[Thích hợp]
Lục Manh Tinh
2024-07-16 11:49:55
Mùa xuân sắp trôi qua, cái nóng cũng bắt đầu ập đến.
Mặt trời đầu hạ lặn nghiêng về phía tây, ánh hoàng hôn dệt ra một mảng lớn màu da cam phía chân trời.
Chu Tự Nam ngồi trong phòng khách lớn của nhà họ Chu, ngơ ngác nhìn sắc trời nồng đậm phía xa xa.
“Bố nói đúng, cô gái tên Nhâm Cách kia rất tốt, con và Thịnh Binh nhìn thấy cũng ưng ý. Chỉ có điều việc này còn phải tùy vào Hoài Ngạn, lời của chúng con không tính.”
Trong phòng khách, ngoại trừ Chu Tự Nam ra thì còn có mấy vị trưởng bối khác, người vừa lên tiếng là vợ sau của bố Chu Hoài Ngạn – Tưởng Lệ, năm nay tuy đã bốn hai bốn ba tuổi, nhưng vì bảo dưỡng kỹ càng nên nhìn bà ấy chỉ mới hơn ba mươi.
Chu Dĩ Lương nhìn Chu Thịnh Binh: “Con làm cha phải chú ý một chút.”
Chu Thịnh Binh nghe vậy cười khẩy: “Nó đâu có nghe lời con. Bố, con thấy lời bố nói mới có giá trị với nó hơn.”
Chu Dĩ Lương: “Cũng không cần nói gì, việc này cũng không có gì để nói. Nhâm Cách đã nhận chức, cứ để bọn trẻ tiếp xúc với nhau là được.”
Bố của Chu Tự Nam là Chu Kinh Đằng hôm nay cũng ở đây, ông ấy cười nói: “Bố nói rất đúng, tiếp xúc nhiều tự nhiên sẽ có tình cảm thôi.”
Tưởng Lệ: “Đúng đúng, chỉ là… Con nghe nói Hoài Ngạn hiện tại đã có bạn gái.”
“Bạn gái?”
Tưởng Lệ: “Con cũng nghe được từ một người bạn thôi ạ… không biết là thật hay giả.”
Sắc mặt của Chu Dĩ Lương vẫn không thay đổi: “Tự Nam, không phải cháu thân với anh trai cháu hơn sao, anh trai cháu có bạn gái rồi à?”
Chu Tự Nam thôi nhìn về phía chân trời xa xa, quay sang nhìn Chu Dĩ Lương, một lát sau lại khẽ gật đầu.
“Là người nào?”
Chu Tự Nam rũ mắt, không lên tiếng.
“Tự Nam, nói chuyện đi.”
Tay Chu Tự Nam hơi siết chặt: “Là bạn học của cháu.”
“Cái gì?”
Chu Tự Nam cắn răng, nghe thấy giọng nói của mình có chút lơ lửng: “Cháu nói, người đó là bạn học của cháu. Bạn học cùng lớp thời cấp ba của cháu.”
——
Hôm nay là ngày về nhà tổ ăn cơm, sau khi Chu Hoài Ngạn ra khỏi công ty, anh gửi tin nhắn cho Tống Kinh Hi bảo cô ở trường nhớ ăn cơm đầy đủ, sau đó lái xe trở về nhà họ Chu.
Lúc vào cửa thì vẫn chưa tới giờ cơm, anh nhìn thấy có mấy người đang ngồi trong phòng khách. Anh chỉ nhìn lướt qua, đi tới chào hỏi: “Ông nội.”
Chu Dĩ Lương nhướng mắt nhìn anh, ánh mắt nghiêm nghị của một người luôn đứng ở địa vị cao lúc này lại dễ dàng khiến người ta có cảm giác áp lực.
“Nghe nói cháu có bạn gái rồi.”
Chu Hoài Ngạn biết sau khi công khai với bạn bè thì một ngày nào đó người trong nhà cũng sẽ biết, anh thản nhiên nói: “Vâng.”
“Đối phương còn là một sinh viên năm nhất mới mười chín tuổi?”
Chu Hoài Ngạn khựng lại: “Vâng.”
“Khốn kiếp!” Chu Dĩ Lương đột nhiên đặt cốc trà trong tay xuống, đáy cốc va vào bàn trà bằng gỗ phát ra một tiếng vang nặng nề: “Bình thường ông dạy cháu thế nào mà bây giờ cháu lại bắt chước mấy tên công tử ăn chơi lêu lỏng kia đến trường học tìm con gái để chơi bời!?”
“Ông hiểu lầm rồi.” Ánh mắt Chu Hoài Ngạn vẫn không thay đổi, “Cô ấy là bạn gái nghiêm túc của cháu.”
Chu Dĩ Lương cười khẩy một tiếng: “Cháu đã đến cái tuổi dựng vợ gả chồng, đi tìm một đứa con gái vừa mới lớn mà lại bảo là đang yêu đương nghiêm túc? Cháu xem lời ông nói như gió thoảng qua tai đúng không?”
Chu Hoài Ngạn: “Cháu không hề coi lời ông nói như gió thoảng qua tai, nhưng cháu tự có tính toán của mình.”
“Cái gì mà tính toán của mình? Cháu kết hôn sinh con là chuyện lớn của nhà họ Chu chúng ta. Cháu nên biết rằng Nhâm Cách mới thích hợp với cháu, cũng đừng gây ra chuyện gì sai lầm. Về phần cô bé kia, cháu chia tay với nó đi.”
Sắc mặt Chu Hoài Ngạn lập tức trở nên lạnh lùng: “Chuyện khác ông có thể can thiệp, nhưng chuyện này là việc riêng của cháu, cháu không cần mọi người quyết định thay cháu.”
“Chuyện kết hôn của cháu cũng là chuyện của nhà họ Chu, từ lúc cháu bước chân vào cái nhà này là cháu đã không còn quyền tự quyết định nữa.”
“Nếu cháu cứ muốn tự quyết định thì sao?”
Nhịp tim của Chu Dĩ Lương tăng dần: “Hoài Ngạn, ông có thể đưa cháu đến vị trí này thì cũng có thể cho cháu rớt xuống bất cứ lúc nào.”
“Vậy sao?” Giọng Chu Hoài Ngạn hơi trầm xuống, “Vậy thì ông có thể thử xem.”
——
Mùa hè đang đến gần, cuối cùng đã có thể mặc váy ngắn mà không cần kiêng dè gì nữa.
Hôm nay Tống Kinh Hi chỉ mặc một chiếc áo sơ mi dài tay, phía dưới là váy xếp ly màu xám tro. Tuần trước mặc như vậy có hơi lạnh, nhưng hôm nay nhiệt độ đã thích hợp.
Sau khi xuống xe, cô đi vào trung tâm thương mại. Hôm nay cô muốn cùng Chu Hoài Ngạn ăn cơm tối, ăn cơm tối xong hai người sẽ về nhà xem phim. Cô đã lên kế hoạch rồi, lúc xem phim sẽ uống một chút rượu, sau đó… làm vài chuyện vui vẻ.
Bởi vì tan học sớm nên cô định ghé vào trung tâm thương mại gần công ty Chu Hoài Ngạn để chờ anh, lúc nào anh xong việc sẽ tới đón cô.
“Em đang đi mua sắm, chứ không vào văn phòng của anh ngồi đợi chán lắm.” Cô đã vào trong cửa hàng, ngồi trên sô pha gọi điện thoại cho Chu Hoài Ngạn.
“Được, bên anh chắc còn khoảng một tiếng rưỡi nữa.”
“Lâu thế ạ?”
“Em đi dạo thêm vài vòng đi, anh sẽ cố gắng tới đón em sớm.”
Tống Kinh Hi: “Em biết rồi.”
“Cứ quẹt thẻ của anh.”
“Ồ~ sếp Chu thật là hào phóng, vậy em sẽ không khách sáo đâu nhé.”
Trên chuyện tiêu tiền của anh Tống Kinh Hi vô cùng thản nhiên, cũng chẳng biết khách sáo là gì.
“Mang cho tôi xem mấy mẫu mới của mùa hè nhé.”
Nhân viên tư vấn đã đứng chờ sẵn bên cạnh, nghe nói thế thì vui vẻ ra mặt: “Vâng thưa cô Tống, cô chờ một chút nhé, tôi sẽ mang lên ngay.”
Tống Kinh Hi ngồi trong phòng VIP xem quần áo và túi xách một lúc, đang lựa chọn thì có một nhân viên tư vấn khác tới gõ cửa phòng cô.
“Cô Tống, xin làm phiền một lát ạ.”
Tống Kinh Hi: “Sao vậy?”
“Bên này có một người khách tên là Điền Viện, cô ấy nói cô ấy là bạn của cô, cô có tiện cho cô ấy vào không ạ?”
Tống Kinh Hi có chút bất ngờ: “Ồ… vậy sao, để cô ấy vào đi.”
“Vâng.”
Điền Viện thật sự đã xuất hiện ở cửa phòng cô.
Lần trước hai người gặp nhau ở quán bar, đêm đó có quá nhiều người nên cô cũng không trò chuyện với cô ta, hiện tại chỉ có hai người, Tống Kinh Hi vẫn cố gắng giữ thể diện: “Chị Điền Viện, trùng hợp thế, hôm nay chị cũng ở đây à?”
“Đúng vậy, thật sự rất trùng hợp.” Điền Viện cười cười, nói: “Quấy rầy em rồi, là như vậy, vừa rồi chị có đến đây xem túi xách và quần áo, sau đó nhân viên tư vấn của chị nói mẫu túi xách chị thích đang nằm bên chỗ em, chị vừa nghe thấy tên em thì hỏi xem có thể qua đây một lát không.”
Nhân viên tư vấn bên cạnh lập tức giải thích: “Bởi vì mẫu túi này năm nay đang được ưa chuộng, trong cửa hàng chúng tôi chỉ mới về một chiếc này. Nếu cô Tống cũng đang ở đây, hay là tôi lấy ra cho cô chọn thử nhé, xem thử cô có thích không.”
Tống Kinh Hi chưa bao giờ lựa chọn món đồ gì dựa trên độ hot của nó, cô chỉ tùy vào sở thích của mình: “Là cái nào?”
“Cái màu xanh này.” Nhân viên tư vấn nói.
Tống Kinh Hi lãnh đạm nói: “Chị thích thì cứ cầm đi, mẫu này em không quan tâm lắm.”
Điền Viện: “Vậy, chị cảm ơn nhé Kinh Hi.”
“Không có gì.”
Điền Viện nói: “Em đi một mình à?”
“Vâng.”
“Chị cũng vậy, hay là chúng ta cùng đi dạo đi, chị không chọn được cái nào ưng ý, em có thể tư vấn giúp chị được không?”
Tống Kinh Hi cũng không thân thiết với cô ta, hơn nữa lúc trước cô ta còn thích Chu Hoài Ngạn, thế nên cô khó tránh khỏi cảm thấy kỳ lạ. Có điều người ta đã mở lời rồi, cô cũng không thể keo kiệt bảo là không được.
“Bên này toàn là đồ bọn họ mới mang đến, chị nhìn thử xem.”
Điền Viện đáp lại một tiếng, đi tới bên cạnh cô chọn quần áo: “Đúng rồi, chị quên chưa chúc mừng chuyện em và Hoài Ngạn đã ở bên nhau.”
Tống Kinh Hi dừng lại, liếc nhìn cô ta: “Cảm ơn chị.”
“Em và cậu ấy nhìn rất hợp nhau, xem ra cảm giác trước đây của chị là đúng.”
“Lúc trước chị cảm giác thế nào?”
Điền Viện nói: “Cậu ấy đối xử với em rất khác biệt, mà rõ ràng là em cũng thích cậu ấy. Nhưng chị không ngờ hai người lại ở bên nhau nhanh đến vậy. Vốn tưởng rằng với tính cách của Hoài Ngạn thì cậu ấy sẽ không quen em khi em còn đang ở tuổi này. Bây giờ xem ra, hình như là chị vẫn chưa hiểu rõ về cậu ấy.”
Tống Kinh Hi: “Hôm nay chị tới đây là để nói những lời này với em phải không?”
“Không phải, thật sự không phải.” Điền Viện cười nói: “Chị thật sự đến đây để mua túi, chẳng qua là vì chị đã thích cậu ấy nhiều năm, gặp được em ở đây nên khó tránh khỏi có chút tò mò thôi.”
Lúc Điền Viện nói những lời cuối cùng, nụ cười trên gương mặt cô ta thoáng qua chút buồn bã.
“Bây giờ cậu ấy đối xử với em rất tốt.”
Tống Kinh Hi: “Trước đây anh ấy cũng rất tốt với em.”
Điền Viện: “Cũng đúng…. có điều em vẫn còn trẻ, chắc bây giờ chưa cân nhắc đến việc kết hôn đâu nhỉ?”
Tống Kinh Hi nhíu mày, không biết tại sao cô ta lại đột nhiên nhắc đến việc kết hôn.
Đương nhiên là cô chưa từng cân nhắc đến chuyện này, thậm chí cô còn chưa tới độ tuổi được kết hôn.
Nhìn vẻ mặt của cô là Điền Viện lập tức hiểu ra, nói: “Vậy thì em phải cẩn thận, dù sao gia đình bên đó cũng đang bắt cậu ấy đi xem mắt.”
Lại là xem mắt……
Câu này Chu Tự Nam cũng từng nói với cô.
“Sao chị biết chuyện này?”
“Chắc là nhiều người biết chuyện này lắm. Không phải cô Nhâm đã được nhà họ Chu sắp xếp vào Công nghệ Kỹ Thuật Tư Thành rồi sao?”
Tống Kinh Hi ngẩn người, bình thường ở nhà cô rất hay nghe anh nhắc đến Công nghệ Kỹ Thuật Tư Thành qua điện thoại, còn thấy anh tổ chức họp trực tuyến nữa. Cô có biết công ty này, đây là một lĩnh vực rất quan trọng với anh trong năm nay.
Điền Viện nhìn vẻ mặt của cô, nói: “Sao vậy, em không biết chuyện cô Nhậm nhận chức ở công ty cậu ấy à?”
Tống Kinh Hi siết chặt tay, lạnh nhạt nói: “Có biết hay không cũng đâu quan trọng gì? Cho dù cô Nhậm trong miệng chị được sắp xếp vào công ty anh ấy thì cũng có sao?”
“Kinh Hi, ở tuổi này chắc là em chưa hiểu tầm quan trọng của liên hôn rồi. Em vẫn còn trẻ, thậm chí còn chưa tốt nghiệp đại học, nhưng với tư cách là người cầm quyền thế hệ mới của nhà họ Chu thì cậu ấy đã đến lúc bàn chuyện kết hôn, dù gì cậu ấy cũng cần một cuộc hôn nhân để hỗ trợ mình.” Điền Viện nở nụ cười, ra vẻ rất thân thiện nhưng lại làm cho người ta có chút không thoải mái, “Thật ra em không phải là kiểu người nhà họ Chu sẽ lựa chọn, cũng không phù hợp với cậu ấy. Cho nên nhìn từ góc độ khách quan, em phải cẩn thận.”
——
Sau khi hội nghị kết thúc, Chu Hoài Ngạn ra khỏi phòng họp, nhanh chóng xuống lầu.
Hôm nay anh không để tài xế và trợ lý đi theo, tự mình lái xe đến trung tâm thương mại đón Tống Kinh Hi.
Cô đã đứng chờ ở cửa, không xách theo đồ, chắc là để cửa hàng đưa thẳng về nhà. Chu Hoài Ngạn dừng xe trước mặt cô, hạ cửa sổ xe xuống.
“Lên xe đi.”
Tống Kinh Hi liếc nhìn anh, kéo ghế lái phụ ra ngồi vào.
“Em mua được gì rồi? Sao không thấy em quẹt thẻ, khách sáo với anh thế?”
Tống Kinh Hi không phải không quẹt thẻ của anh mà là hôm nay cô không mua gì cả.
“Đột nhiên không muốn mua gì cả.”
“Thật sao, hiếm thấy nhỉ?”
Chu Hoài Ngạn khởi động xe, lái về phía nhà hàng đã hẹn.
Dọc đường đi Tống Kinh Hi cũng không nói gì, Chu Hoài Ngạn tưởng vì mình để cô chờ lâu, bèn nói: “Hôm nay trong cuộc họp xảy ra chút vấn đề nên trì hoãn hơi lâu.”
Tống Kinh Hi chống đầu: “Ồ.”
“Em không vui à?”
“Bây giờ anh muốn kết hôn rồi sao?”
Hai người đột nhiên đồng thời đặt câu hỏi.
Chu Hoài Ngạn sửng sốt: “Kết hôn? Sao em lại hỏi chuyện này?”
“Em chỉ muốn biết là bây giờ anh không muốn kết hôn hay là không thể kết hôn?”
Chu Hoài Ngạn: “Hai cái này có gì khác nhau?”
“Không muốn kết hôn tức là bản thân anh bây giờ chưa muốn kết hôn. Còn không thể kết hôn… tức là hiện tại anh đã muốn, nhưng bởi vì bạn gái của anh chỉ mới mười chín tuổi, không có cách nào để kết hôn.” Tống Kinh Hi nhìn anh, “Anh là kiểu nào?”
Chu Hoài Ngạn khẽ cau mày.
“Là kiểu sau đúng không? Chu Hoài Ngạn, anh muốn kết hôn phải không, anh cũng cần phải kết hôn phải không?”
Chu Hoài Ngạn liếc mắt nhìn cô, dứt khoát đánh tay lái dừng xe sang một bên: “Hôm nay em làm sao vậy? Tại sao lại nói chuyện này?”
Tống Kinh Hi nhìn anh chằm chằm, sự bất mãn và ấm ức vốn đã bị đè nén từ lúc Điền Viện rời đi đột nhiên dâng lên: “Em chỉ hỏi anh là có phải anh muốn kết hôn không?”
“Đương nhiên không phải.”
“Vậy tại sao đối tượng xem mắt của anh lại làm trong công ty của anh?!”
Chu Hoài Ngạn yên lặng, cuối cùng cũng biết vì sao từ lúc lên xe tâm trạng của cô không được tốt: “Sao em biết chuyện này?”
“Anh quan tâm em biết được từ đâu làm gì? Chẳng phải anh bảo anh không hề muốn đi xem mắt, là ông nội anh tự sắp đặt sao? Vậy tại sao cô ấy có thể vào làm trong công ty của anh? Anh đang có tính toán gì, vừa yêu đương với em vừa chuẩn bị kết hôn với đối tượng xem mắt, một chân đạp hai thuyền ——”
“Tống Kinh Hi, em đang nói nhảm gì thế!”
“Mỗi ngày anh đến công ty gặp gỡ nói chuyện với cô ấy, không phải như vậy thì còn thế nào nữa? Bộ các anh thiếu người lắm sao, nhất định phải là cô ấy mới được!”
“Chuyện này có nguyên nhân khác, anh cũng đã nói rõ với Nhâm Cách là không khả năng kết hôn. Chỉ là người hai nhà không nghĩ như vậy, bởi vì còn làm ăn qua lại nên tạm thời không thể mạnh tay ngăn cản chuyện cô ấy vào làm trong công ty, nhưng bọn anh không hề có chuyện gặp nhau nói chuyện mỗi ngày.”
Thật ra Tống Kinh Hi biết Chu Hoài Ngạn không có khả năng là người một chân đạp hai thuyền, nhưng cô vẫn cảm thấy rất bực bội.
“Cho nên, nhà họ Chu vẫn hy vọng anh có thể nhanh chóng kết hôn, đúng không?”
Chu Hoài Ngạn: “Đó là suy nghĩ của bọn họ, không đại diện cho anh.”
“Nhưng bây giờ anh đang sống trong nhà họ Chu, anh cũng cần ông nội ủng hộ, anh dám làm trái lời ông ấy sao?”
Chu Hoài Ngạn đưa tay ôm lấy cô: “Đây là chuyện anh sẽ tự giải quyết, em đừng lo lắng.”
“Sao em không lo lắng cho được, khi mà anh chẳng nói cho em biết chuyện gì cả? Kể cả việc được sắp xếp xem mắt, kể cả việc cô Nhâm vào làm trong công ty anh. Chu Hoài Ngạn, trong mắt anh em còn là một đứa trẻ sao? Cho dù chúng ta đã ở bên nhau, anh vẫn cảm thấy em chưa trưởng thành sao? Đáng ra anh phải nói cho em biết chứ!”
Trước đây cô chưa bao giờ cảm thấy tuổi tác quan trọng, cũng chỉ cách nhau tám tuổi thôi mà.
Nhưng hôm nay cô chợt phát hiện ra tuổi tác cũng có liên quan. Thời điểm anh cần bàn chuyện kết hôn, cô thậm chí còn chưa bước ra khỏi trường đại học, thời điểm anh đang bày mưu tính kế lăn lộn trên thương trường, cô vẫn còn đang lo lắng cho điểm số thi của mình.
Bất luận là Điền Viện hay Nhâm Cách thì bọn họ cũng đã trưởng thành, đã có sự nghiệp của riêng mình. Chứ không phải như cô chưa đủ lông đủ cánh, có thể ở bên anh chẳng qua là vì ‘gần quan được ban lộc’ mà thôi.
“Làm sao anh còn xem em là một đứa trẻ con được chứ? Nhưng về chuyện này anh không cần em lo lắng.”
Tiếng hát trong xe đã giảm xuống mức thấp nhất, không khí nhất thời có chút cứng ngắc.
Tống Kinh Hi hít sâu một hơi: “Vậy người nhà anh biết anh có bạn gái không?”
Chu Hoài Ngạn: “Biết.”
“Biết nhưng vẫn sắp xếp người cho anh, chứng tỏ bọn họ không hề cho rằng anh và em đang yêu đương nghiêm túc.”
“Có phải yêu đương nghiêm túc hay không không phụ thuộc vào bọn họ, mà là do chính chúng ta, em hiểu không?”
Tống Kinh Hi thở hổn hển: “… Em không hiểu!”
Chu Hoài Ngạn vân vê cổ tay cô, dỗ dành: “Tống Kinh Hi, em bình tĩnh lại chút đi. Anh sẽ xử lý thỏa đáng chuyện ở nhà, cả chuyện Nhâm Cách vào làm ở công ty nữa.”
“……”
“Đừng khó chịu nữa nhé, bây giờ chúng ta đi ăn cơm trước, được không?”
Tống Kinh Hi quay sang chỗ khác: “Không muốn….em muốn về nhà!”
Chu Hoài Ngạn hơi khựng lại: “Được, vậy chúng ta về nhà ăn.”
————
Mặt trời đầu hạ lặn nghiêng về phía tây, ánh hoàng hôn dệt ra một mảng lớn màu da cam phía chân trời.
Chu Tự Nam ngồi trong phòng khách lớn của nhà họ Chu, ngơ ngác nhìn sắc trời nồng đậm phía xa xa.
“Bố nói đúng, cô gái tên Nhâm Cách kia rất tốt, con và Thịnh Binh nhìn thấy cũng ưng ý. Chỉ có điều việc này còn phải tùy vào Hoài Ngạn, lời của chúng con không tính.”
Trong phòng khách, ngoại trừ Chu Tự Nam ra thì còn có mấy vị trưởng bối khác, người vừa lên tiếng là vợ sau của bố Chu Hoài Ngạn – Tưởng Lệ, năm nay tuy đã bốn hai bốn ba tuổi, nhưng vì bảo dưỡng kỹ càng nên nhìn bà ấy chỉ mới hơn ba mươi.
Chu Dĩ Lương nhìn Chu Thịnh Binh: “Con làm cha phải chú ý một chút.”
Chu Thịnh Binh nghe vậy cười khẩy: “Nó đâu có nghe lời con. Bố, con thấy lời bố nói mới có giá trị với nó hơn.”
Chu Dĩ Lương: “Cũng không cần nói gì, việc này cũng không có gì để nói. Nhâm Cách đã nhận chức, cứ để bọn trẻ tiếp xúc với nhau là được.”
Bố của Chu Tự Nam là Chu Kinh Đằng hôm nay cũng ở đây, ông ấy cười nói: “Bố nói rất đúng, tiếp xúc nhiều tự nhiên sẽ có tình cảm thôi.”
Tưởng Lệ: “Đúng đúng, chỉ là… Con nghe nói Hoài Ngạn hiện tại đã có bạn gái.”
“Bạn gái?”
Tưởng Lệ: “Con cũng nghe được từ một người bạn thôi ạ… không biết là thật hay giả.”
Sắc mặt của Chu Dĩ Lương vẫn không thay đổi: “Tự Nam, không phải cháu thân với anh trai cháu hơn sao, anh trai cháu có bạn gái rồi à?”
Chu Tự Nam thôi nhìn về phía chân trời xa xa, quay sang nhìn Chu Dĩ Lương, một lát sau lại khẽ gật đầu.
“Là người nào?”
Chu Tự Nam rũ mắt, không lên tiếng.
“Tự Nam, nói chuyện đi.”
Tay Chu Tự Nam hơi siết chặt: “Là bạn học của cháu.”
“Cái gì?”
Chu Tự Nam cắn răng, nghe thấy giọng nói của mình có chút lơ lửng: “Cháu nói, người đó là bạn học của cháu. Bạn học cùng lớp thời cấp ba của cháu.”
——
Hôm nay là ngày về nhà tổ ăn cơm, sau khi Chu Hoài Ngạn ra khỏi công ty, anh gửi tin nhắn cho Tống Kinh Hi bảo cô ở trường nhớ ăn cơm đầy đủ, sau đó lái xe trở về nhà họ Chu.
Lúc vào cửa thì vẫn chưa tới giờ cơm, anh nhìn thấy có mấy người đang ngồi trong phòng khách. Anh chỉ nhìn lướt qua, đi tới chào hỏi: “Ông nội.”
Chu Dĩ Lương nhướng mắt nhìn anh, ánh mắt nghiêm nghị của một người luôn đứng ở địa vị cao lúc này lại dễ dàng khiến người ta có cảm giác áp lực.
“Nghe nói cháu có bạn gái rồi.”
Chu Hoài Ngạn biết sau khi công khai với bạn bè thì một ngày nào đó người trong nhà cũng sẽ biết, anh thản nhiên nói: “Vâng.”
“Đối phương còn là một sinh viên năm nhất mới mười chín tuổi?”
Chu Hoài Ngạn khựng lại: “Vâng.”
“Khốn kiếp!” Chu Dĩ Lương đột nhiên đặt cốc trà trong tay xuống, đáy cốc va vào bàn trà bằng gỗ phát ra một tiếng vang nặng nề: “Bình thường ông dạy cháu thế nào mà bây giờ cháu lại bắt chước mấy tên công tử ăn chơi lêu lỏng kia đến trường học tìm con gái để chơi bời!?”
“Ông hiểu lầm rồi.” Ánh mắt Chu Hoài Ngạn vẫn không thay đổi, “Cô ấy là bạn gái nghiêm túc của cháu.”
Chu Dĩ Lương cười khẩy một tiếng: “Cháu đã đến cái tuổi dựng vợ gả chồng, đi tìm một đứa con gái vừa mới lớn mà lại bảo là đang yêu đương nghiêm túc? Cháu xem lời ông nói như gió thoảng qua tai đúng không?”
Chu Hoài Ngạn: “Cháu không hề coi lời ông nói như gió thoảng qua tai, nhưng cháu tự có tính toán của mình.”
“Cái gì mà tính toán của mình? Cháu kết hôn sinh con là chuyện lớn của nhà họ Chu chúng ta. Cháu nên biết rằng Nhâm Cách mới thích hợp với cháu, cũng đừng gây ra chuyện gì sai lầm. Về phần cô bé kia, cháu chia tay với nó đi.”
Sắc mặt Chu Hoài Ngạn lập tức trở nên lạnh lùng: “Chuyện khác ông có thể can thiệp, nhưng chuyện này là việc riêng của cháu, cháu không cần mọi người quyết định thay cháu.”
“Chuyện kết hôn của cháu cũng là chuyện của nhà họ Chu, từ lúc cháu bước chân vào cái nhà này là cháu đã không còn quyền tự quyết định nữa.”
“Nếu cháu cứ muốn tự quyết định thì sao?”
Nhịp tim của Chu Dĩ Lương tăng dần: “Hoài Ngạn, ông có thể đưa cháu đến vị trí này thì cũng có thể cho cháu rớt xuống bất cứ lúc nào.”
“Vậy sao?” Giọng Chu Hoài Ngạn hơi trầm xuống, “Vậy thì ông có thể thử xem.”
——
Mùa hè đang đến gần, cuối cùng đã có thể mặc váy ngắn mà không cần kiêng dè gì nữa.
Hôm nay Tống Kinh Hi chỉ mặc một chiếc áo sơ mi dài tay, phía dưới là váy xếp ly màu xám tro. Tuần trước mặc như vậy có hơi lạnh, nhưng hôm nay nhiệt độ đã thích hợp.
Sau khi xuống xe, cô đi vào trung tâm thương mại. Hôm nay cô muốn cùng Chu Hoài Ngạn ăn cơm tối, ăn cơm tối xong hai người sẽ về nhà xem phim. Cô đã lên kế hoạch rồi, lúc xem phim sẽ uống một chút rượu, sau đó… làm vài chuyện vui vẻ.
Bởi vì tan học sớm nên cô định ghé vào trung tâm thương mại gần công ty Chu Hoài Ngạn để chờ anh, lúc nào anh xong việc sẽ tới đón cô.
“Em đang đi mua sắm, chứ không vào văn phòng của anh ngồi đợi chán lắm.” Cô đã vào trong cửa hàng, ngồi trên sô pha gọi điện thoại cho Chu Hoài Ngạn.
“Được, bên anh chắc còn khoảng một tiếng rưỡi nữa.”
“Lâu thế ạ?”
“Em đi dạo thêm vài vòng đi, anh sẽ cố gắng tới đón em sớm.”
Tống Kinh Hi: “Em biết rồi.”
“Cứ quẹt thẻ của anh.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ồ~ sếp Chu thật là hào phóng, vậy em sẽ không khách sáo đâu nhé.”
Trên chuyện tiêu tiền của anh Tống Kinh Hi vô cùng thản nhiên, cũng chẳng biết khách sáo là gì.
“Mang cho tôi xem mấy mẫu mới của mùa hè nhé.”
Nhân viên tư vấn đã đứng chờ sẵn bên cạnh, nghe nói thế thì vui vẻ ra mặt: “Vâng thưa cô Tống, cô chờ một chút nhé, tôi sẽ mang lên ngay.”
Tống Kinh Hi ngồi trong phòng VIP xem quần áo và túi xách một lúc, đang lựa chọn thì có một nhân viên tư vấn khác tới gõ cửa phòng cô.
“Cô Tống, xin làm phiền một lát ạ.”
Tống Kinh Hi: “Sao vậy?”
“Bên này có một người khách tên là Điền Viện, cô ấy nói cô ấy là bạn của cô, cô có tiện cho cô ấy vào không ạ?”
Tống Kinh Hi có chút bất ngờ: “Ồ… vậy sao, để cô ấy vào đi.”
“Vâng.”
Điền Viện thật sự đã xuất hiện ở cửa phòng cô.
Lần trước hai người gặp nhau ở quán bar, đêm đó có quá nhiều người nên cô cũng không trò chuyện với cô ta, hiện tại chỉ có hai người, Tống Kinh Hi vẫn cố gắng giữ thể diện: “Chị Điền Viện, trùng hợp thế, hôm nay chị cũng ở đây à?”
“Đúng vậy, thật sự rất trùng hợp.” Điền Viện cười cười, nói: “Quấy rầy em rồi, là như vậy, vừa rồi chị có đến đây xem túi xách và quần áo, sau đó nhân viên tư vấn của chị nói mẫu túi xách chị thích đang nằm bên chỗ em, chị vừa nghe thấy tên em thì hỏi xem có thể qua đây một lát không.”
Nhân viên tư vấn bên cạnh lập tức giải thích: “Bởi vì mẫu túi này năm nay đang được ưa chuộng, trong cửa hàng chúng tôi chỉ mới về một chiếc này. Nếu cô Tống cũng đang ở đây, hay là tôi lấy ra cho cô chọn thử nhé, xem thử cô có thích không.”
Tống Kinh Hi chưa bao giờ lựa chọn món đồ gì dựa trên độ hot của nó, cô chỉ tùy vào sở thích của mình: “Là cái nào?”
“Cái màu xanh này.” Nhân viên tư vấn nói.
Tống Kinh Hi lãnh đạm nói: “Chị thích thì cứ cầm đi, mẫu này em không quan tâm lắm.”
Điền Viện: “Vậy, chị cảm ơn nhé Kinh Hi.”
“Không có gì.”
Điền Viện nói: “Em đi một mình à?”
“Vâng.”
“Chị cũng vậy, hay là chúng ta cùng đi dạo đi, chị không chọn được cái nào ưng ý, em có thể tư vấn giúp chị được không?”
Tống Kinh Hi cũng không thân thiết với cô ta, hơn nữa lúc trước cô ta còn thích Chu Hoài Ngạn, thế nên cô khó tránh khỏi cảm thấy kỳ lạ. Có điều người ta đã mở lời rồi, cô cũng không thể keo kiệt bảo là không được.
“Bên này toàn là đồ bọn họ mới mang đến, chị nhìn thử xem.”
Điền Viện đáp lại một tiếng, đi tới bên cạnh cô chọn quần áo: “Đúng rồi, chị quên chưa chúc mừng chuyện em và Hoài Ngạn đã ở bên nhau.”
Tống Kinh Hi dừng lại, liếc nhìn cô ta: “Cảm ơn chị.”
“Em và cậu ấy nhìn rất hợp nhau, xem ra cảm giác trước đây của chị là đúng.”
“Lúc trước chị cảm giác thế nào?”
Điền Viện nói: “Cậu ấy đối xử với em rất khác biệt, mà rõ ràng là em cũng thích cậu ấy. Nhưng chị không ngờ hai người lại ở bên nhau nhanh đến vậy. Vốn tưởng rằng với tính cách của Hoài Ngạn thì cậu ấy sẽ không quen em khi em còn đang ở tuổi này. Bây giờ xem ra, hình như là chị vẫn chưa hiểu rõ về cậu ấy.”
Tống Kinh Hi: “Hôm nay chị tới đây là để nói những lời này với em phải không?”
“Không phải, thật sự không phải.” Điền Viện cười nói: “Chị thật sự đến đây để mua túi, chẳng qua là vì chị đã thích cậu ấy nhiều năm, gặp được em ở đây nên khó tránh khỏi có chút tò mò thôi.”
Lúc Điền Viện nói những lời cuối cùng, nụ cười trên gương mặt cô ta thoáng qua chút buồn bã.
“Bây giờ cậu ấy đối xử với em rất tốt.”
Tống Kinh Hi: “Trước đây anh ấy cũng rất tốt với em.”
Điền Viện: “Cũng đúng…. có điều em vẫn còn trẻ, chắc bây giờ chưa cân nhắc đến việc kết hôn đâu nhỉ?”
Tống Kinh Hi nhíu mày, không biết tại sao cô ta lại đột nhiên nhắc đến việc kết hôn.
Đương nhiên là cô chưa từng cân nhắc đến chuyện này, thậm chí cô còn chưa tới độ tuổi được kết hôn.
Nhìn vẻ mặt của cô là Điền Viện lập tức hiểu ra, nói: “Vậy thì em phải cẩn thận, dù sao gia đình bên đó cũng đang bắt cậu ấy đi xem mắt.”
Lại là xem mắt……
Câu này Chu Tự Nam cũng từng nói với cô.
“Sao chị biết chuyện này?”
“Chắc là nhiều người biết chuyện này lắm. Không phải cô Nhâm đã được nhà họ Chu sắp xếp vào Công nghệ Kỹ Thuật Tư Thành rồi sao?”
Tống Kinh Hi ngẩn người, bình thường ở nhà cô rất hay nghe anh nhắc đến Công nghệ Kỹ Thuật Tư Thành qua điện thoại, còn thấy anh tổ chức họp trực tuyến nữa. Cô có biết công ty này, đây là một lĩnh vực rất quan trọng với anh trong năm nay.
Điền Viện nhìn vẻ mặt của cô, nói: “Sao vậy, em không biết chuyện cô Nhậm nhận chức ở công ty cậu ấy à?”
Tống Kinh Hi siết chặt tay, lạnh nhạt nói: “Có biết hay không cũng đâu quan trọng gì? Cho dù cô Nhậm trong miệng chị được sắp xếp vào công ty anh ấy thì cũng có sao?”
“Kinh Hi, ở tuổi này chắc là em chưa hiểu tầm quan trọng của liên hôn rồi. Em vẫn còn trẻ, thậm chí còn chưa tốt nghiệp đại học, nhưng với tư cách là người cầm quyền thế hệ mới của nhà họ Chu thì cậu ấy đã đến lúc bàn chuyện kết hôn, dù gì cậu ấy cũng cần một cuộc hôn nhân để hỗ trợ mình.” Điền Viện nở nụ cười, ra vẻ rất thân thiện nhưng lại làm cho người ta có chút không thoải mái, “Thật ra em không phải là kiểu người nhà họ Chu sẽ lựa chọn, cũng không phù hợp với cậu ấy. Cho nên nhìn từ góc độ khách quan, em phải cẩn thận.”
——
Sau khi hội nghị kết thúc, Chu Hoài Ngạn ra khỏi phòng họp, nhanh chóng xuống lầu.
Hôm nay anh không để tài xế và trợ lý đi theo, tự mình lái xe đến trung tâm thương mại đón Tống Kinh Hi.
Cô đã đứng chờ ở cửa, không xách theo đồ, chắc là để cửa hàng đưa thẳng về nhà. Chu Hoài Ngạn dừng xe trước mặt cô, hạ cửa sổ xe xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Lên xe đi.”
Tống Kinh Hi liếc nhìn anh, kéo ghế lái phụ ra ngồi vào.
“Em mua được gì rồi? Sao không thấy em quẹt thẻ, khách sáo với anh thế?”
Tống Kinh Hi không phải không quẹt thẻ của anh mà là hôm nay cô không mua gì cả.
“Đột nhiên không muốn mua gì cả.”
“Thật sao, hiếm thấy nhỉ?”
Chu Hoài Ngạn khởi động xe, lái về phía nhà hàng đã hẹn.
Dọc đường đi Tống Kinh Hi cũng không nói gì, Chu Hoài Ngạn tưởng vì mình để cô chờ lâu, bèn nói: “Hôm nay trong cuộc họp xảy ra chút vấn đề nên trì hoãn hơi lâu.”
Tống Kinh Hi chống đầu: “Ồ.”
“Em không vui à?”
“Bây giờ anh muốn kết hôn rồi sao?”
Hai người đột nhiên đồng thời đặt câu hỏi.
Chu Hoài Ngạn sửng sốt: “Kết hôn? Sao em lại hỏi chuyện này?”
“Em chỉ muốn biết là bây giờ anh không muốn kết hôn hay là không thể kết hôn?”
Chu Hoài Ngạn: “Hai cái này có gì khác nhau?”
“Không muốn kết hôn tức là bản thân anh bây giờ chưa muốn kết hôn. Còn không thể kết hôn… tức là hiện tại anh đã muốn, nhưng bởi vì bạn gái của anh chỉ mới mười chín tuổi, không có cách nào để kết hôn.” Tống Kinh Hi nhìn anh, “Anh là kiểu nào?”
Chu Hoài Ngạn khẽ cau mày.
“Là kiểu sau đúng không? Chu Hoài Ngạn, anh muốn kết hôn phải không, anh cũng cần phải kết hôn phải không?”
Chu Hoài Ngạn liếc mắt nhìn cô, dứt khoát đánh tay lái dừng xe sang một bên: “Hôm nay em làm sao vậy? Tại sao lại nói chuyện này?”
Tống Kinh Hi nhìn anh chằm chằm, sự bất mãn và ấm ức vốn đã bị đè nén từ lúc Điền Viện rời đi đột nhiên dâng lên: “Em chỉ hỏi anh là có phải anh muốn kết hôn không?”
“Đương nhiên không phải.”
“Vậy tại sao đối tượng xem mắt của anh lại làm trong công ty của anh?!”
Chu Hoài Ngạn yên lặng, cuối cùng cũng biết vì sao từ lúc lên xe tâm trạng của cô không được tốt: “Sao em biết chuyện này?”
“Anh quan tâm em biết được từ đâu làm gì? Chẳng phải anh bảo anh không hề muốn đi xem mắt, là ông nội anh tự sắp đặt sao? Vậy tại sao cô ấy có thể vào làm trong công ty của anh? Anh đang có tính toán gì, vừa yêu đương với em vừa chuẩn bị kết hôn với đối tượng xem mắt, một chân đạp hai thuyền ——”
“Tống Kinh Hi, em đang nói nhảm gì thế!”
“Mỗi ngày anh đến công ty gặp gỡ nói chuyện với cô ấy, không phải như vậy thì còn thế nào nữa? Bộ các anh thiếu người lắm sao, nhất định phải là cô ấy mới được!”
“Chuyện này có nguyên nhân khác, anh cũng đã nói rõ với Nhâm Cách là không khả năng kết hôn. Chỉ là người hai nhà không nghĩ như vậy, bởi vì còn làm ăn qua lại nên tạm thời không thể mạnh tay ngăn cản chuyện cô ấy vào làm trong công ty, nhưng bọn anh không hề có chuyện gặp nhau nói chuyện mỗi ngày.”
Thật ra Tống Kinh Hi biết Chu Hoài Ngạn không có khả năng là người một chân đạp hai thuyền, nhưng cô vẫn cảm thấy rất bực bội.
“Cho nên, nhà họ Chu vẫn hy vọng anh có thể nhanh chóng kết hôn, đúng không?”
Chu Hoài Ngạn: “Đó là suy nghĩ của bọn họ, không đại diện cho anh.”
“Nhưng bây giờ anh đang sống trong nhà họ Chu, anh cũng cần ông nội ủng hộ, anh dám làm trái lời ông ấy sao?”
Chu Hoài Ngạn đưa tay ôm lấy cô: “Đây là chuyện anh sẽ tự giải quyết, em đừng lo lắng.”
“Sao em không lo lắng cho được, khi mà anh chẳng nói cho em biết chuyện gì cả? Kể cả việc được sắp xếp xem mắt, kể cả việc cô Nhâm vào làm trong công ty anh. Chu Hoài Ngạn, trong mắt anh em còn là một đứa trẻ sao? Cho dù chúng ta đã ở bên nhau, anh vẫn cảm thấy em chưa trưởng thành sao? Đáng ra anh phải nói cho em biết chứ!”
Trước đây cô chưa bao giờ cảm thấy tuổi tác quan trọng, cũng chỉ cách nhau tám tuổi thôi mà.
Nhưng hôm nay cô chợt phát hiện ra tuổi tác cũng có liên quan. Thời điểm anh cần bàn chuyện kết hôn, cô thậm chí còn chưa bước ra khỏi trường đại học, thời điểm anh đang bày mưu tính kế lăn lộn trên thương trường, cô vẫn còn đang lo lắng cho điểm số thi của mình.
Bất luận là Điền Viện hay Nhâm Cách thì bọn họ cũng đã trưởng thành, đã có sự nghiệp của riêng mình. Chứ không phải như cô chưa đủ lông đủ cánh, có thể ở bên anh chẳng qua là vì ‘gần quan được ban lộc’ mà thôi.
“Làm sao anh còn xem em là một đứa trẻ con được chứ? Nhưng về chuyện này anh không cần em lo lắng.”
Tiếng hát trong xe đã giảm xuống mức thấp nhất, không khí nhất thời có chút cứng ngắc.
Tống Kinh Hi hít sâu một hơi: “Vậy người nhà anh biết anh có bạn gái không?”
Chu Hoài Ngạn: “Biết.”
“Biết nhưng vẫn sắp xếp người cho anh, chứng tỏ bọn họ không hề cho rằng anh và em đang yêu đương nghiêm túc.”
“Có phải yêu đương nghiêm túc hay không không phụ thuộc vào bọn họ, mà là do chính chúng ta, em hiểu không?”
Tống Kinh Hi thở hổn hển: “… Em không hiểu!”
Chu Hoài Ngạn vân vê cổ tay cô, dỗ dành: “Tống Kinh Hi, em bình tĩnh lại chút đi. Anh sẽ xử lý thỏa đáng chuyện ở nhà, cả chuyện Nhâm Cách vào làm ở công ty nữa.”
“……”
“Đừng khó chịu nữa nhé, bây giờ chúng ta đi ăn cơm trước, được không?”
Tống Kinh Hi quay sang chỗ khác: “Không muốn….em muốn về nhà!”
Chu Hoài Ngạn hơi khựng lại: “Được, vậy chúng ta về nhà ăn.”
————
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro