Cùng Ngày Ly Hôn, Quẹo Vào Cục Dân Chính Với Chú Út Của Chồng Cũ
Chương 42
Xuân Quang Hảo
2024-10-25 14:46:25
Ôn Kính Hồng lập tức thở phào nhẹ nhõm, khẽ lau nước mắt, không ngừng gật đầu, “Được được... tôi biết rồi.”
“Đêm nay phải dùng thiết bị giám sát tình trạng tim của ông ấy, người nhà hãy thay phiên nhau trông coi, có vấn đề gì lập tức ấn chuông.”
Sau khi bác sĩ rời đi không lâu, Quý Vĩ Hoành được y tá đẩy ra.
Thuốc tê vẫn chưa hết tác dụng nên bây giờ ông ấy vẫn còn đang trong trạng thái mê man, hai mắt nhắm chặt, vì bệnh tật mà xương gò má gầy hóp lại, sắc mặt cũng tái nhợt không có chút máu.
Vừa nhìn thấy bố mình như thế, nước mắt Quý Dĩ Ninh lập tức tuôn rơi.
Sau khi Dược phẩm Kỷ Hoành đóng cửa, Quý Vĩ Hoành đã ngã bệnh, những năm này hầu như ông chỉ ở trong bệnh viện, người cũng càng ngày càng gầy yếu đi.
Thẩm Yến Chi kéo vai cô qua, ôm cô vào lòng. Quý Dĩ Ninh khẽ lau nước mắt, im lặng đẩy anh ta ra.
“Này...”
Vẻ mặt lạnh lùng của cô khiến cho trái tim của Thẩm Yến Chi bỗng chốc như bị cái gì đâm vào, đáy mắt anh ta hiện lên sự thất vọng. Xem ra cô vẫn không chịu tha thứ cho anh ta.
Về đến phòng bệnh, Thẩm Yến Chi để Ôn Kính Hồng về nhà nghỉ ngơi trước, đêm nay sẽ để anh ta ở lại trông chừng bố cùng Quý Dĩ Ninh.
Sau khi Ôn Kính Hồng đi về, Thẩm Yến Chi ngồi xuống bên cạnh Quý Dĩ Ninh, anh ta nắm tay cô, dịu dàng nói, “Dĩ Ninh, giờ cũng trễ rồi, em đi ngủ một lát trước đi.”
Quý Dĩ Ninh gạt tay anh ta ra, trong mắt chỉ có lạnh lùng.
“Thẩm Yến Chi, anh không cần thiết phải giả vờ làm một người chồng tốt, người rể hiền gì đâu, kể từ lúc anh ở bên ngoài lừa dối tôi, chúng ta đã không thể nào quay lại được nữa rồi. Anh đi đi, tôi không muốn cãi nhau với anh ở bệnh viện.”
Biết tâm trạng cô không tốt, Thẩm Yến Chi cũng không tức giận với cô, anh ta quỳ một chân xuống trước mặt cô, vẻ mặt dịu dàng nhìn cô.
“Dĩ Ninh, anh không giả vờ, cho dù là chuyện anh đến đây hay chăm sóc cho bố đều là anh tự nguyện, tại sao em cứ luôn hiểu sai ý tốt của anh?”
Quý Dĩ Ninh lạnh lùng nhìn anh ta, “Bởi vì ý tốt mà anh làm đều có mục đích cả, bây giờ anh hạ mình với tôi như vậy không phải là vì muốn tôi tha thứ cho anh chuyện anh có gian tình bên ngoài sao?”
“Em vẫn không tha thứ cho anh, kiểu gì thì anh cũng sẽ có cách khiến em không thể rời khỏi anh, anh không muốn em phải tổn thương hay đau buồn cho nên mới bằng lòng dỗ em, em không hiểu thật hay là giả vờ không hiểu vậy?”
“Đêm nay phải dùng thiết bị giám sát tình trạng tim của ông ấy, người nhà hãy thay phiên nhau trông coi, có vấn đề gì lập tức ấn chuông.”
Sau khi bác sĩ rời đi không lâu, Quý Vĩ Hoành được y tá đẩy ra.
Thuốc tê vẫn chưa hết tác dụng nên bây giờ ông ấy vẫn còn đang trong trạng thái mê man, hai mắt nhắm chặt, vì bệnh tật mà xương gò má gầy hóp lại, sắc mặt cũng tái nhợt không có chút máu.
Vừa nhìn thấy bố mình như thế, nước mắt Quý Dĩ Ninh lập tức tuôn rơi.
Sau khi Dược phẩm Kỷ Hoành đóng cửa, Quý Vĩ Hoành đã ngã bệnh, những năm này hầu như ông chỉ ở trong bệnh viện, người cũng càng ngày càng gầy yếu đi.
Thẩm Yến Chi kéo vai cô qua, ôm cô vào lòng. Quý Dĩ Ninh khẽ lau nước mắt, im lặng đẩy anh ta ra.
“Này...”
Vẻ mặt lạnh lùng của cô khiến cho trái tim của Thẩm Yến Chi bỗng chốc như bị cái gì đâm vào, đáy mắt anh ta hiện lên sự thất vọng. Xem ra cô vẫn không chịu tha thứ cho anh ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Về đến phòng bệnh, Thẩm Yến Chi để Ôn Kính Hồng về nhà nghỉ ngơi trước, đêm nay sẽ để anh ta ở lại trông chừng bố cùng Quý Dĩ Ninh.
Sau khi Ôn Kính Hồng đi về, Thẩm Yến Chi ngồi xuống bên cạnh Quý Dĩ Ninh, anh ta nắm tay cô, dịu dàng nói, “Dĩ Ninh, giờ cũng trễ rồi, em đi ngủ một lát trước đi.”
Quý Dĩ Ninh gạt tay anh ta ra, trong mắt chỉ có lạnh lùng.
“Thẩm Yến Chi, anh không cần thiết phải giả vờ làm một người chồng tốt, người rể hiền gì đâu, kể từ lúc anh ở bên ngoài lừa dối tôi, chúng ta đã không thể nào quay lại được nữa rồi. Anh đi đi, tôi không muốn cãi nhau với anh ở bệnh viện.”
Biết tâm trạng cô không tốt, Thẩm Yến Chi cũng không tức giận với cô, anh ta quỳ một chân xuống trước mặt cô, vẻ mặt dịu dàng nhìn cô.
“Dĩ Ninh, anh không giả vờ, cho dù là chuyện anh đến đây hay chăm sóc cho bố đều là anh tự nguyện, tại sao em cứ luôn hiểu sai ý tốt của anh?”
Quý Dĩ Ninh lạnh lùng nhìn anh ta, “Bởi vì ý tốt mà anh làm đều có mục đích cả, bây giờ anh hạ mình với tôi như vậy không phải là vì muốn tôi tha thứ cho anh chuyện anh có gian tình bên ngoài sao?”
“Em vẫn không tha thứ cho anh, kiểu gì thì anh cũng sẽ có cách khiến em không thể rời khỏi anh, anh không muốn em phải tổn thương hay đau buồn cho nên mới bằng lòng dỗ em, em không hiểu thật hay là giả vờ không hiểu vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro