Chương 29
2024-09-24 16:44:24
Sáng sớm ngày hôm sau, Nguyễn Yên và Chu Mạnh Ngôn đồng thời rời khỏi giường, sau khi rửa mặt xong thì cùng nhau rời khỏi biệt thự đi tới nhà ăn.
Sáng nay Chu Mạnh Ngôn còn có cuộc họp nửa buổi, Nguyễn Yên dậy sớm vì không muốn lát nữa phải ăn sáng một mình nên dứt khoát đi cùng anh luôn.
Bọn họ đến cửa nhà ăn thì vừa khéo một người phụ nữ mặc Âu phục nhỏ màu xanh nhạt đi tới từ một bên ——
Đó là Trọng Trạm Tĩnh.
Trọng Trạm Tĩnh nhìn thấy bọn họ thì đầu tiên là ngẩn ra sau đó mỉm cười tiến lên phía trước: “Hey, hai người buổi sáng tốt lành nhé.”
Nguyễn Yên nghe thấy thì đáp lại: “Cô Trọng ——“
Trọng Trạm Tĩnh đi đến bên cạnh cô: “Nguyễn Yên, tối hôm qua cô có ngủ ngon không?”
“Rất tốt.”
“Nếu không ngại thì tôi có thể ăn sáng cùng với hai người được không?”
Nguyễn Yên lắc đầu: “Đương nhiên là không ngại rồi.”
Bên trong là nhà hàng buffet, sau khi ba người tìm được chỗ ngồi, Trọng Trạm Tĩnh dịu dàng hỏi cô: “Cô ngồi đi, để tôi đi lấy bữa sáng cho cô, cô muốn ăn cái gì?”
Nguyễn Yên nói lời cảm ơn và nói với Trọng Trạm Tĩnh lấy giúp thêm một phần nữa là được.
Trọng Trạm Tĩnh đi cùng với Chu Mạnh Ngôn đến khu ẩm thực, hai người trò chuyện ngắn gọn với nhau, một lúc sau, Chu Mạnh Ngôn mới nhớ tới một chuyện: “Hôm qua là sinh nhật chị?”
Bàn tay đang gắp bánh mì nướng của Trọng Trạm Tĩnh khựng lại một chút, cảm xúc thoáng lướt qua trong đôi mắt, mỉm cười trêu chọc anh:
“Quả nhiên là cậu đã quên… Ai nói cho cậu biết thế?”
“Đằng Hằng.”
“Cậu ấy nói hết cho cậu nghe rồi à?”
“Không, chỉ nói là trở về sẽ tổ chức sinh nhật bù cho chị.”
Trọng Trạm Tĩnh rũ mắt xuống: “Không cần đâu, không cần thiết. Bản thân tôi cũng không làm sinh nhật cho mình.”
Cô ta hoà hoãn lại cảm xúc, gắp một miếng bánh mì nướng lên rồi nhìn về phía anh: “Có muốn ăn bánh mì không?”
“Không cần bận tâm, tôi sẽ tự lấy.”
Chu Mạnh Ngôn đi đến một khu ẩm thực khác, Trọng Trạm Tĩnh thả bánh mì nướng về chỗ cũ, cảm thấy trong cổ họng đắng ngắt.
Hóa ra là cho dù anh có biết sinh nhật của cô ta thì cũng sẽ không có bất kỳ biểu hiện nào.
Nguyễn Yên ngồi vào chỗ và chờ đợi, qua một lúc thì cô nghe thấy giọng nói của Trọng Trạm Tĩnh: “Bữa sáng tới rồi đây.”
Trọng Trạm Tĩnh đặt đĩa đồ ăn xuống trước mặt Nguyễn Yên rồi ngồi xuống chỗ bên cạnh: “Tôi lấy cho cô một phần sandwich, bánh ngọt và đồ ăn kèm, tôi không biết cô thích uống sữa đậu nành hay là sữa bò nên tôi rót trước một ly sữa bò cho cô, ngoài ra còn có một phần cháo trắng nữa.”
“Cảm ơn cô Trọng.”
“Tôi cảm thấy xưng hô này cũng quá xa cách rồi, vẫn nên gọi tôi là ‘chị Trạm Tĩnh’ đi.”
“Được ạ.”
Ba người dùng bữa sáng, Trọng Trạm Tĩnh hỏi Chu Mạnh Ngôn: “Buổi chiều không có công việc gì, cậu và Nguyễn Yên có kế hoạch gì không?”
Người đàn ông nói không có kế hoạch gì, Trọng Trạm Tĩnh lập tức đề nghị buổi chiều cô ta sẽ đi dạo lâm viên cùng với Nguyễn Yên: “Dù sao thì một mình tôi cũng rất nhàm chán, vừa hay có Nguyễn Yên có thể bầu bạn. Nguyễn Yên, em có thời gian không?”
“Em không thành vấn đề ạ.”
Trọng Trạm Tĩnh khẽ mỉm cười: “Vậy thì thật tốt quá. Chu Mạnh Ngôn, cậu cứ đi làm việc của mình đi, vợ của cậu để cho tôi.”
***
Sau khi cuộc họp buổi sáng kết thúc, cuộc hội đàm lần này cũng coi như hoàn thành tốt đẹp, mọi người ký hợp đồng xong thì buổi chiều có thể chính thức bắt đầu tận hưởng kỳ nghỉ dưỡng rồi.
Buổi chiều, mặt trời khuất sau những đám mây, bầu trời đang nắng ráo bỗng nhiên trở nên âm u vài phần, thời tiết như vậy lại càng thích hợp để đi dạo lâm viên.
Khi Trọng Trạm Tĩnh nhìn thấy Nguyễn Yên ở hành lang dài có mái che vào thời gian đã hẹn mới phát hiện ra Chu Mạnh Ngôn và gia đình Địch Trấn đang đứng bên cạnh Nguyễn Yên.
Chiều nay Chu Mạnh Ngôn và Địch Trấn còn phải bàn một ít chuyện công việc nên Thu An cũng đưa con trai cùng ra ngoài đi dạo.
Thu An nhìn thấy Trọng Trạm Tĩnh đang đi tới thì nhiệt tình mời cô ta: “Cô Trọng, tối nay con trai tôi tổ chức sinh nhật ở nhà hàng Băng Tuyền, cô cũng tới nhé.”
Nhà hàng Băng Tuyền.
Thì ra là tổ chức sinh nhật cho một đứa trẻ.
Trọng Trạm Tĩnh thu lại vẻ mặt dư thừa, mỉm cười xoa đầu cậu bé: “Được chứ, chúc bạn nhỏ Gia Gia sinh nhật vui vẻ nhé.”
Sáu người có mặt ở đây chia thành ba đường, hai người đàn ông đi làm công chuyện, Nguyễn Yên và Trọng Trạm Tĩnh cùng nhau đi dạo chơi công viên, còn Thu An nói sẽ không đi theo hai người vì Gia Gia ầm ĩ đòi đi chèo thuyền, cô phải đưa bé đi.
Sau khi những người khác đều đã đi hết, Trọng Trạm Tĩnh nhìn về phía Nguyễn Yên bị mù, khẽ cong khóe môi lên: “Em giữ tay chị nhé, chị dẫn em đi.”
“Vâng.”
Nguyễn Yên kéo khuỷu tay Trọng Trạm Tĩnh, Trọng Trạm Tĩnh dẫn cô đi chậm rãi ra khỏi hành lang dài có mái che.
“Nguyễn Yên, chị có chút tò mò, em bị mù là do bẩm sinh đã như vậy hay là sau này mới bị?”
“Tháng bảy năm nay em bị tai nạn giao thông, sau đó mới dẫn đến bị mù.”
“Vậy có thể phục hồi thị lực không? Hay là sẽ bị vĩnh viễn như vậy?”
“Có thể điều trị ạ.”
“... Vậy là tốt rồi, em trông xinh đẹp như vậy, đôi mắt cũng đẹp như thế này, nếu từ nay về sau không nhìn thấy được nữa thì thật sự quá đáng tiếc.”
Điện thoại trong túi Trọng Trạm Tĩnh vang lên, cô ta lấy ra: “Xin lỗi, chị nghe điện thoại cái đã.”
Nguyễn Yên đứng ở một bên nghe thấy giọng nói trầm tĩnh và nghiêm túc của Trọng Trạm Tĩnh: “Trước ngày mai nhất định phải đưa ra một phương án vừa lòng tôi, các người phải tự đi thương lượng với bên phía nhà cung cấp…”
Cuối cùng Nguyễn Yên nghe thấy Trọng Trạm Tĩnh cúp điện thoại rồi nói: “Là chuyện trong công ty, mấy người đó quá phiền phức.”
Nguyễn Yên: “Bình thường chị rất bận sao?”
“Vừa mới về nước nên sẽ bận một chút.” Nhà Trọng Trạm Tĩnh cũng là dòng họ doanh nghiệp, chủ yếu kinh doanh trong lĩnh vực hành lý túi xách. Sau khi cô ta học xong nghiên cứu sinh thì lập tức vào công ty thực tập, trong vòng một năm mà cô ta đã được đề bạt đến vị trí phó tổng giám đốc chỉ bằng thực lực của bản thân.
Trong công việc, Trọng Trạm Tĩnh là một người phụ nữ mạnh mẽ rất có năng lực.
Nguyễn Yên nghe xong, gương mặt lộ vẻ ngưỡng mộ: “Cảm thấy chị quá độc lập.”
“Từ nhỏ ba mẹ chị đã dạy chị rằng con gái cần phải độc lập, tự mình cố gắng vươn lên, bản thân phải có sở trường và kỹ năng riêng, bọn họ quản lý chị rất nghiêm khắc.” Trọng Trạm Tĩnh nhìn về phía Nguyễn Yên: “Hơn nữa chị không có bạn trai thì đương nhiên phải dựa vào chính mình rồi.”
“Chị Trạm Tĩnh, em cảm thấy cuộc sống của chị như thế này vô cùng tốt.”
Nguyễn Yên cảm thấy bản thân so với đối phương quả thực là khác nhau một trời một vực. Cô cũng rất muốn độc lập tự mình cố gắng vươn lên nhưng bởi vì điều kiện hiện tại của bản thân nên cô không thể làm được rất nhiều chuyện.
Thế nhưng Trọng Trạm Tĩnh lại cảm thấy lời nói này giống như một sự chế nhạo vậy.
Cô ta vỗ vỗ tay Nguyễn Yên, dịu dàng an ủi: “Bây giờ em đừng nghĩ ngợi nhiều như vậy, chữa lành đôi mắt trước, chờ đến sau khi phục hồi thị lực thì có thể lập kế hoạch cho cuộc đời của mình rồi. Hơn nữa đôi khi chị cũng rất hâm mộ em… Sống thật là dễ dàng.”
“Không đâu ạ, em cảm thấy mình quá rảnh rỗi…”
Hai người đi về phía trước, sắc trời càng ngày càng âm u, Nguyễn Yên không nhìn thấy, bỗng nhiên cảm thấy có vài giọt mưa rơi xuống đỉnh đầu và mu bàn tay: “Trời mưa rồi đúng không ạ?”
Cô vừa dứt lời thì cơn mưa hoàn toàn không nể tình mà trút xuống y như lời cô nói.
Hai người đang đi ở ngoài trời, Trọng Trạm Tĩnh nhíu mày: “Chúng ta chạy nhanh thôi.”
Nguyễn Yên níu lấy Trọng Trạm Tĩnh chạy về phía trước, bởi vì cô không nhìn thấy nên Trọng Trạm Tĩnh cũng không dám chạy quá nhanh, vì vậy mà sau khi tới đình đài phía trước thì cả hai người đều đã bị xối ướt.
Mái tóc đen dài của Nguyễn Yên lấm tấm những giọt nước, chiếc áo và quần đầm màu hồng cánh sen trên người cũng bị ướt một chút, hơi lạnh bám vào da thịt, truyền đến một cơn lạnh thấu xương.
Trọng Trạm Tĩnh lấy khăn giấy ra đưa cho Nguyễn Yên mấy tờ sau đó nhìn về phía cơn mưa to bên ngoài: “Tránh mưa ở đây nhé.”
Nguyễn Yên nghe tiếng mưa rơi tí tách tí tách bên ngoài thì có thể đoán được cơn mưa không nhỏ, cô đang suy nghĩ thì điện thoại của cô vang lên, khi cô lấy ra, ánh mắt của Trọng Trạm Tĩnh nhìn sang: “Là Chu Mạnh Ngôn.”
Nguyễn Yên bắt máy, đầu dây bên kia đi thẳng vào vấn đề: “Hai người đang ở đâu?”
“Bọn em đang ở……”
“Để chị nói.” Trọng Trạm Tĩnh nhận lấy điện thoại: “Mạnh Ngôn, bây giờ bọn tôi đang ở trong một cái đình đài nhỏ đằng sau viện Nam Dương, bên cạnh có một khu rừng đào…”
Trọng Trạm Tĩnh trao đổi với Chu Mạnh Ngôn xong thì cúp máy rồi trả lại điện thoại cho Nguyễn Yên: “Chắc là cậu ấy sẽ cho người đến đây đưa dù.”
“Vâng.” Vậy là tốt rồi.
Hai người ngồi chờ trong đình đài, gió lạnh cuộn lên, Nguyễn Yên cảm thấy hơi lạnh nhưng chỉ có thể khẽ ôm lấy hai cánh tay của mình.
Trọng Trạm Tĩnh đang nhìn về phía trước thì ở chỗ ngã rẽ bức tường trắng của tòa nhà kiểu Liên Xô đột nhiên xuất hiện một người đàn ông tay cầm dù tiến vào trong tầm nhìn.
Chu Mạnh Ngôn mặc bộ Âu phục phẳng phiu chỉnh tề, dáng người thẳng tắp và thon dài, nhìn lên gương mặt với sống mũi cao thẳng và cặp kính gọng vàng, dưới khung mắt kính là đôi mắt sâu như hồ nước.
Trong cơn mưa mùa thu se lạnh, nước da nhàn nhạt của người đàn ông càng thêm phần lạnh lẽo, dường như khiến cho người ta chỉ có thể ngắm nhìn từ xa.
Trọng Trạm Tĩnh nhìn anh đi về phía mình thì sững sờ trong giây lát.
Cho đến khi Chu Mạnh Ngôn bước lên thềm đá và đi đến trước mặt thì cô ta mới tỉnh táo lại: “Sao cậu lại tự mình đến đây đưa dù? Tôi tưởng rằng cậu sẽ để trợ lý đến đây.”
Người đàn ông đưa cho cô ta một chiếc dù khác đang cầm trong tay, giọng nói nhạt và lạnh lùng:
“Chúng tôi vừa đúng lúc ở viện Nam Dương.”
Nguyễn Yên ở một bên biết được Chu Mạnh Ngôn tới thì kinh ngạc trong một nháy mắt, cô đứng lên thì cảm nhận được có tiếng bước chân đang tiến tới gần rồi ngừng ở trước mặt cô.
Cô còn chưa kịp mở miệng thì trên người đã được choàng lên một chiếc áo khoác ấm áp.
“Giơ tay lên.” Anh nói.
Nguyễn Yên ngây người nâng cánh tay lên rồi luồn qua ống tay áo khoác thon dài, cô ngửi thấy mùi hương của gỗ tuyết tùng chỉ thuộc về cơ thể Chu Mạnh Ngôn cùng với độ ấm bao bọc lấy thân mình, cảm thấy mọi lạnh giá đều bị xua tan đi giống như từ thu sang xuân vậy.
Khóe miệng cô hiện lên lúm đồng điếu: “Cảm ơn anh…”
Trọng Trạm Tĩnh ở một bên dõi theo sự tương tác qua lại giữa hai người, nhìn hành động lần đầu tiên Chu Mạnh Ngôn mặc áo khoác cho một cô gái, đồng tử chấn động.
Đàn ông đưa áo khoác cho phụ nữ.
Thường có ý nghĩa là mối quan hệ thân mật và đặc biệt.
Cô ta vẫn còn nhớ rõ thời còn học cấp ba, mỗi lần đến xem Chu Mạnh Ngôn chơi bóng rổ cùng với bạn bè, cô ta sẽ chủ động cầm lấy áo khoác của anh rồi đi xuống khán đài sau khi kết thúc.
Trên áo khoác đồng phục của nam sinh có mùi xà phòng thoang thoảng, chiếc áo khoác có ý nghĩa là những gì mà chỉ Chu Mạnh Ngôn mới có, cô ta cầm nó trong tay, cảm giác dường như quan hệ của hai người bỗng chốc được kéo gần lại, tựa như cô ta trở thành bạn gái của anh vậy.
Nhưng nhiều năm như vậy, Chu Mạnh Ngôn chưa từng chủ động đưa áo khoác của mình cho bất kỳ một nữ sinh nào, cũng sẽ không cho người khác bất cứ một ám chỉ ái muội gì, vĩnh viễn duy trì một khoảng cách lạnh nhạt.
Mãi cho đến ngày hôm nay.
Anh tự mình mặc áo khoác cho Nguyễn Yên.
Trọng Trạm Tĩnh nắm dù, tất cả các ngón tay dùng sức đến mức trở nên trắng bệch.
Bọc kĩ áo khoác xong, người đàn ông rũ mắt nhìn mi mắt cong cong của cô gái rồi dời ánh mắt đi và nói với giọng bình thản: “Đi thôi.”
“Vâng ạ.” Nguyễn Yên thò bàn tay ra từ trong ống tay áo dài, ngoan ngoãn ôm lấy anh.
Đi đến trước đình, tay phải của anh bật mở dù, cô đứng ở bên phải, chỉ có thể hơi giơ tay lên ôm lấy cánh tay của anh rồi đi vào trong màn mưa.
Bên ngoài mưa vẫn to như trước, mặt đất ẩm ướt trơn trượt, cô chỉ có một cánh tay để làm điểm tựa, hơn nữa bởi vì không nhìn thấy nên cô không có cảm giác an toàn, sải bước rất ngắn, Chu Mạnh cúi đầu nhìn cô một cái.
Bỗng nhiên trong lúc đó, cánh tay của Chu Mạnh Ngôn mà cô đang ôm lấy đột nhiên rút ra.
Nguyễn Yên sững sờ, ngay sau đó cô lại cảm thấy bả vai của mình bị ôm lấy ——
Chu Mạnh Ngôn đổi thành tay trái cầm dù, tay phải ôm lấy cô.
Hành động lặng lẽ của người đàn ông dường như không mang theo tình cảm cũng không mang theo thân mật nhưng vẫn khiến nhịp tim của Nguyễn Yên bất giác loạn nửa nhịp.
Cô giống như là được anh nửa ôm vào trong ngực, vững vàng và mạnh mẽ, xua tan hết mọi cảm giác không chắc chắn, khiến cho bước đi của cô an ổn hơn rất nhiều.
Trọng Trạm Tinh cầm dù đi theo phía sau bọn họ như là kẻ thứ ba.
Trọng Trạm Tĩnh nhìn chằm chằm bóng lưng hai người bọn họ, hốc mắt chua xót, trong lòng cuộn trào sóng to gió lớn ——
Chu Mạnh Ngôn đưa cho cô ta một cây dù.
Nhưng lại mặc áo khoác cho Nguyễn Yên và ôm Nguyễn Yên đi.
Đơn giản vì Nguyễn Yên là vợ của anh.
Chẳng lẽ giữa bọn họ không phải chỉ là liên hôn thương mại sao? Không có bất kỳ tình cảm gì thì vì sao Chu Mạnh Ngôn lại làm những điều này?
Nguyễn Yên dựa vào cái gì để có thể hưởng lấy những điều này?
Trọng Trạm Tĩnh cắn chặt cánh môi, cảm giác dường như có một tấm lưới quấn chặt lấy trái tim của cô ta khiến cho cô ta sắp không thể nào thở được nữa.
***
Khi bọn họ đi đến cửa viện Nam Dương, gia đình Địch Trấn cũng đang tụ hợp ở đây.
Định Trấn đã nói xong chuyện công việc với Chu Mạnh Ngôn, vì trời mưa nên mọi người quyết định từng người trở về nghỉ ngơi, nếu có mắc mưa thì nhanh chóng xử lý một chút.
Vì thế Nguyễn Yên và Chu Mạnh Ngôn trở về biệt thự.
Nguyễn Yên phóng đi tắm nước nóng, thay một bộ váy trắng rồi đi ra khỏi nhà tắm, cô sấy khô tóc rồi chậm rãi lần mò đến phòng khách sau đó ngồi trên sô pha. Một lúc sau, người đàn ông đi tới, trong tay cầm một chai rượu vang đỏ.
Anh đặt chai rượu vang đỏ lên trên bàn, Nguyễn Yên nghe tiếng thì duỗi tay ra sờ sờ: “Rượu vang đỏ ạ?”
“Ừm, người ta đưa tới.”
Bởi vì cơn mưa bất chợt vào buổi chiều quấy nhiễu tâm trạng tốt của mọi người nên vừa rồi Thẩm Chu đã cho người đưa tới một chai Producteur Comande coi như là đền bù.
“Muốn uống không?” Anh đột nhiên hỏi.
Nguyễn Yên suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Muốn nếm thử.”
Một phút sau, Chu Mạnh Ngôn cầm hai cái ly chân dài trở lại và ngồi đối diện với Nguyễn Yên.
Sau khi rót hai ly rượu vang đỏ, đầu tiên là làm rượu thở* một lúc, sau đó Nguyễn Yên nhấp một ngụm, cảm nhận hương vị rượu nho nồng đượm hấp dẫn toàn bộ vị giác, tinh khiết và thơm ngào ngạt, không tính là cay sâu, thơm ngon cực kỳ.
*Rượu thở: Rượu vang thở đơn giản là khái niệm chỉ việc rót rượu vào bình thở (Decanter). Quy trình này giúp rượu được tiếp xúc với không khí và có thêm nhiều oxy. Tuy nhiên, không phải loại vang nào cũng cần cho thở vì chỉ có những loại rượu chưa đồng nhất như vang đỏ và một số rượu vang trắng còn trẻ mới cần cho thở trước khi thưởng thức. Nguyên nhân là do các nguyên tố cấu thành trong hai loại vang vàng và đỏ vẫn chưa tập trung để tạo nên mùi vị đặc trưng của từng loại mà vẫn nằm rải rác ở đâu đó.
Mưa ngoài cửa sổ nhỏ đi, gió khẽ lùa qua cửa kính thổi vào phòng ngủ.
Chu Mạnh Ngôn vắt chéo hai chân, thu lại ánh mắt đang nhìn ra bên ngoài rồi uống cạn rượu trong ly sau đó nhìn về phía ly rượu của Nguyễn Yên, vậy mà đã chạm tới đáy trước so với anh.
Anh lại rót thêm rượu cho cô, Nguyễn Yên vuốt ve ly rượu, cảm thấy hai người mặt đối mặt ngồi yên lặng thì rượu vang đỏ tuy ngon nhưng bầu không khí lại rất gượng gạo.
Cô có nên nói điều gì đó hay không?
Sau một hồi rối rắm thì cô nhẹ giọng nói: “Đây là lần đầu tiên anh tới Tô Thành sao?”
Anh chuyển ánh nhìn lên trên người cô: “Ừm.”
“Mùa thu ở Tô Thành chính là như vậy, thường hay bất chợt đổ mưa, mưa xong xong thì ngày hôm sau nhiệt độ không khí sẽ giảm mạnh, lúc trước khi em còn sống ở đây thì rất dễ bị cảm mạo.”
Anh khẽ hỏi: “Em sống ở Tô Thành mấy năm?”
“Ba năm đầu tiểu học em sống ở Tô Thành. Lúc ấy vì muốn ở cùng với bà ngoại và cậu nhỏ nên em ở Tô Thành, sau này ba lại đón em trở về.” Cô uống hết ly thứ hai: “Em cảm thấy khi đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất.”
Nguyễn Yên nhớ tới đề tài mà anh đã nói ngày hôm qua: “Thật ra tuổi thơ của em còn có rất nhiều chuyện thú vị, anh… Có muốn nghe hay không?”
Người đàn ông rũ mắt xuống, rót thêm rượu vang đỏ, vài giây sau mới lên tiếng: “Em nói đi.”
Nguyễn Yên bắt đầu kể câu chuyện thời thơ ấu của mình: “Khi đó, em với cậu nhỏ cùng với mấy đứa trẻ hàng xóm xung quanh, tổng cộng có sáu đứa trẻ, mỗi cuối tuần đều phải đi ra ngoài dạo chơi Tô Thành, bọn em đặt tên cho những chuyến đi này là ‘Tô Thành phiêu lưu ký’.
Lúc ấy cậu nhỏ đã dẫn mấy đứa nhóc bọn em ngồi xe buýt đi khắp mọi nơi trong thành phố. Bà ngoại không cho cậu nhỏ mua đồ ăn vặt ven đường cho em, nhưng cũng không thể thay đổi được gì khi em làm nũng. Sau khi bị bà ngoại phát hiện thì cậu còn nói là do cậu đã chủ động mua cho em ăn…”
Sau khi uống rượu thì hộp trò chuyện của Nguyễn Yên bỗng nhiên được mở ra, cô chia sẻ những chuyện thú vị thời thơ ấu của mình, nói một lúc lâu, chai rượu vang đỏ trước mặt cũng dần dần ít đi.
“Nếu có thể, em thật sự muốn trở lại thời thơ ấu đó.”
Khi đó hoàn toàn không có quá nhiều phiền muộn như hiện tại.
Nguyễn Yên cảm khái xong mới ý thức được cô chỉ lo nói về bản thân quá nhiều, giống như cô không cho Chu Mạnh Ngôn cơ hội để nói chuyện, thế là cô chuyển chủ đề sang anh: “Vậy còn anh thì sao? Đừng chỉ nói về em, anh trải qua thời thơ ấu như thế nào ạ?”
Nguyễn Yên: “Tuổi thơ của anh chắc là cũng có rất nhiều chuyện thú vị đúng không?”
Người đàn ông nghe thấy như vậy thì ngửa đầu uống hết rượu trong ly rồi lại rót thêm vào lần nữa.
“Không có gì đáng để nói.”
Nguyễn Yên khó hiểu: “Không có gì đáng để nói… Là có ý gì ạ?”
Chu Mạnh Ngôn cụp mắt xuống, màu mắt tối đen như mực, ký ức lại tràn về lần nữa.
Yết hầu của anh cuộn lên xuống, nhếch khóe miệng lên, khẽ cười một tiếng:
“Tuổi thơ của anh rất đơn giản, chỉ có một chuyện…”
“Chính là nỗ lực sống sót.”
Sáng nay Chu Mạnh Ngôn còn có cuộc họp nửa buổi, Nguyễn Yên dậy sớm vì không muốn lát nữa phải ăn sáng một mình nên dứt khoát đi cùng anh luôn.
Bọn họ đến cửa nhà ăn thì vừa khéo một người phụ nữ mặc Âu phục nhỏ màu xanh nhạt đi tới từ một bên ——
Đó là Trọng Trạm Tĩnh.
Trọng Trạm Tĩnh nhìn thấy bọn họ thì đầu tiên là ngẩn ra sau đó mỉm cười tiến lên phía trước: “Hey, hai người buổi sáng tốt lành nhé.”
Nguyễn Yên nghe thấy thì đáp lại: “Cô Trọng ——“
Trọng Trạm Tĩnh đi đến bên cạnh cô: “Nguyễn Yên, tối hôm qua cô có ngủ ngon không?”
“Rất tốt.”
“Nếu không ngại thì tôi có thể ăn sáng cùng với hai người được không?”
Nguyễn Yên lắc đầu: “Đương nhiên là không ngại rồi.”
Bên trong là nhà hàng buffet, sau khi ba người tìm được chỗ ngồi, Trọng Trạm Tĩnh dịu dàng hỏi cô: “Cô ngồi đi, để tôi đi lấy bữa sáng cho cô, cô muốn ăn cái gì?”
Nguyễn Yên nói lời cảm ơn và nói với Trọng Trạm Tĩnh lấy giúp thêm một phần nữa là được.
Trọng Trạm Tĩnh đi cùng với Chu Mạnh Ngôn đến khu ẩm thực, hai người trò chuyện ngắn gọn với nhau, một lúc sau, Chu Mạnh Ngôn mới nhớ tới một chuyện: “Hôm qua là sinh nhật chị?”
Bàn tay đang gắp bánh mì nướng của Trọng Trạm Tĩnh khựng lại một chút, cảm xúc thoáng lướt qua trong đôi mắt, mỉm cười trêu chọc anh:
“Quả nhiên là cậu đã quên… Ai nói cho cậu biết thế?”
“Đằng Hằng.”
“Cậu ấy nói hết cho cậu nghe rồi à?”
“Không, chỉ nói là trở về sẽ tổ chức sinh nhật bù cho chị.”
Trọng Trạm Tĩnh rũ mắt xuống: “Không cần đâu, không cần thiết. Bản thân tôi cũng không làm sinh nhật cho mình.”
Cô ta hoà hoãn lại cảm xúc, gắp một miếng bánh mì nướng lên rồi nhìn về phía anh: “Có muốn ăn bánh mì không?”
“Không cần bận tâm, tôi sẽ tự lấy.”
Chu Mạnh Ngôn đi đến một khu ẩm thực khác, Trọng Trạm Tĩnh thả bánh mì nướng về chỗ cũ, cảm thấy trong cổ họng đắng ngắt.
Hóa ra là cho dù anh có biết sinh nhật của cô ta thì cũng sẽ không có bất kỳ biểu hiện nào.
Nguyễn Yên ngồi vào chỗ và chờ đợi, qua một lúc thì cô nghe thấy giọng nói của Trọng Trạm Tĩnh: “Bữa sáng tới rồi đây.”
Trọng Trạm Tĩnh đặt đĩa đồ ăn xuống trước mặt Nguyễn Yên rồi ngồi xuống chỗ bên cạnh: “Tôi lấy cho cô một phần sandwich, bánh ngọt và đồ ăn kèm, tôi không biết cô thích uống sữa đậu nành hay là sữa bò nên tôi rót trước một ly sữa bò cho cô, ngoài ra còn có một phần cháo trắng nữa.”
“Cảm ơn cô Trọng.”
“Tôi cảm thấy xưng hô này cũng quá xa cách rồi, vẫn nên gọi tôi là ‘chị Trạm Tĩnh’ đi.”
“Được ạ.”
Ba người dùng bữa sáng, Trọng Trạm Tĩnh hỏi Chu Mạnh Ngôn: “Buổi chiều không có công việc gì, cậu và Nguyễn Yên có kế hoạch gì không?”
Người đàn ông nói không có kế hoạch gì, Trọng Trạm Tĩnh lập tức đề nghị buổi chiều cô ta sẽ đi dạo lâm viên cùng với Nguyễn Yên: “Dù sao thì một mình tôi cũng rất nhàm chán, vừa hay có Nguyễn Yên có thể bầu bạn. Nguyễn Yên, em có thời gian không?”
“Em không thành vấn đề ạ.”
Trọng Trạm Tĩnh khẽ mỉm cười: “Vậy thì thật tốt quá. Chu Mạnh Ngôn, cậu cứ đi làm việc của mình đi, vợ của cậu để cho tôi.”
***
Sau khi cuộc họp buổi sáng kết thúc, cuộc hội đàm lần này cũng coi như hoàn thành tốt đẹp, mọi người ký hợp đồng xong thì buổi chiều có thể chính thức bắt đầu tận hưởng kỳ nghỉ dưỡng rồi.
Buổi chiều, mặt trời khuất sau những đám mây, bầu trời đang nắng ráo bỗng nhiên trở nên âm u vài phần, thời tiết như vậy lại càng thích hợp để đi dạo lâm viên.
Khi Trọng Trạm Tĩnh nhìn thấy Nguyễn Yên ở hành lang dài có mái che vào thời gian đã hẹn mới phát hiện ra Chu Mạnh Ngôn và gia đình Địch Trấn đang đứng bên cạnh Nguyễn Yên.
Chiều nay Chu Mạnh Ngôn và Địch Trấn còn phải bàn một ít chuyện công việc nên Thu An cũng đưa con trai cùng ra ngoài đi dạo.
Thu An nhìn thấy Trọng Trạm Tĩnh đang đi tới thì nhiệt tình mời cô ta: “Cô Trọng, tối nay con trai tôi tổ chức sinh nhật ở nhà hàng Băng Tuyền, cô cũng tới nhé.”
Nhà hàng Băng Tuyền.
Thì ra là tổ chức sinh nhật cho một đứa trẻ.
Trọng Trạm Tĩnh thu lại vẻ mặt dư thừa, mỉm cười xoa đầu cậu bé: “Được chứ, chúc bạn nhỏ Gia Gia sinh nhật vui vẻ nhé.”
Sáu người có mặt ở đây chia thành ba đường, hai người đàn ông đi làm công chuyện, Nguyễn Yên và Trọng Trạm Tĩnh cùng nhau đi dạo chơi công viên, còn Thu An nói sẽ không đi theo hai người vì Gia Gia ầm ĩ đòi đi chèo thuyền, cô phải đưa bé đi.
Sau khi những người khác đều đã đi hết, Trọng Trạm Tĩnh nhìn về phía Nguyễn Yên bị mù, khẽ cong khóe môi lên: “Em giữ tay chị nhé, chị dẫn em đi.”
“Vâng.”
Nguyễn Yên kéo khuỷu tay Trọng Trạm Tĩnh, Trọng Trạm Tĩnh dẫn cô đi chậm rãi ra khỏi hành lang dài có mái che.
“Nguyễn Yên, chị có chút tò mò, em bị mù là do bẩm sinh đã như vậy hay là sau này mới bị?”
“Tháng bảy năm nay em bị tai nạn giao thông, sau đó mới dẫn đến bị mù.”
“Vậy có thể phục hồi thị lực không? Hay là sẽ bị vĩnh viễn như vậy?”
“Có thể điều trị ạ.”
“... Vậy là tốt rồi, em trông xinh đẹp như vậy, đôi mắt cũng đẹp như thế này, nếu từ nay về sau không nhìn thấy được nữa thì thật sự quá đáng tiếc.”
Điện thoại trong túi Trọng Trạm Tĩnh vang lên, cô ta lấy ra: “Xin lỗi, chị nghe điện thoại cái đã.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyễn Yên đứng ở một bên nghe thấy giọng nói trầm tĩnh và nghiêm túc của Trọng Trạm Tĩnh: “Trước ngày mai nhất định phải đưa ra một phương án vừa lòng tôi, các người phải tự đi thương lượng với bên phía nhà cung cấp…”
Cuối cùng Nguyễn Yên nghe thấy Trọng Trạm Tĩnh cúp điện thoại rồi nói: “Là chuyện trong công ty, mấy người đó quá phiền phức.”
Nguyễn Yên: “Bình thường chị rất bận sao?”
“Vừa mới về nước nên sẽ bận một chút.” Nhà Trọng Trạm Tĩnh cũng là dòng họ doanh nghiệp, chủ yếu kinh doanh trong lĩnh vực hành lý túi xách. Sau khi cô ta học xong nghiên cứu sinh thì lập tức vào công ty thực tập, trong vòng một năm mà cô ta đã được đề bạt đến vị trí phó tổng giám đốc chỉ bằng thực lực của bản thân.
Trong công việc, Trọng Trạm Tĩnh là một người phụ nữ mạnh mẽ rất có năng lực.
Nguyễn Yên nghe xong, gương mặt lộ vẻ ngưỡng mộ: “Cảm thấy chị quá độc lập.”
“Từ nhỏ ba mẹ chị đã dạy chị rằng con gái cần phải độc lập, tự mình cố gắng vươn lên, bản thân phải có sở trường và kỹ năng riêng, bọn họ quản lý chị rất nghiêm khắc.” Trọng Trạm Tĩnh nhìn về phía Nguyễn Yên: “Hơn nữa chị không có bạn trai thì đương nhiên phải dựa vào chính mình rồi.”
“Chị Trạm Tĩnh, em cảm thấy cuộc sống của chị như thế này vô cùng tốt.”
Nguyễn Yên cảm thấy bản thân so với đối phương quả thực là khác nhau một trời một vực. Cô cũng rất muốn độc lập tự mình cố gắng vươn lên nhưng bởi vì điều kiện hiện tại của bản thân nên cô không thể làm được rất nhiều chuyện.
Thế nhưng Trọng Trạm Tĩnh lại cảm thấy lời nói này giống như một sự chế nhạo vậy.
Cô ta vỗ vỗ tay Nguyễn Yên, dịu dàng an ủi: “Bây giờ em đừng nghĩ ngợi nhiều như vậy, chữa lành đôi mắt trước, chờ đến sau khi phục hồi thị lực thì có thể lập kế hoạch cho cuộc đời của mình rồi. Hơn nữa đôi khi chị cũng rất hâm mộ em… Sống thật là dễ dàng.”
“Không đâu ạ, em cảm thấy mình quá rảnh rỗi…”
Hai người đi về phía trước, sắc trời càng ngày càng âm u, Nguyễn Yên không nhìn thấy, bỗng nhiên cảm thấy có vài giọt mưa rơi xuống đỉnh đầu và mu bàn tay: “Trời mưa rồi đúng không ạ?”
Cô vừa dứt lời thì cơn mưa hoàn toàn không nể tình mà trút xuống y như lời cô nói.
Hai người đang đi ở ngoài trời, Trọng Trạm Tĩnh nhíu mày: “Chúng ta chạy nhanh thôi.”
Nguyễn Yên níu lấy Trọng Trạm Tĩnh chạy về phía trước, bởi vì cô không nhìn thấy nên Trọng Trạm Tĩnh cũng không dám chạy quá nhanh, vì vậy mà sau khi tới đình đài phía trước thì cả hai người đều đã bị xối ướt.
Mái tóc đen dài của Nguyễn Yên lấm tấm những giọt nước, chiếc áo và quần đầm màu hồng cánh sen trên người cũng bị ướt một chút, hơi lạnh bám vào da thịt, truyền đến một cơn lạnh thấu xương.
Trọng Trạm Tĩnh lấy khăn giấy ra đưa cho Nguyễn Yên mấy tờ sau đó nhìn về phía cơn mưa to bên ngoài: “Tránh mưa ở đây nhé.”
Nguyễn Yên nghe tiếng mưa rơi tí tách tí tách bên ngoài thì có thể đoán được cơn mưa không nhỏ, cô đang suy nghĩ thì điện thoại của cô vang lên, khi cô lấy ra, ánh mắt của Trọng Trạm Tĩnh nhìn sang: “Là Chu Mạnh Ngôn.”
Nguyễn Yên bắt máy, đầu dây bên kia đi thẳng vào vấn đề: “Hai người đang ở đâu?”
“Bọn em đang ở……”
“Để chị nói.” Trọng Trạm Tĩnh nhận lấy điện thoại: “Mạnh Ngôn, bây giờ bọn tôi đang ở trong một cái đình đài nhỏ đằng sau viện Nam Dương, bên cạnh có một khu rừng đào…”
Trọng Trạm Tĩnh trao đổi với Chu Mạnh Ngôn xong thì cúp máy rồi trả lại điện thoại cho Nguyễn Yên: “Chắc là cậu ấy sẽ cho người đến đây đưa dù.”
“Vâng.” Vậy là tốt rồi.
Hai người ngồi chờ trong đình đài, gió lạnh cuộn lên, Nguyễn Yên cảm thấy hơi lạnh nhưng chỉ có thể khẽ ôm lấy hai cánh tay của mình.
Trọng Trạm Tĩnh đang nhìn về phía trước thì ở chỗ ngã rẽ bức tường trắng của tòa nhà kiểu Liên Xô đột nhiên xuất hiện một người đàn ông tay cầm dù tiến vào trong tầm nhìn.
Chu Mạnh Ngôn mặc bộ Âu phục phẳng phiu chỉnh tề, dáng người thẳng tắp và thon dài, nhìn lên gương mặt với sống mũi cao thẳng và cặp kính gọng vàng, dưới khung mắt kính là đôi mắt sâu như hồ nước.
Trong cơn mưa mùa thu se lạnh, nước da nhàn nhạt của người đàn ông càng thêm phần lạnh lẽo, dường như khiến cho người ta chỉ có thể ngắm nhìn từ xa.
Trọng Trạm Tĩnh nhìn anh đi về phía mình thì sững sờ trong giây lát.
Cho đến khi Chu Mạnh Ngôn bước lên thềm đá và đi đến trước mặt thì cô ta mới tỉnh táo lại: “Sao cậu lại tự mình đến đây đưa dù? Tôi tưởng rằng cậu sẽ để trợ lý đến đây.”
Người đàn ông đưa cho cô ta một chiếc dù khác đang cầm trong tay, giọng nói nhạt và lạnh lùng:
“Chúng tôi vừa đúng lúc ở viện Nam Dương.”
Nguyễn Yên ở một bên biết được Chu Mạnh Ngôn tới thì kinh ngạc trong một nháy mắt, cô đứng lên thì cảm nhận được có tiếng bước chân đang tiến tới gần rồi ngừng ở trước mặt cô.
Cô còn chưa kịp mở miệng thì trên người đã được choàng lên một chiếc áo khoác ấm áp.
“Giơ tay lên.” Anh nói.
Nguyễn Yên ngây người nâng cánh tay lên rồi luồn qua ống tay áo khoác thon dài, cô ngửi thấy mùi hương của gỗ tuyết tùng chỉ thuộc về cơ thể Chu Mạnh Ngôn cùng với độ ấm bao bọc lấy thân mình, cảm thấy mọi lạnh giá đều bị xua tan đi giống như từ thu sang xuân vậy.
Khóe miệng cô hiện lên lúm đồng điếu: “Cảm ơn anh…”
Trọng Trạm Tĩnh ở một bên dõi theo sự tương tác qua lại giữa hai người, nhìn hành động lần đầu tiên Chu Mạnh Ngôn mặc áo khoác cho một cô gái, đồng tử chấn động.
Đàn ông đưa áo khoác cho phụ nữ.
Thường có ý nghĩa là mối quan hệ thân mật và đặc biệt.
Cô ta vẫn còn nhớ rõ thời còn học cấp ba, mỗi lần đến xem Chu Mạnh Ngôn chơi bóng rổ cùng với bạn bè, cô ta sẽ chủ động cầm lấy áo khoác của anh rồi đi xuống khán đài sau khi kết thúc.
Trên áo khoác đồng phục của nam sinh có mùi xà phòng thoang thoảng, chiếc áo khoác có ý nghĩa là những gì mà chỉ Chu Mạnh Ngôn mới có, cô ta cầm nó trong tay, cảm giác dường như quan hệ của hai người bỗng chốc được kéo gần lại, tựa như cô ta trở thành bạn gái của anh vậy.
Nhưng nhiều năm như vậy, Chu Mạnh Ngôn chưa từng chủ động đưa áo khoác của mình cho bất kỳ một nữ sinh nào, cũng sẽ không cho người khác bất cứ một ám chỉ ái muội gì, vĩnh viễn duy trì một khoảng cách lạnh nhạt.
Mãi cho đến ngày hôm nay.
Anh tự mình mặc áo khoác cho Nguyễn Yên.
Trọng Trạm Tĩnh nắm dù, tất cả các ngón tay dùng sức đến mức trở nên trắng bệch.
Bọc kĩ áo khoác xong, người đàn ông rũ mắt nhìn mi mắt cong cong của cô gái rồi dời ánh mắt đi và nói với giọng bình thản: “Đi thôi.”
“Vâng ạ.” Nguyễn Yên thò bàn tay ra từ trong ống tay áo dài, ngoan ngoãn ôm lấy anh.
Đi đến trước đình, tay phải của anh bật mở dù, cô đứng ở bên phải, chỉ có thể hơi giơ tay lên ôm lấy cánh tay của anh rồi đi vào trong màn mưa.
Bên ngoài mưa vẫn to như trước, mặt đất ẩm ướt trơn trượt, cô chỉ có một cánh tay để làm điểm tựa, hơn nữa bởi vì không nhìn thấy nên cô không có cảm giác an toàn, sải bước rất ngắn, Chu Mạnh cúi đầu nhìn cô một cái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bỗng nhiên trong lúc đó, cánh tay của Chu Mạnh Ngôn mà cô đang ôm lấy đột nhiên rút ra.
Nguyễn Yên sững sờ, ngay sau đó cô lại cảm thấy bả vai của mình bị ôm lấy ——
Chu Mạnh Ngôn đổi thành tay trái cầm dù, tay phải ôm lấy cô.
Hành động lặng lẽ của người đàn ông dường như không mang theo tình cảm cũng không mang theo thân mật nhưng vẫn khiến nhịp tim của Nguyễn Yên bất giác loạn nửa nhịp.
Cô giống như là được anh nửa ôm vào trong ngực, vững vàng và mạnh mẽ, xua tan hết mọi cảm giác không chắc chắn, khiến cho bước đi của cô an ổn hơn rất nhiều.
Trọng Trạm Tinh cầm dù đi theo phía sau bọn họ như là kẻ thứ ba.
Trọng Trạm Tĩnh nhìn chằm chằm bóng lưng hai người bọn họ, hốc mắt chua xót, trong lòng cuộn trào sóng to gió lớn ——
Chu Mạnh Ngôn đưa cho cô ta một cây dù.
Nhưng lại mặc áo khoác cho Nguyễn Yên và ôm Nguyễn Yên đi.
Đơn giản vì Nguyễn Yên là vợ của anh.
Chẳng lẽ giữa bọn họ không phải chỉ là liên hôn thương mại sao? Không có bất kỳ tình cảm gì thì vì sao Chu Mạnh Ngôn lại làm những điều này?
Nguyễn Yên dựa vào cái gì để có thể hưởng lấy những điều này?
Trọng Trạm Tĩnh cắn chặt cánh môi, cảm giác dường như có một tấm lưới quấn chặt lấy trái tim của cô ta khiến cho cô ta sắp không thể nào thở được nữa.
***
Khi bọn họ đi đến cửa viện Nam Dương, gia đình Địch Trấn cũng đang tụ hợp ở đây.
Định Trấn đã nói xong chuyện công việc với Chu Mạnh Ngôn, vì trời mưa nên mọi người quyết định từng người trở về nghỉ ngơi, nếu có mắc mưa thì nhanh chóng xử lý một chút.
Vì thế Nguyễn Yên và Chu Mạnh Ngôn trở về biệt thự.
Nguyễn Yên phóng đi tắm nước nóng, thay một bộ váy trắng rồi đi ra khỏi nhà tắm, cô sấy khô tóc rồi chậm rãi lần mò đến phòng khách sau đó ngồi trên sô pha. Một lúc sau, người đàn ông đi tới, trong tay cầm một chai rượu vang đỏ.
Anh đặt chai rượu vang đỏ lên trên bàn, Nguyễn Yên nghe tiếng thì duỗi tay ra sờ sờ: “Rượu vang đỏ ạ?”
“Ừm, người ta đưa tới.”
Bởi vì cơn mưa bất chợt vào buổi chiều quấy nhiễu tâm trạng tốt của mọi người nên vừa rồi Thẩm Chu đã cho người đưa tới một chai Producteur Comande coi như là đền bù.
“Muốn uống không?” Anh đột nhiên hỏi.
Nguyễn Yên suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Muốn nếm thử.”
Một phút sau, Chu Mạnh Ngôn cầm hai cái ly chân dài trở lại và ngồi đối diện với Nguyễn Yên.
Sau khi rót hai ly rượu vang đỏ, đầu tiên là làm rượu thở* một lúc, sau đó Nguyễn Yên nhấp một ngụm, cảm nhận hương vị rượu nho nồng đượm hấp dẫn toàn bộ vị giác, tinh khiết và thơm ngào ngạt, không tính là cay sâu, thơm ngon cực kỳ.
*Rượu thở: Rượu vang thở đơn giản là khái niệm chỉ việc rót rượu vào bình thở (Decanter). Quy trình này giúp rượu được tiếp xúc với không khí và có thêm nhiều oxy. Tuy nhiên, không phải loại vang nào cũng cần cho thở vì chỉ có những loại rượu chưa đồng nhất như vang đỏ và một số rượu vang trắng còn trẻ mới cần cho thở trước khi thưởng thức. Nguyên nhân là do các nguyên tố cấu thành trong hai loại vang vàng và đỏ vẫn chưa tập trung để tạo nên mùi vị đặc trưng của từng loại mà vẫn nằm rải rác ở đâu đó.
Mưa ngoài cửa sổ nhỏ đi, gió khẽ lùa qua cửa kính thổi vào phòng ngủ.
Chu Mạnh Ngôn vắt chéo hai chân, thu lại ánh mắt đang nhìn ra bên ngoài rồi uống cạn rượu trong ly sau đó nhìn về phía ly rượu của Nguyễn Yên, vậy mà đã chạm tới đáy trước so với anh.
Anh lại rót thêm rượu cho cô, Nguyễn Yên vuốt ve ly rượu, cảm thấy hai người mặt đối mặt ngồi yên lặng thì rượu vang đỏ tuy ngon nhưng bầu không khí lại rất gượng gạo.
Cô có nên nói điều gì đó hay không?
Sau một hồi rối rắm thì cô nhẹ giọng nói: “Đây là lần đầu tiên anh tới Tô Thành sao?”
Anh chuyển ánh nhìn lên trên người cô: “Ừm.”
“Mùa thu ở Tô Thành chính là như vậy, thường hay bất chợt đổ mưa, mưa xong xong thì ngày hôm sau nhiệt độ không khí sẽ giảm mạnh, lúc trước khi em còn sống ở đây thì rất dễ bị cảm mạo.”
Anh khẽ hỏi: “Em sống ở Tô Thành mấy năm?”
“Ba năm đầu tiểu học em sống ở Tô Thành. Lúc ấy vì muốn ở cùng với bà ngoại và cậu nhỏ nên em ở Tô Thành, sau này ba lại đón em trở về.” Cô uống hết ly thứ hai: “Em cảm thấy khi đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất.”
Nguyễn Yên nhớ tới đề tài mà anh đã nói ngày hôm qua: “Thật ra tuổi thơ của em còn có rất nhiều chuyện thú vị, anh… Có muốn nghe hay không?”
Người đàn ông rũ mắt xuống, rót thêm rượu vang đỏ, vài giây sau mới lên tiếng: “Em nói đi.”
Nguyễn Yên bắt đầu kể câu chuyện thời thơ ấu của mình: “Khi đó, em với cậu nhỏ cùng với mấy đứa trẻ hàng xóm xung quanh, tổng cộng có sáu đứa trẻ, mỗi cuối tuần đều phải đi ra ngoài dạo chơi Tô Thành, bọn em đặt tên cho những chuyến đi này là ‘Tô Thành phiêu lưu ký’.
Lúc ấy cậu nhỏ đã dẫn mấy đứa nhóc bọn em ngồi xe buýt đi khắp mọi nơi trong thành phố. Bà ngoại không cho cậu nhỏ mua đồ ăn vặt ven đường cho em, nhưng cũng không thể thay đổi được gì khi em làm nũng. Sau khi bị bà ngoại phát hiện thì cậu còn nói là do cậu đã chủ động mua cho em ăn…”
Sau khi uống rượu thì hộp trò chuyện của Nguyễn Yên bỗng nhiên được mở ra, cô chia sẻ những chuyện thú vị thời thơ ấu của mình, nói một lúc lâu, chai rượu vang đỏ trước mặt cũng dần dần ít đi.
“Nếu có thể, em thật sự muốn trở lại thời thơ ấu đó.”
Khi đó hoàn toàn không có quá nhiều phiền muộn như hiện tại.
Nguyễn Yên cảm khái xong mới ý thức được cô chỉ lo nói về bản thân quá nhiều, giống như cô không cho Chu Mạnh Ngôn cơ hội để nói chuyện, thế là cô chuyển chủ đề sang anh: “Vậy còn anh thì sao? Đừng chỉ nói về em, anh trải qua thời thơ ấu như thế nào ạ?”
Nguyễn Yên: “Tuổi thơ của anh chắc là cũng có rất nhiều chuyện thú vị đúng không?”
Người đàn ông nghe thấy như vậy thì ngửa đầu uống hết rượu trong ly rồi lại rót thêm vào lần nữa.
“Không có gì đáng để nói.”
Nguyễn Yên khó hiểu: “Không có gì đáng để nói… Là có ý gì ạ?”
Chu Mạnh Ngôn cụp mắt xuống, màu mắt tối đen như mực, ký ức lại tràn về lần nữa.
Yết hầu của anh cuộn lên xuống, nhếch khóe miệng lên, khẽ cười một tiếng:
“Tuổi thơ của anh rất đơn giản, chỉ có một chuyện…”
“Chính là nỗ lực sống sót.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro