói không uống nhiều lắm, tối qua cậu và Hứa Thanh đều say quắc cần câu đấy.”
“Nào có.” Tống Kinh Hi sợ Chu Hoài Ngạn mắng nên không chịu thừa nhận, sau khi nói xong còn liếc anh một cái, người nọ chỉ uống một ngụm nước đá, vẻ mặt khá bình tĩnh.
Chu Tự Nam: “Còn nói nào có. Vậy cậu còn nhớ tối qua mình từ bãi biển về phòng bằng cách nào không?”
“Tôi có ra bãi biển à?”
Chu Hoài Ngạn đặt ly nước trong tay xuống, ánh mắt rơi vào người Tống Kinh Hi. Có thể xác định rằng tối qua cô đã hoàn toàn say, cũng đang trong trạng thái đứt đoạn ký ức. Cho nên, hành vi của cô tối qua không phải do cố ý thực hiện, cũng không thể coi là hành vi bình thường.
“Đến cả chuyện mình từng ra bãi biển mà cũng không biết, em còn dám nói mình không say?” Sau khi xác nhận được chuyện này thì Chu Hoài Ngạn cũng cảm thấy yên tâm hơn, thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm. May mà tối hôm qua cô không gặp phải người lạ nào, nếu không để cô làm ra hành động khác thường như thế, không biết hậu quả sẽ ra sao.
Tống Kinh Hi: “Em, em không biết, em khẳng định là mình không ra đó!”
Chu Hoài Ngạn cười khẩy: “Tối hôm qua anh là người đưa em từ bãi biển về đấy.”
Mẹ kiếp, sao không có ai nói trước với cô một tiếng vậy!
“Ồ, vậy sao.” Tống Kinh Hi nhìn anh cười nịnh nọt, “Ra là lúc đó em uống say rồi. Anh, em hoàn toàn không nhớ gì cả.”
Chu Hoài Ngạn lườm cô: “Lần sau không được uống say như thế nữa.”
“Vâng ạ! Không thành vấn đề, chắc chắn không uống say nữa!”
Sau khi uống nước trái cây và ăn chút đồ ăn vặt, Tống Kinh Hi cùng Hứa Thanh chạy lên boong tàu ngắm biển, cô còn chụp cho cô ấy vài bức ảnh xinh đẹp.
“Kinh Hi, cậu tới đó đi, để tớ chụp cho cậu.”
“Không cần đâu.”
“Aiza có sao đâu, cậu chỉ cần đứng yên thôi. Hôm nay cậu mặc đẹp như thế, phải lưu lại một bức ảnh.”
“Tôi cũng muốn chụp! Hứa Thanh, chụp cho tôi một tấm với!” Trình Tiếu Khải chạy tới, “Chụp ảnh chung đi, Tự Nam, cậu cũng tới đây đi.”
Chu Tự Nam xua tay: “Có gì hay mà chụp chung.”
“Thì cậu cứ qua đây.” Trình Tiếu Khải thẳng thừng tóm người qua, “Ba chúng ta chụp chung một tấm.”
Hứa Thanh: “Này! Vậy lát nữa cậu cũng chụp giúp tôi và Kinh Hi một tấm nha.”
“OK luôn.”
Tống Kinh Hi thấy bọn họ hăng hái như thế thì cũng không từ chối, cô nhìn hai chàng trai bên cạnh: “Các cậu có thể ngồi xổm xuống một chút được không, chụp vậy nhìn tôi rất lùn đấy.”
Năm vừa qua Tống Kinh Hi đã cao lên không ít, đã vào khoảng 1,68 mét, nhưng đứng giữa hai cậu con trai cao 1,8 mét thì trông vẫn rất thấp.
Trình Tiếu Khải rất phối hợp: “Vậy để tôi ngồi xổm xuống.”
Tống Kinh Hi ừ một tiếng, ánh mắt liếc về phía Chu Tự Nam, người nọ nhận được ánh mắt của cô thì thờ ơ nói: “Tôi không ngồi xổm đâu, vốn cao bao nhiêu thì cao bấy nhiêu, giả bộ làm gì.”
“?”
“Được rồi, một, hai, ba, cười lên nào!”
Cách đó không xa, mấy người ngồi bên trong thong thả thưởng thức cảnh biển và cả đám thiếu niên đang ồn ào bên ngoài.
Mạnh Vũ kéo kính râm xuống, cười ha hả nói: “Phải công nhận là mới một năm không gặp mà cô bé này đã cao lên không ít, còn xinh hơn trước kia nữa.”
Chu Hoài Ngạn vô thức nhìn sang, bởi vì ra biển chơi nên hai ngày nay Tống Kinh Hi ăn mặc khá “mát mẻ”. Hôm nay cô mặc một chiếc áo yếm buộc dây cổ màu cầu vồng, anh khá có ấn tượng với chiếc áo này, vì đây là một trong những món đồ lần trước anh đi mua sắm với cô. Lúc đó anh nói loại quần áo này không thích hợp với cô, cô lại bảo là anh không có mắt thẩm mỹ, không hiểu thời trang của giới trẻ.
Nhưng thực tế là bộ quần áo này rất hợp với cô. Làn da của cô trắng ngần, mặc kiểu quần áo có màu sắc tươi đẹp này càng khiến cô trở nên năng động và đầy sức sống.
Nhưng, lại quá mức chói mắt…
Phần lưng trống trải kết hợp với chiếc quần short cạp cao để lộ ra một vùng da lớn dưới ánh nắng mặt trời như thiêu như đốt, giống như một đóa hoa mới hé nở, tuy rực rỡ phóng túng nhưng vẫn còn non nớt.
Mạnh Vũ: “Ê, cô bé này với em trai cậu là một cặp à?”
Tuổi tác xấp xỉ cộng với ngoại hình nổi bật, hai người khi đứng cùng nhau có thể dễ dàng khiến cho người ta cảm thấy như một cặp đôi. Trần Mục Phi cũng từng hỏi qua vấn đề này.
Chu Hoài Ngạn lạnh nhạt nói: “Cậu cảm thấy thế nào?”
Mạnh Vũ biết Chu Hoài Ngạn khá nghiêm khắc với cô em gái vừa mới tốt nghiệp cấp ba chắc vẫn chưa yêu đường này, bèn nói: “Nếu không phải là một cặp với em trai cậu, hay là thử với em trai tôi xem? Em họ tôi cũng đẹp trai lắm, lớn hơn cô bé một tuổi, có thể làm mai thử.”
“Đi câu cá đi.” Chu Hoài Ngạn cũng không trả lời, chỉ đứng dậy đi tìm cần câu.
Mạnh Vũ: “Này ——”
Trần Mục Phi ngăn anh ấy lại: “Em gái chúng ta mới mười tám tuổi, đang là độ tuổi như hoa như ngọc, cậu bớt bảo cậu em trai ‘thánh tình*’ của cậu đến góp vui đi.”
(*thánh tình: ý chỉ người có tình trường phong phú.)
Mạnh Vũ: “Mẹ kiếp! Thánh tình thì càng tốt chứ sao! Có kinh nghiệm.”
“Biến đi, đến cả tôi còn thấy chướng mắt đấy. Cậu không thấy Hoài Ngạn phớt lờ cậu à?”
….
Mặt biển về chiều vừa tĩnh lặng lại sâu lắng, dưới ánh nắng trông như một bức tường thủy tinh khổng lồ. Khi gió biển thổi qua, bức tường thủy tinh khổng lồ này dập dềnh gợn sóng, lấp lánh ánh vàng.
Sau một lúc học câu cá đơn giản, Tống Kinh Hi cầm cần câu lên chuẩn bị đi câu. Cô vòng qua rất nhiều người, đến bên cạnh Chu Hoài Ngạn.
“Anh câu được gì chưa?” Cô ghé nhìn chiếc xô của anh.
Chu Hoài Ngạn: “Vẫn chưa.”
“Ồ.” Tống Kinh Hi ngồi xuống, mắc một mồi giả màu đỏ lên theo như lời Trần Mục Phi dạy, sau đó giăng cần câu và hạ dây câu xuống.
“Mặc thêm áo vào.”
“Hả?” Tống Kinh Hi quay đầu nhìn anh.
Chu Hoài Ngạn nói: “Em cứ thế đi câu cá sao?”
Tống Kinh Hi chưa từng đi câu cá, cô chỉ tới đây góp vui thôi. Cô nhìn sang Chu Hoài Ngạn, chợt phát hiện anh đã thay một chiếc áo gió màu đen nhẹ nhàng thoải mái, khóa kéo được kéo lên tận trên cùng, trông gọn gàng sạch sẽ.
“À, em quên mang theo áo chống nắng rồi.”
Chu Hoài Ngạn liếc nhìn cô, dường như có vài phần bất đắc dĩ. Tống Kinh Hi cũng cười gượng, sau đó không hề khách sáo chỉ vào áo gió của anh.
Chu Hoài Ngạn buông cần câu xuống, kéo khóa kéo cởi áo khoác ra rồi ném lên đùi cô: “Giúp anh xem cần câu, lúc nào nó động đậy thì kéo lên, biết không?”
“Biết ạ!”
Chu Hoài Ngạn ừ một tiếng, đứng dậy đi vào trong lấy áo khoác dự phòng mình mang theo.
“Hoài Ngạn, cậu tìm gì vậy?”
Trong khoang thuyền, đúng lúc Điền Viện thay xong quần áo cũng đang chuẩn bị ra ngoài câu cá.
Chu Hoài Ngạn: “Tôi lấy áo khoác.”
“Hả? Không phải vừa rồi cậu mặc rồi à?”
Chu Hoài Ngạn tìm được túi xách của mình, thuận miệng nói: “Tống Kinh Hi không mang theo áo chống nắng.”
Điền Viện sửng sốt: “Tôi có mang theo này, là cái mới luôn, để tôi lấy cho cô ấy.”
Chu Hoài Ngạn đã lấy áo khoác ra: “Không cần đâu, cám ơn cậu.”
Anh không nói thêm gì, xoay người lại đi ra ngoài.
Điền Viện nhìn bóng dáng cao lớn của anh đang khom lưng ra cửa, dừng lại một lát rồi cũng đi theo anh ra ngoài.
Người câu cá rất đông, nhưng chỉ bằng một cái liếc mắt là cô ta đã thấy dược cô gái mặc áo gió màu đen kia. Chiếc áo gió này rõ ràng quá khổ so với cô, cô kéo khóa lại, toàn thân được bọc trong một lớp vỏ bảo vệ màu đen.
Nhưng cô ta nhớ rõ Chu Hoài Ngạn mắc chứng sạch sẽ, chưa bao giờ mặc quần áo của người khác, đương nhiên cũng sẽ không cho người khác mặc quần áo của mình.
——
“Mẹ kiếp! Có rồi có rồi!” Cách đó không xa, Tiếu Trình Khải hét lên.
Tống Kinh Hi vươn cổ nhìn về phía cậu ấy, quả nhiên nhìn thấy cậu ấy chậm rãi kéo một con cá dài chừng hai mươi cm lên.
“Thật sự câu được kìa.” Cô lầm bầm.
Đôi mắt sau cặp kính râm của Chu Hoài Ngạn bình tĩnh nhìn vào dây câu: “Nếu không câu được thật, vậy chứ số cá tối qua các em ăn là lấy từ đâu ra?”
“Nhưng cần câu của anh đến bây giờ vẫn không có động tĩnh gì cả.”
“Em kiên nhẫn chút đi.”
“Ồ.”
Câu cá cần nhất là kiên nhẫn, nhưng thứ mà Tống Kinh Hi thiếu nhất cũng chính là kiểu kiên nhẫn bất di bất dịch này. Ngồi chưa được một lúc, cô lại không thể ngồi yên được nữa, bắt đầu tán gẫu với người bên cạnh.
“Anh, sao hôm qua anh lại chạy ra bãi biển tìm em, không phải anh cũng đang ăn cơm à?”
Hàng lông mày của Chu Hoài Ngạn khẽ giật giật, nhưng cũng nhanh chóng bình thường lại: “Vốn là anh định sang xem thử bọn em thế nào rồi, kết quả lại phát hiện em không có ở đó, nghe Tiếu Khải bảo các em đã chạy ra ngoài chơi pháo hoa.”
“Thì ra là thế…. Vậy hôm qua em say dữ lắm ạ?”
“Ừm.”
Tống Kinh Hi không có ấn tượng gì, nhưng cô có chút tò mò, bèn sát lại gần Chu Hoài Ngạn, nói: “Vậy em có làm khùng làm điên gì không?”
Cô đội mũ áo gió lên đầu, gương mặt nhỏ nhắn như ẩn trong chiếc áo khoác màu đen, làn da trắng đến phát sáng, đột nhiên nhích qua như thế làm khoảng cách lập tức bị rút ngắn.
Chu Hoài Ngạn hơi khựng lại, đưa tay điểm nhẹ vào trán cô rồi đẩy người ra xa một chút: “Say xong làm khùng làm điên nên anh mới khuyên em đừng có uống như vậy nữa.”
Tống Kinh Hi: “Hả? Vậy em làm ra chuyện gì? Có lố lăng lắm không?”
Chu Hoài Ngạn không muốn nhắc đến chuyện tối hôm qua, cũng không thể nhắc đến. Anh thu tay về, lần nữa nhìn về phía mặt biển: “Em la hét um sùm, rất ồn ào.”
“Vậy, vậy thì cũng không đến nỗi nào.” Nói xong, như sợ Chu Hoài Ngạn nhìn mình bằng ánh mắt mang đầy dao găm, Tống Kinh Hi lại nói tiếp, “Nhưng lần sau em sẽ không uống say nữa, đau đầu lắm.”
“Em biết vậy thì tốt.”
Một lúc sau, người bên cạnh lần lượt câu được cá, Chu Hoài Ngạn đột nhiên tăng nhanh tốc độ, không bao lâu sau cũng đã có ba con cá mắc câu.
Tống Kinh Hi vốn không mấy hứng thú với chuyện câu cá, nhưng nhìn mọi người đều câu được mà chỉ có một mình cô vẫn không có động tĩnh gì, cô bỗng cảm thấy có chút áp lực.
Cô dần dần chuyên chú vào cần câu, cứ chốc chốc lại nằm sấp lên lan can nhìn xuống dưới, khiến Chu Hoài Ngạn cũng phải bật cười.
“Tống Kinh Hi, em có nhìn thêm nữa cũng không có tác dụng gì đâu.”
“Cần câu của chúng ta gần nhau như thế sao chỉ có của anh là câu được cá, còn em thì không?”
“Sẽ có thôi, em kiên nhẫn tí đi.”
Đã lâu lắm rồi đấy, cô sắp hết kiên nhẫn rồi!
Thôi bỏ đi, không câu được cá là vấn đề của cần câu, đâu có liên quan đến cô!
“Em không chơi nữa ——”
Cô có chút tức giận quay đầu muốn đi vào trong, nhưng vừa mới dứt lời, cần câu của cô đột nhiên bị kéo xuống. Giây tiếp theo, Tống Kinh Hi như ý thức được gì đó, lập tức quay đầu lại, nắm lấy cần câu muốn kéo dây lên.
“Có cá rồi!” Cô nín thở nói.
Chu Hoài Ngạn vẫn ngồi yên tại chỗ, liếc nhìn cô: “Kéo lên đi.”
“Em đang kéo, nhưng kéo không nổi!”
Cô cố gắng kéo lên, nhưng tay lại bị kẹt ở chỗ đó không thể nhúc nhích.
“Nặng quá…” Cô cố hết sức lui về phía sau, tuy tay không cử động được nhưng không dám lơi lỏng chút nào.
Chu Hoài Ngạn thấy mặt cô đỏ bừng cả lên thì đứng dậy đi tới, cầm lấy cần câu của cô: “Để anh, em buông tay ra đi!”
“Ồ!”
Sau khi đưa cần câu cho anh, Tống Kinh Hi thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô vẫn chắc chắc rằng dưới cần câu của mình là một con cá lớn. Bởi vì Chu Hoài Ngạn kéo con này tốn sức hơn cả ba con cá kia của anh.
Một tay anh nắm cần, tay kia cuộn dây lại, vì dùng sức khá lớn nên trên mu bàn tay cũng nổi đầy gân xanh, vừa chắc khỏe vừa có lực.
Tống Kinh Hi vốn còn đang lo lắng cho con cá lớn của mình, nhưng khi tầm mắt rơi vào mấy ngón tay của anh, không hiểu sao cô lại khựng lại, tâm trí cũng đột nhiên trôi dạt về giấc mộng đêm qua, nhớ rõ bàn tay này đã lang thang du ngoạn như thế nào…. Cô không ngờ mình lại mơ thấy những ngón tay của anh rõ ràng như thế.
Tống Kinh Hi đột nhiên cảm thấy, có thể mình là một người mê tay đẹp.
“Sao lại đứng ngẩn ra đó?”
“Hả?”
Chu Hoài Ngạn thấy gò má cô đỏ bừng thì tưởng vừa rồi cô dùng quá sức, chỉ nói: “Mang cái xô tới đây, em câu được cá lớn rồi.”
Những nụ hôn lưu luyến rơi xuống gò má, tai và môi cô, đôi môi chầm chậm li3m cắn, vòng tay ôm gọn lấy cô, khiến cô run rẩy không ngừng.
Cô vùng vẫy trong cảm giác khô nóng khó chịu, nhưng khi ngước mắt lên và nhìn thấy người trước mắt, cô đã không còn chút phản kháng nào nữa.
Hình như anh cũng rất nóng, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, cô định đưa tay lau đi giọt mồ hôi sắp rơi xuống thì bị anh nắm chặt lấy cổ tay.
Một giây sau, anh nhướng mắt lên nhìn cô, đôi mắt đen kịt sâu không thấy đáy.
Cô ngẩn ngơ, run rẩy trong ánh mắt của anh. Rồi trong khoảnh khắc đó, cơ thể cô như bay lên trời cao và rơi vào đám mây mềm nhũn, không thể cử động, cũng sức cùng lực kiệt.
Đinh đinh đinh ——
Điện thoại di động bỗng đổ chuông, Tống Kinh Hi lập tức mở mắt.
Đập vào mắt cô là căn phòng le lói chút ánh sáng, là trần nhà bị che phủ, không hề có đám mây và cũng chẳng có bầu trời nào cả.
Cô đang ở trong phòng khách sạn.
Nhận rõ sự thật này, Tống Kinh Hi chậm rãi mở mắt ra, cảm nhận được nhịp tim của mình vẫn đang đập thình thịch như trong giấc mơ, tựa như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Điện thoại bên tai vẫn không ngừng đổ chuông, Tống Kinh Hi vén chiếc chăn đang đắp ra, thấy trên người mình vẫn còn mặc nguyên bộ quần áo tối qua, hình như còn dính một chút cát mịn.
Cô nhớ ra tối qua mình đã uống say đến mức hỗn loạn, rồi trong mớ hỗn loạn đó cô đã có một giấc mộng xuân rất rõ ràng.
Tống Kinh Hi cũng không thèm để ý đến chiếc điện thoại đang đổ chuông ồn ào mà thẳng thừng tắt nó đi. Cô đỏ mặt áp mặt vào gối, nhắm mắt lại cố gắng sắp xếp lại giấc mơ vừa rồi,
Nhưng cô không làm được, bởi vì cô không ngủ lại được nữa. Có điều, cô có thể cảm nhận rõ nơi nào đó trên cơ thể có chút khác thường.
Giấc mơ là giả, nhưng phản ứng s1nh lý là thật.
Đinh đinh đinh ——
Lúc này di động lại đổ chuông, Tống Kinh Hi thở hắt ra một hơi, cuối cùng vươn tay cầm lấy điện thoại.
“Làm gì mà cứ gọi mãi vậy?”
Nếu không có cú điện thoại này, nói không chừng giấc mơ đó vẫn đang tiếp tục.
Tống Kinh Hi nhớ tới ánh mắt và sức nặng của anh trong giấc mơ, nhịp tim của cô lại không sao bình tĩnh được.
Đây là lần đầu tiên cô dùng phương thức này mơ thấy Chu Hoài Ngạn.
“Kinh Hi, đã giữa trưa rồi đấy, cậu vẫn chưa rời giường à?” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Hứa Thanh, “Hôm qua cậu uống say quá đúng không?”
Tống Kinh Hi uống say đến mức không thể nhớ nổi tối qua mình đã làm gì, cũng không nhớ nỗi cô về phòng bằng cách nào.
“Tớ có uống nhiều bia vậy sao?”
“Có, hình như cậu còn uống nhiều hơn cả tớ.”
Tống Kinh Hi: “.. Ồ, chẳng trách có chút đau đầu.”
“Cậu vẫn ổn chứ? Có muốn đi ra biển nữa không?”
“Ra biển?”
“Trình Tiếu Khải nói chiều nay nhóm anh Mục Phi vẫn muốn ra biển chơi, có thể dẫn chúng ta đi cùng. Tớ cũng muốn đi câu cá, cậu thì sao?”
Tống Kinh Hi ngồi dậy khỏi giường: “Bọn họ đi cả à?”
“Đúng vậy.” Hứa Thanh biết cô muốn hỏi gì, thấp giọng nói, “Anh Chu của cậu cũng đi, tớ đã hỏi thăm rồi!”
Tống Kinh Hi hắng giọng: “À, vậy tớ cũng đi.”
“Biết ngay mà, vậy cậu tranh thủ chuẩn bị đi, lát nữa là xuất phát rồi đấy!”
——
Một tiếng sau, Tống Kinh Hi lên du thuyền.
Chiếc du thuyền này thuộc sở hữu tư nhân của Trần Mục Phi, cực kỳ sang trọng và đủ lớn để chứa hết nhóm người bọn họ.
Hứa Thanh vô cùng hưng phấn kéo cô chạy lên tầng hai, nhìn du thuyền từ từ ra khơi. Tống Kinh Hi dựa vào lan can nhìn xuống dưới, Chu Hoài Ngạn đang ở tầng một nói chuyện với bạn anh.
Hôm nay anh mặc quần short rộng màu đen, bên trên là áo sơ mi ngắn tay màu trắng thoải mái kết hợp với một chiếc áo ba lỗ màu trắng. Gió biển thổi qua, vạt áo sơ mi phồng lên, loáng thoáng có thể nhìn thấy vòng eo gầy gò của anh.
Vừa nhàn nhã vừa có phần thờ ơ.
“Kinh Hi, bọn em có muốn xuống uống chút nước trái cây không?” Trần Mục Phi cũng đang ở tầng dưới, ngẩng đầu chào hỏi bọn họ.
Tống Kinh Hi thấy Chu Hoài Ngạn cũng ngẩng đầu nhìn theo, ánh mắt của anh nhàn nhạt không có gì khác với bình thường, cô lại bỗng dưng nhớ tới giấc mơ táo bạo của mình đêm qua, còn cả ánh mắt của anh trong giấc mơ đó nữa.
Cô nuốt khan, cảm thấy miệng lưỡi khô khốc: “Em muốn uống, xuống ngay đây.”
“Được, có muốn anh cho thêm đá không?”
“Muốn ạ!”
Tống Kinh Hi và Hứa Thanh lật đật chạy xuống, tầng một có ghế sô pha hình vòng cung có thể ngồi được nhiều người.
Ngoại trừ Chu Hoài Ngạn, Trần Mục Phi và Mạnh Vũ ra thì còn có Điền Viện, hôm nay cô ta mặc một chiếc váy dài màu đỏ, tóc thả bay trong gió, nhìn rất bắt mắt.
Liếc nhìn một vòng xong, Tống Kinh Hi đi tới ngồi xuống.
Lúc này du thuyền đã rời xa bờ biển, lái thêm một lúc nữa là bọn họ có thể chuẩn bị câu cá.
“Bọn em biết câu cá không?”
Chu Tự Nam nói: “Trước đây em từng đi câu với bố em một lần, cũng coi như có biết.”
Trần Mục Phi: “Kinh Hi thì sao?”
“Em không biết.”
Hứa Thanh và Trình Tiếu Khải cũng nói không biết, Trần Mục Phi lại bảo: “Không sao, cũng đơn giản lắm, chủ yếu là phải có kiên nhẫn, lát nữa anh sẽ dạy các em.”
Tống Kinh Hi nhấp một ngụm nước trái cây mát lạnh ngọt ngào, cảm thấy cổ họng không còn khô rát nữa.
“À đúng rồi, Kinh Hi, tối qua bọn em uống nhiều lắm à?”
Tống Kinh Hi: “Cũng tàm tạm… không uống nhiều lắm…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Mục Phi: “Phải không, vậy là chưa say?”
Tống Kinh Hi còn chưa biết trả lời câu hỏi này thế nào thì Chu Tự Nam đã lên tiếng: “Còn nói không uống nhiều lắm, tối qua cậu và Hứa Thanh đều say quắc cần câu đấy.”
“Nào có.” Tống Kinh Hi sợ Chu Hoài Ngạn mắng nên không chịu thừa nhận, sau khi nói xong còn liếc anh một cái, người nọ chỉ uống một ngụm nước đá, vẻ mặt khá bình tĩnh.
Chu Tự Nam: “Còn nói nào có. Vậy cậu còn nhớ tối qua mình từ bãi biển về phòng bằng cách nào không?”
“Tôi có ra bãi biển à?”
Chu Hoài Ngạn đặt ly nước trong tay xuống, ánh mắt rơi vào người Tống Kinh Hi. Có thể xác định rằng tối qua cô đã hoàn toàn say, cũng đang trong trạng thái đứt đoạn ký ức. Cho nên, hành vi của cô tối qua không phải do cố ý thực hiện, cũng không thể coi là hành vi bình thường.
“Đến cả chuyện mình từng ra bãi biển mà cũng không biết, em còn dám nói mình không say?” Sau khi xác nhận được chuyện này thì Chu Hoài Ngạn cũng cảm thấy yên tâm hơn, thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm. May mà tối hôm qua cô không gặp phải người lạ nào, nếu không để cô làm ra hành động khác thường như thế, không biết hậu quả sẽ ra sao.
Tống Kinh Hi: “Em, em không biết, em khẳng định là mình không ra đó!”
Chu Hoài Ngạn cười khẩy: “Tối hôm qua anh là người đưa em từ bãi biển về đấy.”
Mẹ kiếp, sao không có ai nói trước với cô một tiếng vậy!
“Ồ, vậy sao.” Tống Kinh Hi nhìn anh cười nịnh nọt, “Ra là lúc đó em uống say rồi. Anh, em hoàn toàn không nhớ gì cả.”
Chu Hoài Ngạn lườm cô: “Lần sau không được uống say như thế nữa.”
“Vâng ạ! Không thành vấn đề, chắc chắn không uống say nữa!”
Sau khi uống nước trái cây và ăn chút đồ ăn vặt, Tống Kinh Hi cùng Hứa Thanh chạy lên boong tàu ngắm biển, cô còn chụp cho cô ấy vài bức ảnh xinh đẹp.
“Kinh Hi, cậu tới đó đi, để tớ chụp cho cậu.”
“Không cần đâu.”
“Aiza có sao đâu, cậu chỉ cần đứng yên thôi. Hôm nay cậu mặc đẹp như thế, phải lưu lại một bức ảnh.”
“Tôi cũng muốn chụp! Hứa Thanh, chụp cho tôi một tấm với!” Trình Tiếu Khải chạy tới, “Chụp ảnh chung đi, Tự Nam, cậu cũng tới đây đi.”
Chu Tự Nam xua tay: “Có gì hay mà chụp chung.”
“Thì cậu cứ qua đây.” Trình Tiếu Khải thẳng thừng tóm người qua, “Ba chúng ta chụp chung một tấm.”
Hứa Thanh: “Này! Vậy lát nữa cậu cũng chụp giúp tôi và Kinh Hi một tấm nha.”
“OK luôn.”
Tống Kinh Hi thấy bọn họ hăng hái như thế thì cũng không từ chối, cô nhìn hai chàng trai bên cạnh: “Các cậu có thể ngồi xổm xuống một chút được không, chụp vậy nhìn tôi rất lùn đấy.”
Năm vừa qua Tống Kinh Hi đã cao lên không ít, đã vào khoảng 1,68 mét, nhưng đứng giữa hai cậu con trai cao 1,8 mét thì trông vẫn rất thấp.
Trình Tiếu Khải rất phối hợp: “Vậy để tôi ngồi xổm xuống.”
Tống Kinh Hi ừ một tiếng, ánh mắt liếc về phía Chu Tự Nam, người nọ nhận được ánh mắt của cô thì thờ ơ nói: “Tôi không ngồi xổm đâu, vốn cao bao nhiêu thì cao bấy nhiêu, giả bộ làm gì.”
“?”
“Được rồi, một, hai, ba, cười lên nào!”
Cách đó không xa, mấy người ngồi bên trong thong thả thưởng thức cảnh biển và cả đám thiếu niên đang ồn ào bên ngoài.
Mạnh Vũ kéo kính râm xuống, cười ha hả nói: “Phải công nhận là mới một năm không gặp mà cô bé này đã cao lên không ít, còn xinh hơn trước kia nữa.”
Chu Hoài Ngạn vô thức nhìn sang, bởi vì ra biển chơi nên hai ngày nay Tống Kinh Hi ăn mặc khá “mát mẻ”. Hôm nay cô mặc một chiếc áo yếm buộc dây cổ màu cầu vồng, anh khá có ấn tượng với chiếc áo này, vì đây là một trong những món đồ lần trước anh đi mua sắm với cô. Lúc đó anh nói loại quần áo này không thích hợp với cô, cô lại bảo là anh không có mắt thẩm mỹ, không hiểu thời trang của giới trẻ.
Nhưng thực tế là bộ quần áo này rất hợp với cô. Làn da của cô trắng ngần, mặc kiểu quần áo có màu sắc tươi đẹp này càng khiến cô trở nên năng động và đầy sức sống.
Nhưng, lại quá mức chói mắt…
Phần lưng trống trải kết hợp với chiếc quần short cạp cao để lộ ra một vùng da lớn dưới ánh nắng mặt trời như thiêu như đốt, giống như một đóa hoa mới hé nở, tuy rực rỡ phóng túng nhưng vẫn còn non nớt.
Mạnh Vũ: “Ê, cô bé này với em trai cậu là một cặp à?”
Tuổi tác xấp xỉ cộng với ngoại hình nổi bật, hai người khi đứng cùng nhau có thể dễ dàng khiến cho người ta cảm thấy như một cặp đôi. Trần Mục Phi cũng từng hỏi qua vấn đề này.
Chu Hoài Ngạn lạnh nhạt nói: “Cậu cảm thấy thế nào?”
Mạnh Vũ biết Chu Hoài Ngạn khá nghiêm khắc với cô em gái vừa mới tốt nghiệp cấp ba chắc vẫn chưa yêu đường này, bèn nói: “Nếu không phải là một cặp với em trai cậu, hay là thử với em trai tôi xem? Em họ tôi cũng đẹp trai lắm, lớn hơn cô bé một tuổi, có thể làm mai thử.”
“Đi câu cá đi.” Chu Hoài Ngạn cũng không trả lời, chỉ đứng dậy đi tìm cần câu.
Mạnh Vũ: “Này ——”
Trần Mục Phi ngăn anh ấy lại: “Em gái chúng ta mới mười tám tuổi, đang là độ tuổi như hoa như ngọc, cậu bớt bảo cậu em trai ‘thánh tình*’ của cậu đến góp vui đi.”
(*thánh tình: ý chỉ người có tình trường phong phú.)
Mạnh Vũ: “Mẹ kiếp! Thánh tình thì càng tốt chứ sao! Có kinh nghiệm.”
“Biến đi, đến cả tôi còn thấy chướng mắt đấy. Cậu không thấy Hoài Ngạn phớt lờ cậu à?”
….
Mặt biển về chiều vừa tĩnh lặng lại sâu lắng, dưới ánh nắng trông như một bức tường thủy tinh khổng lồ. Khi gió biển thổi qua, bức tường thủy tinh khổng lồ này dập dềnh gợn sóng, lấp lánh ánh vàng.
Sau một lúc học câu cá đơn giản, Tống Kinh Hi cầm cần câu lên chuẩn bị đi câu. Cô vòng qua rất nhiều người, đến bên cạnh Chu Hoài Ngạn.
“Anh câu được gì chưa?” Cô ghé nhìn chiếc xô của anh.
Chu Hoài Ngạn: “Vẫn chưa.”
“Ồ.” Tống Kinh Hi ngồi xuống, mắc một mồi giả màu đỏ lên theo như lời Trần Mục Phi dạy, sau đó giăng cần câu và hạ dây câu xuống.
“Mặc thêm áo vào.”
“Hả?” Tống Kinh Hi quay đầu nhìn anh.
Chu Hoài Ngạn nói: “Em cứ thế đi câu cá sao?”
Tống Kinh Hi chưa từng đi câu cá, cô chỉ tới đây góp vui thôi. Cô nhìn sang Chu Hoài Ngạn, chợt phát hiện anh đã thay một chiếc áo gió màu đen nhẹ nhàng thoải mái, khóa kéo được kéo lên tận trên cùng, trông gọn gàng sạch sẽ.
“À, em quên mang theo áo chống nắng rồi.”
Chu Hoài Ngạn liếc nhìn cô, dường như có vài phần bất đắc dĩ. Tống Kinh Hi cũng cười gượng, sau đó không hề khách sáo chỉ vào áo gió của anh.
Chu Hoài Ngạn buông cần câu xuống, kéo khóa kéo cởi áo khoác ra rồi ném lên đùi cô: “Giúp anh xem cần câu, lúc nào nó động đậy thì kéo lên, biết không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Biết ạ!”
Chu Hoài Ngạn ừ một tiếng, đứng dậy đi vào trong lấy áo khoác dự phòng mình mang theo.
“Hoài Ngạn, cậu tìm gì vậy?”
Trong khoang thuyền, đúng lúc Điền Viện thay xong quần áo cũng đang chuẩn bị ra ngoài câu cá.
Chu Hoài Ngạn: “Tôi lấy áo khoác.”
“Hả? Không phải vừa rồi cậu mặc rồi à?”
Chu Hoài Ngạn tìm được túi xách của mình, thuận miệng nói: “Tống Kinh Hi không mang theo áo chống nắng.”
Điền Viện sửng sốt: “Tôi có mang theo này, là cái mới luôn, để tôi lấy cho cô ấy.”
Chu Hoài Ngạn đã lấy áo khoác ra: “Không cần đâu, cám ơn cậu.”
Anh không nói thêm gì, xoay người lại đi ra ngoài.
Điền Viện nhìn bóng dáng cao lớn của anh đang khom lưng ra cửa, dừng lại một lát rồi cũng đi theo anh ra ngoài.
Người câu cá rất đông, nhưng chỉ bằng một cái liếc mắt là cô ta đã thấy dược cô gái mặc áo gió màu đen kia. Chiếc áo gió này rõ ràng quá khổ so với cô, cô kéo khóa lại, toàn thân được bọc trong một lớp vỏ bảo vệ màu đen.
Nhưng cô ta nhớ rõ Chu Hoài Ngạn mắc chứng sạch sẽ, chưa bao giờ mặc quần áo của người khác, đương nhiên cũng sẽ không cho người khác mặc quần áo của mình.
——
“Mẹ kiếp! Có rồi có rồi!” Cách đó không xa, Tiếu Trình Khải hét lên.
Tống Kinh Hi vươn cổ nhìn về phía cậu ấy, quả nhiên nhìn thấy cậu ấy chậm rãi kéo một con cá dài chừng hai mươi cm lên.
“Thật sự câu được kìa.” Cô lầm bầm.
Đôi mắt sau cặp kính râm của Chu Hoài Ngạn bình tĩnh nhìn vào dây câu: “Nếu không câu được thật, vậy chứ số cá tối qua các em ăn là lấy từ đâu ra?”
“Nhưng cần câu của anh đến bây giờ vẫn không có động tĩnh gì cả.”
“Em kiên nhẫn chút đi.”
“Ồ.”
Câu cá cần nhất là kiên nhẫn, nhưng thứ mà Tống Kinh Hi thiếu nhất cũng chính là kiểu kiên nhẫn bất di bất dịch này. Ngồi chưa được một lúc, cô lại không thể ngồi yên được nữa, bắt đầu tán gẫu với người bên cạnh.
“Anh, sao hôm qua anh lại chạy ra bãi biển tìm em, không phải anh cũng đang ăn cơm à?”
Hàng lông mày của Chu Hoài Ngạn khẽ giật giật, nhưng cũng nhanh chóng bình thường lại: “Vốn là anh định sang xem thử bọn em thế nào rồi, kết quả lại phát hiện em không có ở đó, nghe Tiếu Khải bảo các em đã chạy ra ngoài chơi pháo hoa.”
“Thì ra là thế…. Vậy hôm qua em say dữ lắm ạ?”
“Ừm.”
Tống Kinh Hi không có ấn tượng gì, nhưng cô có chút tò mò, bèn sát lại gần Chu Hoài Ngạn, nói: “Vậy em có làm khùng làm điên gì không?”
Cô đội mũ áo gió lên đầu, gương mặt nhỏ nhắn như ẩn trong chiếc áo khoác màu đen, làn da trắng đến phát sáng, đột nhiên nhích qua như thế làm khoảng cách lập tức bị rút ngắn.
Chu Hoài Ngạn hơi khựng lại, đưa tay điểm nhẹ vào trán cô rồi đẩy người ra xa một chút: “Say xong làm khùng làm điên nên anh mới khuyên em đừng có uống như vậy nữa.”
Tống Kinh Hi: “Hả? Vậy em làm ra chuyện gì? Có lố lăng lắm không?”
Chu Hoài Ngạn không muốn nhắc đến chuyện tối hôm qua, cũng không thể nhắc đến. Anh thu tay về, lần nữa nhìn về phía mặt biển: “Em la hét um sùm, rất ồn ào.”
“Vậy, vậy thì cũng không đến nỗi nào.” Nói xong, như sợ Chu Hoài Ngạn nhìn mình bằng ánh mắt mang đầy dao găm, Tống Kinh Hi lại nói tiếp, “Nhưng lần sau em sẽ không uống say nữa, đau đầu lắm.”
“Em biết vậy thì tốt.”
Một lúc sau, người bên cạnh lần lượt câu được cá, Chu Hoài Ngạn đột nhiên tăng nhanh tốc độ, không bao lâu sau cũng đã có ba con cá mắc câu.
Tống Kinh Hi vốn không mấy hứng thú với chuyện câu cá, nhưng nhìn mọi người đều câu được mà chỉ có một mình cô vẫn không có động tĩnh gì, cô bỗng cảm thấy có chút áp lực.
Cô dần dần chuyên chú vào cần câu, cứ chốc chốc lại nằm sấp lên lan can nhìn xuống dưới, khiến Chu Hoài Ngạn cũng phải bật cười.
“Tống Kinh Hi, em có nhìn thêm nữa cũng không có tác dụng gì đâu.”
“Cần câu của chúng ta gần nhau như thế sao chỉ có của anh là câu được cá, còn em thì không?”
“Sẽ có thôi, em kiên nhẫn tí đi.”
Đã lâu lắm rồi đấy, cô sắp hết kiên nhẫn rồi!
Thôi bỏ đi, không câu được cá là vấn đề của cần câu, đâu có liên quan đến cô!
“Em không chơi nữa ——”
Cô có chút tức giận quay đầu muốn đi vào trong, nhưng vừa mới dứt lời, cần câu của cô đột nhiên bị kéo xuống. Giây tiếp theo, Tống Kinh Hi như ý thức được gì đó, lập tức quay đầu lại, nắm lấy cần câu muốn kéo dây lên.
“Có cá rồi!” Cô nín thở nói.
Chu Hoài Ngạn vẫn ngồi yên tại chỗ, liếc nhìn cô: “Kéo lên đi.”
“Em đang kéo, nhưng kéo không nổi!”
Cô cố gắng kéo lên, nhưng tay lại bị kẹt ở chỗ đó không thể nhúc nhích.
“Nặng quá…” Cô cố hết sức lui về phía sau, tuy tay không cử động được nhưng không dám lơi lỏng chút nào.
Chu Hoài Ngạn thấy mặt cô đỏ bừng cả lên thì đứng dậy đi tới, cầm lấy cần câu của cô: “Để anh, em buông tay ra đi!”
“Ồ!”
Sau khi đưa cần câu cho anh, Tống Kinh Hi thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô vẫn chắc chắc rằng dưới cần câu của mình là một con cá lớn. Bởi vì Chu Hoài Ngạn kéo con này tốn sức hơn cả ba con cá kia của anh.
Một tay anh nắm cần, tay kia cuộn dây lại, vì dùng sức khá lớn nên trên mu bàn tay cũng nổi đầy gân xanh, vừa chắc khỏe vừa có lực.
Tống Kinh Hi vốn còn đang lo lắng cho con cá lớn của mình, nhưng khi tầm mắt rơi vào mấy ngón tay của anh, không hiểu sao cô lại khựng lại, tâm trí cũng đột nhiên trôi dạt về giấc mộng đêm qua, nhớ rõ bàn tay này đã lang thang du ngoạn như thế nào…. Cô không ngờ mình lại mơ thấy những ngón tay của anh rõ ràng như thế.
Tống Kinh Hi đột nhiên cảm thấy, có thể mình là một người mê tay đẹp.
“Sao lại đứng ngẩn ra đó?”
“Hả?”
Chu Hoài Ngạn thấy gò má cô đỏ bừng thì tưởng vừa rồi cô dùng quá sức, chỉ nói: “Mang cái xô tới đây, em câu được cá lớn rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro