Chương 7
2024-09-24 16:44:24
Nghe thấy tiếng bước chân, Nguyễn Yên hoàn toàn rơi vào trong khủng hoảng nhưng lại càng không biết phải làm sao, lưng của cô giống như bị lửa thiêu đốt, tim cũng đập cực nhanh, nhanh đến nổi như ngừng đập vậy.
Tiêu rồi, cô nên làm sao đây. . .
Nguyễn Yên cúi đầu thấp hơn, gò má đỏ gay, ấp a ấp úng giải thích, giọng nói run rẩy: "Tôi. . . tóc tôi vướng vào khóa kéo của váy. . ."
Người đàn ông cúi đầu thì thấy đường cong yểu điệu của cô gái hiện ra trong tầm mắt, tiếp tục nhìn xuống, dường như không có chỗ nào có thể che giấu.
Cả người cô đều trắng nõn nà, dưới ánh đèn dường như có ánh sáng lấp lánh chuyển động trên đó, không những thế trên người cô còn mang theo hương đào mật ngọt ngào.
Yên tĩnh hồi lâu, lúc cả người Nguyễn Yên căng thẳng đến nổi sắp ngất đi, rốt cuộc cô cũng nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền xuống từ đỉnh đầu mình:
"Cần giúp đỡ không?"
Giọng của anh nghe qua như không có chút gợn sóng nào, thật giống như đang hỏi cô có muốn một ly nước không, đơn giản như vậy.
Tâm tư lúng túng rối bời của Nguyễn Yên bị giọng nói của anh kéo lại, cô cúi thấp đầu, hàng mi khẽ rung, sau đó xoắn xuýt một hồi mới nhẹ nhàng gật đầu.
Nếu như không có sự giúp đỡ của người khác, cô cảm thấy mình quả thật không có cách nào tháo gỡ ra được.
Thân thể của cô vẫn cảm thấy mất tự nhiên theo bản năng, khoảnh khắc tiếp theo khi cảm nhận được tay của người đàn ông vô tình lướt nhẹ qua da thịt trên vai mình, cô cảm thấy tia lửa trong nháy mắt lóe lên, trái tim nảy lên một cái, lại nghe thấy anh nói:
"Đưa váy cho tôi."
Cô lấy dũng khí, từ từ đưa cái váy đang che trước ngực lên cho anh, nơi bị cô siết chặt cũng dính mồ hôi của lòng bàn tay, cô khẽ cuộn người, nhẹ giọng ngập ngừng nói: "Có thể. . . có thể cho tôi cái chăn không?"
Sau đó cô nghe thấy người đàn ông đi về phía bên cạnh rồi trở về, một tấm chăn được đắp lên người cô.
Cô lập tức bọc kín thân thể, "Cảm ơn. . ."
Chu Mạnh Ngôn thu hồi ánh mắt đang nhìn về phía cô, cấm váy lên, quan sát chỗ bị kẹt trên khóa kéo của váy, yên tĩnh làm động tác trong tay.
Phản ứng của người đàn ông trước mặt bình tĩnh lại tự nhiên, bất kể chỗ nào cũng chẳng lộ ra dù chỉ một chút kỳ lạ.
Cô đột nhiên cảm thấy. . . chính mình hoảng cái gì ở đây chứ?
Bọn họ đã kết hôn rồi, nếu như sau này có một ngày làm ra hành động thân mật hơn nữa cũng không phải là hợp tình hợp lý hay sao?
Cô như vậy ngược lại tỏ ra mình là người ưỡn ẹo kiểu cách.
Thân thể cô dần dần buông lỏng, cố gắng làm cho gương mặt của mình hết ửng đỏ.
"Đã vướng vào một đoạn ngắn rồi, tôi sẽ cắt đi vài sợi tóc bị mắc kẹt." Chu Mạnh Ngôn nói.
"Vâng."
Anh xoay người đi tới phòng sách khác trong phòng ngủ, mấy phút sau cầm về một cái kéo.
Nhẹ nhàng cắt một cái.
Vài sợi tóc của Nguyễn Yên rũ xuống một cách tự nhiên.
"Được rồi."
"Cảm ơn. . ." Cô mím môi muốn lấy cái váy lại thì nghe thấy anh nhàn nhạt nói: "Tôi sẽ bảo người giúp việc sửa khóa kéo của cái váy này một chút, sáng mai lại để bọn họ đưa vào."
Nguyễn Yên gật đầu, nói cảm ơn lần nữa.
Thật ra căn phòng này là phòng ngủ thường ngày của Chu Mạnh Ngôn, có lẽ Tần Tích cho là bọn họ đã kết hôn, cứ như vậy để Nguyễn Yên vào đây ở, mà vừa rồi Chu Mạnh Ngôn cũng không suy nghĩ nhiều, sau khi lên tới thì trực tiếp mở cửa.
Anh không nói gì nữa, cầm dụng cụ và váy lên, "Nghỉ ngơi đi, tôi qua phòng khác."
Nguyễn Yên khẽ đáp một tiếng, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm một cách khó hiểu.
Sau khi người đàn ông rời khỏi phòng ngủ, anh chuyển cái váy cho người giúp việc rồi đi đến một phòng dành cho khách cùng tầng.
Anh vừa đi vào định đóng cửa thì đúng lúc Tần Tích từ dưới lầu đi lên thấy anh, bà đột nhiên sửng sốt một chút.
"Sao tối nay con lại ngủ ở phòng khách?" Tần Tích kinh ngạc.
Ánh mắt Chu Mạnh Ngôn híp lại một chút, không trả lời, anh đi vào phòng, Tần Tích đuổi theo.
"Yên Yên còn ở trong phòng, sao con không trở về đi?"
Người đàn ông đi tới sô pha rồi ngồi xuống, vẫn không lên tiếng như cũ, Tần Tích kinh sợ: "Không phải con nói với mẹ là con thích Nguyễn Yên nhiều năm rồi sao? Con cãi nhau với con bé, hay là. . . con đang gạt mẹ?"
Chu Mạnh Ngôn rũ mi, từ chối cho ý kiến.
Tần Tích thấy thái độ ngầm thừa nhận của anh, rốt cuộc cũng hiểu rõ "Chung tình nhiều năm" chỉ là cái cớ để anh qua loa lấy lệ với bọn họ, khó trách bọn họ chưa từng nghe con trai nói chuyện có bạn gái, trong nháy mắt sao có thể đột nhiên kết hôn được.
Bà buông một tiếng thở dài, ngồi xuống bên cạnh anh, cũng theo đó mà trầm mặc.
"Tại sao không tìm một cô gái mà con thích để kết hôn? Nhất định phải lừa gạt chúng ta như vậy sao?" Bà mềm mỏng hỏi.
Anh nhìn về phía cửa sổ, thần sắc thản nhiên.
"Nhà họ Nguyễn đã được giới thiệu ngay từ đầu rồi, hơn nữa không phải mẹ và ba cũng như vậy sao?"
Tần Tích không cách nào mở miệng tiếp.
Quả thực là vậy, lúc đầu bà và Chu Tư Lễ kết hôn cũng không có tình cảm, hai người xứng đôi đi cùng nhau, bà có tri thức, hiểu lễ nghĩa và dịu dàng hiền thục, khi Chu Tư Lễ tiếp nhận Phạn Mộ Ni từ cha, Tần Tích lập tức trở thành người vợ hiền của ông.
Mặc dù không có tình cảm nhưng hai người tương kính như tân, trong mắt người ngoài cũng là một cặp xứng đôi vừa lứa.
Tần Tích cũng không biết giữa bà và Chu Tư Lễ rốt cuộc là vì có con mà có tình cảm hay thật ra giữa hai người vẫn luôn không có tình yêu.
Chu Mạnh Ngôn lớn lên, nhìn cách sống chung kiểu mẫu của cha mẹ mình, anh cảm thấy đây cũng không phải là cuộc sống nhàm chán đến nỗi khó mà chịu được.
Tần Tích không hy vọng con trai mình lại đi vào vết xe đổ của bọn họ nên bà mong đợi anh có thể tìm được một người mình thích, bạc đầu giai lão.
Nhưng bây giờ kết cục của chuyện này đã định.
"Vậy giữa con và Yên Yên. . . có dự định sinh con không?" Tần Tích hỏi, "Chẳng lẽ hai đứa kết hôn rồi phận ai nấy lo?"
Chu Mạnh Ngôn trầm mặc trong chốc lát, nhàn nhạt nói:
"Nói sau đi ạ."
Tần Tích: ". . ." Bà cũng biết hỏi cũng không có kết quả.
"Mẹ đi nghỉ ngơi sớm một chút đi." Ý muốn mời bà đi trong lời nói của anh rất rõ ràng.
Sau khi Tần Tích rời đi, người đàn ông nhìn vào bóng đêm tối tăm sâu thẳm, hút một điếu thuốc.
Một lát sau anh vừa đứng dậy chuẩn bị đi tắm, điện thoại lại vang lên.
Là điện thoại của Đằng Hằng.
Anh bắt máy, đầu bên kia lập tức truyền tới giọng nói của người bạn lớn lên từ nhỏ: "Nhận điện thoại nhanh vậy ta, đã trễ thế này rồi có phải tôi đã quấy rầy đến cái gì rồi không?"
Sắc mặt Chu Mạnh Ngôn lạnh đi mấy phần, không cho hắn giọng điệu tốt: "Có chuyện gì?"
Ý cười của Đằng Hằng càng sâu hơn: "Tôi đây không phải là đang lo lắng gần đây cậu và bà xã đang trong giai đoạn tân hôn ngọt ngào, đợi một lát tôi lại làm hư chuyện tốt gì sao? Suy cho cùng, cái người bao nhiêu năm rồi vẫn không tán em nào bây giờ lại đột nhiên kết hôn như cậu, chẳng phải nên phát tiết cho sảng khoái một trận sao?"
Đằng Hằng và Chu Mạnh Ngôn là bạn từ nhỏ, hai người có hai tính cách trái ngược nhau hoàn toàn, một người cực kỳ hướng ngoại và một người lại cực kỳ hướng nội, Đằng Hằng nổi danh là công tử “trác táng” của Lâm Thành, bạn gái có thể xếp thành cả một con đường, mà Chu Mạnh Ngôn lại là người kiệm lời ít nói, thích hợp với phong cách lãnh đạm cấm dục.
Chu Mạnh Ngôn lười đáp lời cậu ta, anh đi tới trước tủ lấy quần áo.
Đằng Hằng lải nhải một hồi, thấy đối phương không phản ứng, đột nhiên cả kinh nghĩ đến một hướng khác:
"Không phải chứ Chu Mạnh Ngôn, đừng nói với tôi là cậu và vợ cậu không chim chuột với nhau nha? Chẳng lẽ phương diện đó của cậu. . ."
"Cậu nói đủ chưa?" Anh lạnh giọng cắt ngang.
Đằng Hằng cười to, thật hiếm thấy, trên đời này lại có người như Chu Mạnh Ngôn, hắn trêu đùa: "Người anh em, cho dù là hôn nhân thương mại thì giường cũng có thể lên mà, cậu sẽ không thật sự muốn làm hòa thượng đấy chứ?"
Hắn vừa dứt lời, điện thoại đã kêu "tút" một tiếng, chứng tỏ đối phương đã chấm dứt cuộc gọi.
Haizz, hắn còn chưa nói đến chuyện chính mà!
Chu Mạnh Ngôn ném điện thoại lên giường rồi đi tới phòng tắm, trong đầu chợt thoáng qua dáng vẻ tối nay của Nguyễn Yên.
Tóc đen môi đỏ, da trắng như tuyết.
Hồi lâu sau, anh hạ mi, đóng cửa phòng tắm lại.
. . .
Bởi vì gần nửa tháng nữa mới đến hôn lễ, Tần Tích và Chu Tư Lễ về thăm hai đứa nhỏ xong thì lập tức trở về nước Anh.
Hôn lễ của bọn họ được tổ chức ở nước ngoài cho nên đến lúc đó Chu Mạnh Ngôn sẽ sắp xếp lộ trình, đưa bọn họ qua thẳng bên đó.
Mấy ngày nay Nguyễn Yên ở lại nhà cũ, thỉnh thoảng Tần Tích thỉnh thoảng sẽ tâm sự với cô hoặc cùng cô tán gẫu một chút về sở thích, cũng coi như hòa thuận, trước khi đi, Tần Tích cũng có nói với cô, nếu cần giúp đỡ gì có thể liên lạc với bà, hai người có thể giữ liên lạc.
Nguyễn Yên và Chu Mạnh Ngôn trở về biệt thự vẫn thường ở, công việc của Chu Mạnh Ngôn càng bận rộn, Chúc Tinh Chi biết được Nguyễn Yên luôn ở một mình sợ cô ở nhà đến nổi mốc nên hẹn cô buổi chiều đi uống trà.
"Xem ra làm dâu nhà giàu cũng không dễ, cậu phải có một trái tim chịu được cô đơn lạnh lẽo." Chúc Tinh Chi dẫn cô đi vào trung tâm thương mại, "Cậu nói xem, cậu bây giờ chính là một chú chim hoàng yến nhỏ, gánh không nổi mà xách cũng chẳng xong, chỉ có bổn phận ở nhà hưởng phúc mà thôi."
Nguyễn Yên cũng rất không biết phải làm sao.
Bản thân quả thật giống như đang trải qua cuộc sống khi về hưu vậy, mặc dù chưa thật sự trải qua nhưng mắt vừa nhìn không thấy, cô cũng không làm được việc gì.
"Nhưng đoán chừng có rất nhiều nữ sinh nằm mơ cũng nghĩ đến cuộc sống của "Chu phu nhân" đó. Chu phu nhân, xin được phỏng vấn một chút, khoảng thời gian này trôi qua như thế nào? Sau khi cưới, chồng cậu không để cậu chịu ấm ức gì chứ?"
". . . Không có, rất tốt."
Đúng là cuộc sống sau khi cưới quả giống y như dự liệu của cô lúc trước vậy, đối phương chuyên tâm bận bịu sự nghiệp, bình thường cũng không có thời gian quan tâm đến cô, một tuần có thể ngồi cùng một chỗ ăn cơm ba lần đã là khó có được rồi, thỉnh thoảng anh cần cô cùng đi tham dự một vài trường hợp, lúc đó hai người lại giả vờ tương kính như tân, làm một cặp xứng đôi vừa lứa.
"Vậy anh ta không làm lơ cậu chứ?"
"Cái gì gọi là làm lơ?"
"Chính là. . ." Cô hạ thấp giọng, "Buổi tối để cậu một mình trong căn phòng trống đó."
Nguyễn Yên sửng sốt trong nháy mắt, sau đó nhẹ giọng nói: "Hiện tại, bọn mình vẫn tách ra ngủ. . ."
"Hả?"
"Hai người kết hôn cũng đã hơn một tuần rồi nhỉ? Vẫn chưa xảy ra cái gì à? Là cậu bảo thủ hay là do anh ta không muốn vậy?"
Nguyễn Yên ngồi xuống cái ghế trong trung tâm thương mại, sau đó chậm rãi lấy ống hút của ly trà sữa ra, "Có thể hợp đồng hôn nhân lúc đầu nói chính là như vậy, vốn dĩ anh ấy không có hứng thú với mình, không có chuyện đó không phải rất bình thường hay sao. . ."
"Chẳng lẽ hai người là hôn nhân vô tính* sao? Cũng quá trâu bò luôn." Chúc Tinh Chi bóp bóp mặt cô, "Cậu là một cô vợ nhỏ xinh đẹp như vậy mà chồng cậu có thể cầm lòng được, lạ thật."
*nôm na là không bị hấp dẫn lẫn nhau về mặt tình dục.
Nguyễn Yên thẹn thùng hất tay cô ra: "Cái gì mà cô vợ nhỏ, cậu đừng nói bậy."
"Được được được, Chu phu nhân được chưa, mình sẽ nghiêm túc một chút." Cô hút một ngụm trà sữa của Nguyễn Yên, cười nói: "Đi thôi, cùng mình đi ăn kem, thời tiết quá nóng."
Nguyễn Yên được Chúc Tinh Chi dẫn đến Haagen-Dazs, hai người tiến vào mỗi người lấy hai viên kem sau đó đi đến vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.
Lúc hai người đang trò chuyện thì nghe thấy giọng nói của mấy cô gái truyền đến từ sau lưng:
"Ôi chao, tớ thấy được ai đây ta?"
Chúc Tinh Chi xoay đầu thì thấy ba cô gái mặc áo ngắn tay lộ eo, váy ngắn quần short đi tới, trong tay là những túi hàng hiệu nổi tiếng, bọn họ đi tới trước mặt hai người, tháo kính mát xuống rồi quan sát Nguyễn Yên, "Ầy, đây không phải cái vị Đại tiểu thư bị đuổi ra ngoài kia của nhà họ Nguyễn sao?"
Nguyễn Yên mơ hồ nhớ ra giọng nói của bọn họ, đều là thiên kim nhà có tiền, cũng là người trong giới thượng lưu mà lúc trước cô từng là một trong số đó.
Cho nên chuyện của Nguyễn Yên một truyền mười, mười truyền trăm, đoán chừng toàn bộ người trong giới đều đã biết.
Khóe môi Chúc Tinh Chi cong lên, ánh mắt cũng lạnh xuống: "Chúng tôi quen các người sao?"
"Chúc Tinh Chi, cô vẫn chơi cùng Nguyễn Yên đấy à, quả nhiên chị em tình thâm, cô đang dẫn đường cho người mù à?" Cô gái cười.
"Bàn về chuyện dẫn đường cho người mù thì tôi không bì kịp các cô, mũi rất nhạy, thấy chúng tôi là sáp tới, nhưng mà chúng tôi cũng không có thứ tốt cho các cô ăn đâu."
Cô gái dẫn đầu thắt hai bím tóc đuôi ngựa nổi đóa, "Cô mắng ai đó?"
"Người nào tưởng thật thì mắng người đó."
Ba cô gái bỏ lại một câu lười nói chuyện với bọn họ rồi ngồi xuống chỗ bên cạnh cách hai vị trí.
Chúc Tinh Chi còn muốn mắng nữa nhưng bị Nguyễn Yên ngăn lại, "Không sao, bỏ đi thôi."
"Cậu nhìn cái dáng vẻ cười trên đau khổ của người khác của bọn họ xem, cái mụ nhiều chuyện Nguyễn Linh đó hẳn là muốn đem chuyện của cậu ra công bố cho toàn thiên hạ mà."
Nguyễn Yên không biết phải làm sao, quả thật hiện giờ cái tên "Nguyễn Yên" này bị rất nhiều người cười nhạo chế giễu, nhưng nếu cô thật sự tức giận cũng giận không nổi.
Ba nữ sinh mua kem xong thì ngồi xuống trò chuyện:
"Sợi dây chuyền hồng ngọc của cậu đẹp thật đó, đặt làm ở đâu vậy? Đẹp quá trời luôn."
"Là quà sinh nhật mẹ mình tặng, nhưng mà lần này mình thấy được một viên hồng ngọn còn đẹp hơn nữa, muốn mua."
"Nhãn hiệu gì vậy?"
"Đó không phải là một nhãn hiệu, mà là một buổi dạ tiệc đấu giá đồ trang sức và ngọc bích sẽ được tổ chức ở Lâm Thành vào tuần sau, hôm qua mình đã xem danh sách mấy món đồ đấu giá rồi, trong đó có một cái cực kỳ hợp ý mình."
"Dạ tiệc đấu giá?"
"Đúng vậy, không phải ở nước ngoài có một hiệp hội sưu tầm rất nổi tiếng gọi là MINIYA sao? Chính bọn họ là người đứng ra tổ chức, ba của mình vất vả lắm mới giúp mình lấy được thư mời đó."
Giọng nói kích động của mấy người bọn họ truyền tới tai Nguyễn Yên, lúc cô nghe thấy tên của hiệp hội sưu tầm kia thì ngẩn người.
Cái đồng điếu bình an bằng ngọc phỉ thúy cha đã từng tâm tâm niệm niệm nhiều năm không phải vật mà hiệp hội này cất giữ sao? !
"Dạ tiệc lần này rất lớn, mình còn vì nó mà đặc biệt thiết kế một bộ lễ phục tối đó. . ." Cô gái với hai bím tóc đuôi ngựa còn chưa dứt lời đã nghe thấy giọng nói của Nguyễn Yên vang lên bên cạnh: "Hội đấu giá cô nói diễn ra lúc nào?"
Cô gái đuôi ngựa quay qua nhìn Nguyễn Yên, đầu tiên là ngẩn ra sau đó lại tức cười nói:
"Sao nào, cô cũng có đồ muốn mua à?"
". . . Không được sao?"
Cô gái đuôi ngựa liếc mắt khinh bỉ: "Dựa vào cô à? Cô cho là người nào cũng có thể vào sao? Hơn nữa cô đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Nguyễn rồi, có tiền để mua đồ trang sức sao?"
Tiêu rồi, cô nên làm sao đây. . .
Nguyễn Yên cúi đầu thấp hơn, gò má đỏ gay, ấp a ấp úng giải thích, giọng nói run rẩy: "Tôi. . . tóc tôi vướng vào khóa kéo của váy. . ."
Người đàn ông cúi đầu thì thấy đường cong yểu điệu của cô gái hiện ra trong tầm mắt, tiếp tục nhìn xuống, dường như không có chỗ nào có thể che giấu.
Cả người cô đều trắng nõn nà, dưới ánh đèn dường như có ánh sáng lấp lánh chuyển động trên đó, không những thế trên người cô còn mang theo hương đào mật ngọt ngào.
Yên tĩnh hồi lâu, lúc cả người Nguyễn Yên căng thẳng đến nổi sắp ngất đi, rốt cuộc cô cũng nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền xuống từ đỉnh đầu mình:
"Cần giúp đỡ không?"
Giọng của anh nghe qua như không có chút gợn sóng nào, thật giống như đang hỏi cô có muốn một ly nước không, đơn giản như vậy.
Tâm tư lúng túng rối bời của Nguyễn Yên bị giọng nói của anh kéo lại, cô cúi thấp đầu, hàng mi khẽ rung, sau đó xoắn xuýt một hồi mới nhẹ nhàng gật đầu.
Nếu như không có sự giúp đỡ của người khác, cô cảm thấy mình quả thật không có cách nào tháo gỡ ra được.
Thân thể của cô vẫn cảm thấy mất tự nhiên theo bản năng, khoảnh khắc tiếp theo khi cảm nhận được tay của người đàn ông vô tình lướt nhẹ qua da thịt trên vai mình, cô cảm thấy tia lửa trong nháy mắt lóe lên, trái tim nảy lên một cái, lại nghe thấy anh nói:
"Đưa váy cho tôi."
Cô lấy dũng khí, từ từ đưa cái váy đang che trước ngực lên cho anh, nơi bị cô siết chặt cũng dính mồ hôi của lòng bàn tay, cô khẽ cuộn người, nhẹ giọng ngập ngừng nói: "Có thể. . . có thể cho tôi cái chăn không?"
Sau đó cô nghe thấy người đàn ông đi về phía bên cạnh rồi trở về, một tấm chăn được đắp lên người cô.
Cô lập tức bọc kín thân thể, "Cảm ơn. . ."
Chu Mạnh Ngôn thu hồi ánh mắt đang nhìn về phía cô, cấm váy lên, quan sát chỗ bị kẹt trên khóa kéo của váy, yên tĩnh làm động tác trong tay.
Phản ứng của người đàn ông trước mặt bình tĩnh lại tự nhiên, bất kể chỗ nào cũng chẳng lộ ra dù chỉ một chút kỳ lạ.
Cô đột nhiên cảm thấy. . . chính mình hoảng cái gì ở đây chứ?
Bọn họ đã kết hôn rồi, nếu như sau này có một ngày làm ra hành động thân mật hơn nữa cũng không phải là hợp tình hợp lý hay sao?
Cô như vậy ngược lại tỏ ra mình là người ưỡn ẹo kiểu cách.
Thân thể cô dần dần buông lỏng, cố gắng làm cho gương mặt của mình hết ửng đỏ.
"Đã vướng vào một đoạn ngắn rồi, tôi sẽ cắt đi vài sợi tóc bị mắc kẹt." Chu Mạnh Ngôn nói.
"Vâng."
Anh xoay người đi tới phòng sách khác trong phòng ngủ, mấy phút sau cầm về một cái kéo.
Nhẹ nhàng cắt một cái.
Vài sợi tóc của Nguyễn Yên rũ xuống một cách tự nhiên.
"Được rồi."
"Cảm ơn. . ." Cô mím môi muốn lấy cái váy lại thì nghe thấy anh nhàn nhạt nói: "Tôi sẽ bảo người giúp việc sửa khóa kéo của cái váy này một chút, sáng mai lại để bọn họ đưa vào."
Nguyễn Yên gật đầu, nói cảm ơn lần nữa.
Thật ra căn phòng này là phòng ngủ thường ngày của Chu Mạnh Ngôn, có lẽ Tần Tích cho là bọn họ đã kết hôn, cứ như vậy để Nguyễn Yên vào đây ở, mà vừa rồi Chu Mạnh Ngôn cũng không suy nghĩ nhiều, sau khi lên tới thì trực tiếp mở cửa.
Anh không nói gì nữa, cầm dụng cụ và váy lên, "Nghỉ ngơi đi, tôi qua phòng khác."
Nguyễn Yên khẽ đáp một tiếng, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm một cách khó hiểu.
Sau khi người đàn ông rời khỏi phòng ngủ, anh chuyển cái váy cho người giúp việc rồi đi đến một phòng dành cho khách cùng tầng.
Anh vừa đi vào định đóng cửa thì đúng lúc Tần Tích từ dưới lầu đi lên thấy anh, bà đột nhiên sửng sốt một chút.
"Sao tối nay con lại ngủ ở phòng khách?" Tần Tích kinh ngạc.
Ánh mắt Chu Mạnh Ngôn híp lại một chút, không trả lời, anh đi vào phòng, Tần Tích đuổi theo.
"Yên Yên còn ở trong phòng, sao con không trở về đi?"
Người đàn ông đi tới sô pha rồi ngồi xuống, vẫn không lên tiếng như cũ, Tần Tích kinh sợ: "Không phải con nói với mẹ là con thích Nguyễn Yên nhiều năm rồi sao? Con cãi nhau với con bé, hay là. . . con đang gạt mẹ?"
Chu Mạnh Ngôn rũ mi, từ chối cho ý kiến.
Tần Tích thấy thái độ ngầm thừa nhận của anh, rốt cuộc cũng hiểu rõ "Chung tình nhiều năm" chỉ là cái cớ để anh qua loa lấy lệ với bọn họ, khó trách bọn họ chưa từng nghe con trai nói chuyện có bạn gái, trong nháy mắt sao có thể đột nhiên kết hôn được.
Bà buông một tiếng thở dài, ngồi xuống bên cạnh anh, cũng theo đó mà trầm mặc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tại sao không tìm một cô gái mà con thích để kết hôn? Nhất định phải lừa gạt chúng ta như vậy sao?" Bà mềm mỏng hỏi.
Anh nhìn về phía cửa sổ, thần sắc thản nhiên.
"Nhà họ Nguyễn đã được giới thiệu ngay từ đầu rồi, hơn nữa không phải mẹ và ba cũng như vậy sao?"
Tần Tích không cách nào mở miệng tiếp.
Quả thực là vậy, lúc đầu bà và Chu Tư Lễ kết hôn cũng không có tình cảm, hai người xứng đôi đi cùng nhau, bà có tri thức, hiểu lễ nghĩa và dịu dàng hiền thục, khi Chu Tư Lễ tiếp nhận Phạn Mộ Ni từ cha, Tần Tích lập tức trở thành người vợ hiền của ông.
Mặc dù không có tình cảm nhưng hai người tương kính như tân, trong mắt người ngoài cũng là một cặp xứng đôi vừa lứa.
Tần Tích cũng không biết giữa bà và Chu Tư Lễ rốt cuộc là vì có con mà có tình cảm hay thật ra giữa hai người vẫn luôn không có tình yêu.
Chu Mạnh Ngôn lớn lên, nhìn cách sống chung kiểu mẫu của cha mẹ mình, anh cảm thấy đây cũng không phải là cuộc sống nhàm chán đến nỗi khó mà chịu được.
Tần Tích không hy vọng con trai mình lại đi vào vết xe đổ của bọn họ nên bà mong đợi anh có thể tìm được một người mình thích, bạc đầu giai lão.
Nhưng bây giờ kết cục của chuyện này đã định.
"Vậy giữa con và Yên Yên. . . có dự định sinh con không?" Tần Tích hỏi, "Chẳng lẽ hai đứa kết hôn rồi phận ai nấy lo?"
Chu Mạnh Ngôn trầm mặc trong chốc lát, nhàn nhạt nói:
"Nói sau đi ạ."
Tần Tích: ". . ." Bà cũng biết hỏi cũng không có kết quả.
"Mẹ đi nghỉ ngơi sớm một chút đi." Ý muốn mời bà đi trong lời nói của anh rất rõ ràng.
Sau khi Tần Tích rời đi, người đàn ông nhìn vào bóng đêm tối tăm sâu thẳm, hút một điếu thuốc.
Một lát sau anh vừa đứng dậy chuẩn bị đi tắm, điện thoại lại vang lên.
Là điện thoại của Đằng Hằng.
Anh bắt máy, đầu bên kia lập tức truyền tới giọng nói của người bạn lớn lên từ nhỏ: "Nhận điện thoại nhanh vậy ta, đã trễ thế này rồi có phải tôi đã quấy rầy đến cái gì rồi không?"
Sắc mặt Chu Mạnh Ngôn lạnh đi mấy phần, không cho hắn giọng điệu tốt: "Có chuyện gì?"
Ý cười của Đằng Hằng càng sâu hơn: "Tôi đây không phải là đang lo lắng gần đây cậu và bà xã đang trong giai đoạn tân hôn ngọt ngào, đợi một lát tôi lại làm hư chuyện tốt gì sao? Suy cho cùng, cái người bao nhiêu năm rồi vẫn không tán em nào bây giờ lại đột nhiên kết hôn như cậu, chẳng phải nên phát tiết cho sảng khoái một trận sao?"
Đằng Hằng và Chu Mạnh Ngôn là bạn từ nhỏ, hai người có hai tính cách trái ngược nhau hoàn toàn, một người cực kỳ hướng ngoại và một người lại cực kỳ hướng nội, Đằng Hằng nổi danh là công tử “trác táng” của Lâm Thành, bạn gái có thể xếp thành cả một con đường, mà Chu Mạnh Ngôn lại là người kiệm lời ít nói, thích hợp với phong cách lãnh đạm cấm dục.
Chu Mạnh Ngôn lười đáp lời cậu ta, anh đi tới trước tủ lấy quần áo.
Đằng Hằng lải nhải một hồi, thấy đối phương không phản ứng, đột nhiên cả kinh nghĩ đến một hướng khác:
"Không phải chứ Chu Mạnh Ngôn, đừng nói với tôi là cậu và vợ cậu không chim chuột với nhau nha? Chẳng lẽ phương diện đó của cậu. . ."
"Cậu nói đủ chưa?" Anh lạnh giọng cắt ngang.
Đằng Hằng cười to, thật hiếm thấy, trên đời này lại có người như Chu Mạnh Ngôn, hắn trêu đùa: "Người anh em, cho dù là hôn nhân thương mại thì giường cũng có thể lên mà, cậu sẽ không thật sự muốn làm hòa thượng đấy chứ?"
Hắn vừa dứt lời, điện thoại đã kêu "tút" một tiếng, chứng tỏ đối phương đã chấm dứt cuộc gọi.
Haizz, hắn còn chưa nói đến chuyện chính mà!
Chu Mạnh Ngôn ném điện thoại lên giường rồi đi tới phòng tắm, trong đầu chợt thoáng qua dáng vẻ tối nay của Nguyễn Yên.
Tóc đen môi đỏ, da trắng như tuyết.
Hồi lâu sau, anh hạ mi, đóng cửa phòng tắm lại.
. . .
Bởi vì gần nửa tháng nữa mới đến hôn lễ, Tần Tích và Chu Tư Lễ về thăm hai đứa nhỏ xong thì lập tức trở về nước Anh.
Hôn lễ của bọn họ được tổ chức ở nước ngoài cho nên đến lúc đó Chu Mạnh Ngôn sẽ sắp xếp lộ trình, đưa bọn họ qua thẳng bên đó.
Mấy ngày nay Nguyễn Yên ở lại nhà cũ, thỉnh thoảng Tần Tích thỉnh thoảng sẽ tâm sự với cô hoặc cùng cô tán gẫu một chút về sở thích, cũng coi như hòa thuận, trước khi đi, Tần Tích cũng có nói với cô, nếu cần giúp đỡ gì có thể liên lạc với bà, hai người có thể giữ liên lạc.
Nguyễn Yên và Chu Mạnh Ngôn trở về biệt thự vẫn thường ở, công việc của Chu Mạnh Ngôn càng bận rộn, Chúc Tinh Chi biết được Nguyễn Yên luôn ở một mình sợ cô ở nhà đến nổi mốc nên hẹn cô buổi chiều đi uống trà.
"Xem ra làm dâu nhà giàu cũng không dễ, cậu phải có một trái tim chịu được cô đơn lạnh lẽo." Chúc Tinh Chi dẫn cô đi vào trung tâm thương mại, "Cậu nói xem, cậu bây giờ chính là một chú chim hoàng yến nhỏ, gánh không nổi mà xách cũng chẳng xong, chỉ có bổn phận ở nhà hưởng phúc mà thôi."
Nguyễn Yên cũng rất không biết phải làm sao.
Bản thân quả thật giống như đang trải qua cuộc sống khi về hưu vậy, mặc dù chưa thật sự trải qua nhưng mắt vừa nhìn không thấy, cô cũng không làm được việc gì.
"Nhưng đoán chừng có rất nhiều nữ sinh nằm mơ cũng nghĩ đến cuộc sống của "Chu phu nhân" đó. Chu phu nhân, xin được phỏng vấn một chút, khoảng thời gian này trôi qua như thế nào? Sau khi cưới, chồng cậu không để cậu chịu ấm ức gì chứ?"
". . . Không có, rất tốt."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng là cuộc sống sau khi cưới quả giống y như dự liệu của cô lúc trước vậy, đối phương chuyên tâm bận bịu sự nghiệp, bình thường cũng không có thời gian quan tâm đến cô, một tuần có thể ngồi cùng một chỗ ăn cơm ba lần đã là khó có được rồi, thỉnh thoảng anh cần cô cùng đi tham dự một vài trường hợp, lúc đó hai người lại giả vờ tương kính như tân, làm một cặp xứng đôi vừa lứa.
"Vậy anh ta không làm lơ cậu chứ?"
"Cái gì gọi là làm lơ?"
"Chính là. . ." Cô hạ thấp giọng, "Buổi tối để cậu một mình trong căn phòng trống đó."
Nguyễn Yên sửng sốt trong nháy mắt, sau đó nhẹ giọng nói: "Hiện tại, bọn mình vẫn tách ra ngủ. . ."
"Hả?"
"Hai người kết hôn cũng đã hơn một tuần rồi nhỉ? Vẫn chưa xảy ra cái gì à? Là cậu bảo thủ hay là do anh ta không muốn vậy?"
Nguyễn Yên ngồi xuống cái ghế trong trung tâm thương mại, sau đó chậm rãi lấy ống hút của ly trà sữa ra, "Có thể hợp đồng hôn nhân lúc đầu nói chính là như vậy, vốn dĩ anh ấy không có hứng thú với mình, không có chuyện đó không phải rất bình thường hay sao. . ."
"Chẳng lẽ hai người là hôn nhân vô tính* sao? Cũng quá trâu bò luôn." Chúc Tinh Chi bóp bóp mặt cô, "Cậu là một cô vợ nhỏ xinh đẹp như vậy mà chồng cậu có thể cầm lòng được, lạ thật."
*nôm na là không bị hấp dẫn lẫn nhau về mặt tình dục.
Nguyễn Yên thẹn thùng hất tay cô ra: "Cái gì mà cô vợ nhỏ, cậu đừng nói bậy."
"Được được được, Chu phu nhân được chưa, mình sẽ nghiêm túc một chút." Cô hút một ngụm trà sữa của Nguyễn Yên, cười nói: "Đi thôi, cùng mình đi ăn kem, thời tiết quá nóng."
Nguyễn Yên được Chúc Tinh Chi dẫn đến Haagen-Dazs, hai người tiến vào mỗi người lấy hai viên kem sau đó đi đến vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.
Lúc hai người đang trò chuyện thì nghe thấy giọng nói của mấy cô gái truyền đến từ sau lưng:
"Ôi chao, tớ thấy được ai đây ta?"
Chúc Tinh Chi xoay đầu thì thấy ba cô gái mặc áo ngắn tay lộ eo, váy ngắn quần short đi tới, trong tay là những túi hàng hiệu nổi tiếng, bọn họ đi tới trước mặt hai người, tháo kính mát xuống rồi quan sát Nguyễn Yên, "Ầy, đây không phải cái vị Đại tiểu thư bị đuổi ra ngoài kia của nhà họ Nguyễn sao?"
Nguyễn Yên mơ hồ nhớ ra giọng nói của bọn họ, đều là thiên kim nhà có tiền, cũng là người trong giới thượng lưu mà lúc trước cô từng là một trong số đó.
Cho nên chuyện của Nguyễn Yên một truyền mười, mười truyền trăm, đoán chừng toàn bộ người trong giới đều đã biết.
Khóe môi Chúc Tinh Chi cong lên, ánh mắt cũng lạnh xuống: "Chúng tôi quen các người sao?"
"Chúc Tinh Chi, cô vẫn chơi cùng Nguyễn Yên đấy à, quả nhiên chị em tình thâm, cô đang dẫn đường cho người mù à?" Cô gái cười.
"Bàn về chuyện dẫn đường cho người mù thì tôi không bì kịp các cô, mũi rất nhạy, thấy chúng tôi là sáp tới, nhưng mà chúng tôi cũng không có thứ tốt cho các cô ăn đâu."
Cô gái dẫn đầu thắt hai bím tóc đuôi ngựa nổi đóa, "Cô mắng ai đó?"
"Người nào tưởng thật thì mắng người đó."
Ba cô gái bỏ lại một câu lười nói chuyện với bọn họ rồi ngồi xuống chỗ bên cạnh cách hai vị trí.
Chúc Tinh Chi còn muốn mắng nữa nhưng bị Nguyễn Yên ngăn lại, "Không sao, bỏ đi thôi."
"Cậu nhìn cái dáng vẻ cười trên đau khổ của người khác của bọn họ xem, cái mụ nhiều chuyện Nguyễn Linh đó hẳn là muốn đem chuyện của cậu ra công bố cho toàn thiên hạ mà."
Nguyễn Yên không biết phải làm sao, quả thật hiện giờ cái tên "Nguyễn Yên" này bị rất nhiều người cười nhạo chế giễu, nhưng nếu cô thật sự tức giận cũng giận không nổi.
Ba nữ sinh mua kem xong thì ngồi xuống trò chuyện:
"Sợi dây chuyền hồng ngọc của cậu đẹp thật đó, đặt làm ở đâu vậy? Đẹp quá trời luôn."
"Là quà sinh nhật mẹ mình tặng, nhưng mà lần này mình thấy được một viên hồng ngọn còn đẹp hơn nữa, muốn mua."
"Nhãn hiệu gì vậy?"
"Đó không phải là một nhãn hiệu, mà là một buổi dạ tiệc đấu giá đồ trang sức và ngọc bích sẽ được tổ chức ở Lâm Thành vào tuần sau, hôm qua mình đã xem danh sách mấy món đồ đấu giá rồi, trong đó có một cái cực kỳ hợp ý mình."
"Dạ tiệc đấu giá?"
"Đúng vậy, không phải ở nước ngoài có một hiệp hội sưu tầm rất nổi tiếng gọi là MINIYA sao? Chính bọn họ là người đứng ra tổ chức, ba của mình vất vả lắm mới giúp mình lấy được thư mời đó."
Giọng nói kích động của mấy người bọn họ truyền tới tai Nguyễn Yên, lúc cô nghe thấy tên của hiệp hội sưu tầm kia thì ngẩn người.
Cái đồng điếu bình an bằng ngọc phỉ thúy cha đã từng tâm tâm niệm niệm nhiều năm không phải vật mà hiệp hội này cất giữ sao? !
"Dạ tiệc lần này rất lớn, mình còn vì nó mà đặc biệt thiết kế một bộ lễ phục tối đó. . ." Cô gái với hai bím tóc đuôi ngựa còn chưa dứt lời đã nghe thấy giọng nói của Nguyễn Yên vang lên bên cạnh: "Hội đấu giá cô nói diễn ra lúc nào?"
Cô gái đuôi ngựa quay qua nhìn Nguyễn Yên, đầu tiên là ngẩn ra sau đó lại tức cười nói:
"Sao nào, cô cũng có đồ muốn mua à?"
". . . Không được sao?"
Cô gái đuôi ngựa liếc mắt khinh bỉ: "Dựa vào cô à? Cô cho là người nào cũng có thể vào sao? Hơn nữa cô đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Nguyễn rồi, có tiền để mua đồ trang sức sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro