Cuộc Sống Của Đào Nô Nơi Núi Sâu
Mùi Máu
2024-12-24 10:23:34
Tuyết dày phủ thêm lớp áo mềm mại cho ngọn núi sâu này, đồng thời cho mọi người đôi mắt nhìn đêm. Ngay cả bà lão 80 tuổi ra ngoài giữa đêm cũng có thể thấy rõ xung quanh.
Thu Cúc thấy Thiết Ngưu vào nằm thẳng đơ, nàng đặt chân lạnh lên đùi hắn: "Chàng giận à?"
Thiết Ngưu không nói gì, cũng không tránh chân nàng. Thu Cúc nói tiếp: "Em đâu phải không biết trong núi bắt đầu mùa đông lạnh cỡ nào. Hôm qua ngủ chờ một lúc cũng không thấy lạnh nên không bảo chàng đốt than."
Thiết Ngưu vẫn im lặng không nhúc nhích. Thu Cúc dịch lại gần, ghé tai hắn gọi nhỏ: "Ca ca?"
Thiết Ngưu ôm chặt nàng, vỗ nhẹ lên mông nàng, nghiến răng nói: "Để ta ngủ!"
"Hì hì."
*
Khi Thu Cúc tỉnh giấc lần nữa, nàng cảm thấy cả người thoải mái vô cùng. Nằm trong chăn ấm áp, xương cốt đều thư giãn, cứ thế nằm mãi không muốn nhúc nhích.
Nàng quay đầu nhìn, thấy Thiết Ngưu cũng đã thức. Thu Cúc cảm thấy nhiệt độ vừa phải với mình nhưng có vẻ hơi nóng đối với hắn. Hắn khoác áo bông lông dê, nửa nằm nửa ngồi trên giường đất, cả người trông cũng lười biếng.
"Lúc lạnh thì hận không thể chui hẳn vào người ta, ấm rồi lại đá ta văng ra, đúng là mụ đàn bà thay đổi thất thường." Thiết Ngưu nhìn người vợ đang cười tủm tỉm, cất giọng mỉa mai.
Có lẽ vì nửa đêm phải ra ngoài đốt giường đất nên Thiết Ngưu cảm thấy mệt mỏi, hoặc có thể vì quá thoải mái trong chăn ấm nên không còn tâm trạng buồn bực. Nghe Thiết Ngưu nói, nàng cảm thấy hai chữ "thô tục" cũng chẳng đáng để trách mắng hắn.
"Ai bảo ca ca có đôi chân hôi thế? Chàng lấy ngực che đầu em, nửa mặt em phải chui vào chăn, hít hết mùi hôi vào người, thế là cả người em đều có mùi rồi." Thu Cúc càng nói càng thấy có lý. Nàng hít hơi ở cánh tay, rồi giả vờ buồn nôn: "Em đã hôi cả rồi, đều tại chàng cả. Hôm nay em không nấu cơm đâu, chàng xuống giường nấu cơm đi."
Thiết Ngưu bị lý lẽ quanh co của nàng chọc cười, vươn đầu qua, úp mặt vào cổ nàng: "Ta ngửi thử xem chỗ nào hôi nào. Chỗ này không hôi, chỗ kia cũng không hôi." Thu Cúc bị chóp mũi lạnh của hắn kích thích, trốn vào trong chăn, hơi thở của hắn làm nàng cười không ngừng.
"Cổ không hôi, để ta ngửi xem cánh tay có mùi không. Không thấy mùi, để xem mùi có truyền lên vai không." Nói rồi hắn chui cả người vào chăn... Thu Cúc bị cảm giác lạ lẫm trước ngực kích thích, cau mày, mở to mắt, cắn môi không để lộ ra bất cứ âm thanh nào. Thiết Ngưu vốn ồn ào cũng im bặt, có lẽ có tiếng động nhưng bị chăn che lấp mất.
Không biết bao lâu sau, Thiết Ngưu chui ra khỏi chăn. Thu Cúc cảm thấy kỳ lạ và hơi khó chịu, cho đến khi nhìn thấy tay Thiết Ngưu dính máu mới hiểu ra, sau khi chạy trốn vẫn chưa có kinh nguyệt, cuối cùng đã đến.
Sau khi Thu Cúc xử lý xong vấn đề của mình, Thiết Ngưu vẫn nằm trên giường đất với tư thế y như lúc nàng ra ngoài. Nàng lại đuổi hắn xuống, bảo hắn rửa sạch tay dính máu bên mép giường.
"Ta đã bao lâu chưa được ăn thịt rồi! Cái này phải mấy ngày nữa mới sạch đây." Vẻ mặt Thiết Ngưu như leo núi được nửa chừng bị bắt nhảy xuống, khiến nàng nổi máu quái.
"Mười ngày."
"Trương Thị Thu Cúc, nàng tưởng ta chưa từng biết đàn bà à? Có người đàn bà nào chảy máu mười ngày, nàng còn gạt ta... Nàng xong rồi, ta có cái mũi này, có máu hay không ta ngửi được."
"Được lắm nhé, nói cho em nghe xem chàng đã gặp những người đàn bà nào, người đàn bà nào chảy máu mấy ngày mà chàng rõ thế?" Thu Cúc lập tức nhảy khỏi giường, túm cổ áo hắn, nghiến răng hỏi.
Thiết Ngưu vội vàng ấn nàng trở lại vào chăn, không ấn xuống được đành phải khoác chăn cho nàng, gấp gáp giải thích: "Mẹ, là mẹ ta. Chúng tôi đi săn nên nhạy cảm với mùi máu tươi. Mỗi tháng mẹ đều có mấy ngày trên người có mùi máu, ta ngửi được." Hắn không nói là hắn cũng từng ngửi thấy mùi từ chị dâu.
Hiển nhiên, Thu Cúc cũng nghĩ đến điều đó, quyết định sau này khi có kinh nguyệt sẽ tránh xa nam nhân ngoài Thiết Ngưu. Nếu bị bọn đàn ông mồm miệng ngửi thấy, sau lưng không biết sẽ bàn tán thế nào.
Thu Cúc nằm vào chăn, đấm cho hắn một cái: "Hừ, suýt nữa thì em không còn là Trương Thị Thu Cúc của chàng nữa."
Hai người cứ thế mà trở mình, trong chăn ấm dần lên. Thiết Ngưu nằm xuống bên cạnh nàng để giữ ấm chăn, rồi đứng dậy đi nấu cơm. Chẳng bao lâu sau, rèm cửa bị vén lên, Thu Cúc nghĩ sao nấu cơm nhanh thế?
Thu Cúc thấy Thiết Ngưu vào nằm thẳng đơ, nàng đặt chân lạnh lên đùi hắn: "Chàng giận à?"
Thiết Ngưu không nói gì, cũng không tránh chân nàng. Thu Cúc nói tiếp: "Em đâu phải không biết trong núi bắt đầu mùa đông lạnh cỡ nào. Hôm qua ngủ chờ một lúc cũng không thấy lạnh nên không bảo chàng đốt than."
Thiết Ngưu vẫn im lặng không nhúc nhích. Thu Cúc dịch lại gần, ghé tai hắn gọi nhỏ: "Ca ca?"
Thiết Ngưu ôm chặt nàng, vỗ nhẹ lên mông nàng, nghiến răng nói: "Để ta ngủ!"
"Hì hì."
*
Khi Thu Cúc tỉnh giấc lần nữa, nàng cảm thấy cả người thoải mái vô cùng. Nằm trong chăn ấm áp, xương cốt đều thư giãn, cứ thế nằm mãi không muốn nhúc nhích.
Nàng quay đầu nhìn, thấy Thiết Ngưu cũng đã thức. Thu Cúc cảm thấy nhiệt độ vừa phải với mình nhưng có vẻ hơi nóng đối với hắn. Hắn khoác áo bông lông dê, nửa nằm nửa ngồi trên giường đất, cả người trông cũng lười biếng.
"Lúc lạnh thì hận không thể chui hẳn vào người ta, ấm rồi lại đá ta văng ra, đúng là mụ đàn bà thay đổi thất thường." Thiết Ngưu nhìn người vợ đang cười tủm tỉm, cất giọng mỉa mai.
Có lẽ vì nửa đêm phải ra ngoài đốt giường đất nên Thiết Ngưu cảm thấy mệt mỏi, hoặc có thể vì quá thoải mái trong chăn ấm nên không còn tâm trạng buồn bực. Nghe Thiết Ngưu nói, nàng cảm thấy hai chữ "thô tục" cũng chẳng đáng để trách mắng hắn.
"Ai bảo ca ca có đôi chân hôi thế? Chàng lấy ngực che đầu em, nửa mặt em phải chui vào chăn, hít hết mùi hôi vào người, thế là cả người em đều có mùi rồi." Thu Cúc càng nói càng thấy có lý. Nàng hít hơi ở cánh tay, rồi giả vờ buồn nôn: "Em đã hôi cả rồi, đều tại chàng cả. Hôm nay em không nấu cơm đâu, chàng xuống giường nấu cơm đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiết Ngưu bị lý lẽ quanh co của nàng chọc cười, vươn đầu qua, úp mặt vào cổ nàng: "Ta ngửi thử xem chỗ nào hôi nào. Chỗ này không hôi, chỗ kia cũng không hôi." Thu Cúc bị chóp mũi lạnh của hắn kích thích, trốn vào trong chăn, hơi thở của hắn làm nàng cười không ngừng.
"Cổ không hôi, để ta ngửi xem cánh tay có mùi không. Không thấy mùi, để xem mùi có truyền lên vai không." Nói rồi hắn chui cả người vào chăn... Thu Cúc bị cảm giác lạ lẫm trước ngực kích thích, cau mày, mở to mắt, cắn môi không để lộ ra bất cứ âm thanh nào. Thiết Ngưu vốn ồn ào cũng im bặt, có lẽ có tiếng động nhưng bị chăn che lấp mất.
Không biết bao lâu sau, Thiết Ngưu chui ra khỏi chăn. Thu Cúc cảm thấy kỳ lạ và hơi khó chịu, cho đến khi nhìn thấy tay Thiết Ngưu dính máu mới hiểu ra, sau khi chạy trốn vẫn chưa có kinh nguyệt, cuối cùng đã đến.
Sau khi Thu Cúc xử lý xong vấn đề của mình, Thiết Ngưu vẫn nằm trên giường đất với tư thế y như lúc nàng ra ngoài. Nàng lại đuổi hắn xuống, bảo hắn rửa sạch tay dính máu bên mép giường.
"Ta đã bao lâu chưa được ăn thịt rồi! Cái này phải mấy ngày nữa mới sạch đây." Vẻ mặt Thiết Ngưu như leo núi được nửa chừng bị bắt nhảy xuống, khiến nàng nổi máu quái.
"Mười ngày."
"Trương Thị Thu Cúc, nàng tưởng ta chưa từng biết đàn bà à? Có người đàn bà nào chảy máu mười ngày, nàng còn gạt ta... Nàng xong rồi, ta có cái mũi này, có máu hay không ta ngửi được."
"Được lắm nhé, nói cho em nghe xem chàng đã gặp những người đàn bà nào, người đàn bà nào chảy máu mấy ngày mà chàng rõ thế?" Thu Cúc lập tức nhảy khỏi giường, túm cổ áo hắn, nghiến răng hỏi.
Thiết Ngưu vội vàng ấn nàng trở lại vào chăn, không ấn xuống được đành phải khoác chăn cho nàng, gấp gáp giải thích: "Mẹ, là mẹ ta. Chúng tôi đi săn nên nhạy cảm với mùi máu tươi. Mỗi tháng mẹ đều có mấy ngày trên người có mùi máu, ta ngửi được." Hắn không nói là hắn cũng từng ngửi thấy mùi từ chị dâu.
Hiển nhiên, Thu Cúc cũng nghĩ đến điều đó, quyết định sau này khi có kinh nguyệt sẽ tránh xa nam nhân ngoài Thiết Ngưu. Nếu bị bọn đàn ông mồm miệng ngửi thấy, sau lưng không biết sẽ bàn tán thế nào.
Thu Cúc nằm vào chăn, đấm cho hắn một cái: "Hừ, suýt nữa thì em không còn là Trương Thị Thu Cúc của chàng nữa."
Hai người cứ thế mà trở mình, trong chăn ấm dần lên. Thiết Ngưu nằm xuống bên cạnh nàng để giữ ấm chăn, rồi đứng dậy đi nấu cơm. Chẳng bao lâu sau, rèm cửa bị vén lên, Thu Cúc nghĩ sao nấu cơm nhanh thế?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro