Không Phải Là C...
2024-10-13 10:48:25
Thời Cảnh Lâm một mực muốn đuối Sở Kiều Vy ra ngoài nhưng cô nào chịu khuất phục. Bồng dưng hôm nay cô lại không nỡ để anh ta một mình. Phải chăng vì trông anh ta quá đáng thương? I
Nếu như lấy lòng anh ta thì liệu anh ta sẽ đưa cô luôn miếng đất mà không cần điều kiện không. Nghĩ đến đây, cô cố chấp không đi. Nhất quyết đòi ở lại bằng được trước sự bất lực của anh.
" Tôi nói cô đi mà cô vẫn không đi à? "- Anh nhíu mày tỏ vẻ khó chịu.
" Dù sao đây cũng là biệt thự của cả tôi và anh. Mọi ngóc ngách trong nhà này có nơi nào tôi không được đến? "-
Cô khăng định chăt nịt. (2
Thời Cảnh Lâm cũng nhú nhường, anh sẽ coi cô là không khí. Để anh xem liệu cô sẽ chịu được trong đây bao lâu.
Quả đúng như anh dự đoán, khi Thời Cảnh Lâm không nói chuyện. Sở Kiều Vy bắt đầu liếc ngang liếc dọc. 3°
Khi này cô bắt đầu luyên thuyên.
" Anh làm gì mà khiến phòng ốc ra nông nỗi này vậy? Bộ vừa có chuyện gì xảy ra à? " •
"..."
" Mấy cái bình gốm xứ này cũng hơi trăm triệu, anh không thấy tiếc sao? "
"..."
Những câu hỏi của cô cứ thế mà được thốt lên còn anh thì không để tâm hay ngoáy mặt nhìn cô lấy một lần. Sở Kiều Vy bấy giờ đã chịu đựng quá đủ rồi. Cô kéo lấy cổ áo của anh, ghé sát mặt anh vào cô.
" Anh tính như vậy đến bao giờ. Tôi chưa từng nghĩ Thời Cảnh Lâm cũng có bộ mặt đáng xấu hổ như vậy! "
" Phải để cô thấy dáng vẻ này rồi. "- Anh lạnh nhạt, mắt vẫn không nhìn cô. (1
" Thời Cảnh Lâm, anh thật yếu đuối. Trước đây tôi cứ nghĩ anh tài giỏi như nào, bây giờ cũng chỉ được có thế! "
Cô liên tục nói ra những lời lẽ sắt bén chỉ với một tia hy vọng là khiến anh nhìn cô. Thời Cảnh Lâm anh cũng nhận ra bản thân mình bây giờ thật vô dụng, chỉ vì thất tình mà ra nông nổi này.
Những lời nói của cô nếu như không biết còn nghĩ là cô đang châm chọc, chất vấn anh. Thời Cảnh Lâm, anh vốn tinh ý nên nhận ra cô là đang muốn khích lệ anh.
Chỉ là cách này giống như sát thêm muối vào vết thương vậy. C
"Đủ rồi, cô bỏ cổ áo của tôi ra đi. "- Anh trừng mắt nhìn cô
Lại là khuôn mặt ấy, khuôn mặt y đúc người con gái anh yêu. Rốt cuộc Sở Kiều Vy có phải là con nuôi không vậy, nếu là con nuôi thì vì sao lại manh khuôn mặt giống Sở Kiều Thanh như vậy.
Nhưng giữa họ vẫn có sự khác biệt, chỉ là anh không nhận ra. Người trước mặt anh là Sở Kiều Vy, không phải là
Sở Kiều Thanh.
" Tôi bảo cô buông tay. "- Anh gằng giọng.
Sở Kiều Vy thấy anh cũng chịu nhìn. Cô thả lỏng mu bàn tay của mình. Thời Cảnh Lâm ngồi cách xa cô, chủ động đưa tay lên chỉnh lại nếp áo. Khi này anh nhận ra áo của mình đã mất một khuy.
"Sở Kiều Vy, cô làm mấy cúp áo của tôi rồi. "- Anh trừng mắt nhìn cô
Bị ánh mắt sắc bén nhìn trúng khiến cô có hơi giật mình nhưng rồi như cảm nhận có thứ ở trong lòng bàn tay. Cô đưa tay lên mở ra thì phát hiện đó là cúp áo của anh. Sở Kiều Vy nhẹ nhàng trả lại cho anh.
" Tôi trả anh, có gì lát anh cởi nó ra rồi đưa cho tôi. Sáng mai người giúp việc đến, tôi sẽ nhờ họ. "
Thời Cảnh Lâm hờ hững nhận lấy, bây giờ anh chẳng muốn nhìn mặt cô chút nào vì càng nhìn thì anh lại càng thấy hình bóng của Sở Kiều Thanh. Hà cớ gì Sở Kiều Vy lại thấy bộ dạng thê thảm này của anh. •
Cô thấy anh một lời cũng không hé đến nửa răng. Sở Kiều Vy dần chịu thua, khi này cô nhớ đến sắc mặt ban nãy của anh. Ánh mắt ấy rất giống như lúc anh nhìn Sở Kiều Thanh, phải chăng vì điều đó.
" Có phải vì anh đang coi tôi là Sở Kiều Thanh không? "-
Cô mím chặt môi của mình, lời vừa thốt ra cũng chẳng thể rút lại. Ánh mắt có chút buồn rầu nhìn vào anh. Cô biết mình không yêu anh nhưng cô không muốn.
Cô không muốn ai cũng coi cô là Sở Kiều Thanh. Cô ghét cay ghét đắng điều ấy
" Tôi không phải Sở Kiều Thanh. Cho dù gương mặt này có giống cỡ nào thì tôi cũng không phải cô ấy!"
Trong gian phòng tĩnh lặng chỉ còn tiếng nói hờ hững có phần u buồn của cô. Thời Cảnh Lâm bấy giờ tâm cam mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Anh nhận ra mình vừa làm một điều cấm kị với cô.
"Xin lỗi, tôi chưa từng muốn coi cô là Sở Kiều Thanh bao giờ cả. "
"Vậy vì sao anh không nhìn tôi, chỉ vì gương mặt này giống người anh yêu? "
"..."
" Phải. "
Anh không chối bỏ nó, quả thật anh không muốn nhìn cô cũng chỉ vì khi nhìn thấy gương mặt ấy lại càng khiến tim anh đau hơn thôi.
Sở Kiều Vy nắm chặt lấy tay, cô giương đôi mắt chứa đầy sự bất lực của mình. Cô không biết mình phải làm như nào nữa, vì sao? Vì sao gương mặt của cô lại trông giống Sở Kiều Thanh đến lạ thường vậy.
Thậm chí hai người còn chẳng phải chị em ruột..
" Vậy anh bây giờ có thể kể tôi nghe về chuyện gì đã xảy ra không? "
Thời Cảnh Lâm lưỡng lự một hồi cũng hạ quyết tâm. Anh bắt đầu kể cho cô nghe về cuộc gọi ban nãy. Sở Kiều Vy nghe xong chỉ thở dài đầy ngao ngán. Cô nhìn anh rồi cất lời.
" Anh thật sự yêu cô ta đến vậy sao? "
" Cô đây là đang châm chọc tình yêu của tôi? "- Anh đáp lời.
" Không. "
Khi này Thời Cảnh Lâm lại nhìn thấy hình bóng của Sở Kiều Thanh trong thân xác Sở Kiều Vy. Trước đây cô là lấy thân phận của em gái để mà gặp anh. Giờ đây đây người trước mặt anh là cô gái thật sự của năm đó.
Anh nhớ đến câu hỏi của Thời Thẩm Khuyên. Khi ấy anh ta đã hỏi anh " Vậy em muốn chạm vào cây xương rồng có gai kia? ".
Trước mặt anh bây giờ không còn là Sở Kiều Thanh nữa mà chỉ còn lại bóng dáng của người con gái năm ấy đã hết lần này đến lần khác cứu anh. Đôi tay không tự chủ mà vươn ra.
Sở Kiều Vy khi đã nhận thức được thì sức nặng của người đàn ông cao lớn này đã ôm trọn lấy cô. Cô đanh định dùng sức để đẩy anh ra nhưng rồi cũng đành buông tay.
Dù sao bây giờ anh ta cũng cần có người ở bên cạnh.
Cô chưa từng biết cảm giác có một người ôm là như thế nào. Khi ấy ngay đến cả một câu hỏi thăm đơn giản Sở gia cũng chưa từng nói với cô. Ước mơ xa vời hồi nhỏ cũng là muốn được ai đó ôm lấy.
Có lẽ giờ ước mơ ấy đã thành sự thật và người ôm cô là người chồng trên giấy tờ ấy.
Sở Kiều Vy nhận ra đôi tay đang run rẩy kia của anh. Cánh tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên lớp áo sơ mi kia. Cô vỗ về anh. Khi này Thời Cảnh Lâm khẽ cười nhạt, giọng nói trầm ấm vang lên :
" Cô đang dỗ trẻ con đấy à. Một câu an ủi cũng không thể nói sao? "
"Anh là một đứa trẻ to xác!"- Cô phủ nhận điều này.
"Chậc. Cô vẫn lạnh lùng như vậy. "- Anh tặc lưỡi mà mắng cô.
" Phải rồi. Còn anh thì biết cây xương rồng này có gai nhưng vẫn cố chấp ôm vào. Liệu người đã thấy đau chưa?
"- Cô giều cợt, trêu chọc anh.
" Không đau. "- Anh thẳng thừng nói.
._-----------
Trong phòng dành cho khách.
Sở Kiều Thanh điên cuồng gọi điện cho Thời Thẩm Khuyên nhưng anh ta vẫn là không bắt máy. Cô dần nhận ra
Thời Cảnh Lâm như vậy là do tác động từ người anh trai quý hóa kia.
Cô nào cam chịu, nếu như cô có thể khiến Thời Cảnh Lâm ly hôn với Sở Kiều Vy thì cô đã thắng cô ta toàn tập.
Tình yêu thương từ cha mẹ, sự nối tiếng cùng danh phận cao quý kia.
Cả đời này Sở Kiều Vy chắc cũng chưa từng có được.
Sở Kiều Thanh cô cũng bắt đầu hối hận rồi, nếu biết Thời Cảnh Lâm vừa giàu vừa tinh tế và biết chiều vợ như vậy thì cô đã không tin lời của đám người làm việc kia mà đổi hôn sự với chị gái rồi. 2
Trách ai giờ, là do cô ta tự chối bỏ mối hôn sự này mà.
Nếu như lấy lòng anh ta thì liệu anh ta sẽ đưa cô luôn miếng đất mà không cần điều kiện không. Nghĩ đến đây, cô cố chấp không đi. Nhất quyết đòi ở lại bằng được trước sự bất lực của anh.
" Tôi nói cô đi mà cô vẫn không đi à? "- Anh nhíu mày tỏ vẻ khó chịu.
" Dù sao đây cũng là biệt thự của cả tôi và anh. Mọi ngóc ngách trong nhà này có nơi nào tôi không được đến? "-
Cô khăng định chăt nịt. (2
Thời Cảnh Lâm cũng nhú nhường, anh sẽ coi cô là không khí. Để anh xem liệu cô sẽ chịu được trong đây bao lâu.
Quả đúng như anh dự đoán, khi Thời Cảnh Lâm không nói chuyện. Sở Kiều Vy bắt đầu liếc ngang liếc dọc. 3°
Khi này cô bắt đầu luyên thuyên.
" Anh làm gì mà khiến phòng ốc ra nông nỗi này vậy? Bộ vừa có chuyện gì xảy ra à? " •
"..."
" Mấy cái bình gốm xứ này cũng hơi trăm triệu, anh không thấy tiếc sao? "
"..."
Những câu hỏi của cô cứ thế mà được thốt lên còn anh thì không để tâm hay ngoáy mặt nhìn cô lấy một lần. Sở Kiều Vy bấy giờ đã chịu đựng quá đủ rồi. Cô kéo lấy cổ áo của anh, ghé sát mặt anh vào cô.
" Anh tính như vậy đến bao giờ. Tôi chưa từng nghĩ Thời Cảnh Lâm cũng có bộ mặt đáng xấu hổ như vậy! "
" Phải để cô thấy dáng vẻ này rồi. "- Anh lạnh nhạt, mắt vẫn không nhìn cô. (1
" Thời Cảnh Lâm, anh thật yếu đuối. Trước đây tôi cứ nghĩ anh tài giỏi như nào, bây giờ cũng chỉ được có thế! "
Cô liên tục nói ra những lời lẽ sắt bén chỉ với một tia hy vọng là khiến anh nhìn cô. Thời Cảnh Lâm anh cũng nhận ra bản thân mình bây giờ thật vô dụng, chỉ vì thất tình mà ra nông nổi này.
Những lời nói của cô nếu như không biết còn nghĩ là cô đang châm chọc, chất vấn anh. Thời Cảnh Lâm, anh vốn tinh ý nên nhận ra cô là đang muốn khích lệ anh.
Chỉ là cách này giống như sát thêm muối vào vết thương vậy. C
"Đủ rồi, cô bỏ cổ áo của tôi ra đi. "- Anh trừng mắt nhìn cô
Lại là khuôn mặt ấy, khuôn mặt y đúc người con gái anh yêu. Rốt cuộc Sở Kiều Vy có phải là con nuôi không vậy, nếu là con nuôi thì vì sao lại manh khuôn mặt giống Sở Kiều Thanh như vậy.
Nhưng giữa họ vẫn có sự khác biệt, chỉ là anh không nhận ra. Người trước mặt anh là Sở Kiều Vy, không phải là
Sở Kiều Thanh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Tôi bảo cô buông tay. "- Anh gằng giọng.
Sở Kiều Vy thấy anh cũng chịu nhìn. Cô thả lỏng mu bàn tay của mình. Thời Cảnh Lâm ngồi cách xa cô, chủ động đưa tay lên chỉnh lại nếp áo. Khi này anh nhận ra áo của mình đã mất một khuy.
"Sở Kiều Vy, cô làm mấy cúp áo của tôi rồi. "- Anh trừng mắt nhìn cô
Bị ánh mắt sắc bén nhìn trúng khiến cô có hơi giật mình nhưng rồi như cảm nhận có thứ ở trong lòng bàn tay. Cô đưa tay lên mở ra thì phát hiện đó là cúp áo của anh. Sở Kiều Vy nhẹ nhàng trả lại cho anh.
" Tôi trả anh, có gì lát anh cởi nó ra rồi đưa cho tôi. Sáng mai người giúp việc đến, tôi sẽ nhờ họ. "
Thời Cảnh Lâm hờ hững nhận lấy, bây giờ anh chẳng muốn nhìn mặt cô chút nào vì càng nhìn thì anh lại càng thấy hình bóng của Sở Kiều Thanh. Hà cớ gì Sở Kiều Vy lại thấy bộ dạng thê thảm này của anh. •
Cô thấy anh một lời cũng không hé đến nửa răng. Sở Kiều Vy dần chịu thua, khi này cô nhớ đến sắc mặt ban nãy của anh. Ánh mắt ấy rất giống như lúc anh nhìn Sở Kiều Thanh, phải chăng vì điều đó.
" Có phải vì anh đang coi tôi là Sở Kiều Thanh không? "-
Cô mím chặt môi của mình, lời vừa thốt ra cũng chẳng thể rút lại. Ánh mắt có chút buồn rầu nhìn vào anh. Cô biết mình không yêu anh nhưng cô không muốn.
Cô không muốn ai cũng coi cô là Sở Kiều Thanh. Cô ghét cay ghét đắng điều ấy
" Tôi không phải Sở Kiều Thanh. Cho dù gương mặt này có giống cỡ nào thì tôi cũng không phải cô ấy!"
Trong gian phòng tĩnh lặng chỉ còn tiếng nói hờ hững có phần u buồn của cô. Thời Cảnh Lâm bấy giờ tâm cam mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Anh nhận ra mình vừa làm một điều cấm kị với cô.
"Xin lỗi, tôi chưa từng muốn coi cô là Sở Kiều Thanh bao giờ cả. "
"Vậy vì sao anh không nhìn tôi, chỉ vì gương mặt này giống người anh yêu? "
"..."
" Phải. "
Anh không chối bỏ nó, quả thật anh không muốn nhìn cô cũng chỉ vì khi nhìn thấy gương mặt ấy lại càng khiến tim anh đau hơn thôi.
Sở Kiều Vy nắm chặt lấy tay, cô giương đôi mắt chứa đầy sự bất lực của mình. Cô không biết mình phải làm như nào nữa, vì sao? Vì sao gương mặt của cô lại trông giống Sở Kiều Thanh đến lạ thường vậy.
Thậm chí hai người còn chẳng phải chị em ruột..
" Vậy anh bây giờ có thể kể tôi nghe về chuyện gì đã xảy ra không? "
Thời Cảnh Lâm lưỡng lự một hồi cũng hạ quyết tâm. Anh bắt đầu kể cho cô nghe về cuộc gọi ban nãy. Sở Kiều Vy nghe xong chỉ thở dài đầy ngao ngán. Cô nhìn anh rồi cất lời.
" Anh thật sự yêu cô ta đến vậy sao? "
" Cô đây là đang châm chọc tình yêu của tôi? "- Anh đáp lời.
" Không. "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi này Thời Cảnh Lâm lại nhìn thấy hình bóng của Sở Kiều Thanh trong thân xác Sở Kiều Vy. Trước đây cô là lấy thân phận của em gái để mà gặp anh. Giờ đây đây người trước mặt anh là cô gái thật sự của năm đó.
Anh nhớ đến câu hỏi của Thời Thẩm Khuyên. Khi ấy anh ta đã hỏi anh " Vậy em muốn chạm vào cây xương rồng có gai kia? ".
Trước mặt anh bây giờ không còn là Sở Kiều Thanh nữa mà chỉ còn lại bóng dáng của người con gái năm ấy đã hết lần này đến lần khác cứu anh. Đôi tay không tự chủ mà vươn ra.
Sở Kiều Vy khi đã nhận thức được thì sức nặng của người đàn ông cao lớn này đã ôm trọn lấy cô. Cô đanh định dùng sức để đẩy anh ra nhưng rồi cũng đành buông tay.
Dù sao bây giờ anh ta cũng cần có người ở bên cạnh.
Cô chưa từng biết cảm giác có một người ôm là như thế nào. Khi ấy ngay đến cả một câu hỏi thăm đơn giản Sở gia cũng chưa từng nói với cô. Ước mơ xa vời hồi nhỏ cũng là muốn được ai đó ôm lấy.
Có lẽ giờ ước mơ ấy đã thành sự thật và người ôm cô là người chồng trên giấy tờ ấy.
Sở Kiều Vy nhận ra đôi tay đang run rẩy kia của anh. Cánh tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên lớp áo sơ mi kia. Cô vỗ về anh. Khi này Thời Cảnh Lâm khẽ cười nhạt, giọng nói trầm ấm vang lên :
" Cô đang dỗ trẻ con đấy à. Một câu an ủi cũng không thể nói sao? "
"Anh là một đứa trẻ to xác!"- Cô phủ nhận điều này.
"Chậc. Cô vẫn lạnh lùng như vậy. "- Anh tặc lưỡi mà mắng cô.
" Phải rồi. Còn anh thì biết cây xương rồng này có gai nhưng vẫn cố chấp ôm vào. Liệu người đã thấy đau chưa?
"- Cô giều cợt, trêu chọc anh.
" Không đau. "- Anh thẳng thừng nói.
._-----------
Trong phòng dành cho khách.
Sở Kiều Thanh điên cuồng gọi điện cho Thời Thẩm Khuyên nhưng anh ta vẫn là không bắt máy. Cô dần nhận ra
Thời Cảnh Lâm như vậy là do tác động từ người anh trai quý hóa kia.
Cô nào cam chịu, nếu như cô có thể khiến Thời Cảnh Lâm ly hôn với Sở Kiều Vy thì cô đã thắng cô ta toàn tập.
Tình yêu thương từ cha mẹ, sự nối tiếng cùng danh phận cao quý kia.
Cả đời này Sở Kiều Vy chắc cũng chưa từng có được.
Sở Kiều Thanh cô cũng bắt đầu hối hận rồi, nếu biết Thời Cảnh Lâm vừa giàu vừa tinh tế và biết chiều vợ như vậy thì cô đã không tin lời của đám người làm việc kia mà đổi hôn sự với chị gái rồi. 2
Trách ai giờ, là do cô ta tự chối bỏ mối hôn sự này mà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro