Cùng Phản Diện Nói Chuyện Yêu Đương
Hôn lễ - Trò vui chỉ mới bắt đầu (2)
Vương Khiết Băng (Yu)
2024-07-08 11:42:14
Hôn lễ cũng được cử hành với lời chúc phúc của tất cả mọi người, đến khi lễ thành thì Khương Tuệ Tĩnh mới nhận lấy micro rồi nhìn cô, nói:
- Chị Lương Lương, lời nói đầu tiên thì em phải cảm ơn chị… Vì nếu không có chị thì em sẽ không gặp được anh Âu Trực, hơn nữa…
Dừng một chút, cô ta lại đưa tay chạm nhẹ lên bụng mình, nói:
- Hơn nữa bây giờ tụi em cũng đã có con với nhau rồi, em nghĩ chị sẽ chúc phúc cho em và đứa bé… Đúng không? Chị gái!
Vốn dĩ Khương Tuệ Tĩnh chỉ muốn nói khích cô, nhưng Khương Tuệ Lương lại bật cười, rồi lại đứng dậy, nâng ly rượu lên muốn chúc mừng cô ta, tuy nhiên sau đó thì cô lại đặt ly rượu xuống và cầm theo một ly nước lọc, nói:
- Thật ngại quá Tĩnh Tĩnh à, hiện tại cơ thể của chị không tiện uống rượu. Chị dùng nước thay rượu, chúc em và em rể bách niên hảo hợp, sẽ sinh quý tử… Còn em và đứa bé… Mẹ tròn con vuông, nhé.
Câu nói chứa đầy ẩn ý của Khương Tuệ Lương làm cho ai nấy đều ngạc nhiên, khi này Khương Tùng Kháng lại nhìn cô, rồi lại nhìn xuống bụng cô, nói:
- Lương à, con có thai sao?
Khương Tuệ Lương cũng không giấu nữa mà gật nhẹ đầu, không chỉ thế mà cô còn nhìn ông nội, nói:
- Con không muốn giấu ông đâu, nhưng con nghĩ phải đợi đứa bé được ba tháng rồi mới nói. Hôm nay, vừa đúng ngày đứa bé tròn ba tháng, nên con muốn báo cho ông biết… Cơ mà, con cũng không thể thất lễ với em gái được.
Khương Tuệ Lương vừa dứt lời thì cả hội trường đều xôn xao ầm ĩ, vì ai cũng biết Khương Tuệ Tĩnh và Phó Âu Trực chỉ mới qua lại cách đây hai tháng, mà trước đó Khương Tuệ Lương lại là bạn gái của Phó Âu Trực… Vậy đứa bé trong bụng lẽ nào…
Khi này Phó gia giống như nắm được một cọng rơm cứu sinh, Phó Âu Trực liền bước đến chỗ cô mà bỏ qua cả cô dâu của mình, còn nhẹ nhàng nắm tay cô, nói:
- Lương Lương… Đứa bé là con của…
Khương Tuệ Lương lúc này liền rút tay lại, cô còn nở một nụ cười rất vui vẻ, nói:
- Em rể à, giữa chúng ta chưa từng xảy ra quan hệ, nên đứa bé đương nhiên là của Tạ Triết rồi.
Dừng một chút, cô lại nói:
- Hơn nữa em rể à, em chẳng phải nên quan tâm cô dâu của mình sao? Bỏ cô dâu như vậy… Là không đúng rồi.
Phó Âu Trực nghe xong cũng giật mình, vừa rồi là vì hắn ta quá phấn khích khi nghe thấy rằng Khương Tuệ Lương mang thai, nhưng hắn lại quên mất Khương Tuệ Lương là người rất mưu mô và giỏi toan tính, làm gì có chuyện cô để bản thân chịu thiệt chứ…
Nếu như đứa bé trong bụng cô không phải của Phó Âu Trực mà là của Tạ Triết… Vậy có nghĩa trước đó cô là người đã ngoại tình rồi?
Nghĩ đến đây, Khương Tuệ Tĩnh liền nhanh chóng bước xuống đứng trước mặt cô, còn nói:
- Chị à… Hay chúng ta vào phòng riêng nói đi, chuyện chị mang thai trong khi còn qua lại với anh Âu Trực… Nếu như để người ngoài nghe thì không hay đâu.
- Tại sao lại không chứ? Tôi thấy chuyện này thú vị mà, hơn nữa… Ông nội cũng cho phép tôi nói rồi mà.
Khương Đạt Lệnh nhìn sang cha mình, hiển nhiên ông ấy đã gật đầu khẳng định, không chỉ vậy mà còn nói:
- Lương Lương thích gì cứ làm nấy.
Nghe đến đây, sắc mặt của Khương Đạt Lệnh có chút lo lắng, nhưng Khương Tuệ Tĩnh lại vui mừng, vì bây giờ cô ta có thể thay đổi từ thế bị động sang thế bị hại, cô ta còn muốn diễn đến rớt nước mắt, nhưng Khương Tuệ Lương lại nói:
- Mà nói ra cũng đúng, rõ ràng là em gái thân yêu của chị, cùng với bạn trai… À nhầm, là bạn trai cũ đã dâng chị lên cho Tạ Triết mà. Hai người diễn vai bị hại đến quên mất sự thật rồi sao?
Một câu nói của Khương Tuệ Lương đã làm cho hai người họ cứng đờ… Chết tiệt, họ lại quên mất việc này rồi.
Vốn dĩ Khương Đạt Lệnh muốn giảng hòa, nhưng lại bị cha ruột lườm cho một cái đến im lặng, cuối cùng ông ta chỉ dám ngồi yên đó và nhìn.
Tiếp theo đây, Khương Tuệ Lương còn dành tặng cho Khương Tuệ Tĩnh và Phó Âu Trực một món quà rất lớn nữa… Chính là giấy tờ tuy thân của Khương Tuệ Tĩnh chỉ là giả.
Và cô ta là kết quả một cuộc vụng trộm đội lốt hôn nhân tình yêu đích thực, ngay cả giấy khai sinh trước kia của cô ta cũng bị đem ra phơi bày trước bàn dân thiên hạ. Nhìn qua số tài liệu đó thì Khương Đạt Lệnh đã gấp gáp đứng dậy, nói:
- Lương Lương, con làm gì vậy? Hôm nay là hôn lễ của em gái con đó.
- Em gái? Tôi làm gì có em gái nào chứ. Trong đời tôi chỉ có một người em trai là Vỹ Luân mà thôi, làm gì có em gái nào… Hơn nữa em gái còn nhỏ hơn tôi chỉ có ba ngày? Cha à, cha đúng là rất biết cách diễn đó… Diễn nhiều năm như vậy, không mệt sao?
Một câu nói của Khương Tuệ Lương cũng cho mọi người nhìn thấy rằng mối quan hệ cha con của cô và Khương Đạt Lệnh không tốt, hay nói đúng hơn là rất thậm tệ, hơn nữa ở Khương gia đó… Khương Tuệ Lương chỉ nhận mỗi Khương Vỹ Luân mà thôi, còn lại cô không nhận ai cả!
Cơ thể của Khương Tuệ Tĩnh lúc này có hơi run lên một chút, còn nhìn sang Phó Âu Trực, nhưng hắn ta chỉ đang chăm chú nhìn Khương Tuệ Lương mà thôi.
Nhìn anh ta cứ dán mắt vào cô làm cho Khương Tuệ Tĩnh phải căm ghét, cô ta liền cầm lấy tay của cô, còn khóc nức nở, nói:
- Chị hai… Chị có ghét em cũng không nên đặt điều vu khống em như vậy chứ? Em rõ ràng là chị gái song sinh với Vỹ Luân… Em… Em làm sao mà nhỏ hơn chị ba ngày được chứ? Chị hai…
Khương Tuệ Lương liền cười nhẹ, lại nói:
- Em gái thân yêu à, trò vui chỉ mới bắt đầu thôi mà?
- Chị Lương Lương, lời nói đầu tiên thì em phải cảm ơn chị… Vì nếu không có chị thì em sẽ không gặp được anh Âu Trực, hơn nữa…
Dừng một chút, cô ta lại đưa tay chạm nhẹ lên bụng mình, nói:
- Hơn nữa bây giờ tụi em cũng đã có con với nhau rồi, em nghĩ chị sẽ chúc phúc cho em và đứa bé… Đúng không? Chị gái!
Vốn dĩ Khương Tuệ Tĩnh chỉ muốn nói khích cô, nhưng Khương Tuệ Lương lại bật cười, rồi lại đứng dậy, nâng ly rượu lên muốn chúc mừng cô ta, tuy nhiên sau đó thì cô lại đặt ly rượu xuống và cầm theo một ly nước lọc, nói:
- Thật ngại quá Tĩnh Tĩnh à, hiện tại cơ thể của chị không tiện uống rượu. Chị dùng nước thay rượu, chúc em và em rể bách niên hảo hợp, sẽ sinh quý tử… Còn em và đứa bé… Mẹ tròn con vuông, nhé.
Câu nói chứa đầy ẩn ý của Khương Tuệ Lương làm cho ai nấy đều ngạc nhiên, khi này Khương Tùng Kháng lại nhìn cô, rồi lại nhìn xuống bụng cô, nói:
- Lương à, con có thai sao?
Khương Tuệ Lương cũng không giấu nữa mà gật nhẹ đầu, không chỉ thế mà cô còn nhìn ông nội, nói:
- Con không muốn giấu ông đâu, nhưng con nghĩ phải đợi đứa bé được ba tháng rồi mới nói. Hôm nay, vừa đúng ngày đứa bé tròn ba tháng, nên con muốn báo cho ông biết… Cơ mà, con cũng không thể thất lễ với em gái được.
Khương Tuệ Lương vừa dứt lời thì cả hội trường đều xôn xao ầm ĩ, vì ai cũng biết Khương Tuệ Tĩnh và Phó Âu Trực chỉ mới qua lại cách đây hai tháng, mà trước đó Khương Tuệ Lương lại là bạn gái của Phó Âu Trực… Vậy đứa bé trong bụng lẽ nào…
Khi này Phó gia giống như nắm được một cọng rơm cứu sinh, Phó Âu Trực liền bước đến chỗ cô mà bỏ qua cả cô dâu của mình, còn nhẹ nhàng nắm tay cô, nói:
- Lương Lương… Đứa bé là con của…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Tuệ Lương lúc này liền rút tay lại, cô còn nở một nụ cười rất vui vẻ, nói:
- Em rể à, giữa chúng ta chưa từng xảy ra quan hệ, nên đứa bé đương nhiên là của Tạ Triết rồi.
Dừng một chút, cô lại nói:
- Hơn nữa em rể à, em chẳng phải nên quan tâm cô dâu của mình sao? Bỏ cô dâu như vậy… Là không đúng rồi.
Phó Âu Trực nghe xong cũng giật mình, vừa rồi là vì hắn ta quá phấn khích khi nghe thấy rằng Khương Tuệ Lương mang thai, nhưng hắn lại quên mất Khương Tuệ Lương là người rất mưu mô và giỏi toan tính, làm gì có chuyện cô để bản thân chịu thiệt chứ…
Nếu như đứa bé trong bụng cô không phải của Phó Âu Trực mà là của Tạ Triết… Vậy có nghĩa trước đó cô là người đã ngoại tình rồi?
Nghĩ đến đây, Khương Tuệ Tĩnh liền nhanh chóng bước xuống đứng trước mặt cô, còn nói:
- Chị à… Hay chúng ta vào phòng riêng nói đi, chuyện chị mang thai trong khi còn qua lại với anh Âu Trực… Nếu như để người ngoài nghe thì không hay đâu.
- Tại sao lại không chứ? Tôi thấy chuyện này thú vị mà, hơn nữa… Ông nội cũng cho phép tôi nói rồi mà.
Khương Đạt Lệnh nhìn sang cha mình, hiển nhiên ông ấy đã gật đầu khẳng định, không chỉ vậy mà còn nói:
- Lương Lương thích gì cứ làm nấy.
Nghe đến đây, sắc mặt của Khương Đạt Lệnh có chút lo lắng, nhưng Khương Tuệ Tĩnh lại vui mừng, vì bây giờ cô ta có thể thay đổi từ thế bị động sang thế bị hại, cô ta còn muốn diễn đến rớt nước mắt, nhưng Khương Tuệ Lương lại nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Mà nói ra cũng đúng, rõ ràng là em gái thân yêu của chị, cùng với bạn trai… À nhầm, là bạn trai cũ đã dâng chị lên cho Tạ Triết mà. Hai người diễn vai bị hại đến quên mất sự thật rồi sao?
Một câu nói của Khương Tuệ Lương đã làm cho hai người họ cứng đờ… Chết tiệt, họ lại quên mất việc này rồi.
Vốn dĩ Khương Đạt Lệnh muốn giảng hòa, nhưng lại bị cha ruột lườm cho một cái đến im lặng, cuối cùng ông ta chỉ dám ngồi yên đó và nhìn.
Tiếp theo đây, Khương Tuệ Lương còn dành tặng cho Khương Tuệ Tĩnh và Phó Âu Trực một món quà rất lớn nữa… Chính là giấy tờ tuy thân của Khương Tuệ Tĩnh chỉ là giả.
Và cô ta là kết quả một cuộc vụng trộm đội lốt hôn nhân tình yêu đích thực, ngay cả giấy khai sinh trước kia của cô ta cũng bị đem ra phơi bày trước bàn dân thiên hạ. Nhìn qua số tài liệu đó thì Khương Đạt Lệnh đã gấp gáp đứng dậy, nói:
- Lương Lương, con làm gì vậy? Hôm nay là hôn lễ của em gái con đó.
- Em gái? Tôi làm gì có em gái nào chứ. Trong đời tôi chỉ có một người em trai là Vỹ Luân mà thôi, làm gì có em gái nào… Hơn nữa em gái còn nhỏ hơn tôi chỉ có ba ngày? Cha à, cha đúng là rất biết cách diễn đó… Diễn nhiều năm như vậy, không mệt sao?
Một câu nói của Khương Tuệ Lương cũng cho mọi người nhìn thấy rằng mối quan hệ cha con của cô và Khương Đạt Lệnh không tốt, hay nói đúng hơn là rất thậm tệ, hơn nữa ở Khương gia đó… Khương Tuệ Lương chỉ nhận mỗi Khương Vỹ Luân mà thôi, còn lại cô không nhận ai cả!
Cơ thể của Khương Tuệ Tĩnh lúc này có hơi run lên một chút, còn nhìn sang Phó Âu Trực, nhưng hắn ta chỉ đang chăm chú nhìn Khương Tuệ Lương mà thôi.
Nhìn anh ta cứ dán mắt vào cô làm cho Khương Tuệ Tĩnh phải căm ghét, cô ta liền cầm lấy tay của cô, còn khóc nức nở, nói:
- Chị hai… Chị có ghét em cũng không nên đặt điều vu khống em như vậy chứ? Em rõ ràng là chị gái song sinh với Vỹ Luân… Em… Em làm sao mà nhỏ hơn chị ba ngày được chứ? Chị hai…
Khương Tuệ Lương liền cười nhẹ, lại nói:
- Em gái thân yêu à, trò vui chỉ mới bắt đầu thôi mà?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro