Chương 44
2024-09-24 16:44:24
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông như có lực hút, xì xì xộp xộp bên tai cô, khiến cho tai cô ngứa ngáy, hai má bắt đầu đỏ lên:
“Chỉ là…”
Cô mấp máy môi, đang định nói thì tiếng gõ cửa vang lên:
“Cốc cốc cốc.”
Bầu không khí ái muội bị phá vỡ, Nguyễn Yên lập tức ngồi thẳng người, Chu Mạnh Ngôn bình tĩnh nhìn về phía cửa:
“Chuyện gì?”
“Tiên sinh, phu nhân, bữa tối đã sẵn sàng, lão phu nhân gọi hai người xuống lấu, trong nhà vừa có khách tới nữa.”
Vì vậy nên hai người đứng lên, Nguyễn Yên đang định ra khỏi phòng ngủ, bỗng nhiên cảm thấy tay mình bị ai nắm lấy.
Chu Mạnh Ngôn giữ tay cô lại.
Cô cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng cuồn cuộn không ngừng truyền đến từ lòng bàn tay, trong lòng run lên.
Bình thường Chu Mạnh Ngôn chỉ để cô nắm cánh tay anh, không thì anh sẽ chỉ nắm cổ tay cô chứ rất ít khi nắm tay…
Hai người xuống đến dưới lầu, trong phòng khách có một cô gái sơ viên thuốc đầu, mặc áo lông trắng quay đầu nhìn thấy Chu Mạnh Ngôn, lập tức bật dậy từ sô pha, chạy đến trước mặt anh, mỉm cười nắm lấy cánh tay anh:
“Anh Mạnh Ngôn!”
Chu Mạnh Ngôn nhíu mày, thu tay lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ấy.
“Ăn nói cho cẩn thận.”
Miệng Vân Linh San xụ xuống, quay đầu nhìn về phía Tần Tích, uất ức dịu dàng nói:
“Dì Tần, dì xem cháu với anh Mạnh Ngôn lâu không gặp, vậy mà sao anh ấy vẫn lạnh lùng thế.”
Tần Tích mỉm cười đi về phía trước:
“Hôm qua San San vừa trở về Lâm Thành nghỉ đông, hôm nay biết ba mẹ về nước nên qua đây.”
Vân Linh San là hàng xóm nhà bên cạnh, hai nhà đã quen nhau từ rất sớm, năm nay cô mới học đại học năm nhất.
Cô gái nhìn về phía người đàn ông bên cạnh Nguyễn Yên, cùng với hành động nắm tay của bọn họ:
“Chị này là vợ của anh Mạnh Ngôn sao?”
Tần Tích gật đầu:
“Đây là chị dâu Nguyễn Yên, nhưng mà Nguyễn Yên cũng chỉ lớn hơn cháu ba tuổi mà thôi.”
“Ồ…”
Vân Linh San không biết cuộc hôn nhân của bọn họ là liên hôn thương mại, nhớ tới khoảng thời gian trước, sau khi nghe nói Chu Mạnh Ngôn muốn kết hôn đột ngột, cả người thẫn thờ, không ngờ người anh trai mình thích nhất từ nhỏ đến lớn lại muốn kết hôn.
Vân Linh San có chút không tình nguyện chào hỏi, sau đó im lặng quan sát khuôn mặt Nguyễn Yên.
Dáng vẻ trắng trẻo thuần khiết, lại còn đáng yêu, trông còn trẻ hơn cô ấy trước kia.
Sau đó Nguyễn Yên nghe Tần Tích giới thiệu về Vân Linh San, khẽ cười chào hỏi, rồi sau đó, người đàn ông ở bên cạnh kéo cô đi về phía trước:
“Ăn cơm.”
Tần Tích:
“Đúng đúng, San San, chúng ta đi ăn cơm đi.”
Vân Linh đi cùng Tần Tích ở phía sau, thấy Chu Mạnh Ngôn và Nguyễn Yên đi ở phía trước, nghĩ đến việc người đàn ông lúc nãy còn chẳng thèm nhìn cô lấy một lần, trong lòng lại càng không vui, sao lại có cảm giác cô em gái này chẳng có chút tồn tại nào!
Ngồi vào bàn ăn, Nguyễn Yên cùng Chu Mạnh Ngôn ngồi một bên, đối diện là Tần Tích và Vân Linh San, Chu Tư Lễ ngồi ở vị trí chủ trì.
Sau khi Chu Mạnh Ngôn ngồi xuống, nhìn miếng bít tết trên đĩa ăn của Nguyễn Yên, sau đó cất lời:
“Nguyễn Yên không ăn bít tết, đưa đi đi.”
Nguyễn Yên ngạc nhiên, chợt nghe thấy anh hỏi:
“Em ăn mỳ ý sốt kem nấm được không?”
Anh vậy mà lại biết món mà cô yêu thích.
Khóe miệng Nguyễn Yên cong lên, hiện ra má lúm đồng tiền:
“Được chứ…”
Tần Tích ngồi đối diện thấy vậy, trong lòng ngạc nhiên, Vân Linh San ở bên cạnh bĩu môi:
“Anh Mạnh Ngôn, anh còn chẳng hỏi em thích gì, em cũng muốn ăn mỳ ý.”
Chu Mạnh Ngôn ngước mắt lên thản nhiên nhìn cô ấy:
"Tự mình kẹp đi."
Vân Linh San:
“…”
Đúng là anh Mạnh Ngôn một khi có chị dâu sẽ không có ai trong mắt! Đáng giận!
Vân Linh San nhìn về phía Nguyễn Yên, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó cất lời:
“Này, Nguyễn Yên…”
Cô ấy còn chưa nói hết, ngẩng đầu lên đã đối mặt với ánh mắt của người đàn ông, cô lập tức bổ sung thêm hậu tố:
“Chị dâu Nguyễn Yên.”
Động tác dùng dao nĩa trong tay Nguyễn Yên dừng lại:
“Sao vậy?”
“Chị quen Chu Mạnh Ngôn từ lúc nào vậy? Hai người yêu nhau từ lúc nào sao em không biết?”
“Anh chị…”
Nguyễn Yên còn đang bối rối không biết trả lời thế nào, Chu Mạnh Ngôn đã thẳng thừng đáp trả lại:
“Chuyện này còn phải báo em sao?”
Vân Linh San bĩu môi:
“Em chỉ cảm thấy hơi đột ngột thôi…”
Tần Tích mỉm cười, gắp đồ ăn vào bát cô ấy:
“Anh Mạnh Ngôn của cháu quen chị dâu Nguyễn Yên từ năm ngoái.”
“Năm ngoái vừa mới quen, anh kết hôn sớm vậy?"
Nguyễn Yên nghĩ thầm, bọn họ quen nhau còn chưa đến một tuần đã đề nghị muốn kết hôn rồi [che mặt].
“Anh Mạnh Ngôn, anh có đặc biệt thích chị dâu Nguyễn Yên không?”
Vài giây sau, tiếng nói của người đàn ông vang lên:
“Em cảm thấy thế nào?”
Một câu trả lời lấp lửng cũng đã đoán được đáp án.
Nguyễn Yên lại nghe ra anh đang phủ nhận.
Nhưng lọt vào tai Linh Vân San lại biết thành thừa nhận, cô ấy có cảm giác mình ăn cơm còn chưa no, ăn cơm chó đã no rồi.
Nguyễn Yên dùng cơm, giọng nói Chu Mạnh Ngôn truyền đến bên tai, hỏi cô cần gì, Nguyễn Yên cứ nghĩ là anh diễn trò tình cảm trước mặt ba mẹ, vì vậy nên cũng cố gắng hết sức để hợp tác với anh.
Linh Vân San ở phía đối diện bị phớt lờ trong cả quá trình, thấy Chu Mạnh Ngôn quan tâm Nguyễn Yên từ những chuyện rất nhỏ, cảm giác thế giới này dần sụp đổ.
Đây chính là Chu Mạnh Ngôn lạnh lùng đến tận cùng mà cô ấy từng quen sao?!
Thì ra trước mặt người mình thích, một người lạnh lùng sẽ có dáng vẻ này.
Sau khi ăn xong, Chu Mạnh Ngôn muốn lên lầu xử lý công việc, vốn dĩ định đưa Nguyễn Yên lên cùng. Ai ngờ đột nhiên Vân Linh San giữ chặt Nguyễn Yên, cười nói với Chu Mạnh Ngôn:
“Em muốn nói chuyện cùng chị dâu Nguyễn Yên một lát.”
Vân Linh San chợt nhìn thấy ánh mắt của đối phương như thể đang nói: Em lại muốn làm trò gì.
Cô rũ mắt:
“Thực sự chỉ tâm sự thôi…”
Nguyễn Yên thấy vậy nói:
“Không sao đâu, vừa lúc em cũng muốn ở dưới lầu cùng mẹ.”
Cuối cùng người đàn ông đưa cho Vân Linh San một ánh mắt cảnh cáo, sau đó đi lên lầu. Vân Linh San lè lưỡi tự đắc, rồi sau đó nhìn Nguyễn Yên:
“Chị dâu Nguyễn Yên, chúng ta ra sau vườn đi, em muốn ngồi xích đu.”
“Được.”
Mùa đông nên ở bên ngoài hơi lạnh một chút, hai người ngồi trên xích đu, giúp việc mang trái cây vừa cắt xong rồi rời đi.
Vân Linh San đang đu xích đu, nhớ lại quá khứ:
“Khi còn nhỏ em ngồi xích đu, anh Mạnh Ngôn thường ở sau lưng đẩy giúp em.”
Nguyễn Yên:
“Hai người quen nhau từ nhỏ rồi sao?”
“Tất nhiên, bọn em là thanh mai trúc mã đó.”
Giọng nói của cô mang theo một chút tự đắc:
“Trước kia bọn em chơi vui lắm.”
Nguyễn Yên tò mò:
“Thanh mai trúc mã?”
Thật ra, lúc cô ấy quen Chu Mạnh Ngôn, cô ấy học trung học, Chu Mạnh Ngôn đã học đại học rồi:
“Đúng, đúng vậy. Hơn nữa, trước kia anh Mạnh Ngôn rất thương em, thường mua cho em rất nhiều thứ, còn đưa em đến nhiều nơi ... "
Mặc dù những chuyện Chu Mạnh Ngôn làm này đều do ba mẹ đề nghị nhưng Vân Linh San đã thêm mắm thêm muối, kể sinh động y như thật. Để ám chỉ với Nguyễn Yên rằng, cho dù Nguyễn Yên có xuất hiện thì cô vẫn là em gái hàng xóm dễ thương nhất của Chu Mạnh Ngôn, hừ.
Sau khi Nguyễn Yên nghe cô ấy nói, cảm thấy lúc đó bọn họ rất vui:
“Mạnh Ngôn tốt với em lắm đó.”
“Đó là điều đương nhiên, anh Mạnh Ngôn thích em nhất, cho dù hai người kết hôn…”
Nguyễn Yên còn chưa nghe cô ấy nói hết nửa câu, bỗng nhiên đã cảm thấy có một làn gió lạnh thổi tới, cô lạnh đến mức ngứa cả mũi muốn hắt hơi, bởi vì cô bị viêm mũi, nên mắt cũng bị ngứa theo.
Cô lau mũi, dụi dụi vành mắt.
Sau khi Vân Linh San nói được một nửa, quay đầu nhìn cô, bỗng nhiên trong lòng sợ hãi.
Ôi ôi ôi!
Sao đột nhiên mắt chị ấy lại đỏ lên vậy!
“Chị, chị sao thế?”
Nguyễn Yên lắc đầu:
“Không có gì đâu.”
Vân Linh San hiểu nhầm cô khóc, sợ tới mức nghẹn lời, mắt trợn tròn, cô chưa làm gì cả, người khác thấy sẽ nghĩ cô ấy bắt nạt Nguyễn Yên mất! Chị ấy đúng là mỏng manh!
Nhưng Nguyễn Yên ở cạnh lại không hề biết Vân Linh San suy diễn nhiều như vậy, chỉ cảm thấy lạnh đến mức sắp không chịu nổi:
“Hay chúng ta vào đi?”
“Đi…”
Vân Linh San ở phía sau đi theo Nguyễn Yên, cô ấy nghĩ Nguyễn Yên không muốn nói chuyện cùng mình, tim đập muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Thôi xong.
Mình đã nói gì không phải rồi đúng không.
Vào đến phòng khách, Vân Linh San nhìn cô dò hỏi:
“Chị dâu Nguyễn Yên, chị…có thấy quan hệ giữa em và anh Mạnh Ngôn rất tốt không?”
Chóp mũi Nguyễn Yên lại ngứa, cô không chịu nổi nên hắt hơi, giọng nói lại yếu ớt không vui, giống như bị bắt nạt:
“Ừm…”
Vân Linh San hoàn toàn bối rối.
Trời ơi!
Bây giờ chỉ cần cô nhìn Nguyễn Yên là cảm thấy chột dạ, vì vậy nên ấp úng nói:
“Chị dâu Nguyễn Yên, hay là chị, chị lên lầu nghỉ ngơi đi, em chuẩn bị về đây.”
Nguyễn Yên đáp lại, định lên lầu mặc thêm áo khoác.
Sau khi cô rời đi, Vân Linh San đi đi lại lại trong phòng khách, hồi chuông cảnh báo vang lên mãnh liệt trong đầu.
Chắc chắn Nguyễn Yên sẽ kêu than trước mặt Chu Mạnh Ngôn, trong lòng Nguyễn Yên lại không vui. Vân Linh San có thể hiểu được cảm giác ấy, giả sử cô ấy có bạn trai, có một cô em gái, một mực cho rằng quan hệ của em gái với bạn trai cô tốt đến nhường nào trước mặt cô, trong lòng cô cũng sẽ cảm thấy ghen.
Thật ra cô thích Chu Mạnh Ngôn chỉ xuất phát từ tình cảm em gái đối với anh trai, có phải Nguyễn Yên hiểu lầm rồi không?!
Lát nữa, nếu Nguyễn Yên nói chuyện này cho Chu Mạnh Ngôn, anh tới chỉnh đốn cô, không phải cô sẽ xong rồi sao…
Tần Tích bưng hoa quả từ phòng bếp đi ra thấy Vân Linh San:
“San San một mình cháu ở đây làm gì vậy?”
“Dì Tần, anh Mạnh Ngôn đang ở phòng làm việc tầng hai sao? Cháu có việc muốn tìm anh ấy…”
Cô định sẽ tiếp cận trước, chủ động tìm Chu Mạnh Ngôn nhận sai.
“Để giúp việc đưa cháu lên.”
Cuối cùng, cô đi lên lầu, gõ cửa phòng làm việc của anh.
“Anh Mạnh Ngôn, anh có rảnh không…”
Chu Mạnh Ngôn ngước mắt nhìn cô ấy đang ló đầu vào, lại cúi đầu xem tài liệu một lần nữa:
“Có việc gì cứ nói.:
Vân Linh San thấy dáng vẻ của anh như chưa biết chuyện gì, vì vậy nên chậm rãi đi vào:
“Anh Mạnh Ngôn…vừa rồi chị dâu Nguyễn Yên có tới tìm anh không?”
“Có chuyện gì xảy ra?”
“Anh nghe xong…đừng mắng em được không?”
Chu Mạnh Ngôn nhíu mày:
“Rốt cuộc em muốn nói gì?”
“Chỉ là…vừa rồi hình như em làm chị dâu Nguyễn Yên mất hứng, hình như chị ấy khóc.”
Động tác cầm bút của người đàn ông dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô ấy:
“Khóc?”
Vân Linh San nghe thấy giọng anh chợt lạnh đi, nhanh chóng kể lại chuyện vừa xảy ra, cúi đầu, giọng nói tủi thân:
“Anh Mạnh Ngôn em sai rồi, thật ra em chỉ muốn đùa chị dâu chút thôi, ai bảo tại tối nay lúc ăn cơm anh không quan tâm em, em thực sự không cố tình đầu, anh Mạnh Ngôn, anh sẽ không giận em chứ?”
Sắc mặt Chu Mạnh Ngôn lạnh tanh:
“Thì em nói nhiều?” “Chỉ do em nói nhiều?”
Vân Linh San:
“…”
Chu Mạnh Ngôn gác công việc sang một bên, đứng dậy đi ra cửa, Vân Linh San vẫn đứng yên tại cửa không nhúc nhích, sắc mặt người đàn ông trầm xuống:
“Tránh ra.”
“Anh Mạnh Ngôn…”
Vân Linh San bật khóc.
Chu Mạnh Ngôn đi ra khỏi phòng làm việc, nhanh chóng đi đến phòng ngủ, trong lòng bối rối.
Nguyễn Yên có thực sự buồn khi nghe những lời đó không? Thậm chí là hiểu lầm muối quan hệ của anh với người khác?
Đẩy cửa phòng ngủ ra, anh thấy Nguyễn Yên đang ngồi khoanh chân trên sô pha, dụi dụi mũi.
Mi tâm anh trầm xuống nhanh đi đến bên cạnh cô, chống tay xuống sô pha, cúi xuống thấy hốc mắt cô đỏ lên, giọng nói khàn khàn:
“Đừng khóc.”
“Hả?’
Đầu tiên là cô cảm thấy ngạc nhiên, sao đột nhiên anh lại vào đây, rồi sau đó không hiểu ý anh:
“Anh nói gì vậy?”
Người đàn ông ngồi xuống, vòng tay ra phía sau ôm cô vào lòng:
“Vừa rồi khóc phải không?”
Nguyễn Yên:?
“Em không khóc.”
“Mắt đỏ lên cả rồi, em còn định nói dối anh?”
Nguyễn Yên lắc đầu giải thích:
“Không phải, em bị viêm mũi lên lúc lạnh, em xoa mũi…bị đỏ lên.”
Người này tò mò lạ thật.
Chu Mạnh Ngôn thấy biểu cảm của cô, biết cô không vui, còn giả bộ với anh, không nói gì cả.
Cho nên cô ấy quan tâm anh đúng không? Cũng ghen vì anh?
Anh kiềm chế xúc động mong muốn ôm cô vào lòng:
“Vừa rồi Vân Linh San tìm anh, cô ấy nói với anh về chuyện của anh và cô ấy đúng không?”
“Vâng, sao vậy?”
“Anh với cô ấy chỉ là hàng xóm bình thường mà thôi.”
Từ nhỏ đến lớn, anh cũng chỉ thích mỗi mình Nguyễn Yên, chưa bao giờ mập mờ với những cô gái khác, cho dù là em gái hàng xóm, anh cũng không muốn Nguyễn Yên hiểu lầm.
Nguyễn Yên đang ở một tần số sóng não khác, nghe vậy càng thêm mơ màng:
“Hả?”
“Em đừng nghĩ nhiều, trong khoảng thời gian đó anh với cô ấy không có gì hết.”
Thấy dáng vẻ bối rối của Nguyễn Yên, anh nói thêm:
“giống như…trước đây em giải thích với anh, giống như quan hệ giữa em và Tân Minh Triết vậy.”
Nguyễn Yên bừng tỉnh nhận ra.
“Anh sợ em hiểu lầm sao?”
“Ừ.”
“Anh nghĩ nhiều rồi, em không hiểu lầm đâu. Hơn nữa anh quên lúc trước anh từng nói gì rồi sao?”
“Nói gì?”
Nguyễn Yên khẽ cười, thân mật thay anh nhớ lại nói:
“Anh nói chuyện này không liên quan đến hợp đồng của chúng ta, cho nên anh cũng không để trong lòng, em không nhất thiết phải giải thích với anh.”
Chu Mạnh Ngôn:
“…”
Thì ra chính anh lại tự chôn chân mình.
“Chỉ là…”
Cô mấp máy môi, đang định nói thì tiếng gõ cửa vang lên:
“Cốc cốc cốc.”
Bầu không khí ái muội bị phá vỡ, Nguyễn Yên lập tức ngồi thẳng người, Chu Mạnh Ngôn bình tĩnh nhìn về phía cửa:
“Chuyện gì?”
“Tiên sinh, phu nhân, bữa tối đã sẵn sàng, lão phu nhân gọi hai người xuống lấu, trong nhà vừa có khách tới nữa.”
Vì vậy nên hai người đứng lên, Nguyễn Yên đang định ra khỏi phòng ngủ, bỗng nhiên cảm thấy tay mình bị ai nắm lấy.
Chu Mạnh Ngôn giữ tay cô lại.
Cô cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng cuồn cuộn không ngừng truyền đến từ lòng bàn tay, trong lòng run lên.
Bình thường Chu Mạnh Ngôn chỉ để cô nắm cánh tay anh, không thì anh sẽ chỉ nắm cổ tay cô chứ rất ít khi nắm tay…
Hai người xuống đến dưới lầu, trong phòng khách có một cô gái sơ viên thuốc đầu, mặc áo lông trắng quay đầu nhìn thấy Chu Mạnh Ngôn, lập tức bật dậy từ sô pha, chạy đến trước mặt anh, mỉm cười nắm lấy cánh tay anh:
“Anh Mạnh Ngôn!”
Chu Mạnh Ngôn nhíu mày, thu tay lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ấy.
“Ăn nói cho cẩn thận.”
Miệng Vân Linh San xụ xuống, quay đầu nhìn về phía Tần Tích, uất ức dịu dàng nói:
“Dì Tần, dì xem cháu với anh Mạnh Ngôn lâu không gặp, vậy mà sao anh ấy vẫn lạnh lùng thế.”
Tần Tích mỉm cười đi về phía trước:
“Hôm qua San San vừa trở về Lâm Thành nghỉ đông, hôm nay biết ba mẹ về nước nên qua đây.”
Vân Linh San là hàng xóm nhà bên cạnh, hai nhà đã quen nhau từ rất sớm, năm nay cô mới học đại học năm nhất.
Cô gái nhìn về phía người đàn ông bên cạnh Nguyễn Yên, cùng với hành động nắm tay của bọn họ:
“Chị này là vợ của anh Mạnh Ngôn sao?”
Tần Tích gật đầu:
“Đây là chị dâu Nguyễn Yên, nhưng mà Nguyễn Yên cũng chỉ lớn hơn cháu ba tuổi mà thôi.”
“Ồ…”
Vân Linh San không biết cuộc hôn nhân của bọn họ là liên hôn thương mại, nhớ tới khoảng thời gian trước, sau khi nghe nói Chu Mạnh Ngôn muốn kết hôn đột ngột, cả người thẫn thờ, không ngờ người anh trai mình thích nhất từ nhỏ đến lớn lại muốn kết hôn.
Vân Linh San có chút không tình nguyện chào hỏi, sau đó im lặng quan sát khuôn mặt Nguyễn Yên.
Dáng vẻ trắng trẻo thuần khiết, lại còn đáng yêu, trông còn trẻ hơn cô ấy trước kia.
Sau đó Nguyễn Yên nghe Tần Tích giới thiệu về Vân Linh San, khẽ cười chào hỏi, rồi sau đó, người đàn ông ở bên cạnh kéo cô đi về phía trước:
“Ăn cơm.”
Tần Tích:
“Đúng đúng, San San, chúng ta đi ăn cơm đi.”
Vân Linh đi cùng Tần Tích ở phía sau, thấy Chu Mạnh Ngôn và Nguyễn Yên đi ở phía trước, nghĩ đến việc người đàn ông lúc nãy còn chẳng thèm nhìn cô lấy một lần, trong lòng lại càng không vui, sao lại có cảm giác cô em gái này chẳng có chút tồn tại nào!
Ngồi vào bàn ăn, Nguyễn Yên cùng Chu Mạnh Ngôn ngồi một bên, đối diện là Tần Tích và Vân Linh San, Chu Tư Lễ ngồi ở vị trí chủ trì.
Sau khi Chu Mạnh Ngôn ngồi xuống, nhìn miếng bít tết trên đĩa ăn của Nguyễn Yên, sau đó cất lời:
“Nguyễn Yên không ăn bít tết, đưa đi đi.”
Nguyễn Yên ngạc nhiên, chợt nghe thấy anh hỏi:
“Em ăn mỳ ý sốt kem nấm được không?”
Anh vậy mà lại biết món mà cô yêu thích.
Khóe miệng Nguyễn Yên cong lên, hiện ra má lúm đồng tiền:
“Được chứ…”
Tần Tích ngồi đối diện thấy vậy, trong lòng ngạc nhiên, Vân Linh San ở bên cạnh bĩu môi:
“Anh Mạnh Ngôn, anh còn chẳng hỏi em thích gì, em cũng muốn ăn mỳ ý.”
Chu Mạnh Ngôn ngước mắt lên thản nhiên nhìn cô ấy:
"Tự mình kẹp đi."
Vân Linh San:
“…”
Đúng là anh Mạnh Ngôn một khi có chị dâu sẽ không có ai trong mắt! Đáng giận!
Vân Linh San nhìn về phía Nguyễn Yên, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó cất lời:
“Này, Nguyễn Yên…”
Cô ấy còn chưa nói hết, ngẩng đầu lên đã đối mặt với ánh mắt của người đàn ông, cô lập tức bổ sung thêm hậu tố:
“Chị dâu Nguyễn Yên.”
Động tác dùng dao nĩa trong tay Nguyễn Yên dừng lại:
“Sao vậy?”
“Chị quen Chu Mạnh Ngôn từ lúc nào vậy? Hai người yêu nhau từ lúc nào sao em không biết?”
“Anh chị…”
Nguyễn Yên còn đang bối rối không biết trả lời thế nào, Chu Mạnh Ngôn đã thẳng thừng đáp trả lại:
“Chuyện này còn phải báo em sao?”
Vân Linh San bĩu môi:
“Em chỉ cảm thấy hơi đột ngột thôi…”
Tần Tích mỉm cười, gắp đồ ăn vào bát cô ấy:
“Anh Mạnh Ngôn của cháu quen chị dâu Nguyễn Yên từ năm ngoái.”
“Năm ngoái vừa mới quen, anh kết hôn sớm vậy?"
Nguyễn Yên nghĩ thầm, bọn họ quen nhau còn chưa đến một tuần đã đề nghị muốn kết hôn rồi [che mặt].
“Anh Mạnh Ngôn, anh có đặc biệt thích chị dâu Nguyễn Yên không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vài giây sau, tiếng nói của người đàn ông vang lên:
“Em cảm thấy thế nào?”
Một câu trả lời lấp lửng cũng đã đoán được đáp án.
Nguyễn Yên lại nghe ra anh đang phủ nhận.
Nhưng lọt vào tai Linh Vân San lại biết thành thừa nhận, cô ấy có cảm giác mình ăn cơm còn chưa no, ăn cơm chó đã no rồi.
Nguyễn Yên dùng cơm, giọng nói Chu Mạnh Ngôn truyền đến bên tai, hỏi cô cần gì, Nguyễn Yên cứ nghĩ là anh diễn trò tình cảm trước mặt ba mẹ, vì vậy nên cũng cố gắng hết sức để hợp tác với anh.
Linh Vân San ở phía đối diện bị phớt lờ trong cả quá trình, thấy Chu Mạnh Ngôn quan tâm Nguyễn Yên từ những chuyện rất nhỏ, cảm giác thế giới này dần sụp đổ.
Đây chính là Chu Mạnh Ngôn lạnh lùng đến tận cùng mà cô ấy từng quen sao?!
Thì ra trước mặt người mình thích, một người lạnh lùng sẽ có dáng vẻ này.
Sau khi ăn xong, Chu Mạnh Ngôn muốn lên lầu xử lý công việc, vốn dĩ định đưa Nguyễn Yên lên cùng. Ai ngờ đột nhiên Vân Linh San giữ chặt Nguyễn Yên, cười nói với Chu Mạnh Ngôn:
“Em muốn nói chuyện cùng chị dâu Nguyễn Yên một lát.”
Vân Linh San chợt nhìn thấy ánh mắt của đối phương như thể đang nói: Em lại muốn làm trò gì.
Cô rũ mắt:
“Thực sự chỉ tâm sự thôi…”
Nguyễn Yên thấy vậy nói:
“Không sao đâu, vừa lúc em cũng muốn ở dưới lầu cùng mẹ.”
Cuối cùng người đàn ông đưa cho Vân Linh San một ánh mắt cảnh cáo, sau đó đi lên lầu. Vân Linh San lè lưỡi tự đắc, rồi sau đó nhìn Nguyễn Yên:
“Chị dâu Nguyễn Yên, chúng ta ra sau vườn đi, em muốn ngồi xích đu.”
“Được.”
Mùa đông nên ở bên ngoài hơi lạnh một chút, hai người ngồi trên xích đu, giúp việc mang trái cây vừa cắt xong rồi rời đi.
Vân Linh San đang đu xích đu, nhớ lại quá khứ:
“Khi còn nhỏ em ngồi xích đu, anh Mạnh Ngôn thường ở sau lưng đẩy giúp em.”
Nguyễn Yên:
“Hai người quen nhau từ nhỏ rồi sao?”
“Tất nhiên, bọn em là thanh mai trúc mã đó.”
Giọng nói của cô mang theo một chút tự đắc:
“Trước kia bọn em chơi vui lắm.”
Nguyễn Yên tò mò:
“Thanh mai trúc mã?”
Thật ra, lúc cô ấy quen Chu Mạnh Ngôn, cô ấy học trung học, Chu Mạnh Ngôn đã học đại học rồi:
“Đúng, đúng vậy. Hơn nữa, trước kia anh Mạnh Ngôn rất thương em, thường mua cho em rất nhiều thứ, còn đưa em đến nhiều nơi ... "
Mặc dù những chuyện Chu Mạnh Ngôn làm này đều do ba mẹ đề nghị nhưng Vân Linh San đã thêm mắm thêm muối, kể sinh động y như thật. Để ám chỉ với Nguyễn Yên rằng, cho dù Nguyễn Yên có xuất hiện thì cô vẫn là em gái hàng xóm dễ thương nhất của Chu Mạnh Ngôn, hừ.
Sau khi Nguyễn Yên nghe cô ấy nói, cảm thấy lúc đó bọn họ rất vui:
“Mạnh Ngôn tốt với em lắm đó.”
“Đó là điều đương nhiên, anh Mạnh Ngôn thích em nhất, cho dù hai người kết hôn…”
Nguyễn Yên còn chưa nghe cô ấy nói hết nửa câu, bỗng nhiên đã cảm thấy có một làn gió lạnh thổi tới, cô lạnh đến mức ngứa cả mũi muốn hắt hơi, bởi vì cô bị viêm mũi, nên mắt cũng bị ngứa theo.
Cô lau mũi, dụi dụi vành mắt.
Sau khi Vân Linh San nói được một nửa, quay đầu nhìn cô, bỗng nhiên trong lòng sợ hãi.
Ôi ôi ôi!
Sao đột nhiên mắt chị ấy lại đỏ lên vậy!
“Chị, chị sao thế?”
Nguyễn Yên lắc đầu:
“Không có gì đâu.”
Vân Linh San hiểu nhầm cô khóc, sợ tới mức nghẹn lời, mắt trợn tròn, cô chưa làm gì cả, người khác thấy sẽ nghĩ cô ấy bắt nạt Nguyễn Yên mất! Chị ấy đúng là mỏng manh!
Nhưng Nguyễn Yên ở cạnh lại không hề biết Vân Linh San suy diễn nhiều như vậy, chỉ cảm thấy lạnh đến mức sắp không chịu nổi:
“Hay chúng ta vào đi?”
“Đi…”
Vân Linh San ở phía sau đi theo Nguyễn Yên, cô ấy nghĩ Nguyễn Yên không muốn nói chuyện cùng mình, tim đập muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Thôi xong.
Mình đã nói gì không phải rồi đúng không.
Vào đến phòng khách, Vân Linh San nhìn cô dò hỏi:
“Chị dâu Nguyễn Yên, chị…có thấy quan hệ giữa em và anh Mạnh Ngôn rất tốt không?”
Chóp mũi Nguyễn Yên lại ngứa, cô không chịu nổi nên hắt hơi, giọng nói lại yếu ớt không vui, giống như bị bắt nạt:
“Ừm…”
Vân Linh San hoàn toàn bối rối.
Trời ơi!
Bây giờ chỉ cần cô nhìn Nguyễn Yên là cảm thấy chột dạ, vì vậy nên ấp úng nói:
“Chị dâu Nguyễn Yên, hay là chị, chị lên lầu nghỉ ngơi đi, em chuẩn bị về đây.”
Nguyễn Yên đáp lại, định lên lầu mặc thêm áo khoác.
Sau khi cô rời đi, Vân Linh San đi đi lại lại trong phòng khách, hồi chuông cảnh báo vang lên mãnh liệt trong đầu.
Chắc chắn Nguyễn Yên sẽ kêu than trước mặt Chu Mạnh Ngôn, trong lòng Nguyễn Yên lại không vui. Vân Linh San có thể hiểu được cảm giác ấy, giả sử cô ấy có bạn trai, có một cô em gái, một mực cho rằng quan hệ của em gái với bạn trai cô tốt đến nhường nào trước mặt cô, trong lòng cô cũng sẽ cảm thấy ghen.
Thật ra cô thích Chu Mạnh Ngôn chỉ xuất phát từ tình cảm em gái đối với anh trai, có phải Nguyễn Yên hiểu lầm rồi không?!
Lát nữa, nếu Nguyễn Yên nói chuyện này cho Chu Mạnh Ngôn, anh tới chỉnh đốn cô, không phải cô sẽ xong rồi sao…
Tần Tích bưng hoa quả từ phòng bếp đi ra thấy Vân Linh San:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“San San một mình cháu ở đây làm gì vậy?”
“Dì Tần, anh Mạnh Ngôn đang ở phòng làm việc tầng hai sao? Cháu có việc muốn tìm anh ấy…”
Cô định sẽ tiếp cận trước, chủ động tìm Chu Mạnh Ngôn nhận sai.
“Để giúp việc đưa cháu lên.”
Cuối cùng, cô đi lên lầu, gõ cửa phòng làm việc của anh.
“Anh Mạnh Ngôn, anh có rảnh không…”
Chu Mạnh Ngôn ngước mắt nhìn cô ấy đang ló đầu vào, lại cúi đầu xem tài liệu một lần nữa:
“Có việc gì cứ nói.:
Vân Linh San thấy dáng vẻ của anh như chưa biết chuyện gì, vì vậy nên chậm rãi đi vào:
“Anh Mạnh Ngôn…vừa rồi chị dâu Nguyễn Yên có tới tìm anh không?”
“Có chuyện gì xảy ra?”
“Anh nghe xong…đừng mắng em được không?”
Chu Mạnh Ngôn nhíu mày:
“Rốt cuộc em muốn nói gì?”
“Chỉ là…vừa rồi hình như em làm chị dâu Nguyễn Yên mất hứng, hình như chị ấy khóc.”
Động tác cầm bút của người đàn ông dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô ấy:
“Khóc?”
Vân Linh San nghe thấy giọng anh chợt lạnh đi, nhanh chóng kể lại chuyện vừa xảy ra, cúi đầu, giọng nói tủi thân:
“Anh Mạnh Ngôn em sai rồi, thật ra em chỉ muốn đùa chị dâu chút thôi, ai bảo tại tối nay lúc ăn cơm anh không quan tâm em, em thực sự không cố tình đầu, anh Mạnh Ngôn, anh sẽ không giận em chứ?”
Sắc mặt Chu Mạnh Ngôn lạnh tanh:
“Thì em nói nhiều?” “Chỉ do em nói nhiều?”
Vân Linh San:
“…”
Chu Mạnh Ngôn gác công việc sang một bên, đứng dậy đi ra cửa, Vân Linh San vẫn đứng yên tại cửa không nhúc nhích, sắc mặt người đàn ông trầm xuống:
“Tránh ra.”
“Anh Mạnh Ngôn…”
Vân Linh San bật khóc.
Chu Mạnh Ngôn đi ra khỏi phòng làm việc, nhanh chóng đi đến phòng ngủ, trong lòng bối rối.
Nguyễn Yên có thực sự buồn khi nghe những lời đó không? Thậm chí là hiểu lầm muối quan hệ của anh với người khác?
Đẩy cửa phòng ngủ ra, anh thấy Nguyễn Yên đang ngồi khoanh chân trên sô pha, dụi dụi mũi.
Mi tâm anh trầm xuống nhanh đi đến bên cạnh cô, chống tay xuống sô pha, cúi xuống thấy hốc mắt cô đỏ lên, giọng nói khàn khàn:
“Đừng khóc.”
“Hả?’
Đầu tiên là cô cảm thấy ngạc nhiên, sao đột nhiên anh lại vào đây, rồi sau đó không hiểu ý anh:
“Anh nói gì vậy?”
Người đàn ông ngồi xuống, vòng tay ra phía sau ôm cô vào lòng:
“Vừa rồi khóc phải không?”
Nguyễn Yên:?
“Em không khóc.”
“Mắt đỏ lên cả rồi, em còn định nói dối anh?”
Nguyễn Yên lắc đầu giải thích:
“Không phải, em bị viêm mũi lên lúc lạnh, em xoa mũi…bị đỏ lên.”
Người này tò mò lạ thật.
Chu Mạnh Ngôn thấy biểu cảm của cô, biết cô không vui, còn giả bộ với anh, không nói gì cả.
Cho nên cô ấy quan tâm anh đúng không? Cũng ghen vì anh?
Anh kiềm chế xúc động mong muốn ôm cô vào lòng:
“Vừa rồi Vân Linh San tìm anh, cô ấy nói với anh về chuyện của anh và cô ấy đúng không?”
“Vâng, sao vậy?”
“Anh với cô ấy chỉ là hàng xóm bình thường mà thôi.”
Từ nhỏ đến lớn, anh cũng chỉ thích mỗi mình Nguyễn Yên, chưa bao giờ mập mờ với những cô gái khác, cho dù là em gái hàng xóm, anh cũng không muốn Nguyễn Yên hiểu lầm.
Nguyễn Yên đang ở một tần số sóng não khác, nghe vậy càng thêm mơ màng:
“Hả?”
“Em đừng nghĩ nhiều, trong khoảng thời gian đó anh với cô ấy không có gì hết.”
Thấy dáng vẻ bối rối của Nguyễn Yên, anh nói thêm:
“giống như…trước đây em giải thích với anh, giống như quan hệ giữa em và Tân Minh Triết vậy.”
Nguyễn Yên bừng tỉnh nhận ra.
“Anh sợ em hiểu lầm sao?”
“Ừ.”
“Anh nghĩ nhiều rồi, em không hiểu lầm đâu. Hơn nữa anh quên lúc trước anh từng nói gì rồi sao?”
“Nói gì?”
Nguyễn Yên khẽ cười, thân mật thay anh nhớ lại nói:
“Anh nói chuyện này không liên quan đến hợp đồng của chúng ta, cho nên anh cũng không để trong lòng, em không nhất thiết phải giải thích với anh.”
Chu Mạnh Ngôn:
“…”
Thì ra chính anh lại tự chôn chân mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro