Cùng Ngày Ly Hôn, Quẹo Vào Cục Dân Chính Với Chú Út Của Chồng Cũ
Chương 32
Xuân Quang Hảo
2024-10-25 14:46:25
Quý Dĩ Ninh cầm chìa khóa rồi đi bộ tới siêu thị gần nhất, khi lấy đồ ăn và đi ra khỏi siêu thị, cô phát hiện chẳng biết từ khi nào thì đã có mưa to. Bấy giờ cô mới nhớ ra, dự báo thời tiết mấy hôm trước có nói là gần đây sẽ mưa.
Quý Dĩ Ninh đứng ở cửa siêu thị, chờ mưa tạnh chút rồi về.
Trên chiếc Maybach đen bên đường, Tôn Hành nhìn bóng dáng Quý Dĩ Ninh đứng trước cửa siêu thị qua màn mưa, anh ta thấy hơi quen quen, nhìn thêm mấy lần mới nhớ ra đó là ai.
“Tổng giám đốc Thẩm, hình như người đứng trước cửa siêu thị kia là cô Quý?”
Lúc trước, anh ta từng gặp Quý Dĩ Ninh mấy lần trong lúc tham gia tiệc tùng nhà họ Thẩm. Chỉ là… nếu anh ta không nhớ nhầm thì Thẩm Yến Chi và Quý Dĩ Ninh ở phía nam thành phố mới đúng, sao bây giờ cô lại có mặt ở đây? Mà không có người hầu và tài xế đi cùng cô nữa.
Thẩm Tứ đang ngồi xem văn kiện ở ghế sau xe, sau khi thấy cô gái cầm nhiều đồ đứng ở cửa siêu thị, trông có phần chật vật, anh vô thức nhíu mày.
Anh cụp mắt, hờ hững đáp, “Ừ.”
“Hình như cô Quý gặp mưa nên không về được, chúng ta có nên cho cô ấy đi nhờ một quãng đường không?”
Tôn Hành nói xong, chợt nhận ra bầu không khí trong xe lạnh đi một chút.
“Cậu rảnh rỗi quá à?”
Nhận ra Thẩm Tứ có vẻ không vui, Tôn Hành vội vàng giải thích, “Chẳng phải vì cô Quý là cháu dâu của ngài sao? Nếu là người khác thì tôi đâu dám lắm miệng. Mà cũng không biết đến khi nào thì mưa mới tạnh, một cô gái như cô Quý ở ngoài một mình như vậy thì cũng nguy hiểm.”
Nghĩ đến việc cô gái kia đi nhầm phòng, Thẩm Tứ khẽ xùy một tiếng, đúng là nguy hiểm. Một người phụ nữ ngốc nghếch như thế đúng là hiếm thấy, nếu đêm đó cô gặp người đàn ông khác thì đã xong đời từ lâu.
Thấy Thẩm Tứ không nói gì, Tôn Hành ngập ngừng, “Tổng giám đốc Thẩm… chúng ta đi hay là…”
“Cậu cũng nói đó là cháu dâu của tôi rồi, nếu tôi còn tỏ vẻ không biết gì thì người ta sẽ nói tôi không để ý tới người thân nhỉ?”
Tôn Hành, “…”
Thường ngày ngài cũng không để ý tới người thân mà?
Quý Dĩ Ninh chờ một chốc, mưa vẫn rơi tầm tã, còn có xu thế càng ngày càng lớn. Khi cô do dự không biết có nên gọi taxi về hay không thì một chiếc Maybach màu đen trờ tới trước mặt.
Cửa kính sau xe hạ xuống, gương mặt lạnh lùng xa cách của Thẩm Tứ xuất hiện trước mắt. Quý Dĩ Ninh sửng sốt, rõ là không ngờ lại gặp anh ở đây.
Quý Dĩ Ninh đứng ở cửa siêu thị, chờ mưa tạnh chút rồi về.
Trên chiếc Maybach đen bên đường, Tôn Hành nhìn bóng dáng Quý Dĩ Ninh đứng trước cửa siêu thị qua màn mưa, anh ta thấy hơi quen quen, nhìn thêm mấy lần mới nhớ ra đó là ai.
“Tổng giám đốc Thẩm, hình như người đứng trước cửa siêu thị kia là cô Quý?”
Lúc trước, anh ta từng gặp Quý Dĩ Ninh mấy lần trong lúc tham gia tiệc tùng nhà họ Thẩm. Chỉ là… nếu anh ta không nhớ nhầm thì Thẩm Yến Chi và Quý Dĩ Ninh ở phía nam thành phố mới đúng, sao bây giờ cô lại có mặt ở đây? Mà không có người hầu và tài xế đi cùng cô nữa.
Thẩm Tứ đang ngồi xem văn kiện ở ghế sau xe, sau khi thấy cô gái cầm nhiều đồ đứng ở cửa siêu thị, trông có phần chật vật, anh vô thức nhíu mày.
Anh cụp mắt, hờ hững đáp, “Ừ.”
“Hình như cô Quý gặp mưa nên không về được, chúng ta có nên cho cô ấy đi nhờ một quãng đường không?”
Tôn Hành nói xong, chợt nhận ra bầu không khí trong xe lạnh đi một chút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cậu rảnh rỗi quá à?”
Nhận ra Thẩm Tứ có vẻ không vui, Tôn Hành vội vàng giải thích, “Chẳng phải vì cô Quý là cháu dâu của ngài sao? Nếu là người khác thì tôi đâu dám lắm miệng. Mà cũng không biết đến khi nào thì mưa mới tạnh, một cô gái như cô Quý ở ngoài một mình như vậy thì cũng nguy hiểm.”
Nghĩ đến việc cô gái kia đi nhầm phòng, Thẩm Tứ khẽ xùy một tiếng, đúng là nguy hiểm. Một người phụ nữ ngốc nghếch như thế đúng là hiếm thấy, nếu đêm đó cô gặp người đàn ông khác thì đã xong đời từ lâu.
Thấy Thẩm Tứ không nói gì, Tôn Hành ngập ngừng, “Tổng giám đốc Thẩm… chúng ta đi hay là…”
“Cậu cũng nói đó là cháu dâu của tôi rồi, nếu tôi còn tỏ vẻ không biết gì thì người ta sẽ nói tôi không để ý tới người thân nhỉ?”
Tôn Hành, “…”
Thường ngày ngài cũng không để ý tới người thân mà?
Quý Dĩ Ninh chờ một chốc, mưa vẫn rơi tầm tã, còn có xu thế càng ngày càng lớn. Khi cô do dự không biết có nên gọi taxi về hay không thì một chiếc Maybach màu đen trờ tới trước mặt.
Cửa kính sau xe hạ xuống, gương mặt lạnh lùng xa cách của Thẩm Tứ xuất hiện trước mắt. Quý Dĩ Ninh sửng sốt, rõ là không ngờ lại gặp anh ở đây.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro