Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi
khuyên giải
Ngàn Năm Thư Nhất Đồng
2024-01-18 18:22:32
Lâm Khang Bình nghe xong lập tức chạy đi, vừa phái người đi đón bà đỡ, vừa tìm người đi thông báo cho Thẩm thị, phân phó chuẩn bị nước ấm, còn mình bế Tử Tình đến Noãn Hương uyển. Tử Tình mỗi lần sinh đứa nhỏ đều là ở trong này, nói đây là phúc địa, bọn nhỏ sinh ra đều khỏe mạnh cường tráng, cho nên sớm đã bảo nha hoàn thu dọn xong rồi.
Khi Thẩm thị đến, cơn đau bụng sinh của Tử Tình một cơn nhanh hơn một cơn, cố nén, mồ hôi đầy đầu, bà đỡ đến vừa nhìn, nói đã mở hai ngón tay, rồi đẩy Lâm Khang Bình đi ra ngoài. Tử Tình giằng co hai cái canh giờ, vào giờ sửu một khắc ngày ba mươi tháng sáu sinh nhi tử thứ tư, Tử Tình vừa nghe là nam hài thì thất vọng ngủ mất.
Sáng sớm, Văn Tam mang theo bọn nhỏ tới ăn điểm tâm, mới biết được lúc rạng sáng Tử Tình đã sinh một nam hài, tràn đầy tiếc nuối, thở dài: "Nàng dâu của nhi tử ta khi nào thì mới có thể xuất hiện? Khang Bình ngươi cũng đừng quên đáp ứng với ta rồi. Các ngươi còn phải tiếp tục nỗ lực đấy, khi nào sinh nữ nhi thì phải đưa tin cho ta, bằng không, ta không bỏ qua cho đâu."
"Thiếu gia, hình như ta không đáp ứng với ngươi cái gì đi. Việc này, ta cũng không làm chủ được, Tình nhi nhà ta định đoạt." Lâm Khang Bình cười nói.
Vì Tử Tình ở cữ, Văn Tam không thể không biết xấu hổ ở lại lâu, ở hai ngày thì đi, nhưng là hai ngày này hai đứa nhỏ chơi đùa thật điên, thường ngày ở nhà quy củ nhiều, làm chuyện gì cũng cũng có người nhìn chằm chằm, cái gì có thể làm cái gì không thể làm, mỗi ngày đều có người phụ trách trông nom, thiên tính của tiểu hài tử bị đè nén gắt gao.
Hai ngày này ban ngày đi theo bọn Thư Duệ học trèo cây, đào giun câu cá, chơi đùa cùng vịt và ngỗng trắng, nhặt trứng vịt trứng ngỗng.., một đứa bướng bỉnh hơn một đứa. Buổi tối Thư Duệ bồi bọn họ chơi cờ nhảy, cờ năm quân, chơi giường bật bật, tình hữu nghị của bọn nhỏ đến nhanh mà chân thành, cho nên lúc gần đi rất là lưu luyến.
Lâm Khang Bình tiễn bước Văn Tam trở về. Tử Tình hỏi: "Hắn lần này đến thật sự không có chuyện gì chứ?"
"Nhìn ngươi, lại quan tâm rồi, chỉ là về thăm quê thôi. Lại nói, chuyện quan trường không tiện hỏi thăm. Cũng không phải là chúng ta có thể giúp đỡ. Chúng ta chỉ biết là hắn tốt, chỉ vậy là đủ rồi. Hắn cho bọn nhỏ mỗi đứa một miếng ngọc bội, mặt khác còn có một đống lớn vải vóc. Tổng cộng hai mươi cuộn, màu sắc gì cũng có, còn có các loại quả vỏ cứng ít nước điểm tâm, người hầu hạ hắn cũng đều thưởng rồi. Lạp xưởng chân giò hun khói của chúng ta cũng đều mang đi rồi, bảo mùa đông lại làm cho hắn đưa đi, ba món ăn kia để lại hai ngàn lượng bạc, nói là cái trước kia chiếm hời của chúng ta. Lúc này bổ sung. Đợi sau khi trở về phái người phụ trách tới đây học."
Tử Tình nghe xong cười cười, nói: "Hắc hắc, thật đúng buôn bán lời, mới ở vài ngày đã đưa nhiều đồ thế này, công tử nhà giàu ra tay rốt cuộc vẫn bất phàm. Cái này thật là nhiều năm không cần mua vật liệu may mặc nữa rồi."
"Nhìn dáng vẻ tiểu tham tiền của ngươi nè, kiếm vài ngàn lượng bạc cũng không thấy ngươi vui vẻ như vậy." Lâm Khang Bình nhéo mặt Tử Tình nói, thực ra, còn có một câu nói Lâm Khang Bình không có nói ra, Văn Tam tặng đồ đạc vải vóc này, tuyên bố là lễ đính hôn cho con dâu tương lai, Lâm Khang Bình làm sao cũng đẩy không ra, lại không dám nói cho Tử Tình lời này.
"Đó không giống, đó là thành quả lao động ta bỏ ra mới có được. Đây là cho không, ngoài dự đoán, món hời nhặt không ai không vui vẻ chứ?" Tử Tình cười nói.
Lâm Khang Bình thấy Tử Tình vui vẻ, chuyện Văn Tam rất nhanh liền bỏ qua, hai vợ chồng lại nói chuyện nhà khác.
Ở cữ giữa ngày hè, Tử Tình thật sự là khổ không nói nổi. Phiền chán không thôi, không thể ăn lạnh cũng được thôi, không thể tắm rửa, Tử Tình thật sự không chịu được, hai ngày đầu còn miễn cưỡng tạm qua, khoảng thời gian sau, tâm tình thực sự không tốt, nhìn cái gì cũng không thuận mắt, cũng không biết có phải mắc chứng u buồn hậu sản hay không. Cũng may Lâm Khang Bình một mực ở bên cạnh tận tâm chăm sóc. Thư Duệ cũng lo lắng Tử Tình bởi vì sinh nhi tử nên tâm tình không tốt, thường bầu bạn bên cạnh.
Ngày hôm đó, Bảo Phượng biết Tử Tình sinh đứa nhỏ, đặc biệt đến thăm nàng, gặp phải Tử Tình đang lúc tâm tình phiền chán, Thư Ngạn ở một bên không cẩn thận làm tiểu đệ đệ khóc, Tử Tình răn dạy Thư Ngạn vài câu, Thư Ngạn tủi thân rơi nước mắt, Thư Duệ thấy lau nước mắt cho Thư Ngạn, dẫn hắn đi ra ngoài.
"Tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy? Nào có trẻ con vừa sinh không khóc ? Ngươi phát cáu làm gì với tiểu hài tử? Trong lòng đứa nhỏ hẳn là tủi thân nhiều đấy? Không phải là không sinh được nữ oa sao? Làm sao tỷ tỷ như thay đổi thành người khác thế? Muốn ta nói, tỷ tỷ cũng là rất không biết đủ rồi, mấy nhi tử ngoan như vậy, đổi là ta, còn không biết thương yêu bao nhiêu đây?" Bảo Phượng nói.
Bảo Phượng vừa nói, Tử Tình mới xét lại mình mấy ngày nay, tính nóng của mình hình như là lớn hơn một chút, bình thường chú trọng giáo dục bọn nhỏ nhất, nhưng mấy ngày này, mình không riêng gì xem nhẹ bọn họ, còn phát tiết bất mãn lên trên người bọn họ, còn có Lâm Khang Bình, mấy ngày nay, cũng là hết sức nhẫn nại dỗ mình vui vẻ.
"Ta thật sự rất nóng nảy? Ngươi không biết, mùa hè sinh đứa nhỏ quá khó chịu, ta cũng không dám tới gần người khác, thật sự là rất thối, ta muốn vụng trộm tắm rửa một cái, nhưng là, nhiều người trông như vậy, một chút ta cũng không động được." Tử Tình oán giận nói.
"Tỷ tỷ không vì mình, chẳng lẽ cũng không vì đứa nhỏ suy nghĩ lại, không vì tỷ phu suy nghĩ lại, ở cữ này cũng không phải là đùa, ngươi nếu đau đầu nhức óc, tỷ phu không đau lòng? Bọn nhỏ không đau lòng? Tỷ tỷ, làm người vốn không thể so sánh cùng mình, ngươi ngẫm lại, bên ngoài còn những người đó ở dưới mặt trời lớn bận rộn làm việc, đến cơm cũng ăn không đủ no, không thể vất vả hơn so với ngươi ở cữ? Lời này không sợ tỷ tỷ giận, tỷ tỷ ngươi cũng là quá được nuông chiều một chút rồi."
Bảo Phượng nói xong, cũng cảm thấy mình có chút lỗ mãng, ngượng ngùng nhìn Tử Tình.
Tử Tình nghe xong lời nói của Bảo Phượng, suy nghĩ kỹ càng, cũng là lý này, người không thể chỉ nhìn chằm chằm vào mình, giữa ngày hè không thể tắm rửa càng chui vào sừng trâu này, càng không vui, liên luỵ Lâm Khang Bình và bọn nhỏ đều đi theo chịu không ít khổ.
Nghĩ thông suốt mấu chôt này, Tử Tình cười nói: "Đây thật đúng là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, vốn là tật xấu của ta, tự ta làm kiêu."
Bảo Phượng thấy Tử Tình không có trách tội nàng, thì ngồi xuống trò chuyện cùng Tử Tình. Chờ Bảo Phượng rời đi, Tử Tình vội gọi Thư Duệ và Thư Ngạn trở lại, trịnh trọng xin lỗi hai đứa nhỏ.
Thư Ngạn nghe xong hôn một cái ở trên mặt Tử Tình, cười nói: "Nương, ta thích ngươi như vậy, ngươi vẫn là mẫu thân tốt của ta."
Tử Tình ôm Thư Duệ cũng hôn một cái, ánh mắt đứa nhỏ sáng lấp lánh, lộ ra vui sướng từ tận đáy lòng.
Một hồi chứng u buồn hậu sản cứ như vậy tiêu trừ trong vô hình.
Qua sinh nhật của Lâm Khang Bình, theo như thường lệ là ngày hắn xuất môn, Tử Tình thấy hắn hoàn toàn không có động tĩnh, hỏi hắn nguyên do.
"Ngươi một mình ở nhà ở cữ, ta sợ đám nha hoàn chăm sóc ngươi không tốt, năm nay sẽ không định đi, sau này cũng không đi, ngươi nói dù sao chúng ta cũng không thiếu bạc dùng." Lâm Khang Bình nói, thực ra là thấy mấy ngày nay Tử Tình rất vất vả, không đành lòng để nàng ở nhà một mình, nha hoàn nào có tri kỷ như hắn?
"Lời tuy như thế, nhưng thất ước dù sao cũng không tốt, vả lại, ta biết trong lòng ngươi vẫn là mong muốn đi ra ngoài, đại nam nhân mỗi ngày theo giúp ta giữ lại ở nhà, lâu ngày tất nhiên phiền, chán. Tiền bạc là một chuyện, tâm tư sự nghiệp của nam nhân càng là một chuyện. Ta mặc dù trong ngày ở cữ, nhưng nương ngay ở bên cạnh, có mẹ ruột ta chăm sóc, ngươi còn lo lắng cái gì? Hơn nữa trong nhà còn có nhiều người hầu hạ như vậy, ngươi yên tâm đi đi, ta còn trông cậy vào ngươi vất vả vài năm, chờ nhi tử lớn, thì ném chuyện này cho nhi tử, tốt xấu gì cũng có thể nuôi gia đình."
"Là một việc như vậy, ta cũng nghĩ qua để lại cho nhi tử không chừng còn có thể kiêu ngạo một chút. Chẳng qua, ta ở cùng ngươi mỗi ngày, tuyệt đối không có lúc chán, ngươi cũng không thể vu oan ta. Đã nói như vậy, ta phải đi tìm nương, nói rõ ràng với nương, ta cho biểu ca ngươi cùng Lâm Phúc trở về một chuyến trước, mang đồ muốn mua về đầy đủ hết, tự ta vào núi trước, như vậy có thể tiết kiệm thời gian hai ngày, ta cũng có thể thêm hai ngày cùng ngươi, ta không có ở nhà, ngươi ngàn vạn lần nhẫn nại một chút, đừng phát giận với nương."
"Đã biết, ngươi yên tâm đi, chút đạo lý ấy ta có thể không hiểu rõ sao?"
Thẩm thị hình như có chút không vừa lòng đối với việc Lâm Khang Bình xuất môn, Tử Tình giải thích rõ ràng cho nàng hiểu, đây cũng là suy nghĩ cho bọn nhỏ. Thẩm thị nghe xong mới không so đo nữa. Sau khi Lâm Khang Bình xuất môn, Thẩm thị dứt khoát chuyển đến đây ở, cẩn thận chăm sóc tốt Tử Tình.
Cuối cùng nhịn đến ngày đứa nhỏ đầy tháng, Tử Tình chuyển khẩn cấp về nội viện, khoan khoan khoái khoái ngâm hơn nửa canh giờ mới đi ra ngoài, nói: "Nương, ta cảm thấy vẫn là nơi này thoải mái hơn, bên kia không biết có phải sinh nhiều đứa nhỏ hay không, cứ ngửi được mùi máu, cực kỳ không thoải mái."
"Đứa nhỏ này, một tháng không thể mở cửa sổ, còn không phải khắp phòng đầy mùi máu? Bảo bọn họ mở cửa sổ thông gió nhiều, bình thường thu dọn một chút là được rồi. Mùa hè ở cữ vất vả một chút, mặc dù bây giờ ngươi ra tháng rồi, cũng không thể tắm bồn thời gian dài, lưu lại bệnh căn cũng không phải là đùa." Thẩm thị dặn dò nói.
Đang nói chuyện nhị tẩu Trần thị tới, "Nhị tẩu, hôm nay làm sao mà rảnh rỗi trở về, đặc biệt đến thăm ta à?" Tử Tình hỏi.
"Đúng vậy, biết ngươi ra tháng, đặc biệt đến chúc mừng ngươi lại thêm nhi tử, muội muội thật đúng là lợi hại, một hơi sinh bốn nhi tử. Không biết đại tẩu hâm mộ ngươi bao nhiêu đâu?" Trần thị cười nói.
"Nhị tẩu, ngươi đến chọc tức ta sao?" Tử Tình liếc ngang Trần thị một cái, Trần thị lại đang cười hì hì xem tiểu bảo bối.
Thẩm thị nghe xong cũng nhịn không được nở nụ cười, tình cảm bọn nhỏ tốt, nàng tất nhiên là vui mừng. Thấy có người bồi Tử Tình, bèn nói về nhà nhìn một cái.
Thẩm thị đi rồi Trần thị bỗng nhiên nói: "Muội muội, lần này cũng may nhờ ngươi, kem tươi này ở trong tiệm của ta đẩy ra, cũng như ngươi nói, cơm canh đủ bao nhiêu bạc sẽ đưa một phần kem tươi, việc làm ăn trong tiệm tốt hơn nhiều, lúc này năm trước người đến trong tiệm ăn cơm cũng không nhiều lắm, mùa hè năm nay sinh ý nhưng lại còn tốt hơn bình thường. Lại nói tiếp, muội muội đúng là phúc tinh của ta, quán ăn này, nói lý ra chia một phần hoa hồng cho muội muội cũng là nên làm, nhưng mỗi lần ngươi đều chối." Trần thị nói xong lấy ra một cái vòng cổ vàng sáng choang, bên trên còn có một cái khoá vàng to đùng, đeo trên cổ trẻ con.
Tử Tình vội nói: "Nhị tẩu, ngươi như vậy, ta còn có chút không thích ứng. Đều là người một nhà, là muội muội phàm là có biện pháp có thể giúp các ngươi, tất nhiên là phải tận một phần lực, vốn cũng không đáng nhắc tới. Ngươi cố tình còn vòng vèo đến tạ ơn, chẳng phải có vẻ xa cách."
"Được, sau này nghe ngươi. Ta lần này đến cũng vì thăm ngươi một chút, ca ca ngươi hắn muốn đến cũng không có thời gian rảnh."
Tử Tình đang muốn hỏi học quán của Tử Lộc một chút, lúc này, Tiểu Phấn tới đây thưa lại.
Khi Thẩm thị đến, cơn đau bụng sinh của Tử Tình một cơn nhanh hơn một cơn, cố nén, mồ hôi đầy đầu, bà đỡ đến vừa nhìn, nói đã mở hai ngón tay, rồi đẩy Lâm Khang Bình đi ra ngoài. Tử Tình giằng co hai cái canh giờ, vào giờ sửu một khắc ngày ba mươi tháng sáu sinh nhi tử thứ tư, Tử Tình vừa nghe là nam hài thì thất vọng ngủ mất.
Sáng sớm, Văn Tam mang theo bọn nhỏ tới ăn điểm tâm, mới biết được lúc rạng sáng Tử Tình đã sinh một nam hài, tràn đầy tiếc nuối, thở dài: "Nàng dâu của nhi tử ta khi nào thì mới có thể xuất hiện? Khang Bình ngươi cũng đừng quên đáp ứng với ta rồi. Các ngươi còn phải tiếp tục nỗ lực đấy, khi nào sinh nữ nhi thì phải đưa tin cho ta, bằng không, ta không bỏ qua cho đâu."
"Thiếu gia, hình như ta không đáp ứng với ngươi cái gì đi. Việc này, ta cũng không làm chủ được, Tình nhi nhà ta định đoạt." Lâm Khang Bình cười nói.
Vì Tử Tình ở cữ, Văn Tam không thể không biết xấu hổ ở lại lâu, ở hai ngày thì đi, nhưng là hai ngày này hai đứa nhỏ chơi đùa thật điên, thường ngày ở nhà quy củ nhiều, làm chuyện gì cũng cũng có người nhìn chằm chằm, cái gì có thể làm cái gì không thể làm, mỗi ngày đều có người phụ trách trông nom, thiên tính của tiểu hài tử bị đè nén gắt gao.
Hai ngày này ban ngày đi theo bọn Thư Duệ học trèo cây, đào giun câu cá, chơi đùa cùng vịt và ngỗng trắng, nhặt trứng vịt trứng ngỗng.., một đứa bướng bỉnh hơn một đứa. Buổi tối Thư Duệ bồi bọn họ chơi cờ nhảy, cờ năm quân, chơi giường bật bật, tình hữu nghị của bọn nhỏ đến nhanh mà chân thành, cho nên lúc gần đi rất là lưu luyến.
Lâm Khang Bình tiễn bước Văn Tam trở về. Tử Tình hỏi: "Hắn lần này đến thật sự không có chuyện gì chứ?"
"Nhìn ngươi, lại quan tâm rồi, chỉ là về thăm quê thôi. Lại nói, chuyện quan trường không tiện hỏi thăm. Cũng không phải là chúng ta có thể giúp đỡ. Chúng ta chỉ biết là hắn tốt, chỉ vậy là đủ rồi. Hắn cho bọn nhỏ mỗi đứa một miếng ngọc bội, mặt khác còn có một đống lớn vải vóc. Tổng cộng hai mươi cuộn, màu sắc gì cũng có, còn có các loại quả vỏ cứng ít nước điểm tâm, người hầu hạ hắn cũng đều thưởng rồi. Lạp xưởng chân giò hun khói của chúng ta cũng đều mang đi rồi, bảo mùa đông lại làm cho hắn đưa đi, ba món ăn kia để lại hai ngàn lượng bạc, nói là cái trước kia chiếm hời của chúng ta. Lúc này bổ sung. Đợi sau khi trở về phái người phụ trách tới đây học."
Tử Tình nghe xong cười cười, nói: "Hắc hắc, thật đúng buôn bán lời, mới ở vài ngày đã đưa nhiều đồ thế này, công tử nhà giàu ra tay rốt cuộc vẫn bất phàm. Cái này thật là nhiều năm không cần mua vật liệu may mặc nữa rồi."
"Nhìn dáng vẻ tiểu tham tiền của ngươi nè, kiếm vài ngàn lượng bạc cũng không thấy ngươi vui vẻ như vậy." Lâm Khang Bình nhéo mặt Tử Tình nói, thực ra, còn có một câu nói Lâm Khang Bình không có nói ra, Văn Tam tặng đồ đạc vải vóc này, tuyên bố là lễ đính hôn cho con dâu tương lai, Lâm Khang Bình làm sao cũng đẩy không ra, lại không dám nói cho Tử Tình lời này.
"Đó không giống, đó là thành quả lao động ta bỏ ra mới có được. Đây là cho không, ngoài dự đoán, món hời nhặt không ai không vui vẻ chứ?" Tử Tình cười nói.
Lâm Khang Bình thấy Tử Tình vui vẻ, chuyện Văn Tam rất nhanh liền bỏ qua, hai vợ chồng lại nói chuyện nhà khác.
Ở cữ giữa ngày hè, Tử Tình thật sự là khổ không nói nổi. Phiền chán không thôi, không thể ăn lạnh cũng được thôi, không thể tắm rửa, Tử Tình thật sự không chịu được, hai ngày đầu còn miễn cưỡng tạm qua, khoảng thời gian sau, tâm tình thực sự không tốt, nhìn cái gì cũng không thuận mắt, cũng không biết có phải mắc chứng u buồn hậu sản hay không. Cũng may Lâm Khang Bình một mực ở bên cạnh tận tâm chăm sóc. Thư Duệ cũng lo lắng Tử Tình bởi vì sinh nhi tử nên tâm tình không tốt, thường bầu bạn bên cạnh.
Ngày hôm đó, Bảo Phượng biết Tử Tình sinh đứa nhỏ, đặc biệt đến thăm nàng, gặp phải Tử Tình đang lúc tâm tình phiền chán, Thư Ngạn ở một bên không cẩn thận làm tiểu đệ đệ khóc, Tử Tình răn dạy Thư Ngạn vài câu, Thư Ngạn tủi thân rơi nước mắt, Thư Duệ thấy lau nước mắt cho Thư Ngạn, dẫn hắn đi ra ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy? Nào có trẻ con vừa sinh không khóc ? Ngươi phát cáu làm gì với tiểu hài tử? Trong lòng đứa nhỏ hẳn là tủi thân nhiều đấy? Không phải là không sinh được nữ oa sao? Làm sao tỷ tỷ như thay đổi thành người khác thế? Muốn ta nói, tỷ tỷ cũng là rất không biết đủ rồi, mấy nhi tử ngoan như vậy, đổi là ta, còn không biết thương yêu bao nhiêu đây?" Bảo Phượng nói.
Bảo Phượng vừa nói, Tử Tình mới xét lại mình mấy ngày nay, tính nóng của mình hình như là lớn hơn một chút, bình thường chú trọng giáo dục bọn nhỏ nhất, nhưng mấy ngày này, mình không riêng gì xem nhẹ bọn họ, còn phát tiết bất mãn lên trên người bọn họ, còn có Lâm Khang Bình, mấy ngày nay, cũng là hết sức nhẫn nại dỗ mình vui vẻ.
"Ta thật sự rất nóng nảy? Ngươi không biết, mùa hè sinh đứa nhỏ quá khó chịu, ta cũng không dám tới gần người khác, thật sự là rất thối, ta muốn vụng trộm tắm rửa một cái, nhưng là, nhiều người trông như vậy, một chút ta cũng không động được." Tử Tình oán giận nói.
"Tỷ tỷ không vì mình, chẳng lẽ cũng không vì đứa nhỏ suy nghĩ lại, không vì tỷ phu suy nghĩ lại, ở cữ này cũng không phải là đùa, ngươi nếu đau đầu nhức óc, tỷ phu không đau lòng? Bọn nhỏ không đau lòng? Tỷ tỷ, làm người vốn không thể so sánh cùng mình, ngươi ngẫm lại, bên ngoài còn những người đó ở dưới mặt trời lớn bận rộn làm việc, đến cơm cũng ăn không đủ no, không thể vất vả hơn so với ngươi ở cữ? Lời này không sợ tỷ tỷ giận, tỷ tỷ ngươi cũng là quá được nuông chiều một chút rồi."
Bảo Phượng nói xong, cũng cảm thấy mình có chút lỗ mãng, ngượng ngùng nhìn Tử Tình.
Tử Tình nghe xong lời nói của Bảo Phượng, suy nghĩ kỹ càng, cũng là lý này, người không thể chỉ nhìn chằm chằm vào mình, giữa ngày hè không thể tắm rửa càng chui vào sừng trâu này, càng không vui, liên luỵ Lâm Khang Bình và bọn nhỏ đều đi theo chịu không ít khổ.
Nghĩ thông suốt mấu chôt này, Tử Tình cười nói: "Đây thật đúng là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, vốn là tật xấu của ta, tự ta làm kiêu."
Bảo Phượng thấy Tử Tình không có trách tội nàng, thì ngồi xuống trò chuyện cùng Tử Tình. Chờ Bảo Phượng rời đi, Tử Tình vội gọi Thư Duệ và Thư Ngạn trở lại, trịnh trọng xin lỗi hai đứa nhỏ.
Thư Ngạn nghe xong hôn một cái ở trên mặt Tử Tình, cười nói: "Nương, ta thích ngươi như vậy, ngươi vẫn là mẫu thân tốt của ta."
Tử Tình ôm Thư Duệ cũng hôn một cái, ánh mắt đứa nhỏ sáng lấp lánh, lộ ra vui sướng từ tận đáy lòng.
Một hồi chứng u buồn hậu sản cứ như vậy tiêu trừ trong vô hình.
Qua sinh nhật của Lâm Khang Bình, theo như thường lệ là ngày hắn xuất môn, Tử Tình thấy hắn hoàn toàn không có động tĩnh, hỏi hắn nguyên do.
"Ngươi một mình ở nhà ở cữ, ta sợ đám nha hoàn chăm sóc ngươi không tốt, năm nay sẽ không định đi, sau này cũng không đi, ngươi nói dù sao chúng ta cũng không thiếu bạc dùng." Lâm Khang Bình nói, thực ra là thấy mấy ngày nay Tử Tình rất vất vả, không đành lòng để nàng ở nhà một mình, nha hoàn nào có tri kỷ như hắn?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Lời tuy như thế, nhưng thất ước dù sao cũng không tốt, vả lại, ta biết trong lòng ngươi vẫn là mong muốn đi ra ngoài, đại nam nhân mỗi ngày theo giúp ta giữ lại ở nhà, lâu ngày tất nhiên phiền, chán. Tiền bạc là một chuyện, tâm tư sự nghiệp của nam nhân càng là một chuyện. Ta mặc dù trong ngày ở cữ, nhưng nương ngay ở bên cạnh, có mẹ ruột ta chăm sóc, ngươi còn lo lắng cái gì? Hơn nữa trong nhà còn có nhiều người hầu hạ như vậy, ngươi yên tâm đi đi, ta còn trông cậy vào ngươi vất vả vài năm, chờ nhi tử lớn, thì ném chuyện này cho nhi tử, tốt xấu gì cũng có thể nuôi gia đình."
"Là một việc như vậy, ta cũng nghĩ qua để lại cho nhi tử không chừng còn có thể kiêu ngạo một chút. Chẳng qua, ta ở cùng ngươi mỗi ngày, tuyệt đối không có lúc chán, ngươi cũng không thể vu oan ta. Đã nói như vậy, ta phải đi tìm nương, nói rõ ràng với nương, ta cho biểu ca ngươi cùng Lâm Phúc trở về một chuyến trước, mang đồ muốn mua về đầy đủ hết, tự ta vào núi trước, như vậy có thể tiết kiệm thời gian hai ngày, ta cũng có thể thêm hai ngày cùng ngươi, ta không có ở nhà, ngươi ngàn vạn lần nhẫn nại một chút, đừng phát giận với nương."
"Đã biết, ngươi yên tâm đi, chút đạo lý ấy ta có thể không hiểu rõ sao?"
Thẩm thị hình như có chút không vừa lòng đối với việc Lâm Khang Bình xuất môn, Tử Tình giải thích rõ ràng cho nàng hiểu, đây cũng là suy nghĩ cho bọn nhỏ. Thẩm thị nghe xong mới không so đo nữa. Sau khi Lâm Khang Bình xuất môn, Thẩm thị dứt khoát chuyển đến đây ở, cẩn thận chăm sóc tốt Tử Tình.
Cuối cùng nhịn đến ngày đứa nhỏ đầy tháng, Tử Tình chuyển khẩn cấp về nội viện, khoan khoan khoái khoái ngâm hơn nửa canh giờ mới đi ra ngoài, nói: "Nương, ta cảm thấy vẫn là nơi này thoải mái hơn, bên kia không biết có phải sinh nhiều đứa nhỏ hay không, cứ ngửi được mùi máu, cực kỳ không thoải mái."
"Đứa nhỏ này, một tháng không thể mở cửa sổ, còn không phải khắp phòng đầy mùi máu? Bảo bọn họ mở cửa sổ thông gió nhiều, bình thường thu dọn một chút là được rồi. Mùa hè ở cữ vất vả một chút, mặc dù bây giờ ngươi ra tháng rồi, cũng không thể tắm bồn thời gian dài, lưu lại bệnh căn cũng không phải là đùa." Thẩm thị dặn dò nói.
Đang nói chuyện nhị tẩu Trần thị tới, "Nhị tẩu, hôm nay làm sao mà rảnh rỗi trở về, đặc biệt đến thăm ta à?" Tử Tình hỏi.
"Đúng vậy, biết ngươi ra tháng, đặc biệt đến chúc mừng ngươi lại thêm nhi tử, muội muội thật đúng là lợi hại, một hơi sinh bốn nhi tử. Không biết đại tẩu hâm mộ ngươi bao nhiêu đâu?" Trần thị cười nói.
"Nhị tẩu, ngươi đến chọc tức ta sao?" Tử Tình liếc ngang Trần thị một cái, Trần thị lại đang cười hì hì xem tiểu bảo bối.
Thẩm thị nghe xong cũng nhịn không được nở nụ cười, tình cảm bọn nhỏ tốt, nàng tất nhiên là vui mừng. Thấy có người bồi Tử Tình, bèn nói về nhà nhìn một cái.
Thẩm thị đi rồi Trần thị bỗng nhiên nói: "Muội muội, lần này cũng may nhờ ngươi, kem tươi này ở trong tiệm của ta đẩy ra, cũng như ngươi nói, cơm canh đủ bao nhiêu bạc sẽ đưa một phần kem tươi, việc làm ăn trong tiệm tốt hơn nhiều, lúc này năm trước người đến trong tiệm ăn cơm cũng không nhiều lắm, mùa hè năm nay sinh ý nhưng lại còn tốt hơn bình thường. Lại nói tiếp, muội muội đúng là phúc tinh của ta, quán ăn này, nói lý ra chia một phần hoa hồng cho muội muội cũng là nên làm, nhưng mỗi lần ngươi đều chối." Trần thị nói xong lấy ra một cái vòng cổ vàng sáng choang, bên trên còn có một cái khoá vàng to đùng, đeo trên cổ trẻ con.
Tử Tình vội nói: "Nhị tẩu, ngươi như vậy, ta còn có chút không thích ứng. Đều là người một nhà, là muội muội phàm là có biện pháp có thể giúp các ngươi, tất nhiên là phải tận một phần lực, vốn cũng không đáng nhắc tới. Ngươi cố tình còn vòng vèo đến tạ ơn, chẳng phải có vẻ xa cách."
"Được, sau này nghe ngươi. Ta lần này đến cũng vì thăm ngươi một chút, ca ca ngươi hắn muốn đến cũng không có thời gian rảnh."
Tử Tình đang muốn hỏi học quán của Tử Lộc một chút, lúc này, Tiểu Phấn tới đây thưa lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro