Cùng Sếp Lớn Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 3
2024-09-14 22:21:42
Đứa trẻ vì vậy mà bị giày vò một trận. Sau chuyện này, Tô Yểu cũng bị lăn qua lộn lấy đến gần như ngã quỵ, cô không dám cho nó ăn nữa.
Nhưng nếu không cho ăn những thứ này thì cũng chỉ có thể nuôi bằng sữa mẹ thôi.
Nhưng tâm hồn cô vẫn là thiếu nữ, là gái chưa chồng, bảo cô làm sao có thể cứ thế cho nó bú sữa được!
Nếu thằng bé được cho ăn sữa thì có thể sống sót, nhưng nếu không được cho ăn thì có 70% khả năng nó sẽ không sống nổi.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cho ăn.
Lần đầu tiên cho con bú, Tô Yểu xốc áo lên, gạt xuống rồi lại xốc lên, cứ thế lập đi lặp lại gần mười phút. Cuối cùng, khi nghe tin thằng bé sắp khóc không thành tiếng nữa rồi, cô mới đành phải thỏa hiệp.
Sáng nay cô lại cho thằng bé ăn một lần, bây giờ mới là lần thứ ba.
Cô ôm đứa bé ngồi ở mép giường, nói với cô bé: "Miêu Nha, ra ngoài quét sân đi."
Nguyên chủ có hai người con, con gái lớn tên là Hạ Miêu, ở nhà gọi là Miêu Nha, con trai nhỏ tên là Hạ Hòa.
Hạ Miêu nói "Vâng" rồi chạy ra khỏi nhà trên đôi dép rơm bị hỏng. Cô bé thậm chí còn đóng cửa lại sau khi ra ngoài.
Cánh cửa mục nát, đầy kẽ hở, may mắn là ngoài sân không có người nên Tô Yểu có thể yên tâm.
Sau khi hít một hơi thật sâu, cô cởi quần áo và cho đứa bé bú với khuôn mặt đỏ bừng.
Cảm giác này thật sự rất xấu hổ.
Một lúc sau, Hạ Hòa còn chưa ăn nó thì một bên đã hết sạch sữa, lại đổi bên, nhưng vẫn chưa ăn no.
Hạ Hòa rầm tì, vừa ngọ nguậy vừa khóc rấm rứt.
Tô Yểu - một cô gái trẻ nhưng phải cho con bú, cũng đang cực kỳ muốn khóc theo.
Cho dù thằng bé còn chưa ăn no, thì cô cũng có cách nào đâu cơ chứ.
Lý Xuân Hoa làm việc còn nhiều hơn cả con bò già, nhưng không những ăn không đủ no, thậm chí còn chẳng có được một miếng ngon lành, thế thì lấy đâu ra sữa cơ chứ?
Hạ Hòa có lẽ đã quen rồi, khịt mũi mấy lần, liền ngừng gây ồn ào, bắt đầu chậm rãi ngáy trong vòng tay Tô Yểu.
Một lúc sau, Tô Yểu nín thở, nhẹ nhàng đặt đứa bé lên giường, bước đi nhẹ nhàng rồi từ từ ra khỏi phòng.
Khi ra khỏi nhà, cô nhìn thấy Hạ Miêu đang cầm một cây chổi lớn đang quét lá rơi trong sân dưới ánh nắng chói chang.
Nắng gắt quá nên cô hét lên: “Không cần quét, để sau đi”.
Hạ Miêu ngoan ngoãn đặt chổi xuống.
Tô Yểu đi đến luống rau hái hai quả cà tím mảnh mai và ba hạt đậu xanh.
Dù đã chia nhà nhưng nhà họ Hạ vẫn vẫn chiếm đất phần trăm của hai vợ chồng.
Nhưng nếu không cho ăn những thứ này thì cũng chỉ có thể nuôi bằng sữa mẹ thôi.
Nhưng tâm hồn cô vẫn là thiếu nữ, là gái chưa chồng, bảo cô làm sao có thể cứ thế cho nó bú sữa được!
Nếu thằng bé được cho ăn sữa thì có thể sống sót, nhưng nếu không được cho ăn thì có 70% khả năng nó sẽ không sống nổi.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cho ăn.
Lần đầu tiên cho con bú, Tô Yểu xốc áo lên, gạt xuống rồi lại xốc lên, cứ thế lập đi lặp lại gần mười phút. Cuối cùng, khi nghe tin thằng bé sắp khóc không thành tiếng nữa rồi, cô mới đành phải thỏa hiệp.
Sáng nay cô lại cho thằng bé ăn một lần, bây giờ mới là lần thứ ba.
Cô ôm đứa bé ngồi ở mép giường, nói với cô bé: "Miêu Nha, ra ngoài quét sân đi."
Nguyên chủ có hai người con, con gái lớn tên là Hạ Miêu, ở nhà gọi là Miêu Nha, con trai nhỏ tên là Hạ Hòa.
Hạ Miêu nói "Vâng" rồi chạy ra khỏi nhà trên đôi dép rơm bị hỏng. Cô bé thậm chí còn đóng cửa lại sau khi ra ngoài.
Cánh cửa mục nát, đầy kẽ hở, may mắn là ngoài sân không có người nên Tô Yểu có thể yên tâm.
Sau khi hít một hơi thật sâu, cô cởi quần áo và cho đứa bé bú với khuôn mặt đỏ bừng.
Cảm giác này thật sự rất xấu hổ.
Một lúc sau, Hạ Hòa còn chưa ăn nó thì một bên đã hết sạch sữa, lại đổi bên, nhưng vẫn chưa ăn no.
Hạ Hòa rầm tì, vừa ngọ nguậy vừa khóc rấm rứt.
Tô Yểu - một cô gái trẻ nhưng phải cho con bú, cũng đang cực kỳ muốn khóc theo.
Cho dù thằng bé còn chưa ăn no, thì cô cũng có cách nào đâu cơ chứ.
Lý Xuân Hoa làm việc còn nhiều hơn cả con bò già, nhưng không những ăn không đủ no, thậm chí còn chẳng có được một miếng ngon lành, thế thì lấy đâu ra sữa cơ chứ?
Hạ Hòa có lẽ đã quen rồi, khịt mũi mấy lần, liền ngừng gây ồn ào, bắt đầu chậm rãi ngáy trong vòng tay Tô Yểu.
Một lúc sau, Tô Yểu nín thở, nhẹ nhàng đặt đứa bé lên giường, bước đi nhẹ nhàng rồi từ từ ra khỏi phòng.
Khi ra khỏi nhà, cô nhìn thấy Hạ Miêu đang cầm một cây chổi lớn đang quét lá rơi trong sân dưới ánh nắng chói chang.
Nắng gắt quá nên cô hét lên: “Không cần quét, để sau đi”.
Hạ Miêu ngoan ngoãn đặt chổi xuống.
Tô Yểu đi đến luống rau hái hai quả cà tím mảnh mai và ba hạt đậu xanh.
Dù đã chia nhà nhưng nhà họ Hạ vẫn vẫn chiếm đất phần trăm của hai vợ chồng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro