Cuộc Đời Của Em Gái Bia Đỡ Đạn
Em gái không làm kế thất (12)
Khuynh Bích Du Nhiên
2024-07-19 05:44:04
*Lưu ý: Đọc được ở đâu rồi thì giữ trong lòng nha, không nhận góp ý xưng hô, cmt tui lóc à.
- --
Cầu Quý bưng chiếc hộp trong tay, chỉ cảm thấy nặng nề. Vào nửa năm trước muốn mua đồ bổ máu trăm năm ở trong Kinh Thành không hề khó, nhưng trong nửa năm này gần như đã bị hắn ta mua sạch sành sanh, còn muốn mua ở trong Kinh Thành này căn bản là có tiền cũng không thể mua được. Thiếu nữ trước mặt không biết đã âm thầm tiêu tốn bao nhiêu tâm tư mới lấy được cây thuốc này.
Thiếu nữ xuất thân không tốt, có người bỏ ra chút lòng tốt là tràn đầy cảm kích muốn báo đáp, lúc này trong ánh mắt đều là ý cười thỏa mãn.
Xuất thân... Ai có thể kiểm soát được xuất thân của mình chứ?
Con gái ngoại thất sẽ khiến người ta khinh thường, nhưng nàng ta có lỗi gì đâu?
Trong lòng Cầu Quý nổi lên chút thương tiếc, giọng nói vốn đã ấm áp càng thêm mềm mại: “Ta sẽ sai người đưa cô về. Sau này nếu như gặp phải việc gì khó thì nhớ đến tìm ta.”
Lâm Dục cười ngượng ngùng: “Không cần đâu, ta tự về được. Hy vọng thuốc này có thể có tác dụng với phu nhân Thế tử, khiến nàng ấy sớm ngày khỏi hẳn.”
Nói xong thì lùi vào trong xe, người đánh xe quay đầu ngựa rời đi.
Mình đang gặp khó khăn mà còn thật lòng mong ước cho người khác, Cầu Quý cảm thấy cô gái này thiện lương, càng khiến người ta thương tiếc. Dặn dò tùy tùng đi theo.
Đợi đến khi chiếc xe ngựa hồng nhạt không còn ở đây nữa, hắn dặn dò người đánh xe: “Nhanh chóng hồi phủ!”
Sau khi về đến phủ thì lập tức đến thư phòng, mở hộc tối lấy ra chiếc hộp trữ bạc.
Thân làm Thế tử Bắc Hầu, Cầu Quý từ nhỏ đã không cần phát sầu vì tiền bạc, mãi đến khi gặp gỡ Lý Thu Nguyệt, hắn ta mới biết không có bạc thì nửa bước khó đi, lúc đó mới bắt đầu đặt mua sản nghiệp.
Trong nhà cho hắn ta quản lý mấy cửa hàng, nhưng mấy năm gần đây hắn ta cũng không tích góp được bao nhiêu bạc. Trước khi thành thân, hắn ta tặng quà cho Lý Thu Nguyệt. Sau khi thành thân thì cũng phải tặng quà cho nàng ta, sau này còn phải thêm cả quà cho con. Bản thân Cầu Quý có xuất thân tốt, tặng quà chỉ chú ý đến độ phù hợp, không để ý giá tiền. Cho nên, thành thân đã hơn mười năm, thật ra hắn ta cũng không để dành được bao nhiêu bạc.
Thực tế trong nửa năm qua, mời đại phu, mua thuốc, sau đó chọn mua đồ bổ máu quý giá, tiêu bạc như nước chảy. Trong cái hộp này tổng cộng cũng chỉ có ngân phiếu hơn mười ngàn lượng.
Còn thiếu rất nhiều mới đủ hai trăm ngàn mua thuốc.
Bắt đầu từ mười mấy tuổi, trong mắt trong lòng của Cầu Quý đều là Lý Thu Nguyệt, không thèm để ý đến những thứ khác. Cho nên, lúc này hắn muốn đi cầm đồ đổi tiền cũng không có đồ gì thích hợp. Hơn nữa, đường đường là Thế tử, nếu như cầm mấy thứ như thư họa đi cầm, người ngoài biết được thì không biết sẽ suy đoán thế nào nữa,không tốt cho thanh danh của Hầu phủ.
*
“Hôm nay cô Lâm đã chờ bên ngoài phủ Nam Hầu, nói là cảm ơn ngày đó Thế tử ra tay giúp đỡ, mua một cây thuốc bổ máu trăm năm cố ý tặng. Thế tử không nói chuyện nhiều với nàng ta, sau khi mở miệng từ chối, cô Lâm đã thuyết phục ngài ấy nhận lấy. Sau đó lại cho người hộ tống cô Lâm về.”
Trong viện Thế tử, nha hoàn nhỏ giọng bẩm báo.
Lý Thu Nguyệt dựa vào giường, khuôn mặt tiều tụy, khi nghe đến “Thuyết phục Thế tử nhận lấy” thì hơi nhíu mày: “Thuốc kia được mang về rồi à?”
“Hưng Triều nói mang về rồi, thì thuốc quý giá quá nên Thế tử còn nói cô Lâm sau này có việc gì thì đến tìm ngài ấy...”
Giọng nói của nha hoàn càng ngày càng nhỏ, vì vẻ mặt của chủ tử thật sự quá khó coi.
“Thỉnh an Thế tử.”
Bên ngoài truyền đến tiếng nha hoàn thỉnh an, Lý Thu Nguyệt xua tay, nha hoàn khom người bẩm báo lập tức đứng thẳng người lui sang một bên.
Cầu Quý vào cửa, nhìn thấy sắc mặt Lý Thu Nguyệt không tốt thì lo lắng hỏi: “Uống thuốc kia thế nào rồi?”
Lý Thu Nguyệt cười yếu ớt: “Đỡ hơn một chút, không còn choáng váng nữa.”
“Vậy thì tốt.” Cầu Quý nâng chung trà lên uống một ngụm, nhận ra trong miệng đầy vị đắng chát, không nhịn được hỏi: “Mình ăn trưa chưa?”
“Ăn rồi.” Lý Thu Nguyệt thở dài một tiếng: “Thuốc đó uống vào ảnh hưởng đến khẩu vị, miệng đầy vị đắng chát, em chỉ ăn ít cháo thôi. Đúng rồi, mình ăn chưa?”
“Tùy tiện ăn chút ít ở phủ Nam Hầu rồi.” Trong lòng hắn ta có chuyện, thử thăm dò hỏi: “Chỗ mình có bao nhiêu bạc?”
Lý Thu Nguyệt ngẩng đầu nhìn: “Làm gì?”
Hỏi xin bạc hồi môn của thê tử, việc này dễ nói nhưng khó nghe, Cầu Quý hơi mất tự nhiên: “Thuốc kia trồng ra không dễ, bên phía An Tây Hầu muốn thu chút bạc, bạc chỗ ta đã xài gần hết rồi, mình...”
Lý Thu Nguyệt nhanh chóng hiểu ra, dặn dò nói: “ m Kiều, lấy hộp của ta đến đây.” Đợi nha hoàn đi vào phòng trong, nàng ta khẽ cười nói: “Em bị bệnh đến hồ đồ rồi, không nghĩ đến việc này.”
Cầu Quý càng thêm mất tự nhiên: “Không trách mình, là do ta gần đây eo hẹp.”
Nha hoàn đi ra, Lý Thu Nguyệt nhận lấy chiếc hộp được đưa tới, mở ra đẩy đến trước mặt Cầu Quý: “Trong này là năm mươi ngàn lượng, nếu như không đủ thì đại khái phải lấy bạc mà em tích góp cho Bân Nhi Nhu Nhi ra rồi. Chỉ là cơ thể em suy yếu, nói chung không nhìn thấy bọn nó lớn lên được, những thứ để lại này em không muốn động vào...”
Cầu Quý không nghe được nhất là nàng ta nói sẽ rời khỏi cha con bọn họ, lập tức nói: “Đủ rồi!“.
||||| Truyện đề cử: Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương) |||||
Hắn ta cầm lấy hộp: “Mình nghỉ ngơi một lúc đi. Ta đi lấy thuốc về, lấy một tháng trước đã, cho nên mình đừng ủ rũ, ta sẽ không để mình rời xa bọn ta đâu.”
Hắn ta ôm hộp đi ra ngoài.
Lý Thu Nguyệt nhìn rèm châu lắc lư, hít một hơi.
Ra khỏi viện Thế tử, Cầu Quý nhìn chiếc hộp trong tay, bước chân chuyển hướng đi đến viện chính.
Biết được con trai đến thỉnh an, phu nhân Bắc Hầu, Tề thị vô cùng vui: “Sao hôm nay lại đến vào giờ này?”
Cầu Quý hành lễ, sau khi đứng dậy thì mím môi: “Mẹ, mẹ có bạc không?”
Tề thị nhướn mày: “Mấy cửa hàng đó của con lợi nhuận hàng năm đều hơn chục ngàn lượng, sao con lại không có bạc tiêu?”
Nghe được lời này, Cầu Quý hơi khó xử, lại cảm thấy công phu hét giá của phủ An Tây Hầu thật quá đáng, việc này không chỉ không cho Cầu Quý hắn ta thể diện, mà căn bản không hề nể mặt phủ An Bắc Hầu, quan hệ của hai Hầu phủ như thế này, vẫn phải thông báo cho mẫu thân biết, vì vậy hắn ta nói: “Tìm được thuốc bổ thân cho Thu Nguyệt rồi ạ, bên phủ An Tây Hầu có nhiều lắm, nhưng mà một cây hai ngàn lượng, lại nói gần nói xa không muốn cho con, vẫn là vì nể mặt Thu Ngữ nên mới bằng lòng từ bỏ vật yêu thích. Mỗi ngày Thu Nguyệt phải dùng ít nhất ba cây, con lấy một trăm cây, không đủ bạc.”
Càng nghe, Tề thị càng nhíu chặt mày: “Tại sao không phải phủ An Tây Hầu thì không được? Thuốc này không tìm được ở chỗ khác sao? Hai ngàn lượng một cây, một ngày đã hết sáu ngàn lượng, sao hắn không đi cướp luôn đi?”
Bà ấy càng nói càng tức giận: “Chúng ta không thể để mặc cho hắn đe dọa được, chờ cha con về, mẹ sẽ bảo ông ấy đi tìm Cố Tu Cẩn thương lượng! Đồ quỷ gì mà đắt như vậy, hai ngàn lượng mua mạng cũng đủ, đến lượt chúng ta thì chỉ có thể uống được một bữa, không có ai lừa gạt như vậy đâu!”
Thuộc này quả thật rất đắc, cũng thật sự cần thương lượng, nhưng lỡ như chọc giận Cố Tu Cẩn, hắn không chịu cho thuốc nữa thì làm sao đây?
Nghĩ đến đây, Cầu Quý đè thấp giọng nói: “Mẹ, chúng ta lấy được thuốc trước đã, nếu như thương lượng được, bảo hắn trả bạc sau cũng được.”
Tề thị: “...” Bạc tới tay rồi lại bảo người ta nhả ra, có khả năng không?
Bà nhìn chằm chằm vào con trai, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Bệnh của Thu Nguyệt trị không khỏi, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Con...” Thấy con trai để mặc cho mình mắng, bà càng giận, nhưng cũng không muốn nói lời tổn thương tình cảm mẹ con, bà hòa hoãn lại, nói: “Cho con cũng được, nhưng con phải đón em họ con đến ở, khi có thời gian rảnh thì con đưa nó ra ngoài đi dạo.”
Cầu Quý.”
Ở thành Mông Châu, Tề gia là danh môn vọng tộc, năm đó Tề thị đã muốn để con trai cưới cháu gái nhà mẹ đẻ, thân càng thêm thân, chỉ là năm đó Cầu Quý quyết tâm muốn cưới Lý Thu Nguyệt nên việc này mới coi như thôi.
Lúc này bà nói là đón cháu gái, đương nhiên là muốn Cầu Quý và cháu gái mà mình nói đến bồi dưỡng tình cảm, sau này Lý Thu Nguyệt mất thì... Hai mẹ con đều là người thông minh, có mấy lời không cần phải nói ra quá rõ.
Cầu Quý hơi khó xử: “Mẹ, Thu Nguyệt đã bệnh thành như vậy rồi, nếu nhìn thấy trong nhà có em họ Tề gia thì không biết sẽ khó chịu đến mức nào? Nàng ấy đã bệnh thành như vậy rồi, cũng vì con trai mà chống đỡ, chúng ta không thể như vậy được.”
Tề thị cũng biết mình có chút không phúc hậu: “Mẹ cũng không nói là đón ngay bây giờ.” Bà hơi không vui: “Lần trước nó đón em gái đến ở, tâm tư rõ rành rành, Con đã cưới một cô gái phủ Nam Hầu, lại có Bân Nhi Nhu Nhi, chúng ta và phủ Nam Hầu chắc chắn sẽ trông chừng cho nhau, còn cần gì phải cưới cô hai nữa?”
Cầu Quý vội nói: “Mẹ, Thu Ngữ đã đính hôn rồi, đừng nói đến những việc này nữa.”
Không nhắc thì không nhắc, Tề thị chuyển sang nói: “Cho con bạc cũng được. Nhưng con phải đồng ý với mẹ, về ứng cử viên kế thất, con phải nghe lời mẹ!”
Bây giờ đã có Huyết Hầu, chỉ cần uống trong thời gian dài, Lý Thu Nguyệt sẽ không chết. Cho nên Cầu Quý đồng ý rất sảng khoái: “Được ạ!”
Tề thị hài lòng với câu trả lời của con trai, lại có chút uất ức, nếu không phải tính con trai bướng bỉnh thì cũng chỉ là ứng cử viên con dâu thôi, bà cần gì phải thương lượng chứ?”
“Mẹ tổng cộng cũng chỉ có một trăm năm mươi ngàn lượng làm vốn riêng thôi, đúng là nợ con mà! Nếu như không đủ thì con tự nghĩ cách đi.” Tề thị đứng dậy, tự mình đi vào phòng trong cầm hộp ra, lúc Cầu Quý đưa tay nhận lấy, bà lại thu tay về: “Đừng quên chuyện đã đồng ý với mẹ.”
“Sẽ không quên đâu ạ!” Cầu Quý nhận lấy, thật ra là cướp lấy, Tề thị có chút không nỡ.
Cầm bạc đến phủ An Tây Hầu, không thấy Cố Tu Cẩn đâu, chỉ có một quản gia kiểm tra ngân phiếu, lại chuyển một trăm chậu cây đến.
Cầu Quý vốn đang muốn trả giá, thấy thế thì cũng thu hồi tâm tư, sai người chuyển chậu về phủ, cuối cùng cũng yên tâm.
Gần đến năm mới, trên đường có phần náo nhiệt.
Ở tầng ba của lầu Phúc Nguyên, Tô Duẫn Yên dựa vào bên cửa sổ, nhìn sự rộn ràng bên dưới, cười hỏi: “Thật sự thu hai trăm ngàn lượng rồi à?”
“Đương nhiên.” Cố Tu Cẩn ngồi bên bàn, mặt mày lạnh lùng, trong giọng nói lại có chút ý cười: “Sau đó Hầu gia tìm ta, muốn rẻ hơn một chút. Nhưng thuốc đó thật sự trồng rất khó, trong phủ ta cũng không có nhiều, bọn họ muốn thêm thì phải lên ba ngàn một cây.”
Tô Duẫn Yên: “...” Sắp phát tài rồi!
Nàng tràn đầy phấn khởi: “Vụ làm ăn này ta giúp chàng kéo mối, trước đó cũng không hề tiết lộ tin trong phủ chàng còn hàng tồn, có phải chàng nên cho ta ít lợi ích không?”
Cố Tu Cẩn cười khẽ: “Của ta chính là của nàng mà!”
Tô Duẫn Yên: “...” Đây là đang lừa gạt hắn hay là lừa gạt nàng đây?
Nhưng nhìn ánh mắt của Cố Tu Cẩn thì không giống như trò đùa, mặt nàng hơi nóng lên. Thế là nàng tránh đi, ngẩng đầu nhìn con đường bên ngoài, trùng hợp nhìn thấy Cầu Quý cẩn thận che chở cho Lý Thu Nguyệt xuống xe.
Không ngờ đến Lý Thu Nguyệt đã dùng thuốc lại có thể đi ra ngoài rồi.
Cố Tu Cẩn cũng nhìn thấy, hơi bất ngờ: “Nàng ta uống thuốc kia mà còn có khẩu vị ăn uống sao?”
Tô Duẫn Yên kinh ngạc: “Thuốc đó ảnh hưởng đến khẩu vị sao?”
Nghe vậy, giọng điệu của Cố Tu Cẩn chứa ý tứ sâu xa: “Nàng nấu một chén thuốc uống đi là biết. Phu nhân Thế tử còn có thể đi ra ngoài được, là người hung ác đó nha!”
Hắn sờ cằm trầm ngâm: “Thế tử cũng thật cam chịu, nhìn giá tiền này mà vẫn có thể chấp nhận được. Có thể tăng giá thêm!”
Tô Duẫn Yên: “...” Chàng muốn dựa vào thuốc này để ăn cả đời sao?
Sẽ bị đánh đó biết không!
- --
Cầu Quý bưng chiếc hộp trong tay, chỉ cảm thấy nặng nề. Vào nửa năm trước muốn mua đồ bổ máu trăm năm ở trong Kinh Thành không hề khó, nhưng trong nửa năm này gần như đã bị hắn ta mua sạch sành sanh, còn muốn mua ở trong Kinh Thành này căn bản là có tiền cũng không thể mua được. Thiếu nữ trước mặt không biết đã âm thầm tiêu tốn bao nhiêu tâm tư mới lấy được cây thuốc này.
Thiếu nữ xuất thân không tốt, có người bỏ ra chút lòng tốt là tràn đầy cảm kích muốn báo đáp, lúc này trong ánh mắt đều là ý cười thỏa mãn.
Xuất thân... Ai có thể kiểm soát được xuất thân của mình chứ?
Con gái ngoại thất sẽ khiến người ta khinh thường, nhưng nàng ta có lỗi gì đâu?
Trong lòng Cầu Quý nổi lên chút thương tiếc, giọng nói vốn đã ấm áp càng thêm mềm mại: “Ta sẽ sai người đưa cô về. Sau này nếu như gặp phải việc gì khó thì nhớ đến tìm ta.”
Lâm Dục cười ngượng ngùng: “Không cần đâu, ta tự về được. Hy vọng thuốc này có thể có tác dụng với phu nhân Thế tử, khiến nàng ấy sớm ngày khỏi hẳn.”
Nói xong thì lùi vào trong xe, người đánh xe quay đầu ngựa rời đi.
Mình đang gặp khó khăn mà còn thật lòng mong ước cho người khác, Cầu Quý cảm thấy cô gái này thiện lương, càng khiến người ta thương tiếc. Dặn dò tùy tùng đi theo.
Đợi đến khi chiếc xe ngựa hồng nhạt không còn ở đây nữa, hắn dặn dò người đánh xe: “Nhanh chóng hồi phủ!”
Sau khi về đến phủ thì lập tức đến thư phòng, mở hộc tối lấy ra chiếc hộp trữ bạc.
Thân làm Thế tử Bắc Hầu, Cầu Quý từ nhỏ đã không cần phát sầu vì tiền bạc, mãi đến khi gặp gỡ Lý Thu Nguyệt, hắn ta mới biết không có bạc thì nửa bước khó đi, lúc đó mới bắt đầu đặt mua sản nghiệp.
Trong nhà cho hắn ta quản lý mấy cửa hàng, nhưng mấy năm gần đây hắn ta cũng không tích góp được bao nhiêu bạc. Trước khi thành thân, hắn ta tặng quà cho Lý Thu Nguyệt. Sau khi thành thân thì cũng phải tặng quà cho nàng ta, sau này còn phải thêm cả quà cho con. Bản thân Cầu Quý có xuất thân tốt, tặng quà chỉ chú ý đến độ phù hợp, không để ý giá tiền. Cho nên, thành thân đã hơn mười năm, thật ra hắn ta cũng không để dành được bao nhiêu bạc.
Thực tế trong nửa năm qua, mời đại phu, mua thuốc, sau đó chọn mua đồ bổ máu quý giá, tiêu bạc như nước chảy. Trong cái hộp này tổng cộng cũng chỉ có ngân phiếu hơn mười ngàn lượng.
Còn thiếu rất nhiều mới đủ hai trăm ngàn mua thuốc.
Bắt đầu từ mười mấy tuổi, trong mắt trong lòng của Cầu Quý đều là Lý Thu Nguyệt, không thèm để ý đến những thứ khác. Cho nên, lúc này hắn muốn đi cầm đồ đổi tiền cũng không có đồ gì thích hợp. Hơn nữa, đường đường là Thế tử, nếu như cầm mấy thứ như thư họa đi cầm, người ngoài biết được thì không biết sẽ suy đoán thế nào nữa,không tốt cho thanh danh của Hầu phủ.
*
“Hôm nay cô Lâm đã chờ bên ngoài phủ Nam Hầu, nói là cảm ơn ngày đó Thế tử ra tay giúp đỡ, mua một cây thuốc bổ máu trăm năm cố ý tặng. Thế tử không nói chuyện nhiều với nàng ta, sau khi mở miệng từ chối, cô Lâm đã thuyết phục ngài ấy nhận lấy. Sau đó lại cho người hộ tống cô Lâm về.”
Trong viện Thế tử, nha hoàn nhỏ giọng bẩm báo.
Lý Thu Nguyệt dựa vào giường, khuôn mặt tiều tụy, khi nghe đến “Thuyết phục Thế tử nhận lấy” thì hơi nhíu mày: “Thuốc kia được mang về rồi à?”
“Hưng Triều nói mang về rồi, thì thuốc quý giá quá nên Thế tử còn nói cô Lâm sau này có việc gì thì đến tìm ngài ấy...”
Giọng nói của nha hoàn càng ngày càng nhỏ, vì vẻ mặt của chủ tử thật sự quá khó coi.
“Thỉnh an Thế tử.”
Bên ngoài truyền đến tiếng nha hoàn thỉnh an, Lý Thu Nguyệt xua tay, nha hoàn khom người bẩm báo lập tức đứng thẳng người lui sang một bên.
Cầu Quý vào cửa, nhìn thấy sắc mặt Lý Thu Nguyệt không tốt thì lo lắng hỏi: “Uống thuốc kia thế nào rồi?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Thu Nguyệt cười yếu ớt: “Đỡ hơn một chút, không còn choáng váng nữa.”
“Vậy thì tốt.” Cầu Quý nâng chung trà lên uống một ngụm, nhận ra trong miệng đầy vị đắng chát, không nhịn được hỏi: “Mình ăn trưa chưa?”
“Ăn rồi.” Lý Thu Nguyệt thở dài một tiếng: “Thuốc đó uống vào ảnh hưởng đến khẩu vị, miệng đầy vị đắng chát, em chỉ ăn ít cháo thôi. Đúng rồi, mình ăn chưa?”
“Tùy tiện ăn chút ít ở phủ Nam Hầu rồi.” Trong lòng hắn ta có chuyện, thử thăm dò hỏi: “Chỗ mình có bao nhiêu bạc?”
Lý Thu Nguyệt ngẩng đầu nhìn: “Làm gì?”
Hỏi xin bạc hồi môn của thê tử, việc này dễ nói nhưng khó nghe, Cầu Quý hơi mất tự nhiên: “Thuốc kia trồng ra không dễ, bên phía An Tây Hầu muốn thu chút bạc, bạc chỗ ta đã xài gần hết rồi, mình...”
Lý Thu Nguyệt nhanh chóng hiểu ra, dặn dò nói: “ m Kiều, lấy hộp của ta đến đây.” Đợi nha hoàn đi vào phòng trong, nàng ta khẽ cười nói: “Em bị bệnh đến hồ đồ rồi, không nghĩ đến việc này.”
Cầu Quý càng thêm mất tự nhiên: “Không trách mình, là do ta gần đây eo hẹp.”
Nha hoàn đi ra, Lý Thu Nguyệt nhận lấy chiếc hộp được đưa tới, mở ra đẩy đến trước mặt Cầu Quý: “Trong này là năm mươi ngàn lượng, nếu như không đủ thì đại khái phải lấy bạc mà em tích góp cho Bân Nhi Nhu Nhi ra rồi. Chỉ là cơ thể em suy yếu, nói chung không nhìn thấy bọn nó lớn lên được, những thứ để lại này em không muốn động vào...”
Cầu Quý không nghe được nhất là nàng ta nói sẽ rời khỏi cha con bọn họ, lập tức nói: “Đủ rồi!“.
||||| Truyện đề cử: Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương) |||||
Hắn ta cầm lấy hộp: “Mình nghỉ ngơi một lúc đi. Ta đi lấy thuốc về, lấy một tháng trước đã, cho nên mình đừng ủ rũ, ta sẽ không để mình rời xa bọn ta đâu.”
Hắn ta ôm hộp đi ra ngoài.
Lý Thu Nguyệt nhìn rèm châu lắc lư, hít một hơi.
Ra khỏi viện Thế tử, Cầu Quý nhìn chiếc hộp trong tay, bước chân chuyển hướng đi đến viện chính.
Biết được con trai đến thỉnh an, phu nhân Bắc Hầu, Tề thị vô cùng vui: “Sao hôm nay lại đến vào giờ này?”
Cầu Quý hành lễ, sau khi đứng dậy thì mím môi: “Mẹ, mẹ có bạc không?”
Tề thị nhướn mày: “Mấy cửa hàng đó của con lợi nhuận hàng năm đều hơn chục ngàn lượng, sao con lại không có bạc tiêu?”
Nghe được lời này, Cầu Quý hơi khó xử, lại cảm thấy công phu hét giá của phủ An Tây Hầu thật quá đáng, việc này không chỉ không cho Cầu Quý hắn ta thể diện, mà căn bản không hề nể mặt phủ An Bắc Hầu, quan hệ của hai Hầu phủ như thế này, vẫn phải thông báo cho mẫu thân biết, vì vậy hắn ta nói: “Tìm được thuốc bổ thân cho Thu Nguyệt rồi ạ, bên phủ An Tây Hầu có nhiều lắm, nhưng mà một cây hai ngàn lượng, lại nói gần nói xa không muốn cho con, vẫn là vì nể mặt Thu Ngữ nên mới bằng lòng từ bỏ vật yêu thích. Mỗi ngày Thu Nguyệt phải dùng ít nhất ba cây, con lấy một trăm cây, không đủ bạc.”
Càng nghe, Tề thị càng nhíu chặt mày: “Tại sao không phải phủ An Tây Hầu thì không được? Thuốc này không tìm được ở chỗ khác sao? Hai ngàn lượng một cây, một ngày đã hết sáu ngàn lượng, sao hắn không đi cướp luôn đi?”
Bà ấy càng nói càng tức giận: “Chúng ta không thể để mặc cho hắn đe dọa được, chờ cha con về, mẹ sẽ bảo ông ấy đi tìm Cố Tu Cẩn thương lượng! Đồ quỷ gì mà đắt như vậy, hai ngàn lượng mua mạng cũng đủ, đến lượt chúng ta thì chỉ có thể uống được một bữa, không có ai lừa gạt như vậy đâu!”
Thuộc này quả thật rất đắc, cũng thật sự cần thương lượng, nhưng lỡ như chọc giận Cố Tu Cẩn, hắn không chịu cho thuốc nữa thì làm sao đây?
Nghĩ đến đây, Cầu Quý đè thấp giọng nói: “Mẹ, chúng ta lấy được thuốc trước đã, nếu như thương lượng được, bảo hắn trả bạc sau cũng được.”
Tề thị: “...” Bạc tới tay rồi lại bảo người ta nhả ra, có khả năng không?
Bà nhìn chằm chằm vào con trai, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Bệnh của Thu Nguyệt trị không khỏi, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Con...” Thấy con trai để mặc cho mình mắng, bà càng giận, nhưng cũng không muốn nói lời tổn thương tình cảm mẹ con, bà hòa hoãn lại, nói: “Cho con cũng được, nhưng con phải đón em họ con đến ở, khi có thời gian rảnh thì con đưa nó ra ngoài đi dạo.”
Cầu Quý.”
Ở thành Mông Châu, Tề gia là danh môn vọng tộc, năm đó Tề thị đã muốn để con trai cưới cháu gái nhà mẹ đẻ, thân càng thêm thân, chỉ là năm đó Cầu Quý quyết tâm muốn cưới Lý Thu Nguyệt nên việc này mới coi như thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này bà nói là đón cháu gái, đương nhiên là muốn Cầu Quý và cháu gái mà mình nói đến bồi dưỡng tình cảm, sau này Lý Thu Nguyệt mất thì... Hai mẹ con đều là người thông minh, có mấy lời không cần phải nói ra quá rõ.
Cầu Quý hơi khó xử: “Mẹ, Thu Nguyệt đã bệnh thành như vậy rồi, nếu nhìn thấy trong nhà có em họ Tề gia thì không biết sẽ khó chịu đến mức nào? Nàng ấy đã bệnh thành như vậy rồi, cũng vì con trai mà chống đỡ, chúng ta không thể như vậy được.”
Tề thị cũng biết mình có chút không phúc hậu: “Mẹ cũng không nói là đón ngay bây giờ.” Bà hơi không vui: “Lần trước nó đón em gái đến ở, tâm tư rõ rành rành, Con đã cưới một cô gái phủ Nam Hầu, lại có Bân Nhi Nhu Nhi, chúng ta và phủ Nam Hầu chắc chắn sẽ trông chừng cho nhau, còn cần gì phải cưới cô hai nữa?”
Cầu Quý vội nói: “Mẹ, Thu Ngữ đã đính hôn rồi, đừng nói đến những việc này nữa.”
Không nhắc thì không nhắc, Tề thị chuyển sang nói: “Cho con bạc cũng được. Nhưng con phải đồng ý với mẹ, về ứng cử viên kế thất, con phải nghe lời mẹ!”
Bây giờ đã có Huyết Hầu, chỉ cần uống trong thời gian dài, Lý Thu Nguyệt sẽ không chết. Cho nên Cầu Quý đồng ý rất sảng khoái: “Được ạ!”
Tề thị hài lòng với câu trả lời của con trai, lại có chút uất ức, nếu không phải tính con trai bướng bỉnh thì cũng chỉ là ứng cử viên con dâu thôi, bà cần gì phải thương lượng chứ?”
“Mẹ tổng cộng cũng chỉ có một trăm năm mươi ngàn lượng làm vốn riêng thôi, đúng là nợ con mà! Nếu như không đủ thì con tự nghĩ cách đi.” Tề thị đứng dậy, tự mình đi vào phòng trong cầm hộp ra, lúc Cầu Quý đưa tay nhận lấy, bà lại thu tay về: “Đừng quên chuyện đã đồng ý với mẹ.”
“Sẽ không quên đâu ạ!” Cầu Quý nhận lấy, thật ra là cướp lấy, Tề thị có chút không nỡ.
Cầm bạc đến phủ An Tây Hầu, không thấy Cố Tu Cẩn đâu, chỉ có một quản gia kiểm tra ngân phiếu, lại chuyển một trăm chậu cây đến.
Cầu Quý vốn đang muốn trả giá, thấy thế thì cũng thu hồi tâm tư, sai người chuyển chậu về phủ, cuối cùng cũng yên tâm.
Gần đến năm mới, trên đường có phần náo nhiệt.
Ở tầng ba của lầu Phúc Nguyên, Tô Duẫn Yên dựa vào bên cửa sổ, nhìn sự rộn ràng bên dưới, cười hỏi: “Thật sự thu hai trăm ngàn lượng rồi à?”
“Đương nhiên.” Cố Tu Cẩn ngồi bên bàn, mặt mày lạnh lùng, trong giọng nói lại có chút ý cười: “Sau đó Hầu gia tìm ta, muốn rẻ hơn một chút. Nhưng thuốc đó thật sự trồng rất khó, trong phủ ta cũng không có nhiều, bọn họ muốn thêm thì phải lên ba ngàn một cây.”
Tô Duẫn Yên: “...” Sắp phát tài rồi!
Nàng tràn đầy phấn khởi: “Vụ làm ăn này ta giúp chàng kéo mối, trước đó cũng không hề tiết lộ tin trong phủ chàng còn hàng tồn, có phải chàng nên cho ta ít lợi ích không?”
Cố Tu Cẩn cười khẽ: “Của ta chính là của nàng mà!”
Tô Duẫn Yên: “...” Đây là đang lừa gạt hắn hay là lừa gạt nàng đây?
Nhưng nhìn ánh mắt của Cố Tu Cẩn thì không giống như trò đùa, mặt nàng hơi nóng lên. Thế là nàng tránh đi, ngẩng đầu nhìn con đường bên ngoài, trùng hợp nhìn thấy Cầu Quý cẩn thận che chở cho Lý Thu Nguyệt xuống xe.
Không ngờ đến Lý Thu Nguyệt đã dùng thuốc lại có thể đi ra ngoài rồi.
Cố Tu Cẩn cũng nhìn thấy, hơi bất ngờ: “Nàng ta uống thuốc kia mà còn có khẩu vị ăn uống sao?”
Tô Duẫn Yên kinh ngạc: “Thuốc đó ảnh hưởng đến khẩu vị sao?”
Nghe vậy, giọng điệu của Cố Tu Cẩn chứa ý tứ sâu xa: “Nàng nấu một chén thuốc uống đi là biết. Phu nhân Thế tử còn có thể đi ra ngoài được, là người hung ác đó nha!”
Hắn sờ cằm trầm ngâm: “Thế tử cũng thật cam chịu, nhìn giá tiền này mà vẫn có thể chấp nhận được. Có thể tăng giá thêm!”
Tô Duẫn Yên: “...” Chàng muốn dựa vào thuốc này để ăn cả đời sao?
Sẽ bị đánh đó biết không!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro