Cuộc Sống Của Nữ Phụ Trong Truyện Điền Văn
Chương 21
Xuân Vị Lục
2024-09-01 14:06:07
Tính tình của ông vốn nhu nhược, từ trước đến nay thích nhẫn nhịn cho qua.
Trương thị lại không nuốt được cơn giận này. Bà đã là người hơn ba mươi tuổi.
Dư Tùng và Dư Dung đều sắp đến tuổi thành thân, nhưng dựa theo tình hình hiện tại ở nhà họ Dư, chuẩn bị hôn sự thế nào được?
Chẳng lẽ muốn con gái của bà đợi đến quá lứa lỡ thì giống Dư Hương Hương, chỉ vì bị gia đình liên luỵ mà không gả đi được hay sao.
“Ông còn biết nói à. Lần này sau khi lo liệu xong hôn sự cho Đào Nhi, ông lập tức gặp cha nương bàn chuyện phân nhà, bằng không chúng ta sẽ cãi nhau mỗi ngày.”
Tuy người xưa có câu cha mẹ còn sống không phân nhà, nhưng nhà họ Dư không chỉ đông con nhiều cháu, hơn nữa còn tứ đại đồng đường.
Trương thị mượn việc mẹ chồng nàng dâu không hòa thuận để yêu cầu phân nhà cũng hoàn toàn hợp lý.
Trương thị tạm thời bình tĩnh, trái lại Điền thị bắt đầu bất an, nhưng lúc này bà đã có thai. Dư Bội được gửi vào phòng của bà cụ Dư.
Bà cụ Dư cho rằng hiển nhiên sau này Trương thị sẽ bị mẹ chồng là bà ta khống chế.
Dư Dung giúp Dư Đào thêu hoàn thiện khăn cưới. Dư Đào yêu thích không nỡ buông tay.
Dư Quyên ở bên cạnh cũng hâm mộ mà nói: “Tay nghề của Dung tỷ thật khéo.”
Nàng ta thật sự cảm thấy tay nghề của Dư Dung thật khéo léo, nhưng Dư Dung cũng không để trong lòng. Dư Hương Hương ở cạnh thấy thế lại cực kỳ ghen tỵ.
Dư Đào thật may mắn, thứ gì cũng là tốt nhất, còn tương lai của nàng ta thì biết thế nào?
Nơi thôn quê không có thứ gì tốt, vả lại nhà họ Dư ngoại trừ có căn nhà rộng hơn đôi chút ra thì những mặt khác còn chẳng bằng người khác.
Nàng ta nghe nói Dư Đào cũng chỉ có hai rương của hồi môn, chỉ chứa vài món đồ cũ.
Dư Liễu đột nhiên đi vào, khóc nói: “Hương Hương tỷ, Quyên Nhi, nhanh trở về đi, sau khi cữu mẫu vừa qua đời, nương đã ngất rồi.”
Lòng Dư Quyên kinh hãi. Tình cảm của nàng ta với người mẹ ruột này vô cùng phức tạp, nhưng khi nàng ta vừa tỉnh lại, chính Triệu thị đã luôn dịu dàng an ủi nàng ta. '
Nàng ta sốt ruột kéo tay Dư Liễu. Dư Dung thấy Dư Hương Hương thất thần, vội đẩy nàng ta một cái: “Hương Hương tỷ, nhị bá mẫu ngất rồi, tỷ đến gặp bà lấy tiền tìm đại phu Chân Trần đi?”
Bây giờ Dư Hương Hương mới lảo đảo như bị sét đánh. Nàng ta biết rất rõ hôm nay nương muốn nói riêng với cữu mẫu chuyện gì.
Trương thị lại không nuốt được cơn giận này. Bà đã là người hơn ba mươi tuổi.
Dư Tùng và Dư Dung đều sắp đến tuổi thành thân, nhưng dựa theo tình hình hiện tại ở nhà họ Dư, chuẩn bị hôn sự thế nào được?
Chẳng lẽ muốn con gái của bà đợi đến quá lứa lỡ thì giống Dư Hương Hương, chỉ vì bị gia đình liên luỵ mà không gả đi được hay sao.
“Ông còn biết nói à. Lần này sau khi lo liệu xong hôn sự cho Đào Nhi, ông lập tức gặp cha nương bàn chuyện phân nhà, bằng không chúng ta sẽ cãi nhau mỗi ngày.”
Tuy người xưa có câu cha mẹ còn sống không phân nhà, nhưng nhà họ Dư không chỉ đông con nhiều cháu, hơn nữa còn tứ đại đồng đường.
Trương thị mượn việc mẹ chồng nàng dâu không hòa thuận để yêu cầu phân nhà cũng hoàn toàn hợp lý.
Trương thị tạm thời bình tĩnh, trái lại Điền thị bắt đầu bất an, nhưng lúc này bà đã có thai. Dư Bội được gửi vào phòng của bà cụ Dư.
Bà cụ Dư cho rằng hiển nhiên sau này Trương thị sẽ bị mẹ chồng là bà ta khống chế.
Dư Dung giúp Dư Đào thêu hoàn thiện khăn cưới. Dư Đào yêu thích không nỡ buông tay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dư Quyên ở bên cạnh cũng hâm mộ mà nói: “Tay nghề của Dung tỷ thật khéo.”
Nàng ta thật sự cảm thấy tay nghề của Dư Dung thật khéo léo, nhưng Dư Dung cũng không để trong lòng. Dư Hương Hương ở cạnh thấy thế lại cực kỳ ghen tỵ.
Dư Đào thật may mắn, thứ gì cũng là tốt nhất, còn tương lai của nàng ta thì biết thế nào?
Nơi thôn quê không có thứ gì tốt, vả lại nhà họ Dư ngoại trừ có căn nhà rộng hơn đôi chút ra thì những mặt khác còn chẳng bằng người khác.
Nàng ta nghe nói Dư Đào cũng chỉ có hai rương của hồi môn, chỉ chứa vài món đồ cũ.
Dư Liễu đột nhiên đi vào, khóc nói: “Hương Hương tỷ, Quyên Nhi, nhanh trở về đi, sau khi cữu mẫu vừa qua đời, nương đã ngất rồi.”
Lòng Dư Quyên kinh hãi. Tình cảm của nàng ta với người mẹ ruột này vô cùng phức tạp, nhưng khi nàng ta vừa tỉnh lại, chính Triệu thị đã luôn dịu dàng an ủi nàng ta. '
Nàng ta sốt ruột kéo tay Dư Liễu. Dư Dung thấy Dư Hương Hương thất thần, vội đẩy nàng ta một cái: “Hương Hương tỷ, nhị bá mẫu ngất rồi, tỷ đến gặp bà lấy tiền tìm đại phu Chân Trần đi?”
Bây giờ Dư Hương Hương mới lảo đảo như bị sét đánh. Nàng ta biết rất rõ hôm nay nương muốn nói riêng với cữu mẫu chuyện gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro