Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi
Hạ ngọc xuất giá
Ngàn Năm Thư Nhất Đồng
2024-01-18 18:22:32
Đảo mắt đã đến cuối tháng, Tăng Thụy Tường cùng Tử Phúc đã trở lại, thì ra là về vì Hạ Ngọc thành thân, Tử Tình còn tưởng rằng là được nghỉ phép. Bên lão phòng không ai đến đây nhắc, Tử Tình cũng quên chuyện nhị cô xuất giá.
Mười ngày qua không gặp Tử Phúc, nên giờ Tử Tình luôn luôn theo sau hắn, hỏi đông hỏi tây, làm Tăng Thụy Tường có chút ghen tị, cười nói: "Đứa nhỏ này, sao ta trở về mà không thấy nàng dính ta như vậy? Thích đại ca hơn thích cha."
Thẩm thị cười: "Một năm ngươi ở nhà có mấy ngày đâu, bọn nhỏ có thể nhận ra ngươi là không sai rồi."
Tăng Thụy Tường nghe xong, âm thầm đau lòng, mấy năm nay quả thật làm khổ Thẩm thị, kéo tay Thẩm thị thủ cười, trong lòng âm thầm làm một quyết định.
Tử Tình mới biết được phụ thân không dạy trong trường tư ở thị trấn, mà là quan học, quan học là triều đình bỏ vốn làm, phải qua kì thi mới được vào học, vì có cha dạy học ở đây nên đại ca được miễn phí đến trường, nhưng tiền ăn ở tự chi, tiêu phí nhiều hơn so với nông thôn.
Nếu Tử Phúc đậu tú tài, có thể đến An Châu phủ dạy. Nhưng Tử Phúc nói ở An Châu phủ có một ‘cò trắng thư viện’, rất nổi tiếng, thầy giáo ở đó kiến thức nhiều, không ít người nơi khác đến học. Tiền học phí không rẻ. Tóm lại, nếu Tăng Thụy Tường không dạy học ở quan học thì một năm Tử Phúc phải nộp 4 lượng bạc tiền học phí, khó trách con người nghèo đều không không đi học.
Hôm sau, ăn xong điểm tâm, cả nhà đều đến lão phòng, trong nhà có không ít khách nhân, một nhà Xuân Ngọc đã đến từ hôm qua, đầu bếp được mời đến đã bắt đầu bận rộn, nói buổi tối là tiệc rượu chính, làm tầm hai mươi bàn, thì ra đám cưới ở đây được ăn hai lần.
Tỷ muội huynh đệ bên Điền thị không ít, bên lão gia tử thì có hai tỷ tỷ, tỷ tỷ tuy đã mất nhưng còn có con trai, một đại gia đình Tiêu gia cùng với nữ nhi đã gả, thân thích mà Tử Tình chưa biết bao giờ cũng đến, Tử Tình mới biết được lão gia tử có một người tỷ gả cho địa chủ, nhưng đã mất, đến là vợ chồng con của bà, ăn mặc khác người trong thôn, nhưng chỉ hơn một ít.
Có người trong thôn chuyên môn phụ trách phòng bếp, cho nên Chu thị cùng Thẩm thị không cần vào bếp, cùng Điền thị chiêu đãi khách, Tử Phúc ôm Tử Hỉ, Tử Tình đi tìm Tiêu Tú Thủy.
Tử Tình tìm Tú Thủy hỏi rõ, không phải Tiêu gia muốn chuyển đi, mà là đại ca của Tú Thủy sẽ thành thân vào mùng tám tháng ba, đã mua nhà ở trong thành, sai khi thành thân sẽ vào thành, không cần tài sản gì trong nhà, phỏng chừng là di sản của tiêu lão nhân hắn chuẩn bị độc chiếm. Ai cũng không rõ đến cùng có bao nhiêu. Nhị ca của Tú Thủy thấy tình hình này, bảo nương cho ít bạc.
"Lão cô công mất mà không cần giữ đạo hiếu sao?" Tử Tình luôn không hiểu vấn đề này.
"Đã giữ được 2 năm rồi, ta cũng không hiểu lắm, dù sao hắn cũng không nhỏ, mười chín rồi." Thì ra là vậy.
Tử Tình thấy vẻ mặt Tú Thủy ủ rũ, nên nói qua chuyện khác, cho đến khi tiệc rượu bắt đầu.
Tiệc chính sẽ bắt đầu canh ba giờ Thân (3-5 giờ chiều), phụ nhân trong thôn lại bưng cái bát riêng của mình đến, Tử Tình thấy mỗi nhà đều tặng lễ, Điền thị ở cửa thu lễ, Tử Phúc thì ghi chép ở bên cạnh.
Tử Tình vụng trộm hỏi Thẩm thị, sao nhà mình làm tiệc rượu lại không có ai tặng lễ? Thì ra là phong tục, đón dâu phải có lễ, nhưng người dân tặng lễ rất mỏng, đơn giản là hai cái khăn lông, hoặc là một cái chậu gỗ, thân thiết hơn thì mộ xấp vải, đa số là khăn mặt, Tử Tình đếm, có tầm một trăm tám mươi cái, đủ Hạ Ngọc dùng nhiều năm.
Thẩm thị vừa nghe, liền nở nụ cười, nói: "Khăn mặt này nhị cô ngươi không mang đi hết đâu, bà ngươi còn muốn dùng nó để làm quà đáp lễ, chắc khăn mặt chuyển một vòng rồi vẫn đến trong tay người đó thôi."
Tử Tình đến trong phòng Hạ Ngọc nhìn đồ cưới, cũng không biết Điền thị đặt đồ khi nào, hai thùng sơn đỏ, một tủ quần áo, trên tủ quần áo có chạm trổ cải trắng, sơn màu xanh, Tử Tình biết đây là biểu hiện mong muốn giàu có. Có hai chậu gỗ, một bồn cầu nhỏ, một cái gương, đều là màu đỏ, giường bốn chân, chăn màu đỏ.
Hạ Ngọc mặc áo bông mới màu đỏ thẫm, ra tiếp nữ khách, nam khách đều ở phòng phía sau. Thu Ngọc cầm cái tấm đệm đi theo, đều phải quỳ lạy những thân thích lớn hơn nàng, đường tẩu cùng con dâu cũng thế, ngoại trừ người trong thôn. Xuân Ngọc bưng một cái khay, những người được quỳ lạy đều cho một cái hồng bao, mặt trên còn có tên, xem ra là sớm chuẩn bị. Tử Tình phát hiện áo bông màu đỏ của nhị thêu rất nhiều tiền đồng và chữ ‘phúc’, hơn nữa ở ở trước ngực và giữa lưng còn khâu một đồng tiền thật vào, giày màu đỏ được thêu hoa sen nở rực.
Sau khi ăn xong, thân thích trong nhà cùng nữ quyến gần gũi đều ở lại, nói muốn khóc gả, mời tam bà bà đến làm chủ khóc, Tử Tình buồn bực, khóc gả phải gần đến lúc lên kiệu hoa mới khóc sao? Sao lại khóc trước một ngày?
Lúc này tất cả các nữ tử chưa gả đều ở trong phòng cùng Hạ Ngọc, trưởng bối thì cùng Điền thị ở trong phòng bà, một lát, liền nghe thấy tiếng nức nở truyền đến, đó là giọng của Điền thị, lập tức nghe tam bà bà hát: "Nữ nhi phải xuất giá, nương chỉ dặn dò mấy câu: một là hiếu thuận cha mẹ chồng; hai là kính trọng trượng phu; ba là hòa thuận với chị em dâu; bốn là chịu thương chịu khó, làm cơm nước, cẩn thận vật dễ cháy; năm là thức dậy sớm, quét dọn nhà cửa, khách quý đến nhà phải ân cần chào đón; sáu là biết may vá, đỡ phải nhờ vả người khác, không ham chơi nhiều." Lời ca là lời dặn dò của mẫu thân trước khi nữ nhi gả đi.
Tam bà bà hát một câu, Hạ Ngọc tiếp một câu "Đã biết." Tam bà bà hát xong, lại hát tiếp những lời ca về ơn nuôi dưỡng bao năm qua, hát một câu, Hạ Ngọc tiếp một câu, cái gì mà "mười tháng mang nặng đẻ đau", cái gì mà "Đừng cố quá mà lỡ việc, uổng sự khổ tâm của cha mẹ", Tử Tình cũng không biết hát bao lâu, không biết tam bà bà có uống nước không? Đang nghĩ tới thì bên này có người hát lại, là Xuân Ngọc thay Hạ Ngọc mở miệng : "Cha nương, một trái cam mười hai múi, nữ nhi của cha mẹ phải gả đi; một cây trúc mười hai đốt, ngày lễ ngày tết nên nhớ nhung; một quả trứng gà có lòng đỏ lòng trắng, nữ nhi sẽ nhớ ơn tình này; một giọt nước trong ao là giọt trong ao, huynh đệ tỷ muội đừng xa lạ nhau." Tử Tình chỉ thấy đại cô vừa khóc vừa nước mũi tung tóe, cả phòng nức nở, thật đúng là bị lây nhiễm nổi buồn, cười cũng cười không nổi. (AAAAA… ta muốn die, dịch muốn điên luôn, các nàng thông cảm nhé nhé, ta đã cố gắng hết sức TT^TT)
Cũng không biết đến mấy giờ, rốt cục kết thúc , cả nhà nhanh về nhà ngủ, mai phải qua đó sớm. Tử Tình không bao giờ muốn nghe khóc gả nữa, rất ức chế.
Mười ngày qua không gặp Tử Phúc, nên giờ Tử Tình luôn luôn theo sau hắn, hỏi đông hỏi tây, làm Tăng Thụy Tường có chút ghen tị, cười nói: "Đứa nhỏ này, sao ta trở về mà không thấy nàng dính ta như vậy? Thích đại ca hơn thích cha."
Thẩm thị cười: "Một năm ngươi ở nhà có mấy ngày đâu, bọn nhỏ có thể nhận ra ngươi là không sai rồi."
Tăng Thụy Tường nghe xong, âm thầm đau lòng, mấy năm nay quả thật làm khổ Thẩm thị, kéo tay Thẩm thị thủ cười, trong lòng âm thầm làm một quyết định.
Tử Tình mới biết được phụ thân không dạy trong trường tư ở thị trấn, mà là quan học, quan học là triều đình bỏ vốn làm, phải qua kì thi mới được vào học, vì có cha dạy học ở đây nên đại ca được miễn phí đến trường, nhưng tiền ăn ở tự chi, tiêu phí nhiều hơn so với nông thôn.
Nếu Tử Phúc đậu tú tài, có thể đến An Châu phủ dạy. Nhưng Tử Phúc nói ở An Châu phủ có một ‘cò trắng thư viện’, rất nổi tiếng, thầy giáo ở đó kiến thức nhiều, không ít người nơi khác đến học. Tiền học phí không rẻ. Tóm lại, nếu Tăng Thụy Tường không dạy học ở quan học thì một năm Tử Phúc phải nộp 4 lượng bạc tiền học phí, khó trách con người nghèo đều không không đi học.
Hôm sau, ăn xong điểm tâm, cả nhà đều đến lão phòng, trong nhà có không ít khách nhân, một nhà Xuân Ngọc đã đến từ hôm qua, đầu bếp được mời đến đã bắt đầu bận rộn, nói buổi tối là tiệc rượu chính, làm tầm hai mươi bàn, thì ra đám cưới ở đây được ăn hai lần.
Tỷ muội huynh đệ bên Điền thị không ít, bên lão gia tử thì có hai tỷ tỷ, tỷ tỷ tuy đã mất nhưng còn có con trai, một đại gia đình Tiêu gia cùng với nữ nhi đã gả, thân thích mà Tử Tình chưa biết bao giờ cũng đến, Tử Tình mới biết được lão gia tử có một người tỷ gả cho địa chủ, nhưng đã mất, đến là vợ chồng con của bà, ăn mặc khác người trong thôn, nhưng chỉ hơn một ít.
Có người trong thôn chuyên môn phụ trách phòng bếp, cho nên Chu thị cùng Thẩm thị không cần vào bếp, cùng Điền thị chiêu đãi khách, Tử Phúc ôm Tử Hỉ, Tử Tình đi tìm Tiêu Tú Thủy.
Tử Tình tìm Tú Thủy hỏi rõ, không phải Tiêu gia muốn chuyển đi, mà là đại ca của Tú Thủy sẽ thành thân vào mùng tám tháng ba, đã mua nhà ở trong thành, sai khi thành thân sẽ vào thành, không cần tài sản gì trong nhà, phỏng chừng là di sản của tiêu lão nhân hắn chuẩn bị độc chiếm. Ai cũng không rõ đến cùng có bao nhiêu. Nhị ca của Tú Thủy thấy tình hình này, bảo nương cho ít bạc.
"Lão cô công mất mà không cần giữ đạo hiếu sao?" Tử Tình luôn không hiểu vấn đề này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đã giữ được 2 năm rồi, ta cũng không hiểu lắm, dù sao hắn cũng không nhỏ, mười chín rồi." Thì ra là vậy.
Tử Tình thấy vẻ mặt Tú Thủy ủ rũ, nên nói qua chuyện khác, cho đến khi tiệc rượu bắt đầu.
Tiệc chính sẽ bắt đầu canh ba giờ Thân (3-5 giờ chiều), phụ nhân trong thôn lại bưng cái bát riêng của mình đến, Tử Tình thấy mỗi nhà đều tặng lễ, Điền thị ở cửa thu lễ, Tử Phúc thì ghi chép ở bên cạnh.
Tử Tình vụng trộm hỏi Thẩm thị, sao nhà mình làm tiệc rượu lại không có ai tặng lễ? Thì ra là phong tục, đón dâu phải có lễ, nhưng người dân tặng lễ rất mỏng, đơn giản là hai cái khăn lông, hoặc là một cái chậu gỗ, thân thiết hơn thì mộ xấp vải, đa số là khăn mặt, Tử Tình đếm, có tầm một trăm tám mươi cái, đủ Hạ Ngọc dùng nhiều năm.
Thẩm thị vừa nghe, liền nở nụ cười, nói: "Khăn mặt này nhị cô ngươi không mang đi hết đâu, bà ngươi còn muốn dùng nó để làm quà đáp lễ, chắc khăn mặt chuyển một vòng rồi vẫn đến trong tay người đó thôi."
Tử Tình đến trong phòng Hạ Ngọc nhìn đồ cưới, cũng không biết Điền thị đặt đồ khi nào, hai thùng sơn đỏ, một tủ quần áo, trên tủ quần áo có chạm trổ cải trắng, sơn màu xanh, Tử Tình biết đây là biểu hiện mong muốn giàu có. Có hai chậu gỗ, một bồn cầu nhỏ, một cái gương, đều là màu đỏ, giường bốn chân, chăn màu đỏ.
Hạ Ngọc mặc áo bông mới màu đỏ thẫm, ra tiếp nữ khách, nam khách đều ở phòng phía sau. Thu Ngọc cầm cái tấm đệm đi theo, đều phải quỳ lạy những thân thích lớn hơn nàng, đường tẩu cùng con dâu cũng thế, ngoại trừ người trong thôn. Xuân Ngọc bưng một cái khay, những người được quỳ lạy đều cho một cái hồng bao, mặt trên còn có tên, xem ra là sớm chuẩn bị. Tử Tình phát hiện áo bông màu đỏ của nhị thêu rất nhiều tiền đồng và chữ ‘phúc’, hơn nữa ở ở trước ngực và giữa lưng còn khâu một đồng tiền thật vào, giày màu đỏ được thêu hoa sen nở rực.
Sau khi ăn xong, thân thích trong nhà cùng nữ quyến gần gũi đều ở lại, nói muốn khóc gả, mời tam bà bà đến làm chủ khóc, Tử Tình buồn bực, khóc gả phải gần đến lúc lên kiệu hoa mới khóc sao? Sao lại khóc trước một ngày?
Lúc này tất cả các nữ tử chưa gả đều ở trong phòng cùng Hạ Ngọc, trưởng bối thì cùng Điền thị ở trong phòng bà, một lát, liền nghe thấy tiếng nức nở truyền đến, đó là giọng của Điền thị, lập tức nghe tam bà bà hát: "Nữ nhi phải xuất giá, nương chỉ dặn dò mấy câu: một là hiếu thuận cha mẹ chồng; hai là kính trọng trượng phu; ba là hòa thuận với chị em dâu; bốn là chịu thương chịu khó, làm cơm nước, cẩn thận vật dễ cháy; năm là thức dậy sớm, quét dọn nhà cửa, khách quý đến nhà phải ân cần chào đón; sáu là biết may vá, đỡ phải nhờ vả người khác, không ham chơi nhiều." Lời ca là lời dặn dò của mẫu thân trước khi nữ nhi gả đi.
Tam bà bà hát một câu, Hạ Ngọc tiếp một câu "Đã biết." Tam bà bà hát xong, lại hát tiếp những lời ca về ơn nuôi dưỡng bao năm qua, hát một câu, Hạ Ngọc tiếp một câu, cái gì mà "mười tháng mang nặng đẻ đau", cái gì mà "Đừng cố quá mà lỡ việc, uổng sự khổ tâm của cha mẹ", Tử Tình cũng không biết hát bao lâu, không biết tam bà bà có uống nước không? Đang nghĩ tới thì bên này có người hát lại, là Xuân Ngọc thay Hạ Ngọc mở miệng : "Cha nương, một trái cam mười hai múi, nữ nhi của cha mẹ phải gả đi; một cây trúc mười hai đốt, ngày lễ ngày tết nên nhớ nhung; một quả trứng gà có lòng đỏ lòng trắng, nữ nhi sẽ nhớ ơn tình này; một giọt nước trong ao là giọt trong ao, huynh đệ tỷ muội đừng xa lạ nhau." Tử Tình chỉ thấy đại cô vừa khóc vừa nước mũi tung tóe, cả phòng nức nở, thật đúng là bị lây nhiễm nổi buồn, cười cũng cười không nổi. (AAAAA… ta muốn die, dịch muốn điên luôn, các nàng thông cảm nhé nhé, ta đã cố gắng hết sức TT^TT)
Cũng không biết đến mấy giờ, rốt cục kết thúc , cả nhà nhanh về nhà ngủ, mai phải qua đó sớm. Tử Tình không bao giờ muốn nghe khóc gả nữa, rất ức chế.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro