Chương 48
2024-09-24 16:44:24
Chu Mạnh Ngôn nhìn vẻ mặt của Nguyễn Yên ăn một cách khó khăn đến sống không còn gì luyến tiếc thì sắc mặt của anh chuyển đen hơn một chút:
“Khó ăn như vậy sao?”
Anh đã nghiên cứu công thức lâu như vậy, mỗi một bước đều làm vô cùng nghiêm túc, thành quả cũng khá ổn, tại sao lại không thể ăn được?!
Nguyễn Yên gật đầu như giã tỏi: “Anh không tin thì tự nếm thử xem.”
Người đàn ông bưng tô mì của mình lên rồi nếm thử một ngụm nước canh, mùi vị của hoa hồi và lá nguyệt quế nồng nặc xộc vào mũi.
Làm cho người ta thiếu chút nữa thì nghẹt thở.
Vài giây sau anh đặt tô mì xuống rồi nhìn sang chỗ khác và nói một cách thản nhiên:
“…Đúng là rất khó ăn.”
Nguyễn Yên nâng má lên rồi nhỏ giọng nói thầm: “Đầu bếp của nhà hàng này có phải là đã về quê ăn Tết hết rồi hay không, nấu ăn cho chúng ta khó nuốt thế này?”
Chu Mạnh Ngôn khẽ ho một tiếng: “Có lẽ là người ta làm nghiêm túc... Nhưng mà nêm nếm gia vị không được đúng cho lắm thôi.”
“Có thể là như vậy, chỉ có thể ăn được phần rau cải thìa đã được luộc chín này thôi.”
“……”
Chu Mạnh Ngôn bưng hai tô mì lên: “Đừng ăn nữa, để anh đặt nhà hàng khác.”
“Ừm.”
Chu Mạnh Ngôn đi xuống phòng bếp tầng dưới thì nhìn thấy món mì mà anh đã mất hai tiếng đồng hồ để làm, sắc mặt tối tăm lấy điện thoại ra rồi đặt đồ ăn bên ngoài.
***
Vào hai ngày cuối cùng của kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán, Nguyễn Yên cùng với Chu Mạnh Ngôn vẫn trở về nhà cũ làm bạn cùng với Tần Tích và Chu Tư Lễ. Sau Tết Nguyên Tiêu thì hai vị bề trên trong nhà lại bay đi nước Anh.
Điều đầu tiên Nguyễn Yên sẽ phải làm trong năm sau đó là đi phỏng vấn cho vai diễn của một bộ kịch nói.
Nơi tổ chức bộ kịch nói này là đoàn kịch lớn nhất ở Lâm Thành, đoàn kịch Quang Ảnh, năm sau bọn họ sẽ sắp xếp một bộ kịch nói với quy mô lớn, kịch bản đã được phát hành, có tên là [Tĩnh Hồ].
Bối cảnh của bộ kịch nói này là vào thời kỳ Dân Quốc, thông qua câu chuyện xưa của ba thê thiếp trong một gia tộc nhà tư bản phong kiến, kể về lịch sử thăng trầm của gia tộc này.
Nguyễn Yên chưa từng tiếp xúc với kịch nói Dân Quốc cho nên cô cảm thấy rất hứng thú nên vô cùng quan tâm đến thời gian thử vai, những ngày này cuối cùng cũng nhận được thông báo là cô có thể đăng ký thử vai.
Có một số vai diễn nam nữ chính đã được sắp xếp, nhân vật mà Nguyễn Yên muốn thử vai là một nhân vật không có nhiều đất diễn cho lắm nhưng cũng có đủ tính thử thách: cô hầu nhỏ lớn nhất* của dì Hai, Hương Lệ.
*Lớn ở đây là chỉ về cấp bậc. Giống như là đại nha hoàn.
Hương Lệ là một người ngoan ngoãn và biết nghe lời, ngay từ nhỏ đã đi theo bên cạnh dì Hai và cũng là người hầu trung thành nhất thế nhưng dì Hai dần trở nên nhạy cảm và đa nghi trong cuộc đấu tranh trong gia tộc, cuối cùng sau khi biết được lão gia thế mà lại có tình cảm đơn phương đối với Hương Lệ thì sinh không thể luyến* mà mặc cho Hương Lệ đau khổ cầu xin nhưng vẫn đuổi cô ấy ra khỏi nhà.
*Nguyên văn là 生无可恋. Có ý nghĩa là khi sinh ra thì vốn đã được định sẵn là sẽ cô độc.
Mặc dù kết cục không được tốt cho lắm nhưng đối với thể loại mới này, Nguyễn Yên vẫn có ý định muốn thử trải nghiệm một chút.
Sau khi nhận được kịch bản thì Nguyễn Yên trước tiên là học thuộc lời thoại. Đến ngày thử vai, Diệp Thanh đi cùng với cô đến nhà sản xuất.
Khi vẫn còn chưa tới lượt Nguyễn Yên thì cô ngồi chờ đợi ở bên ngoài, có một số người đến phỏng vấn thì có người nhận ra cô: “Chị ơi, có phải lúc trước chị đã từng diễn ở câu lạc bộ Hý kịch Tư Ngữ đúng không ạ?”
“Em biết chị sao?”
“Em là sinh viên của Học viện Hý kịch Lâm Thành, lúc trước em đã từng xem chị biểu diễn ‘Romeo và Juliet’ ở trường của bọn em cho nên em có thể nhớ rõ.”
Hai người trò chuyện về buổi phỏng vấn ngày hôm nay, cô gái cảm thấy có chút khó hiểu: “Em nhớ chị diễn kịch nói rất tốt mà, tại sao lại đến đây để phỏng vấn cho vai phụ? Thực lực của chị nên được nhận vai chính.”
“Bởi vì... Đôi mắt của chị có chút vấn đề nên đã không thể diễn kịch nói trong một thời gian dài.”
“A... Không sao đâu, vậy thì chị hãy cố lên nhé, em rất coi trọng chị.”
“Ừm.”
Cửa phòng phỏng vấn mở ra, nhân viên công tác đi ra từ bên trong: “Số mười tám, Nguyễn Yên, đến lượt cô rồi.”
Cô gái nói cố lên và muốn cô đi đến đó càng sớm càng tốt, sau đó Nguyễn Yên được đưa đến phòng phỏng vấn.
Sau khi cửa phòng đóng lại, trong tầm mắt mơ hồ của Nguyễn Yên có thể nhìn thấy ba vị giám khảo phỏng vấn đang ngồi phía trước, cô hít sâu một hơi, cong khóe môi lên rồi chậm rãi đi lên phía trước.
Triệu Nguyệt ngồi ở bên phải buông bút xuống rồi ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy gương mặt của cô gái thì sửng sốt ngay lập tức ——
Sao lại là cô ấy?! Vợ của Chu Mạnh Ngôn?!
Nguyễn Yên không nhìn thấy gương mặt của Triệu Nguyệt, cô đưa tờ khai sơ yếu lý lịch ra sau đó cúi người chào hỏi: “Xin chào ba vị giám khảo, tôi là Nguyễn Yên.”
Đạo diễn ngồi ở giữa khoanh tay lại rồi dựa vào lưng ghế, vẻ mặt có chút mệt mỏi: “Xin mời tự giới thiệu.”
Nguyễn Yên gật đầu và bắt đầu giới thiệu bản thân.
Triệu Nguyệt là biên kịch của ‘Tĩnh Hồ’, tầm mắt của cô ta như được khảm vào gương mặt của Nguyễn Yên, nơi đáy mắt ngày càng trở nên sâu thẳm.
Lúc trước cô ta đã từng nghe thấy Trọng Trạm Tĩnh thuận miệng nhắc đến việc Nguyễn Yên đang đóng kịch nói, không nghĩ rằng trên thế giới này lại có sự trùng hợp đến như thế, Nguyễn Yên vậy mà lại đến thử vai trong kịch bản do cô ta viết.
Sau lời giới thiệu của Nguyễn Yên thì người đàn ông phía bên trái khẽ nhíu mày:
“Cô không phải là sinh viên chuyên ngành hý kịch hay sao?”
“Vâng, đúng là như vậy.”
“Chúng tôi không có kế hoạch tuyển dụng sinh viên không có chuyên ngành.”
Nguyễn Yên ngẩn ra rồi lập tức nói: “Thưa thầy, mặc dù tôi không phải là dân chuyên ngành nhưng tôi đã từng là diễn viên chính của rất nhiều bộ kịch nói, tôi cũng đã từng ở câu lạc bộ Hý kịch Tư Ngữ cùng với đoàn kịch Tư An.”
Người đàn ông kiểm tra sơ yếu lý lịch của cô rồi nói: “Bảng sơ yếu lý lịch này không tệ.”
Đạo diễn: “Vậy thì hãy diễn mở màn trước đi, diễn một màn khóc trong phân cảnh thứ năm.”
Nếu diễn xuất không tốt thì cũng chẳng còn gì để phải bàn cãi nữa.
Đây là cảnh mà Hương Lệ bị dì Hai đuổi ra khỏi nhà, cũng là phân cảnh thể hiện rõ nhất kỹ năng diễn xuất của cô.
Nguyễn Yên nhập vai vào nhân vật, bắt đầu nói lời kịch, nơi hốc mắt đỏ bừng giống như là nước mắt sẽ lập tức rơi xuống ngay sau đó, sau khi diễn xong thì đạo diễn gật đầu: “Vào trạng thái rất nhanh.”
Phó đạo diễn bắt đầu hỏi một số câu hỏi, bao gồm cả lý do tại sao lại yêu thích nhân vật Hương Lệ và sự hiểu biết của cô đối với nhân vật này. Nguyễn Yên đều trả lời lại từng vấn đề một.
Sau khi đã hỏi xong toàn bộ các câu hỏi, Triệu Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của hai vị giám khảo bên cạnh thì trong lòng cảm thấy không vui, đột nhiên nói ra một chuyện:
“Có vẻ như trong lý lịch của cô lại không hề đề cập đến vấn đề về đôi mắt.”
Nguyễn Yên ngẩn người.
Hai đạo diễn khác cũng sửng sốt: “Có vấn đề gì sao?”
Khi Nguyễn Yên nghe thấy lời nói của Triệu Nguyệt, lúc đầu cô rất kinh ngạc làm sao đối phương có thể biết được, nhưng rồi sau đó cô dần cảm thấy giống như là cô đã từng nghe qua giọng nói này, chỉ là nhất thời không nhớ ra được mà thôi.
Nguyễn Yên vội vàng giải thích, nói rằng bản thân sẽ không bị ảnh hưởng bởi điều này, Triệu Nguyệt nghi ngờ: “Nhưng làm thế nào để cô có thể tham gia diễn xuất với tình trạng bị mù một nửa như thế? Cũng giống như là làm thế nào để cô có thể để cho một người khuyết tật lên sân khấu để khiêu vũ đây?”
Sau khi giọng nói của Triệu Nguyệt phát ra, Nguyễn Yên siết chặt lòng bàn tay lại, cô im lặng vài giây rồi mở miệng:
“Thưa ba vị giám khảo, đây không phải là lần đầu tiên tôi tham gia kịch nói với thị lực chỉ mới hồi phục được một nửa như thế. Vừa rồi mọi người cũng đã nhìn thấy đoạn diễn ngắn của tôi, tôi rất có tự tin đối với bản thân và cũng đảm bảo phần biểu diễn của tôi sẽ không bị ảnh hưởng bởi đôi mắt, nếu mọi người vẫn cảm thấy không yên tâm, tôi có thể diễn lại thêm một phân đoạn khác nữa được không? Có thể là ngẫu hứng hoặc cũng có thể là do mọi người chỉ định kịch bản cũng đều được cả.”
Triệu Nguyệt khẽ nhíu mày rồi nhìn về phía đạo diễn, người bên kia đặt sơ yếu lý lịch xuống: “Tôi xem trong kịch bản của cô đã từng tham gia ‘Amlet’, cô hãy diễn thử một đoạn xem.”
Bởi vì Nguyễn Yên vẫn thường xuyên lấy các kịch bản trước đó ra để luyện tập cho nên cô đều có thể diễn đạt được một cách trôi chảy.
Sau khi kết thúc, đạo diễn khẽ nở nụ cười mà trêu chọc: “Tôi thật sự không thể nhìn ra được đôi mắt của cô bị mù một nửa đấy.”
Cuối cùng thì đạo diễn tuyên bố buổi phỏng vấn đã kết thúc nên để cho Nguyễn Yên quay lại chờ thông báo, Nguyễn Yên đi đến phòng nghỉ, nhớ lại giọng nữ vừa nghe được kia thì cuối cùng cũng nhớ ra là ai:
Bạn thân của Trọng Trạm Tĩnh, Triệu Nguyệt, cũng là biên kịch của bộ kịch nói này.
Lúc trước khi cô nhận được kịch bản thì đã nhìn thấy tên của người biên kịch nhưng không ngờ đó lại là cùng một người.
Trong phòng phỏng vấn, Triệu Nguyệt lên tiếng phản đối: “Tôi cảm thấy cô gái này không được, đôi mắt bị mù chính là một vấn đề rất lớn.”
Triệu Nguyệt thật ra là xuất phát từ lòng ích kỷ, cô ta không hy vọng Nguyễn Yên có thể nhận vai diễn này. Chỉ cần nghĩ đến sau khi Nguyễn Yên xuất hiện lại khiến cho bạn thân của mình phải khổ sở như vậy thì cô ta lập tức nảy sinh khó chịu đối với Nguyễn Yên.
Phó đạo diễn vuốt cằm: “Tôi cảm thấy rất không tệ, tuy không phải là xuất thân từ chính quy nhưng rất có tài năng, biểu diễn vừa rồi cũng khá tốt, tôi nhớ rõ hình như là người mà Thôi Tử Mặc đã giới thiệu đến đây, ông Trương, ông cảm thấy thế nào?”
Đạo diễn Trương Tấn hỏi Triệu Nguyệt: “Tại sao cô lại không hài lòng với cô ấy?”
“Tôi...” Triệu Nguyệt dừng một chút: “Tôi chỉ cảm thấy diễn xuất của cô ta cũng chẳng phải đặc biệt xuất sắc gì.”
Phó đạo diễn: “Có điều nếu so sánh với những người trước đó, Nguyễn Yên cũng được xem như là người nổi bật nhất, hơn nữa ngoại hình thuần khiết và sạch sẽ cũng rất phù hợp với nhân vật Hương Lệ.”
Triệu Nguyệt chỉ là biên kịch cho nên cũng không có quyền quyết định cuối cùng, cô ta vẫn muốn thuyết phục thêm một chút thì Trương Tấn đã mở miệng: “Nhìn xem biểu hiện của những người khác đã rồi hẳn quyết định có nên chọn cô gái nhỏ này hay không.”
***
Sau khi Nguyễn Yên về đến nhà, trong lòng vẫn luôn cảm thấy thấp thỏm, không biết có thử vai thành công hay không.
Mãi cho đến ba ngày sau, đoàn phim bên kia mới gửi đến thông báo, cô đã trúng tuyển nhân vật Hương Lệ này.
Thời gian bắt đầu diễn xuất là vào tháng tư, hiện tại đã là đầu tháng hai, chỉ còn hơn hai tháng nữa thôi, đạo diễn thông báo tuần sau phải đến đoàn phim để diễn tập.
Nguyễn Yên nói tin tức tốt này với Chu Mạnh Ngôn vào buổi tối.
Chu Mạnh Ngôn nghe thấy như thế, nhìn dáng vẻ vui mừng của cô sau đó hỏi: “Đưa kịch bản cho anh xem thử nào?”
Nguyễn Yên không nghĩ tới anh thế mà lại quan tâm đến chuyện này, cô cầm lấy kịch bản trên bàn rồi ngồi ở bên cạnh anh.
“Em diễn vai nữ số một sao?”
Anh hỏi.
“Không, em là vai nữ số hai…” Cô cười ranh mãnh: “Là cô hầu gái nhỏ.”
Khoé môi của Chu Mạnh Ngôn hơi cong lên, nhìn bảng giới thiệu của nhân vật: “Tên là Hương Lệ sao?”
“Đúng rồi ạ.”
Nguyễn Yên kể đại khái về câu chuyện xưa của nhân vật này sau đó anh lật xem thử kịch bản, tập trung nhìn vào phân đoạn biểu diễn ngắn của cô: “Sao lại thảm hại như thế này?”
Mặc dù không có cảnh diễn phải chạy nhưng lại có một đoạn diễn khóc.
Người đàn ông nhíu mày lại.
“Thật sự là rất thảm hại nhưng mà em lại cảm thấy đây là một vai diễn rất có tính thử thách.”
“Thật sự rất thích sao?”
“Tất nhiên rồi ạ, đây là nhân vật mà em đã chọn mà...”
Chu Mạnh Ngôn vốn dĩ chỉ hy vọng cô đi diễn một nhân vật nhẹ nhàng nhưng nếu Nguyễn Yên thích thì anh cũng không nói thêm cái gì nữa, sau khi nhìn thấy kịch bản cùng với tên của đoàn kịch xong thì cuối cùng đưa kịch bản lại cho cô: “Đừng để bản thân phải chịu quá nhiều mệt mỏi, thân thể là quan trọng nhất.”
“Em biết mà. Sáng hôm nay em đi châm cứu, bác sĩ nói đôi mắt của em đã trở nên tốt hơn nhiều rồi.”
Bây giờ cô chỉ vô cùng hy vọng bản thân có thể nhanh chóng hồi phục thị lực.
Chu Mạnh Ngôn rời khỏi phòng ngủ, sau đó đi đến phòng làm việc, anh lấy điện thoại ra rồi gọi một cuộc cho Giang Thừa:
“Đi tìm hiểu một chút về bộ kịch ‘Tĩnh Hồ’ mà đoàn kịch Quang Ảnh đang lên kế hoạch gần đây.”
***
Đoàn kịch chính thức bắt đầu tập luyện vào ngày thứ hai.
Thì ra địa điểm mà bọn họ quyết định để tập luyện từ trước là ở sân khấu kịch mà bọn họ vẫn thường tập luyện tại đoàn kịch Quang Ảnh, nhưng ở buổi tối trước hôm đó đoàn phim lại thông báo tạm thời là bọn họ đã thuê được một sân khấu kịch lớn hơn nữa.
Ngày hôm sau Nguyễn Yên đi cùng với Diệp Thanh vào sân khấu kịch thì phát hiện ra sân ở nơi này quả nhiên lớn hơn rất nhiều so với nơi diễn tập của bộ ‘Thời gian cùng anh’ lần trước, cơ sở thiết bị cũng tiên tiến hơn.
Vào sáng sớm khi vẫn còn chưa bắt đầu buổi diễn tập, tổ đạo cụ đã vô cùng bận rộn di chuyển đủ loại kiểu dáng vật trang trí trong nhà ở thời kỳ Dân Quốc vào bên trong, các diễn viên đều cảm thấy kinh ngạc: “Lần này đoàn kịch có thể khai thác được chi phí lớn quá, đạo cụ đều là những loại tốt như vậy.”
Nhưng mà vẫn có người lén nói ra chân tướng ——— là bởi vì bộ kịch này lại có thêm một nhà đầu tư nữa, chủ động đưa ra ý muốn góp vốn, siêu cấp hào phóng, không chỉ để cho bọn họ thay đổi một sân khấu kịch khác mà còn thêm đạo cụ cũng như bao cơm cho tất cả các nhân viên công tác.
Nhưng người đầu tư rất bận rộn, ngoại trừ các đạo diễn ra thì không một ai biết thân phận của người đó.
Tất cả mọi người đều vô cùng tò mò, rốt cuộc thì hiện tại ngành sản xuất kịch nói đang trong tình trạng suy thoái, nếu không phải là một đoàn kịch vô cùng nổi tiếng, trên cơ bản là bỏ tiền ra để đầu tư thua lỗ, hơn nữa lợi ích mang đến lần này lại còn quá tốt như thế, giống như là đưa tiền cho bọn họ vậy, bọn họ đoán người này có lẽ là thật sự am hiểu nghệ thuật hoặc cũng có lẽ là... Kẻ ngốc lắm tiền.
Sau khi tất cả các nhân viên công tác đều đã đến đầy đủ thì tập trung mở cuộc họp để chia sẻ về kịch bản cũng như để làm quen với nhau.
Nhưng thật trùng hợp là cô gái đã tiến đến chào hỏi với Nguyễn Yên ở lần phỏng vấn trước cũng gia nhập vào tổ kịch này.
Cô gái cũng thành công nhận được một vai nhỏ trong cuộc phỏng vấn, sau khi nhìn thấy Nguyễn Yên thì lập tức ngồi vào bên cạnh cô: “Chị ơi, chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Sau đó Nguyễn Yên biết được tên của cô ấy là Trang Kỳ, sinh viên năm hai của Học viện Hý kịch Lâm Thành. Nguyễn Yên cùng với cô ấy mặc dù suất diễn không được nhiều cho lắm nhưng có thể tham gia diễn xuất thì cả hai cũng đều vô cùng vui vẻ, hơn nữa sau khi quen biết thì hai người các cô ở tổ kịch cũng có thể làm bạn với nhau.
Nguyễn Yên và Trang Kỳ thấp giọng trò chuyện, trên gương mặt mang theo nụ cười, Triệu Nguyệt ngồi nghiêng ở phía đối diện, ánh mắt dừng ở trên gương mặt của cô mà âm thầm cảm thấy khó chịu.
Thật không nghĩ đến cuối cùng vẫn để cho Nguyễn Yên trúng tuyển.
Sau khi học xong thì mọi người chuẩn bị đi tập luyện, khi Nguyễn Yên đi đến nhà vệ sinh thì nghe được ở phía sau có người đang gọi cô.
Cô dừng bước rồi quay đầu nhìn lại, cảm thấy có ai đó đang đi đến gần mình, giọng nói bình tĩnh:
“Nguyễn Yên, cô còn nhớ tôi chứ?”
Nguyễn Yên sửng sốt rồi gật đầu: “Cô* Triệu Nguyệt…”
*Ở đây xưng hô trong vai vế Thầy - Cô.
Mặc dù vốn dĩ gọi là chị Triệu Nguyệt nhưng ở nơi làm việc thì vẫn nên xưng hô là thầy cô thì sẽ tốt hơn.
“Cô sẽ không để ý đến việc phỏng vấn lần trước đúng không? Về chuyện tôi đã nhắc đến đôi mắt của cô.”
“Sẽ không đâu ạ.”
“Mặc dù cô là bạn của Trạm Tĩnh nhưng tôi vẫn sẽ đối xử bình đẳng với cô trong công việc, tôi sẽ không lựa chọn bao che, cũng là vì tôi không muốn để cho đoàn kịch phải chịu ảnh hưởng.” Đôi mắt lạnh lùng của Triệu Nguyệt dừng ở trên gương mặt của cô rồi sau đó mỉm cười: “Những tình cảm cá nhân kia, tôi sẽ không nhắc lại.”
Nguyễn Yên gật đầu: “Vâng ạ.”
Sau khi Triệu Nguyệt nói xong thì xoay người đi rồi thu lại nụ cười trên gương mặt.
Đây là do Nguyễn Yên tự mình đưa tới cửa.
“Khó ăn như vậy sao?”
Anh đã nghiên cứu công thức lâu như vậy, mỗi một bước đều làm vô cùng nghiêm túc, thành quả cũng khá ổn, tại sao lại không thể ăn được?!
Nguyễn Yên gật đầu như giã tỏi: “Anh không tin thì tự nếm thử xem.”
Người đàn ông bưng tô mì của mình lên rồi nếm thử một ngụm nước canh, mùi vị của hoa hồi và lá nguyệt quế nồng nặc xộc vào mũi.
Làm cho người ta thiếu chút nữa thì nghẹt thở.
Vài giây sau anh đặt tô mì xuống rồi nhìn sang chỗ khác và nói một cách thản nhiên:
“…Đúng là rất khó ăn.”
Nguyễn Yên nâng má lên rồi nhỏ giọng nói thầm: “Đầu bếp của nhà hàng này có phải là đã về quê ăn Tết hết rồi hay không, nấu ăn cho chúng ta khó nuốt thế này?”
Chu Mạnh Ngôn khẽ ho một tiếng: “Có lẽ là người ta làm nghiêm túc... Nhưng mà nêm nếm gia vị không được đúng cho lắm thôi.”
“Có thể là như vậy, chỉ có thể ăn được phần rau cải thìa đã được luộc chín này thôi.”
“……”
Chu Mạnh Ngôn bưng hai tô mì lên: “Đừng ăn nữa, để anh đặt nhà hàng khác.”
“Ừm.”
Chu Mạnh Ngôn đi xuống phòng bếp tầng dưới thì nhìn thấy món mì mà anh đã mất hai tiếng đồng hồ để làm, sắc mặt tối tăm lấy điện thoại ra rồi đặt đồ ăn bên ngoài.
***
Vào hai ngày cuối cùng của kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán, Nguyễn Yên cùng với Chu Mạnh Ngôn vẫn trở về nhà cũ làm bạn cùng với Tần Tích và Chu Tư Lễ. Sau Tết Nguyên Tiêu thì hai vị bề trên trong nhà lại bay đi nước Anh.
Điều đầu tiên Nguyễn Yên sẽ phải làm trong năm sau đó là đi phỏng vấn cho vai diễn của một bộ kịch nói.
Nơi tổ chức bộ kịch nói này là đoàn kịch lớn nhất ở Lâm Thành, đoàn kịch Quang Ảnh, năm sau bọn họ sẽ sắp xếp một bộ kịch nói với quy mô lớn, kịch bản đã được phát hành, có tên là [Tĩnh Hồ].
Bối cảnh của bộ kịch nói này là vào thời kỳ Dân Quốc, thông qua câu chuyện xưa của ba thê thiếp trong một gia tộc nhà tư bản phong kiến, kể về lịch sử thăng trầm của gia tộc này.
Nguyễn Yên chưa từng tiếp xúc với kịch nói Dân Quốc cho nên cô cảm thấy rất hứng thú nên vô cùng quan tâm đến thời gian thử vai, những ngày này cuối cùng cũng nhận được thông báo là cô có thể đăng ký thử vai.
Có một số vai diễn nam nữ chính đã được sắp xếp, nhân vật mà Nguyễn Yên muốn thử vai là một nhân vật không có nhiều đất diễn cho lắm nhưng cũng có đủ tính thử thách: cô hầu nhỏ lớn nhất* của dì Hai, Hương Lệ.
*Lớn ở đây là chỉ về cấp bậc. Giống như là đại nha hoàn.
Hương Lệ là một người ngoan ngoãn và biết nghe lời, ngay từ nhỏ đã đi theo bên cạnh dì Hai và cũng là người hầu trung thành nhất thế nhưng dì Hai dần trở nên nhạy cảm và đa nghi trong cuộc đấu tranh trong gia tộc, cuối cùng sau khi biết được lão gia thế mà lại có tình cảm đơn phương đối với Hương Lệ thì sinh không thể luyến* mà mặc cho Hương Lệ đau khổ cầu xin nhưng vẫn đuổi cô ấy ra khỏi nhà.
*Nguyên văn là 生无可恋. Có ý nghĩa là khi sinh ra thì vốn đã được định sẵn là sẽ cô độc.
Mặc dù kết cục không được tốt cho lắm nhưng đối với thể loại mới này, Nguyễn Yên vẫn có ý định muốn thử trải nghiệm một chút.
Sau khi nhận được kịch bản thì Nguyễn Yên trước tiên là học thuộc lời thoại. Đến ngày thử vai, Diệp Thanh đi cùng với cô đến nhà sản xuất.
Khi vẫn còn chưa tới lượt Nguyễn Yên thì cô ngồi chờ đợi ở bên ngoài, có một số người đến phỏng vấn thì có người nhận ra cô: “Chị ơi, có phải lúc trước chị đã từng diễn ở câu lạc bộ Hý kịch Tư Ngữ đúng không ạ?”
“Em biết chị sao?”
“Em là sinh viên của Học viện Hý kịch Lâm Thành, lúc trước em đã từng xem chị biểu diễn ‘Romeo và Juliet’ ở trường của bọn em cho nên em có thể nhớ rõ.”
Hai người trò chuyện về buổi phỏng vấn ngày hôm nay, cô gái cảm thấy có chút khó hiểu: “Em nhớ chị diễn kịch nói rất tốt mà, tại sao lại đến đây để phỏng vấn cho vai phụ? Thực lực của chị nên được nhận vai chính.”
“Bởi vì... Đôi mắt của chị có chút vấn đề nên đã không thể diễn kịch nói trong một thời gian dài.”
“A... Không sao đâu, vậy thì chị hãy cố lên nhé, em rất coi trọng chị.”
“Ừm.”
Cửa phòng phỏng vấn mở ra, nhân viên công tác đi ra từ bên trong: “Số mười tám, Nguyễn Yên, đến lượt cô rồi.”
Cô gái nói cố lên và muốn cô đi đến đó càng sớm càng tốt, sau đó Nguyễn Yên được đưa đến phòng phỏng vấn.
Sau khi cửa phòng đóng lại, trong tầm mắt mơ hồ của Nguyễn Yên có thể nhìn thấy ba vị giám khảo phỏng vấn đang ngồi phía trước, cô hít sâu một hơi, cong khóe môi lên rồi chậm rãi đi lên phía trước.
Triệu Nguyệt ngồi ở bên phải buông bút xuống rồi ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy gương mặt của cô gái thì sửng sốt ngay lập tức ——
Sao lại là cô ấy?! Vợ của Chu Mạnh Ngôn?!
Nguyễn Yên không nhìn thấy gương mặt của Triệu Nguyệt, cô đưa tờ khai sơ yếu lý lịch ra sau đó cúi người chào hỏi: “Xin chào ba vị giám khảo, tôi là Nguyễn Yên.”
Đạo diễn ngồi ở giữa khoanh tay lại rồi dựa vào lưng ghế, vẻ mặt có chút mệt mỏi: “Xin mời tự giới thiệu.”
Nguyễn Yên gật đầu và bắt đầu giới thiệu bản thân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Nguyệt là biên kịch của ‘Tĩnh Hồ’, tầm mắt của cô ta như được khảm vào gương mặt của Nguyễn Yên, nơi đáy mắt ngày càng trở nên sâu thẳm.
Lúc trước cô ta đã từng nghe thấy Trọng Trạm Tĩnh thuận miệng nhắc đến việc Nguyễn Yên đang đóng kịch nói, không nghĩ rằng trên thế giới này lại có sự trùng hợp đến như thế, Nguyễn Yên vậy mà lại đến thử vai trong kịch bản do cô ta viết.
Sau lời giới thiệu của Nguyễn Yên thì người đàn ông phía bên trái khẽ nhíu mày:
“Cô không phải là sinh viên chuyên ngành hý kịch hay sao?”
“Vâng, đúng là như vậy.”
“Chúng tôi không có kế hoạch tuyển dụng sinh viên không có chuyên ngành.”
Nguyễn Yên ngẩn ra rồi lập tức nói: “Thưa thầy, mặc dù tôi không phải là dân chuyên ngành nhưng tôi đã từng là diễn viên chính của rất nhiều bộ kịch nói, tôi cũng đã từng ở câu lạc bộ Hý kịch Tư Ngữ cùng với đoàn kịch Tư An.”
Người đàn ông kiểm tra sơ yếu lý lịch của cô rồi nói: “Bảng sơ yếu lý lịch này không tệ.”
Đạo diễn: “Vậy thì hãy diễn mở màn trước đi, diễn một màn khóc trong phân cảnh thứ năm.”
Nếu diễn xuất không tốt thì cũng chẳng còn gì để phải bàn cãi nữa.
Đây là cảnh mà Hương Lệ bị dì Hai đuổi ra khỏi nhà, cũng là phân cảnh thể hiện rõ nhất kỹ năng diễn xuất của cô.
Nguyễn Yên nhập vai vào nhân vật, bắt đầu nói lời kịch, nơi hốc mắt đỏ bừng giống như là nước mắt sẽ lập tức rơi xuống ngay sau đó, sau khi diễn xong thì đạo diễn gật đầu: “Vào trạng thái rất nhanh.”
Phó đạo diễn bắt đầu hỏi một số câu hỏi, bao gồm cả lý do tại sao lại yêu thích nhân vật Hương Lệ và sự hiểu biết của cô đối với nhân vật này. Nguyễn Yên đều trả lời lại từng vấn đề một.
Sau khi đã hỏi xong toàn bộ các câu hỏi, Triệu Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của hai vị giám khảo bên cạnh thì trong lòng cảm thấy không vui, đột nhiên nói ra một chuyện:
“Có vẻ như trong lý lịch của cô lại không hề đề cập đến vấn đề về đôi mắt.”
Nguyễn Yên ngẩn người.
Hai đạo diễn khác cũng sửng sốt: “Có vấn đề gì sao?”
Khi Nguyễn Yên nghe thấy lời nói của Triệu Nguyệt, lúc đầu cô rất kinh ngạc làm sao đối phương có thể biết được, nhưng rồi sau đó cô dần cảm thấy giống như là cô đã từng nghe qua giọng nói này, chỉ là nhất thời không nhớ ra được mà thôi.
Nguyễn Yên vội vàng giải thích, nói rằng bản thân sẽ không bị ảnh hưởng bởi điều này, Triệu Nguyệt nghi ngờ: “Nhưng làm thế nào để cô có thể tham gia diễn xuất với tình trạng bị mù một nửa như thế? Cũng giống như là làm thế nào để cô có thể để cho một người khuyết tật lên sân khấu để khiêu vũ đây?”
Sau khi giọng nói của Triệu Nguyệt phát ra, Nguyễn Yên siết chặt lòng bàn tay lại, cô im lặng vài giây rồi mở miệng:
“Thưa ba vị giám khảo, đây không phải là lần đầu tiên tôi tham gia kịch nói với thị lực chỉ mới hồi phục được một nửa như thế. Vừa rồi mọi người cũng đã nhìn thấy đoạn diễn ngắn của tôi, tôi rất có tự tin đối với bản thân và cũng đảm bảo phần biểu diễn của tôi sẽ không bị ảnh hưởng bởi đôi mắt, nếu mọi người vẫn cảm thấy không yên tâm, tôi có thể diễn lại thêm một phân đoạn khác nữa được không? Có thể là ngẫu hứng hoặc cũng có thể là do mọi người chỉ định kịch bản cũng đều được cả.”
Triệu Nguyệt khẽ nhíu mày rồi nhìn về phía đạo diễn, người bên kia đặt sơ yếu lý lịch xuống: “Tôi xem trong kịch bản của cô đã từng tham gia ‘Amlet’, cô hãy diễn thử một đoạn xem.”
Bởi vì Nguyễn Yên vẫn thường xuyên lấy các kịch bản trước đó ra để luyện tập cho nên cô đều có thể diễn đạt được một cách trôi chảy.
Sau khi kết thúc, đạo diễn khẽ nở nụ cười mà trêu chọc: “Tôi thật sự không thể nhìn ra được đôi mắt của cô bị mù một nửa đấy.”
Cuối cùng thì đạo diễn tuyên bố buổi phỏng vấn đã kết thúc nên để cho Nguyễn Yên quay lại chờ thông báo, Nguyễn Yên đi đến phòng nghỉ, nhớ lại giọng nữ vừa nghe được kia thì cuối cùng cũng nhớ ra là ai:
Bạn thân của Trọng Trạm Tĩnh, Triệu Nguyệt, cũng là biên kịch của bộ kịch nói này.
Lúc trước khi cô nhận được kịch bản thì đã nhìn thấy tên của người biên kịch nhưng không ngờ đó lại là cùng một người.
Trong phòng phỏng vấn, Triệu Nguyệt lên tiếng phản đối: “Tôi cảm thấy cô gái này không được, đôi mắt bị mù chính là một vấn đề rất lớn.”
Triệu Nguyệt thật ra là xuất phát từ lòng ích kỷ, cô ta không hy vọng Nguyễn Yên có thể nhận vai diễn này. Chỉ cần nghĩ đến sau khi Nguyễn Yên xuất hiện lại khiến cho bạn thân của mình phải khổ sở như vậy thì cô ta lập tức nảy sinh khó chịu đối với Nguyễn Yên.
Phó đạo diễn vuốt cằm: “Tôi cảm thấy rất không tệ, tuy không phải là xuất thân từ chính quy nhưng rất có tài năng, biểu diễn vừa rồi cũng khá tốt, tôi nhớ rõ hình như là người mà Thôi Tử Mặc đã giới thiệu đến đây, ông Trương, ông cảm thấy thế nào?”
Đạo diễn Trương Tấn hỏi Triệu Nguyệt: “Tại sao cô lại không hài lòng với cô ấy?”
“Tôi...” Triệu Nguyệt dừng một chút: “Tôi chỉ cảm thấy diễn xuất của cô ta cũng chẳng phải đặc biệt xuất sắc gì.”
Phó đạo diễn: “Có điều nếu so sánh với những người trước đó, Nguyễn Yên cũng được xem như là người nổi bật nhất, hơn nữa ngoại hình thuần khiết và sạch sẽ cũng rất phù hợp với nhân vật Hương Lệ.”
Triệu Nguyệt chỉ là biên kịch cho nên cũng không có quyền quyết định cuối cùng, cô ta vẫn muốn thuyết phục thêm một chút thì Trương Tấn đã mở miệng: “Nhìn xem biểu hiện của những người khác đã rồi hẳn quyết định có nên chọn cô gái nhỏ này hay không.”
***
Sau khi Nguyễn Yên về đến nhà, trong lòng vẫn luôn cảm thấy thấp thỏm, không biết có thử vai thành công hay không.
Mãi cho đến ba ngày sau, đoàn phim bên kia mới gửi đến thông báo, cô đã trúng tuyển nhân vật Hương Lệ này.
Thời gian bắt đầu diễn xuất là vào tháng tư, hiện tại đã là đầu tháng hai, chỉ còn hơn hai tháng nữa thôi, đạo diễn thông báo tuần sau phải đến đoàn phim để diễn tập.
Nguyễn Yên nói tin tức tốt này với Chu Mạnh Ngôn vào buổi tối.
Chu Mạnh Ngôn nghe thấy như thế, nhìn dáng vẻ vui mừng của cô sau đó hỏi: “Đưa kịch bản cho anh xem thử nào?”
Nguyễn Yên không nghĩ tới anh thế mà lại quan tâm đến chuyện này, cô cầm lấy kịch bản trên bàn rồi ngồi ở bên cạnh anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em diễn vai nữ số một sao?”
Anh hỏi.
“Không, em là vai nữ số hai…” Cô cười ranh mãnh: “Là cô hầu gái nhỏ.”
Khoé môi của Chu Mạnh Ngôn hơi cong lên, nhìn bảng giới thiệu của nhân vật: “Tên là Hương Lệ sao?”
“Đúng rồi ạ.”
Nguyễn Yên kể đại khái về câu chuyện xưa của nhân vật này sau đó anh lật xem thử kịch bản, tập trung nhìn vào phân đoạn biểu diễn ngắn của cô: “Sao lại thảm hại như thế này?”
Mặc dù không có cảnh diễn phải chạy nhưng lại có một đoạn diễn khóc.
Người đàn ông nhíu mày lại.
“Thật sự là rất thảm hại nhưng mà em lại cảm thấy đây là một vai diễn rất có tính thử thách.”
“Thật sự rất thích sao?”
“Tất nhiên rồi ạ, đây là nhân vật mà em đã chọn mà...”
Chu Mạnh Ngôn vốn dĩ chỉ hy vọng cô đi diễn một nhân vật nhẹ nhàng nhưng nếu Nguyễn Yên thích thì anh cũng không nói thêm cái gì nữa, sau khi nhìn thấy kịch bản cùng với tên của đoàn kịch xong thì cuối cùng đưa kịch bản lại cho cô: “Đừng để bản thân phải chịu quá nhiều mệt mỏi, thân thể là quan trọng nhất.”
“Em biết mà. Sáng hôm nay em đi châm cứu, bác sĩ nói đôi mắt của em đã trở nên tốt hơn nhiều rồi.”
Bây giờ cô chỉ vô cùng hy vọng bản thân có thể nhanh chóng hồi phục thị lực.
Chu Mạnh Ngôn rời khỏi phòng ngủ, sau đó đi đến phòng làm việc, anh lấy điện thoại ra rồi gọi một cuộc cho Giang Thừa:
“Đi tìm hiểu một chút về bộ kịch ‘Tĩnh Hồ’ mà đoàn kịch Quang Ảnh đang lên kế hoạch gần đây.”
***
Đoàn kịch chính thức bắt đầu tập luyện vào ngày thứ hai.
Thì ra địa điểm mà bọn họ quyết định để tập luyện từ trước là ở sân khấu kịch mà bọn họ vẫn thường tập luyện tại đoàn kịch Quang Ảnh, nhưng ở buổi tối trước hôm đó đoàn phim lại thông báo tạm thời là bọn họ đã thuê được một sân khấu kịch lớn hơn nữa.
Ngày hôm sau Nguyễn Yên đi cùng với Diệp Thanh vào sân khấu kịch thì phát hiện ra sân ở nơi này quả nhiên lớn hơn rất nhiều so với nơi diễn tập của bộ ‘Thời gian cùng anh’ lần trước, cơ sở thiết bị cũng tiên tiến hơn.
Vào sáng sớm khi vẫn còn chưa bắt đầu buổi diễn tập, tổ đạo cụ đã vô cùng bận rộn di chuyển đủ loại kiểu dáng vật trang trí trong nhà ở thời kỳ Dân Quốc vào bên trong, các diễn viên đều cảm thấy kinh ngạc: “Lần này đoàn kịch có thể khai thác được chi phí lớn quá, đạo cụ đều là những loại tốt như vậy.”
Nhưng mà vẫn có người lén nói ra chân tướng ——— là bởi vì bộ kịch này lại có thêm một nhà đầu tư nữa, chủ động đưa ra ý muốn góp vốn, siêu cấp hào phóng, không chỉ để cho bọn họ thay đổi một sân khấu kịch khác mà còn thêm đạo cụ cũng như bao cơm cho tất cả các nhân viên công tác.
Nhưng người đầu tư rất bận rộn, ngoại trừ các đạo diễn ra thì không một ai biết thân phận của người đó.
Tất cả mọi người đều vô cùng tò mò, rốt cuộc thì hiện tại ngành sản xuất kịch nói đang trong tình trạng suy thoái, nếu không phải là một đoàn kịch vô cùng nổi tiếng, trên cơ bản là bỏ tiền ra để đầu tư thua lỗ, hơn nữa lợi ích mang đến lần này lại còn quá tốt như thế, giống như là đưa tiền cho bọn họ vậy, bọn họ đoán người này có lẽ là thật sự am hiểu nghệ thuật hoặc cũng có lẽ là... Kẻ ngốc lắm tiền.
Sau khi tất cả các nhân viên công tác đều đã đến đầy đủ thì tập trung mở cuộc họp để chia sẻ về kịch bản cũng như để làm quen với nhau.
Nhưng thật trùng hợp là cô gái đã tiến đến chào hỏi với Nguyễn Yên ở lần phỏng vấn trước cũng gia nhập vào tổ kịch này.
Cô gái cũng thành công nhận được một vai nhỏ trong cuộc phỏng vấn, sau khi nhìn thấy Nguyễn Yên thì lập tức ngồi vào bên cạnh cô: “Chị ơi, chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Sau đó Nguyễn Yên biết được tên của cô ấy là Trang Kỳ, sinh viên năm hai của Học viện Hý kịch Lâm Thành. Nguyễn Yên cùng với cô ấy mặc dù suất diễn không được nhiều cho lắm nhưng có thể tham gia diễn xuất thì cả hai cũng đều vô cùng vui vẻ, hơn nữa sau khi quen biết thì hai người các cô ở tổ kịch cũng có thể làm bạn với nhau.
Nguyễn Yên và Trang Kỳ thấp giọng trò chuyện, trên gương mặt mang theo nụ cười, Triệu Nguyệt ngồi nghiêng ở phía đối diện, ánh mắt dừng ở trên gương mặt của cô mà âm thầm cảm thấy khó chịu.
Thật không nghĩ đến cuối cùng vẫn để cho Nguyễn Yên trúng tuyển.
Sau khi học xong thì mọi người chuẩn bị đi tập luyện, khi Nguyễn Yên đi đến nhà vệ sinh thì nghe được ở phía sau có người đang gọi cô.
Cô dừng bước rồi quay đầu nhìn lại, cảm thấy có ai đó đang đi đến gần mình, giọng nói bình tĩnh:
“Nguyễn Yên, cô còn nhớ tôi chứ?”
Nguyễn Yên sửng sốt rồi gật đầu: “Cô* Triệu Nguyệt…”
*Ở đây xưng hô trong vai vế Thầy - Cô.
Mặc dù vốn dĩ gọi là chị Triệu Nguyệt nhưng ở nơi làm việc thì vẫn nên xưng hô là thầy cô thì sẽ tốt hơn.
“Cô sẽ không để ý đến việc phỏng vấn lần trước đúng không? Về chuyện tôi đã nhắc đến đôi mắt của cô.”
“Sẽ không đâu ạ.”
“Mặc dù cô là bạn của Trạm Tĩnh nhưng tôi vẫn sẽ đối xử bình đẳng với cô trong công việc, tôi sẽ không lựa chọn bao che, cũng là vì tôi không muốn để cho đoàn kịch phải chịu ảnh hưởng.” Đôi mắt lạnh lùng của Triệu Nguyệt dừng ở trên gương mặt của cô rồi sau đó mỉm cười: “Những tình cảm cá nhân kia, tôi sẽ không nhắc lại.”
Nguyễn Yên gật đầu: “Vâng ạ.”
Sau khi Triệu Nguyệt nói xong thì xoay người đi rồi thu lại nụ cười trên gương mặt.
Đây là do Nguyễn Yên tự mình đưa tới cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro