Cuộc Sống Của Đào Nô Nơi Núi Sâu
Vậy Những Con S...
2024-12-24 10:23:34
Mẹ Thiết Ngưu nói: "Đúng là bổ dưỡng thật, gả vào đây đều ăn ngon hơn ở nhà mẹ đẻ, lại ở trong hang động mấy tháng, không trắng béo lên thì thật có lỗi với đống thịt ăn vào." Bà ấy cũng là người không biết mình sinh ra trắng hay đen, từ bé đã bị nắng cháy da, chưa bao giờ trắng ra được.
Thu Cúc từng ở Hầu phủ, soi gương đồng, lại nhìn làn da mình cũng biết mình không xấu, chỉ là lúc người đầy đặn thì mặt cũng tròn, ở Hầu phủ chỉ được khen là đáng yêu, có phúc khí. Không ngờ gả vào núi, làn da trắng lại khiến người ta ghen tị. Nàng ngạc nhiên nói: "Mẹ, các chị, các người đều trắng hơn hồi mùa thu đấy ạ, béo lên mặt cũng hồng hào. Con da trắng, mùa nắng to còn làm mặt và cổ khác màu nhau. Ước gì con không bị đen đi khi ra nắng".
"Thật vậy sao? Sắc mặt có thay đổi à?" Họ nhìn nhau đánh giá.
"Em có thể nói dối sao? Các chị ngày nào cũng gặp nhau, mỗi ngày thay đổi chút ít bị bỏ qua, đợi đến khi da trắng rồi các chị đã quen mắt nên không nhận ra. Giống như người ta một năm không gặp sẽ thấy trẻ con lớn nhanh, nhưng cha mẹ chúng lại thấy con của mình vẫn vậy thôi." Thu Cúc nói chắc như đinh đóng cột, khiến bốn người phụ nữ vui vẻ hớn hở, rồi cùng nhau nấu nướng món ăn trong không khí rộn ràng
"Chuẩn bị ăn cơm!", mẹ Thiết Ngưu gọi cha Thiết Ngưu, rồi dẫn mọi người ra ngoài. Đám đàn ông đã nhóm xong một đống lửa, bên chân họ để không ít tre. Thấy mọi người ra hết, họ liền dựng những cây tre thành hình chữ nhân đặt vào đống lửa. Chỉ trong chốc lát đã nghe tiếng nổ lốp bốp, khiến lũ trẻ chưa ăn xong cơm cũng chạy ra hang động vây xem.
Cha Thiết Ngưu trịnh trọng nói trước đống lửa đang nổ lốp bốp: "Năm mới sắp đến, chúc cả nhà ta bình an, khỏe mạnh trường thọ, con cháu đề huề". Đợi ông nói xong, những người khác mới bắt đầu nói điều ước của mình. Mọi người nhìn chằm chằm những cây tre cháy hết mới vào ăn cơm.
Sau khi ăn xong, nhân lúc tuyết trên đường chưa dày, Thiết Ngưu và Thu Cúc đội mũ quàng khăn định về nhà. Đại Nữu theo sau Thu Cúc ngửa cổ nhìn nàng tất bật: "Tiểu thẩm, cháu theo tiểu thẩm về nhà nhé, cháu thích tiểu thẩm lắm".
"Nhà tiểu thẩm xa lắm, lại không có anh trai em gái để chơi cùng. Đợi mùa xuân đến, tiểu thẩm sẽ mời cháu đến chơi nhé?" Thu Cúc dở khóc dở cười ngồi xuống xoa đầu Đại Nữu.
Tam tẩu đi đến bế Đại Nữu về, nói với Thu Cúc: "Không biết đứa bé này giống ai, chỉ thích cái đẹp, tôi và cha nó đâu có như vậy".
...
Tia nắng đầu tiên xuyên qua màn sương mây, chiếu lên tuyết trong vắt tạo ra muôn màu sắc rực rỡ, mùa xuân đã đến.
Khi tuyết bắt đầu tan, có người ra cửa phơi nắng dù chưa ấm. Đến khi nắng ấm hơn, tuyết trắng xóa tan hết, trước cửa hang động đã lộ ra đất bùn nhão nhoẹt. Người ra ngoài không chỉ lấm chân bùn mà còn làm mặt đất gồ ghề lồi lõm.
Dần dần có thể nghe tiếng băng vỡ trên mặt sông, cuốn theo cả tuyết đọng còn sót lại. Khi có thể mở cửa hang ra ngoài, nước sông đã chảy róc rách, mực nước dâng cao không ít.
Một đêm nọ, Thu Cúc giật mình tỉnh giấc vì tiếng sói tru thê lương. Nàng lay Thiết Ngưu dậy, chàng vỗ về lưng nàng: "Không sao đâu, đừng sợ, ngoài này chúng ta không có thịt tanh, chúng nó sẽ không đến đâu. Hơn nữa cửa hang chúng ta đóng chặt, dù có đến cũng không vào được". Tuy nói vậy, cả hai vẫn mở to mắt lắng nghe cẩn thận. Không biết bao lâu sau, tiếng sói tru trở nên trầm buồn rồi dần dần xa.
"Có lẽ là bầy sói tranh giành địa bàn và thức ăn. Tuyết tan chúng cũng phải đi kiếm ăn. Qua hai ngày ta ra ngoài xem, may mắn có thể nhặt được xác sói chết, lột da về cho nàng mặc mùa đông."
"Vậy những con sói khác sẽ không ngửi thấy mùi sao?", Thu Cúc lo lắng sẽ dẫn dụ thêm sói đến.
"Ta cũng không chắc, nhưng chúng ta không trêu chọc chúng, gặp sói chúng ta đều tránh. Chúng hay thù dai, nhưng nếu chúng tự đánh nhau chết, ta không nhặt lấy cũng phí. Sau này chúng ta không mặc ra ngoài là được. Ngủ đi, chưa chắc đã gặp được đâu, lúc này trong núi nhiều động vật đói lắm."
"Vậy để thiếp đi cùng chàng, thiếp lo cho chàng."
"Lo gì chứ, ta đi một mình còn nhanh nhẹn hơn." Thiết Ngưu nghiêm khắc từ chối.
"Chúng ta không đến chỗ nguy hiểm, coi như ra ngoài hít thở không khí. Hơn nữa thiếp tập luyện lâu rồi, sức khỏe tốt hơn nhiều." Thu Cúc nhỏ nhẹ thuyết phục. Nàng lo chàng vì da sói mà đi xa. Mùa đông đầu tiên nàng cũng qua được, sau này cũng sẽ ổn thôi, dù có con hay không.
Thiết Ngưu vẫn không đồng ý. Thu Cúc nói tiếp: "Thiếp nghĩ sau này chắc phải vào rừng hái thuốc. Chàng đâu thể vừa đi săn vừa tìm thuốc. Hơn nữa thiếp biết nặng nhẹ, chúng ta không đi xa. Hay là chàng muốn vào sâu trong núi?"
Thiết Ngưu nghĩ sau này nếu nàng vào núi, chàng chắc chắn sẽ đi cùng. Nàng nghĩ vậy thì cũng chỉ đi dạo quanh đây thôi.
Thu Cúc từng ở Hầu phủ, soi gương đồng, lại nhìn làn da mình cũng biết mình không xấu, chỉ là lúc người đầy đặn thì mặt cũng tròn, ở Hầu phủ chỉ được khen là đáng yêu, có phúc khí. Không ngờ gả vào núi, làn da trắng lại khiến người ta ghen tị. Nàng ngạc nhiên nói: "Mẹ, các chị, các người đều trắng hơn hồi mùa thu đấy ạ, béo lên mặt cũng hồng hào. Con da trắng, mùa nắng to còn làm mặt và cổ khác màu nhau. Ước gì con không bị đen đi khi ra nắng".
"Thật vậy sao? Sắc mặt có thay đổi à?" Họ nhìn nhau đánh giá.
"Em có thể nói dối sao? Các chị ngày nào cũng gặp nhau, mỗi ngày thay đổi chút ít bị bỏ qua, đợi đến khi da trắng rồi các chị đã quen mắt nên không nhận ra. Giống như người ta một năm không gặp sẽ thấy trẻ con lớn nhanh, nhưng cha mẹ chúng lại thấy con của mình vẫn vậy thôi." Thu Cúc nói chắc như đinh đóng cột, khiến bốn người phụ nữ vui vẻ hớn hở, rồi cùng nhau nấu nướng món ăn trong không khí rộn ràng
"Chuẩn bị ăn cơm!", mẹ Thiết Ngưu gọi cha Thiết Ngưu, rồi dẫn mọi người ra ngoài. Đám đàn ông đã nhóm xong một đống lửa, bên chân họ để không ít tre. Thấy mọi người ra hết, họ liền dựng những cây tre thành hình chữ nhân đặt vào đống lửa. Chỉ trong chốc lát đã nghe tiếng nổ lốp bốp, khiến lũ trẻ chưa ăn xong cơm cũng chạy ra hang động vây xem.
Cha Thiết Ngưu trịnh trọng nói trước đống lửa đang nổ lốp bốp: "Năm mới sắp đến, chúc cả nhà ta bình an, khỏe mạnh trường thọ, con cháu đề huề". Đợi ông nói xong, những người khác mới bắt đầu nói điều ước của mình. Mọi người nhìn chằm chằm những cây tre cháy hết mới vào ăn cơm.
Sau khi ăn xong, nhân lúc tuyết trên đường chưa dày, Thiết Ngưu và Thu Cúc đội mũ quàng khăn định về nhà. Đại Nữu theo sau Thu Cúc ngửa cổ nhìn nàng tất bật: "Tiểu thẩm, cháu theo tiểu thẩm về nhà nhé, cháu thích tiểu thẩm lắm".
"Nhà tiểu thẩm xa lắm, lại không có anh trai em gái để chơi cùng. Đợi mùa xuân đến, tiểu thẩm sẽ mời cháu đến chơi nhé?" Thu Cúc dở khóc dở cười ngồi xuống xoa đầu Đại Nữu.
Tam tẩu đi đến bế Đại Nữu về, nói với Thu Cúc: "Không biết đứa bé này giống ai, chỉ thích cái đẹp, tôi và cha nó đâu có như vậy".
...
Tia nắng đầu tiên xuyên qua màn sương mây, chiếu lên tuyết trong vắt tạo ra muôn màu sắc rực rỡ, mùa xuân đã đến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi tuyết bắt đầu tan, có người ra cửa phơi nắng dù chưa ấm. Đến khi nắng ấm hơn, tuyết trắng xóa tan hết, trước cửa hang động đã lộ ra đất bùn nhão nhoẹt. Người ra ngoài không chỉ lấm chân bùn mà còn làm mặt đất gồ ghề lồi lõm.
Dần dần có thể nghe tiếng băng vỡ trên mặt sông, cuốn theo cả tuyết đọng còn sót lại. Khi có thể mở cửa hang ra ngoài, nước sông đã chảy róc rách, mực nước dâng cao không ít.
Một đêm nọ, Thu Cúc giật mình tỉnh giấc vì tiếng sói tru thê lương. Nàng lay Thiết Ngưu dậy, chàng vỗ về lưng nàng: "Không sao đâu, đừng sợ, ngoài này chúng ta không có thịt tanh, chúng nó sẽ không đến đâu. Hơn nữa cửa hang chúng ta đóng chặt, dù có đến cũng không vào được". Tuy nói vậy, cả hai vẫn mở to mắt lắng nghe cẩn thận. Không biết bao lâu sau, tiếng sói tru trở nên trầm buồn rồi dần dần xa.
"Có lẽ là bầy sói tranh giành địa bàn và thức ăn. Tuyết tan chúng cũng phải đi kiếm ăn. Qua hai ngày ta ra ngoài xem, may mắn có thể nhặt được xác sói chết, lột da về cho nàng mặc mùa đông."
"Vậy những con sói khác sẽ không ngửi thấy mùi sao?", Thu Cúc lo lắng sẽ dẫn dụ thêm sói đến.
"Ta cũng không chắc, nhưng chúng ta không trêu chọc chúng, gặp sói chúng ta đều tránh. Chúng hay thù dai, nhưng nếu chúng tự đánh nhau chết, ta không nhặt lấy cũng phí. Sau này chúng ta không mặc ra ngoài là được. Ngủ đi, chưa chắc đã gặp được đâu, lúc này trong núi nhiều động vật đói lắm."
"Vậy để thiếp đi cùng chàng, thiếp lo cho chàng."
"Lo gì chứ, ta đi một mình còn nhanh nhẹn hơn." Thiết Ngưu nghiêm khắc từ chối.
"Chúng ta không đến chỗ nguy hiểm, coi như ra ngoài hít thở không khí. Hơn nữa thiếp tập luyện lâu rồi, sức khỏe tốt hơn nhiều." Thu Cúc nhỏ nhẹ thuyết phục. Nàng lo chàng vì da sói mà đi xa. Mùa đông đầu tiên nàng cũng qua được, sau này cũng sẽ ổn thôi, dù có con hay không.
Thiết Ngưu vẫn không đồng ý. Thu Cúc nói tiếp: "Thiếp nghĩ sau này chắc phải vào rừng hái thuốc. Chàng đâu thể vừa đi săn vừa tìm thuốc. Hơn nữa thiếp biết nặng nhẹ, chúng ta không đi xa. Hay là chàng muốn vào sâu trong núi?"
Thiết Ngưu nghĩ sau này nếu nàng vào núi, chàng chắc chắn sẽ đi cùng. Nàng nghĩ vậy thì cũng chỉ đi dạo quanh đây thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro