Cùng Ngày Ly Hôn, Quẹo Vào Cục Dân Chính Với Chú Út Của Chồng Cũ
Chương 48
Xuân Quang Hảo
2024-10-25 14:46:25
Nghe vậy, Thẩm Yến Chi lập tức hiểu ngay, chắc chắn là Tần Tri Ý đã kể chuyện mình mang thai cho Trần Tuyết Dung nghe, nếu không thì bà ta đã chẳng tức giận đến thế.
“Con sẽ tới ngay.”
Giọng anh ta lạnh lùng trầm thấp, cố kìm nén lửa giận trong lòng. Nếu biết Tần Tri Ý dai dẳng đến thế, lúc trước anh ta đã không mụ mị đầu óc, lên giường với cô ta vì ham muốn nhất thời rồi.
Thẩm Yến Chi cúp điện thoại, anh ta quay đầu nhìn lên lần, hít sâu rồi bước nhanh tới ga ra.
Ở cổng biệt thự, Thẩm Tứ vừa đi tới cạnh xe, thấy Tôn Hành đứng cạnh xe với vẻ là lạ.
“Sao thế?”
Tôn Hành ngập ngừng: “Chủ tịch Thẩm, ngài tự xem đi…”
Thẩm Tứ nhíu mày mở cửa xe ra. Đập vào mắt anh là Quý Dĩ Ninh với quần áo xộc xệch, e ngại nhìn anh. Ai không biết mà thấy cảnh này, có khi còn tưởng anh làm chuyện gì tày đình với cô.
“Rầm!”
Thẩm Tứ đóng cửa xe thật mạnh, lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì đây?”
“Tôi… tôi cũng không biết, vừa rồi cô Quý đi khập khiễng ra khỏi biệt thự, nói là nhờ ngài đưa cô ấy đi một quãng…”
“Rồi cậu cho cô ấy lên xe à?”
Nhìn Thẩm Tứ có vẻ khó chịu, hôm nay anh đến đây cảnh cáo Thẩm Yến Chi là vì đền bù đêm đó suýt thì bất cẩn với Quý Dĩ Ninh. Từ giây phút anh đi ra khỏi biệt thự, anh không muốn có bất kỳ dính líu gì với cô nữa.
Thấy Thẩm Tứ không vui, Tôn Hành vô thức rụt cổ, gục đầu nói: “Xin lỗi chủ tịch Thẩm, xin lỗi, lần sau tôi không dám nữa.”
Nếu không phải nghĩ Quý Dĩ Ninh là cháu dâu của Thẩm Tứ thì anh ta cũng không dám để người ta lên xe.
“Nếu còn có lần sau thì anh cứ tới châu Phi đào mỏ đi.”
“Vậy bây giờ chúng ta làm sao đây? Hay là… tôi đuổi cô Quý xuống xe?”
Thẩm Tứ cười lạnh: “Cô ấy bước xuống xe tôi mà quần áo xộc xệch, bị người ta thấy được thì tôi có cả trăm cái miệng cũng không giải thích được.”
Tôn Hành cúi đầu thấp hơn, nếu biết sớm thì vừa thấy Quý Dĩ Ninh, anh ta đã khóa xe lại rồi.
“Thôi được rồi, lên xe trước đã.”
Thẩm Tứ cởi áo khoác tây trang, kéo cửa sau rồi ném vào người Quý Dĩ Ninh. Vốn là lòng Quý Dĩ Ninh còn bồn chồn, sợ Thẩm Tứ đuổi mình xuống xe. Suy cho cùng thì bọn họ chỉ mới gặp nhau vài lần, cô cũng không biết tính cách của Thẩm Tứ là sao.
Khi cô đang suy tư nếu Thẩm Tứ định đuổi mình đi thì sẽ ra sao, cô phải chạy khỏi đây như thế nào, thì chợt cửa xe bị mở ra, một chiếc áo khoác bay về phía cô.
“Con sẽ tới ngay.”
Giọng anh ta lạnh lùng trầm thấp, cố kìm nén lửa giận trong lòng. Nếu biết Tần Tri Ý dai dẳng đến thế, lúc trước anh ta đã không mụ mị đầu óc, lên giường với cô ta vì ham muốn nhất thời rồi.
Thẩm Yến Chi cúp điện thoại, anh ta quay đầu nhìn lên lần, hít sâu rồi bước nhanh tới ga ra.
Ở cổng biệt thự, Thẩm Tứ vừa đi tới cạnh xe, thấy Tôn Hành đứng cạnh xe với vẻ là lạ.
“Sao thế?”
Tôn Hành ngập ngừng: “Chủ tịch Thẩm, ngài tự xem đi…”
Thẩm Tứ nhíu mày mở cửa xe ra. Đập vào mắt anh là Quý Dĩ Ninh với quần áo xộc xệch, e ngại nhìn anh. Ai không biết mà thấy cảnh này, có khi còn tưởng anh làm chuyện gì tày đình với cô.
“Rầm!”
Thẩm Tứ đóng cửa xe thật mạnh, lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì đây?”
“Tôi… tôi cũng không biết, vừa rồi cô Quý đi khập khiễng ra khỏi biệt thự, nói là nhờ ngài đưa cô ấy đi một quãng…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Rồi cậu cho cô ấy lên xe à?”
Nhìn Thẩm Tứ có vẻ khó chịu, hôm nay anh đến đây cảnh cáo Thẩm Yến Chi là vì đền bù đêm đó suýt thì bất cẩn với Quý Dĩ Ninh. Từ giây phút anh đi ra khỏi biệt thự, anh không muốn có bất kỳ dính líu gì với cô nữa.
Thấy Thẩm Tứ không vui, Tôn Hành vô thức rụt cổ, gục đầu nói: “Xin lỗi chủ tịch Thẩm, xin lỗi, lần sau tôi không dám nữa.”
Nếu không phải nghĩ Quý Dĩ Ninh là cháu dâu của Thẩm Tứ thì anh ta cũng không dám để người ta lên xe.
“Nếu còn có lần sau thì anh cứ tới châu Phi đào mỏ đi.”
“Vậy bây giờ chúng ta làm sao đây? Hay là… tôi đuổi cô Quý xuống xe?”
Thẩm Tứ cười lạnh: “Cô ấy bước xuống xe tôi mà quần áo xộc xệch, bị người ta thấy được thì tôi có cả trăm cái miệng cũng không giải thích được.”
Tôn Hành cúi đầu thấp hơn, nếu biết sớm thì vừa thấy Quý Dĩ Ninh, anh ta đã khóa xe lại rồi.
“Thôi được rồi, lên xe trước đã.”
Thẩm Tứ cởi áo khoác tây trang, kéo cửa sau rồi ném vào người Quý Dĩ Ninh. Vốn là lòng Quý Dĩ Ninh còn bồn chồn, sợ Thẩm Tứ đuổi mình xuống xe. Suy cho cùng thì bọn họ chỉ mới gặp nhau vài lần, cô cũng không biết tính cách của Thẩm Tứ là sao.
Khi cô đang suy tư nếu Thẩm Tứ định đuổi mình đi thì sẽ ra sao, cô phải chạy khỏi đây như thế nào, thì chợt cửa xe bị mở ra, một chiếc áo khoác bay về phía cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro