Bỏ Trốn Bất Thà...
2024-10-13 10:48:25
Sở Kiều Vy bước xuống từng bậc một, nhìn ngắm xung quanh dinh thự của Thời Gia . Khác xa một trời một vực với Sở Gia , nơi đây vậy mà lại lộng lẫy, khang trang và rộng rãi như vậy. Tranh đắt tiền treo ở khắp mọi nơi từ hàng lang trải dài ra cửa lớn. Những chiếc bình quý đủ mọi hình dạng được lựa chọn kĩ lưỡng và vệ sinh tốt đến độ có thể soi thấy gương mặt của mình trên đó. Đèn trùm, bộ bàn ghế, thảm cho đến cả những thứ nhỏ nhặt như rèm cửa đều rất sang trọng.
So với Thời Gia, Sở Gia còn thua kém gấp bội đúng là khi không mà bắt được vàng mà. Đi xuống phòng khách, cô ngó ngang xung quanh nhưng không có lấy một bóng người. Khi này cô ngửi thấy mùi thức ăn trong bếp, bước vào bên trong Sở Kiều Vy thấy đồ ăn trên bàn đã được chuẩn bị tương tất có một người hầu đang đặt những dĩa đồ ăn vừa nấu lên bàn :
" Này cô! Thời Cảnh Lâm đâu rồi? "
Người hầu ngẩng đầu lên thì thấy Sở Kiều Vy. Cô nhẹ nhàng khép tay cúi chào :
" Thưa cô chủ, cậu chủ đã ra ngoài từ sáng sớm rồi! Đây là đô ăn sáng tôi chuẩn bị theo lời căn dặn từ cậu chủ"
Sở Kiều Vy nhìn vào đồ ăn trên bàn cô ngán ngẩm những món như vậy rồi, ngày nào cũng ăn khiến cô phát chán. Nhìn bàn đồ ăn thịnh soạn trước mặt cô chẳng buồn động đến đũa. Cô xoay người bước ra cửa chính rồi nói :
" Tôi không ăn , cô có thể ăn chúng. Tôi muốn ra bên ngoài "
Vừa định mở cửa thì người hầu vội vàng ngăn tay cô lại , vẻ mặt hốt hoảng nói :
" Cậu chủ dặn không được để cho cô ra bên ngoài ! "
Sở Kiều Vy sững sờ nhưng rồi cô lại dứt khoát chuẩn bị mở cửa bước ra bên ngoài mặt kệ lời khuyên ngăn của người hầu :
" Xin cô! Cậu chủ dặn tôi không thể để cô ra bên ngoài dù chỉ là một bước chân, mong cô dừng lại nếu không tôi thật sự sẽ không sống được mất "
Vậy mà Thời Cảnh Lâm lại có ý định giam cầm cô ở trong nhà , Sở Kiều Vy nhăn mặt, nhìn vào ánh mắt cầu khẩn của người hầu cô chỉ đành nuốt cục tức khó chịu này vào trong người rồi bước thẳng lên phòng.
Từ sau khi đám cưới đến giờ cô còn chẳng gặp được anh ta huống hồ giờ chỉ còn cách ngồi chờ hắn trở về. Đến bữa tối Thời Cảnh Lâm vẫn không về, Sở Kiều Vy dặn người hầu về sau nấu thêm những món bình dân khác thay vì sơn hào hải vị . Ăn xong, cô tắm rửa sạch sẽ rồi lại lôi sách ra đọc.
Cô định đêm nay sẽ thức thâu đêm chờ Thời Cảnh Lâm trở về để hỏi rõ ngọn ngành lý do nhốt cô, cấm túc cô ra bên ngoài. Vài giờ đồng hồ trôi qua, cơn buồn ngủ ập đến đã là lúc hai giờ sáng. Sở Kiều Vy vẫn là chờ không nổi, cô cất sách rồi leo lên giường ngủ với ý định sáng mai sẽ dậy thật sớm đến bắt được anh ta.
Năm giờ sáng cuối cùng Thời Cảnh Lâm đã trở về. Hôm nay anh ta đã đi gặp Sở Kiều Thanh :
" Sở Kiều Thanh! Chẳng phải lúc đó em đã nói sẽ làm vợ tôi mà! "
Sở Kiều Thanh ngắm nghía bộ móng tay mới làm rồi nói vài câu đuổi khéo :
" Tôi không nhớ đã từng nói như vậy, tôi bận rồi anh về dùng cho! "
Thời Cảnh Lâm nắm chặt lấy tay của Sở Kiều Thanh kéo mạnh cô về phía mình. Cô ta hét lên đầy đau đớn, liên tục trê trách :
" Buông ra ! Buông tôi ra! Bỏ cái bàn tay gớm ghiếc đó ra mau! "
Thời Cảnh Lâm anh không can tâm khi người ngày xưa thề thốt, hứa non hẹn biển với anh bây giờ lại nuốt lời mà buông ra những lời cay đắng. Anh giằng mạnh khiến cho tay của Sở Kiều Thanh đỏ lên.
Đến khi thấy cô sắp khóc anh mới buông lỏng tay cô ra. Chớp thời cơ Sở Kiều Thanh vùng mạnh tay ra khỏi anh rồi nắm lấy cổ tay bị nắm đến đỏ của mình mà giận dữ nói :
" Tôi hứa với anh lúc nào? Anh đừng có mà mơ mộng hão huyền nữa, anh chỉ là đứa con bị ghét bỏ sao đòi sánh được với tôi! "
Nói xong Sở Kiều Thanh liền trưng ra bộ mặt kinh bỉ rồi quay lưng bỏ mặt Thời Cảnh Lâm đang giương đôi mắt nặng tình nhìn bóng lưng cô ngày một xa khuất khỏi tầm mắt anh.
Trở về đến hiện tại anh nhìn người vợ đang nằm trên giường ngủ say không phải Sở Kiều Thanh . Anh nhìn cô một lúc lâu rồi lại thôi, vì dù anh có nhìn, có tưởng tượng ra cỡ nào thì người con gái anh yêu ấy vẫn không xuất hiện.
...----------------...
Đã một tuần trôi qua, Sở Kiều Vy vẫn không gặp được Thời Cảnh Lâm. Tất cả người hầu trong nhà đều không biết số của anh, cô cũng thức đêm liền đến sáu giờ sáng mới ngủ nhưng không thấy hắn đâu cả. Ngồi trên ghế sô pha, Sở Kiều Vy mang bộ mặt chán chường mà nhai từng miếng bánh ngọt.
Nhìn những người hầu tấp nập, bận rộn với công việc của mình. Cô nhìn đăm chiêu rồi nhớ lại mình đã trúng tuyển vào được một công ty lớn nhưng chưa kịp làm việc đã bị ép gả đi cưới giờ còn bị nhốt không được ra ngoài. Bí bách, khó chịu trong lòng ngày một nhiều khiến cô mỗi ngày đều cảm thấy mệt mỏi, đôi mắt nặng trĩu cứ nhắm nghiềm nhiều lúc nhưng vẫn không ngủ được.
Đạt đến giới hạn, cô tức giận định xông thẳng ra cửa chính chạy một mạch ra bên ngoài luôn nhưng lại bị các người hầu giữ chặt lấy . Hết cách cô chỉ có thể tự mình làm một sợi dây bằng những chiếc váy trong tủ, buộc chặt chúng lại cô quyết định hôm nay phải thoát ra khỏi cái nhà tù này.
Phòng cô nằm ở tầng hai quần áo của cô gộp lại vừa hay lại đủ. Sở Kiều Vy từ từ leo xuống, cô vừa leo vừa mang tâm trạng lo lắng trong người. Vì chỉ cần sơ suất buông tay hoặc sợi dây không đủ chắc cô có thể nằm viện đến cả tháng trời, càng đi xuống cô càng bị vài cành cây cứa vào vì ngay cửa sổ phòng cô có rất nhiều cây.
Leo xuống đến nơi cũng là lúc trên người cô có vài vết xước nhỏ, bộ váy cũng bị rách, lỗ chỗ khắp tà váy. Đáng ra cô nên mặc một bộ độ che toàn thân nhưng khổ nỗi tủ cô toàn váy vóc là nhiều.
Cơn rát từ những vết thương mới hình thành kia khiến cô nhăn mặt. Cô lẩn vào góc khuất của camera mà chạy một mạch ra đến bên ngoài. Cuối cùng cô cũng được hít thở bầu không khí trong lành, thoáng đãng dễ chịu. Cô vào một tiệm gần đó mua tạm một đôi dép rồi đi tạc vào những quán ăn bên đường. Đã lâu lắm rồi cô không được ăn chúng.
Cô ăn hết món này đến món khác tiền của cô vừa hay đã hết. Cô nhìn đồng hồ cũng đã đến giờ cơm tối nếu bây giờ không về kịp cô chắc chắn sẽ bị phát hiện là trốn ra bên ngoài. Vừa định leo lên trở lại cô lại có cảm giác sợi dây hơi nhẹ, giật mạnh một cái toàn bộ sợi dây đều rơi phịch xuống đất. Cô há hốc mồm nhìn xuống bên dưới rồi lại nhìn lên bây giờ cô đã không thể leo lên được nữa.
Cô đi một vòng xung quanh biệt thự tìm kiếm đường để vào thì hoàn toàn không có. Các cửa kính đều bị khóa chặt nên cô không thể chui vào được. Lê lết tấm thân mệt mỏi quay lại chỗ cửa sổ phòng mình thì cô bắt gặp Thời Cảnh Lâm đang cầm sợi dây được làm từ quần áo của cô mà nhìn.
Vậy mà có thể tình cờ bắt gặp được anh ta ở đây, mấy đêm liền cô thức để chờ nhưng vẫn không thấy hắn ở đâu. Cô tức giận quát lớn :
" Bỏ chúng xuống! Cấm anh động vào đồ của tôi! "
Thời Cảnh Lâm nhìn sang phía của Sở Kiều Vy khuôn mặt vẫn lạnh như băng, anh nhìn vào những vết sướt rồi lại chú ý đến phần áo bị rách te tua . Anh nhíu mày hỏi :
" Cô trốn ra bên ngoài đấy hả? "
Sở Kiều Vy hung hăng đi đến giật lại sợi dây. Khuôn mặt khó chịu nhìn vào anh. Cô không lảng tránh mà phủ nhận luôn câu hỏi của Thời Cảnh Lâm :
" Phải, tôi trốn ra bên ngoài đấy! Anh có quyền cấm tôi à? "
Thời Cảnh Lâm anh ta định nói gì đó nhưng rồi nhìn thấy vết thương trên người của Sở Kiều Vy anh lại thôi, kéo mạnh tay cô . Cô bị anh kéo liền tức giận, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi bàn tay ấy. Không ngừng cào cấu lên tay anh :
" Anh định làm cái gì ! Bỏ ra, tôi không muốn theo anh! Anh định nhốt tôi lại đấy à! Buông ra mau! "
Thời Cảnh Lâm mặc kệ cô đang chửi , cổ tay cô đỏ lên vì đau mà kéo thẳng vào trong nhà. Đến cửa anh ném mạnh cô xuống đất :
" Đưa cô ta đi băng bó lại vết thương rồi thay cho cô ta bộ váy mới! Đừng để tôi thấy cô ta xuất hiện trước mặt tôi với bộ dạng lôi thôi này! "
Các người hầu nhanh chóng kéo Sở Kiều Vy đi. Cô vẫn phản kháng, không ngừng dùng ánh mắt chứa đầy lửa hận nhìn vào anh mà buông lời :
" Thời Cảnh Lâm! Anh đứng lại cho tôi, hôm nay tôi phải hỏi rõ ràng với anh! "
Thời Cảnh Lâm không nói gì nhìn Sở Kiều Vy bị kéo đi, đến khi không còn thấy được bóng dáng của cô, anh mới đưa đôi bàn tay vừa nắm . Nhìn vào cảm giác trống rỗng, anh nhớ lại câu nói của Sở Kiều Thanh :
" Buông ra ! Buông tôi ra! Bỏ cái bàn tay gớm ghiếc đó ra mau! "
Anh nắm chặt lấy bàn tay của mình, đôi mắt chứa đầy cả biển si tình với người con gái khinh ghét anh ra mặt ấy.
So với Thời Gia, Sở Gia còn thua kém gấp bội đúng là khi không mà bắt được vàng mà. Đi xuống phòng khách, cô ngó ngang xung quanh nhưng không có lấy một bóng người. Khi này cô ngửi thấy mùi thức ăn trong bếp, bước vào bên trong Sở Kiều Vy thấy đồ ăn trên bàn đã được chuẩn bị tương tất có một người hầu đang đặt những dĩa đồ ăn vừa nấu lên bàn :
" Này cô! Thời Cảnh Lâm đâu rồi? "
Người hầu ngẩng đầu lên thì thấy Sở Kiều Vy. Cô nhẹ nhàng khép tay cúi chào :
" Thưa cô chủ, cậu chủ đã ra ngoài từ sáng sớm rồi! Đây là đô ăn sáng tôi chuẩn bị theo lời căn dặn từ cậu chủ"
Sở Kiều Vy nhìn vào đồ ăn trên bàn cô ngán ngẩm những món như vậy rồi, ngày nào cũng ăn khiến cô phát chán. Nhìn bàn đồ ăn thịnh soạn trước mặt cô chẳng buồn động đến đũa. Cô xoay người bước ra cửa chính rồi nói :
" Tôi không ăn , cô có thể ăn chúng. Tôi muốn ra bên ngoài "
Vừa định mở cửa thì người hầu vội vàng ngăn tay cô lại , vẻ mặt hốt hoảng nói :
" Cậu chủ dặn không được để cho cô ra bên ngoài ! "
Sở Kiều Vy sững sờ nhưng rồi cô lại dứt khoát chuẩn bị mở cửa bước ra bên ngoài mặt kệ lời khuyên ngăn của người hầu :
" Xin cô! Cậu chủ dặn tôi không thể để cô ra bên ngoài dù chỉ là một bước chân, mong cô dừng lại nếu không tôi thật sự sẽ không sống được mất "
Vậy mà Thời Cảnh Lâm lại có ý định giam cầm cô ở trong nhà , Sở Kiều Vy nhăn mặt, nhìn vào ánh mắt cầu khẩn của người hầu cô chỉ đành nuốt cục tức khó chịu này vào trong người rồi bước thẳng lên phòng.
Từ sau khi đám cưới đến giờ cô còn chẳng gặp được anh ta huống hồ giờ chỉ còn cách ngồi chờ hắn trở về. Đến bữa tối Thời Cảnh Lâm vẫn không về, Sở Kiều Vy dặn người hầu về sau nấu thêm những món bình dân khác thay vì sơn hào hải vị . Ăn xong, cô tắm rửa sạch sẽ rồi lại lôi sách ra đọc.
Cô định đêm nay sẽ thức thâu đêm chờ Thời Cảnh Lâm trở về để hỏi rõ ngọn ngành lý do nhốt cô, cấm túc cô ra bên ngoài. Vài giờ đồng hồ trôi qua, cơn buồn ngủ ập đến đã là lúc hai giờ sáng. Sở Kiều Vy vẫn là chờ không nổi, cô cất sách rồi leo lên giường ngủ với ý định sáng mai sẽ dậy thật sớm đến bắt được anh ta.
Năm giờ sáng cuối cùng Thời Cảnh Lâm đã trở về. Hôm nay anh ta đã đi gặp Sở Kiều Thanh :
" Sở Kiều Thanh! Chẳng phải lúc đó em đã nói sẽ làm vợ tôi mà! "
Sở Kiều Thanh ngắm nghía bộ móng tay mới làm rồi nói vài câu đuổi khéo :
" Tôi không nhớ đã từng nói như vậy, tôi bận rồi anh về dùng cho! "
Thời Cảnh Lâm nắm chặt lấy tay của Sở Kiều Thanh kéo mạnh cô về phía mình. Cô ta hét lên đầy đau đớn, liên tục trê trách :
" Buông ra ! Buông tôi ra! Bỏ cái bàn tay gớm ghiếc đó ra mau! "
Thời Cảnh Lâm anh không can tâm khi người ngày xưa thề thốt, hứa non hẹn biển với anh bây giờ lại nuốt lời mà buông ra những lời cay đắng. Anh giằng mạnh khiến cho tay của Sở Kiều Thanh đỏ lên.
Đến khi thấy cô sắp khóc anh mới buông lỏng tay cô ra. Chớp thời cơ Sở Kiều Thanh vùng mạnh tay ra khỏi anh rồi nắm lấy cổ tay bị nắm đến đỏ của mình mà giận dữ nói :
" Tôi hứa với anh lúc nào? Anh đừng có mà mơ mộng hão huyền nữa, anh chỉ là đứa con bị ghét bỏ sao đòi sánh được với tôi! "
Nói xong Sở Kiều Thanh liền trưng ra bộ mặt kinh bỉ rồi quay lưng bỏ mặt Thời Cảnh Lâm đang giương đôi mắt nặng tình nhìn bóng lưng cô ngày một xa khuất khỏi tầm mắt anh.
Trở về đến hiện tại anh nhìn người vợ đang nằm trên giường ngủ say không phải Sở Kiều Thanh . Anh nhìn cô một lúc lâu rồi lại thôi, vì dù anh có nhìn, có tưởng tượng ra cỡ nào thì người con gái anh yêu ấy vẫn không xuất hiện.
...----------------...
Đã một tuần trôi qua, Sở Kiều Vy vẫn không gặp được Thời Cảnh Lâm. Tất cả người hầu trong nhà đều không biết số của anh, cô cũng thức đêm liền đến sáu giờ sáng mới ngủ nhưng không thấy hắn đâu cả. Ngồi trên ghế sô pha, Sở Kiều Vy mang bộ mặt chán chường mà nhai từng miếng bánh ngọt.
Nhìn những người hầu tấp nập, bận rộn với công việc của mình. Cô nhìn đăm chiêu rồi nhớ lại mình đã trúng tuyển vào được một công ty lớn nhưng chưa kịp làm việc đã bị ép gả đi cưới giờ còn bị nhốt không được ra ngoài. Bí bách, khó chịu trong lòng ngày một nhiều khiến cô mỗi ngày đều cảm thấy mệt mỏi, đôi mắt nặng trĩu cứ nhắm nghiềm nhiều lúc nhưng vẫn không ngủ được.
Đạt đến giới hạn, cô tức giận định xông thẳng ra cửa chính chạy một mạch ra bên ngoài luôn nhưng lại bị các người hầu giữ chặt lấy . Hết cách cô chỉ có thể tự mình làm một sợi dây bằng những chiếc váy trong tủ, buộc chặt chúng lại cô quyết định hôm nay phải thoát ra khỏi cái nhà tù này.
Phòng cô nằm ở tầng hai quần áo của cô gộp lại vừa hay lại đủ. Sở Kiều Vy từ từ leo xuống, cô vừa leo vừa mang tâm trạng lo lắng trong người. Vì chỉ cần sơ suất buông tay hoặc sợi dây không đủ chắc cô có thể nằm viện đến cả tháng trời, càng đi xuống cô càng bị vài cành cây cứa vào vì ngay cửa sổ phòng cô có rất nhiều cây.
Leo xuống đến nơi cũng là lúc trên người cô có vài vết xước nhỏ, bộ váy cũng bị rách, lỗ chỗ khắp tà váy. Đáng ra cô nên mặc một bộ độ che toàn thân nhưng khổ nỗi tủ cô toàn váy vóc là nhiều.
Cơn rát từ những vết thương mới hình thành kia khiến cô nhăn mặt. Cô lẩn vào góc khuất của camera mà chạy một mạch ra đến bên ngoài. Cuối cùng cô cũng được hít thở bầu không khí trong lành, thoáng đãng dễ chịu. Cô vào một tiệm gần đó mua tạm một đôi dép rồi đi tạc vào những quán ăn bên đường. Đã lâu lắm rồi cô không được ăn chúng.
Cô ăn hết món này đến món khác tiền của cô vừa hay đã hết. Cô nhìn đồng hồ cũng đã đến giờ cơm tối nếu bây giờ không về kịp cô chắc chắn sẽ bị phát hiện là trốn ra bên ngoài. Vừa định leo lên trở lại cô lại có cảm giác sợi dây hơi nhẹ, giật mạnh một cái toàn bộ sợi dây đều rơi phịch xuống đất. Cô há hốc mồm nhìn xuống bên dưới rồi lại nhìn lên bây giờ cô đã không thể leo lên được nữa.
Cô đi một vòng xung quanh biệt thự tìm kiếm đường để vào thì hoàn toàn không có. Các cửa kính đều bị khóa chặt nên cô không thể chui vào được. Lê lết tấm thân mệt mỏi quay lại chỗ cửa sổ phòng mình thì cô bắt gặp Thời Cảnh Lâm đang cầm sợi dây được làm từ quần áo của cô mà nhìn.
Vậy mà có thể tình cờ bắt gặp được anh ta ở đây, mấy đêm liền cô thức để chờ nhưng vẫn không thấy hắn ở đâu. Cô tức giận quát lớn :
" Bỏ chúng xuống! Cấm anh động vào đồ của tôi! "
Thời Cảnh Lâm nhìn sang phía của Sở Kiều Vy khuôn mặt vẫn lạnh như băng, anh nhìn vào những vết sướt rồi lại chú ý đến phần áo bị rách te tua . Anh nhíu mày hỏi :
" Cô trốn ra bên ngoài đấy hả? "
Sở Kiều Vy hung hăng đi đến giật lại sợi dây. Khuôn mặt khó chịu nhìn vào anh. Cô không lảng tránh mà phủ nhận luôn câu hỏi của Thời Cảnh Lâm :
" Phải, tôi trốn ra bên ngoài đấy! Anh có quyền cấm tôi à? "
Thời Cảnh Lâm anh ta định nói gì đó nhưng rồi nhìn thấy vết thương trên người của Sở Kiều Vy anh lại thôi, kéo mạnh tay cô . Cô bị anh kéo liền tức giận, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi bàn tay ấy. Không ngừng cào cấu lên tay anh :
" Anh định làm cái gì ! Bỏ ra, tôi không muốn theo anh! Anh định nhốt tôi lại đấy à! Buông ra mau! "
Thời Cảnh Lâm mặc kệ cô đang chửi , cổ tay cô đỏ lên vì đau mà kéo thẳng vào trong nhà. Đến cửa anh ném mạnh cô xuống đất :
" Đưa cô ta đi băng bó lại vết thương rồi thay cho cô ta bộ váy mới! Đừng để tôi thấy cô ta xuất hiện trước mặt tôi với bộ dạng lôi thôi này! "
Các người hầu nhanh chóng kéo Sở Kiều Vy đi. Cô vẫn phản kháng, không ngừng dùng ánh mắt chứa đầy lửa hận nhìn vào anh mà buông lời :
" Thời Cảnh Lâm! Anh đứng lại cho tôi, hôm nay tôi phải hỏi rõ ràng với anh! "
Thời Cảnh Lâm không nói gì nhìn Sở Kiều Vy bị kéo đi, đến khi không còn thấy được bóng dáng của cô, anh mới đưa đôi bàn tay vừa nắm . Nhìn vào cảm giác trống rỗng, anh nhớ lại câu nói của Sở Kiều Thanh :
" Buông ra ! Buông tôi ra! Bỏ cái bàn tay gớm ghiếc đó ra mau! "
Anh nắm chặt lấy bàn tay của mình, đôi mắt chứa đầy cả biển si tình với người con gái khinh ghét anh ra mặt ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro