Điều Kiện?
2024-10-13 10:48:25
Con số vừa được nói lên đã khiến cho toàn bộ người ở đây phải trầm trồ. Quả thật là một con số ngoài sức tưởng tượng.
Sở Kiều Vy với nét mặt chứa đựng nhiều tâm tư, nếu cô không thắng thầu này thì e rằng sẽ mất đi một khoản tiền lớn. Thời Cảnh Lâm liếc mắt sang phía cô, anh nhận rõ thái độ mất bình tĩnh thông qua chiếc mặt nạ kia.
"Số 23 trả 800.000.000cyn "
Cô kinh ngạc quay sang nhìn anh, Thời Cảnh Lâm anh ta đây là đang giúp cô hay cố tình độc chiếm mảng đất để có thể ra điều kiện với cô? Có lẽ đây là mục đích thật sự của anh ta không chừng.
" Số 77 trả 900.000.000cyn "
Chưa để cô kịp nghỉ thêm điều gì thì một con số lớn hơn gần chạm đến 1 tỷ vang lên. Anh cũng không do dự mà tiếp tục ra số : 3)
" Số 23 trả 1.000.000.000.000cyn "
Những vị khách xung quanh đã nhận rõ bản thân hôm nay sẽ chẳng mua được gì. Họ giàu thì đúng giàu thật quyền lực thì cũng nhiều đấy. Nhưng con số lớn như vậy gần bằng tài sản của bọn họ đang có hiện giờ
1 tỷ cho một mảnh đất liệu có đáng hay không? Họ bắt đầu do dự. Nhưng rồi một số người vì muốn thể hiện bane thân giàu có và quyền lực nhất nên đã dứt khoát ra giá.
"Số 91 trả 1.100.000.000cyn "
" Số 101 trả 1.200.000.000cyn "
" Số 66 trả 1.500.000.000cyn "
Con số ngày càng được đẩy lên và đạt đến sô " 1.700.000.000cyn ". Ngay lúc tưởng trừng đây sẽ là giá cuối để chốt hạ thì bỗng dưng giọng nói quen thuộc lại vang lên một cách bình tĩnh.
"Số 23 ra giá 2.000.000.000cyn "
" Thời Cảnh Lâm anh điên rồi à, bộ anh lắm tiền đến cỡ đó luôn ư!? "- Sở Kiều Vy nói thầm với anh. (1
" Tôi chưa điên đâu. "- Anh nhẹ nhàng cất giọng.
" Vậy anh cố lấy mảnh đất là để làm gì? "- Cô hỏi dò anh.
Anh hơi khựng lại vài giây, vẻ mặt có chút ngượng ngùng thoáng qua ấy đã bị Sở Kiều Vy nhìn thầu. Thời Cảnh Lâm không rõ là cô đã biết, anh lạnh giọng nói :
"Đơn giản vì tôi thích chỗ đó. "
Cô nửa tin lại nửa ngờ trước câu nói của anh. Cô không nghĩ rằng anh thật sự sẽ bỏ ra 2 tỷ chỉ vì một miếng đất không rõ có đem lại tiền cho anh không. Anh ta có phải quá mạo hiểm không? 2
"Anh chắc chứ? "- Cô nghi ngờ không dám tin.
" Nếu em muốn có thể đàm phán với tôi? "- Anh cố ý nhắc đến.
Đến lúc này dường như lời nói dối kia của anh đã bị phanh phui ra. Quả nhiên mục đích thật sự khi anh mua mảnh đất này là muốn cô phải nghe theo điều kiện nào đó. ()
Cô không biết anh muốn gì ở mình nhưng nếu trong khả năng thì cô sẽ cố gắng để có được mối ngon này. Vì nếu có nó cộng với số tiền cô sẽ hưởng sau khi ly hôn. Đủ cho cô ăn chơi cả đời.
Mảnh đất có mỏ vàng ấy cô đã suy nghĩ kĩ càng rồi, dựa theo điều tra mà cô đã từng nhờ anh trước đây. Mỏ vàng đó là vô chủ, nên cô hoàn toàn có quyền sở hữu nó sua một năm
Nếu như ông chủ có thật sự đến đòi mua lại mảnh đất hoặc sẽ trả giá cao cô nhất định sẽ không bán. Vì cô biết, số vàng đó khi khai thác lên sẽ giúp cô kiếm được rất nhiều tiền trên thương mại.
Sở Kiều Vy ngập trong mớ suy nghĩ của mình. Cả hội trường im re không có lấy một tiếng nói, dường như người nắm chắc phần thắng sẽ là số 23.
Người dẫn chương trình nhận thấy bầu không khí đang trùng xuống như anh không để tâm mấy. Ở đây đối với anh chỉ có hai điều, một là mua còn hay là từ bỏ. (
Những món đồ anh có ở đây đều được đem về từ khắc nơi. Số tiền anh kiếm được trong buổi đấu giá cũng phải chia hoa hồng với những người đã phụ trách cũng như nhờ anh đấu giá hộ.
Anh ta chờ mãi vẫn không thấy ai ra giá, có lẽ là giá cuối rồi. Nếu còn trả thêm chỉ sợ rằng gặp lỗ thôi, người dẫn chương trình bắt đầu nói lớn.
"2.000.000.000 lần 1! "
" 2.000.000.000 lần 2!"
" 2.000.000.000 เลิท 3! "
" Thành giao! "
Tiếng gõ búa vang lên, buổi đấu giá đã đi đến điểm kết thúc. Những người không mua được món đồ nào chỉ có thể ngậm ngùi mà im lặng.
"Xin cảm ơn các quý vị đã đến tham gia buổi đấu giá hôm nay. Những ai hôm nay không mua được có thể chờ sang đợt sau của chúng tôi! "
"Xin mời những người đã đấu giá món đồ đi ra phía sau sân khấu và tiến hành giao dịch nhanh!"
Tấm rèm được khép lại, đèn trong hội trường được bật lên rõ rệt không còn mờ mờ ảo ảo như ban nãy. Có những người khi đi ra khỏi tầng hầm còn ấm ức mà kêu than không thôi :
" Chết tiệt, số 23 đó đã mua hết toàn bộ. Hắn ta rốt cuộc là giàu đến cỡ nào vậy? "
" Tôi thấy anh ta có vẻ trẻ, chắc là con của một gia đình giàu có nào đó. "- Người khác tiếp lời
" Tôi không thể mua được gì, về nhà phải ăn nói với mụ già ở nhà như nào đây. Mụ già sẽ xử tôi chết mất! "- Người kế tiếp la lớn.
Bọn họ đều có nỗi khổ riêng, có lẽ hôm nay nữ thần may mắn không chúc phúc cho họ rồi. Quả là một đêm đen đủi nhưng cũng nhờ vậy mà họ biết được còn có những người sẵn sàng chi nhiều tiền mà không sợ lỗ như vậy.
Đằng sau khán đài, Thời Cảnh Lâm cũng từ từ bỏ lớp mặt nạ cũng nhưng kéo mũ chùm đầu xuống. Anh để lộ khuôn mặt điển trai cùng đôi mắt lạnh lùng mang theo sự nghiêm nghị có phần khó chiều.
Người chủ của sàn đấu cũng hiên ngang mà đi đến dùng lời lẽ ngon ngọt để nịnh hót. Ông ta biết người trước mặt là một cái đùi bự, phải níu lấy vị khách này cho những đợt đấu giá sau.
Nếu như có người này ông ta sẽ kiếm được thêm bộn tiền nhờ đấu giá ngầm. Sở Kiều Vy nhận ra ý đồ của ông ta, cô chưa kịp nhắc nhở thì anh đã trừng mắt nhìn gã tròn trĩn với bộ râu cỡ lớn ấy :
" Tôi không muốn mất thời gian, mau lên! "
Nhận thấy thái độ bài xích rõ ràng của Thời Cảnh Lâm, người chủ cũng bắt đầu thấy e ngại. Ông ta như một chú cún nhanh chóng cúp đuôi nghe lệnh.
Sau khi hoàn tất giao dịch, ông ta có chút không nỡ liền hỏi :
" Lần sau chúng tôi sẽ còn rất nhiều món đồ quý giá khác. Liệu ngài có đến không? "
Anh ngẫm nghĩ hồi lâu rồi khẽ nhếch môi cười. Anh nói úp mở khiến cho lão già kia cũng không biết mà cứ thấp thỏm không thôi :
" Nếu phu nhân của tôi thích. "
Sở Kiều Vy có hơi sượng trân, "phu nhân" mà anh ta nói ở đây là cô sao. Cô có thích món đồ trang sức nào đâu, trong suốt buổi cô chỉ mong chờ vào mảnh đất ở cuối buổi kia.
Lão già nghe vậy vội nhìn sang người con gái yêu kiều, với nhan sắc xinh đẹp kia. Ông ta cũng có hơi mê mẩn Sở Kiều Vy.
Theo suy đoán của ông chắc đây là phu nhân mà người đàn ông giàu có kia nói rồi. Ông quay sang, đôi tay không ngừng chà sát vào nhau. Giọng nói khàn khàn nhưng cũng cố mà đẩy nó lên cao :
" Cô có thể đến đây không? "
"Cái này tôi không biết, nếu không còn việc gì thì tôi xin phép. "- Cô lạnh nhạt đáp lại.
Lão như bị gội một ráo nước lạnh, chỉ thẫn thờ mà nhìn cặp vợ chồng giàu nứt đá đổ vách kia bước đi trước mặt.
Trong lòng không khỏi tiếc nuối, người dẫn chương trình nhìn một lúc thì thấy có chút quen mắt.
Người đàn ông số 23 kia dường như anh đã thấy ở đâu rồi. Số 23 đó có nét hao hao với người đã bán mảnh đất ấy cho ông chủ.
Sở Kiều Vy yên vị mà ngồi trong xe. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Bầu không khí có chút kì lạ nhưng rồi chính cô là người cắt ngang chúng.
" Tôi muốn mua lại mảnh đất. Điều kiện của anh là gì? ".
Sở Kiều Vy với nét mặt chứa đựng nhiều tâm tư, nếu cô không thắng thầu này thì e rằng sẽ mất đi một khoản tiền lớn. Thời Cảnh Lâm liếc mắt sang phía cô, anh nhận rõ thái độ mất bình tĩnh thông qua chiếc mặt nạ kia.
"Số 23 trả 800.000.000cyn "
Cô kinh ngạc quay sang nhìn anh, Thời Cảnh Lâm anh ta đây là đang giúp cô hay cố tình độc chiếm mảng đất để có thể ra điều kiện với cô? Có lẽ đây là mục đích thật sự của anh ta không chừng.
" Số 77 trả 900.000.000cyn "
Chưa để cô kịp nghỉ thêm điều gì thì một con số lớn hơn gần chạm đến 1 tỷ vang lên. Anh cũng không do dự mà tiếp tục ra số : 3)
" Số 23 trả 1.000.000.000.000cyn "
Những vị khách xung quanh đã nhận rõ bản thân hôm nay sẽ chẳng mua được gì. Họ giàu thì đúng giàu thật quyền lực thì cũng nhiều đấy. Nhưng con số lớn như vậy gần bằng tài sản của bọn họ đang có hiện giờ
1 tỷ cho một mảnh đất liệu có đáng hay không? Họ bắt đầu do dự. Nhưng rồi một số người vì muốn thể hiện bane thân giàu có và quyền lực nhất nên đã dứt khoát ra giá.
"Số 91 trả 1.100.000.000cyn "
" Số 101 trả 1.200.000.000cyn "
" Số 66 trả 1.500.000.000cyn "
Con số ngày càng được đẩy lên và đạt đến sô " 1.700.000.000cyn ". Ngay lúc tưởng trừng đây sẽ là giá cuối để chốt hạ thì bỗng dưng giọng nói quen thuộc lại vang lên một cách bình tĩnh.
"Số 23 ra giá 2.000.000.000cyn "
" Thời Cảnh Lâm anh điên rồi à, bộ anh lắm tiền đến cỡ đó luôn ư!? "- Sở Kiều Vy nói thầm với anh. (1
" Tôi chưa điên đâu. "- Anh nhẹ nhàng cất giọng.
" Vậy anh cố lấy mảnh đất là để làm gì? "- Cô hỏi dò anh.
Anh hơi khựng lại vài giây, vẻ mặt có chút ngượng ngùng thoáng qua ấy đã bị Sở Kiều Vy nhìn thầu. Thời Cảnh Lâm không rõ là cô đã biết, anh lạnh giọng nói :
"Đơn giản vì tôi thích chỗ đó. "
Cô nửa tin lại nửa ngờ trước câu nói của anh. Cô không nghĩ rằng anh thật sự sẽ bỏ ra 2 tỷ chỉ vì một miếng đất không rõ có đem lại tiền cho anh không. Anh ta có phải quá mạo hiểm không? 2
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Anh chắc chứ? "- Cô nghi ngờ không dám tin.
" Nếu em muốn có thể đàm phán với tôi? "- Anh cố ý nhắc đến.
Đến lúc này dường như lời nói dối kia của anh đã bị phanh phui ra. Quả nhiên mục đích thật sự khi anh mua mảnh đất này là muốn cô phải nghe theo điều kiện nào đó. ()
Cô không biết anh muốn gì ở mình nhưng nếu trong khả năng thì cô sẽ cố gắng để có được mối ngon này. Vì nếu có nó cộng với số tiền cô sẽ hưởng sau khi ly hôn. Đủ cho cô ăn chơi cả đời.
Mảnh đất có mỏ vàng ấy cô đã suy nghĩ kĩ càng rồi, dựa theo điều tra mà cô đã từng nhờ anh trước đây. Mỏ vàng đó là vô chủ, nên cô hoàn toàn có quyền sở hữu nó sua một năm
Nếu như ông chủ có thật sự đến đòi mua lại mảnh đất hoặc sẽ trả giá cao cô nhất định sẽ không bán. Vì cô biết, số vàng đó khi khai thác lên sẽ giúp cô kiếm được rất nhiều tiền trên thương mại.
Sở Kiều Vy ngập trong mớ suy nghĩ của mình. Cả hội trường im re không có lấy một tiếng nói, dường như người nắm chắc phần thắng sẽ là số 23.
Người dẫn chương trình nhận thấy bầu không khí đang trùng xuống như anh không để tâm mấy. Ở đây đối với anh chỉ có hai điều, một là mua còn hay là từ bỏ. (
Những món đồ anh có ở đây đều được đem về từ khắc nơi. Số tiền anh kiếm được trong buổi đấu giá cũng phải chia hoa hồng với những người đã phụ trách cũng như nhờ anh đấu giá hộ.
Anh ta chờ mãi vẫn không thấy ai ra giá, có lẽ là giá cuối rồi. Nếu còn trả thêm chỉ sợ rằng gặp lỗ thôi, người dẫn chương trình bắt đầu nói lớn.
"2.000.000.000 lần 1! "
" 2.000.000.000 lần 2!"
" 2.000.000.000 เลิท 3! "
" Thành giao! "
Tiếng gõ búa vang lên, buổi đấu giá đã đi đến điểm kết thúc. Những người không mua được món đồ nào chỉ có thể ngậm ngùi mà im lặng.
"Xin cảm ơn các quý vị đã đến tham gia buổi đấu giá hôm nay. Những ai hôm nay không mua được có thể chờ sang đợt sau của chúng tôi! "
"Xin mời những người đã đấu giá món đồ đi ra phía sau sân khấu và tiến hành giao dịch nhanh!"
Tấm rèm được khép lại, đèn trong hội trường được bật lên rõ rệt không còn mờ mờ ảo ảo như ban nãy. Có những người khi đi ra khỏi tầng hầm còn ấm ức mà kêu than không thôi :
" Chết tiệt, số 23 đó đã mua hết toàn bộ. Hắn ta rốt cuộc là giàu đến cỡ nào vậy? "
" Tôi thấy anh ta có vẻ trẻ, chắc là con của một gia đình giàu có nào đó. "- Người khác tiếp lời
" Tôi không thể mua được gì, về nhà phải ăn nói với mụ già ở nhà như nào đây. Mụ già sẽ xử tôi chết mất! "- Người kế tiếp la lớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bọn họ đều có nỗi khổ riêng, có lẽ hôm nay nữ thần may mắn không chúc phúc cho họ rồi. Quả là một đêm đen đủi nhưng cũng nhờ vậy mà họ biết được còn có những người sẵn sàng chi nhiều tiền mà không sợ lỗ như vậy.
Đằng sau khán đài, Thời Cảnh Lâm cũng từ từ bỏ lớp mặt nạ cũng nhưng kéo mũ chùm đầu xuống. Anh để lộ khuôn mặt điển trai cùng đôi mắt lạnh lùng mang theo sự nghiêm nghị có phần khó chiều.
Người chủ của sàn đấu cũng hiên ngang mà đi đến dùng lời lẽ ngon ngọt để nịnh hót. Ông ta biết người trước mặt là một cái đùi bự, phải níu lấy vị khách này cho những đợt đấu giá sau.
Nếu như có người này ông ta sẽ kiếm được thêm bộn tiền nhờ đấu giá ngầm. Sở Kiều Vy nhận ra ý đồ của ông ta, cô chưa kịp nhắc nhở thì anh đã trừng mắt nhìn gã tròn trĩn với bộ râu cỡ lớn ấy :
" Tôi không muốn mất thời gian, mau lên! "
Nhận thấy thái độ bài xích rõ ràng của Thời Cảnh Lâm, người chủ cũng bắt đầu thấy e ngại. Ông ta như một chú cún nhanh chóng cúp đuôi nghe lệnh.
Sau khi hoàn tất giao dịch, ông ta có chút không nỡ liền hỏi :
" Lần sau chúng tôi sẽ còn rất nhiều món đồ quý giá khác. Liệu ngài có đến không? "
Anh ngẫm nghĩ hồi lâu rồi khẽ nhếch môi cười. Anh nói úp mở khiến cho lão già kia cũng không biết mà cứ thấp thỏm không thôi :
" Nếu phu nhân của tôi thích. "
Sở Kiều Vy có hơi sượng trân, "phu nhân" mà anh ta nói ở đây là cô sao. Cô có thích món đồ trang sức nào đâu, trong suốt buổi cô chỉ mong chờ vào mảnh đất ở cuối buổi kia.
Lão già nghe vậy vội nhìn sang người con gái yêu kiều, với nhan sắc xinh đẹp kia. Ông ta cũng có hơi mê mẩn Sở Kiều Vy.
Theo suy đoán của ông chắc đây là phu nhân mà người đàn ông giàu có kia nói rồi. Ông quay sang, đôi tay không ngừng chà sát vào nhau. Giọng nói khàn khàn nhưng cũng cố mà đẩy nó lên cao :
" Cô có thể đến đây không? "
"Cái này tôi không biết, nếu không còn việc gì thì tôi xin phép. "- Cô lạnh nhạt đáp lại.
Lão như bị gội một ráo nước lạnh, chỉ thẫn thờ mà nhìn cặp vợ chồng giàu nứt đá đổ vách kia bước đi trước mặt.
Trong lòng không khỏi tiếc nuối, người dẫn chương trình nhìn một lúc thì thấy có chút quen mắt.
Người đàn ông số 23 kia dường như anh đã thấy ở đâu rồi. Số 23 đó có nét hao hao với người đã bán mảnh đất ấy cho ông chủ.
Sở Kiều Vy yên vị mà ngồi trong xe. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Bầu không khí có chút kì lạ nhưng rồi chính cô là người cắt ngang chúng.
" Tôi muốn mua lại mảnh đất. Điều kiện của anh là gì? ".
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro