Cuộc Sống Của Nữ Phụ Trong Truyện Điền Văn
Chương 30
Xuân Vị Lục
2024-09-01 14:06:07
Lúc này việc phân nhà là chuyện lớn, bởi vì chỉ cần phân riêng một nhà chi thứ ba ra, bà cụ Dư còn nói không cho bất cứ thứ gì được.
Nhưng thật ra có người còn nói được một câu công bằng: “Đều là con của bà, sao phải nặng bên này nhẹ bên kia, đến cả một mẫu ruộng bà cũng không chịu chia.”
Ông cụ Dư và bà cụ Dư rất chướng mắt đám nổi loạn chi thứ ba này. Bà cụ Dư còn giữ vững ý định: “Ta cũng không cần bọn họ dưỡng lão, đương nhiên ta cũng không chia thứ gì cho họ hết.”
Điền thị ôm bụng cười trong nhà, nói với ông năm Dư: “Để Bội Nhi đến ở chỗ của chi thứ ba, ta thấy giường chi thứ ba ngủ rất ấm áp.”
Ông năm Dư cũng lắc đầu: “Ta nói tam ca, tam tẩu đúng là ngốc. Phụng Nhi có tiền đồ vậy mà còn muốn tách ra.” Điền thị ở bên cạnh cười đùa trên nỗi đau của người khác.
Mùa đông ở nông thôn rất lạnh. Đến cả Trương thị cũng không nghĩ tới việc phân nhà lại xong nhanh đến vậy. Ông ba Dư tự nhận mình là người hiền lành cũng không tránh được tranh cãi với Trương thị.
Dư Tùng giữ chặt ông ba Dư lại: “Cha, cha không biết bà định bán ruộng sao? Lại còn đến chỗ chú tư lấy tiền, nhưng nhà chú tư là do thím tư quản lý, hơn nữa chú tư ra biển rồi...”
Ông ba Dư là một kẻ rất sợ sự thay đổi, thay đổi cái gì cũng không chịu nổi. Nếu bên cạnh chỉ có Trương thị thì ông ba Dư không muốn thay đổi, nhưng đã có Dư Tùng và Dư Dung. Đặc biệt là Dư Tùng vẫn luôn muốn thoát ly cái nhà này.
Bà cụ Dư ôm Dư Bội trong lòng, Tiểu Lý thị đi vào từ bên ngoài, đang cầm đậu phộng bóc ăn. Cái miệng kia hoạt động liên tục không ngừng: “Bà à, bên thím ba nói lấy nửa lượng bạc ra mua lại nhà đất bên cạnh nhà Lâm tú tài. Chú ba và Dư Tùng đang bận sửa lại nóc nhà.”
Bà cụ Dư nói thầm: “Ta đã nói là hai vợ chồng lão tam giấu của riêng mà...”
Nhưng bà ta cũng rõ ràng trong lòng, nếu hai vợ chồng lão tam thực sự có tiền cũng không thể chỉ mua nhà đất, lại còn là cái nhà lụp xụp rách nát.
Nhưng Trương thị nhìn trúng chỗ này cũng có nguyên nhân cả. Không sai, ở nông thôn với sáu bảy lượng bạc là có thể làm được một căn nhà ngói chắc chắn, nhưng vừa ở riêng đã lấy ra được nhiều tiền như vậy khó tránh việc khiến người ta cảm thấy hai người bọn họ tích của riêng.
Nhưng thật ra có người còn nói được một câu công bằng: “Đều là con của bà, sao phải nặng bên này nhẹ bên kia, đến cả một mẫu ruộng bà cũng không chịu chia.”
Ông cụ Dư và bà cụ Dư rất chướng mắt đám nổi loạn chi thứ ba này. Bà cụ Dư còn giữ vững ý định: “Ta cũng không cần bọn họ dưỡng lão, đương nhiên ta cũng không chia thứ gì cho họ hết.”
Điền thị ôm bụng cười trong nhà, nói với ông năm Dư: “Để Bội Nhi đến ở chỗ của chi thứ ba, ta thấy giường chi thứ ba ngủ rất ấm áp.”
Ông năm Dư cũng lắc đầu: “Ta nói tam ca, tam tẩu đúng là ngốc. Phụng Nhi có tiền đồ vậy mà còn muốn tách ra.” Điền thị ở bên cạnh cười đùa trên nỗi đau của người khác.
Mùa đông ở nông thôn rất lạnh. Đến cả Trương thị cũng không nghĩ tới việc phân nhà lại xong nhanh đến vậy. Ông ba Dư tự nhận mình là người hiền lành cũng không tránh được tranh cãi với Trương thị.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dư Tùng giữ chặt ông ba Dư lại: “Cha, cha không biết bà định bán ruộng sao? Lại còn đến chỗ chú tư lấy tiền, nhưng nhà chú tư là do thím tư quản lý, hơn nữa chú tư ra biển rồi...”
Ông ba Dư là một kẻ rất sợ sự thay đổi, thay đổi cái gì cũng không chịu nổi. Nếu bên cạnh chỉ có Trương thị thì ông ba Dư không muốn thay đổi, nhưng đã có Dư Tùng và Dư Dung. Đặc biệt là Dư Tùng vẫn luôn muốn thoát ly cái nhà này.
Bà cụ Dư ôm Dư Bội trong lòng, Tiểu Lý thị đi vào từ bên ngoài, đang cầm đậu phộng bóc ăn. Cái miệng kia hoạt động liên tục không ngừng: “Bà à, bên thím ba nói lấy nửa lượng bạc ra mua lại nhà đất bên cạnh nhà Lâm tú tài. Chú ba và Dư Tùng đang bận sửa lại nóc nhà.”
Bà cụ Dư nói thầm: “Ta đã nói là hai vợ chồng lão tam giấu của riêng mà...”
Nhưng bà ta cũng rõ ràng trong lòng, nếu hai vợ chồng lão tam thực sự có tiền cũng không thể chỉ mua nhà đất, lại còn là cái nhà lụp xụp rách nát.
Nhưng Trương thị nhìn trúng chỗ này cũng có nguyên nhân cả. Không sai, ở nông thôn với sáu bảy lượng bạc là có thể làm được một căn nhà ngói chắc chắn, nhưng vừa ở riêng đã lấy ra được nhiều tiền như vậy khó tránh việc khiến người ta cảm thấy hai người bọn họ tích của riêng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro