Chương 34
2024-09-24 16:44:24
Đây là lần đầu tiên Chu Mạnh Ngôn thấy Nguyễn Yên cố gắng tranh luận với anh, khăng khăng giữ quan điểm của mình.
Nhưng dường như cô gái cũng không giỏi giận người, nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, giống tức giận nhưng cũng giống như ngượng ngùng. Trong lòng anh như gãi ngứa, không đau mà còn thấy ngứa ngáy.
Chu Mạnh Ngôn cụp mắt, dường như bao chùm cả cô gái trong tầm nhìn.
Nguyễn Yên trút hết những gì trong lòng, cực kỳ thoải mái dễ chịu. Thấy anh không nói gì, cô bắt đầu chột dạ nhưng vẫn không chịu yếu thế, cứ đứng như vậy nhìn thẳng vào mắt anh.
Hừ, cô còn lâu mới sợ.
Vài giây sau, cuối cùng cô cũng nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông hạ xuống:
“Nghĩ kỹ rồi chứ?”
Cô gật đầu, giọng điệu còn cực kỳ nghiêm túc:
“Vâng.”
Anh đưa mắt nhìn sang chỗ khác, chỉ để lại một câu nhàn nhạt:
“Hy vọng hai ngày sau em đừng khóc nói từ bỏ.”
Nguyễn Yên:???
Người này khinh thường cô quá rồi!
“Chắc chắn em sẽ không.”
Chu Mạnh Ngôn không nói gì nữa, xoay người đi đến phòng thay quần áo. Nguyễn Yên trở lại trước ghế sô pha, cầm điện thoại lên nghe video bên trong, đột nhiên nở nụ cười.
Cảm giác kiên quyết nói với Chu Mạnh Ngôn về quyết định của mình, cô đã từng bước nói ra do dự bấy lâu nay, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy thoải mái hẳn ra.
Giống như bà ngoại nói, nếu muốn làm thì đừng nghĩ đến tương lai, dù đã lựa chọn cũng đừng hối hận.
Buổi tối Nguyễn Yên tắm rửa xong từ phòng tắm đi ra, người đàn ông đã dựa vào giường nằm đọc sách.
Cô ngồi cạnh giường lau khô tóc, nhất thời trong lúc đó không biết phải nói gì, vì vậy nên đưa lưng về phía anh nằm xuống.
Một phút sau, cô nghe thấy tiếng tắt đèn, trước mắt hoàn toàn rơi vào bóng tối.
Cô nghe thấy tiếng anh đặt sách lên đầu giường, sau đó cũng nằm xuống.
Hai người đều im lặng.
Một lát sau, Nguyễn Yên xoay người định nằm thẳng lại cảm giác cánh tay của người đàn ông đặt lên người mình.
Cô sợ hãi run người, đang định xoay người nằm nghiêng trở lại, ai ngờ Chu Mạnh Ngôn vươn cánh tay dài chụp tới trực tiếp kéo cả cô lẫn chăn trở lại.
Sau đó xoay người đè lên cô.
Cánh tay anh chống bên người cô, giống như giam cô chặt chẽ trong lòng.
Nguyễn Yên cảm nhận được hơi thở nam tính mạnh mẽ đang ép chặt cô, tay đặt trước ngực anh theo bản năng, mặt đỏ lên, đầu dựng lên.
Chu Mạnh Ngôn thấy cô chặt chẽ trong người để cô nằm phía trên.
Chu Mạnh Ngôn thấy ánh mắt trầm lắng nóng bỏng của cô, thấy dáng vẻ này của cô, anh tưởng cô đang kháng cự, muộn phiền trong lòng dâng lên.
Ngay sau đó, anh khẽ cắn lấy môi cô như đang trừng phạt, tách hàm răng ra.
Nguyễn Yên sững sờ, nhận thấy cảm xúc đặc biệt của anh thì nhắm mắt lại, trong lúc ý loạn tình mê tự nhiên ôm lấy cổ anh, giống như muốn hòa tan trong lồng ngực anh.
Đã vài ngày hai người không tiếp xúc thân thể với nhau.
Trước đó Nguyễn Yên giận dỗi nên căn bản cũng không chủ động bắt chuyện với anh.
Hôn một hồi, Chu Mạnh Ngôn ngừng lại, hơi thở nặng nề phát ra mấy chữ:
“Vẫn còn giận?”
Nguyễn Yên ngây ngô tiếp lời:
“Không có…”
Thấy anh không nói lời nào, cô có chút do dự, dịu dàng chủ động nói:
“Mới đầu đúng là có chút không thoải mái, nhưng… sau đó em cũng không như vậy nữa. Thật ra anh nói cũng đúng, đúng là việc diễn kịch đối với em sẽ rất khó.”
Anh chăm chú nhìn ánh mắt ngập nước của cô, đợi cảm xúc của người phía dưới ổn định lại, một lúc lâu sau mới nói:
“Tìm được vở kịch nào có thể diễn chưa?”
“Vẫn chưa… Ngày mai em đến hỏi cô giáo em.”
Anh nói:
“Đến lúc diễn kịch cứ để cho Diệp Thanh đi theo bên cạnh đi.”
“Vâng.”
Vậy là… xem như anh đang gián tiếp ủng hộ cô đúng không?
Qua vài giây, Nguyễn Yên thấy anh không có động thái gì tiếp theo, cô mím môi, nhẹ giọng hỏi:
“Bây giờ là mười một giờ rồi, ngày mai là thứ hai… anh có muốn đi ngủ sớm chút không?”
Anh thực sự không muốn ăn cô thật chứ.
Chu Mạnh Ngôn hiểu được lời nói của cô, khóe miệng nhếch lên.
Một phút sau, váy ngủ của Nguyễn Yên đã được anh đặt sang một bên giường, anh ôm eo cô, giọng khàn đặc:
“Còn một tiếng nữa, vẫn kịp.”
Nguyễn Yên sợ hãi khẽ run, cảm giác bỗng nhiên mềm nhũn, ngay sau đó có đầu lưỡi lướt qua, thành thạo nhấm nháp một hồi.
Hơi thở của Nguyễn Yên ngưng trệ, cảm giác như có một luồng điện từ vành tai lan ra khắp cơ thể, cô không nhịn được khẽ rên một tiếng. đột nhiên trong lúc đó anh như bị mạnh mẽ kéo tới, bị kích thích, càng tăng thêm lực gắn bó hơn.
Cả người cô hoàn toàn mềm nhũn.
Anh ôm cô từ phía sau, tay di chuyển xuống dọc tấm lưng gợi cảm của cô. Nguyễn Yên khẽ nức nở, nụ hôn của anh dần di chuyển từ vành tai xuống cổ, cuối cùng quay trở lại đôi môi đỏ mọng của cô một lần nữa.
Ánh trăng mềm mại rải rác trong phòng.
Bóng người trên tường lay động một hồi lâu.
Sáng sớm, Nguyễn Yên tắt báo thức ba lần, tới gần chín giờ mới rời giường.
Nguyễn Yên nhận ra lời nói của Chu Mạnh Ngôn ở trên giường không bao giờ có thể tin được.
Một lần cuối cùng, chỉ cần một giờ thôi sẽ kết thúc ngay…
Tối hôm qua trước mười hai giờ vẫn chưa xong, bị anh gây sức ép đến gần rạng sáng, nếu cuối cùng cô không chủ động bò lên người anh cầu xin đủ kiểu anh vẫn còn định tiếp tục.
Nguyễn Yên khóc thút thít, không hiểu vì sao mà người đàn ông này lúc nào cũng tràn đầy tinh lực như vậy, không hề mệt mỏi chút nào QAQ. Nếu có người nói với cô Chu Mạnh Ngôn đi vụng trộm ở bên ngoài, có đánh chết cô cũng không tin.
Hơn nữa chỉ cần cách vài ngày nữa Nguyễn Yên sẽ có cảm giác thắt lưng của mình sắp bị bẻ gãy.
Trải qua cuộc ân ái tối qua, cái gọi là sự bất bình ngăn cách giữa hai người đã tiêu tan đi rất nhiều.
Qua lần cãi cọ này, Nguyễn Yên coi như bọn họ trong lúc đó chưa bao giờ đề cập đến chuyện này.
Tuy nhiên, thứ chiếm toàn bộ tâm trí cô đó là chuyện kịch nói.
Sau khi rời giường, việc đầu tiên là Nguyễn Yên gửi tin nhắn Wechat cho Nghê Trang, hỏi cô ấy lúc nào rảnh, có thể gọi điện thoại không.
Sau khi đầu kia nói có thời gian Nguyễn Yên mới gọi điện:
“Cô Nghê, thật ngại quá, em có chuyện làm phiền cô.”
“Không có gì đâu, em nói đi.”
“Trước đây cô từng nói là chuyện về kịch nói có thể tìm cô đúng không? Bây giờ thị lực của em đã hồi phục được một nửa rồi. Em muốn hỏi một chút, bên cô có mấy vai diễn nhỏ có thể để em đóng không.”
Nguyễn Yên nói cho Nghê Trang biết tình hình hiện tại cũng như mong muốn của cô, sau khi bên kia hiểu rõ đã nói không thành vấn đề, có thể giúp Nguyễn Yên xem xét qua một chút, nếu có tin tức gì sẽ lập tức báo cho cô.
Vào một ngày, Nguyễn Yên đang nghe kịch nói, cảm giác tràn ngập động lực, thời gian trôi qua cũng rất nhanh chóng, chạng vạng tối, Trọng Trạm Tĩnh lại gọi điện thoại tới cho cô, nói vừa mới làm việc xong, muốn tới nhà Nguyễn Yên đưa đồ.
Lúc Trọng Trạm Tĩnh đến, trong tay cầm theo hai chiếc hộp, lấy đồ giao cho người giúp việc rồi đi vào hành lang cười với Nguyễn Yên:
“Cái này là rượu nho ba mẹ chị mua từ nước ngoài về, kêu chị tặng cho em cùng Chu Mạnh Ngôn. Trước đây ở nước ngoài Chu Mạnh Ngôn đã giúp ba mẹ chị chút chuyện, nên phải có quà đáp lại.
Chị vừa gọi điện cho Chu Mạnh Ngôn, cậu ta nói không rảnh nên chị tính tự mình đưa đến nhà, vừa vặn có thể thăm em luôn.”
Nguyễn Yên mỉm cười:
“Cảm ơn chị Trạm Tĩnh, chị mau vào ngồi đi."
“Chị sẽ không quấy rầy em đâu, chị ở lại một lát thôi.”
“Không đâu, chị ở lại ăn tối cùng em đi, nhanh thôi.”
Trọng Trạm Tĩnh thay giày, đi vào phòng khách ngồi xuống sô pha. Cô ta nhìn quanh biệt thự, nhận ra nơi này đã thay đổi rất nhiều so với hai năm trước.
Giống như... có phong vị nữ chủ nhân hơn.
Cô ta nhìn về phía Nguyễn Yên, cười nhạt:
“Gần đây em thế nào rồi Nguyễn Yên?”
“Tốt lắm, so với trước kia cũng không có gì khác biệt lắm. Chị thì sao?”
“Chị vừa mới hoàn thành xong một dự án hợp tác, mãi đến hôm nay mới được tan tầm đúng giờ.”
Cô ta nhấc chén trà trên bàn lên, vừa thấy màn hình điện thoại bên cạnh sáng lên, cô ta nhìn qua:
“Nguyễn Yên, em đang xem kịch nói à?”
“Vâng…”
“Chị cũng rất thích kịch nói, có điều xem kịch nước ngoài nhiều hơn.”
“Thật ra là em xem để luyện tập.”
“Luyện tập?”
Nguyễn Yên đã về kế hoạch diễn kịch nói cho Trọng Trạm Tĩnh nghe, Trọng Trạm Tĩnh nghe xong rất ngạc nhiên:
“Ừm, nhưng lại không phải đào tạo chính quy.”
“Nhưng bây giờ em như vậy… thì diễn như thế nào?”
Nguyễn Yên nói hai mắt mình đang dần phục hồi thị lực.
Trọng Trạm Tĩnh:
“Nhưng như em thấy hơi khó khăn đúng không?”
“Vừa mới bắt đầu có thể hơi khó thích ứng, nhưng sau khi thích ứng được thì ổn rồi, bây giờ em cảm thấy rất vui. Giống như trước đây chị nói, nếu đã tìm được thứ mình yêu thích, mỗi ngày sẽ không nhàm chán như vậy."
"Mạnh Ngôn thì sao, cậu ta cũng ủng hộ em?”
“Anh ấy… Thực sự là không đồng tình cho lắm.”
“Xem ra đúng như chị đoán rồi, hẳn là cậu ta cũng không ủng hộ cho lắm.”
“Dạ?”
Trọng Trạm Tĩnh khẽ nói:
“Một mặt là lo lắng cho an toàn của em đó, chắc em cũng sẽ vất vả hơn. Còn về mặt khác… Hẳn là cậu ấy vẫn chưa nói với em.”
Nguyễn Yên nghi hoặc:
“Phương diện khác là gì vậy ạ?”
Trọng Trạm Tĩnh muốn nói lại thôi:
“Chị cảm thấy những lời này hình như không hợp lý cho lắm.”
“Không có gì, chị cứ nói đi.”
“Bây giờ em đang trong thân phận phu nhân của tổng giám đốc Phạn Mộ Ni. Từng giọng nói cử chỉ của em ở bên ngoài đều đại diện cho nhà họ Chu, sẽ có những ánh mắt nhìn vào em…”
Nguyễn Yên nhanh chóng hiểu được ý của Trọng Trạm Tĩnh.
Nếu tương lai cô càng nổi tiếng, nếu có vấn đề gì xảy ra thì cô sẽ làm tổn hại đến thể diện của Chu Mạnh Ngôn. Trước đây Chu Mạnh Ngôn cũng từng nói qua, danh tiếng của cô ở bên ngoài cũng liên quan đến danh tiếng của anh.
Nguyễn Yên cảm thấy lòng mình có chút chua xót.
Lý do mà anh không đồng ý, chắc hẳn một phần là sợ cô ra ngoài làm mất mặt anh.
Thấy biểu tình của Nguyễn Yên, đáy mắt Trọng Trạm Tĩnh xẹt qua một tia cảm xúc, vội vàng an ủi:
“Thật ra đây cũng chỉ là suy đoán của chị thôi, em đừng nghĩ nhiều quá.”
“…Vâng, không có gì đâu chị.”
“Nếu em muốn diễn kịch thì cứ diễn đi, chị ủng hộ em.”
“Vâng.”
Nguyễn Yên ở nhà thấp thỏm chờ mong tin tức từ Nghê Trang, cũng không biết liệu có cơ hội hay không, không ngờ ba ngày trôi qua, Nghê Trang lại gọi điện cho cô nói có có một vai diễn ít phân cảnh, khá phù hợp với cô.
Đây là chỗ của học sinh Nghê Trang đã tốt nghiệp, theo như cô ấy nói thì đoàn kịch tự viết kịch bản, đây là đoàn kịch nổi tiếng ở Lâm Thành, chủ yếu sản xuất kịch bản. Gần đây vừa lúc bọn họ định diễn một vở kịch, Nghê Trang đã hỏi giúp Nguyễn Yên, còn có vai diễn phụ nhỏ nào phù hợp với Nguyễn Yên không.
Nguyễn Yên đồng ý ngay lập tức, vì vậy nên được giới thiệu thêm vào nhóm Wechat của bọn họ.
Đầu tiên trong đoàn chào đón cô, rồi sau đó đạo diễn thông báo, sáng mai toàn bộ nhân viên của tổ kịch sẽ tập trung lại để họp, bàn chuyện về kịch bản và phân chia cụ thể.
Sau khi nhận được phản hồi từ mọi người, phó đạo diễn Thôi Tử Mặc đã gửi tin nhắn cho đạo diễn:
[Người vừa vào trong đoàn kia là cô gái bị mù mà cô Nghê đề cử?]
Bước Gia trả lời:
[Đúng vậy.]
Nhưng dường như cô gái cũng không giỏi giận người, nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, giống tức giận nhưng cũng giống như ngượng ngùng. Trong lòng anh như gãi ngứa, không đau mà còn thấy ngứa ngáy.
Chu Mạnh Ngôn cụp mắt, dường như bao chùm cả cô gái trong tầm nhìn.
Nguyễn Yên trút hết những gì trong lòng, cực kỳ thoải mái dễ chịu. Thấy anh không nói gì, cô bắt đầu chột dạ nhưng vẫn không chịu yếu thế, cứ đứng như vậy nhìn thẳng vào mắt anh.
Hừ, cô còn lâu mới sợ.
Vài giây sau, cuối cùng cô cũng nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông hạ xuống:
“Nghĩ kỹ rồi chứ?”
Cô gật đầu, giọng điệu còn cực kỳ nghiêm túc:
“Vâng.”
Anh đưa mắt nhìn sang chỗ khác, chỉ để lại một câu nhàn nhạt:
“Hy vọng hai ngày sau em đừng khóc nói từ bỏ.”
Nguyễn Yên:???
Người này khinh thường cô quá rồi!
“Chắc chắn em sẽ không.”
Chu Mạnh Ngôn không nói gì nữa, xoay người đi đến phòng thay quần áo. Nguyễn Yên trở lại trước ghế sô pha, cầm điện thoại lên nghe video bên trong, đột nhiên nở nụ cười.
Cảm giác kiên quyết nói với Chu Mạnh Ngôn về quyết định của mình, cô đã từng bước nói ra do dự bấy lâu nay, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy thoải mái hẳn ra.
Giống như bà ngoại nói, nếu muốn làm thì đừng nghĩ đến tương lai, dù đã lựa chọn cũng đừng hối hận.
Buổi tối Nguyễn Yên tắm rửa xong từ phòng tắm đi ra, người đàn ông đã dựa vào giường nằm đọc sách.
Cô ngồi cạnh giường lau khô tóc, nhất thời trong lúc đó không biết phải nói gì, vì vậy nên đưa lưng về phía anh nằm xuống.
Một phút sau, cô nghe thấy tiếng tắt đèn, trước mắt hoàn toàn rơi vào bóng tối.
Cô nghe thấy tiếng anh đặt sách lên đầu giường, sau đó cũng nằm xuống.
Hai người đều im lặng.
Một lát sau, Nguyễn Yên xoay người định nằm thẳng lại cảm giác cánh tay của người đàn ông đặt lên người mình.
Cô sợ hãi run người, đang định xoay người nằm nghiêng trở lại, ai ngờ Chu Mạnh Ngôn vươn cánh tay dài chụp tới trực tiếp kéo cả cô lẫn chăn trở lại.
Sau đó xoay người đè lên cô.
Cánh tay anh chống bên người cô, giống như giam cô chặt chẽ trong lòng.
Nguyễn Yên cảm nhận được hơi thở nam tính mạnh mẽ đang ép chặt cô, tay đặt trước ngực anh theo bản năng, mặt đỏ lên, đầu dựng lên.
Chu Mạnh Ngôn thấy cô chặt chẽ trong người để cô nằm phía trên.
Chu Mạnh Ngôn thấy ánh mắt trầm lắng nóng bỏng của cô, thấy dáng vẻ này của cô, anh tưởng cô đang kháng cự, muộn phiền trong lòng dâng lên.
Ngay sau đó, anh khẽ cắn lấy môi cô như đang trừng phạt, tách hàm răng ra.
Nguyễn Yên sững sờ, nhận thấy cảm xúc đặc biệt của anh thì nhắm mắt lại, trong lúc ý loạn tình mê tự nhiên ôm lấy cổ anh, giống như muốn hòa tan trong lồng ngực anh.
Đã vài ngày hai người không tiếp xúc thân thể với nhau.
Trước đó Nguyễn Yên giận dỗi nên căn bản cũng không chủ động bắt chuyện với anh.
Hôn một hồi, Chu Mạnh Ngôn ngừng lại, hơi thở nặng nề phát ra mấy chữ:
“Vẫn còn giận?”
Nguyễn Yên ngây ngô tiếp lời:
“Không có…”
Thấy anh không nói lời nào, cô có chút do dự, dịu dàng chủ động nói:
“Mới đầu đúng là có chút không thoải mái, nhưng… sau đó em cũng không như vậy nữa. Thật ra anh nói cũng đúng, đúng là việc diễn kịch đối với em sẽ rất khó.”
Anh chăm chú nhìn ánh mắt ngập nước của cô, đợi cảm xúc của người phía dưới ổn định lại, một lúc lâu sau mới nói:
“Tìm được vở kịch nào có thể diễn chưa?”
“Vẫn chưa… Ngày mai em đến hỏi cô giáo em.”
Anh nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đến lúc diễn kịch cứ để cho Diệp Thanh đi theo bên cạnh đi.”
“Vâng.”
Vậy là… xem như anh đang gián tiếp ủng hộ cô đúng không?
Qua vài giây, Nguyễn Yên thấy anh không có động thái gì tiếp theo, cô mím môi, nhẹ giọng hỏi:
“Bây giờ là mười một giờ rồi, ngày mai là thứ hai… anh có muốn đi ngủ sớm chút không?”
Anh thực sự không muốn ăn cô thật chứ.
Chu Mạnh Ngôn hiểu được lời nói của cô, khóe miệng nhếch lên.
Một phút sau, váy ngủ của Nguyễn Yên đã được anh đặt sang một bên giường, anh ôm eo cô, giọng khàn đặc:
“Còn một tiếng nữa, vẫn kịp.”
Nguyễn Yên sợ hãi khẽ run, cảm giác bỗng nhiên mềm nhũn, ngay sau đó có đầu lưỡi lướt qua, thành thạo nhấm nháp một hồi.
Hơi thở của Nguyễn Yên ngưng trệ, cảm giác như có một luồng điện từ vành tai lan ra khắp cơ thể, cô không nhịn được khẽ rên một tiếng. đột nhiên trong lúc đó anh như bị mạnh mẽ kéo tới, bị kích thích, càng tăng thêm lực gắn bó hơn.
Cả người cô hoàn toàn mềm nhũn.
Anh ôm cô từ phía sau, tay di chuyển xuống dọc tấm lưng gợi cảm của cô. Nguyễn Yên khẽ nức nở, nụ hôn của anh dần di chuyển từ vành tai xuống cổ, cuối cùng quay trở lại đôi môi đỏ mọng của cô một lần nữa.
Ánh trăng mềm mại rải rác trong phòng.
Bóng người trên tường lay động một hồi lâu.
Sáng sớm, Nguyễn Yên tắt báo thức ba lần, tới gần chín giờ mới rời giường.
Nguyễn Yên nhận ra lời nói của Chu Mạnh Ngôn ở trên giường không bao giờ có thể tin được.
Một lần cuối cùng, chỉ cần một giờ thôi sẽ kết thúc ngay…
Tối hôm qua trước mười hai giờ vẫn chưa xong, bị anh gây sức ép đến gần rạng sáng, nếu cuối cùng cô không chủ động bò lên người anh cầu xin đủ kiểu anh vẫn còn định tiếp tục.
Nguyễn Yên khóc thút thít, không hiểu vì sao mà người đàn ông này lúc nào cũng tràn đầy tinh lực như vậy, không hề mệt mỏi chút nào QAQ. Nếu có người nói với cô Chu Mạnh Ngôn đi vụng trộm ở bên ngoài, có đánh chết cô cũng không tin.
Hơn nữa chỉ cần cách vài ngày nữa Nguyễn Yên sẽ có cảm giác thắt lưng của mình sắp bị bẻ gãy.
Trải qua cuộc ân ái tối qua, cái gọi là sự bất bình ngăn cách giữa hai người đã tiêu tan đi rất nhiều.
Qua lần cãi cọ này, Nguyễn Yên coi như bọn họ trong lúc đó chưa bao giờ đề cập đến chuyện này.
Tuy nhiên, thứ chiếm toàn bộ tâm trí cô đó là chuyện kịch nói.
Sau khi rời giường, việc đầu tiên là Nguyễn Yên gửi tin nhắn Wechat cho Nghê Trang, hỏi cô ấy lúc nào rảnh, có thể gọi điện thoại không.
Sau khi đầu kia nói có thời gian Nguyễn Yên mới gọi điện:
“Cô Nghê, thật ngại quá, em có chuyện làm phiền cô.”
“Không có gì đâu, em nói đi.”
“Trước đây cô từng nói là chuyện về kịch nói có thể tìm cô đúng không? Bây giờ thị lực của em đã hồi phục được một nửa rồi. Em muốn hỏi một chút, bên cô có mấy vai diễn nhỏ có thể để em đóng không.”
Nguyễn Yên nói cho Nghê Trang biết tình hình hiện tại cũng như mong muốn của cô, sau khi bên kia hiểu rõ đã nói không thành vấn đề, có thể giúp Nguyễn Yên xem xét qua một chút, nếu có tin tức gì sẽ lập tức báo cho cô.
Vào một ngày, Nguyễn Yên đang nghe kịch nói, cảm giác tràn ngập động lực, thời gian trôi qua cũng rất nhanh chóng, chạng vạng tối, Trọng Trạm Tĩnh lại gọi điện thoại tới cho cô, nói vừa mới làm việc xong, muốn tới nhà Nguyễn Yên đưa đồ.
Lúc Trọng Trạm Tĩnh đến, trong tay cầm theo hai chiếc hộp, lấy đồ giao cho người giúp việc rồi đi vào hành lang cười với Nguyễn Yên:
“Cái này là rượu nho ba mẹ chị mua từ nước ngoài về, kêu chị tặng cho em cùng Chu Mạnh Ngôn. Trước đây ở nước ngoài Chu Mạnh Ngôn đã giúp ba mẹ chị chút chuyện, nên phải có quà đáp lại.
Chị vừa gọi điện cho Chu Mạnh Ngôn, cậu ta nói không rảnh nên chị tính tự mình đưa đến nhà, vừa vặn có thể thăm em luôn.”
Nguyễn Yên mỉm cười:
“Cảm ơn chị Trạm Tĩnh, chị mau vào ngồi đi."
“Chị sẽ không quấy rầy em đâu, chị ở lại một lát thôi.”
“Không đâu, chị ở lại ăn tối cùng em đi, nhanh thôi.”
Trọng Trạm Tĩnh thay giày, đi vào phòng khách ngồi xuống sô pha. Cô ta nhìn quanh biệt thự, nhận ra nơi này đã thay đổi rất nhiều so với hai năm trước.
Giống như... có phong vị nữ chủ nhân hơn.
Cô ta nhìn về phía Nguyễn Yên, cười nhạt:
“Gần đây em thế nào rồi Nguyễn Yên?”
“Tốt lắm, so với trước kia cũng không có gì khác biệt lắm. Chị thì sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chị vừa mới hoàn thành xong một dự án hợp tác, mãi đến hôm nay mới được tan tầm đúng giờ.”
Cô ta nhấc chén trà trên bàn lên, vừa thấy màn hình điện thoại bên cạnh sáng lên, cô ta nhìn qua:
“Nguyễn Yên, em đang xem kịch nói à?”
“Vâng…”
“Chị cũng rất thích kịch nói, có điều xem kịch nước ngoài nhiều hơn.”
“Thật ra là em xem để luyện tập.”
“Luyện tập?”
Nguyễn Yên đã về kế hoạch diễn kịch nói cho Trọng Trạm Tĩnh nghe, Trọng Trạm Tĩnh nghe xong rất ngạc nhiên:
“Ừm, nhưng lại không phải đào tạo chính quy.”
“Nhưng bây giờ em như vậy… thì diễn như thế nào?”
Nguyễn Yên nói hai mắt mình đang dần phục hồi thị lực.
Trọng Trạm Tĩnh:
“Nhưng như em thấy hơi khó khăn đúng không?”
“Vừa mới bắt đầu có thể hơi khó thích ứng, nhưng sau khi thích ứng được thì ổn rồi, bây giờ em cảm thấy rất vui. Giống như trước đây chị nói, nếu đã tìm được thứ mình yêu thích, mỗi ngày sẽ không nhàm chán như vậy."
"Mạnh Ngôn thì sao, cậu ta cũng ủng hộ em?”
“Anh ấy… Thực sự là không đồng tình cho lắm.”
“Xem ra đúng như chị đoán rồi, hẳn là cậu ta cũng không ủng hộ cho lắm.”
“Dạ?”
Trọng Trạm Tĩnh khẽ nói:
“Một mặt là lo lắng cho an toàn của em đó, chắc em cũng sẽ vất vả hơn. Còn về mặt khác… Hẳn là cậu ấy vẫn chưa nói với em.”
Nguyễn Yên nghi hoặc:
“Phương diện khác là gì vậy ạ?”
Trọng Trạm Tĩnh muốn nói lại thôi:
“Chị cảm thấy những lời này hình như không hợp lý cho lắm.”
“Không có gì, chị cứ nói đi.”
“Bây giờ em đang trong thân phận phu nhân của tổng giám đốc Phạn Mộ Ni. Từng giọng nói cử chỉ của em ở bên ngoài đều đại diện cho nhà họ Chu, sẽ có những ánh mắt nhìn vào em…”
Nguyễn Yên nhanh chóng hiểu được ý của Trọng Trạm Tĩnh.
Nếu tương lai cô càng nổi tiếng, nếu có vấn đề gì xảy ra thì cô sẽ làm tổn hại đến thể diện của Chu Mạnh Ngôn. Trước đây Chu Mạnh Ngôn cũng từng nói qua, danh tiếng của cô ở bên ngoài cũng liên quan đến danh tiếng của anh.
Nguyễn Yên cảm thấy lòng mình có chút chua xót.
Lý do mà anh không đồng ý, chắc hẳn một phần là sợ cô ra ngoài làm mất mặt anh.
Thấy biểu tình của Nguyễn Yên, đáy mắt Trọng Trạm Tĩnh xẹt qua một tia cảm xúc, vội vàng an ủi:
“Thật ra đây cũng chỉ là suy đoán của chị thôi, em đừng nghĩ nhiều quá.”
“…Vâng, không có gì đâu chị.”
“Nếu em muốn diễn kịch thì cứ diễn đi, chị ủng hộ em.”
“Vâng.”
Nguyễn Yên ở nhà thấp thỏm chờ mong tin tức từ Nghê Trang, cũng không biết liệu có cơ hội hay không, không ngờ ba ngày trôi qua, Nghê Trang lại gọi điện cho cô nói có có một vai diễn ít phân cảnh, khá phù hợp với cô.
Đây là chỗ của học sinh Nghê Trang đã tốt nghiệp, theo như cô ấy nói thì đoàn kịch tự viết kịch bản, đây là đoàn kịch nổi tiếng ở Lâm Thành, chủ yếu sản xuất kịch bản. Gần đây vừa lúc bọn họ định diễn một vở kịch, Nghê Trang đã hỏi giúp Nguyễn Yên, còn có vai diễn phụ nhỏ nào phù hợp với Nguyễn Yên không.
Nguyễn Yên đồng ý ngay lập tức, vì vậy nên được giới thiệu thêm vào nhóm Wechat của bọn họ.
Đầu tiên trong đoàn chào đón cô, rồi sau đó đạo diễn thông báo, sáng mai toàn bộ nhân viên của tổ kịch sẽ tập trung lại để họp, bàn chuyện về kịch bản và phân chia cụ thể.
Sau khi nhận được phản hồi từ mọi người, phó đạo diễn Thôi Tử Mặc đã gửi tin nhắn cho đạo diễn:
[Người vừa vào trong đoàn kia là cô gái bị mù mà cô Nghê đề cử?]
Bước Gia trả lời:
[Đúng vậy.]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro