Chương 12
Cửu Lộ Phi Hương
2024-07-24 03:49:26
Nàng biết người kia là ai, rõ ràng chỉ mới gặp mặt vài lần, cũng không có nhiều thời gian chung đụng, nhưng nàng biết rõ người đó là ai.
Nàng mơ hồ phát hiện ra rằng giữa nàng và chàng ta còn có mối liên quan bí ẩn mà nàng không biết.
Ở trên chiến trường đầy máu tươi và chết chóc này, cánh tay mạnh mẽ săn chắc siết chặt lấy bờ vai của nàng, khiến cho gò má nàng cũng dán chặt vào trên cổ của chàng ta.Đổ chi đầy quá cỡ chứa chan? Đem dùng mới thấy chứa chan vô cùng
Chặt như vậy, mạnh mẽ như vậy, trong thoáng chốc làm cho Lê Sương có cảm giác được chàng ta đang che chở, bảo vệ nàng… lại có cảm giác an toàn đến kỳ lạ. Ngọc không tan, sao vẹn chương khuê. Múa may cho bớt lạnh lùng,
Không thể như thế được. Nàng là chiếu tướng, nàng mang trên vai tính mạng của hàng vạn tướng sĩ, phía sau còn có thành Lộc, còn có bách tính, sao nàng có thể tham luyến một chút yên lòng cho bản thân. Gặp gian lao, vui nỗi gian lao. Biết đường ôm ấp, biết bài dễ duôi.
Lê Sương đưa tay, muốn đẩy mạnh người trước mặt ra, nhưng nàng chưa kịp giơ tay lên, chàng ta dường như đoán được ý nghĩ trong đầu nàng, lẳng lặng buông đầu vai nàng ra. Vì gió giông chẳng thổi sớm, trưa. Nhưng đem dùng chẳng chuyển, chẳng mòn.
Mà Lê Sương không ngờ được ngay vào giây phút đó, khi ánh mắt nàng thoát khỏi lồng ngực của chàng ta liếc nhìn ra bên ngoài thì nhìn thấy tất cả binh sĩ Tây Nhung đang nắm đao kiếm trên tay cũng dần mất lực. Kiễng chân lên làm sao đứng thẳng, Người phàm phu lao tác tây đông.
Tướng sĩ bộ lạc hung hãn sa mạc Tắc Bắc đều mở to mắt kinh ngạc nhìn chòng chọc vào chàng trai ấy. Vì đâu đã mỏi mòn nhớn nhác, Bắc cân khinh trọng cho tài,
Lê Sương ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt của bọn họ, nàng thấy một cánh tay của chàng trai đeo mặt nạ đen này đang giơ cao, mà trên cánh tay ấy cầm thủ cấp của tướng sĩ Tây Nhung. Người nhân ôm đức chẳng rời, Thế cho nên thơm phức hương nhân
Cái cằm đầy râu, trên đầu còn đội mũ da hổ, đây chính là thủ cấp của tướng lĩnh quân đội Tây Nhung…. A Sử Na Đô. hông thương người giúp, khôn thành u mê. Chỉ cần thực chất cho tinh
Hắn… Hắn đã giết chết đại tướng Tây Nhung, còn mang thủ cấp tới…
Hắn làm chuyện này lúc nào??? Không phải mới vừa rồi hắn còn đứng trên tường thành, muốn lấy thủ cấp của Lý Chương Nghĩa sao??? Trước dân, dân vẫn nức lòng, Bề ngoài rực rỡ uy nghi,
Tốc độ của hắn ta… Lê Sương không dám nghĩ tới nữa. Mà xem bách tính in tầm chó rơm. Thẳng băng mà ngó như cong,
Mà từ chỗ bọn họ đang đứng, giống như giọt nước vừa rơi vào giữa hồ tạo ra muôn vàn sóng nước lan ra, toàn bộ chiến trường thoáng chốc chìm trong bầu không khí im lặng đến quỷ dị. Gỗ không nát, sao nên được chén, Biết đường ôm ấp, biết bài dễ duôi.
Chàng trai mang mặt nạ đen ném thủ cấp của tướng A Sử Na Đô xuống đất, giống như đang ném rác rưởi. Trời đất bền, không vì mình sống, Cũng là mầm loạn lạc chia ly.
“Cút về.” Đạo tan đức nát ê chề, Người đức cả coi thường tục đức,@
Hắn nói, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, phía quân doanh phía sau đại quân Tây Nhung bỗng truyền đến tiếng trống vang vọng khắp chân trời, cũng giống như mang theo mệnh lệnh của hắn, đại quân Tây Nhung bắt đầu vừa đánh vừa lui, cuối cùng hoàn toàn lui về sau hơn mười dặm. Biển sông vì thấp vì sâu, Người phàm phu lao tác tây đông.
Thủ cấp A Sử Na Đô được một binh sĩ Tây Nhung ôm trở về. Vui như trẩy hội đăng đàn tiết xuân. Hễ Đạo mất nặng tình với Đức,
Tiếng rống rung trời trên sa trường mới vừa rồi giờ được thay bằng cảnh hỗn loạn.Chuyện đời ẩn áo ly kỳ. Vô vi ích lợi muôn vàn ai hay.
Các tướng sĩ doanh Trường Phong vẫn còn ngẩn người ngơ ngác trước hình huống đại quân Tây Nhung bất thình lình lui binh. Kỳ thực không chỉ mỗi bọn họ, mà ngay cả Lê Sương cũng không kịp thích ứng. Khinh thân, chẳng xá chi mình, Thế cho nên thơm phức hương nhân.
Nàng kinh ngạc nhìn chàng trai mang mặt nạ đen đang đứng trước mặt, thất thần nói: “Rốt cuộc huynh là ai?” Cùng đất trời, muôn thủa trường sinh. Người đức cả vô vi khinh khoát,
Trong ánh mắt đỏ rực mị hoặc của hắn chỉ chứa mỗi bóng hình nàng, hắn giơ tay lên, nhẹ nhàng lau đi vết máu dính trên khuôn mặt nàng, “Tôi tới bảo vệ em.” Không rợ dây nhưng khó gỡ ra. Tiếng với ta cái gì là quí?
Lê Sương giật mình thất thần, lại nghe hắn nói tiếp: “Hôm nay tôi mặc quần áo đàng hoàng đến, không còn trơ trẽn nữa, vậy em nguyện ý gả cho tôi chứ?” Ai làm gió sớm mưa trưa thế này? Người đức cả vô vi khinh khoát,
… Hả? Thánh nhân khinh khoát tầng cao, Bề trong tăm tối, ngu si ngỡ ngàng.
Đề tài của hắn… chuyển đổi quá nhanh. Tươm tất rồi ắt sẽ về Ngài.» Nghỉ ngơi cho nóng đỡ nung hình hài.
“Huynh….” Lê Sương vừa định lên tiếng, trên khuôn mặt lạnh lùng của nàng cũng bất giác mỉm cười, nàng lắc đầu, dở khóc dở cười nói, “Có thể cướp lấy thủ cấp tướng địch, nhưng lại hỏi chuyện này ngay trong thời khắc thế này… huynh….” «Bao dang dở, làm cho tươm tất, Hết Nhân có Nghĩa theo chân,
“Chiếu tướng.” Lê Sương vẫn chưa nói hết câu, chợt nghe tiếng gọi của Tần Lan và La Đằng vọng lên từ phía sau. Ít phô trương, (nhưng) rạng ngời, sáng quắc, Cái mềm nhất ở trong trời đất,@ truyện do thỏ kaffesua edit}
Người đeo mặt nạ đen đưa mắt nhìn về phía bọn họ, dường như nhớ tới cái gì, ngẩng đầu ngắm nhìn Lý Chương Nghĩa còn đang há hốc mồm trên thành tường, “Em còn muốn vào trong thành không?” Miệt mài công cuộc gian trần, Làm chưa thấy ứng, nhỏ to bất bình.
Lê Sương ngẩn ra: “Tất nhiên là phải vào….” Tươm tất rồi ắt sẽ về Ngài.» Không làm nhưng kết quả ngàn muôn.
“Được.”
Hắn đáp lời, tiện tay lượm cung tiễn trên đất, đưa vào dây cung, nhắm thẳng Lý Chương Nghĩa đứng trên đầu tường thành, nhưng khoảng cách quá xa nên người trên tường thành không thể biết hắn đang định làm gì. Thánh nhân khinh khoát tầng cao, Bề ngoài rực rỡ uy nghi,
Đến khi mũi tên rời cung, bay “vút” đi, mà phía bên này cũng do quá xa nên không ai nghe thấy người phía bên trên tường thành đang hò hét cái gì, Lê Sương nhìn theo hướng mũi tên lao đi, nàng thấy thân hình phì nhũn của Lý Chương Nghĩa loạng choạng nghiêng ngã, sau đó chúi đầu ngã xuống tường thành. Ôm lấy Trời, hân hoan Trời rước. Cái mềm nhất ở trong trời đất,
Bể đầu chảy máu, chết ngay tại chỗ, quá dễ dàng, quá nhẹ nhàng, tựa như một đứa bé tùy tiện ném một cục đá đập một con chó hoang ven đường vậy. Trường tôn không biết, ra lòng tác yêu. Nghĩa không còn nữa thấy thuần Lễ nghi.
Lê Sương giật mình kinh ngạc. Mà xem vạn vật in tầm chó rơm. Một niềm thanh tĩnh thảnh thơi,
Tần Lan và La Đằng từ phía sau chạy đến cũng trợn tròn mắt… Năm mùi tê lưỡi mềm sai, Lòng khinh khoát, biết nơi dừng bước,
Những người tập võ đều biết mũi tên trông có vẻ nhẹ nhàng vừa rồi của hắn chính là sự khác biệt về thực lực mà đối với bọn họ mà nói là hoàn toàn không thể vươn tới được.Lời người xưa nói nhẽ nào sai ngoa: Chắt chiu quá lại thành uổng phí
Chàng trai đeo mặt nạ đen giơ tay xoa lên gò má của Lê Sương, lau sạch vết máu trên mặt nàng, thanh âm chân thành và chất phác phát ra từ tận sâu trong trái tim, còn ẩn giấu chút dịu dàng khó phát giác, hắn nói: Tự cho mình phải, đời nào hiển dương. Của với mình xét kỹ chi hơn?
“Chỉ cần em muốn, tôi sẽ quét sạch mọi cản trở cho em, bất luận đó là gì.” Thích khoe sáng suốt làm sao? Người nhân dạ ít đèo bòng,
Lê Sương cứ ngẩng đầu nhìn chàng ta, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ rực ấy, hòa với chiến trường hỗn độn mùi máu tanh cùng mùi mồ hôi nồng đặc, quên mất đi sự lãnh tĩnh và ứng biến mà một chiếu tướng nên có. Trời đất bền, không vì mình sống, Lòng khinh khoát, biết nơi dừng bước,@ tôi đã trộm truyện do kaffesua edit}
“Vì sao?” Lê Sương rốt cục cũng tìm về chút lý trí sau cơn gió lạnh thấu xương, “Vì sao lại giúp tôi? Rốt cuộc, huynh là…?” Nàng đưa tay muốn gỡ mặt nạ trên mặt hắn ra, nhưng người nọ hơi ngả đầu ra sau, dễ dàng tránh được động tác vừa rồi của Lê Sương. Không ước mơ, lo nghĩ viễn vông. Hễ Đạo mất nặng tình với Đức,
Thấy hắn tránh né, Tần Lan đang ở sau lưng chợt lắc mình tiến lên muốn bắt lấy chàng trai lạ đeo mặt nạ đen kia, thế nhưng chưa tung được hai chiêu thì một trận gió lạnh thổi qua, chưởng lực Tần Lan vừa vung tới, bóng hắn nhanh chóng biến mất trong đêm tối như cơn gió thổi qua sa mạc Tắc Bắc. Nên giờ vinh hiển là giờ thoái lui. Thực mỹ mãn mà như khuyết điểm,
Vẫn giống như những lần trước, chàng ta bất ngờ đến sau đó lại ra đi không một lời từ biệt, chỉ lưu lại những dấu hỏi cùng vẻ thần bí không thể đoán ra. Lòng người quân tử ra vào thỏa thuê. Muôn nghìn khéo léo, dáng trông vụng về.@ k
Lê Sương ngơ ngác nhìn về phía ấy, tận đến khi Tần Lan xoay người lại gọi nàng, “Chiếu tướng.” Lê Sương mới chớp mắt, giật mình tỉnh lại, nàng khẽ ho một tiếng, quét mắt nhìn bốn phía.
Thấy các tướng sĩ doanh Trường Phong vẫn cầm chặt đao kiếm trên tay, ánh mắt nhìn nàng đầy kinh ngạc. Mọi công việc an bài khéo léo, Biết đường ôm ấp, biết bài dễ duôi.
Cũng phải, sao bọn họ không kinh ngạc cho được. Mới bày ra được những bề nghĩa nhân. Ít ham, ít nhục, thung dung một đời.
Một chàng trai mang mặt mạ, thân phận không rõ, võ công lại cao cường, thủ đoạn tàn nhẫn, chỉ trong chớp mắt đã một mình phóng tới quân doanh Tây Nhung xa như vậy lấy thủ cấp của tướng lĩnh Tây Nhung đem đến đây, làm cho quân Tây Nhung hoảng sợ lui binh. Bít bưng khéo léo, khỏi cần khóa then. Vô vi ích lợi muôn vàn ai hay.@
Một chàng trai thần bí như vậy lại cứu nàng trên chiến trường loạn lạc, ôm nàng, còn bảo nàng hãy gả cho hắn. Đổ chi đầy quá cỡ chứa chan? Bề ngoài rực rỡ uy nghi,
Đừng nói là các binh sĩ có mặt ở đây, mà ngay cả Lê Sương cũng thấy vô cùng hiếu kỳ.Lo thì lo nhưng chẳng bàng hoàng. Thực mỹ mãn mà như khuyết điểm,
Rốt cuộc chuyện này là sao? Tại sao lại thế? Nàng hấp dẫn một người như vậy từ khi nào? Có phải đầu óc của nàng bị trục trặc chỗ nào rồi không? Tại sao tình cảnh nàng đang gặp phải lại giống y như một câu chuyện tiểu thuyết người ta viết như vậy? Phải chăng nàng đã quên mất một đoạn quá khứ của mình rồi? Nay ta sống khác nhân gian, Làm chưa thấy ứng, nhỏ to bất bình.
“Chiếu tướng.” Tần Lan lên tiếng gọi cũng lại lần nữa kéo Lê Sương về hiện thực, hắn nói, “Nên vào thành thôi.” Mới hay: Không có chuyển vần, Người nhân dạ ít đèo bòng,
“Hả, ừ… hành quân vào thành.” Lê Sương hạ lệnh vào thành.
Không ai có thể ngờ được rằng, trận chiến đầu tiên với quân Tây Nhung lại kết thúc hoang đường như vậy… Mà lúc này, tất cả mọi người vẫn không biết, chuyện hoang đường hơn nữa… còn ở phía sau…
Nàng mơ hồ phát hiện ra rằng giữa nàng và chàng ta còn có mối liên quan bí ẩn mà nàng không biết.
Ở trên chiến trường đầy máu tươi và chết chóc này, cánh tay mạnh mẽ săn chắc siết chặt lấy bờ vai của nàng, khiến cho gò má nàng cũng dán chặt vào trên cổ của chàng ta.Đổ chi đầy quá cỡ chứa chan? Đem dùng mới thấy chứa chan vô cùng
Chặt như vậy, mạnh mẽ như vậy, trong thoáng chốc làm cho Lê Sương có cảm giác được chàng ta đang che chở, bảo vệ nàng… lại có cảm giác an toàn đến kỳ lạ. Ngọc không tan, sao vẹn chương khuê. Múa may cho bớt lạnh lùng,
Không thể như thế được. Nàng là chiếu tướng, nàng mang trên vai tính mạng của hàng vạn tướng sĩ, phía sau còn có thành Lộc, còn có bách tính, sao nàng có thể tham luyến một chút yên lòng cho bản thân. Gặp gian lao, vui nỗi gian lao. Biết đường ôm ấp, biết bài dễ duôi.
Lê Sương đưa tay, muốn đẩy mạnh người trước mặt ra, nhưng nàng chưa kịp giơ tay lên, chàng ta dường như đoán được ý nghĩ trong đầu nàng, lẳng lặng buông đầu vai nàng ra. Vì gió giông chẳng thổi sớm, trưa. Nhưng đem dùng chẳng chuyển, chẳng mòn.
Mà Lê Sương không ngờ được ngay vào giây phút đó, khi ánh mắt nàng thoát khỏi lồng ngực của chàng ta liếc nhìn ra bên ngoài thì nhìn thấy tất cả binh sĩ Tây Nhung đang nắm đao kiếm trên tay cũng dần mất lực. Kiễng chân lên làm sao đứng thẳng, Người phàm phu lao tác tây đông.
Tướng sĩ bộ lạc hung hãn sa mạc Tắc Bắc đều mở to mắt kinh ngạc nhìn chòng chọc vào chàng trai ấy. Vì đâu đã mỏi mòn nhớn nhác, Bắc cân khinh trọng cho tài,
Lê Sương ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt của bọn họ, nàng thấy một cánh tay của chàng trai đeo mặt nạ đen này đang giơ cao, mà trên cánh tay ấy cầm thủ cấp của tướng sĩ Tây Nhung. Người nhân ôm đức chẳng rời, Thế cho nên thơm phức hương nhân
Cái cằm đầy râu, trên đầu còn đội mũ da hổ, đây chính là thủ cấp của tướng lĩnh quân đội Tây Nhung…. A Sử Na Đô. hông thương người giúp, khôn thành u mê. Chỉ cần thực chất cho tinh
Hắn… Hắn đã giết chết đại tướng Tây Nhung, còn mang thủ cấp tới…
Hắn làm chuyện này lúc nào??? Không phải mới vừa rồi hắn còn đứng trên tường thành, muốn lấy thủ cấp của Lý Chương Nghĩa sao??? Trước dân, dân vẫn nức lòng, Bề ngoài rực rỡ uy nghi,
Tốc độ của hắn ta… Lê Sương không dám nghĩ tới nữa. Mà xem bách tính in tầm chó rơm. Thẳng băng mà ngó như cong,
Mà từ chỗ bọn họ đang đứng, giống như giọt nước vừa rơi vào giữa hồ tạo ra muôn vàn sóng nước lan ra, toàn bộ chiến trường thoáng chốc chìm trong bầu không khí im lặng đến quỷ dị. Gỗ không nát, sao nên được chén, Biết đường ôm ấp, biết bài dễ duôi.
Chàng trai mang mặt nạ đen ném thủ cấp của tướng A Sử Na Đô xuống đất, giống như đang ném rác rưởi. Trời đất bền, không vì mình sống, Cũng là mầm loạn lạc chia ly.
“Cút về.” Đạo tan đức nát ê chề, Người đức cả coi thường tục đức,@
Hắn nói, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, phía quân doanh phía sau đại quân Tây Nhung bỗng truyền đến tiếng trống vang vọng khắp chân trời, cũng giống như mang theo mệnh lệnh của hắn, đại quân Tây Nhung bắt đầu vừa đánh vừa lui, cuối cùng hoàn toàn lui về sau hơn mười dặm. Biển sông vì thấp vì sâu, Người phàm phu lao tác tây đông.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thủ cấp A Sử Na Đô được một binh sĩ Tây Nhung ôm trở về. Vui như trẩy hội đăng đàn tiết xuân. Hễ Đạo mất nặng tình với Đức,
Tiếng rống rung trời trên sa trường mới vừa rồi giờ được thay bằng cảnh hỗn loạn.Chuyện đời ẩn áo ly kỳ. Vô vi ích lợi muôn vàn ai hay.
Các tướng sĩ doanh Trường Phong vẫn còn ngẩn người ngơ ngác trước hình huống đại quân Tây Nhung bất thình lình lui binh. Kỳ thực không chỉ mỗi bọn họ, mà ngay cả Lê Sương cũng không kịp thích ứng. Khinh thân, chẳng xá chi mình, Thế cho nên thơm phức hương nhân.
Nàng kinh ngạc nhìn chàng trai mang mặt nạ đen đang đứng trước mặt, thất thần nói: “Rốt cuộc huynh là ai?” Cùng đất trời, muôn thủa trường sinh. Người đức cả vô vi khinh khoát,
Trong ánh mắt đỏ rực mị hoặc của hắn chỉ chứa mỗi bóng hình nàng, hắn giơ tay lên, nhẹ nhàng lau đi vết máu dính trên khuôn mặt nàng, “Tôi tới bảo vệ em.” Không rợ dây nhưng khó gỡ ra. Tiếng với ta cái gì là quí?
Lê Sương giật mình thất thần, lại nghe hắn nói tiếp: “Hôm nay tôi mặc quần áo đàng hoàng đến, không còn trơ trẽn nữa, vậy em nguyện ý gả cho tôi chứ?” Ai làm gió sớm mưa trưa thế này? Người đức cả vô vi khinh khoát,
… Hả? Thánh nhân khinh khoát tầng cao, Bề trong tăm tối, ngu si ngỡ ngàng.
Đề tài của hắn… chuyển đổi quá nhanh. Tươm tất rồi ắt sẽ về Ngài.» Nghỉ ngơi cho nóng đỡ nung hình hài.
“Huynh….” Lê Sương vừa định lên tiếng, trên khuôn mặt lạnh lùng của nàng cũng bất giác mỉm cười, nàng lắc đầu, dở khóc dở cười nói, “Có thể cướp lấy thủ cấp tướng địch, nhưng lại hỏi chuyện này ngay trong thời khắc thế này… huynh….” «Bao dang dở, làm cho tươm tất, Hết Nhân có Nghĩa theo chân,
“Chiếu tướng.” Lê Sương vẫn chưa nói hết câu, chợt nghe tiếng gọi của Tần Lan và La Đằng vọng lên từ phía sau. Ít phô trương, (nhưng) rạng ngời, sáng quắc, Cái mềm nhất ở trong trời đất,@ truyện do thỏ kaffesua edit}
Người đeo mặt nạ đen đưa mắt nhìn về phía bọn họ, dường như nhớ tới cái gì, ngẩng đầu ngắm nhìn Lý Chương Nghĩa còn đang há hốc mồm trên thành tường, “Em còn muốn vào trong thành không?” Miệt mài công cuộc gian trần, Làm chưa thấy ứng, nhỏ to bất bình.
Lê Sương ngẩn ra: “Tất nhiên là phải vào….” Tươm tất rồi ắt sẽ về Ngài.» Không làm nhưng kết quả ngàn muôn.
“Được.”
Hắn đáp lời, tiện tay lượm cung tiễn trên đất, đưa vào dây cung, nhắm thẳng Lý Chương Nghĩa đứng trên đầu tường thành, nhưng khoảng cách quá xa nên người trên tường thành không thể biết hắn đang định làm gì. Thánh nhân khinh khoát tầng cao, Bề ngoài rực rỡ uy nghi,
Đến khi mũi tên rời cung, bay “vút” đi, mà phía bên này cũng do quá xa nên không ai nghe thấy người phía bên trên tường thành đang hò hét cái gì, Lê Sương nhìn theo hướng mũi tên lao đi, nàng thấy thân hình phì nhũn của Lý Chương Nghĩa loạng choạng nghiêng ngã, sau đó chúi đầu ngã xuống tường thành. Ôm lấy Trời, hân hoan Trời rước. Cái mềm nhất ở trong trời đất,
Bể đầu chảy máu, chết ngay tại chỗ, quá dễ dàng, quá nhẹ nhàng, tựa như một đứa bé tùy tiện ném một cục đá đập một con chó hoang ven đường vậy. Trường tôn không biết, ra lòng tác yêu. Nghĩa không còn nữa thấy thuần Lễ nghi.
Lê Sương giật mình kinh ngạc. Mà xem vạn vật in tầm chó rơm. Một niềm thanh tĩnh thảnh thơi,
Tần Lan và La Đằng từ phía sau chạy đến cũng trợn tròn mắt… Năm mùi tê lưỡi mềm sai, Lòng khinh khoát, biết nơi dừng bước,
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những người tập võ đều biết mũi tên trông có vẻ nhẹ nhàng vừa rồi của hắn chính là sự khác biệt về thực lực mà đối với bọn họ mà nói là hoàn toàn không thể vươn tới được.Lời người xưa nói nhẽ nào sai ngoa: Chắt chiu quá lại thành uổng phí
Chàng trai đeo mặt nạ đen giơ tay xoa lên gò má của Lê Sương, lau sạch vết máu trên mặt nàng, thanh âm chân thành và chất phác phát ra từ tận sâu trong trái tim, còn ẩn giấu chút dịu dàng khó phát giác, hắn nói: Tự cho mình phải, đời nào hiển dương. Của với mình xét kỹ chi hơn?
“Chỉ cần em muốn, tôi sẽ quét sạch mọi cản trở cho em, bất luận đó là gì.” Thích khoe sáng suốt làm sao? Người nhân dạ ít đèo bòng,
Lê Sương cứ ngẩng đầu nhìn chàng ta, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ rực ấy, hòa với chiến trường hỗn độn mùi máu tanh cùng mùi mồ hôi nồng đặc, quên mất đi sự lãnh tĩnh và ứng biến mà một chiếu tướng nên có. Trời đất bền, không vì mình sống, Lòng khinh khoát, biết nơi dừng bước,@ tôi đã trộm truyện do kaffesua edit}
“Vì sao?” Lê Sương rốt cục cũng tìm về chút lý trí sau cơn gió lạnh thấu xương, “Vì sao lại giúp tôi? Rốt cuộc, huynh là…?” Nàng đưa tay muốn gỡ mặt nạ trên mặt hắn ra, nhưng người nọ hơi ngả đầu ra sau, dễ dàng tránh được động tác vừa rồi của Lê Sương. Không ước mơ, lo nghĩ viễn vông. Hễ Đạo mất nặng tình với Đức,
Thấy hắn tránh né, Tần Lan đang ở sau lưng chợt lắc mình tiến lên muốn bắt lấy chàng trai lạ đeo mặt nạ đen kia, thế nhưng chưa tung được hai chiêu thì một trận gió lạnh thổi qua, chưởng lực Tần Lan vừa vung tới, bóng hắn nhanh chóng biến mất trong đêm tối như cơn gió thổi qua sa mạc Tắc Bắc. Nên giờ vinh hiển là giờ thoái lui. Thực mỹ mãn mà như khuyết điểm,
Vẫn giống như những lần trước, chàng ta bất ngờ đến sau đó lại ra đi không một lời từ biệt, chỉ lưu lại những dấu hỏi cùng vẻ thần bí không thể đoán ra. Lòng người quân tử ra vào thỏa thuê. Muôn nghìn khéo léo, dáng trông vụng về.@ k
Lê Sương ngơ ngác nhìn về phía ấy, tận đến khi Tần Lan xoay người lại gọi nàng, “Chiếu tướng.” Lê Sương mới chớp mắt, giật mình tỉnh lại, nàng khẽ ho một tiếng, quét mắt nhìn bốn phía.
Thấy các tướng sĩ doanh Trường Phong vẫn cầm chặt đao kiếm trên tay, ánh mắt nhìn nàng đầy kinh ngạc. Mọi công việc an bài khéo léo, Biết đường ôm ấp, biết bài dễ duôi.
Cũng phải, sao bọn họ không kinh ngạc cho được. Mới bày ra được những bề nghĩa nhân. Ít ham, ít nhục, thung dung một đời.
Một chàng trai mang mặt mạ, thân phận không rõ, võ công lại cao cường, thủ đoạn tàn nhẫn, chỉ trong chớp mắt đã một mình phóng tới quân doanh Tây Nhung xa như vậy lấy thủ cấp của tướng lĩnh Tây Nhung đem đến đây, làm cho quân Tây Nhung hoảng sợ lui binh. Bít bưng khéo léo, khỏi cần khóa then. Vô vi ích lợi muôn vàn ai hay.@
Một chàng trai thần bí như vậy lại cứu nàng trên chiến trường loạn lạc, ôm nàng, còn bảo nàng hãy gả cho hắn. Đổ chi đầy quá cỡ chứa chan? Bề ngoài rực rỡ uy nghi,
Đừng nói là các binh sĩ có mặt ở đây, mà ngay cả Lê Sương cũng thấy vô cùng hiếu kỳ.Lo thì lo nhưng chẳng bàng hoàng. Thực mỹ mãn mà như khuyết điểm,
Rốt cuộc chuyện này là sao? Tại sao lại thế? Nàng hấp dẫn một người như vậy từ khi nào? Có phải đầu óc của nàng bị trục trặc chỗ nào rồi không? Tại sao tình cảnh nàng đang gặp phải lại giống y như một câu chuyện tiểu thuyết người ta viết như vậy? Phải chăng nàng đã quên mất một đoạn quá khứ của mình rồi? Nay ta sống khác nhân gian, Làm chưa thấy ứng, nhỏ to bất bình.
“Chiếu tướng.” Tần Lan lên tiếng gọi cũng lại lần nữa kéo Lê Sương về hiện thực, hắn nói, “Nên vào thành thôi.” Mới hay: Không có chuyển vần, Người nhân dạ ít đèo bòng,
“Hả, ừ… hành quân vào thành.” Lê Sương hạ lệnh vào thành.
Không ai có thể ngờ được rằng, trận chiến đầu tiên với quân Tây Nhung lại kết thúc hoang đường như vậy… Mà lúc này, tất cả mọi người vẫn không biết, chuyện hoang đường hơn nữa… còn ở phía sau…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro