Cùng Phản Diện Nói Chuyện Yêu Đương
Kịch bản của tui đâu có khúc này!
Vương Khiết Băng (Yu)
2024-07-08 11:42:14
Quả nhiên Khương Tuệ Lương đoán không sai, vào thời gian này thì Tạ Triết chỉ có thể là từ công ty về nhà thôi, lựa chọn đứng trước cửa nhà và chờ anh đúng là sự chọn sáng suốt mà!
Ngay khi Tạ Triết vừa xuống xe là Khương Tuệ Lương đã "té xỉu" trước cổng nhà anh, đương nhiên những vệ sĩ nhìn thấy liền nhanh chóng đỡ cô lên, có người còn nhanh chân chạy đến chỗ anh, nói:
- Ông chủ, phía trước có người ngất xỉu rồi.
Tạ Triết cũng chỉ nhìn qua một chút, anh có hơi nhíu mày, rồi lại lạnh nhạt, nói:
- Xử lý đi.
Hỏa Tú - trợ lý của anh nghe xong liền gật đầu, sau đó cùng tên vệ sĩ kia ra ngoài xem tình hình, nhưng đập ngay vào mắt của cậu ta là gương mặt quá đỗi quen thuộc, ngay giây sau Hỏa Tú lại nhìn chạy về chỗ của mình làm cho Tạ Triết khó hiểu.
- Chuyện gì?
- Ông chủ... Cô gái đó là...
- Là ai?
- Là chị gái của Khương Tuệ Tĩnh, người hôm qua đã qua đêm với ông chủ.
Dây thần kinh trong đầu của Tạ Triết có chút giật giật, có một linh tính mách bảo anh rằng không nên dây vào cô gái đó, tuy nhiên thì chuyện hôm qua anh vẫn phải hỏi cho rõ... Trước mắt vẫn là để người hầu đưa cô vào nhà trước đã.
Có lẽ chỉ có Hỏa Tú là để ý, ngay khi Khương Tuệ Lương được phép đưa "vào nhà" là trên khóe môi của cô đã lộ ra một nụ cười rất vui vẻ, không chỉ thế mà cô còn rất hào hứng chờ đợi dây phút chạm mắt với Tạ Triết nữa cơ.
Tuy nói rằng ở kiếp trước cô cho rằng anh là một phản diện khó gần, nhưng dù sao cũng chỉ gặp được có vài lần thôi, đời này cô phải gặp anh nhiều hơn, nhìn anh nhiều một chút mới được!
Tuy nhiên, con người của Tạ Triết cũng kì quái thật đó, đưa cô vào nhà nhưng không cho cô vào phòng hay nằm trên sofa, cứ ném thẳng trên sàn, còn nhìn sang Hỏa Tú, nói:
- Tạt nước!
Mọe nó, không phải hiện tại cô đang cần nương nhờ anh thì cô đã bật đầu ngồi dậy đấm cho một đấm rồi nhé, không biết cư xử nhẹ nhàng hơn với con gái à? Dù sao cũng có danh là tình một đêm mà? Mình nhẹ nhàng với nhau là chết hay gì?
Nhưng Hỏa Tú ở bên cạnh cũng rất "thật thà", nghe lệnh mà làm nên chẳng dám làm trái, ngay sau đó liền lấy một ít nước rồi tạt thẳng lên gương mặt xinh đẹp của cô, làm cho Khương Tuệ Lương ho sặc sụa vì sặc nước. Khi này cô liền ngồi dậy, vừa ho vừa vuốt ngực còn liếc nhìn Tạ Triết một cái, boss phản diện quả nhiên là boss phản diện mà, đồ cái thứ lạnh lùng, hứ!
- Tỉnh rồi?
Mặc dù Khương Tuệ Lương đang muốn hống hách trả lời "Không tỉnh cũng phải tỉnh", nhưng chợt nhớ đến cái đùi lớn Tạ Triết nên cô đành giả vờ ngơ ngác nhìn anh, sau đó lại cười đầy khờ khạo, nói:
- Chú là ai vậy?
Sắc mặt của Tạ Triết liền tối sầm, Hỏa Tú thì không nhịn được cười mà muốn cười lớn một tiếng. Tuy nói rằng năm nay Tạ Triết đã gần ba mươi nhưng cũng chỉ tầm hai mươi sáu, hai mươi bảy thôi... Ấy thế mà vừa gặp đã gọi là chú, cô gái này chắc muốn chết đây mà!
- Tên gì?
- Tên là Lương Lương, Khương Tuệ Lương! Chú ơi, chú tên gì vậy? Mặc dù chú hơi già một chút, nhưng chú đẹp trai lắm á, đẹp trai giống như anh Âu Trực vậy đó.
Đừng nói Tạ Triết nghe xong thấy tức giận, ngay cả chính chủ Khương Tuệ Lương nói ra cũng cảm thấy buồn nôn, ôi mẹ ơi, Phó Âu Trực mà đem so với Tạ Triết thì khác gì cống rãnh mà so sánh với đại dương, máng mương mà đòi tương đương với thủy điện à?
Nhưng để cho Tạ Triết "tin" rằng Khương Tuệ Lương bị "ngốc" nên cô đành phải tâng bốc Phó Âu Trực thôi chứ biết sao giờ.
- Tôi chỉ đẹp như Phó Âu Trực thôi sao?
- Phải đó, anh Âu Trực năm nay chỉ mới có hai mươi tư tuổi, anh ấy học rất giỏi, còn rất đẹp trai, nhà còn giàu, cha của Lương Lương nói nếu Lương Lương gả cho anh ấy sẽ ăn sung mặc sướng cả đời.
Để củng cố sự "tin tưởng" thì sau mỗi câu nói Khương Tuệ Lương còn cười ngốc một cái với anh. Nhưng nhân lại chỉ là gương mặt lạnh tanh không chút cảm xúc của Tạ Triết, thôi rồi, thôi bỏ mọe rồi, xem ra cách này dùng không được rồi... Cô phải nghĩ cách khác thôi.
- Cô muốn kết hôn với Phó Âu Trực nhưng hôm qua lại ngủ với tôi?
Khương Tuệ Lương sững sờ một chút, gương mặt hiện rõ hai chữ "ngốc nghếch" làm cho Tạ Triết tin rằng cô bị ngốc thật, vốn dĩ anh chỉ định thở dài, nhưng sau đó cô lại nắm lấy tay của anh nhỏ giọng nói:
- Nhưng Tĩnh Tĩnh nói chú là người nhà, có thể ngủ với người nhà mà?
- Tĩnh Tĩnh? Khương Tuệ Tĩnh?
- Phải đó, là Tĩnh Tĩnh á. Tĩnh Tĩnh nói chú là người nhà, mà người nhà thì ngủ với nhau đâu có sao đâu, Tĩnh Tĩnh nói với Lương Lương như vậy đó.
Gương mặt của Tạ Triết bắt đầu sa sầm hơn, bàn tay cũng bắt đầu siết chặt thành đấm, cô có thể nhìn thấy đó nha... Trên đầu của anh đang bắt đầu bốc khói rồi. Khương Tuệ Tĩnh, lần này để xem cô chạy kiểu gì, dám gài bẫy con hàng như Tạ Triết vào tròng luôn à, tôi chơi chết cô!
Nhưng không biết là vì lý do gì, Tạ Triết không hề ra lệnh cho Hỏa Tú đi trừng trị Khương Tuệ Tĩnh, trái lại còn nhìn cô, nắm lấy tay cô rồi nhấc bổng cô lên, trực tiếp đi về phòng riêng.
Ủa, ủa, ủa? Kịch bản của tui đâu có khúc này? Nhầm rồi ông nội ơi!
Bây giờ là ông phải đi tìm Khương Tuệ Tĩnh tính số chứ? Tự nhiên đem tui đi đâu vậy?
Ủa alo? Gì vậy trời?
#Yu~
Ngay khi Tạ Triết vừa xuống xe là Khương Tuệ Lương đã "té xỉu" trước cổng nhà anh, đương nhiên những vệ sĩ nhìn thấy liền nhanh chóng đỡ cô lên, có người còn nhanh chân chạy đến chỗ anh, nói:
- Ông chủ, phía trước có người ngất xỉu rồi.
Tạ Triết cũng chỉ nhìn qua một chút, anh có hơi nhíu mày, rồi lại lạnh nhạt, nói:
- Xử lý đi.
Hỏa Tú - trợ lý của anh nghe xong liền gật đầu, sau đó cùng tên vệ sĩ kia ra ngoài xem tình hình, nhưng đập ngay vào mắt của cậu ta là gương mặt quá đỗi quen thuộc, ngay giây sau Hỏa Tú lại nhìn chạy về chỗ của mình làm cho Tạ Triết khó hiểu.
- Chuyện gì?
- Ông chủ... Cô gái đó là...
- Là ai?
- Là chị gái của Khương Tuệ Tĩnh, người hôm qua đã qua đêm với ông chủ.
Dây thần kinh trong đầu của Tạ Triết có chút giật giật, có một linh tính mách bảo anh rằng không nên dây vào cô gái đó, tuy nhiên thì chuyện hôm qua anh vẫn phải hỏi cho rõ... Trước mắt vẫn là để người hầu đưa cô vào nhà trước đã.
Có lẽ chỉ có Hỏa Tú là để ý, ngay khi Khương Tuệ Lương được phép đưa "vào nhà" là trên khóe môi của cô đã lộ ra một nụ cười rất vui vẻ, không chỉ thế mà cô còn rất hào hứng chờ đợi dây phút chạm mắt với Tạ Triết nữa cơ.
Tuy nói rằng ở kiếp trước cô cho rằng anh là một phản diện khó gần, nhưng dù sao cũng chỉ gặp được có vài lần thôi, đời này cô phải gặp anh nhiều hơn, nhìn anh nhiều một chút mới được!
Tuy nhiên, con người của Tạ Triết cũng kì quái thật đó, đưa cô vào nhà nhưng không cho cô vào phòng hay nằm trên sofa, cứ ném thẳng trên sàn, còn nhìn sang Hỏa Tú, nói:
- Tạt nước!
Mọe nó, không phải hiện tại cô đang cần nương nhờ anh thì cô đã bật đầu ngồi dậy đấm cho một đấm rồi nhé, không biết cư xử nhẹ nhàng hơn với con gái à? Dù sao cũng có danh là tình một đêm mà? Mình nhẹ nhàng với nhau là chết hay gì?
Nhưng Hỏa Tú ở bên cạnh cũng rất "thật thà", nghe lệnh mà làm nên chẳng dám làm trái, ngay sau đó liền lấy một ít nước rồi tạt thẳng lên gương mặt xinh đẹp của cô, làm cho Khương Tuệ Lương ho sặc sụa vì sặc nước. Khi này cô liền ngồi dậy, vừa ho vừa vuốt ngực còn liếc nhìn Tạ Triết một cái, boss phản diện quả nhiên là boss phản diện mà, đồ cái thứ lạnh lùng, hứ!
- Tỉnh rồi?
Mặc dù Khương Tuệ Lương đang muốn hống hách trả lời "Không tỉnh cũng phải tỉnh", nhưng chợt nhớ đến cái đùi lớn Tạ Triết nên cô đành giả vờ ngơ ngác nhìn anh, sau đó lại cười đầy khờ khạo, nói:
- Chú là ai vậy?
Sắc mặt của Tạ Triết liền tối sầm, Hỏa Tú thì không nhịn được cười mà muốn cười lớn một tiếng. Tuy nói rằng năm nay Tạ Triết đã gần ba mươi nhưng cũng chỉ tầm hai mươi sáu, hai mươi bảy thôi... Ấy thế mà vừa gặp đã gọi là chú, cô gái này chắc muốn chết đây mà!
- Tên gì?
- Tên là Lương Lương, Khương Tuệ Lương! Chú ơi, chú tên gì vậy? Mặc dù chú hơi già một chút, nhưng chú đẹp trai lắm á, đẹp trai giống như anh Âu Trực vậy đó.
Đừng nói Tạ Triết nghe xong thấy tức giận, ngay cả chính chủ Khương Tuệ Lương nói ra cũng cảm thấy buồn nôn, ôi mẹ ơi, Phó Âu Trực mà đem so với Tạ Triết thì khác gì cống rãnh mà so sánh với đại dương, máng mương mà đòi tương đương với thủy điện à?
Nhưng để cho Tạ Triết "tin" rằng Khương Tuệ Lương bị "ngốc" nên cô đành phải tâng bốc Phó Âu Trực thôi chứ biết sao giờ.
- Tôi chỉ đẹp như Phó Âu Trực thôi sao?
- Phải đó, anh Âu Trực năm nay chỉ mới có hai mươi tư tuổi, anh ấy học rất giỏi, còn rất đẹp trai, nhà còn giàu, cha của Lương Lương nói nếu Lương Lương gả cho anh ấy sẽ ăn sung mặc sướng cả đời.
Để củng cố sự "tin tưởng" thì sau mỗi câu nói Khương Tuệ Lương còn cười ngốc một cái với anh. Nhưng nhân lại chỉ là gương mặt lạnh tanh không chút cảm xúc của Tạ Triết, thôi rồi, thôi bỏ mọe rồi, xem ra cách này dùng không được rồi... Cô phải nghĩ cách khác thôi.
- Cô muốn kết hôn với Phó Âu Trực nhưng hôm qua lại ngủ với tôi?
Khương Tuệ Lương sững sờ một chút, gương mặt hiện rõ hai chữ "ngốc nghếch" làm cho Tạ Triết tin rằng cô bị ngốc thật, vốn dĩ anh chỉ định thở dài, nhưng sau đó cô lại nắm lấy tay của anh nhỏ giọng nói:
- Nhưng Tĩnh Tĩnh nói chú là người nhà, có thể ngủ với người nhà mà?
- Tĩnh Tĩnh? Khương Tuệ Tĩnh?
- Phải đó, là Tĩnh Tĩnh á. Tĩnh Tĩnh nói chú là người nhà, mà người nhà thì ngủ với nhau đâu có sao đâu, Tĩnh Tĩnh nói với Lương Lương như vậy đó.
Gương mặt của Tạ Triết bắt đầu sa sầm hơn, bàn tay cũng bắt đầu siết chặt thành đấm, cô có thể nhìn thấy đó nha... Trên đầu của anh đang bắt đầu bốc khói rồi. Khương Tuệ Tĩnh, lần này để xem cô chạy kiểu gì, dám gài bẫy con hàng như Tạ Triết vào tròng luôn à, tôi chơi chết cô!
Nhưng không biết là vì lý do gì, Tạ Triết không hề ra lệnh cho Hỏa Tú đi trừng trị Khương Tuệ Tĩnh, trái lại còn nhìn cô, nắm lấy tay cô rồi nhấc bổng cô lên, trực tiếp đi về phòng riêng.
Ủa, ủa, ủa? Kịch bản của tui đâu có khúc này? Nhầm rồi ông nội ơi!
Bây giờ là ông phải đi tìm Khương Tuệ Tĩnh tính số chứ? Tự nhiên đem tui đi đâu vậy?
Ủa alo? Gì vậy trời?
#Yu~
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro