Cùng Ngày Ly Hôn, Quẹo Vào Cục Dân Chính Với Chú Út Của Chồng Cũ
Chương 15
Xuân Quang Hảo
2024-10-25 14:46:25
Bà cụ Thẩm thấy cũng hợp lý, dẫu thế nào thì cũng là giục, có thể Thẩm Tứ không nghe lời bà, đứa trẻ cứng đầu từ nhỏ này luôn có lập trường riêng.
Bà nhìn Thẩm Yến Chi và Quý Dĩ Ninh với vẻ từ ái.
“Quý Ninh, hai đứa cũng đã kết hôn được mấy năm rồi, định khi nào mới sinh cháu cho bà đây?”
Quý Dĩ Ninh ngẩng đầu lên định trả lời, Thẩm Yến Chi liền nắm tay cô, cười nói, "Bà nội, bọn cháu đang chuẩn bị ạ.”
Cô muốn rút tay ra khỏi tay anh ta, nhưng Thẩm Yến Chi nắm quá chặt, hoàn toàn không cho cô cơ hội giãy ra.
Nếu anh ta không để cô thoải mái, vậy thì đừng trách cô cũng khiến anh ta không vui vẻ.
Cô nhìn về phía bà cụ Thẩm, "Bà nội ơi, gần đây cháu đang tìm việc làm, cho nên chuyện sinh con có lẽ nên để sau đi ạ.”
Lời vừa nói ra, phòng khách lập tức rơi vào khoảng lặng kéo dài.
Thẩm Yến Chi đột nhiên nắm chặt tay cô, sắc mặt cũng trở nên vô cùng u ám, cảm giác được sự đau đớn trên cổ tay, Quý Dĩ Ninh nhíu mày.
Ánh mắt Thẩm Tứ dừng lại một giây trên tay Thẩm Yến Chi đang nắm chặt lấy tay Quý Dĩ Ninh đến nỗi gân máu nổi lên, sau đó anh hờ hững nhìn đi chỗ khác.
Trầm Thục Uyển - cô của Trầm Yến Chi cười nhạt một tiếng, "Dĩ Ninh à, cô cũng đừng trách người làm cô đây nhiều chuyện, cô kết hôn với Yến Chi cũng đã vài năm, nếu không nhanh sinh con thì coi sao cho được?”
“Hơn nữa nếu không phải lúc trước Yến Chi khăng khăng đòi kết hôn với cô, cô cho rằng chỉ dựa vào cái gia đình đó của cô mà cô có thể gả vào nhà họ Thẩm ư?”
“Đừng có mà không biết đủ, cô không muốn sinh con cho Yến Chi thì bên ngoài có rất nhiều đứa con gái khác muốn sinh con cho nó, nếu như để mấy đứa con gái đó nhanh chân đến trước, đến lúc đó người phải xấu hổ là cô đó.”
Với lại ai biết được, cô không muốn sinh hay là không thể sinh được?
Nhìn bà ta có vẻ là tận tình khuyên bảo, nhưng vẻ mặt của bà ta khi nhìn Quý Dĩ Ninh chỉ có khinh thường và cao cao tại thượng.
Bà cụ Thẩm khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Thục Uyển có hơi không vừa lòng.
“Thục Uyển, con bớt nói vài câu đi.”
Thẩm Thục Uyển bĩu môi, vậy nhưng cũng không nói gì nữa.
Bà cụ Thẩm nhìn về phía Quý Dĩ Ninh, trên mặt là nụ cười từ ái, "Dĩ Ninh, dù sao cháu và Yến Chi cũng còn trẻ, nếu không muốn sinh con thì qua thêm hai năm nữa rồi suy nghĩ cũng được, có điều cũng đừng làm việc mệt nhọc quá, nhà chúng ta cũng không thiếu tiền, cháu cứ xem như giết thời gian đi.”
Bà nhìn Thẩm Yến Chi và Quý Dĩ Ninh với vẻ từ ái.
“Quý Ninh, hai đứa cũng đã kết hôn được mấy năm rồi, định khi nào mới sinh cháu cho bà đây?”
Quý Dĩ Ninh ngẩng đầu lên định trả lời, Thẩm Yến Chi liền nắm tay cô, cười nói, "Bà nội, bọn cháu đang chuẩn bị ạ.”
Cô muốn rút tay ra khỏi tay anh ta, nhưng Thẩm Yến Chi nắm quá chặt, hoàn toàn không cho cô cơ hội giãy ra.
Nếu anh ta không để cô thoải mái, vậy thì đừng trách cô cũng khiến anh ta không vui vẻ.
Cô nhìn về phía bà cụ Thẩm, "Bà nội ơi, gần đây cháu đang tìm việc làm, cho nên chuyện sinh con có lẽ nên để sau đi ạ.”
Lời vừa nói ra, phòng khách lập tức rơi vào khoảng lặng kéo dài.
Thẩm Yến Chi đột nhiên nắm chặt tay cô, sắc mặt cũng trở nên vô cùng u ám, cảm giác được sự đau đớn trên cổ tay, Quý Dĩ Ninh nhíu mày.
Ánh mắt Thẩm Tứ dừng lại một giây trên tay Thẩm Yến Chi đang nắm chặt lấy tay Quý Dĩ Ninh đến nỗi gân máu nổi lên, sau đó anh hờ hững nhìn đi chỗ khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trầm Thục Uyển - cô của Trầm Yến Chi cười nhạt một tiếng, "Dĩ Ninh à, cô cũng đừng trách người làm cô đây nhiều chuyện, cô kết hôn với Yến Chi cũng đã vài năm, nếu không nhanh sinh con thì coi sao cho được?”
“Hơn nữa nếu không phải lúc trước Yến Chi khăng khăng đòi kết hôn với cô, cô cho rằng chỉ dựa vào cái gia đình đó của cô mà cô có thể gả vào nhà họ Thẩm ư?”
“Đừng có mà không biết đủ, cô không muốn sinh con cho Yến Chi thì bên ngoài có rất nhiều đứa con gái khác muốn sinh con cho nó, nếu như để mấy đứa con gái đó nhanh chân đến trước, đến lúc đó người phải xấu hổ là cô đó.”
Với lại ai biết được, cô không muốn sinh hay là không thể sinh được?
Nhìn bà ta có vẻ là tận tình khuyên bảo, nhưng vẻ mặt của bà ta khi nhìn Quý Dĩ Ninh chỉ có khinh thường và cao cao tại thượng.
Bà cụ Thẩm khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Thục Uyển có hơi không vừa lòng.
“Thục Uyển, con bớt nói vài câu đi.”
Thẩm Thục Uyển bĩu môi, vậy nhưng cũng không nói gì nữa.
Bà cụ Thẩm nhìn về phía Quý Dĩ Ninh, trên mặt là nụ cười từ ái, "Dĩ Ninh, dù sao cháu và Yến Chi cũng còn trẻ, nếu không muốn sinh con thì qua thêm hai năm nữa rồi suy nghĩ cũng được, có điều cũng đừng làm việc mệt nhọc quá, nhà chúng ta cũng không thiếu tiền, cháu cứ xem như giết thời gian đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro