Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi
Khuê mật
Ngàn Năm Thư Nhất Đồng
2024-01-18 18:22:32
Ai biết chờ Tử Tình ăn cơm chiều xong, vừa đến lão phòng, Tú Anh cùng Tú Thủy đều ở đó, tất nhiên là ba thiếu nữ thanh xuân có rất nhiều chuyện riêng tư muốn nói, huống hồ, Tú Anh biểu cô cũng mới có người tới cửa làm mai. Tử Tình đến, ba người các nàng đang lấy việc này trêu ghẹo lẫn nhau.
Tú Thủy thấy Tử Tình vào cửa, vội hỏi: "Tình Tình, ngươi đã đến rồi, ngươi muốn tương lai gả cho loại nam tử?"
"Hỏi nàng làm cái gì? Nàng mới bao lớn, có thể biết cái gì? Chỉ nói ngươi là được, dù sao ta cùng tỷ của ngươi định thân rồi, nói cũng không có ý nghĩ gì nữa." Thu Ngọc hỏi Tú Thủy.
"Ta nói cũng được, đầu tiên là phải có khuôn mặt đẹp mắt một ít, vóc người cao, là người đọc sách, nhưng sợ người ta không muốn người như ta, ta không muốn gả cho nông dân, muốn gả lên trấn. Nói đến việc này thì ta còn rất hâm mộ ngươi, Thu Ngọc tỷ tỷ, tỷ phu kia đọc sách, có một công việc có thể nuôi sống ngươi, ngươi không cần phát sầu gì, bản thân còn có tay nghề thêu thùa, tương lai chắc chắn sẽ tốt. Tú Anh tỷ của ta cũng không kém, ít nhất là có khả năng hơn ta, trong lòng đều có tính toán trước." Tú Thủy nói.
"Sâu gì mà sầu, bình thường ta thấy ngươi thân thiết với Tử Tình, còn tưởng rằng ngươi là người không để ý thứ gì chứ. Ta có chỗ nào hơn ngươi đâu, tương lai đồ cưới của ngươi chắc chắn sẽ nhiều hơn ta, không thể tìm người nào giàu có cho ngươi sao? Nhà chồng tương lai của ta rất nghèo, còn có một đống đệ đệ muội muội nữa kìa." Thu Ngọc nói.
"Hai các ngươi so sánh gì vậy? Cuộc sống của mình là do mình tạo ra. Chuyện tương lai ai đoán được chính xác đâu." Tú Anh thở dài.
"Ta thấytương lai của Tử Tình tốt nhất, đừng nhìn tuổi còn nhỏ, đã biết chữ, tính toán, nuôi gà, trồng dưa hấu, còn có thể nấu cơm, trông em, rất có khả năng, mà cuộc sống trong nhà càng ngày càng tốt, tương lai đồ cưới không ít đâu, Tử Tình, ngươi muốn gả cho người thế nào?" Tú Thủy hỏi.
Tú thủy hỏi xong, Tú Anh cũng ồn ào, muốn Tử Tình nói nói: "Chúng ta cùng nói đi, ngươi cũng không nhỏ, đã bảy tuổi, ngươi muốn tương lai gả người thế nào hả?"
"Nói cũng vô dụng, đâu phải ta tự tìm, cha nương tìm người nào thì ta phải gả cho người nấy, chẳng lẽ ta không đồng ý, nương chịu nghe ta sao?" Tử Tình trợn mắt.
"Ngươi nói chẳng khác gì không nói cả, không được, hôm nay ngươi phải nói ra, ta nói ta muốn gả cho người đọc sách rồi, nếu ngươi không nói, ta liền chọc nách ngươi, nhanh, nói hay không?" Tú Thủy nói xong, liền tung ma trảo lên người Tử Tình, Tử Tình cười lăn lộn trên giường, nhịn không được đành phải nói ra.
"Ta nói ta nói, ha ha, ta muốn gả cho người đối tốt với ta, tương lai chỉ cưới một mình ta, không được cưới người khác, bằng không ta liền hưu (ly dị) hắn." Tử Tình vừa nói xong, mấy người cười nói nàng không biết xấu hổ.
Trong nhà không có người lớn, vài người nói giỡn còn không đủ, Thu Ngọc thấp giọng hát, ca khúc là dân ca địa phương, bình thường Thu Ngọc rất thích hát những khúc ngắn, Tú Anh Tú Thủy cũng là người ham chơi, nên biết nhiều bài.
Tú Thủy thấy Tử Tình không biết hát, nên nhẫn nại dạy Tử Tình hát, Tử Tình học theo: “Tháng giêng đầu năm, tỷ muội lên núi trồng trà, gieo giống trà phải theo mùa. Tháng 2 trà nẩy mầm, vừa bón phân vừa hái trà, về ngâm kính biếu..."
Lúc đầu hát còn nhỏ nhỏ, càng hát lại càng to, quên luôn việc đang ở chỗ nào, cho đến khi hàng xóm cách vách và bác chồng sau phòng cùng ồn ào: "Đứa nào ban đêm không ngủ được mà gào rống thế hả?"
Bốn người nghe xong, ôm chăn cười ha hả, sau này, cũng không biết ai đề nghị, đi trộm cam nhà bên cạnh để ăn, vừa trả thù chuyện bị mắng, vừa giải khát. Vừa nghe, cả bọn đều hưng phấn đứng dậy, dứt khoát không ngủ. Bốn người mặc xong quần áo, Thu Ngọc cao nhất, lấy sào trúc, Tú Thủy gan lớn, mở cửa sau ra, gần sát cây cam hàng xóm, may là đêm nay trăng sáng, vẫn phân biệt được đâu là cam đâu là lá, Thu Ngọc khẩn trương nên kéo không trúng, Tú Thủy giựt lấy sào trúc, chỉ nghe "Xoạch xoạch" vài tiếng, cam rơi xuống .
Tử Tình vội nhặt lên, nghe thấy nữ chủ nhân gào thét: "Ai vậy, đứa nào nửa đêm nửa hôm trộm cam của lão nương? Lão nương mà bắt được thì lão nương đánh gãy chân của ngươi." Tiếp theo đó, thấy cửa sổ nhà đó đốt đèn.
Tử Tình ôm cam, nhanh chân bỏ chạy, khẩn cấp nhất là Tú Thủy, may mà ở nông thôn mang giày vải, nên đi không gây tiếng động lớn. Trở lại phòng, cả bọn cười lên, Tử Tình mệt quá, dựa người vào giường vừa cười vừa ho khan, còn lấy tay vỗ vỗ lồng ngực. Tú Anh thì dựa vào tường, Tú Thủy đặt mông ngồi giữa nền, xoa bụng, Thu Ngọc vừa cười vừa chỉ vào Tú Thủy cùng Tử Tình, nói: "Chắc hai ngươi thường xuyên trộm nên tay chân nhanh lẹ, còn ta cầm sào trúc còn run run nữa cơ."
"Xùy, sao ngươi không nói ngươi ngốc luôn đi? Cầm sào trúc cả buổi mà một trái cam cũng chưa rơi xuống." Tú Thủy vừa cười vừa học động tác của Thu Ngọc, giống như đúc, cả bọn cười lăn.
"Không phục không được mà, thật ra thì trước kia Tú Thủy cũng trộm rồi, mỗi lần còn để Tử Tình canh gác, nếu không thì sao nàng lại hái chính xác vậy chứ. Nhưng từ khi Tử Tình chuyển đi, nàng không hái nữa." Tú Anh nói.
"Được rồi, bóc ra xem có ăn được không đã?" Thu Ngọc lên tiếng.
Tháng tám, đúng mùa cam, bốn người vừa giỡn, vừa ăn hết bốn quả, cũng không biết buổi tối mấy giờ mới ngủ, hôm sau về nhà, Tử Tình đã ngã lên giường ngủ tiếp.
Rất nhiều năm sau, vài người đoàn tụ cùng nhau, nhớ lại ban đêm này, tiếng ca cùng tiếng cười ấm áp, nhất là thiếu nữ thanh xuân, như kí ức tốt đẹp trong họ.
Đáng tiếc hôm sau hai biểu cô không đến ngủ nữa, chắc Bành thị sợ nếu truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến hôn sự các nàng. Không mấy ngày, Tăng lão gia tử sẽ trở lại, Tử Tình cũng trở về nhà.
Tú Thủy thấy Tử Tình vào cửa, vội hỏi: "Tình Tình, ngươi đã đến rồi, ngươi muốn tương lai gả cho loại nam tử?"
"Hỏi nàng làm cái gì? Nàng mới bao lớn, có thể biết cái gì? Chỉ nói ngươi là được, dù sao ta cùng tỷ của ngươi định thân rồi, nói cũng không có ý nghĩ gì nữa." Thu Ngọc hỏi Tú Thủy.
"Ta nói cũng được, đầu tiên là phải có khuôn mặt đẹp mắt một ít, vóc người cao, là người đọc sách, nhưng sợ người ta không muốn người như ta, ta không muốn gả cho nông dân, muốn gả lên trấn. Nói đến việc này thì ta còn rất hâm mộ ngươi, Thu Ngọc tỷ tỷ, tỷ phu kia đọc sách, có một công việc có thể nuôi sống ngươi, ngươi không cần phát sầu gì, bản thân còn có tay nghề thêu thùa, tương lai chắc chắn sẽ tốt. Tú Anh tỷ của ta cũng không kém, ít nhất là có khả năng hơn ta, trong lòng đều có tính toán trước." Tú Thủy nói.
"Sâu gì mà sầu, bình thường ta thấy ngươi thân thiết với Tử Tình, còn tưởng rằng ngươi là người không để ý thứ gì chứ. Ta có chỗ nào hơn ngươi đâu, tương lai đồ cưới của ngươi chắc chắn sẽ nhiều hơn ta, không thể tìm người nào giàu có cho ngươi sao? Nhà chồng tương lai của ta rất nghèo, còn có một đống đệ đệ muội muội nữa kìa." Thu Ngọc nói.
"Hai các ngươi so sánh gì vậy? Cuộc sống của mình là do mình tạo ra. Chuyện tương lai ai đoán được chính xác đâu." Tú Anh thở dài.
"Ta thấytương lai của Tử Tình tốt nhất, đừng nhìn tuổi còn nhỏ, đã biết chữ, tính toán, nuôi gà, trồng dưa hấu, còn có thể nấu cơm, trông em, rất có khả năng, mà cuộc sống trong nhà càng ngày càng tốt, tương lai đồ cưới không ít đâu, Tử Tình, ngươi muốn gả cho người thế nào?" Tú Thủy hỏi.
Tú thủy hỏi xong, Tú Anh cũng ồn ào, muốn Tử Tình nói nói: "Chúng ta cùng nói đi, ngươi cũng không nhỏ, đã bảy tuổi, ngươi muốn tương lai gả người thế nào hả?"
"Nói cũng vô dụng, đâu phải ta tự tìm, cha nương tìm người nào thì ta phải gả cho người nấy, chẳng lẽ ta không đồng ý, nương chịu nghe ta sao?" Tử Tình trợn mắt.
"Ngươi nói chẳng khác gì không nói cả, không được, hôm nay ngươi phải nói ra, ta nói ta muốn gả cho người đọc sách rồi, nếu ngươi không nói, ta liền chọc nách ngươi, nhanh, nói hay không?" Tú Thủy nói xong, liền tung ma trảo lên người Tử Tình, Tử Tình cười lăn lộn trên giường, nhịn không được đành phải nói ra.
"Ta nói ta nói, ha ha, ta muốn gả cho người đối tốt với ta, tương lai chỉ cưới một mình ta, không được cưới người khác, bằng không ta liền hưu (ly dị) hắn." Tử Tình vừa nói xong, mấy người cười nói nàng không biết xấu hổ.
Trong nhà không có người lớn, vài người nói giỡn còn không đủ, Thu Ngọc thấp giọng hát, ca khúc là dân ca địa phương, bình thường Thu Ngọc rất thích hát những khúc ngắn, Tú Anh Tú Thủy cũng là người ham chơi, nên biết nhiều bài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tú Thủy thấy Tử Tình không biết hát, nên nhẫn nại dạy Tử Tình hát, Tử Tình học theo: “Tháng giêng đầu năm, tỷ muội lên núi trồng trà, gieo giống trà phải theo mùa. Tháng 2 trà nẩy mầm, vừa bón phân vừa hái trà, về ngâm kính biếu..."
Lúc đầu hát còn nhỏ nhỏ, càng hát lại càng to, quên luôn việc đang ở chỗ nào, cho đến khi hàng xóm cách vách và bác chồng sau phòng cùng ồn ào: "Đứa nào ban đêm không ngủ được mà gào rống thế hả?"
Bốn người nghe xong, ôm chăn cười ha hả, sau này, cũng không biết ai đề nghị, đi trộm cam nhà bên cạnh để ăn, vừa trả thù chuyện bị mắng, vừa giải khát. Vừa nghe, cả bọn đều hưng phấn đứng dậy, dứt khoát không ngủ. Bốn người mặc xong quần áo, Thu Ngọc cao nhất, lấy sào trúc, Tú Thủy gan lớn, mở cửa sau ra, gần sát cây cam hàng xóm, may là đêm nay trăng sáng, vẫn phân biệt được đâu là cam đâu là lá, Thu Ngọc khẩn trương nên kéo không trúng, Tú Thủy giựt lấy sào trúc, chỉ nghe "Xoạch xoạch" vài tiếng, cam rơi xuống .
Tử Tình vội nhặt lên, nghe thấy nữ chủ nhân gào thét: "Ai vậy, đứa nào nửa đêm nửa hôm trộm cam của lão nương? Lão nương mà bắt được thì lão nương đánh gãy chân của ngươi." Tiếp theo đó, thấy cửa sổ nhà đó đốt đèn.
Tử Tình ôm cam, nhanh chân bỏ chạy, khẩn cấp nhất là Tú Thủy, may mà ở nông thôn mang giày vải, nên đi không gây tiếng động lớn. Trở lại phòng, cả bọn cười lên, Tử Tình mệt quá, dựa người vào giường vừa cười vừa ho khan, còn lấy tay vỗ vỗ lồng ngực. Tú Anh thì dựa vào tường, Tú Thủy đặt mông ngồi giữa nền, xoa bụng, Thu Ngọc vừa cười vừa chỉ vào Tú Thủy cùng Tử Tình, nói: "Chắc hai ngươi thường xuyên trộm nên tay chân nhanh lẹ, còn ta cầm sào trúc còn run run nữa cơ."
"Xùy, sao ngươi không nói ngươi ngốc luôn đi? Cầm sào trúc cả buổi mà một trái cam cũng chưa rơi xuống." Tú Thủy vừa cười vừa học động tác của Thu Ngọc, giống như đúc, cả bọn cười lăn.
"Không phục không được mà, thật ra thì trước kia Tú Thủy cũng trộm rồi, mỗi lần còn để Tử Tình canh gác, nếu không thì sao nàng lại hái chính xác vậy chứ. Nhưng từ khi Tử Tình chuyển đi, nàng không hái nữa." Tú Anh nói.
"Được rồi, bóc ra xem có ăn được không đã?" Thu Ngọc lên tiếng.
Tháng tám, đúng mùa cam, bốn người vừa giỡn, vừa ăn hết bốn quả, cũng không biết buổi tối mấy giờ mới ngủ, hôm sau về nhà, Tử Tình đã ngã lên giường ngủ tiếp.
Rất nhiều năm sau, vài người đoàn tụ cùng nhau, nhớ lại ban đêm này, tiếng ca cùng tiếng cười ấm áp, nhất là thiếu nữ thanh xuân, như kí ức tốt đẹp trong họ.
Đáng tiếc hôm sau hai biểu cô không đến ngủ nữa, chắc Bành thị sợ nếu truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến hôn sự các nàng. Không mấy ngày, Tăng lão gia tử sẽ trở lại, Tử Tình cũng trở về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro