Chương 16
2024-09-24 16:44:24
Cô hít thở sâu vài hơi.
Đi qua phòng sách trên tầng hai thì sẽ đến một nhà hàng nhỏ chuyên phục vụ ăn uống trên tầng hai.
Người đàn ông ngồi ở trước bàn ăn làm từ đá cẩm thạch, anh đang lật xem một vài văn kiện dữ liệu.
Cô bước vào bên trong, anh ngước mắt lên.
Nguyễn Yên ngồi xuống ở phía đối diện, sau khi người giúp việc rời đi, cô hơi cúi đầu xuống thì nghe thấy điện thoại của Chu Mạnh Ngôn vang lên, anh bắt máy nói chuyện công việc.
Nguyễn Yên cầm muỗng lên rồi yên lặng ăn bữa sáng.
Một lúc sau cô nghe thấy người đàn ông kết thúc cuộc gọi, trong phòng ăn yên tĩnh hồi lâu, mãi cho đến khi giọng nói của anh được truyền đến từ phía đối diện:
“Hôm nay thân thể của em... Có phải là không được thoải mái hay không?”
Nguyễn Yên: ???
Cô lập tức phản ứng lại ý tứ của anh, rũ mắt xuống rồi phủ nhận: “Không, không có ạ...”
Đây căn bản không giống như là điều mà anh sẽ hỏi?
Chu Mạnh Ngôn nhìn vẻ mặt thẹn thùng của cô thì dời ánh mắt đi, hoà hoãn sắc mặt: “Ừ.”
Nguyễn Yên xấu hổ đến mức vùi đầu ăn bữa sáng.
Chu Mạnh Ngôn vẫn bận rộn làm việc ở biệt thự như trước cả ngày, còn Nguyễn Yên thì đi đến bãi biển cùng với người làm.
Cô ngồi trên chiếc ghế ở bãi biển để hóng gió biển, nghe một chút nhạc và nghe một chút sách, trải qua một khoảng thời gian còn có thể được tính là thích ý.
Nguyễn Yên trở lại biệt thự từ bờ biển vào lúc chiều tối, vừa lúc Chu Mạnh Ngôn bận rộn công việc xong thì hai người dùng bữa tối cùng nhau, sau khi ăn xong, người đàn ông quay trở lại phòng sách.
Hơn mười giờ tối, Nguyễn Yên tắm rửa xong thì trở lại phòng ngủ, một lúc sau Chu Mạnh Ngôn cũng đi vào.
Cô sửng sốt rồi lập tức thu suy nghĩ trong lòng lại, bọn họ cũng đã ngủ chung với nhau tối hôm qua, từ nay về sau cũng nên ở chung một chỗ.
“Đây là đĩa trái cây thập cẩm người giúp việc đưa cho em.”
Chu Mạnh Ngôn đưa đĩa đựng trái cây tới trong tầm tay của cô, cô nhận lấy: “Vâng, cảm ơn……”
Cô nghĩ đến điều gì đó rồi hỏi: “Khi nào chúng ta về nước?”
“Ngày kia.”
Cho nên còn ở lại đây thêm một ngày mai nữa sao?
Nguyễn Yên có chút vui vẻ, dù sao thì bãi biển xinh đẹp như vậy, cho dù không nhìn thấy thì cũng cảm thấy vô cùng thoải mái.
Hai người nói với nhau vài câu, cô ngồi ở đầu giường, tai nghe chỉ để hờ một nửa, làm bộ nghe nhạc nhưng lại không nhịn được mà lén nghe người đàn ông đang muốn làm cái gì.
Chỉ nghe thấy anh mở tủ quần áo ra sau đó đi đến phòng tắm.
Cô gỡ tai nghe ra rồi nằm xuống, một lúc sau người đàn ông cũng bước ra.
Đầu ngón tay của cô khẽ nắm lấy ga trải giường, nằm quay lưng về phía anh, vẫn không nhúc nhích.
Vài giây sau phần giường phía sau lưng lún xuống.
Chu Mạnh Ngôn nằm ở trên giường, nghiêng đầu nhìn thấy mái tóc đen nhánh của cô gái hơi che khuất cần cổ trắng nõn, anh nhớ đến tối hôm qua, một vài cảm xúc không kìm chế được mà trỗi dậy lần nữa.
Yết hầu của anh trượt lên xuống: “Nguyễn Yên…”
Người đàn ông đang muốn duỗi tay kéo cô vào trong lòng ngực thì đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, sau đó anh kéo ngăn tủ đầu giường ra.
Anh phát hiện ra cái hộp kia chỉ có vài miếng, tối hôm qua đã dùng hết rồi.
Mà dường như trong phòng cũng không có đồ mới.
“Làm sao thế?” Cô gái hơi nghiêng người sang, mềm giọng hỏi.
Sắc mặt anh hơi tối sầm lại, sau đó đóng ngăn tủ lại rồi nằm xuống: “...Không có gì, em ngủ đi.”
“À, vâng ạ.”
Nguyễn Yên thở phào nhẹ nhõm rồi nằm thẳng người, nhanh chóng phát ra tiếng hít thở nhè nhẹ.
Chu Mạnh Ngôn nằm ở bên cạnh nhìn trần nhà hồi lâu rồi cưỡng ép bản thân nhắm mắt lại.
***
Khi Nguyễn Yên tỉnh lại thì đã là hơn tám giờ sáng, Chu Mạnh Ngôn đã rời khỏi phòng như thường lệ.
Trong khi đang rửa mặt thì cô mới nhớ đến tối hôm qua quả nhiên là như cô đã dự đoán từ trước, đó là một đêm “bình an”.
Cô biết với tính cách của Chu Mạnh Ngôn cùng với sự bận rộn thường ngày của anh thì đối với phương diện nào đó nhất định phải vô cùng tiết chế, hơn nữa sẽ tuyệt đối không ham thích việc này.
Sáng nay cô không có ý định đi ra ngoài nên chơi đàn piano ở trong phòng khách.
Cô đã bắt đầu chơi đàn piano từ khi còn nhỏ, lúc trước cô đã từng đăng ký tham gia rất nhiều lớp học năng khiếu, bao gồm cả đàn guitar và violin, cô đều có thể chơi một chút. Mặc dù bây giờ cô đã bị mù nhưng bởi vì cô đã tập luyện nhiều năm như vậy nên vô cùng quen thuộc đối với mỗi một vị trí của phím đàn, hơn nữa việc cô không thể nhìn thấy nhạc phổ và phím đàn ngược lại điều đó có thể giúp cô rèn luyện nhiều hơn.
Người đàn ông nhìn về phía đề án cải cách của Âu Lạp ở trong phòng sách, nghe Giang Thừa nói ở đầu dây bên kia điện thoại: “Chuyện của hội đồng quản trị đã được sắp xếp xong, tôi nghe được Nguyễn Ô Trình đã ngầm bắt đầu làm rất nhiều công tác chuẩn bị, ông ta đang vô cùng hoảng loạn.”
Chu Mạnh Ngôn cong môi: “Đương nhiên ông ta sẽ không để cho bản thân chịu thua.” Chỉ là kết quả có lẽ không nhất định phải nằm trong tay ông ta.
Giang Thừa cảm khái: “Nếu công ty Âu Lạp vẫn ở dưới tay Nguyễn Ô Trình, có lẽ phá sản chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.”
Ánh mắt của cha Nguyễn Ô Trình và Nguyễn Vân Sơn lúc trước quả nhiên không sai.
Thật ra lúc trước khi Nguyễn Vân Sơn vẫn còn chưa xảy ra chuyện, ông đã có ý định muốn đưa ra tiến hành đổi mới đối với công ty, chỉ là còn không kịp đưa ra phương án thì đã bị tai nạn giao thông rồi.
Chu Mạnh Ngôn xoay chuyển đồng hồ rồi nói: “Đi liên hệ một chút với đám thân tín của Nguyễn Vân Sơn, đã đến lúc bọn họ có tác dụng rồi.”
“Vâng.”
“Đúng rồi Chu tổng, ngài muốn tôi tìm giúp ngài đường link mua sắm, tôi đã gửi qua rồi, ngài có thể đặt hàng trực tuyến qua đường link đó, sẽ có người giao hàng tận nhà, ngài muốn mua thứ gì cũng đều được ạ.”
“Ừ.”
Nguyễn Yên đánh đàn xong nửa tiếng sau đó, cô đang định trở lại phòng ngủ(*) để nghỉ ngơi một lát thì người giúp việc đưa một cái túi lại đây với sắc mặt đỏ bừng: “Thưa phu nhân, đây chắc là… Đồ ngài mua ạ, nó vừa mới được gửi đến tầng dưới nhà.”
(*) Nguyên văn là phòng khách nhưng Nguyễn Yên đang chơi piano trong phòng khách nên mình sẽ đổi thành phòng ngủ nhé.
“A?” Cô đâu có mua đồ gì đâu nhỉ?
Người giúp việc đặt túi đồ trước mặt Nguyễn Yên rồi nhanh chóng chuồn đi, Nguyễn Yên thuận tay cầm lấy thì sờ thấy bên trong túi đựng đồ có hai cái hộp nhỏ hình chữ nhật.
Cô thản nhiên cầm lấy, vừa đúng lúc này Chu Mạnh Ngôn đi ra từ trong phòng, nhìn thấy Nguyễn Yên đang ngồi trong phòng khách, trong tay đang cầm đồ vật gì đó.
Anh lập tức ngẩn người, đi tới phía trước thì nhìn thấy vẻ mặt ngờ nghệch đang tìm tòi nghiên cứu của Nguyễn Yên: “Đây là cái gì thế? Mình không mua mà…”
Cô vừa dứt lời thì hai cái hộp trong tay đã bị rút ra.
Ai thế?
Chu Mạnh Ngôn rũ mắt xuống nhìn hộp Okamoto* trong tay, khẽ ho hai tiếng rồi mở miệng nói với giọng điệu như bình thường:
*Okamoto: một loại bao cao su.
“Bánh quy.”
Nguyễn Yên: ???
Sau khi người đàn ông rời đi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Yên vẫn còn đang hoang mang, Chu Mạnh Ngôn thế mà lại còn thích ăn bánh quy sao?
***
“Cho nên Chu Mạnh Ngôn cũng không nói gì về việc sẽ đưa cậu đi hưởng tuần trăng mật gì đó sao?”
Sau khi trở lại Lâm Thành, Nguyễn Yên gọi điện thoại với Chúc Tinh Chi ở trong nhà, đầu dây bên kia nói: “Mình còn tưởng rằng các cậu vẫn còn muốn ở lại đó một thời gian nữa đấy, không đến nơi khác để hưởng tuần trăng mật thì cũng thôi đi, hòn đảo nhỏ xinh đẹp như vậy mà cũng không chịu ở lại thêm mấy ngày nữa sao?”
“Ừm, cũng đâu có sao…”
Chu Mạnh Ngôn bận rộn như thế nào không phải cô không biết, anh chưa nói phải lập tức trở về nước ngay sau ngày hôn lễ đã là khó lắm rồi. Hơn nữa tuần trăng mật chỉ có ý nghĩa đối với vợ chồng son tình cảm mặn nồng, nào có cần thiết gì đối với vợ chồng plastic* hai người bọn họ đâu, vừa lãng phí thời gian lại còn có vẻ ngượng ngùng.
*Vợ chồng plastic: ngoài mặt hoà thuận nhưng bên trong lại xa cách.
“Chồng của cậu thật đúng là một người tham công tiếc việc.” Chúc Tinh Chi than nhẹ: “Có điều không làm việc thì làm sao có thể nuôi gia đình sống qua ngày được đây, chồng của cậu kiếm tiền, cậu chỉ việc tiêu xài là được.”
“……” Nguyễn Yên nhớ lại kể từ khi kết hôn tới nay, Chu Mạnh Ngôn đã đưa cho cô một cái thẻ để cô sử dụng vào việc chi phí tiêu dùng hàng ngày.
Cô đi kiểm tra số tiền bên trong thì cảm thấy tiêu xài cỡ nào cũng không hết, hơn nữa còn sẽ được chuyển thêm vào định kỳ mỗi tháng, Chu Mạnh Ngôn sẽ không hỏi cô đã tiêu xài số tiền này vào đâu, cũng giống như là tiền tiêu vặt vậy.
Nguyễn Yên cảm thấy bản thân thật sự đã trở thành phu nhân nhà giàu rồi.
Loại cuộc sống như thế này cũng khá tốt nhưng cũng vô cùng nhàm chán.
Hầu hết thời gian cô đều ở một mình, bởi vì không thể nhìn thấy nên có rất nhiều hoạt động giải trí cùng với xã giao cô đều không thể tiếp xúc, cô thường xuyên chỉ có thể tự nói chuyện với bản thân, cô muốn nhìn thấy thế giới bên ngoài nhiều hơn, không muốn để cho bản thân chỉ như là một con chim hoàng yến.
Buổi chiều tối ngày thứ hai sau khi về nước, Chu Mạnh Ngôn để cho Giang Thừa về nhà đón cô sau đó đưa cô đi ra ngoài ăn bữa tối.
Nguyễn Yên cũng không biết có chuyện gì, chỉ cảm thấy anh bình thường như mọi ngày. Khi hai người ra khỏi nhà hàng thì trời đã tối. Sau khi trở lại xe, Chu Mạnh Ngôn cũng không dặn với tài xế là sẽ về nhà mà là nói một địa điểm: “Đi viện điều dưỡng.”
Nguyễn Yên nghi hoặc: “Viện điều dưỡng ạ?”
“Hiện tại ba của em đã chuyển đến một chỗ mới.”
Nguyễn Yên kinh ngạc: “Anh, anh đã đưa ba của em ra khỏi viện điều dưỡng ban đầu rồi sao?!”
Chu Mạnh Ngôn nhìn về phía cô: “Ừm, đưa em qua đó nhìn một chút.”
Lộ trình lái xe gần nửa tiếng đồng hồ, Nguyễn Yên vui mừng trong lòng suốt cả một quãng đường, cuối cùng chiếc Rolls-Royce chạy đến trước một toà nhà riêng tương tự sơn trang, cửa sắt được mở ra, chiếc xe tiến vào một đoạn đường nhựa được thắp sáng bởi đèn đường, hai bên là rừng cây, giống như lập tức thoát khỏi nhịp sống hối hả và ồn ào của thành phố, mọi thứ đều trở nên yên tĩnh.
Cuối cùng chiếc xe dừng lại ở trước một vài tòa nhà màu xanh lam tinh tế.
Một vài nhân viên mặc đồng phục tiến lên chào đón: “Xin chào Chu tổng, xin chào phu nhân.”
Nguyễn Yên xuống xe, Chu Mạnh Ngôn dẫn cô đi theo nhân viên công tác vào bên trong.
Nghe thấy nhân viên công tác giới thiệu, Nguyễn Yên mới dần biết được viện điều dưỡng này là nơi dưới danh nghĩa của tập đoàn Phạn Mộ Ni, không mở cửa cho người ngoài, chỉ có quản lý cấp cao đã nghỉ hưu hoặc người có công trong công ty thì mới có thể sống ở đây mà không cần phải trả bất kỳ chi phí nào, toàn bộ đều do công ty gánh vác.
Toàn bộ viện điều dưỡng được xây dựng ở vùng đất ven thành phố với môi trường rộng lớn và yên tĩnh, không khí trong lành, cơ sở vật chất đầy đủ, thậm chí còn tốt hơn so với viện điều dưỡng mà Nguyễn Vân Sơn đã ở trước đây.
Nhân viên công tác nói rằng bọn họ đã sắp xếp các bác sĩ giỏi nhất để thiết kế phác đồ điều trị tích cực, cố gắng hết sức làm cho Nguyễn Vân Sơn tỉnh lại.
Bọn họ được đưa đến phòng bệnh của Nguyễn Vân Sơn.
Nguyễn Yên đi vào trong rồi ngồi bên mép giường sau đó nắm lấy tay của ba mình, trong lòng dần ấm lên.
Chu Mạnh Ngôn đứng ở bên cạnh cô trong chốc lát sau đó khẽ nói: “Anh đi ra ngoài tìm bác sĩ trước.”
“Vâng……”
Đi qua phòng sách trên tầng hai thì sẽ đến một nhà hàng nhỏ chuyên phục vụ ăn uống trên tầng hai.
Người đàn ông ngồi ở trước bàn ăn làm từ đá cẩm thạch, anh đang lật xem một vài văn kiện dữ liệu.
Cô bước vào bên trong, anh ngước mắt lên.
Nguyễn Yên ngồi xuống ở phía đối diện, sau khi người giúp việc rời đi, cô hơi cúi đầu xuống thì nghe thấy điện thoại của Chu Mạnh Ngôn vang lên, anh bắt máy nói chuyện công việc.
Nguyễn Yên cầm muỗng lên rồi yên lặng ăn bữa sáng.
Một lúc sau cô nghe thấy người đàn ông kết thúc cuộc gọi, trong phòng ăn yên tĩnh hồi lâu, mãi cho đến khi giọng nói của anh được truyền đến từ phía đối diện:
“Hôm nay thân thể của em... Có phải là không được thoải mái hay không?”
Nguyễn Yên: ???
Cô lập tức phản ứng lại ý tứ của anh, rũ mắt xuống rồi phủ nhận: “Không, không có ạ...”
Đây căn bản không giống như là điều mà anh sẽ hỏi?
Chu Mạnh Ngôn nhìn vẻ mặt thẹn thùng của cô thì dời ánh mắt đi, hoà hoãn sắc mặt: “Ừ.”
Nguyễn Yên xấu hổ đến mức vùi đầu ăn bữa sáng.
Chu Mạnh Ngôn vẫn bận rộn làm việc ở biệt thự như trước cả ngày, còn Nguyễn Yên thì đi đến bãi biển cùng với người làm.
Cô ngồi trên chiếc ghế ở bãi biển để hóng gió biển, nghe một chút nhạc và nghe một chút sách, trải qua một khoảng thời gian còn có thể được tính là thích ý.
Nguyễn Yên trở lại biệt thự từ bờ biển vào lúc chiều tối, vừa lúc Chu Mạnh Ngôn bận rộn công việc xong thì hai người dùng bữa tối cùng nhau, sau khi ăn xong, người đàn ông quay trở lại phòng sách.
Hơn mười giờ tối, Nguyễn Yên tắm rửa xong thì trở lại phòng ngủ, một lúc sau Chu Mạnh Ngôn cũng đi vào.
Cô sửng sốt rồi lập tức thu suy nghĩ trong lòng lại, bọn họ cũng đã ngủ chung với nhau tối hôm qua, từ nay về sau cũng nên ở chung một chỗ.
“Đây là đĩa trái cây thập cẩm người giúp việc đưa cho em.”
Chu Mạnh Ngôn đưa đĩa đựng trái cây tới trong tầm tay của cô, cô nhận lấy: “Vâng, cảm ơn……”
Cô nghĩ đến điều gì đó rồi hỏi: “Khi nào chúng ta về nước?”
“Ngày kia.”
Cho nên còn ở lại đây thêm một ngày mai nữa sao?
Nguyễn Yên có chút vui vẻ, dù sao thì bãi biển xinh đẹp như vậy, cho dù không nhìn thấy thì cũng cảm thấy vô cùng thoải mái.
Hai người nói với nhau vài câu, cô ngồi ở đầu giường, tai nghe chỉ để hờ một nửa, làm bộ nghe nhạc nhưng lại không nhịn được mà lén nghe người đàn ông đang muốn làm cái gì.
Chỉ nghe thấy anh mở tủ quần áo ra sau đó đi đến phòng tắm.
Cô gỡ tai nghe ra rồi nằm xuống, một lúc sau người đàn ông cũng bước ra.
Đầu ngón tay của cô khẽ nắm lấy ga trải giường, nằm quay lưng về phía anh, vẫn không nhúc nhích.
Vài giây sau phần giường phía sau lưng lún xuống.
Chu Mạnh Ngôn nằm ở trên giường, nghiêng đầu nhìn thấy mái tóc đen nhánh của cô gái hơi che khuất cần cổ trắng nõn, anh nhớ đến tối hôm qua, một vài cảm xúc không kìm chế được mà trỗi dậy lần nữa.
Yết hầu của anh trượt lên xuống: “Nguyễn Yên…”
Người đàn ông đang muốn duỗi tay kéo cô vào trong lòng ngực thì đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, sau đó anh kéo ngăn tủ đầu giường ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh phát hiện ra cái hộp kia chỉ có vài miếng, tối hôm qua đã dùng hết rồi.
Mà dường như trong phòng cũng không có đồ mới.
“Làm sao thế?” Cô gái hơi nghiêng người sang, mềm giọng hỏi.
Sắc mặt anh hơi tối sầm lại, sau đó đóng ngăn tủ lại rồi nằm xuống: “...Không có gì, em ngủ đi.”
“À, vâng ạ.”
Nguyễn Yên thở phào nhẹ nhõm rồi nằm thẳng người, nhanh chóng phát ra tiếng hít thở nhè nhẹ.
Chu Mạnh Ngôn nằm ở bên cạnh nhìn trần nhà hồi lâu rồi cưỡng ép bản thân nhắm mắt lại.
***
Khi Nguyễn Yên tỉnh lại thì đã là hơn tám giờ sáng, Chu Mạnh Ngôn đã rời khỏi phòng như thường lệ.
Trong khi đang rửa mặt thì cô mới nhớ đến tối hôm qua quả nhiên là như cô đã dự đoán từ trước, đó là một đêm “bình an”.
Cô biết với tính cách của Chu Mạnh Ngôn cùng với sự bận rộn thường ngày của anh thì đối với phương diện nào đó nhất định phải vô cùng tiết chế, hơn nữa sẽ tuyệt đối không ham thích việc này.
Sáng nay cô không có ý định đi ra ngoài nên chơi đàn piano ở trong phòng khách.
Cô đã bắt đầu chơi đàn piano từ khi còn nhỏ, lúc trước cô đã từng đăng ký tham gia rất nhiều lớp học năng khiếu, bao gồm cả đàn guitar và violin, cô đều có thể chơi một chút. Mặc dù bây giờ cô đã bị mù nhưng bởi vì cô đã tập luyện nhiều năm như vậy nên vô cùng quen thuộc đối với mỗi một vị trí của phím đàn, hơn nữa việc cô không thể nhìn thấy nhạc phổ và phím đàn ngược lại điều đó có thể giúp cô rèn luyện nhiều hơn.
Người đàn ông nhìn về phía đề án cải cách của Âu Lạp ở trong phòng sách, nghe Giang Thừa nói ở đầu dây bên kia điện thoại: “Chuyện của hội đồng quản trị đã được sắp xếp xong, tôi nghe được Nguyễn Ô Trình đã ngầm bắt đầu làm rất nhiều công tác chuẩn bị, ông ta đang vô cùng hoảng loạn.”
Chu Mạnh Ngôn cong môi: “Đương nhiên ông ta sẽ không để cho bản thân chịu thua.” Chỉ là kết quả có lẽ không nhất định phải nằm trong tay ông ta.
Giang Thừa cảm khái: “Nếu công ty Âu Lạp vẫn ở dưới tay Nguyễn Ô Trình, có lẽ phá sản chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.”
Ánh mắt của cha Nguyễn Ô Trình và Nguyễn Vân Sơn lúc trước quả nhiên không sai.
Thật ra lúc trước khi Nguyễn Vân Sơn vẫn còn chưa xảy ra chuyện, ông đã có ý định muốn đưa ra tiến hành đổi mới đối với công ty, chỉ là còn không kịp đưa ra phương án thì đã bị tai nạn giao thông rồi.
Chu Mạnh Ngôn xoay chuyển đồng hồ rồi nói: “Đi liên hệ một chút với đám thân tín của Nguyễn Vân Sơn, đã đến lúc bọn họ có tác dụng rồi.”
“Vâng.”
“Đúng rồi Chu tổng, ngài muốn tôi tìm giúp ngài đường link mua sắm, tôi đã gửi qua rồi, ngài có thể đặt hàng trực tuyến qua đường link đó, sẽ có người giao hàng tận nhà, ngài muốn mua thứ gì cũng đều được ạ.”
“Ừ.”
Nguyễn Yên đánh đàn xong nửa tiếng sau đó, cô đang định trở lại phòng ngủ(*) để nghỉ ngơi một lát thì người giúp việc đưa một cái túi lại đây với sắc mặt đỏ bừng: “Thưa phu nhân, đây chắc là… Đồ ngài mua ạ, nó vừa mới được gửi đến tầng dưới nhà.”
(*) Nguyên văn là phòng khách nhưng Nguyễn Yên đang chơi piano trong phòng khách nên mình sẽ đổi thành phòng ngủ nhé.
“A?” Cô đâu có mua đồ gì đâu nhỉ?
Người giúp việc đặt túi đồ trước mặt Nguyễn Yên rồi nhanh chóng chuồn đi, Nguyễn Yên thuận tay cầm lấy thì sờ thấy bên trong túi đựng đồ có hai cái hộp nhỏ hình chữ nhật.
Cô thản nhiên cầm lấy, vừa đúng lúc này Chu Mạnh Ngôn đi ra từ trong phòng, nhìn thấy Nguyễn Yên đang ngồi trong phòng khách, trong tay đang cầm đồ vật gì đó.
Anh lập tức ngẩn người, đi tới phía trước thì nhìn thấy vẻ mặt ngờ nghệch đang tìm tòi nghiên cứu của Nguyễn Yên: “Đây là cái gì thế? Mình không mua mà…”
Cô vừa dứt lời thì hai cái hộp trong tay đã bị rút ra.
Ai thế?
Chu Mạnh Ngôn rũ mắt xuống nhìn hộp Okamoto* trong tay, khẽ ho hai tiếng rồi mở miệng nói với giọng điệu như bình thường:
*Okamoto: một loại bao cao su.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bánh quy.”
Nguyễn Yên: ???
Sau khi người đàn ông rời đi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Yên vẫn còn đang hoang mang, Chu Mạnh Ngôn thế mà lại còn thích ăn bánh quy sao?
***
“Cho nên Chu Mạnh Ngôn cũng không nói gì về việc sẽ đưa cậu đi hưởng tuần trăng mật gì đó sao?”
Sau khi trở lại Lâm Thành, Nguyễn Yên gọi điện thoại với Chúc Tinh Chi ở trong nhà, đầu dây bên kia nói: “Mình còn tưởng rằng các cậu vẫn còn muốn ở lại đó một thời gian nữa đấy, không đến nơi khác để hưởng tuần trăng mật thì cũng thôi đi, hòn đảo nhỏ xinh đẹp như vậy mà cũng không chịu ở lại thêm mấy ngày nữa sao?”
“Ừm, cũng đâu có sao…”
Chu Mạnh Ngôn bận rộn như thế nào không phải cô không biết, anh chưa nói phải lập tức trở về nước ngay sau ngày hôn lễ đã là khó lắm rồi. Hơn nữa tuần trăng mật chỉ có ý nghĩa đối với vợ chồng son tình cảm mặn nồng, nào có cần thiết gì đối với vợ chồng plastic* hai người bọn họ đâu, vừa lãng phí thời gian lại còn có vẻ ngượng ngùng.
*Vợ chồng plastic: ngoài mặt hoà thuận nhưng bên trong lại xa cách.
“Chồng của cậu thật đúng là một người tham công tiếc việc.” Chúc Tinh Chi than nhẹ: “Có điều không làm việc thì làm sao có thể nuôi gia đình sống qua ngày được đây, chồng của cậu kiếm tiền, cậu chỉ việc tiêu xài là được.”
“……” Nguyễn Yên nhớ lại kể từ khi kết hôn tới nay, Chu Mạnh Ngôn đã đưa cho cô một cái thẻ để cô sử dụng vào việc chi phí tiêu dùng hàng ngày.
Cô đi kiểm tra số tiền bên trong thì cảm thấy tiêu xài cỡ nào cũng không hết, hơn nữa còn sẽ được chuyển thêm vào định kỳ mỗi tháng, Chu Mạnh Ngôn sẽ không hỏi cô đã tiêu xài số tiền này vào đâu, cũng giống như là tiền tiêu vặt vậy.
Nguyễn Yên cảm thấy bản thân thật sự đã trở thành phu nhân nhà giàu rồi.
Loại cuộc sống như thế này cũng khá tốt nhưng cũng vô cùng nhàm chán.
Hầu hết thời gian cô đều ở một mình, bởi vì không thể nhìn thấy nên có rất nhiều hoạt động giải trí cùng với xã giao cô đều không thể tiếp xúc, cô thường xuyên chỉ có thể tự nói chuyện với bản thân, cô muốn nhìn thấy thế giới bên ngoài nhiều hơn, không muốn để cho bản thân chỉ như là một con chim hoàng yến.
Buổi chiều tối ngày thứ hai sau khi về nước, Chu Mạnh Ngôn để cho Giang Thừa về nhà đón cô sau đó đưa cô đi ra ngoài ăn bữa tối.
Nguyễn Yên cũng không biết có chuyện gì, chỉ cảm thấy anh bình thường như mọi ngày. Khi hai người ra khỏi nhà hàng thì trời đã tối. Sau khi trở lại xe, Chu Mạnh Ngôn cũng không dặn với tài xế là sẽ về nhà mà là nói một địa điểm: “Đi viện điều dưỡng.”
Nguyễn Yên nghi hoặc: “Viện điều dưỡng ạ?”
“Hiện tại ba của em đã chuyển đến một chỗ mới.”
Nguyễn Yên kinh ngạc: “Anh, anh đã đưa ba của em ra khỏi viện điều dưỡng ban đầu rồi sao?!”
Chu Mạnh Ngôn nhìn về phía cô: “Ừm, đưa em qua đó nhìn một chút.”
Lộ trình lái xe gần nửa tiếng đồng hồ, Nguyễn Yên vui mừng trong lòng suốt cả một quãng đường, cuối cùng chiếc Rolls-Royce chạy đến trước một toà nhà riêng tương tự sơn trang, cửa sắt được mở ra, chiếc xe tiến vào một đoạn đường nhựa được thắp sáng bởi đèn đường, hai bên là rừng cây, giống như lập tức thoát khỏi nhịp sống hối hả và ồn ào của thành phố, mọi thứ đều trở nên yên tĩnh.
Cuối cùng chiếc xe dừng lại ở trước một vài tòa nhà màu xanh lam tinh tế.
Một vài nhân viên mặc đồng phục tiến lên chào đón: “Xin chào Chu tổng, xin chào phu nhân.”
Nguyễn Yên xuống xe, Chu Mạnh Ngôn dẫn cô đi theo nhân viên công tác vào bên trong.
Nghe thấy nhân viên công tác giới thiệu, Nguyễn Yên mới dần biết được viện điều dưỡng này là nơi dưới danh nghĩa của tập đoàn Phạn Mộ Ni, không mở cửa cho người ngoài, chỉ có quản lý cấp cao đã nghỉ hưu hoặc người có công trong công ty thì mới có thể sống ở đây mà không cần phải trả bất kỳ chi phí nào, toàn bộ đều do công ty gánh vác.
Toàn bộ viện điều dưỡng được xây dựng ở vùng đất ven thành phố với môi trường rộng lớn và yên tĩnh, không khí trong lành, cơ sở vật chất đầy đủ, thậm chí còn tốt hơn so với viện điều dưỡng mà Nguyễn Vân Sơn đã ở trước đây.
Nhân viên công tác nói rằng bọn họ đã sắp xếp các bác sĩ giỏi nhất để thiết kế phác đồ điều trị tích cực, cố gắng hết sức làm cho Nguyễn Vân Sơn tỉnh lại.
Bọn họ được đưa đến phòng bệnh của Nguyễn Vân Sơn.
Nguyễn Yên đi vào trong rồi ngồi bên mép giường sau đó nắm lấy tay của ba mình, trong lòng dần ấm lên.
Chu Mạnh Ngôn đứng ở bên cạnh cô trong chốc lát sau đó khẽ nói: “Anh đi ra ngoài tìm bác sĩ trước.”
“Vâng……”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro