Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi
Con mồi
Ngàn Năm Thư Nhất Đồng
2024-01-18 18:22:32
Ngày này, Tử Tình vừa thay bộ màu hồng đào làm bằng tô cẩm, cổ áo cùng cổ tay áo vẫn có một vòng lông chồn màu bạc, đang ngồi ở bàn trang điểm sửa sang lại trang sức, Lâm Khang Bình cắm cho nàng một trâm cài phỉ thúy, Tử Tình bỗng nhiên nhớ tới ngày ấy Văn tam có nói. Hỏi: "Suốt ngày luôn nói văn gia văn gia, kết quả văn gia có lai lịch gì, vì sao văn tam nói, bằng với xuất thân của nhà bọn họ, thì thi cử lấy công danh rất đơn giản. Còn nữa, phụ thân của Văn tam không phải là bị bệnh về quê tĩnh dưỡng sao? Sao hắn còn có thể chọn nữ nhi nhà quan lớn gả cho văn tam?"
"Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không hỏi chuyện này nữa chứ? Ông nội của thiếu gia từng làm đại đế sư, là chức nhất phẩm đại học sĩ, đại gia của Văn gia bây giờ làm chức Lưỡng Quảng Tổng đốc, là quan nhất phẩm, phu nhân của thiếu gia chắc cũng là con quan nhất phẩm, nhị lão gia của Văn gia nhậm chức Hộ bộ thị lang, tam lão gia trước kia đã làm tuần muối ngự sử, còn nữa, họ hàng gần của Văn gia có nhiều người làm chức tuần án, tri phủ, cho nên, Văn gia cũng coi như là một gia tộc lớn."
"Nghe giống như làm chức quan đều rất lớn, quên đi, ta cũng không nhớ được, sao ta cảm thấy cả nhà Văn gia đều làm đại quan, chẳng lẽ triều đình không lo lắng sao?"
Lâm Khang Bình sờ sờ đầu Tử Tình, buồn cười: "Cái đầu này nghĩ gì vậy? Chuyện này là chuyện ngươi và ta có thể quan tâm à? Chúng ta vẫn nên nhanh chóng ra ngoài, lát nữa hội chùa có nhiều người, ta thấy ngươi mặc cả bộ đồ đỏ chót, lại dùng áo choàng đỏ nữa, không hợp đâu, hôm qua ta đã chọn cho ngươi một cái áo choàng bằng long thỏ trắng muốt, ta mua về, hôm nay mặc thử."
Nói xong Lâm Khang Bình mở ra một gói đồ, phủ thêm áo choàng cho Tử Tình, quan sát một chút, nói: "Quả nhiên màu trắng thích hợp hơn, đáng tiếc, không có áo hồ ly trắng muốt, đành phải chấp nhận dùng da thỏ vậy, ta nghe nói nhà giàu có da chồn trắng, chờ ta tìm được sẽ mua về cho ngươi."
Tử Tình nghe xong vội nói: "Không cần, qua vài ngày chúng ta sẽ về nhà, có một cái áo khoác là đủ. Ta có nhiều áo bông mà, đừng lãng phí. Nhưng nhìn ngươi kìa, thường xuyên ra ngoài, nên phải mang bộ nào cho đàng hoàng."
Hai người dắt tay ra cửa, xuống xe ngựa, bởi vì người rất nhiều. Lâm Khang Bình nắm chặt tay Tử Tình, chen vào đám người, quả nhiên có rất nhiều mang trang phục dân tộc vừa múa vừa hát, cơ bản là mỗi loại dân tộc tập trung ở một nơi, không chỉ có điệu múa dân tộc, còn có ăn vặt, trang phục. Tử Tình đi qua đi lại, liền cởi áo choàng, Lâm Khang Bình theo thói quen, lau mồ hôi cho nàng, Tử Tình nhìn Lâm Khang Bình, cười tự nhiên.
Hai người lại đi tới trước tửu lâu ngày ấy, Tử Tình đang thử trang sức bằng bạc của dận tộc Miêu, bên cạnh vừa vặn có bán bánh dày của Miêu tộc, cơm lam Miêu tộc, ống trúc lòng gà, Tử Tình ăn lòng gà, dùng tăm ăn, thường xuyên đút cho Lâm Khang Bình mấy miếng, hương vị cũng không tệ, mùi thơm lan tỏa. Lại cho không ít hạt tiêu, đúng là món Tử Tình thích ăn, cho nên không thèm lấy xuống trang sức trên đầu, Tử Tình đã ăn, do ít có cơ hội ra ngoài, nên nghĩ làm thế này cũng không sao. Nếu Tăng Thụy Tường và Thẩm thị thấy, chắc mắng nàng "Làm gì có bộ dạng đoan trang hả?"
Nhưng trong mắt Lâm Khang Bình, lúm đồng tiền của Tử Tình chính là hồi báo tốt đẹp nhất, đương nhiên sẽ không nói gì.
Lúc này, trong tửu lâu kia vẫn có bốn người như cũ, nhưng khác một điều là người đứng ở cửa sổ hôm nay là nhị ca ít nói kia, Lí nhị công tử.
Lí nhị công tử luôn luôn lạnh lùng, người ngoài không nhìn nỗi sắc mặt hắn là vui hay buồn. Giờ phút này đột nhiên nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp mặc hồng y (trang phục màu đỏ) cách đó không xa, trang sức bằng bạc sang lấp lánh dưới ánh mặt trời, nàng đang ăn, nụ cười tự nhiên, càng nhìn càng đẹp, trong nháy mắt, Lí nhị công tử động tâm. Hận không thể đem tất cả đồ ăn ngon trên thế gian đưa lên, để đổi lấy nụ cười của nàng.
Lúc này La đại công tử đi lên, ghé vào cửa sổ, cũng thấy Tử Tình, nói: "Ơ, không phải nữ tử đó à? Ta còn tưởng rằng kiếp này không có cơ hội nhìn thấy nữa chứ? Không ngờ gặp lại nữa, đúng là hữu duyên, đáng tiếc đã có chồng. Hai người này thật đúng là ân ái, lần trước nhìn thấy người nam lau mồ hôi giúp nàng, lần này lại thấy được nữa. Ngươi nói xem, nàng ăn đồ vặt mà lại không cảm thấy bất nhã, thật muốn đem tất cả đồ ăn ngon dâng lên chỉ vì đổi lấy một nụ cười của nàng. Nếu nàng thâm tình nhìn ta như vậy, đút cho ta ăn, dù là độc dược thì ta cũng vui vẻ chịu đựng."
La đại công tử nói ra lời trong lòng của Lí nhị công tử, Lí nhị công tử thoáng nhíu mày, rất nhanh, lại khôi phục như thường.
Tuổi trẻ công tử kia vội đến, nhìn Tử Tình cách đó không xa, nói: "Ngày đó nhìn sau lưng nàng đã tàm ta động tâm, không ngờ nhìn thẳng mặt lai làm ta càng càng động tâm, ta đoán làn da nàng là tự nhiên, không bôi gì lên, như nước trong hồ. Chậc chậc, nhu tình trong mắt như thể giọt ra thành nước. Mẹ nó, ai lại có phúc là cưới nàng? Ta đi giết hắn."
"Giết giết giết, giết cái đầu người á, ngươi biết cái gì? Ngày đó còn cười nhạo ta nửa ngày, còn cái gì mà nước trong hồ, tiểu hài tử thì lo mà ngồi xuống ăn đi. Ngươi mới bao lớn? Ngươi cho là ngươi giết trượng phu của người ta, người ta có thể coi trọng ngươi à? Không thấy hai vợ chồng ngươi ta rất ân ái sao? Nói hưu nói vượn nữa, cẩn thận về nhà ta bảo cô đánh ngươi."
"Câm miệng, ầm ĩ muốn chết. La trì, ngươi đi thăm dò đi." Lí nhị công tử nói.
"Không thể nào, lão đại, ngươi thật sự? Mấy năm nay không thấy ngươi động tâm, nhưng nàng đã thành qua rồi, vừa thấy là biết hai người có tình cảm cực kì tốt. Lão đại à, tuy rằng nàng xinh đẹp, nhưng dù sao cũng là phụ nữ (gái có chồng), không đáng giá nhiều, ngươi xác định ngươi muốn chạm vào nàng?" La trì hỏi, kỳ thực, trong lòng La đại công tử có chút tiếc hận, bởi vì đối với bọn họ mà nói, chỉ chơi đùa nữ nhân cho đã, chơi chán rồi thì chỉ sợ nụ cười trên mặt nàng sẽ không bao giờ tươi như vậy.
"Đúng đấy, nhị ca, chúng ta nói tới nói lui, cũng chỉ vui đùa mà thôi, ngươi vui đùa lớn rồi, không vui tẹo nào. Biểu ca nói rất đúng, dù sao nàng cũng là phụ nữ, nói không xuôi tai thì đã là tàn hoa bại liễu (ý là bị chơi tàn -_-), chúng ta có thân phận như vậy, còn dùng đồ thừa của người khác sao? Với lại nếu người trong nhà mà biết, chỉ sợ không dễ nói, ngươi cũng biết mà, có nhiều người nhìn ngươi chằm chằm, đang chờ nắm được nhược điểm của ngươi đấy, ngươi lại la ó, vì nữ tử này, không đáng giá. Nghe đệ đệ khuyên đi, lúc về đệ đệ sẽ tìm cho ngươi một người tương tự như nàng, cam đoan là còn trong trắng, chưa bị ai chạm qua." Tiểu thiếu niên nói.
"Đúng vậy, tiểu ngũ nói rất đúng. Văn tam, ngươi cũng tới khuyên vài câu đi." La trì khuyên nhủ.
"Ta làm việc gì không cần các ngươi dạy ta." Lí nhị lạnh lùng nói.
"Vậy được rồi, chỉ mong ngươi sẽ không hối hận." La trì bất đắc dĩ nói, mở tay ra, nhìn tiểu ngũ cùng văn tam một cái.
Văn tam nghe xong, trong lòng âm thầm sốt ruột, làm gì để đem tin tức truyền ra ngoài? Hắn cũng không hi vọng Tử Tình bị tổn thương. Lúc này, Lí nhị công tử nói muốn ra ngoài đi dạo, nên mọi người đành phải đi theo. Mục tiêu tự nhiên là Tử Tình, lúc này Tử Tình đang vui vẻ đùa giỡn, không ý thức được bản thân đã thành con mồi cho người khác săn.
Xem các nhóm dân tộc biểu diễn, Tử Tình thậm chí còn đi theo nhảy sạp một lúc, lúc nhỏ Tử Tình đã cùng chơi với bạn nhà bên, tương đối đơn giản, bốn người xa xa nhìn thấy, lại lắp bắp kinh hãi, nhưng nhìn sắc mặt Lí nhị, đều không nói gì, trong lòng chỉ cảm thán mà thôi. Bởi vì trong cảm nhận của bọn họ, không có tiểu thư khuê các nhà ai lại nhảy mấy thứ này, cũng không có tiểu thư khuê các nhà ai lại có thể đứng ở ngoài đường mà ăn uống. Cho nên, nữ tử trước mắt chỉ có thể có xuất thân nhà nghèo, như vậy cũng không tạo ra phiền toái gì.
Chơi đùa xong, bụng cũng đói, Tử Tình kéo Lâm Khang Bình ăn đồ vặt, nào là bánh chiên, cá nướng vằn thắn, Tử Tình ăn trước, rồi quay đầu cười cười với Lâm Khang Bình, lại cho hắn nếm thử.
Lúc Lí nhị công tử bọn họ cùng đi lại, Tử Tình cùng Lâm Khang Bình đều dơ mặt vì ăn cá nướng, hai người gần như đồng thời lấy ra khăn tay, chà lau sạch sẽ thay đối phương, sau đó nhìn nhau cười.
Cách đó không xa, bốn vị quý công tử nhìn thấy, rất rung động, cảm động vì ý hợp tâm đầu của cặp vợ chồng bình thường, đối với bọn họ mà nói, cho dù cầu xin cả đời cũng không có được, bởi vì hôn nhân của bọn họ, đều dính vào lợi ích của gia tộc, ai biết ai tươi cười có mấy phần thật lòng?
La đại công tử nhịn không được mở miệng nói: "Theo ta thì mình đừng quấy nhiễu họ, đây là một cặp vợ chồng hạnh phúc, ta không nỡ nhẫn tâm chia rẽ bọn họ."
Lí nhị công tử nghe xong không lên tiếng, chính là nhìn chằm chằm vào Tử Tình, Tử Tình lơ đãng quay đầu, giương mắt thấy được hắn, run run, cảm giác ánh mắt người này rất lạnh, không phải người lương thiện. Mặt sau còn có Văn tam, hắn đang nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Tử Tình lôi kéo Lâm Khang Bình đi về phía trước, thấy những người này không đi theo, mới nhẹ nhàng thở ra.
Văn tam bỗng nhiên nhìn thấy bên cạnh có một cặp cha và con gái bán hoa đào, làm bộ bẻ một nhánh hoa đào, vụng trộm đưa một lượng bạc cho tiểu cô nương bán hoa đào, thì thầm vài câu. Chỉ chốc lát sau, tiểu cô nương bán hoa đào tìm được Tử Tình, đưa cho Tử Tình một nhánh hoa đào, nói: "Đây là hoa đào. Có vị công tử tặng cho ngươi."
Tử Tình nhận lấy cành đào, nhớ tới vừa rồi thấy người kia, nói với Lâm Khang Bình: "Hình như chúng ta bị theo dõi, vừa rồi nhìn thấy một người rất lạnh lùng, không biết bởi vì sao mà Văn tam tặng một cành hoa đào, ám chỉ chúng ta nhanh đào tẩu, không bằng bây giờ chúng ta lập tức ra khỏi thành. Nước ở kinh thành quá sâu, chúng ta cũng không biết đối phương là loại người nào, ngay cả Văn tam cũng khép nép, chắc chắn có lai lịch lớn hơn hắn. Lát về để Lâm An đến tìn Văn tam, chúng ta thu dọn hành lí, giờ chúng ta đến trà lâu thay quần áo khác."
Lâm Khang Bình nghe xong sửng sốt, xem xét bốn phía, không phát hiện điều gì bất thường. Nhưng hắn cũng không dám lấy Tử Tình ra làm chuyện đùa, hắn biết nếu hắn thua thì hắn sẽ ân hận, có lẽ là hắn sẽ chết.
"Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không hỏi chuyện này nữa chứ? Ông nội của thiếu gia từng làm đại đế sư, là chức nhất phẩm đại học sĩ, đại gia của Văn gia bây giờ làm chức Lưỡng Quảng Tổng đốc, là quan nhất phẩm, phu nhân của thiếu gia chắc cũng là con quan nhất phẩm, nhị lão gia của Văn gia nhậm chức Hộ bộ thị lang, tam lão gia trước kia đã làm tuần muối ngự sử, còn nữa, họ hàng gần của Văn gia có nhiều người làm chức tuần án, tri phủ, cho nên, Văn gia cũng coi như là một gia tộc lớn."
"Nghe giống như làm chức quan đều rất lớn, quên đi, ta cũng không nhớ được, sao ta cảm thấy cả nhà Văn gia đều làm đại quan, chẳng lẽ triều đình không lo lắng sao?"
Lâm Khang Bình sờ sờ đầu Tử Tình, buồn cười: "Cái đầu này nghĩ gì vậy? Chuyện này là chuyện ngươi và ta có thể quan tâm à? Chúng ta vẫn nên nhanh chóng ra ngoài, lát nữa hội chùa có nhiều người, ta thấy ngươi mặc cả bộ đồ đỏ chót, lại dùng áo choàng đỏ nữa, không hợp đâu, hôm qua ta đã chọn cho ngươi một cái áo choàng bằng long thỏ trắng muốt, ta mua về, hôm nay mặc thử."
Nói xong Lâm Khang Bình mở ra một gói đồ, phủ thêm áo choàng cho Tử Tình, quan sát một chút, nói: "Quả nhiên màu trắng thích hợp hơn, đáng tiếc, không có áo hồ ly trắng muốt, đành phải chấp nhận dùng da thỏ vậy, ta nghe nói nhà giàu có da chồn trắng, chờ ta tìm được sẽ mua về cho ngươi."
Tử Tình nghe xong vội nói: "Không cần, qua vài ngày chúng ta sẽ về nhà, có một cái áo khoác là đủ. Ta có nhiều áo bông mà, đừng lãng phí. Nhưng nhìn ngươi kìa, thường xuyên ra ngoài, nên phải mang bộ nào cho đàng hoàng."
Hai người dắt tay ra cửa, xuống xe ngựa, bởi vì người rất nhiều. Lâm Khang Bình nắm chặt tay Tử Tình, chen vào đám người, quả nhiên có rất nhiều mang trang phục dân tộc vừa múa vừa hát, cơ bản là mỗi loại dân tộc tập trung ở một nơi, không chỉ có điệu múa dân tộc, còn có ăn vặt, trang phục. Tử Tình đi qua đi lại, liền cởi áo choàng, Lâm Khang Bình theo thói quen, lau mồ hôi cho nàng, Tử Tình nhìn Lâm Khang Bình, cười tự nhiên.
Hai người lại đi tới trước tửu lâu ngày ấy, Tử Tình đang thử trang sức bằng bạc của dận tộc Miêu, bên cạnh vừa vặn có bán bánh dày của Miêu tộc, cơm lam Miêu tộc, ống trúc lòng gà, Tử Tình ăn lòng gà, dùng tăm ăn, thường xuyên đút cho Lâm Khang Bình mấy miếng, hương vị cũng không tệ, mùi thơm lan tỏa. Lại cho không ít hạt tiêu, đúng là món Tử Tình thích ăn, cho nên không thèm lấy xuống trang sức trên đầu, Tử Tình đã ăn, do ít có cơ hội ra ngoài, nên nghĩ làm thế này cũng không sao. Nếu Tăng Thụy Tường và Thẩm thị thấy, chắc mắng nàng "Làm gì có bộ dạng đoan trang hả?"
Nhưng trong mắt Lâm Khang Bình, lúm đồng tiền của Tử Tình chính là hồi báo tốt đẹp nhất, đương nhiên sẽ không nói gì.
Lúc này, trong tửu lâu kia vẫn có bốn người như cũ, nhưng khác một điều là người đứng ở cửa sổ hôm nay là nhị ca ít nói kia, Lí nhị công tử.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lí nhị công tử luôn luôn lạnh lùng, người ngoài không nhìn nỗi sắc mặt hắn là vui hay buồn. Giờ phút này đột nhiên nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp mặc hồng y (trang phục màu đỏ) cách đó không xa, trang sức bằng bạc sang lấp lánh dưới ánh mặt trời, nàng đang ăn, nụ cười tự nhiên, càng nhìn càng đẹp, trong nháy mắt, Lí nhị công tử động tâm. Hận không thể đem tất cả đồ ăn ngon trên thế gian đưa lên, để đổi lấy nụ cười của nàng.
Lúc này La đại công tử đi lên, ghé vào cửa sổ, cũng thấy Tử Tình, nói: "Ơ, không phải nữ tử đó à? Ta còn tưởng rằng kiếp này không có cơ hội nhìn thấy nữa chứ? Không ngờ gặp lại nữa, đúng là hữu duyên, đáng tiếc đã có chồng. Hai người này thật đúng là ân ái, lần trước nhìn thấy người nam lau mồ hôi giúp nàng, lần này lại thấy được nữa. Ngươi nói xem, nàng ăn đồ vặt mà lại không cảm thấy bất nhã, thật muốn đem tất cả đồ ăn ngon dâng lên chỉ vì đổi lấy một nụ cười của nàng. Nếu nàng thâm tình nhìn ta như vậy, đút cho ta ăn, dù là độc dược thì ta cũng vui vẻ chịu đựng."
La đại công tử nói ra lời trong lòng của Lí nhị công tử, Lí nhị công tử thoáng nhíu mày, rất nhanh, lại khôi phục như thường.
Tuổi trẻ công tử kia vội đến, nhìn Tử Tình cách đó không xa, nói: "Ngày đó nhìn sau lưng nàng đã tàm ta động tâm, không ngờ nhìn thẳng mặt lai làm ta càng càng động tâm, ta đoán làn da nàng là tự nhiên, không bôi gì lên, như nước trong hồ. Chậc chậc, nhu tình trong mắt như thể giọt ra thành nước. Mẹ nó, ai lại có phúc là cưới nàng? Ta đi giết hắn."
"Giết giết giết, giết cái đầu người á, ngươi biết cái gì? Ngày đó còn cười nhạo ta nửa ngày, còn cái gì mà nước trong hồ, tiểu hài tử thì lo mà ngồi xuống ăn đi. Ngươi mới bao lớn? Ngươi cho là ngươi giết trượng phu của người ta, người ta có thể coi trọng ngươi à? Không thấy hai vợ chồng ngươi ta rất ân ái sao? Nói hưu nói vượn nữa, cẩn thận về nhà ta bảo cô đánh ngươi."
"Câm miệng, ầm ĩ muốn chết. La trì, ngươi đi thăm dò đi." Lí nhị công tử nói.
"Không thể nào, lão đại, ngươi thật sự? Mấy năm nay không thấy ngươi động tâm, nhưng nàng đã thành qua rồi, vừa thấy là biết hai người có tình cảm cực kì tốt. Lão đại à, tuy rằng nàng xinh đẹp, nhưng dù sao cũng là phụ nữ (gái có chồng), không đáng giá nhiều, ngươi xác định ngươi muốn chạm vào nàng?" La trì hỏi, kỳ thực, trong lòng La đại công tử có chút tiếc hận, bởi vì đối với bọn họ mà nói, chỉ chơi đùa nữ nhân cho đã, chơi chán rồi thì chỉ sợ nụ cười trên mặt nàng sẽ không bao giờ tươi như vậy.
"Đúng đấy, nhị ca, chúng ta nói tới nói lui, cũng chỉ vui đùa mà thôi, ngươi vui đùa lớn rồi, không vui tẹo nào. Biểu ca nói rất đúng, dù sao nàng cũng là phụ nữ, nói không xuôi tai thì đã là tàn hoa bại liễu (ý là bị chơi tàn -_-), chúng ta có thân phận như vậy, còn dùng đồ thừa của người khác sao? Với lại nếu người trong nhà mà biết, chỉ sợ không dễ nói, ngươi cũng biết mà, có nhiều người nhìn ngươi chằm chằm, đang chờ nắm được nhược điểm của ngươi đấy, ngươi lại la ó, vì nữ tử này, không đáng giá. Nghe đệ đệ khuyên đi, lúc về đệ đệ sẽ tìm cho ngươi một người tương tự như nàng, cam đoan là còn trong trắng, chưa bị ai chạm qua." Tiểu thiếu niên nói.
"Đúng vậy, tiểu ngũ nói rất đúng. Văn tam, ngươi cũng tới khuyên vài câu đi." La trì khuyên nhủ.
"Ta làm việc gì không cần các ngươi dạy ta." Lí nhị lạnh lùng nói.
"Vậy được rồi, chỉ mong ngươi sẽ không hối hận." La trì bất đắc dĩ nói, mở tay ra, nhìn tiểu ngũ cùng văn tam một cái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Văn tam nghe xong, trong lòng âm thầm sốt ruột, làm gì để đem tin tức truyền ra ngoài? Hắn cũng không hi vọng Tử Tình bị tổn thương. Lúc này, Lí nhị công tử nói muốn ra ngoài đi dạo, nên mọi người đành phải đi theo. Mục tiêu tự nhiên là Tử Tình, lúc này Tử Tình đang vui vẻ đùa giỡn, không ý thức được bản thân đã thành con mồi cho người khác săn.
Xem các nhóm dân tộc biểu diễn, Tử Tình thậm chí còn đi theo nhảy sạp một lúc, lúc nhỏ Tử Tình đã cùng chơi với bạn nhà bên, tương đối đơn giản, bốn người xa xa nhìn thấy, lại lắp bắp kinh hãi, nhưng nhìn sắc mặt Lí nhị, đều không nói gì, trong lòng chỉ cảm thán mà thôi. Bởi vì trong cảm nhận của bọn họ, không có tiểu thư khuê các nhà ai lại nhảy mấy thứ này, cũng không có tiểu thư khuê các nhà ai lại có thể đứng ở ngoài đường mà ăn uống. Cho nên, nữ tử trước mắt chỉ có thể có xuất thân nhà nghèo, như vậy cũng không tạo ra phiền toái gì.
Chơi đùa xong, bụng cũng đói, Tử Tình kéo Lâm Khang Bình ăn đồ vặt, nào là bánh chiên, cá nướng vằn thắn, Tử Tình ăn trước, rồi quay đầu cười cười với Lâm Khang Bình, lại cho hắn nếm thử.
Lúc Lí nhị công tử bọn họ cùng đi lại, Tử Tình cùng Lâm Khang Bình đều dơ mặt vì ăn cá nướng, hai người gần như đồng thời lấy ra khăn tay, chà lau sạch sẽ thay đối phương, sau đó nhìn nhau cười.
Cách đó không xa, bốn vị quý công tử nhìn thấy, rất rung động, cảm động vì ý hợp tâm đầu của cặp vợ chồng bình thường, đối với bọn họ mà nói, cho dù cầu xin cả đời cũng không có được, bởi vì hôn nhân của bọn họ, đều dính vào lợi ích của gia tộc, ai biết ai tươi cười có mấy phần thật lòng?
La đại công tử nhịn không được mở miệng nói: "Theo ta thì mình đừng quấy nhiễu họ, đây là một cặp vợ chồng hạnh phúc, ta không nỡ nhẫn tâm chia rẽ bọn họ."
Lí nhị công tử nghe xong không lên tiếng, chính là nhìn chằm chằm vào Tử Tình, Tử Tình lơ đãng quay đầu, giương mắt thấy được hắn, run run, cảm giác ánh mắt người này rất lạnh, không phải người lương thiện. Mặt sau còn có Văn tam, hắn đang nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Tử Tình lôi kéo Lâm Khang Bình đi về phía trước, thấy những người này không đi theo, mới nhẹ nhàng thở ra.
Văn tam bỗng nhiên nhìn thấy bên cạnh có một cặp cha và con gái bán hoa đào, làm bộ bẻ một nhánh hoa đào, vụng trộm đưa một lượng bạc cho tiểu cô nương bán hoa đào, thì thầm vài câu. Chỉ chốc lát sau, tiểu cô nương bán hoa đào tìm được Tử Tình, đưa cho Tử Tình một nhánh hoa đào, nói: "Đây là hoa đào. Có vị công tử tặng cho ngươi."
Tử Tình nhận lấy cành đào, nhớ tới vừa rồi thấy người kia, nói với Lâm Khang Bình: "Hình như chúng ta bị theo dõi, vừa rồi nhìn thấy một người rất lạnh lùng, không biết bởi vì sao mà Văn tam tặng một cành hoa đào, ám chỉ chúng ta nhanh đào tẩu, không bằng bây giờ chúng ta lập tức ra khỏi thành. Nước ở kinh thành quá sâu, chúng ta cũng không biết đối phương là loại người nào, ngay cả Văn tam cũng khép nép, chắc chắn có lai lịch lớn hơn hắn. Lát về để Lâm An đến tìn Văn tam, chúng ta thu dọn hành lí, giờ chúng ta đến trà lâu thay quần áo khác."
Lâm Khang Bình nghe xong sửng sốt, xem xét bốn phía, không phát hiện điều gì bất thường. Nhưng hắn cũng không dám lấy Tử Tình ra làm chuyện đùa, hắn biết nếu hắn thua thì hắn sẽ ân hận, có lẽ là hắn sẽ chết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro