Chương 11
2024-09-24 16:44:24
Việc Chu Mạnh Ngôn xuất hiện ở buổi đấu giá đã lập tức khơi dậy một trận sóng to gió lớn.
Nguyễn Yên không biết tại sao giọng nói của Nguyễn Linh và Sân Minh Triết đều dừng lại, mà xung quanh toàn là tiếng xì xào bàn tán. Mặt cô đầy vẻ mờ mịt, cho đến khi nghe được ba chữ “Chu Mạnh Ngôn”, lòng cô trầm xuống, lúc này lại nghe thấy Diệp Thanh bên cạnh nói với cô:
“Phu nhân, là tiên sinh tới.”
Nguyễn Yên: ? ? !
Chu Mạnh Ngôn?
Anh về rồi à?
Tim Nguyễn Yên đập cực nhanh, lỗ tai nhạy bén nghe thấy một loạt tiếng bước chân trầm ổn không ngừng tiến đến gần mình, ngàng càng rõ ràng. Cả người cô nóng lên, lòng bàn tay nắm chặt túa ra mồ hôi. Cô xoay người về phía cửa như có phản ứng tự nhiên rồi sau đó tiếng bước chân dừng lại trước mặt cô.
Cô cảm nhận được người đàn ông đi tới trước mặt mình, theo bản năng đứng dậy, lẩm bẩm: “Mạnh Ngôn...”
Trước mắt cô là một mảng mờ tối, mùi hương tuyết tùng xông vào chóp mũi, lát sau tay cô truyền đến cảm xúc ấm áp rồi được nhẹ nhàng nắm lấy. Giọng người đàn ông cũng theo đó mà truyền đến bên tai cô:
“Ừm, anh đến muộn.”
Sân Minh Triết nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mắt, đồng tử chấn động, đối diện với ánh mắt lạnh lùng và trầm tĩnh của anh, giống như nắm toàn cục trong tay, lưng hắn túa mồ hôi, tay cuộn chặt lại.
Hai người đàn ông nước ngoài ngồi ở cái bàn tròn trung tâm hàng đầu tiên nhìn thấy Chu Mạnh Ngôn, đột nhiên đứng dậy đi tới bàn bọn họ, nở nụ cười rồi chủ động bắt tay với Chu Mạnh Ngôn: “Chu tiên sinh, rốt cuộc ngài cũng tới...”
Mọi người đều nhận ra hai người này là nhân vật quan trọng tổ chức buổi đấu giá lần này, một người là hội trưởng hiệp hội sưu tầm, còn người kia chính là Phó giám đốc khu vực Châu Á của tập đoàn mà khách sạn quốc tế này trực thuộc.
Có thể khiến hai vị này đích thân đứng dậy chào, người đến phải có tai to mặt lớn cỡ nào chứ?
Mặc dù trên đấu giá trên sân khấu vẫn còn tiếp tục nhưng phần lớn tầm mắt đã dừng trên người Chu Mạnh Ngôn. Mấy vị tiểu thư với gương mặt hoa đào* che miệng lại: “Sao Chu Mạnh Ngôn lại tới đây? Hôm nay vậy mà có thể thấy anh ấy ở chỗ này...”
*Gương mặt được miêu tả là rất đẹp, nước da đẹp như hoa đào, trắng mịn, hồng hào. Người có khuôn mặt hoa đào thì dễ được người yêu mến hơn, không trở thành “gái ế”. (zhidao.baidu.com nói thế đó)
“OMG, người phụ nữ đứng bên cạnh anh ấy là ai vậy? Bọn họ có quan hệ gì nhỉ?”
“Cô không nhận ra à, là tiểu thư của công ty Âu Lạp đó, hình như là vợ anh ấy.”
“Vợ? Làm sao có thể? !”
Chu Mạnh Ngôn nở nụ cười nhàn nhạt, bắt tay với hai người kia. Sau khi hàn huyên đơn giản vài câu, bọn họ thấy anh nắm tay Nguyễn Yên, không nhịn được hỏi cô gái này là ai.
Chu Mạnh Ngôn nhìn về phía Nguyễn Yên, cất giọng ấm áp nói:
“My wife, RuanYan.”
Những người chưa biết chuyện này đứng gần đó đều sợ ngây người...
Wtf, Chu Mạnh Ngôn vậy mà lại kết hôn rồi sao? !
“Oh, you have a pretty wife.”
Khóe môi Nguyễn Yên cong lên một nụ cười dịu dàng, chào hỏi bọn họ.
Lại đơn giản trò chuyện vài câu, hội trưởng nói với Chu Mạnh Ngôn một câu “Chơi vui vẻ” rồi cùng với Phó giám đốc trở về vị trí.
Chu Mạnh Ngôn nói với Nguyễn Yên bên cạnh: “Ngồi xuống trước đã.”
“Vâng.”
Lúc này, Nguyễn Yên đã từ từ ổn định lại cảm xúc phập phồng của mình, cô cũng biết giờ phút này nên phối hợp với Chu Mạnh Ngôn, diễn một vở kịch hay trước mặt mọi người.
Hai người ngồi vào chỗ, Nguyễn Linh thấy Chu Mạnh Ngôn đối xử với Nguyễn Yên bằng thái độ bao bọc cực kỳ, cô ta nhịn xuống đố kỵ trong lòng, vui vẻ mở miệng: “Chu tiên sinh, ngài đến thật đúng lúc.”
Người đàn ông lấy rượu vang trong khay của người phục vụ, nhấc mí mắt nhìn về phía cô ta.
“Nếu ngài đến chậm một bước, Sân tiên sinh đã đưa sợi dây chuyền phỉ thúy trị giá bốn trăm năm mươi vạn vừa mới đấu giá được đến tay chị gái em rồi, quá lãng mạn đi thôi.”
Sân Minh Triết hoảng sợ nhưng đầu mày vẫn nhíu chặt như cũ:
“Tôi chỉ tặng cho Nguyễn Yên một món quà sinh nhật thôi, đầu óc cô sao toàn nghĩ những thứ dơ bẩn xấu xa vậy chứ?”
Chu Mạn Ngâm: “Tình bạn của hai người thực sự rất tốt, quen biết nhiều năm, lại mời Nguyễn Yên khiêu vũ, lại ngồi bên cạnh người ta, còn tặng sợi dây chuyền mấy trăm vạn nữa chứ."
Sân Minh Triết: “Tôi chỉ là bạn vô cùng tốt của Nguyễn Yên mà thôi.”
“Là vô cùng tốt, vậy tốt tới mức độ nào đây? Anh hẳn phải biết tên của sợi dây chuyền phỉ thúy này chứ nhỉ? ... Ảo mộng trong lòng, anh cho là chúng tôi không nhìn ra anh thích Nguyễn Yên sao? !”
Thân thể Sân Minh Triết chấn động, mấp máy môi, trong phút chốc lại chẳng thể thốt nên lời nào.
Nguyễn Yên không thấy được biểu tình trên mặt Chu Mạnh Ngôn nhưng lại cảm nhận được khí tràng* xung quanh dần dần lạnh xuống.
*Khí tràng (气场) là sự mô tả năng lượng vô hình do một người tỏa ra.
Cô biết nhất định có rất nhiều cặp mắt đang nhìn mình, một đám người đều mang tinh thần hóng chuyện không ngại chuyện lớn. Lòng cô đang bị bao trùm bởi tức giận và lúng túng. Cô vốn đã vì chuyện bỏ lỡ khấu bình an mà phiền lòng, giờ lại chẳng biết tại sao cái lời đồn nhảm vô căn cứ chẳng hiểu ra sao này lại ập lên đầu cô.
“Chu tiên sinh, ngài cũng thấy đó, lúc ngài chưa tới hai người bọn họ đã ngồi chung với nhau rồi, hai người này nhất định có vấn đề!” Nguyễn Linh nói.
Nguyễn Yên tức giận, vừa muốn mở miệng giải thích thì bên cạnh đã vang lên giọng nói lạnh băng của Chu Mạnh Ngôn:
“Nói đủ rồi sao?”
Nguyễn Yên ngơ ngẩn.
Người đàn ông nhấc mí mắt lên nhìn về phía Nguyễn Linh, đáy mắt tràn ngập lạnh lẽo: “Có muốn tôi cho cô một cái microphone không?”
Sắc mặt Nguyễn Linh trong nháy mắt cứng lại, những lời muốn nói tiếp theo đều mắc kẹt trong cổ họng.
Biểu hiện của Sân Minh Triết cũng rõ ràng y như vậy, sao Chu Mạnh Ngôn lại có thể đứng về phía Nguyễn Yên chứ? !
Chu Mạnh Ngôn nhìn hộp quà trên mặt bàn, hồi lâu sau mới nhấc tay, nhẹ nhàng đẩy cái hộp đến trước mặt Sân Minh Triết, khóe môi treo một nụ cười như có như không:
“Sân tiên sinh phải không?”
“Tâm ý của anh vợ tôi đã nhận được. Để tránh người ngoài hiểu lầm, anh nên nhận lại thì tốt hơn.”
Chỉ một câu nói Chu Mạnh Ngôn đã trực tiếp cho thấy lập trường của mình, vừa tát vào mặt đám người Nguyễn Linh vừa cho tất cả mọi người biết anh đứng về phía Nguyễn Yên.
Sân Minh Triết nhìn anh, cảm xúc u ám trong lòng dâng lên, giờ phút này lại chỉ có thể lấy quà tặng về.
Đám người Nguyễn Linh thấy vậy không dám ho he thêm câu nào nữa, trò cười này dừng lại ở đây.
Một nhân viên công tác tới nói với Chu Mạnh Ngôn, để anh mang Nguyễn Yên đến hàng trước ngồi.
Sau khi cách xa Chu Mạn Ngâm và Sân Minh Triết, Nguyễn Yên cảm thấy bên tai rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, trái tim cũng từ từ thả lỏng, “Sao anh lại tới đây?” Cô phát hiện lời nói của mình có thể khiến người khác hiểu lầm, bổ sung thêm một câu, “Tôi cho là anh vẫn đang đi công tác.”
Anh thản nhiên nói: “Kết thúc trước một ngày nên trở về.”
Cô khẽ gật đầu.
Xung quanh có người thấy Chu Mạnh Ngôn thì muốn lôi kéo, lập tức tiến lên nở nụ cười đưa ra danh thiếp: “Chu tổng, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, tôi là Phó tổng của tập đoàn Kiến Tài, Trương Quốc...”
Đối phương chào hỏi, muốn tiếp tục nói nhưng người đàn ông lại cầm một ly sparkling wine, ánh mắt nhìn về phía sân khấu như cũ: “Xin lỗi, tối nay tôi chỉ cùng vợ tới chơi, không nói chuyện công việc.”
Người kia cười khan hai tiếng, “Được rồi, không sao. Vậy Chu tổng, có thời gian tôi sẽ đến thăm..”
...
Hai người yên lặng xem hết nửa buổi đấu giá còn lại, sau khi buổi tiệc kết thúc, rất nhiều doanh nhân hoặc người thuộc tầng lớp thượng lưu có mặt tại đây đến tìm Chu Mạnh Ngôn. Tâm tình Nguyễn Yên có chút sa sút, nhưng chỉ có thể phối hợp ở một bên mỉm cười chào hỏi.
Cuối cùng Chu Mạnh Ngôn mang Nguyễn Yên rời đi. Trong đêm đen, chiếc Rolls Royce phóng nhanh về phía trước. Thân thể cô gái hướng ra bên ngoài cửa sổ, im lặng không nói, cảm thấy trong ngực rất khó chịu.
Tối nay trở về tay không, cộng thêm rắc rối nhảy ra giữa chừng như vậy đã khuấy động nhiều cảm xúc tiêu cực chồng chất trong lòng, đè nén đến nổi khiến người ta khó thở.
Xe chạy đến một đoạn đường vắng vẻ, đang chạy chậm rãi thì đột nhiên chiếc xe lắc lư rồi thắng gấp.
Người Nguyễn Yên nghiêng về phía trước, đầu lập tức được bảo vệ.
Tài xế tức khắc quay đầu nói: “Xin lỗi Chu tổng, ngài và phu nhân không sao chứ? Hình như bánh xe bị bể rồi, tôi xuống xem một chút.”
Chu Mạnh Ngôn rút tay về, “Ừ.”
Tài xế xuống xe kiểm tra, quả thực lốp xe sau đã bị một vật lạ bén nhọn đâm thủng, bây giờ cần thay lốp.
Bên trong xe có chút ngột ngạt vì vậy Chu Mạnh Ngôn và Nguyễn Yên xuống xe.
Đây là một con đường trên một khu phố cũ vắng vẻ, xung quanh chỉ có một vài ngôi nhà màu trắng được xây theo kiểu cũ. Người đi đường cực ít. Hai bên vỉa hè rơi đầy lá cây ngô đồng pháp, chúng dường như được ánh đèn đường nhuộm lên lại càng thêm vàng, khi giày giẫm xuống phát ra tiếng xào xạc.
Nguyễn Yên đi tới ven đường, yên lặng đứng đó cho đến khi giọng nói lãnh đạm như thường ngày của người đàn ông bên cạnh vang lên:
“Lúc trước em hỏi tôi chuyện buổi đấu giá, là muốn hỏi xem tôi có thể giúp em lấy thư mời không, đi đấu giá món đồ cha em mong muốn sao?”
Cô ngớ ra, sao anh biết?
“Sao sau đó lại không nói nữa?” Anh hỏi.
Nguyễn Yên nhẹ giọng trả lời: “Tôi...Tôi thấy anh rất bận, hơn nữa còn phải đi công tác nên tôi nghĩ vẫn không nên quấy rầy anh thì tốt hơn.”
Nhưng cuối cùng cô xin được thư mời đi đến buổi đấu giá mà vẫn không mua được.
Lòng cô tràn ngập vui mừng, đầy ấp mong chờ, ôm theo tâm nguyện của ba đến đó nhưng một lần nữa lại bỏ lỡ vật này, giống như ba cô ban đầu vậy lúc nào cũng chỉ thiếu một bước mà không cách nào có được.
Cô không biết phải hình dung cái loại tiếc nuối trong lòng mình thế nào nữa, có thể cô thiếu một chút vận may, vĩnh viễn luôn thiếu một chút vận may như vậy.
Cảm xúc dâng trào, Nguyễn Yên cúi đầu, bỗng nhiên nghe thấy trước mặt truyền tới giọng nói:
“Đưa tay ra.”
“Hả?”
Cô ngờ vực, thấy người đàn ông chậm chạp không nói câu tiếp theo, chỉ đành phải ngoan ngoãn làm theo.
Cô mở lòng bàn tay ra, sau đó trong tay được đặt vào một hộp trang sức nhỏ.
“Đây là cái gì...”
Cô khẽ vuốt cái hộp, rồi mở ra trong mơ màng, sau đó tay cô lần mò tới một cái khoen tròn nhỏ nhẵn nhụi lạnh như băng.
Bên ngoài bóng loáng trơn nhẵn mà trong cái lỗ nhỏ ở giữa lại gắn một đường viền, trên đường viền là những viên đá quý.
Qua mấy giây cô mới kịp phản ứng: Đây là khấu bình an? ! !
Nguyễn Yên kinh ngạc, lại nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của người đàn ông:
“Về sau những loại chuyện thế này em có thể nói với tôi, không cần cảm thấy phiền toái.”
_____________
Tác giả có lời muốn nói:
Nhân tiện hỏi mọi người xem ngọt hay không ngọt vậy! Chiếc vòng cổ 450 vạn của Sân Minh Triết cũng không bằng một cái khấu bình an của Chu Mạnh Ngôn khiến Yên Yên vui vẻ đâu nha.
Chu tổng cuối cùng cũng làm một chút chuyện người làm rồi.
Nguyễn Yên không biết tại sao giọng nói của Nguyễn Linh và Sân Minh Triết đều dừng lại, mà xung quanh toàn là tiếng xì xào bàn tán. Mặt cô đầy vẻ mờ mịt, cho đến khi nghe được ba chữ “Chu Mạnh Ngôn”, lòng cô trầm xuống, lúc này lại nghe thấy Diệp Thanh bên cạnh nói với cô:
“Phu nhân, là tiên sinh tới.”
Nguyễn Yên: ? ? !
Chu Mạnh Ngôn?
Anh về rồi à?
Tim Nguyễn Yên đập cực nhanh, lỗ tai nhạy bén nghe thấy một loạt tiếng bước chân trầm ổn không ngừng tiến đến gần mình, ngàng càng rõ ràng. Cả người cô nóng lên, lòng bàn tay nắm chặt túa ra mồ hôi. Cô xoay người về phía cửa như có phản ứng tự nhiên rồi sau đó tiếng bước chân dừng lại trước mặt cô.
Cô cảm nhận được người đàn ông đi tới trước mặt mình, theo bản năng đứng dậy, lẩm bẩm: “Mạnh Ngôn...”
Trước mắt cô là một mảng mờ tối, mùi hương tuyết tùng xông vào chóp mũi, lát sau tay cô truyền đến cảm xúc ấm áp rồi được nhẹ nhàng nắm lấy. Giọng người đàn ông cũng theo đó mà truyền đến bên tai cô:
“Ừm, anh đến muộn.”
Sân Minh Triết nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mắt, đồng tử chấn động, đối diện với ánh mắt lạnh lùng và trầm tĩnh của anh, giống như nắm toàn cục trong tay, lưng hắn túa mồ hôi, tay cuộn chặt lại.
Hai người đàn ông nước ngoài ngồi ở cái bàn tròn trung tâm hàng đầu tiên nhìn thấy Chu Mạnh Ngôn, đột nhiên đứng dậy đi tới bàn bọn họ, nở nụ cười rồi chủ động bắt tay với Chu Mạnh Ngôn: “Chu tiên sinh, rốt cuộc ngài cũng tới...”
Mọi người đều nhận ra hai người này là nhân vật quan trọng tổ chức buổi đấu giá lần này, một người là hội trưởng hiệp hội sưu tầm, còn người kia chính là Phó giám đốc khu vực Châu Á của tập đoàn mà khách sạn quốc tế này trực thuộc.
Có thể khiến hai vị này đích thân đứng dậy chào, người đến phải có tai to mặt lớn cỡ nào chứ?
Mặc dù trên đấu giá trên sân khấu vẫn còn tiếp tục nhưng phần lớn tầm mắt đã dừng trên người Chu Mạnh Ngôn. Mấy vị tiểu thư với gương mặt hoa đào* che miệng lại: “Sao Chu Mạnh Ngôn lại tới đây? Hôm nay vậy mà có thể thấy anh ấy ở chỗ này...”
*Gương mặt được miêu tả là rất đẹp, nước da đẹp như hoa đào, trắng mịn, hồng hào. Người có khuôn mặt hoa đào thì dễ được người yêu mến hơn, không trở thành “gái ế”. (zhidao.baidu.com nói thế đó)
“OMG, người phụ nữ đứng bên cạnh anh ấy là ai vậy? Bọn họ có quan hệ gì nhỉ?”
“Cô không nhận ra à, là tiểu thư của công ty Âu Lạp đó, hình như là vợ anh ấy.”
“Vợ? Làm sao có thể? !”
Chu Mạnh Ngôn nở nụ cười nhàn nhạt, bắt tay với hai người kia. Sau khi hàn huyên đơn giản vài câu, bọn họ thấy anh nắm tay Nguyễn Yên, không nhịn được hỏi cô gái này là ai.
Chu Mạnh Ngôn nhìn về phía Nguyễn Yên, cất giọng ấm áp nói:
“My wife, RuanYan.”
Những người chưa biết chuyện này đứng gần đó đều sợ ngây người...
Wtf, Chu Mạnh Ngôn vậy mà lại kết hôn rồi sao? !
“Oh, you have a pretty wife.”
Khóe môi Nguyễn Yên cong lên một nụ cười dịu dàng, chào hỏi bọn họ.
Lại đơn giản trò chuyện vài câu, hội trưởng nói với Chu Mạnh Ngôn một câu “Chơi vui vẻ” rồi cùng với Phó giám đốc trở về vị trí.
Chu Mạnh Ngôn nói với Nguyễn Yên bên cạnh: “Ngồi xuống trước đã.”
“Vâng.”
Lúc này, Nguyễn Yên đã từ từ ổn định lại cảm xúc phập phồng của mình, cô cũng biết giờ phút này nên phối hợp với Chu Mạnh Ngôn, diễn một vở kịch hay trước mặt mọi người.
Hai người ngồi vào chỗ, Nguyễn Linh thấy Chu Mạnh Ngôn đối xử với Nguyễn Yên bằng thái độ bao bọc cực kỳ, cô ta nhịn xuống đố kỵ trong lòng, vui vẻ mở miệng: “Chu tiên sinh, ngài đến thật đúng lúc.”
Người đàn ông lấy rượu vang trong khay của người phục vụ, nhấc mí mắt nhìn về phía cô ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nếu ngài đến chậm một bước, Sân tiên sinh đã đưa sợi dây chuyền phỉ thúy trị giá bốn trăm năm mươi vạn vừa mới đấu giá được đến tay chị gái em rồi, quá lãng mạn đi thôi.”
Sân Minh Triết hoảng sợ nhưng đầu mày vẫn nhíu chặt như cũ:
“Tôi chỉ tặng cho Nguyễn Yên một món quà sinh nhật thôi, đầu óc cô sao toàn nghĩ những thứ dơ bẩn xấu xa vậy chứ?”
Chu Mạn Ngâm: “Tình bạn của hai người thực sự rất tốt, quen biết nhiều năm, lại mời Nguyễn Yên khiêu vũ, lại ngồi bên cạnh người ta, còn tặng sợi dây chuyền mấy trăm vạn nữa chứ."
Sân Minh Triết: “Tôi chỉ là bạn vô cùng tốt của Nguyễn Yên mà thôi.”
“Là vô cùng tốt, vậy tốt tới mức độ nào đây? Anh hẳn phải biết tên của sợi dây chuyền phỉ thúy này chứ nhỉ? ... Ảo mộng trong lòng, anh cho là chúng tôi không nhìn ra anh thích Nguyễn Yên sao? !”
Thân thể Sân Minh Triết chấn động, mấp máy môi, trong phút chốc lại chẳng thể thốt nên lời nào.
Nguyễn Yên không thấy được biểu tình trên mặt Chu Mạnh Ngôn nhưng lại cảm nhận được khí tràng* xung quanh dần dần lạnh xuống.
*Khí tràng (气场) là sự mô tả năng lượng vô hình do một người tỏa ra.
Cô biết nhất định có rất nhiều cặp mắt đang nhìn mình, một đám người đều mang tinh thần hóng chuyện không ngại chuyện lớn. Lòng cô đang bị bao trùm bởi tức giận và lúng túng. Cô vốn đã vì chuyện bỏ lỡ khấu bình an mà phiền lòng, giờ lại chẳng biết tại sao cái lời đồn nhảm vô căn cứ chẳng hiểu ra sao này lại ập lên đầu cô.
“Chu tiên sinh, ngài cũng thấy đó, lúc ngài chưa tới hai người bọn họ đã ngồi chung với nhau rồi, hai người này nhất định có vấn đề!” Nguyễn Linh nói.
Nguyễn Yên tức giận, vừa muốn mở miệng giải thích thì bên cạnh đã vang lên giọng nói lạnh băng của Chu Mạnh Ngôn:
“Nói đủ rồi sao?”
Nguyễn Yên ngơ ngẩn.
Người đàn ông nhấc mí mắt lên nhìn về phía Nguyễn Linh, đáy mắt tràn ngập lạnh lẽo: “Có muốn tôi cho cô một cái microphone không?”
Sắc mặt Nguyễn Linh trong nháy mắt cứng lại, những lời muốn nói tiếp theo đều mắc kẹt trong cổ họng.
Biểu hiện của Sân Minh Triết cũng rõ ràng y như vậy, sao Chu Mạnh Ngôn lại có thể đứng về phía Nguyễn Yên chứ? !
Chu Mạnh Ngôn nhìn hộp quà trên mặt bàn, hồi lâu sau mới nhấc tay, nhẹ nhàng đẩy cái hộp đến trước mặt Sân Minh Triết, khóe môi treo một nụ cười như có như không:
“Sân tiên sinh phải không?”
“Tâm ý của anh vợ tôi đã nhận được. Để tránh người ngoài hiểu lầm, anh nên nhận lại thì tốt hơn.”
Chỉ một câu nói Chu Mạnh Ngôn đã trực tiếp cho thấy lập trường của mình, vừa tát vào mặt đám người Nguyễn Linh vừa cho tất cả mọi người biết anh đứng về phía Nguyễn Yên.
Sân Minh Triết nhìn anh, cảm xúc u ám trong lòng dâng lên, giờ phút này lại chỉ có thể lấy quà tặng về.
Đám người Nguyễn Linh thấy vậy không dám ho he thêm câu nào nữa, trò cười này dừng lại ở đây.
Một nhân viên công tác tới nói với Chu Mạnh Ngôn, để anh mang Nguyễn Yên đến hàng trước ngồi.
Sau khi cách xa Chu Mạn Ngâm và Sân Minh Triết, Nguyễn Yên cảm thấy bên tai rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, trái tim cũng từ từ thả lỏng, “Sao anh lại tới đây?” Cô phát hiện lời nói của mình có thể khiến người khác hiểu lầm, bổ sung thêm một câu, “Tôi cho là anh vẫn đang đi công tác.”
Anh thản nhiên nói: “Kết thúc trước một ngày nên trở về.”
Cô khẽ gật đầu.
Xung quanh có người thấy Chu Mạnh Ngôn thì muốn lôi kéo, lập tức tiến lên nở nụ cười đưa ra danh thiếp: “Chu tổng, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, tôi là Phó tổng của tập đoàn Kiến Tài, Trương Quốc...”
Đối phương chào hỏi, muốn tiếp tục nói nhưng người đàn ông lại cầm một ly sparkling wine, ánh mắt nhìn về phía sân khấu như cũ: “Xin lỗi, tối nay tôi chỉ cùng vợ tới chơi, không nói chuyện công việc.”
Người kia cười khan hai tiếng, “Được rồi, không sao. Vậy Chu tổng, có thời gian tôi sẽ đến thăm..”
...
Hai người yên lặng xem hết nửa buổi đấu giá còn lại, sau khi buổi tiệc kết thúc, rất nhiều doanh nhân hoặc người thuộc tầng lớp thượng lưu có mặt tại đây đến tìm Chu Mạnh Ngôn. Tâm tình Nguyễn Yên có chút sa sút, nhưng chỉ có thể phối hợp ở một bên mỉm cười chào hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuối cùng Chu Mạnh Ngôn mang Nguyễn Yên rời đi. Trong đêm đen, chiếc Rolls Royce phóng nhanh về phía trước. Thân thể cô gái hướng ra bên ngoài cửa sổ, im lặng không nói, cảm thấy trong ngực rất khó chịu.
Tối nay trở về tay không, cộng thêm rắc rối nhảy ra giữa chừng như vậy đã khuấy động nhiều cảm xúc tiêu cực chồng chất trong lòng, đè nén đến nổi khiến người ta khó thở.
Xe chạy đến một đoạn đường vắng vẻ, đang chạy chậm rãi thì đột nhiên chiếc xe lắc lư rồi thắng gấp.
Người Nguyễn Yên nghiêng về phía trước, đầu lập tức được bảo vệ.
Tài xế tức khắc quay đầu nói: “Xin lỗi Chu tổng, ngài và phu nhân không sao chứ? Hình như bánh xe bị bể rồi, tôi xuống xem một chút.”
Chu Mạnh Ngôn rút tay về, “Ừ.”
Tài xế xuống xe kiểm tra, quả thực lốp xe sau đã bị một vật lạ bén nhọn đâm thủng, bây giờ cần thay lốp.
Bên trong xe có chút ngột ngạt vì vậy Chu Mạnh Ngôn và Nguyễn Yên xuống xe.
Đây là một con đường trên một khu phố cũ vắng vẻ, xung quanh chỉ có một vài ngôi nhà màu trắng được xây theo kiểu cũ. Người đi đường cực ít. Hai bên vỉa hè rơi đầy lá cây ngô đồng pháp, chúng dường như được ánh đèn đường nhuộm lên lại càng thêm vàng, khi giày giẫm xuống phát ra tiếng xào xạc.
Nguyễn Yên đi tới ven đường, yên lặng đứng đó cho đến khi giọng nói lãnh đạm như thường ngày của người đàn ông bên cạnh vang lên:
“Lúc trước em hỏi tôi chuyện buổi đấu giá, là muốn hỏi xem tôi có thể giúp em lấy thư mời không, đi đấu giá món đồ cha em mong muốn sao?”
Cô ngớ ra, sao anh biết?
“Sao sau đó lại không nói nữa?” Anh hỏi.
Nguyễn Yên nhẹ giọng trả lời: “Tôi...Tôi thấy anh rất bận, hơn nữa còn phải đi công tác nên tôi nghĩ vẫn không nên quấy rầy anh thì tốt hơn.”
Nhưng cuối cùng cô xin được thư mời đi đến buổi đấu giá mà vẫn không mua được.
Lòng cô tràn ngập vui mừng, đầy ấp mong chờ, ôm theo tâm nguyện của ba đến đó nhưng một lần nữa lại bỏ lỡ vật này, giống như ba cô ban đầu vậy lúc nào cũng chỉ thiếu một bước mà không cách nào có được.
Cô không biết phải hình dung cái loại tiếc nuối trong lòng mình thế nào nữa, có thể cô thiếu một chút vận may, vĩnh viễn luôn thiếu một chút vận may như vậy.
Cảm xúc dâng trào, Nguyễn Yên cúi đầu, bỗng nhiên nghe thấy trước mặt truyền tới giọng nói:
“Đưa tay ra.”
“Hả?”
Cô ngờ vực, thấy người đàn ông chậm chạp không nói câu tiếp theo, chỉ đành phải ngoan ngoãn làm theo.
Cô mở lòng bàn tay ra, sau đó trong tay được đặt vào một hộp trang sức nhỏ.
“Đây là cái gì...”
Cô khẽ vuốt cái hộp, rồi mở ra trong mơ màng, sau đó tay cô lần mò tới một cái khoen tròn nhỏ nhẵn nhụi lạnh như băng.
Bên ngoài bóng loáng trơn nhẵn mà trong cái lỗ nhỏ ở giữa lại gắn một đường viền, trên đường viền là những viên đá quý.
Qua mấy giây cô mới kịp phản ứng: Đây là khấu bình an? ! !
Nguyễn Yên kinh ngạc, lại nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của người đàn ông:
“Về sau những loại chuyện thế này em có thể nói với tôi, không cần cảm thấy phiền toái.”
_____________
Tác giả có lời muốn nói:
Nhân tiện hỏi mọi người xem ngọt hay không ngọt vậy! Chiếc vòng cổ 450 vạn của Sân Minh Triết cũng không bằng một cái khấu bình an của Chu Mạnh Ngôn khiến Yên Yên vui vẻ đâu nha.
Chu tổng cuối cùng cũng làm một chút chuyện người làm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro