Cùng Ngày Ly Hôn, Quẹo Vào Cục Dân Chính Với Chú Út Của Chồng Cũ
Chương 20
Xuân Quang Hảo
2024-10-25 14:46:25
“Sao bỗng nhiên cậu muốn tìm công việc vậy? Chuyện giữa cậu và Thẩm Yến Chi giải quyết xong chưa?”
Quý Dĩ Ninh cụp mắt bình tĩnh nói, "Vẫn chưa, tớ định tìm công việc trước, vì bây giờ tớ không làm chủ được kinh tế. Sau khi có đủ tiền trả tiền thuốc men cho bố và tự nuôi bản thân, tớ mới tính chuyện ly hôn.”
“Vậy trong khoảng thời gian này cậu cứ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra và sống chung dưới một mái nhà với anh ta à?”
“Sao có thể như thế được, tớ vẫn còn chút tiền, định ngày mai phỏng vấn xong thì tiện thể đi xem nhà, dọn nhanh ra ngoài.”
Bây giờ cô cũng đã nghĩ kỹ rồi, không thể bộp chộp mà ly hôn được, cô không có việc làm cũng không có tiền, dù phải mời luật sư cũng không có tiền mời. Huống chi luật sư bình thường không thể chống lại luật sư chuyên nghiệp của Thẩm thị được, như thế không khác gì lấy trứng chọi đá.
Không mời thì thôi, nếu đã mời thì phải mời luật sư ly hôn chuyên nghiệp nhất để giúp mình ly hôn. Cô cũng chưa từng nghĩ tới chuyện ly hôn mà không có được chút gì, Thẩm Yến Chi là người phản bội cô trong tình cảm, tại sao cô phải ra đi tay trắng?
Nếu không phải cô không có năng lực, cô đã muốn Thẩm Yến Chi rời khỏi nhà. Còn chuyện tiền thuốc men của bố cô thì cô dùng tiền của Thẩm Yến Chi mà không hề có gánh nặng tâm lý gì. Thành quả nghiên cứu cô từng cho anh ta giúp anh ta kinh doanh lời lãi cả chục tỷ đồng, trả tiền viện phí cho bố cô chỉ là chuyện nhỏ.
“Ngày mai cậu định tới công ty nào phỏng vấn?”
“Dược phẩm Thành Viên.”
“Cậu dự định tiếp tục nghiên cứu và phát triển thuốc à?”
“Ừ, mấy năm nay tuy là không làm nhưng mình vẫn chú ý tới mặt này, không quên tri thức trước đó, hơn nữa ngoài ngành này ra thì mình cũng không biết làm gì hơn.”
“Vậy sao cậu không nói với tớ, chúng ta công ty của bọn tớ này, tớ bảo kê cho cậu.”
Quý Dĩ Ninh bật cười, nửa thật nửa đùa, "Ngày nào cậu cũng mắng sếp mình trước mặt tớ, bây giờ hình tượng sếp cậu trong mắt tớ là một kẻ hút máu nhân viên, cậu có chắc là muốn tớ nhảy xuống hố không?”
Bên kia điện thoại im lặng đến đáng sợ trong vài giây, sau đó đột nhiên một giọng nam vang lên.
“Thời Vi, anh hút máu nhân viên khi nào?”
Hình như người kia ở hơi xa điện thoại nên nghe giọng hơi mơ hồ, chỉ là Quý Dĩ Ninh vẫn có thể nghe được sự nguy hiểm trong câu nói của người kia.
Quý Dĩ Ninh cụp mắt bình tĩnh nói, "Vẫn chưa, tớ định tìm công việc trước, vì bây giờ tớ không làm chủ được kinh tế. Sau khi có đủ tiền trả tiền thuốc men cho bố và tự nuôi bản thân, tớ mới tính chuyện ly hôn.”
“Vậy trong khoảng thời gian này cậu cứ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra và sống chung dưới một mái nhà với anh ta à?”
“Sao có thể như thế được, tớ vẫn còn chút tiền, định ngày mai phỏng vấn xong thì tiện thể đi xem nhà, dọn nhanh ra ngoài.”
Bây giờ cô cũng đã nghĩ kỹ rồi, không thể bộp chộp mà ly hôn được, cô không có việc làm cũng không có tiền, dù phải mời luật sư cũng không có tiền mời. Huống chi luật sư bình thường không thể chống lại luật sư chuyên nghiệp của Thẩm thị được, như thế không khác gì lấy trứng chọi đá.
Không mời thì thôi, nếu đã mời thì phải mời luật sư ly hôn chuyên nghiệp nhất để giúp mình ly hôn. Cô cũng chưa từng nghĩ tới chuyện ly hôn mà không có được chút gì, Thẩm Yến Chi là người phản bội cô trong tình cảm, tại sao cô phải ra đi tay trắng?
Nếu không phải cô không có năng lực, cô đã muốn Thẩm Yến Chi rời khỏi nhà. Còn chuyện tiền thuốc men của bố cô thì cô dùng tiền của Thẩm Yến Chi mà không hề có gánh nặng tâm lý gì. Thành quả nghiên cứu cô từng cho anh ta giúp anh ta kinh doanh lời lãi cả chục tỷ đồng, trả tiền viện phí cho bố cô chỉ là chuyện nhỏ.
“Ngày mai cậu định tới công ty nào phỏng vấn?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Dược phẩm Thành Viên.”
“Cậu dự định tiếp tục nghiên cứu và phát triển thuốc à?”
“Ừ, mấy năm nay tuy là không làm nhưng mình vẫn chú ý tới mặt này, không quên tri thức trước đó, hơn nữa ngoài ngành này ra thì mình cũng không biết làm gì hơn.”
“Vậy sao cậu không nói với tớ, chúng ta công ty của bọn tớ này, tớ bảo kê cho cậu.”
Quý Dĩ Ninh bật cười, nửa thật nửa đùa, "Ngày nào cậu cũng mắng sếp mình trước mặt tớ, bây giờ hình tượng sếp cậu trong mắt tớ là một kẻ hút máu nhân viên, cậu có chắc là muốn tớ nhảy xuống hố không?”
Bên kia điện thoại im lặng đến đáng sợ trong vài giây, sau đó đột nhiên một giọng nam vang lên.
“Thời Vi, anh hút máu nhân viên khi nào?”
Hình như người kia ở hơi xa điện thoại nên nghe giọng hơi mơ hồ, chỉ là Quý Dĩ Ninh vẫn có thể nghe được sự nguy hiểm trong câu nói của người kia.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro