Cùng Em Vươn Tới Những Vì Sao

Chương 51

Lục Manh Tinh

2024-07-16 11:49:55

Tranh thủ trước khi màn đêm buông xuống, hai người quay về biệt thự Tư Nam.

Quản gia đã sớm chuẩn bị xong bữa tối ngọt ngào dưới ánh nến, thấy vậy, Tưởng Kinh Hi không đi mở ngọn đèn pha lê rực rỡ trong phòng khách nữa. Sau khi cởi giày cao gót, cô thích bước chân trần trên sàn đá cẩm thạch không nhiễm một hạt bụi, đi vòng quanh ghế nửa vòng, nhìn về phía người đàn ông điển trai đang hờ hững cởi áo khoác âu phục: “Hạ Tư Phạm bị em đuổi xuống xe rồi, anh và anh ấy rốt cuộc đang đánh đố gì vậy?”

Chu Hi Ngạn ném một món đồ sứ màu tím mà cô không thích vào thùng rác, tránh ảnh hưởng đến sự thèm ăn của cô, khẽ hỏi: “Đánh đố gì?”

“Thì là —— ” Tưởng Kinh Hi không nói nên lời, tiến lại gần anh một chút.

Đồng thời, Chu Hi Ngạn đã ngồi xuống, rất tự nhiên đưa tay kéo cô lên đùi: “Chuyện mượn chỉ số IQ của em ăn xong rồi nói.”

Giao tiếp với anh thật sự phải có IQ tám trăm, mà nhiều khi cỡ đó còn chưa đủ dùng.

Tưởng Kinh Hi vừa định nói lời khách sáo, môi khẽ mở, anh lại đút một miếng đồ ăn cho cô trước.

Chu Hi Ngạn hiển nhiên không quan tâm đ ến chuyện người khác, cũng không cho cô quá để ý, giờ khắc này trong mắt anh không có gì quan trọng bằng việc lấp đầy dạ dày yếu ớt của Tưởng Kinh Hi. Anh đút cho cô ăn liên tục mấy miếng, còn hôn lên đôi môi mềm mại của cô như đang khen thưởng: “Uống chút canh nấm nhé?”

Giá nến trắng tinh thấp thoáng ánh nến lả lướt, trong phòng ăn ánh sáng lờ mờ, vô hình trung phủ lên gương mặt đẹp trai của Chu Hi Ngạn một lớp ánh sáng nhu hòa, đồng thời cũng làm mờ đi vài phần khí chất lạnh lùng cao quý của anh. Tim Tưởng Kinh Hi đập nhanh mấy nhịp, không khỏi kề sát vào người anh một chút, chóp mũi ngửi được mùi hương lạnh nơi cổ áo sạch sẽ của anh.

Giống như một con mèo con lông xù mới ra đời, mềm mại, chỉ biết bám chặt lấy lồ ng ngực anh.

Ngón tay thon dài của Chu Hi Ngạn chống lên cái trán trắng nõn đang gần sát của cô, giọng điệu bình tĩnh lại thong thả kêu cô uống canh.

“Để em kiểm tra xem anh tắm rửa có sạch sẽ không.” Tưởng Kinh Hi không còn hứng thú với bữa ăn tối dưới ánh nến nữa, lực chú ý đều chuyển hết sang người anh, đầu ngón tay cởi cúc áo sơ mi nam ra, xúc cảm mềm mại chạm vào lồ ng ngực anh dường như càng thêm rõ ràng.

Nhưng Chu Hi Ngạn xưa nay vốn tâm tình bất định, chỉ cụp mắt nhìn cô chằm chằm, bỗng nhiên không hề báo trước nói một câu: “Nếu anh không đến, không phải em đã định nghỉ ở chỗ Hạ Thanh một đêm rồi sao, tắm rửa sạch sẽ thì có ích lợi gì?”

Tưởng Kinh Hi thoáng sửng sốt, vẻ mặt vô tội lại chân thành: “Sao có thể.”

Chu Hi Ngạn đã sớm nhìn thấu đức hạnh ‘nói một đằng làm một nẻo’ của cô, khuôn mặt xinh đẹp này sinh ra chỉ để lừa gạt đàn ông, ngón tay thon dài lặng lẽ cài lại cúc áo sơ mi mà cô vừa cởi ra, không cho cô nhìn cơ bắp nữa, mặt không chút biểu cảm nói: “Anh thấy em cầu còn không được ấy chứ.”

Tưởng Kinh Hi chậm chạp kịp phản ứng lại, thì ra anh ở bên ngoài giả bộ thanh cao chỉ là đang chờ tới lúc hai người ở riêng, thừa dịp cô buông lỏng cảnh giác ngoan ngoãn theo về nhà mới đột nhiên tính sổ thôi.

Nghĩ thông suốt điểm này, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nhăn lại: “Anh, cố ý dụ em đuổi Hạ Tư Phạm xuống xe, về đến nhà liền lộ ra bộ mặt thật, đáng sợ quá rồi đấy.”

Mặc dù nói như vậy nhưng cô vẫn thành thật ngồi im trên đùi anh, vươn tay bưng bát lên: “Em vẫn nên ăn cơm trước thì hơn.”

Canh nấm rất tươi, cũng không nóng, cho vào miệng là có thể nuốt xuống ngay.

Chu Hi Ngạn lại không có ý định buông tha cho cô, một chốc sau, anh lại thả mồi nhử như câu cá, đôi môi mỏng nhếch lên độ cong cực nhạt: “Thật sự không muốn biết tại sao Hạ Tư Phạm lại bày ra vẻ mặt như oán phụ chốn khuê phòng nổi cáu với anh thế à?”

Động tác uống canh của Tưởng Kinh Hi dừng lại, cổ tay mảnh khảnh bất động giữa không trung vài giây, sau đó đá vào mắt cá chân lộ ra khỏi ống quần dài của anh: “Anh có thôi đi không hả?”

Chu Hi Ngạn tiếp tục cười nhạt: “Không muốn biết thật à?”

“Anh cũng đâu có nói.” Cô đặt bát canh bằng sứ tinh xảo lên bàn, nhướng mắt nhìn thẳng vào anh.

Tính khí sáng nắng chiều mưa Chu Hi Ngạn thỉnh thoảng cũng rất dễ nắm bắt, đổi góc độ để đánh giá hành vi của anh, trong vài giây đối diện, Tưởng Kinh Hi mím môi nếm mùi nấm hương tươi mới, bỗng chốc nhận ra một điều. Đó là so với việc cô cứ để ý đến người khác, thái độ của Chu Hi Ngạn từ đầu đến cuối luôn là dù chuyện có lớn thế nào cũng không quan trọng bằng dạ dày yếu ớt của cô.

Đột nhiên ý thức được điều này, sự kiêu ngạo của Tưởng Kinh Hi trong nháy mắt yếu đi, bàn tay nhỏ bé trắng nõn xoa bóp cơ vai cho anh: “Ồ, em đắc tội rồi.”

Cô tỏ ra dịu dàng, Chu Hi Ngạn lại rất hưởng thụ dáng vẻ này. Anh không có biểu cảm gì, chỉ thuận miệng hỏi: “Nói nghe thử xem.”

Tưởng Kinh Hi hoàn toàn bị anh khống chế, nghe lời giống như con búp bê tinh xảo nhất đặt trong tủ kính, anh muốn nghe gì, cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp sẽ đáp ứng ngay, chỉ với một mục đích duy nhất là dỗ dành người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng trước mắt: “Lẽ ra em không nên đặt ra thời gian kiêng cữ cấm dục gì đó cho vị hôn phu vừa có vẻ ngoài hại nước hại dân vừa siêu cấp lợi hại của mình. Nhìn vào gương mặt của anh, còn tám khối cơ bụng kia nữa, em cứ lăn giường luôn là được rồi, tội gì lại phung phí của trời!”

“Em vẫn còn một cái tội.”

Thấy gương mặt Chu Hi Ngạn đã giãn ra, cô lại chậm rãi kéo dài âm cuối nói: “Hôm nay em đi tìm đàn chị, làm sao có thể quên vị hôn phu thâm tình nhất Tứ Thành của em vẫn đang khổ sở chờ em về nhà chứ, còn phải để cho anh ấy từ xa chạy tới đón, thật không nên như thế.”

Dưới sự tấn công ngọt ngào của vài ba câu chữ, ngoài ra bàn tay nhỏ bé còn liên tục vuốt xe vai anh, Chu Hi Ngạn chậm rãi liếc nhìn cô, thấy vẻ mặt cô thành khẩn, hơi thở mát lạnh của người đàn ông dần dần tới gần, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn kia một cái: “Không có lần sau.”

“Vậy anh có thể cho em mượn chỉ số IQ của anh được không?” Tưởng Kinh Hi để anh hôn, lợi dụng khoảng trống thì thầm hỏi.

“Mượn bây giờ?”

….

Giao tiếp giữa hai người thật sự có sự chênh lệch rất lớn, Tưởng Kinh Hi nói mượn chỉ số IQ chỉ là ngoài miệng.

Nhưng hành động của Chu Hi Ngạn lại vượt xa suy nghĩ thuần khiết của cô.

Một giờ sau.

Lúc được anh ôm xuống bàn ăn, thắt lưng Tưởng Kinh Hi cũng sắp gãy đến nơi, đ ĩa sứ lộn xộn vỡ tan tành đầy đất, sợ là ngày mai quản gia vào nhà cũng muốn báo cảnh sát, cho rằng gặp phải cảnh tượng đột nhập cướp bóc gì đó.

Vừa muốn đáp đất.

Chu Hi Ngạn nắm lấy mắt cá chân trắng như tuyết của cô, tự nhiên ôm lấy, giọng nói trầm thấp: “Trên mặt đất có mảnh vỡ.”

Vừa vặn Tưởng Kinh Hi cũng không còn sức lực đi lại, thân thể mềm nhũn ghé vào đầu vai anh, cánh môi vẫn còn sưng đỏ: “Tên lừa đảo.”

“Hửm?”

“Mượn chỉ số IQ là mượn như vậy sao?”

Chu Hi Ngạn bước từng bước lên lầu, cười nhẹ nói: “Một giọt cũng không rò rỉ, đều cho em cả.”

Hồi lâu sau, Tưởng Kinh Hi giật giật chân: “Rò rỉ rồi.”

Cụm từ ‘cửu biệt thắng tân hôn’ rất đúng với Chu Hi Ngạn, sau khi thời kỳ cấm dục cực đoan qua đi cũng khó tránh khỏi sẽ xúc động phút chốc, trước đó anh không lên lầu lấy đồ, mà Tưởng Kinh Hi bị nam sắc mê hoặc đến mụ mị, cũng quên mất chuyện này.

Chỉ biết trong quá trình đó, Chu Hi Ngạn cố ý dừng lại hỏi cô vài lần, đã mượn đủ chưa.

Bây giờ tỉnh táo lại, cô lấy khăn tắm rộng rãi bọc kín mình, nửa quỳ ở mép giường lấy điện thoại di động run rẩy tra Baidu.

Chu Hi Ngạn vào phòng tắm tắm rửa xong, khoác một chiếc áo ngủ lụa đen, buộc dây lỏng lẻo, cứ như vậy không nhanh không chậm bước ra. Có lẽ là nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của cô, ngón tay thon dài trắng lạnh vươn tới nhẹ nhàng rút di động đi, đôi mắt như ngọc đen kia ở trong bóng tối không hề che giấu ý cười: “Mới một lần mà.”

“Mới một lần cũng sẽ trúng thưởng.” Tưởng Kinh Hi mở to đôi mắt vô tội nhìn chằm chằm anh, suýt nữa đã đĩnh đạc mắng lại anh, nhưng lại không dám. D*c vọng sinh tồn khiến cô nhận thức được nếu dám mắng, bảo đảm một giây sau sẽ bị Chu Hi Ngạn ép lên chiếc giường này, lại không hề có trở ngại tiến hành một lần vận động mượn chỉ số IQ dài hơn bốn mươi phút nữa.

“Chúng ta không thể thần tốc như vậy được, vốn là một đôi bước vào hôn nhân sớm nhất, đám Trì Lâm Mặc vẫn còn là mấy đứa trẻ lớn xác, vậy mà anh đã muốn em sinh con cho anh, đúng là tên đàn ông chó má tàn nhẫn.”

Cô nói đến cuối cùng thì giọng càng nhỏ dần.

Chu Hi Ngạn không nói gì, vẻ mặt như đang trầm tư.

Thấy anh im lặng, Tưởng Kinh Hi lại hơi không đoán được ý tứ: “Ý em không phải là không muốn, chỉ là sớm quá thôi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ừm.”

“Hả?” Vậy là xong rồi sao, cô còn tưởng sự cố chấp bi3n thái của Chu Hi Ngạn lại phát tác chứ.

Ai ngờ anh lại trả điện thoại di động cho cô, giọng điệu thản nhiên nói: “Chúng ta nên chờ đám Trì Lâm Mặc, giờ có con thì sớm quá, ảnh hưởng đến cuộc sống vợ chồng.”

Tưởng Kinh Hi đột nhiên không nói nên lời, trọng điểm của anh là vế cuối cùng.

Chu Hi Ngạn đã bế cơ thể mềm mại của cô lên, đi vào phòng tắm, tán gẫu: “Tạ Âm Lâu từ năm ba tuổi đã được đưa đến nhà họ Nhan bái sư học nghệ, anh lại nhận bố em làm thầy, cho dù là Tạ Thầm Thời không học vấn không nghề nghiệp cũng thường xuyên bị ném cho chú Hai chăm sóc, bố anh chê bọn anh sinh ra quá sớm, ảnh hưởng đến thế giới hai người của ông ấy và mẹ anh.”

Tưởng Kinh Hi được bỏ vào trong nước ấm. Lúc mực nước tràn qua đầu vai trắng như tuyết, cô vô thức ôm chặt cổ anh, nghe đến xuất thần: “Em loáng thoáng nghe qua một tin đồn.”

Chu Hi Ngạn bắt đầu tắm với cô, ngón tay thon dài vô cùng dịu dàng, kiên nhẫn lắng nghe: “Hửm?”

“Con cái nhà họ Tạ các anh được một số trưởng bối gọi đùa là Tống Tử Quan Âm.”

Tưởng Kinh Hi vẫn còn nhớ trong lòng, hình như là bởi vì lúc trước bác Tạ chỉ định sinh một đứa, còn cặp song sinh chỉ là ngoài ý muốn. Dù sao cũng là chuyện của người lớn nên cô không tìm hiểu nhiều, cố ý kéo Chu Hi Ngạn vào nước, hại anh tắm rửa lại một lần nữa, hơi lật người muốn mình ở trên: “Thầm Thời khi còn bé gặp người khác đều nói anh ấy là cậu con trai được nhà họ Tạ nuông chiều nhất, thế là bị người ta cười cho, nói anh ấy tự mình đa tình, rất khó giết, là do bác Tạ dùng sai nhãn hiệu nào đó mới tạo ra mạng người, còn nói nhãn hiệu kia là Tống Tử Quan Âm nổi tiếng, vì sự ra đời của các anh mà bị toàn bộ người đứng đầu hào môn cho vào sổ đen.”

Chủ yếu là do có tên phản diện Tạ Thầm Thời khó dạy này, nên không gia đình nào muốn sau khi tránh thai thất bại sẽ nuôi ra một kẻ thù nhỏ vô pháp vô thiên như vậy.

Tưởng Kinh Hi hỏi anh: “Có thật không?”

Chu Hi Ngạn đỡ cô dậy, nước ấm bắn lên vài giọt, rơi vào hàng lông mày của anh: “Thầm Thời rất khó giết.”

Tưởng Kinh Hi còn muốn hỏi tiếp, lại bị anh kéo xuống dưới mặt nước trong suốt, hôn môi.

….

Chu Hi Ngạn lại cho cô mượn ‘chỉ số IQ đặc sệt nóng bỏng’, tới khi có thể hô hấp bình thường là đã đến sau nửa đêm.

Đèn phòng ngủ chính tắt, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ sát đất chiếu xuống sàn nhà.

Tưởng Kinh Hi rũ mắt nhìn chằm chằm một lát, cho đến khi được anh ôm từ phía sau, giọng nói lộ vẻ mệt mỏi mới cất lên: “Em cảm thấy Hạ Tư Phạm chắc chắn đã làm chuyện gì đó mất nhân tính, năm đó khi anh ấy liên hôn với nhà họ Quý cũng đâu có lấy một nghìn vạn ra làm từ thiện quyên góp cho đoàn diễn? Bây giờ liên hôn với nhà họ Lôi, ngược lại còn chạy đến chỗ đàn chị lấy lòng, còn oán giận anh nữa chứ.”

Ngón tay thon dài của Chu Hi Ngạn ẩn trong bóng tối, chậm rãi vuốt v e mái tóc dài tán loạn trên gối đầu của cô: “Anh trai em đầu tư hàng trăm tỷ ở Hồng Kông, dự án của anh ta không thể bỏ qua sự ủng hộ của nhà họ Lôi ở địa phương. Vụ mua bán này thành công, tài sản của nhà họ Hạ em lại đổi một vị trí mới trên danh sách những người giàu có.”

Cơn buồn ngủ của Tưởng Kinh Hi bỗng chốc biến mất, quay đầu nhìn anh, như có điều suy nghĩ nói: “Khó trách Quý Gia Thuật âm thầm trở mặt với nhà họ Hạ em, muốn đi đào góc tường.”

Nhà họ Quý vốn là từ gia đình giàu có bình thường bò lên vị trí hiện tại.

Trước đây khi mấy gia tộc trên đỉnh kim tự tháp một lần nữa xào bài, nhà anh ta đã thế chỗ cho nhà họ Phó vừa sụp đổ, cũng chính là gia tộc của Phó Dung Dữ – chồng của Tạ Âm Lâu. Bố anh ấy đã dựa vào sức công phá của bản thân khiến nhà họ Phó xóa tên khỏi giới hào môn cao cấp, làm liên lụy đến đứa con trai ưu tú của mình, khiến anh ấy giống như chó nhà có tang, phải dùng thời gian ròng rã mười năm mới lần nữa trở thành nhà giàu mới nổi ở Tứ Thành.

Mấy năm nay dã tâm của bố con nhà họ Quý không hề nhỏ, trong lúc dựa hơi vào nhà họ Hạ, bọn họ cũng không ngừng nghiên cứu cách làm sao leo lên đ ỉnh cao kim tự tháp.

Tưởng Kinh Hi đường hoàng châm ngòi ly gián: “Cha con nhà họ Quý chắc chắn muốn thay nhà họ Tạ các anh, trở thành đệ nhất hào môn.”

“Chu Hi Ngạn, anh tuyệt đối phải bảo vệ tốt gia nghiệp đấy!”

Trong đầu cô suy nghĩ lung tung, kéo kéo dây áo ngủ của Chu Hi Ngạn: “Lỡ như gia đình anh sụp đổ, em trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, Quý Gia Thuật cướp em về nhà, aaaa —— em sẽ không giữ gìn trinh tiết như anh đâu.”

“Nam Chi.”

“Hả?”

“Em còn nói thêm một câu nữa, đêm nay đừng nghĩ tới việc ngủ.”

Giọng điệu của Chu Hi Ngạn rất bình thường nhưng câu này lại có hiệu quả, lập tức khiến Tưởng Kinh Hi ngừng suy nghĩ viễn vông về cuộc sống thê thảm sau khi kết hôn, trở lại chuyện chính: “Một dự án hàng trăm tỷ, Lôi Linh Vi mang kim bài miễn tử gả vào nhà em sao?”

Với tính cách nhà tư bản hoàn mỹ tuyệt đối không thể bại trận trong giới kinh doanh của Hạ Tư Phạm, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, liên hôn với nhà họ Lôi là chuyện ván đã đóng thuyền.

Nghĩ tới đây, Tưởng Kinh Hi có chút mất mát không nói nên lời: “Đàn chị đừng thích Hạ Tư Phạm là được rồi.”

“Người mình thích có thể tùy tiện không thích nữa sao?”

“Có thể chứ.” Trong ánh sáng lờ mờ, hàng mi cong cong của Tưởng Kinh Hi rũ xuống che khuất tầm mắt, không thấy rõ khuôn mặt tuấn tú của Chu Hi Ngạn đang có biểu cảm gì, tự nhiên nói: “Đổi người thích là được thôi.”

Chu Hi Ngạn nở nụ cười, hệt như cười lạnh: “Em đúng là nghĩ rất thoáng.”

“Em là đang nghĩ thoáng thay đàn chị.” Bờ vai gầy gò của Tưởng Kinh Hi khẽ rụt lại, nhận ra hơi thở nguy hiểm của anh thì vội vàng li3m nhẹ khóe môi mỏng đang mím chặt: “Anh đừng ghen đừng ghen mà, tuyệt đối đừng có ghen, không liên quan đến hai chúng ta.”

Chu Hi Ngạn dùng ngón tay nắm lấy chiếc cằm non nớt của cô, hơi dùng sức một chút đã để lại dấu vết: “Lạc Đại đã cầu hôn em.”

Tưởng Kinh Hi yếu ớt phản bác: “Em từ chối rồi.”

“Trước kia em chơi trò gia đình đều thích chọn Trì Lâm Mặc làm chú rể, Thầm Thời làm con trai em.”

“Em xin anh đấy, đó là vì anh ghét bỏ chỉ số IQ của bọn em có vấn đề, không muốn chơi chung, nên mới đến phiên Mặc Mặc.”

Huống hồ đây cũng đã là chuyện năm sáu tuổi, không chơi được mấy lần, chỉ có anh là còn canh cánh trong lòng. Tưởng Kinh Hi liên tục hôn lên khuôn mặt lạnh lùng của anh, giọng nói mềm nhũn: “Khi còn bé em chơi đùa với bọn họ, lớn lên chơi với anh, vẫn là anh thắng mà.”

Chu Hi Ngạn rũ mắt nhìn cô trong lòng: “Vậy em thích chơi với ai hơn?”

“Đương nhiên là anh.”

Tưởng Kinh Hi sẽ không dễ mắc câu của anh như thế, cô không chút do dự nói: “Em muốn gắn bó với anh mãi mãi, phải chi anh có túi vạn năng thì hay rồi, có thể biến em thành một chú cá nhỏ xinh đẹp, đi đâu cũng mang theo.”

Chu Hi Ngạn như bị lời cô nói làm cảm động, môi khẽ nhếch lên: “Không biến em thành cá nhỏ cũng có thể mang theo bên người bất cứ lúc nào.”

“Nói đùa thôi, sếp Tạ.”

Tưởng Kinh Hi không chút nể tình lăn khỏi lòng anh, cổ áo ngủ lỏng lẻo lộ ra mảnh vai nhỏ gầy trắng nõn, xinh đẹp mà không tự biết: “Em là một nữ minh tinh tận tâm với sự nghiệp, thề phải kiếm tiền mua hòn đảo nhỏ để bao nuôi đàn ông.”

Chu Hi Ngạn bị cô khéo léo từ chối, còn muốn đưa tay kéo cô lại. Tưởng Kinh Hi đã uể oải cất giọng, kéo gối ném vào lòng anh: “Sắp ba giờ sáng rồi đấy, không được quấy rầy giấc ngủ của nữ minh tinh.”

….

Trước khi đi ngủ, Tưởng Kinh Hi mơ màng không nhớ ra còn một việc phải hỏi Chu Hi Ngạn.

Đến sáng sớm ngày hôm sau, cô bỗng nhiên tỉnh lại, vô thức muốn đi tìm người đàn ông bên cạnh, ai ngờ đã trống rỗng. Cả căn phòng được ánh nắng chiếu sáng, trong không khí tràn ngập mùi hương lạnh chưa tan.

Tưởng Kinh Hi lại nhắm mắt một lát mới xốc chăn rời giường.

Bàn ăn tối dưới ánh nến đã được dọn dẹp sạch sẽ, thảm cũng đổi thành một tấm màu xám trắng, cô kéo ghế ngồi xuống, lông mày khẽ nhíu lại, trên xương quai xanh lộ ra khỏi cổ áo loáng thoáng có thể thấy được dấu vết mập mờ nhất thời chưa tan được. Cái này vẫn còn nhẹ, lúc vừa mới tắm rửa, vị trí sau lưng và đầu gối đều bầm tím rất đậm. Nếu phải đi chụp ảnh tạp chí, kem che khuyết điểm cũng không thể che giấu được.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô vừa ăn sáng vừa lấy di động ra gọi điện thoại cho người đàn ông không biết tung tích kia.

Tưởng Kinh Hi muốn hỏi chuyện Chu Hi Ngạn mượn sân bãi.

Đáng tiếc không có người nghe máy.

Cô rũ mi xuống, nhìn đồng hồ mười giờ rưỡi, đoán chừng có thể đang họp.

Chờ cúp máy chưa được mấy giây, Lam Anh dùng di động của mình gọi lại cho cô: “Công chúa điện hạ, cuộc họp của sếp Tạ còn một tiếng nữa mới kết thúc, có chuyện gì sao?”

Tưởng Kinh Hi nhẹ nhàng nhắc tới chuyện muốn chụp ảnh tạp chí, đáng tiếc tạm thời không tìm được nơi thích hợp.

Một lát sau, cô mơ hồ nghe thấy tiếng giày cao gót Lam Anh giẫm xuống đất, hình như đang đi vào phòng họp.

Chẳng mấy chốc giọng của Chu Hi Ngạn đã nhẹ nhàng truyền đến: “Nam Chi.”

“Khi nào em cần dùng sân bãi?”

Tưởng Kinh Hi một tay chống má, khuôn mặt không trang điểm thấp thoáng ý cười: “Thứ Tư tuần sau, có phải hơi vội không?”

Chu Hi Ngạn lời ít ý nhiều nói: “Để anh hỏi thử.”

*

Tuy Chu Hi Ngạn không hứa chắc 100% qua điện thoại sẽ giúp cô tìm sân bãi, nhưng trong lòng Tưởng Kinh Hi lại biết rõ chỉ cần cô có bất kỳ nhu cầu gì, thuận miệng nhắc tới với anh, chắc chắn sẽ đạt được mong muốn. Cô lập tức bảo Đàm Tụng đi trả lời cho bên phía tạp chí là sẽ chụp ảnh theo hợp đồng như bình thường.

Đàm Tụng hâm mộ nói: “Bây giờ anh đang vội đi đầu thai, nguyện vọng thứ nhất có thể điền vào làm con của các em được không?”

Ngón trỏ Tưởng Kinh Hi khẽ lắc: “Không thể.”

“Anh còn phải giúp em tận tụy xử lý công việc nghệ sĩ.”

Đàm Tụng: “……”

Trong mấy ngày chờ Chu Hi Ngạn trả lời, Tưởng Kinh Hi còn nhận được một tin tức khác:

Đó là khả năng thực thi của Hạ Tư Phạm rất mạnh, thật sự lấy danh nghĩa của cô quyên góp cho đoàn kịch một nghìn vạn.



Tòa nhà Hạ thị.

Hạ Tư Phạm ngồi trên ghế làm việc màu đen, tuy bộ âu phục cao cấp trên người cho ra cảm giác như một người mẫu nam trên sân khấu, nhưng lại để lộ sự lạnh lùng tự nhiên, xá cách ngàn dặm, nhóm thư ký riêng nếu không có công việc quan trọng thì đều đi đường vòng, không dám tùy tiện tới gần khu vực làm việc.

Thư ký Nghê lễ phép gõ cửa, bưng cà phê đi vào: “Sếp Hạ, cô Lôi lại cho người đưa tới chút đồ.”

Từ sau khi tin tức liên hôn được công bố, Lôi Linh Vi cứ ba ngày hai bữa lại đến công ty Hạ thị tặng đồ cho Hạ Tư Phạm, quà cáp không tính là quý giá, đều là đồ ăn mặc đi lại. Nếu anh tăng ca muộn, cô ta sẽ tặng chút đồ ăn khuya làm ấm dạ dày do chính tay mình nấu.

Nếu trời mưa lớn, cô ta sẽ chuẩn bị ô sẵn, còn cả chiếc bút máy quý hiếm được nhà họ Lôi sưu tầm cất trong phòng sách đã lâu cũng bị Lôi Linh Vi lấy ra mượn hoa dâng Phật.

Bất luận có quý giá hay không, thư ký Nghê cũng sẽ thành thật báo cáo cho Hạ Tư Phạm.

Trong nội bộ công ty, mọi người đều truyền miệng rằng vị hôn thê mới này giỏi cách thu phục lòng người hơn so với vị nhà họ Quý kia.

Bất kể Hạ Tư Phạm có thờ ơ hay không, ít nhất Lôi Linh Vi vẫn ân cần hỏi han.

Lời vừa dứt.

Sắc mặt của Hạ Tư Phạm không có gì thay đổi, ngón tay thon dài lật một trang tài liệu, ngữ điệu bình bình nói: “Đồ của cô ấy sau này cứ trực tiếp xử lý, không cần báo cáo lại.”

Chẳng qua chỉ là cố ý show ân ái, ba ngày hai bữa lại bị làm phiền một lần, hiển nhiên một người say mê công việc như anh không có kiên nhẫn như vậy.

Thư ký Nghê hiểu ngay, lúc đặt cà phê xuống, anh ấy lại nói một câu: “Cô Lâm cũng có tặng quà, có thể là vì cảm ơn Hạ thị đã giúp đỡ cho rạp hát.”

Tầm mắt Hạ Tư Phạm hờ hững chuyển sang người anh ấy, bỗng nhiên nghe thấy mấy chữ cô Lâm, còn chưa kịp phản ứng là đang chỉ ai.

Quá mức xa lạ.

Hiếm khi có người nhắc đến trước mặt anh, cho đến khi thư ký Nghê thấp giọng ám chỉ: “Cô Hạ Thanh.”

Hạ Tư Phạm thoáng dừng lại, nhanh chóng khôi phục như thường, cầm lấy cây bút máy màu đen ở góc dưới bên phải tài liệu lên ký tên: “Ừ.”

Thư ký Nghê không đoán được tâm tư của sếp nhà mình, không nhận được câu trả lời chính xác nhiều hơn mấy chữ, anh ấy đành phải tự quyết định: “Vậy tôi cũng tự xử lý nhé?”

Hạ Tư Phạm lại lần nữa ngẩng đầu, ánh sáng qua khe hở cửa chớp chiếu vào sườn mặt nghiêng nghiêng đang nhuốm chút cảm xúc lạnh lẽo, anh nhìn chằm chằm anh ấy mấy giây, khiến thư ký Nghê trong lúc hoảng hốt có loại ảo giác phải chăng mình đã phạm vào tội ác tày trời nào đó, ngay cả sống lưng cũng phát lạnh.

Cũng gián tiếp k1ch thích h@m muốn sống sót của anh ấy, nhanh chóng sửa lời: “Tôi đi lấy quà của cô Lâm vào đây.”

Hôm nay Hạ Thanh chuyển phát nhanh tới một hộp giấy có bề ngoài bình thường, trọng lượng nhẹ như lông ngỗng, nhìn không ra là vật phẩm quý giá gì.

Mười phút sau.

Thư ký Nghê vô cùng cẩn thận đặt trước bàn làm việc lạnh lẽo rồi lặng lẽ rời đi.

Sợ ở lâu thêm một lát sẽ bị Hạ Tư Phạm tâm tình khó chịu đưa tới biên cương.

Văn phòng trở lại yên tĩnh, cửa cũng đóng chặt.

Ánh mắt thâm trầm của Hạ Tư Phạm nhìn chăm chú vào chiếc hộp bình thường ước chừng một phút đồng hồ, lại giơ ngón tay nới lỏng nơ, chậm rãi mở ra.

Giây tiếp theo.

Một tờ giấy chứng nhận quyên tặng từ thiện được đóng thành khung ảnh nằm bên trong đập vào đáy mắt.

Chỉ có điều, một nhìn vạn quyên góp không phải là cho đoàn kịch.

Mà là một tổ chức từ thiện chăm sóc sức khỏe nam giới không biết tên ở Tứ Thành.

Sắc mặt Hạ Tư Phạm thoáng chốc trầm xuống, ngón tay nắm khung ảnh phát ra tiếng vang nhỏ khiến người ta sởn gai ốc, sau đó là tiếng thủy tinh vỡ nát vang lên, vài giọt máu đỏ tươi lăn dọc theo mu bàn tay bị cắt của anh rớt xuống đất.

Tựa như không phát hiện ra sự đau đớn, anh nặng nề đặt giấy chứng nhận quyên tặng lên bàn, cầm lấy điện thoại di động bên cạnh, thành thục nhập số điện thoại của Hạ Thanh vào, gọi qua.

Giọng nữ máy móc lạnh như băng nhắc nhở anh.

——Bạn đã bị chặn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cùng Em Vươn Tới Những Vì Sao

Số ký tự: 0