Cùng Ngày Ly Hôn, Quẹo Vào Cục Dân Chính Với Chú Út Của Chồng Cũ
Chương 22
Xuân Quang Hảo
2024-10-25 14:46:25
“Tôi hỏi lại lần cuối, bây giờ cô ở đâu?”
Đầu dây bên kia yên ắng một lát, tiếng nói nghẹn ngào của Tần Tri Ý mới vang lên trong điện thoại:
“Tổng giám đốc Thẩm, anh hỏi em đang ở đâu vì muốn ép em tới bệnh viện phá thai sao?”
Thẩm Yến Chi không nói gì, im lặng là đồng ý.
“Anh không thích đứa bé này thì em sinh nó ra, một mình em nuôi nó, cũng không cho nó biết cha ruột của nó là ai…”
Cô ta chưa nói xong thì Thẩm Yến Chi đã cúp máy, gọi cho thư ký điều tra xem Tần Tri Ý đang ở đâu. Vào cái này Quý Dĩ Ninh biết anh ta ngoại tình, anh ta cũng đã biết đó là kế của Tần Tri Ý, đã đuổi cô ả ra khỏi công ty.
Không ngờ Tần Tri Ý còn có chiêu này.
Chắc chắn không thể sinh đứa bé đó ra được, nếu không thì anh ta và Quý Dĩ Ninh không còn đường cứu vãn.
Nửa đêm, khi Quý Dĩ Ninh mơ màng có nghe được tiếng động cơ xe vang lên nhưng cô không để ý. Đến sáng, khi ăn sáng, cô mới nghe bảo mẫu nói đêm qua Thẩm Yến Chi vội vàng ra ngoài, chẳng biết có phải công ty gặp chuyện gì hay không.
Quý Dĩ Ninh không nói gì, chỉ uống cốc sữa của mình với ánh mắt giễu cợt, không phải công ty gặp chuyện gì cả, chắc là sốt ruột tới gặp người phụ nữ kia thôi.
Sau khi ăn sáng xong, Quý Dĩ Ninh thay quần áo, đi ô tô tới dược phẩm Thành Viên. Sau cuộc phỏng vấn, HR yêu cầu cô về nhà, đợi tin tức trong vòng ba ngày.
Quý Dĩ Ninh rời khỏi dược phẩm Thành Viên, đi xe tới khách sạn được hướng dẫn. Nhưng cô không chú ý tới có một người phụ nữ mặc áo blouse trắng, vẻ ngoài xinh đẹp gọn gàng đứng ở cách đó không xa, nhíu mày nhìn về phía cô.
Nữ đồng nghiệp cũng mặc áo blouse đứng cạnh cô ta nhìn theo hướng tầm mắt của bạn mình, thấy đuôi xe của Quý Dĩ Ninh biến mất ở góc.
“Di Ninh, cô đang nhìn cái gì thế?”
Liễu Di Ninh lắc đầu, "Không có gì… hình như lúc nãy tôi nhìn thấy một người tôi quen, mà chắc là tôi nhìn nhầm thôi.”
“Là bạn cô hả?”
Liễu Di Ninh không giấu được vẻ chê ghét, lạnh lùng nói, "Không, một người rất đáng ghét.”
“Người khiến cô ghét thì chắc chắn không phải người tốt gì rồi.”
Trong giọng nói của cô gái nọ hiện rõ sự nịnh nọt, Liễu Di Ninh cũng thích cảm giác đó.
“Thôi, đừng nhắc tới cô ta nữa, làm tôi không vui.”
Khi Quý Dĩ Ninh đi tới nhà hàng thì Thời Vi cũng đến, hai người gặp nhau ở cửa, Thời Vi bước tới nắm tay cô, hai người cùng vào trong nhà hàng.
Đầu dây bên kia yên ắng một lát, tiếng nói nghẹn ngào của Tần Tri Ý mới vang lên trong điện thoại:
“Tổng giám đốc Thẩm, anh hỏi em đang ở đâu vì muốn ép em tới bệnh viện phá thai sao?”
Thẩm Yến Chi không nói gì, im lặng là đồng ý.
“Anh không thích đứa bé này thì em sinh nó ra, một mình em nuôi nó, cũng không cho nó biết cha ruột của nó là ai…”
Cô ta chưa nói xong thì Thẩm Yến Chi đã cúp máy, gọi cho thư ký điều tra xem Tần Tri Ý đang ở đâu. Vào cái này Quý Dĩ Ninh biết anh ta ngoại tình, anh ta cũng đã biết đó là kế của Tần Tri Ý, đã đuổi cô ả ra khỏi công ty.
Không ngờ Tần Tri Ý còn có chiêu này.
Chắc chắn không thể sinh đứa bé đó ra được, nếu không thì anh ta và Quý Dĩ Ninh không còn đường cứu vãn.
Nửa đêm, khi Quý Dĩ Ninh mơ màng có nghe được tiếng động cơ xe vang lên nhưng cô không để ý. Đến sáng, khi ăn sáng, cô mới nghe bảo mẫu nói đêm qua Thẩm Yến Chi vội vàng ra ngoài, chẳng biết có phải công ty gặp chuyện gì hay không.
Quý Dĩ Ninh không nói gì, chỉ uống cốc sữa của mình với ánh mắt giễu cợt, không phải công ty gặp chuyện gì cả, chắc là sốt ruột tới gặp người phụ nữ kia thôi.
Sau khi ăn sáng xong, Quý Dĩ Ninh thay quần áo, đi ô tô tới dược phẩm Thành Viên. Sau cuộc phỏng vấn, HR yêu cầu cô về nhà, đợi tin tức trong vòng ba ngày.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quý Dĩ Ninh rời khỏi dược phẩm Thành Viên, đi xe tới khách sạn được hướng dẫn. Nhưng cô không chú ý tới có một người phụ nữ mặc áo blouse trắng, vẻ ngoài xinh đẹp gọn gàng đứng ở cách đó không xa, nhíu mày nhìn về phía cô.
Nữ đồng nghiệp cũng mặc áo blouse đứng cạnh cô ta nhìn theo hướng tầm mắt của bạn mình, thấy đuôi xe của Quý Dĩ Ninh biến mất ở góc.
“Di Ninh, cô đang nhìn cái gì thế?”
Liễu Di Ninh lắc đầu, "Không có gì… hình như lúc nãy tôi nhìn thấy một người tôi quen, mà chắc là tôi nhìn nhầm thôi.”
“Là bạn cô hả?”
Liễu Di Ninh không giấu được vẻ chê ghét, lạnh lùng nói, "Không, một người rất đáng ghét.”
“Người khiến cô ghét thì chắc chắn không phải người tốt gì rồi.”
Trong giọng nói của cô gái nọ hiện rõ sự nịnh nọt, Liễu Di Ninh cũng thích cảm giác đó.
“Thôi, đừng nhắc tới cô ta nữa, làm tôi không vui.”
Khi Quý Dĩ Ninh đi tới nhà hàng thì Thời Vi cũng đến, hai người gặp nhau ở cửa, Thời Vi bước tới nắm tay cô, hai người cùng vào trong nhà hàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro