Anh Trai : Em T...
2024-10-13 10:48:25
Ánh nắng nhàn nhạt le lõi chiếu vào trong căn phòng ngủ lạnh lẽo, tĩnh mịch ấy. Sở Kiều Vy nằm thở đều trên chiếc giường êm ái. Mi mắt khẽ run lên, chầm chậm mở ra.
Đôi môi hồng khẽ mấp máy, cô ngồi dậy. Điều đầu tiên cô làm là vô thức sờ vào phía giường đối diện, chăn và gối không có dấu hiệu xê dịch, không có hơi ấm. Cô cũng không để tâm lắm mà bước xuống khỏi giường.
Chân trần khẽ xỏ vào dép lông, nhẹ nhàng mà tiến đế phòng tắm. Cô bước vào bên trong, nhìn khuôn mặt phờ phạc của mình trong gương. Còn gì là cô nữa, cô bắt đầu rửa mặt, đánh răng.
Sau đó diện lên mình bộ sơ mi công sở cùng với váy dài qua đầu gối, ôm chân. Đưa tay tùy tiện lựa một đôi bông tai ánh vàng được chạm khắc tinh xảo. Trang sức hôm nay vừa hay phù hợp với tâm trạng của cô.
Ngắm nghía bản thân trong gương một hồi lâu, cô lấy son đỏ nhẹ nhàng tô lên môi hồng. Vừa tô xong nhìn tổng thể đã ưng mắt, khóe môi khẽ câu lên nụ cười hài lòng. Cô mở cửa lớn, bước xuống phòng khách.
Đồ ăn đã được dọn sẵn, Thời Cảnh Lâm vẫn ngồi đó vừa đọc báo vừa uống cà phê. Từ sau hôm qua hình như anh ta có gì đó khác lạ. Cô ngồi vào bàn ăn, bắt đầu nhai từng miếng bánh mì nướng kiểu Pháp.
Khi này Thời Cảnh Lâm bỏ tờ báo sang một bên, anh cầm lấy điện thoại của mình đưa ra trước mặt cô. Chất giọng trầm đó lại cất lên :
" Sở Kiều Vy, tôi đã gửi file qua chỗ cô rồi. "
" Vâng, lát nữa tôi sẽ kiểm tra. "
Cô dọn dẹp phần ăn của mình đặt lại ngay ngắn trong bếp, cầm lấy túi sách rồi bước ra bên ngoài. Khi này cô ngoảnh đầu lại, nhẹ nhàng hỏi :
" Trong gara có nhiều xe lắm đúng không, cho tôi mượn một chiếc ".
" Cô có bằng lái xe chưa? "
" Tôi có rồi, anh không cần bận tâm. Có thể cho tôi mượn không? "- Cô nhìn anh với đôi mắt biết cười
" Được, vào trong mà lấy. "- Anh lảng tránh ánh mắt của cô
" Cảm ơn. "
Nói xong cô vội vàng đi xuống gara, nếu không phải tại hôm đó cô thấy anh đi xe khác thì chắc giờ cô cũng chẳng biết nhà mình có nhiều xe như vậy. Cô tiến đến ngó ngang xung quanh, nhìn những chiếc xe chỉ được anh ta đi đúng một lần.
Tùy tiện chọn lấy chiếc xe trắng tinh vẫn còn bám dính bụi nhẹ. Dường như đây là chiếc xe anh ta ít dùng nhất, cô vào bên trong bắt đầu khởi động.
" Tốt, xe vẫn còn chạy được! ".
Nói xong cô chầm chậm, điều khiển chiếc xe rời khỏi gara. Cô lái chiếc xe ra bên ngoài, còn không quên chỉnh trang lại gương chiếu hậu, ghế tài xế. Sau đó mở cửa sổ ô tô, không do dự mà lao vun vút ra bên ngoài.
Cô lái xe điêu luyện dễ dàng bẻ được mấy khúc cua, dường như rất thành thạo. Thời Cảnh Lâm cũng lái xe theo sau đó, anh trăm công ngàn việc đương nhiên là cũng không rảnh mà ngồi nhà hưởng thụ.
Vừa lui xe đặt lại vào chỗ để xe dành cho nhân viên. Cô thong thả bước xuống. Đi lên thang máy, tiến thẳng đến phòng làm việc. Cô bắt đầu chuyển dữ liệu vừa nhận được anh lên máy tính.
Bắt đầu làm việc của bản thân, khi này Trương Hàn Thi bước đến với khí thế ngút trời. Cô nhìn sơ qua dự án mà Sở Kiều Vy đang làm nhanh chóng nhận ra đây là hai dự án cực kì quan trọng.
" Sở Kiều Vy, là ai đã bảo cô làm cái này.? "- Cô trịnh trọng hỏi.
Nhìn thấy ánh mắt bàng hoàng xen lẫn ngờ vực của Trương Hàn Thi. Cũng phải vì cô chỉ là thực tập sinh mới vào đây làm một ngày mà đã nhận dự án lớn của công ty. Cô ấy đương nhiên là sợ năng lực của cô không đủ. Khi này cô nhẹ nhàng mà nói với trưởng phòng của mình :
" Không ai cả, em có được thứ này là từ Thời tổng. Chị có thể tin ở em không? ".
" Chị không biết nữa, có phải em lợi dụng việc chồng em làm giám đốc mà bảo anh ấy đưa ra dự án lớn này không? "
" Cũng không hẳn đâu chị. "
" Cái này rất quan trọng đấy chỉ cần em làm sai có thể khiến cả công ty chịu tổn thất nặng nề có nguy cơ phá sản nữa. Một thực tập sinh như em liệu--"
Chưa để Trương Hàn Thi kịp nói thêm, cô đã ra hiệu cho chị rồi chuyên nghiệp mà nở nụ cười :
" Chị, chị biết Thời Cảnh Lâm là một người tài giỏi mà. Chị nghĩ thử xem nếu như em thật sự không xứng với anh ấy có phải sẽ bị dè pha không? "
" Em thật sự có thể làm được sao, có cần chị hỗ trợ không? "
" Dạ không cần đâu, chị cứ làm việc của mình đi. "
Cả công ty ai nấy cũng nghi ngờ. Có người cho rằng Sở Kiều Vy sẽ không làm được còn chuẩn bị đầy đủ khăn gói để chờ tới lúc đó là dọn đi. Có người lại nghĩ Thời tổng chắc phải tin tưởng lắm mới giao dự án quan trọng như vậy.
Công ty loạn cào cào cả lên, nơm nớp lo sợ. Chỉ cần dự án này không thành công thì coi như cả công ty sẽ phá sản, thậm chí sẽ có người thất nghiệp. Lục Bình Xuyên tiến đến, lo lắng hỏi han cô :
" Em có thể làm được sao? "
" Vâng, anh cứ chờ tin vui từ em là được ".
Chẳng mấy chốc cô đã hoàn thành cả hai dự án, kiểm tra kĩ lưỡng một hồi mới từ từ thở. Mừng thay là nó không mắc lỗi nào nhưng để chắc ăn hơn cô đã đưa cho Thời Cảnh Lâm kiểm tra.
Anh lướt qua toàn bộ, đọc từng dòng mà không khỏi ngớ người. Vậy mà Sở Kiều Vy lại tài năng như vậy, tại sao Sở gia lại chưa từng nói điều này. Nếu như cô ấy là công cụ thì họ cũng nên sớm nhận ra chứ?
" Sở Kiều Vy, đây là em tự làm? "
" Vâng, ngài xem có sai sót chỗ nào không? ".
" Không có vấn đề gì, ngày mai tại phòng họp cô chỉ cần thuyết trình là được ".
Anh nhìn cô gái trước mặt thầm nghĩ liệu Sở gia nếu biết được Sở Kiều Vy có giá trị như vậy thì sẽ dùng mọi cách giữ cô ta lại không?
Khi này Sở Kiều Vy chợt nhớ ra, cô quay người lại. Cô đưa ra địa chỉ của trại mồ côi trước đây cha mẹ đã đưa cô vào đó, trịnh trọng nói :
" Thời Cảnh Lâm, nếu như thành công anh có thể giúp tôi điều tra về cha mẹ ruột của tôi không? "
Anh cầm lấy tờ giấy ghi địa chỉ, lạnh giọng nói :
" Được, tôi sẽ giúp cô. Còn nếu như dự án thấp bại thì cô sẽ phải gánh mọi trách nhiệm đấy. "
" Tôi đồng ý, hẹn gặp vào tối nay. "
Thời Cảnh Lâm không nói gì chỉ để cho Sở Kiều Vy ôm mộng mà rời khỏi phòng. Dù gì nếu như công ty này thật sự có phá sản cũng không làm anh chịu tổn thất quá nhiều. Để anh xem Sở Kiều Vy sẽ làm gì để thuyết phục các cổ đông.
Khi này điện thoại của Thời Cảnh Lâm đổ chuông, anh cần máy lên kiểm tra. Sững sờ trước tên của người gọi một lúc rồi mới nhấp máy. Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông.
" Cảnh Lâm, em trai nhỏ. Anh nhớ em quá, nghe nói dự án lần này của em là do Sở Kiều Vy làm đúng không? "- Thời Thẩm Khuyên hí hửng nói.
" Thời Thẩm Khuyên, lại là anh. Không phải mới gặp cách đây không lâu để ký hợp đồng chuyển nhượng đất đai sao? "- Anh cau mày
" Việc Sở Kiều Vy đảm nhận công việc anh cũng biết sao? "
" Sao lại không biết được, tai mắt anh ở khắp mọi nơi. À đúng rồi Thời Cẩm Quỳ cũng biết đấy! "
" Ông ta có nói gì không? "
" Cha không nói gì, nhưng khuôn mặt có vẻ đang có mưu đồ gì đó. Tốt nhất em nên cẩn thận "
" Em chưa bao giờ buông bỏ phòng bị " - Anh lạnh giọng
" Em trai, cuối tuần này anh em mình cùng--"
Chưa để Thời Thẩm Khuyên kịp nói thêm câu nào anh đã cúp máy, bên tai còn nghe vang vảng tiếng nói của hắn. Người ngoài nhìn vào cứ nghĩ anh em của họ cạnh tranh khốc liệt nhưng nào biết được rằng..
Thời Thẩm Khuyên là một tên cực kì cưng chiều em trai..
Đôi môi hồng khẽ mấp máy, cô ngồi dậy. Điều đầu tiên cô làm là vô thức sờ vào phía giường đối diện, chăn và gối không có dấu hiệu xê dịch, không có hơi ấm. Cô cũng không để tâm lắm mà bước xuống khỏi giường.
Chân trần khẽ xỏ vào dép lông, nhẹ nhàng mà tiến đế phòng tắm. Cô bước vào bên trong, nhìn khuôn mặt phờ phạc của mình trong gương. Còn gì là cô nữa, cô bắt đầu rửa mặt, đánh răng.
Sau đó diện lên mình bộ sơ mi công sở cùng với váy dài qua đầu gối, ôm chân. Đưa tay tùy tiện lựa một đôi bông tai ánh vàng được chạm khắc tinh xảo. Trang sức hôm nay vừa hay phù hợp với tâm trạng của cô.
Ngắm nghía bản thân trong gương một hồi lâu, cô lấy son đỏ nhẹ nhàng tô lên môi hồng. Vừa tô xong nhìn tổng thể đã ưng mắt, khóe môi khẽ câu lên nụ cười hài lòng. Cô mở cửa lớn, bước xuống phòng khách.
Đồ ăn đã được dọn sẵn, Thời Cảnh Lâm vẫn ngồi đó vừa đọc báo vừa uống cà phê. Từ sau hôm qua hình như anh ta có gì đó khác lạ. Cô ngồi vào bàn ăn, bắt đầu nhai từng miếng bánh mì nướng kiểu Pháp.
Khi này Thời Cảnh Lâm bỏ tờ báo sang một bên, anh cầm lấy điện thoại của mình đưa ra trước mặt cô. Chất giọng trầm đó lại cất lên :
" Sở Kiều Vy, tôi đã gửi file qua chỗ cô rồi. "
" Vâng, lát nữa tôi sẽ kiểm tra. "
Cô dọn dẹp phần ăn của mình đặt lại ngay ngắn trong bếp, cầm lấy túi sách rồi bước ra bên ngoài. Khi này cô ngoảnh đầu lại, nhẹ nhàng hỏi :
" Trong gara có nhiều xe lắm đúng không, cho tôi mượn một chiếc ".
" Cô có bằng lái xe chưa? "
" Tôi có rồi, anh không cần bận tâm. Có thể cho tôi mượn không? "- Cô nhìn anh với đôi mắt biết cười
" Được, vào trong mà lấy. "- Anh lảng tránh ánh mắt của cô
" Cảm ơn. "
Nói xong cô vội vàng đi xuống gara, nếu không phải tại hôm đó cô thấy anh đi xe khác thì chắc giờ cô cũng chẳng biết nhà mình có nhiều xe như vậy. Cô tiến đến ngó ngang xung quanh, nhìn những chiếc xe chỉ được anh ta đi đúng một lần.
Tùy tiện chọn lấy chiếc xe trắng tinh vẫn còn bám dính bụi nhẹ. Dường như đây là chiếc xe anh ta ít dùng nhất, cô vào bên trong bắt đầu khởi động.
" Tốt, xe vẫn còn chạy được! ".
Nói xong cô chầm chậm, điều khiển chiếc xe rời khỏi gara. Cô lái chiếc xe ra bên ngoài, còn không quên chỉnh trang lại gương chiếu hậu, ghế tài xế. Sau đó mở cửa sổ ô tô, không do dự mà lao vun vút ra bên ngoài.
Cô lái xe điêu luyện dễ dàng bẻ được mấy khúc cua, dường như rất thành thạo. Thời Cảnh Lâm cũng lái xe theo sau đó, anh trăm công ngàn việc đương nhiên là cũng không rảnh mà ngồi nhà hưởng thụ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa lui xe đặt lại vào chỗ để xe dành cho nhân viên. Cô thong thả bước xuống. Đi lên thang máy, tiến thẳng đến phòng làm việc. Cô bắt đầu chuyển dữ liệu vừa nhận được anh lên máy tính.
Bắt đầu làm việc của bản thân, khi này Trương Hàn Thi bước đến với khí thế ngút trời. Cô nhìn sơ qua dự án mà Sở Kiều Vy đang làm nhanh chóng nhận ra đây là hai dự án cực kì quan trọng.
" Sở Kiều Vy, là ai đã bảo cô làm cái này.? "- Cô trịnh trọng hỏi.
Nhìn thấy ánh mắt bàng hoàng xen lẫn ngờ vực của Trương Hàn Thi. Cũng phải vì cô chỉ là thực tập sinh mới vào đây làm một ngày mà đã nhận dự án lớn của công ty. Cô ấy đương nhiên là sợ năng lực của cô không đủ. Khi này cô nhẹ nhàng mà nói với trưởng phòng của mình :
" Không ai cả, em có được thứ này là từ Thời tổng. Chị có thể tin ở em không? ".
" Chị không biết nữa, có phải em lợi dụng việc chồng em làm giám đốc mà bảo anh ấy đưa ra dự án lớn này không? "
" Cũng không hẳn đâu chị. "
" Cái này rất quan trọng đấy chỉ cần em làm sai có thể khiến cả công ty chịu tổn thất nặng nề có nguy cơ phá sản nữa. Một thực tập sinh như em liệu--"
Chưa để Trương Hàn Thi kịp nói thêm, cô đã ra hiệu cho chị rồi chuyên nghiệp mà nở nụ cười :
" Chị, chị biết Thời Cảnh Lâm là một người tài giỏi mà. Chị nghĩ thử xem nếu như em thật sự không xứng với anh ấy có phải sẽ bị dè pha không? "
" Em thật sự có thể làm được sao, có cần chị hỗ trợ không? "
" Dạ không cần đâu, chị cứ làm việc của mình đi. "
Cả công ty ai nấy cũng nghi ngờ. Có người cho rằng Sở Kiều Vy sẽ không làm được còn chuẩn bị đầy đủ khăn gói để chờ tới lúc đó là dọn đi. Có người lại nghĩ Thời tổng chắc phải tin tưởng lắm mới giao dự án quan trọng như vậy.
Công ty loạn cào cào cả lên, nơm nớp lo sợ. Chỉ cần dự án này không thành công thì coi như cả công ty sẽ phá sản, thậm chí sẽ có người thất nghiệp. Lục Bình Xuyên tiến đến, lo lắng hỏi han cô :
" Em có thể làm được sao? "
" Vâng, anh cứ chờ tin vui từ em là được ".
Chẳng mấy chốc cô đã hoàn thành cả hai dự án, kiểm tra kĩ lưỡng một hồi mới từ từ thở. Mừng thay là nó không mắc lỗi nào nhưng để chắc ăn hơn cô đã đưa cho Thời Cảnh Lâm kiểm tra.
Anh lướt qua toàn bộ, đọc từng dòng mà không khỏi ngớ người. Vậy mà Sở Kiều Vy lại tài năng như vậy, tại sao Sở gia lại chưa từng nói điều này. Nếu như cô ấy là công cụ thì họ cũng nên sớm nhận ra chứ?
" Sở Kiều Vy, đây là em tự làm? "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Vâng, ngài xem có sai sót chỗ nào không? ".
" Không có vấn đề gì, ngày mai tại phòng họp cô chỉ cần thuyết trình là được ".
Anh nhìn cô gái trước mặt thầm nghĩ liệu Sở gia nếu biết được Sở Kiều Vy có giá trị như vậy thì sẽ dùng mọi cách giữ cô ta lại không?
Khi này Sở Kiều Vy chợt nhớ ra, cô quay người lại. Cô đưa ra địa chỉ của trại mồ côi trước đây cha mẹ đã đưa cô vào đó, trịnh trọng nói :
" Thời Cảnh Lâm, nếu như thành công anh có thể giúp tôi điều tra về cha mẹ ruột của tôi không? "
Anh cầm lấy tờ giấy ghi địa chỉ, lạnh giọng nói :
" Được, tôi sẽ giúp cô. Còn nếu như dự án thấp bại thì cô sẽ phải gánh mọi trách nhiệm đấy. "
" Tôi đồng ý, hẹn gặp vào tối nay. "
Thời Cảnh Lâm không nói gì chỉ để cho Sở Kiều Vy ôm mộng mà rời khỏi phòng. Dù gì nếu như công ty này thật sự có phá sản cũng không làm anh chịu tổn thất quá nhiều. Để anh xem Sở Kiều Vy sẽ làm gì để thuyết phục các cổ đông.
Khi này điện thoại của Thời Cảnh Lâm đổ chuông, anh cần máy lên kiểm tra. Sững sờ trước tên của người gọi một lúc rồi mới nhấp máy. Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông.
" Cảnh Lâm, em trai nhỏ. Anh nhớ em quá, nghe nói dự án lần này của em là do Sở Kiều Vy làm đúng không? "- Thời Thẩm Khuyên hí hửng nói.
" Thời Thẩm Khuyên, lại là anh. Không phải mới gặp cách đây không lâu để ký hợp đồng chuyển nhượng đất đai sao? "- Anh cau mày
" Việc Sở Kiều Vy đảm nhận công việc anh cũng biết sao? "
" Sao lại không biết được, tai mắt anh ở khắp mọi nơi. À đúng rồi Thời Cẩm Quỳ cũng biết đấy! "
" Ông ta có nói gì không? "
" Cha không nói gì, nhưng khuôn mặt có vẻ đang có mưu đồ gì đó. Tốt nhất em nên cẩn thận "
" Em chưa bao giờ buông bỏ phòng bị " - Anh lạnh giọng
" Em trai, cuối tuần này anh em mình cùng--"
Chưa để Thời Thẩm Khuyên kịp nói thêm câu nào anh đã cúp máy, bên tai còn nghe vang vảng tiếng nói của hắn. Người ngoài nhìn vào cứ nghĩ anh em của họ cạnh tranh khốc liệt nhưng nào biết được rằng..
Thời Thẩm Khuyên là một tên cực kì cưng chiều em trai..
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro